CHƯƠNG 21
Tracy có thể nghe thấy tiếng ‘hệ thống báo động’ ấy vang lên khi cô lái xe vào con đường dẫn đến nơi từng là ngôi nhà thời thơ ấu của Dan O’Leary. Cô chẳng còn thấy căn nhà một tầng lụp xụp lợp ván lá sách màu vàng như trong trí nhớ của mình nữa. Nằm trên một thảm cỏ mượt mà, ngôi nhà giờ đã cao hai tầng với cửa sổ trổ ở mái, hàng hiên rộng cùng những chiếc ghế Adirondack màu trắng. Những tấm ván lá sách màu vàng đã được thay thế bằng những tấm ván lợp màu xanh nhạt có viền xám đúng chất Bờ Đông.
Dan mở cửa, bước ra ngoài bầu trời tràn ngập ánh trăng. Anh đang đứng kẹp giữa hai con chó rất to. Trông chúng giống như chó bun được tiêm thuốc tăng trưởng, với cái mõm ngắn tũn màu đen và bộ lông ngắn để lộ khoảng ngực cuồn cuộn. Có chúng ngồi bên cạnh, trông Dan giống như một vị pharaon Ai Cập vậy.
Tracy bước ra khỏi xe, khoác chiếc túi lên vai. “Có an toàn không?”
“Sẽ an toàn sau khi hai bên được giới thiệu với nhau một cách tử tế.” Trông Dan rất thoải mái trong chiếc quần bò bạc thủng một lỗ ở đầu gối, một cái áo len cổ chữ V mặc bên ngoài chiếc áo trắng và hai chân để trần.
“Tớ không thích ý tưởng đó chút nào.” Cô tiến đến gần con đường lát đá băng qua khoảng sân xanh mướt có mùi của cỏ mới cắt.
“Cậu chỉ cần chìa mu bàn tay ra cho chúng ngửi.”
“Tớ thật sự không thích ý tưởng đó.”
“Đừng tỏ vẻ ngốc nghếch thế!”
Tracy chìa tay ra. Chú chó nhỏ hơn rướn cổ lên và bắt đầu quệt cái mũi ướt của nó lên mu bàn tay cô. Trong khi đó, Dan giới thiệu: “Đây là Sherlock.”
“Cậu đùa đây à?”
‘Chết tiệt, Sherlock!’ từng là một trong những câu nói ưa thích của Dan. Dan quay sang con chó còn lại.
“Còn đây là…”
“Để tớ đoán. Ex-Lax phải không?” Cô nói. Câu nói ưa thích còn lại của Dan hồi còn nhỏ là ‘Nuột đấy, Ex-Lax!’
“Giờ mà đặt tên nó như thể nghe gớm chết. Bé bự này tên là Rex, Rex trong T-Rex ấy.” Cậu chàng T-Rex còn chẳng buồn ngửi tay cô. “Nó rụt rè hơn Sherlock một chút.”
“Chúng thuộc giống gì?”
“Chó Rhodesian lai Mastiff. Chúng nặng tổng cộng một trăm ba chục ký và tiền mua thức ăn cho chúng nhiều gấp đôi tiền ăn của tớ. Cậu thử dắt chúng vào nhà đi! Tớ sẽ cho xe của cậu vào ga-ra đề phòng có ai đó lại tọc mạch.” Cô để ý thấy một cái ga-ra nằm riêng lẻ ở đằng sau khu nhà.
Tracy bước vào căn phòng có một cái sofa hình chữ L hướng về phía lò sưởi bằng gạch, bên trên treo một chiếc ti-vi màn hình phẳng rất lớn. Căn phòng nối thẳng tới nhà bếp với kệ bếp bằng đá hoa cương, bên cạnh là bàn ăn, những chiếc ghế chân cao và những ngọn đèn vàng. Một vài mẫu gạch lát đang được gác đằng sau chậu rửa. Dan đóng cửa và trả lại chìa khóa cho Tracy.
“Cậu đang sửa sang lại đúng không?” Cô nói.
“Nói thế chưa chuẩn rồi. Sau bốn mươi năm, căn nhà cần phải được cải tạo lại hoàn toàn.”
Anh bước vào bếp, nhưng hai chú chó thì vẫn chú ý tới Tracy. Cô thấy chiếc túi xách đang đeo lên một cái ghế. “Cậu dự định ở lại đây luôn à?”
“Sau bao nhiêu công sức mà tớ bỏ ra, tớ nghĩ mình xứng đáng được hưởng thụ vài thứ.”
“Cậu tự tay làm tất cả chỗ này?”
