CHƯƠNG 20
Tracy cảm thấy một chiếc xe đang tới gần chỗ cô. Theo bản năng, cô cầm lấy khẩu Glock trong túi. Chiếc xe dừng lại bên cạnh cô. Roy Calloway vẫn ngồi trong xe, khuỷu tay thò ra ngoài cửa sổ. “Tracy!”
Cô buông tay khỏi khẩu súng. “Cảnh sát trưởng, ông đang đi theo tôi đấy à?”
“Tôi biết là cô đã rời khỏi thị trấn.”
Tracy nhìn xung quanh để tìm khu đỗ xe của nhà nghỉ. “Tôi đã rời khỏi đó. Giờ tôi đang đứng ở Silver Spurs. Ông làm gì ở đây?”
Calloway đánh xe vào chỗ đỗ rồi bước ra ngoài, vẫn để cửa mở và máy nổ. Những tiếng nói vẫn vang lên từ chiếc đài gắn trên xe. “Có người bảo với tôi rằng cô đang nói chuyện với mọi người trong thị trấn.”
“Đó là phép lịch sự sau khi đã đi xa quá lâu. Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì tới ông?”
“Tôi muốn biết cô đã nói gì với mọi người.”
Một phần bên trong cô muốn đối đầu với Calloway và bảo rằng cô không còn là đứa con nít phải nghe theo những lời nhảm nhí của ông nữa. Nhưng điều đó sẽ kéo dài cuộc chạm trán này mà cô thì đang kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần. Giờ cô chỉ muốn trốn vào trong phòng để ngủ đến hết buổi tối. “Tôi không nghĩ rằng chuyện đó dính dáng gì đến ông, trừ phi ông bảo tôi rằng ở Cedar Grove, nói chuyện với người khác cũng là có tội.” Cô bắt đầu đi lên cầu thang. “Tôi đang rất mệt và muốn đi tắm nước nóng.”
“Cô và Dan O’Leary đã nói với nhau chuyện gì?”
“Kỉ niệm xưa. Một cuộc hồi tưởng về quá khứ như mọi khi.”
“Có thật như vậy không?”
“Đó là tất cả những gì ông được biết.”
“Thật khốn nạn, Tracy! Đừng có cứng đầu như vậy!”
Câu nói khó nghe vừa rồi làm cho cô dừng lại và đối diện với ông. Mặt Calloway đỏ gay, khác hẳn người đàn ông mà cô từng nhớ. Một phần vì từ trước tới giờ ông luôn luôn có được những gì ông muốn. Sau khi lấy lại bình tĩnh, Calloway nói tiếp.
“Cô nghĩ rằng cô là người duy nhất phải chịu đau khổ sao? Hãy nhìn tất cả những người đã tới dự tang lể để bày tỏ lòng thành!”
Cô bước xuống. “Hay ông có vấn đề gì với chuyện đó, Roy?”
“Mọi người đang tìm kiếm một hồi kết. Họ muốn chuyện này qua đi.”
“Họ muốn, hay là ông muốn?”
Ông chỉ ngón tay vào cô. “Tôi đã làm hết sức mình. Trong số tất cả những người ở đây, cô phải hiểu rõ nhất. Tôi là người đã lần theo bằng chứng, Tracy.”
“Nhưng không lần tới được cái hố.”
“Chúng ta không tìm thấy cái hố nào cả.”
“Giờ thì chúng ta tìm thấy rồi đấy.”
“Chính xác. Chúng ta đã tìm thấy Sarah. Giờ hãy để cho người chết yên nghỉ.”
“Ông nói với tôi như thế một lần rồi. Ông còn nhớ không? Nhưng đây là bài học mà tôi đã học được, Roy. Người chết không thế tự chôn chính mình. Chỉ có người sống mới làm được.”
“Giờ cô đã chôn cất Sarah và để cô ấy an nghỉ rồi. Cô ấy đã mãn nguyện. Cô ấy đã được ở cùng với cha mẹ. Hãy buông bỏ tất cả mọi chuyện, Tracy! Hãy để cho nó qua đi!”
“Ông đang ra lệnh cho tôi đấy à, thưa Đồn trưởng?”
“Tôi sẽ nói rõ với cô một lần nữa. Có thể cô là điều tra viên lừng lẫy ở Seattle, nhưng ở đây cô chẳng có quyền hạn gì cả. Ở đây, cô chỉ là một người dân thường. Còn tôi là luật pháp. Tôi khuyên cô ghi nhớ điều đó và đừng có chạy tới chạy lui đuổi theo những bóng ma nữa.”
Tracy tự kìm nén cơn tức giận. Cô biết rằng Calloway chẳng thể làm gì cô. Ông chỉ đang tìm cách moi thông tin. Ông đang cố làm cho cô phẫn nộ đến mức buột miệng nói ra chuyện cô đang làm và lý do tại sao.
“Tôi không có ý định đuổi theo những bóng ma.” Cô nói.
