CHƯƠNG 26
Vance Clark đang đội một cái mũ bóng chày, đầu cúi gằm xuống bàn, nhưng Roy Calloway vẫn có thể nhận ra ông ta. Clark đang đọc thứ gì đó trên một chiếc bàn gần phía trong cùng của quán rượu. Clark ngước lên khi nhìn thấy Calloway kéo chiếc ghế đối diện. “Tôi hy vọng nơi này có giờ chiêu đãi đặc biệt.” Calloway nói. Clark đã chọn một quán rượu ở Pine Flat, cách Cedar Grove hai ngã rẽ từ đường cao tốc. Calloway cởi áo khoác vắt lên ghế rồi gọi một nữ phục vụ đang tiến đến gần. “Cho một ly Johnnie Walker Black với một viên đá. Đừng pha loãng nhé!” Ông phải cố nói to để át đi tiếng bóng bi a va chạm nhau và tiếng nhạc đồng quê phát ra từ một cái máy hát kiểu cổ.
“Thêm một ly White Turkey.” Clark gọi thêm dù cái ly trên bàn của ông vẫn còn một nửa.
Calloway ngồi xuống và xắn tay áo sơ-mi lên. Clark lật lại trang đầu tiên của tập giấy tờ ông đang đọc dở rồi thảy nó lên mặt bàn về phía Calloway.
“Khỉ thật, Vance, ông lại bắt tôi phải đeo kính đây hả?”
“Đây là một văn bản biện hộ.” Clark nói.
“Tôi đã nhìn thấy rồi.”
“Được gửi tới tòa thượng thẩm, về vụ việc của Edmund House.”
Calloway cầm tập văn bản lên. “Thôi nào, đây đâu phải là đơn kháng án đầu tiên của hắn chứ. Tôi chắc chắn rằng đây cũng không phải là cái cuối cùng. Ông kéo tôi ra tận đây chỉ để cho tôi xem cái này thôi à?”
Clark chỉnh lại lưỡi trai trên chiếc mũ đang đội rồi ngả người về phía sau với ly rượu trên tay. “Không phải do House gửi đi. Nó được gửi trên danh nghĩa của hắn thôi.”
“Hắn có luật sư biện hộ ư?”
Clark nốc cạn cả ly. Những viên đá còn sót lại kêu lanh canh. “Tôi nghĩ rằng ông nên đeo kính vào.”
Calloway rút cặp kính trong túi áo ra rồi đeo lên, nhìn chằm chằm về phía Clark trước khi cúi xuống xem xét xấp giấy tờ.
“Tên công ty luật ở phía tay phải bên dưới trang giấy.”
Clark nói.
“Văn phòng Luật sư Daniel O’Leary.” Calloway lật qua những trang giấy. “Cơ sở của cái văn bản này là gì?”
“Bằng chứng mới chưa được phát hiện ở phiên tòa trước, và sự tắc trách của luật sư biện hộ. Nhưng nó không phải là đơn kháng án. Nó chỉ là đơn kiến nghị tái thẩm sau kết án.”
“Điểm khác biệt là gì?”
Cô gái phục vụ bàn quay trở lại, đặt đồ uống của Calloway lên bàn rồi thay cái ly cạn trước mặt Clark bằng một cái ly đầy.
Clark chờ cho cô gái đi khỏi mới giải thích tiếp: “Nếu như tòa thượng thẩm đồng ý, họ sẽ tổ chức một phiên xử. House sẽ có cơ hội dùng bằng chứng để chứng tỏ rằng phiên tòa xét xử hắn trước đây đã diễn ra một cách không công bằng.”
“Ý ông là sẽ có một phiên tòa xét xử mới?”
“Nó là một phiên tòa thẩm định bằng chứng mới thì đúng hơn, nhưng nếu ông đang định hỏi rằng hắn ta có thể yêu cầu các nhân chứng có mặt không thì câu trả lời là có.”
“DeAngelo đã đọc cái này chưa?”
“Tôi cũng không chắc.” Clark đáp. “Thực ra, ông ta đã không còn mang danh nghĩa luật sư biện hộ cho House từ rất lâu rồi. Trong bằng chứng tống đạt không có tên ông ta.”
“Ông đã nói với ông ta về chuyện này chưa?”
Clark lắc đầu. “Tôi không nghĩ làm vậy là điều hay, nhất là khi ông ta đang bị bệnh tim. Nhưng ông ta có tên trong danh sách các nhân chứng, nếu như tòa thượng thẩm chấp nhận đơn kiên nghị. Ngay cả ông cũng có tên trong đó.”
Calloway tiếp tục lật giở các trang và tìm thấy tên mình nằm ngay bên trên tên của Ryan P. Hagen, đứng thứ hai từ dưới lên. “Chuyện này có hợp lệ không?”
“Còn hơn cả hợp lệ.” Clark ngồi sụp xuống ghế. “Tôi nhớ rằng ông đã nói ông thuyết phục cô ta từ bỏ chuyện này rồi cơ mà.”
“Tôi cũng đã nghĩ vậy.”
Lông mày của Clark cau lại. “Cô ta chưa bao giờ từ bỏ chuyện này, Roy. Ngay từ giây phút đầu tiên.”