“Cậu đâu cần phải ngạc nhiên như thế chứ!” Dan mở tủ lạnh.
“Tớ không hề nhớ rằng cậu tháo vát như vậy.”
Dan nói vọng ra sau cánh cửa tủ lạnh. “Cậu sẽ ngạc nhiên khi biết người ta có thể làm gì vào lúc buồn chán, muốn làm việc và có Internet. Cậu đói không?”
“Đừng mất công nấu ăn, Dan.”
“Không phiền gì đâu. Tớ đã kể rằng tớ biết một nhà hàng rất ngon.” Anh quay lại với một chiếc đĩa đựng bốn miếng burger lớn. “Tớ đang chuẩn bị làm món burger phô mai thịt muối nổi tiếng của tớ.”
Cô cười lớn. “Nghe nhiêu đó là tớ đã cảm thấy động mạch của mình bắt đầu xơ vữa rồi.”
“Đừng nói với tớ rằng cậu đã trở thành một trong số những người chỉ ăn ngũ cốc nhé!”
“Với lịch làm việc của tớ ấy hả? Tớ còn tự thấy may mắn mỗi khi được nhìn thấy rau ấy chứ, ngoại trừ cà chua kẹp trong bánh Whopper ra.”
“Thực ra thì, cà chua là một loại quả.”
“Sao cũng được. Giờ cậu còn là nhà làm vườn cơ à?”
“Nếu cậu thích, sau khi ăn tối xong, tớ sẽ cho cậu xem vườn rau tớ trồng.”
“Hẳn là cậu đã phải rất rất buồn chán.” Cô bước về phía kệ bếp nơi anh đứng. “Tớ có thể giúp gì không?” Khi đứng cạnh nhau, Dan cao hơn cô đúng mười phân. Chiếc áo len anh đang mặc tôn lên đôi vai rộng và bờ ngực trơn láng của anh. Cô huých cùi chỏ để trêu anh và nhận thấy khuỷu tay mình chạm vào một cơ thể rắn chắc. “Tớ nhớ rằng hình như cậu nhiều mỡ hơn thế này. Tớ biết rằng đấy không phải do chế độ ăn uống.”
“Ừ, một vài người trong số chúng ta không được thừa hưởng gen chân dài và cơ bắp săn chắc của nhà Crosswhite.”
“Tớ nói cho cậu biết là tớ từng phải tập luyện bốn ngày một tuần đấy.” Cô nói.
“Tớ cũng nói cho cậu biết là thân hình cậu toát lên điều đó.”
“Ôi Chúa ơi, câu tớ vừa nói nghe cứ như một bà cô đang cố thả câu lấy một lời khen vậy, phải không?”
“Nếu như cậu làm thế thật thì tớ mắc câu rồi đây. Đi nào, sao tớ không dẫn cậu lên phòng nhỉ? Cậu có thể tắm nước nóng và thư giãn trong khi tớ chuẩn bị bữa tối.”
“Điều đó nghe tuyệt hơn đấy!” Cô vơ lấy cái túi và đi theo anh lên cầu thang.
“Tớ có nên chuẩn bị sẵn một ly rượu vang không? Hay cậu sẽ nói rằng cậu cũng đã bỏ rượu rồi?”
“Tớ chỉ bỏ những thứ tốt đẹp cho chính mình thôi.”
Cô đi theo anh tới một căn phòng trên lầu. Một lần nữa cô lại thấy ngạc nhiên bởi nội thất bên trong: một chiếc giường bằng sắt đúc, một bộ sưu tập đồ cổ nước Mỹ, cây chổi trong một góc và bếp sưởi trong góc còn lại. Phía trên chiếc giường treo bức tranh vẽ một người phụ nữ đang thắp lửa trong một căn chòi. Tracy thả túi xách xuống giường.
“Thôi được rồi, tớ hiểu có thể cậu đã tu sửa, nhưng không đời nào cậu có thể tự trang trí thế này.” Cô đoán một người bạn gái của Dan đã giúp anh làm vậy.
“Tạp chí Hoàng Hôn.” Dan nhún vai. “Tớ bảo rồi, lúc đó tớ đang buồn chán.” Anh đi ra ngoài, đóng cửa lại để cô được tự nhiên.
Tracy ngồi trên thành giường, ngẫm lại những lời đùa cợt giữa hai người. Ở một khía cạnh nào đó, chúng vẫn chẳng khác gì ngày xưa, cho dù Dan thật sự tiến bộ hơn trong việc phản pháo so với những gì mà cô từng biết. Cô tự cười một mình. Có phải Dan đang tán tỉnh cô, hay những câu nói đó chỉ là phiên bản người lớn của trò đùa mà bọn cô vẫn hay trêu nhau lúc còn bé? Đã rất lâu rồi chưa có ai tán tỉnh cô.