Calloway có vẻ như đang dò xét cô. “Vậy tôi cho rằng cô sẽ quay trở về Seattle?”
“Đúng, tôi sẽ quay về Seattle.
“Tốt.” Ông gật đầu, lui về trong chiếc Suburban rồi sập cửa. “Vậy chúc cô lái xe về nhà an toàn.”
Cô đứng nhìn chiếc SUV đi khỏi, đèn sau xe sáng lên khi Calloway lái xe vào lối rẽ rồi mất hút sau góc tường.
“Không phải những bóng ma, Roy. Tôi không đuổi theo bóng ma. Tôi đang đuổi theo một kẻ sát nhân.” Cô nói.
Khi cô vừa bước chân lên bậc cầu thang ngoài trời, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô. Cô lần mò trong túi để tìm điện thoại và danh thiếp của Dan. Cô vội vã chạy về phòng và gọi vào số của anh. Dan trả lời sau ba lần đổ chuông.
“Dan à, Tracy đây.”
“Cậu sẽ không biến thành một vị khách hàng đeo bám tớ suốt cả ngày đấy chứ? Bởi vì nếu cậu làm thế thật thì cũng chẳng sao. Tớ cũng đang định gọi cho cậu.”
“Cậu còn giữ hồ sơ của tớ không?”
“Đang nằm ngay trên bàn ăn của tớ. Cả buổi chiều nay tớ đã ngồi nghiền ngẫm nó. Sao thế, có chuyện gì à?”
Cô thở phào nhẹ nhõm. “Roy Calloway đang theo dõi tớ. Ông ta biết rằng tớ đến tìm cậu và muốn hỏi xem chúng ta đã nói chuyện gì với nhau.”
“Cậu nói ông ấy theo dõi cậu là sao?”
“Ý tớ là, ông ta vừa mới chặn đầu tớ ngay bên ngoài khách sạn ở Silver Spurs và muốn biết tại sao tớ lại đến tìm cậu. Ông ta có nói gì với cậu không?”
“Không, tớ đã rời văn phòng sớm. Ông ấy không có ở đó.
Nhưng tại sao cậu lại ở Silver Spurs?”
“Tớ không muốn ở lại Cedar Grove. Sau lễ tang, ở lại đó quả là điều khó khăn.”
“Không phải, ý tớ là sao cậu không trở về Seattle?”
Khi Tracy không trả lời câu hỏi đó ngay, Dan bèn tiếp tục:
“Cậu biết tớ sẽ gọi điện, phải không? Cậu biết tớ sẽ gọi cho cậu để hỏi về tập hồ sơ.”
“Đúng là tớ cho rằng cậu sẽ gọi.”
“Cậu đang ở chỗ nào tại Silver Spurs?”
Cô kiểm tra lại móc chìa khóa, đó là loại chìa khóa cổ điển chứ không phải chìa khóa từ. “Khách sạn Thường Xuân.”
“Trả phòng đi! Cậu có thể ở lại đây với tớ. Nhà tớ còn thừa một phòng.”
“Không sao đâu, Dan.”
“Có thể không sao, nhưng tớ vừa đọc xong những tài liệu cậu đưa. Không quá chi tiết nhưng đủ để có nhiều câu cần hỏi.”
Cô lại cảm thấy một đợt adrenaline dâng trào. “Cậu định hỏi thêm những gì?”
“Tớ sẽ cần kiểm tra lại tất cả những thứ khác mà cậu có.”
Tứ có thể đem chúng đến cho cậu.”
“Chuyện đó để lúc khác. Còn tối nay, dù cậu có ở đâu thì cũng trả phòng và qua đây đi! Chẳng có lý do gì cậu phải ở lại trong khách sạn cả.”
Cô không chắc lắm điều gì ẩn sau lời mời của anh. Liệu anh lo lắng cho cô vì cô đã gặp Calloway hay vì anh đã tìm thấy điều gì đó trong tập hồ sơ? Có phải đây chỉ đơn thuần là lòng hiếu khách của người bạn hồi nhỏ? Hay là một điều gì khác đã thúc giục anh làm vậy? Có phải đó chính là sức hút mà Tracy đã cảm thấy khi Dan đến bên cô và hôn vào má cô trong tang lễ của Sarah không? Cô kéo tấm rèm và nhìn ra cửa sổ một lượt từ bãi đỗ xe rải sỏi đến rặng cây phía xa xa. Những chiếc bóng đã bắt đầu trải dài quanh các gốc cây.
“Hơn nữa, cậu còn nợ tớ một bữa tối.” Dan nói.
“Tớ sẽ gặp cậu ở đâu?”
“Cậu có nhớ đường đến nhà của bố mẹ tớ không?”
“Thuộc như lòng bàn tay.”
“Hãy gặp tớ ở đó. Nhà tớ có hệ thông báo động tốt nhất trong thị trấn đấy.”