← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 18

Tracy đưa cho Dan một bản sao lời khai nhân chứng của Ryan Hagen. “Nó đã phủ nhận bằng chứng ngoại phạm của House.”

Dan đeo một cặp mắt kính phóng đại lên để đọc tờ khai. “Hình như cậu có vẻ nghi ngờ.”

“Luật sư của House cũng chẳng kiểm tra lại lời khai một cách kĩ càng. Chẳng có bất kỳ ai hỏi Hagen về bản tin mà anh ta đã xem hay yêu cầu anh ta đưa ra một tờ hóa đơn nào. Nhân viên bán hàng thường không chỉ tiêu bằng tiền cá nhân. Nếu như Hagen đã dừng lại để ăn uống dọc đường như những gì anh ta khai báo, anh ta hẳn phải có hóa đơn. Nhưng tớ không thể tìm thấy cái nào cả.”

Dan ngước lên khỏi tờ khai, nhìn cô qua cặp kính. “Nhưng những gì thuật lại qua trí nhớ của người này đã đủ để khởi xướng mọi chuyện.”

“Đủ để công tố viên quận xin Thẩm phán Sullivan phát lệnh khám xe và nhà của ông chú Edmund House.”

“Và họ đã tìm thấy cái gì đó?”

“Tóc và máu. Calloway nói rằng khi ông ta dùng những bằng chứng đó để đối mặt với House, hắn đã đổi lời khai. Hắn bảo hắn thấy Sarah đi trên đường nên đã kéo con bé lên núi, cưỡng hiếp con bé rồi thắt cổ và chôn xác con bé ngay sau đó.”

“Vậy tại sao họ không tìm thấy cái xác?”

“Calloway kể rằng House nhất quyết không nói về nơi hắn chôn xác Sarah mà không có giao kèo. Hắn nói người ta sẽ không thể kết tội được hắn nếu không tìm thấy xác.”

Dan hạ giọng: “Khoan đã, tớ có chút thắc mắc. Nếu như đã thú tội thì hắn còn mong chờ giao kèo gì?”

“Câu hỏi hay đấy! Hắn quyết không thú tội trước tòa.”

Dan lắc đầu như thể không theo kịp những lời cô nói. “Calloway không ghi âm lại à? Ông ấy có lấy được lời khai có chữ kí xác nhận không?”

“Không. Ông ấy bảo House chỉ phun ra những lời đó để khiêu khích. Hắn từ chối nhắc lại lần thứ hai.”

“Và House không nói câu đó trước tòa?”

“Đúng vậy.”

“Cậu đang nói với tớ rằng luật sư của hắn để hắn bước ra trước vành móng ngựa chỉ vì những bằng chứng gián tiếp của công tố viên mà không hề có báo cáo giám định từ hiện trường?”

“Đó chính là những điều mà tớ muốn nói.”

“Thế House giải thích thế nào về chỗ tóc và máu?”

“Hắn nói có ai đó đã bỏ những thứ ấy trong xe để đổ tội cho hắn.”

Dan tỏ vẻ khinh thường. “Chắc chắn rồi! Đó là lời ngụy biện khi lâm vào đường cùng của kẻ phạm tội.”

Tracy nhún vai.

“Cậu tin hắn à?”

“House đã bị bỏ tù đến hết đời. Lẽ ra Cedar Grove phải có được một cơ hội để hàn gắn. Nhưng cuối cùng vết thương đó chẳng bao giờ lành lại. Vết thương của tớ chẳng lành, vết thương của gia đình tớ cũng chẳng lành. Chẳng có bất kỳ ai còn như trước nữa.”

“Trong cậu luôn có những nỗi hoài nghi.”

“Trong vòng hai mươi năm.” Cô thảy một tập hồ sơ khác qua mặt bàn. “Cậu sẽ xem qua chứ?”

Dan lướt ngón tay trên môi. “Cậu đang trông chờ điều gì?”

“Một ý kiến khách quan.”

Dan không trả lời ngay. Anh cũng không cầm lấy tập hồ sơ. Nhưng rồi anh cũng trả lời: “Được, tớ sẽ xem.”

Cô mở tập séc và lấy ra một cây bút từ túi xách. “Cậu nói rằng cậu thu phí một ngàn năm trăm đô-la mỗi vụ án phải không?”

Anh với tay qua mặt bàn và khẽ chạm vào tay cô. Cô ngạc nhiên khi cảm nhận được bàn tay thô ráp với những ngón tay dài và rắn rỏi của anh. “Tớ không lấy tiền của bạn bè, Tracy à!”

“Tớ không thể nhờ cậu làm việc không công được, Dan.”

“Tớ cũng không thể lấy tiền của cậu được. Nếu cậu muốn xin ý kiến của tớ thì hãy cất quyển séc của cậu đi. Tớ dám cá là không có luật sư nào chưa từng nói câu đó trước đây.”

Cô cười. “Thế tớ có thể trả ơn cậu bằng cách nào?”