“Cậu toát lên điều đó?” Cô nhắc lại, càu nhàu về câu nói ấy. “Trông tớ giống thèm khát hơn.”
Sau khi tắm xong, chỗ quần áo ít ỏi của cô càng làm cho cô thêm bực tức. Cô thả cái áo cánh ra ngoài thay vì cho vào trong quần để trông khác đi, buộc tóc kiểu đuôi ngựa và mặc xác những vết chân chim. Cô đánh phấn mắt và chải mascara, xức một chút nước hoa vào cổ và tay rồi bước xuống tầng nơi mùi thịt muối và hamburger đang phảng phất trên vỉ nướng. Một bình luận viên đang tường thuật diễn biến một trận bóng bầu dục trên chiếc ti-vi màn hình phẳng.
Dan đứng bên kệ bếp, đang đánh thứ gì đó trong một cái tô bằng cái đánh trứng. Một lớp vỏ bánh cùng nhân chanh tươi đang chờ sẵn trên kệ.
“Cậu đang làm bánh kem trứng nhân chanh đấy à?”
Anh tắt tiếng ti-vi đi. “Đừng đùa nhé! Đây là công thức bí mật của mẹ tớ, cũng là món khoái khẩu của tớ đây. Nhưng tớ chẳng bao giờ làm chỗ lòng trắng trứng chết tiệt này bông lên được cả, cậu biết tại sao không?”
“Cậu đang dùng sai tô.”
Dan nhìn cô với ánh mắt ngờ vực. “Sao cái tô lại có thể sai được?”
Cô tới đứng cạnh anh bên kệ bếp. “Cậu cất những cái tô ở đâu?”
Anh chỉ vào một cái tủ bên dưới. Tracy tìm thấy một cái tô bằng đồng, đổ chỗ lòng trắng trứng vào đó rồi cầm lấy cái đánh trứng. Chỉ một lúc sau, cô đã đánh bông chỗ trứng đó lên thành bọt. “Cô Allen sẽ rất hoảng hốt. Cậu không nhớ tí gì trong lớp học Hóa à?”
“Có phải là tiết học mà tớ hay trốn cậu đi chơi không?”
“Cậu đã trốn tất cả các tiết học.”
“Nhìn xem tớ đã làm những gì này. Tớ còn chẳng thể đánh nổi lòng trắng trứng.”
“Nó có liên quan đến việc protein trong lòng trắng trứng phản ứng với chất đồng trong lòng tô. Cậu cũng có thể dùng tô bằng bạc.” Cô đổ chỗ đường Dan đã đong sẵn trong một cái cốc vào phần kem trứng, phết nó lên trên nhân bánh rồi đút chiếc bánh vào trong lò và hẹn giờ.
“Có phải cậu hứa uống với tớ một ly rượu không?”
Anh rót hai ly rượu, đưa một ly cho cô và nâng ly còn lại lên.
“Cho những người bạn già.”
“Cậu đang nói chính mình đấy à?”
“Chúng ta bằng tuổi nhau mà.” Anh nói.
“Cậu không biết à? Phụ nữ bốn mươi vẫn chỉ như hai mươi thôi.”
“Tớ chưa từng nghe thấy câu đấy bao giờ. Thôi được!” Anh nâng ly lần nữa. “Cho những người bạn tốt.”
“Có thế chứ.”
Cô rời khỏi kệ bếp và ngồi xuống dưới ánh đèn vàng, ngắm nhìn anh lật chỗ hành mà anh vừa rải lên vỉ nướng. Cô có thể ngửi thấy mùi thơm của chúng lan tỏa.
“Tớ có thể hỏi cậu một câu không?”
“Lúc nào tớ cũng như một cuốn sách đang mở.”
“Chỉ có mình cậu ở đây à?”
“Chỉ có mình tớ và tụi nhỏ.” Anh nhắc đến hai chú chó đang ngồi ở giữa phòng. Chúng nhìn Dan đi về phía tủ lạnh.
“Điều gì đã khiến cậu mất công như vậy?”
Anh mở tủ lạnh ra. “Ý cậu là chuyện sửa nhà ấy à?”
“Tất cả mọi thứ. Sửa nhà, mua sắm đồ đạc, nuôi hai con chó. Hẳn là cần rất nhiều công sức.”
