CHƯƠNG 27
Ryan Hagen mở cửa và đón chào Tracy bằng một nụ cười lúng túng. Rồi anh ta giả vờ không nhận ra cô. Đã bốn năm trôi qua kể từ ngày phiên tòa diễn ra, việc anh ta không nhớ cô cũng là điều có thể. Nhưng Tracy đã nhìn thấy khoảnh khắc lưỡng lự trên khuôn mặt anh ta, một dấu hiệu cho thấy anh ta biết chính xác cô là ai.
“Tôi có thể giúp gì cho cô?” Hagen hỏi.
“Anh Hagen, tôi là Tracy Crosswhite. Sarah là em gái tôi.”
“Ồ, đương nhiên rồi.” Hagen nói, bắt đầu trở lại với tác phong bán hàng của mình. Anh ta bắt tay cô. “Tôi rất xin lỗi. Tôi thường xuyên tiếp xúc với rất nhiều người nên đôi khi chẳng thể nhớ nối ai với ai. Điều gì đã khiến cô đến đây?”
“Tôi đang hy vọng rằng mình có thể hỏi anh một vài câu hỏi.” Cô đáp.
Hagen liếc nhìn về căn nhà nhỏ ở đằng sau anh ta. Đó là một buổi sáng thứ Bảy, Tracy nghe thấy tiếng gì đó nghe như phim hoạt hình đang phát ra từ ti-vi. Hagen từng khai rằng anh ta đã kết hôn và có hai đứa con nhỏ. Hagen bước hẳn ra phía ngoài hiên rồi đóng cửa lại. Mái tóc của anh ta không được vuốt keo nên lòa xòa trên trán. Thân hình tròn trịa của anh ta được tôn lên nhờ chiếc áo phông, chiếc quần đùi kẻ ca rô và đôi dép tông. “Sao cô tìm được tôi?”
“Anh đã cho địa chỉ khi làm chứng ở tòa án.”
“Cô nhớ được địa chỉ cơ à?”
“Tôi đã yêu cầu xem biên bản tòa án.”
Hagen nheo mắt. “Cô đã yêu cầu xem biên bản tòa án? Cô cần biên bản để làm gì?”
“Anh Hagen, tôi đang thắc mắc liệu anh có thể nói cho tôi biết tin tức về Edmund House làm cho anh nhớ lại mọi chuyện đã được phát trên kênh truyền hình nào không?”
Hagen khoanh tay trước bụng. Nụ cười của anh ta tắt ngúm. Trông anh ta có vẻ rất hoang mang. “Tôi không hề nói rằng đó là tin tức về Edmund House.”
“Tôi xin lỗi, ý tôi là tin tức về việc em gái tôi mất tích. Anh có nhớ đó là chương trình của đài truyền hình nào không? Hay anh có nhớ biên tập viên là ai không?”
Lông mày của Hagen nhíu lại. “Tại sao cô lại hỏi tôi những điều đó?”
“Tôi biết là tôi đang làm phiền anh. Nhưng mà chuyện đó… Tôi có tất cả những bản tin đã phát trong thời gian đó và…”
Hagen buông tay. “Cô có tất cả các bản tin? Tại sao cô lại có chúng?”
“Tôi chỉ hy vọng rằng anh sẽ nói cho tôi…”
“Tôi đã khai báo tất cả mọi thứ ở phiên tòa. Nếu như cô có biên bản, cô biết là tôi đã nói gì. Giờ thì xin lỗi, tôi còn rất nhiều việc phải làm.” Anh ta quay đầu và chạm vào nắm đấm cửa.
“Tại sao anh lại nói rằng anh nhìn thấy chiếc xe tải Chevy màu đỏ ở trên đường hả anh Hagen?”
Hagen quay đầu lại. “Sao cô dám nói thế? Tôi đã giúp tống khứ con súc vật đó. Nếu như không phải do tôi…” Mặt Hagen đỏ bừng.
“Không phải do anh thì sao?” Tracy hỏi.
“Tôi muốn cô đi khỏi đây ngay.” Anh ta đẩy cửa nhưng có vẻ nó không chịu mở ra. Anh ta bắt đầu vặn tay nắm.
“Nếu như không phải do anh nói rằng anh đã nhìn thấy chiếc xe Chevy đó, chúng ta đã không xin được giấy phép khám nhà. Có phải đó là điều anh định nói không?”
Hagen đập cửa. “Tôi bảo cô đi khỏi chỗ này ngay.”
“Có phải là ai đó đã bảo anh nói như vậy không?” Nghe Tracy nói, Hagen tiếp tục đập cửa mạnh hơn. “Có phải vì thế nên anh đã khai như vậy? Có ai đó đã nói với anh rằng cứ khai như thế thì chúng ta sẽ xin được giấy phép? Anh Hagen, làm ơn!”
Cánh cửa bật mở. Hagen nạt một đứa nhỏ tránh khỏi cánh cửa rồi bước vào trong, quay lại nhìn cô và chuẩn bị sập cửa. “Đừng quay lại đây nữa!” Anh ta nói. “Tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!”
‘Có phải là Cảnh sát trưởng Calloway đã bảo thế không?’ Tracy toan nói thêm nhưng Hagen đã đóng sầm cửa lại.