“Một bữa tối.” Anh đáp. “Tớ biết một chỗ rất tuyệt.”

“Ở Cedar Grove?”

“Cedar Grove vẫn còn những điều ngạc nhiên. Hãy tin tớ!”

“Có phải luật sư nào cũng nói câu đó không?”

Tracy rời khỏi tòa nhà Ngân hàng Quốc gia Đệ Nhất, ngước nhìn khung cửa sổ đang nhô ra trên vỉa hè. Trước đây, cô chưa từng chia sẻ những thứ mà cô điều tra được với bất kỳ ai. Điều đó là không cần thiết, nhất là khi chưa có giám định từ hiện trường. Trước khi cô tìm thấy nó, mọi thứ mà cô có trong tay chỉ là những giả thuyết không có căn cứ. Những khám phá của Kelly Rosa đã thay đổi hoàn toàn điều đó.

“Tracy phải không?” Sunnie Witherspoon đứng bên cạnh một chiếc xe chở hàng, một tay là chìa khóa xe, tay còn lại đang cầm túi đồ của một cửa hàng dụng cụ.

“Sunnie à!”

Sunnie bước lên vỉa hè. Cô ấy mặc một cái quần âu, áo len và áo cánh. Mái tóc của Sunnie được tạo dáng cẩn thận, khuôn mặt trang điểm đậm. “Tớ cứ nghĩ cậu đã về rồi.”

“Tớ còn một vài vướng bận cần giải quyết. Thật ra, tớ cũng đang chuẩn bị về.”

“Cậu có thời gian để uống cà phê chứ?”

Thật sự thì Tracy không hề muốn có một chuyến phiêu lưu dài về quá khứ.

“Trông cậu mặc đồ như chuẩn bị đi đâu thế?”

“À, không.” Sunnie đáp. “Tớ chỉ đi làm chút việc vặt ở cửa tiệm của Gary thôi.”

Sau câu nói ấy là một khoảng lặng đầy khó xử. Biết rằng khó có thể từ chối, Tracy đành nhượng bộ. “Vậy chúng ta có thể ngồi ở đâu được?”

Họ băng qua đường để đi vào quán Cà Phê Phin Hằng Ngày, gọi cà phê rồi ngồi xuống một chiếc bàn cập kênh kê ngoài trời. Mấy hôm nay cô uống quá nhiều cà phê, trong khi bác sĩ đang bắt cô cắt giảm caffein.

Sunnie ngồi đối diện, nhoẻn miệng cười. “Thật lạ khi thấy cậu ở đây. Ý tớ là, tớ rất tiếc vì lý do cậu phải tới đây. Nhưng mà mọi thứ thật tuyệt. Tang lễ đã diễn ra ổn thỏa.”

“Cảm ơn vì cậu đã tới đó.”

“Mọi thứ đều đã thay đổi phải không?”

Câu nói của Sunnie làm Tracy hơi giật mình khi đang nhấp dở một ngụm cà phê. Cô nuốt rồi đặt cái tách của mình xuống. “Cậu nói gì cơ?”

“Sau khi Sarah mất, mọi thứ dường như đã đổi thay.”

“Tớ đoán vậy.”

“Dù sao thì tớ vẫn ở đây.” Nụ cười của Sunnie có pha chút buồn bã. “Tớ sẽ không bao giờ đi đâu cả.” Trông cô ấy hơi lưỡng lự. Rồi Sunnie nói tiếp: “Cậu chẳng bao giờ có mặt ở những buổi họp lớp.”

“Không phải là thói quen của tớ.”

“Mọi người hỏi han về cậu, họ vẫn hay nhắc lại chuyện đã xảy ra.”

“Tớ không muốn nói về chuyện đó nữa, Sunnie.”

“Tớ xin lỗi. Tớ không có ý làm cậu buồn. Chúng ta không cần phải nói về nó đúng không? Hãy nói những chuyện khác.”

Nhưng Tracy biết rằng những chuyện đã xảy ra với Sarah và hậu quả sau đó chính là lý do Sunnie muốn rủ cô uống cà phê, chứ không phải là để cho hai người tâm sự hàn huyên về cuộc sống của nhau. Đó cũng là lý do khiến nhiều người tới dự lễ tang của một gia đình đã rời bỏ Cedar Grove hai mươi năm trước. Và cũng không phải vì Roy Calloway tiết lộ thông tin ra bên ngoài. Cuộc tìm kiếm Sarah cùng phiên tòa xét xử đã cho người ta một mục tiêu chung để tập trung vào. Nhưng tất cả những thứ đó đều không thể đem Sarah trở lại. Những thứ đó không đem đến một cái kết cho Sunnie hay bất kỳ ai đang sống ở Cedar Grove, cũng như với Tracy hay gia đình cô. Giờ đây, cho dù ngồi đối diện với người bạn đã từng giữ những bí mật sâu thẳm nhất thời tuổi trẻ của cô, Tracy cũng chẳng thể nói với Sunnie rằng họ sắp phải trải qua cơn ác mộng đó thêm một lần nữa.