Anh với tay lấy một lọ dưa chuột muối cùng một quả cà chua và đặt chúng lên cái thớt nhựa. “Đúng thế. Đó chính là lý do vì sao tớ làm vậy. Tớ đã qua cái thời làm bạn với khổ đau rồi Tracy à. Phát hiện ra vợ mình ngoại tình chẳng phải là chuyện hay ho gì. Tớ đã tự dằn vặt một thời gian dài. Tớ đã cảm thấy tức giận với cả thế giới, với cô ấy, cả với tay đồng nghiệp đã ngủ với cô ấy.” Anh gắp một trái dưa muôi, vừa thái vừa nói tiếp. “Khi mẹ tớ mất, tớ càng chìm sâu trong con hoảng loạn. Một sáng thức dậy, đột nhiên tớ cảm thấy mình đã quá mệt mỏi với những bức tường cũ kĩ chết tiệt. Tớ chạy vào nhà kho và tìm thấy cái búa tạ của bố tớ. Tớ bắt đầu đập bỏ chúng. Càng đập tớ càng cảm thấy dễ chịu. Sau khi bức tường đổ sập, tớ chẳng còn cách nào khác ngoài việc xây dựng lại.”
“Có vẻ như đây là cách để cậu tự làm mình quên đi mọi chuyện phải không?”
Anh rửa quả cà chua và bắt đầu thái nó với những nhát cắt chính xác. “Tất cả những gì mà tớ biết là càng xây lại, tớ càng hiểu ra rằng mọi chuyện không xảy ra theo cách tớ muốn không có nghĩa là nó sẽ không xảy ra. Tớ muốn một tổ ấm. Tớ muốn một gia đình. Tìm một người vợ khác là một chuyện quá xa vời, và thẳng thắn là tớ cũng không muốn điều đó. Vì thế tớ nhận nuôi Rex với Sherlock. Chúng tớ đã tạo ra một gia đình.” Hai chứ chó rên lên khi nghe thấy tên chúng được nhắc tới.
“Cậu đã bắt đầu từ đâu?”
“Từng nhát búa một.”
“Cậu có bao giờ nói chuyện với vợ cũ không?”
“Thi thoảng cô ấy lại gọi. Mọi chuyện với tay đồng nghiệp đó có vẻ không ổn.”
“Cô ấy muốn quay lại với cậu.”
Anh dùng một chiếc bàn xẻng để xúc bánh từ vỉ nướng lên đĩa. “Tớ nghĩ lúc đầu cô ấy có vẻ chèo kéo tớ về chuyện đó. Có lẽ cô ấy nhớ các câu lạc bộ thể thao ngoài trời. Cô ấy nhanh chóng nhận ra rằng người đàn ông mình đã từng kết hôn giờ chẳng còn tồn tại nữa.”
Tracy mỉm cười. “Tớ nghĩ rằng sản phẩm cậu làm ra nhìn ngon tuyệt, Dan.”
Anh đột ngột dừng lại khi đang trút những lát cà chua và dưa chuột muối từ thớt sang đĩa.
“Ôi, không!”
“Sao thế?”
“Nghe tớ có giống một người đàn ông trung niên đang thả câu để lấy một lời khen không?”
Cô ném một mẩu khăn giấy đã bị vò nát về phía anh.
Dan đã dọn bàn khi cô đang tắm. Anh đặt đĩa hamburger lên mặt bàn bên cạnh đĩa salad. “Như thế này đã ổn chưa?” Anh hỏi.
“Lại thả câu thêm một lời khen nữa à?”
“Cậu biết mà.”
“Thế này là hoàn hảo rồi.”
Trong lúc Tracy đang đổ gia vị lên chiếc bánh kẹp của mình, Dan nói tiếp. “Rồi, giờ tới lượt tớ. Cậu vẫn còn tham gia mấy cuộc thi bắn súng đó chứ?”
“Thật sự là tớ không có nhiều thời gian rảnh.”
“Nhưng cậu bắn giỏi mà.”
“Tớ có quá nhiều kí ức đau khô về nó. Lần cuối cùng tớ nhìn thấy Sarah là ở giải bắn súng năm 1993 tại Olympia.”
“Có phải đó cũng là lý do khiến cậu không quay lại Cedar Grove không? Bởi vì có quá nhiều kí ức đau khổ?”
“Cũng một phần.” Cô đáp.
“Vậy mà cậu đang chuẩn bị đào tất cả những chuyện đó lên.”
“Tớ không đào chúng lên, Dan. Tớ đang cố chôn chúng xuống đây.”