← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 29

Tracy đang ngồi đánh máy lại chi tiết cuộc phỏng vấn nhân chứng trong hồ sơ vụ án của Nicole Hansen. Đã một tháng trôi qua kể từ khi người ta phát hiện ra xác của cô gái trẻ trong một nhà nghỉ trên phố Aurora, và áp lực phải tìm ra hung thủ đã giết vũ công thoát y này ngày một lớn hơn. Sở cảnh sát Seattle chưa từng có vụ án mạng nào không được giải quyết kể từ khi Johnny Nolasco trở thành Trưởng ban điều tra. Đó là điều mà Nolasco rất tự hào và luôn sẵn sàng khoe với mọi người. Và Nolasco chẳng cần viện thêm bất cứ lý do gì để mắng nhiếc Tracy. Họ đã từng có những kỉ niệm chẳng mấy vui vẻ với nhau từ hồi Tracy còn là học viên ở Học viện Cảnh sát. Lúc đó, Nolasco là giảng viên của Tracy. Trong một lần thực hành khám người, Nolasco đã chạm vào ngực cô. Tracy phản kháng lại bằng cách lên gối và đập gãy mũi ông ta. Cô càng chà đạp cái tôi của ông ta hơn nữa khi phá kỉ lục tại trường bắn mà ông ta vẫn giữ vững bấy lâu.

Mọi ý nghĩ cho rằng Nolasco sẽ trở nên chín chắn hơn khi có tuổi đã tan biến khi Tracy trở thành nữ điều tra viên án mạng đầu tiên của Seattle. Nolasco lúc đó đã là Trưởng ban điều tra. Ông ta phân công cô làm việc với cộng sự cũ của mình, một kẻ phân biệt chủng tộc theo chủ nghĩa cực đoan tên Floyd Hattie. Hattie đã làm ầm lên và gán cho cô một cái biệt danh mang tính xúc phạm. Sau đó, Tracy phát hiện ra rằng Hattie chuẩn bị nghỉ hưu, đồng nghĩa với việc Nolasco phân công cô làm việc với ông ta chỉ để làm xấu mặt cô mà thôi.

Nếu không có chuyện gì đột xuất, cuộc điều tra về Hansen sẽ làm cho cô bận rộn và tạm quên đi những việc khác. Dan nói rằng tòa án sẽ có sáu mươi ngày để phản hồi lại đơn xin tái thẩm của Edmund House. Anh cho rằng Vance Clark sẽ ngóng chờ từng ngày. Tracy tự nhủ cô đã chờ đợi hai mươi năm, cô hoàn toàn có thể đợi thêm hai tháng. Nhưng bây giờ mỗi ngày đối với cô dường như kéo dài vô tận.

Cô trả lời điện thoại trên máy bàn. Đó là một số gọi đến từ bên ngoài.

“Điều tra viên Crosswhite, tôi là Maria Vanpelt ở Kênh 8 của đài KRIX.”

Tracy lập tức hối hận vì đã nhấc máy. Đội điều tra án mạng luôn giữ mối quan hệ xã giao với các phóng viên hiện trường, tuy nhiên Vanpelt là một ngoại lệ. Người ta vẫn hay gọi ả là ‘Da Người’ vì lúc nào cũng nhìn thấy ả trong vòng tay của những gã đàn ông có tiếng ở Seattle.

Hồi Tracy mới vào ngành, Vanpelt từng xin phỏng vấn cô về chuyện phân biệt đối xử với các nữ cảnh sát ở Sở Cảnh sát Seattle. Tracy đã từ chối. Tới khi Tracy trở thành điều tra viên, Vanpelt lại xin phỏng vấn cô lần nữa, có vẻ là để gắn cho Tracy cái mác Nữ điều tra viên án mạng đầu tiên của Seattle. Tracy không muốn thu hút thêm bất kỳ sự chú ý nào về phía mình. Thêm vào đó, cô đã học được bài học rằng sở trường của ả không phải là những bài viết mang tính nhân văn mà là những bài bôi nhọ người khác. Một lần nữa, Tracy lại từ chối.

Mối quan hệ giữa họ vẫn không khá hơn trước là bao. Bằng một cách nào đó, Vanpelt đã có được thông tin mật về một vụ giết người tập thể mà Tracy là trưởng nhóm điều tra. Hai trong số các nhân chứng vụ án của Tracy đã bị bắn gục chỉ vài tiếng sau khi Vanpelt cho phát sóng chương trình của ả, Mật vụ KRIX. Tracy, lúc đó đang rất tức giận và thất vọng, không tiếc lời chỉ trích Vanpelt rằng tay ả giờ đã nhuốm máu. Những lời đó đã bị một phóng viên của đài khác ghi lại lúc Tracy không cảnh giác. Sau vụ này, đội án mạng đã cạch mặt Vanpelt, từ chối nói chuyện với ả ta, cho tới khi Nolasco đưa ra một chỉ thị bắt họ phải hợp tác với tất cả các phương tiện truyền thông.

“Sao cô có số của tôi?” Tracy hỏi. Thường thì các phóng viên truyền thông phải kết nối qua Phòng Thông tin Chung, nhưng rất nhiều phóng viên tìm được cách luồn lách để có được số máy trực tiếp.

“Qua rất nhiều kênh thông tin khác nhau.” Vanpelt nói.

“Tôi có thể giúp gì cô, thưa cô Vanpelt?”

Cô cố tình hô to cái tên ấy để thu hút sự chú ý của Kins ở đầu kia dãy bàn. Kins cũng nhấc ống nghe điện thoại của mình lên mà không cần phải nhìn cô. Họ có một hệ thống điện thoại ngầm lắp đặt sẵn.

“Tôi mong rằng cô có thể chia sẻ một vài bình luận về câu chuyện mà tôi đang viết.”

“Câu chuyện của cô nói về cái gì?” Tracy lướt qua trong đầu những vụ án mà cô đang điều tra. Chẳng có gì ngoài vụ của Nicole Hansen, và cô cũng chẳng có gì mới để bàn bạc.

“Thực ra thì nó nói về cô.”

Tracy ngả người vào lưng ghế. “Điều gì đột nhiên khiên tôi trở nên thú vị như vậy?” Cô hỏi.

“Tôi được biết rằng hai mươi năm trước em gái cô đã bị sát hại. Gần đây người ta mới tìm thấy hài cốt của cô ấy. Cô có thể chia sẻ về chuyện đó chứ?”

Câu hỏi của ả làm cho Tracy sững lại. Cô cảm thấy đằng sau câu hỏi này còn rất nhiều ý đồ khác.

“Ai kể cho cô nghe vậy?”

“Tôi có một trợ lý giúp tôi đọc các hồ sơ vụ án.” Vanpelt đáp lại bằng một câu trả lời hết sức nhảm nhí – nhưng nó cũng cho Tracy biết rằng Vanpelt để mắt tới đơn xin tái thẩm của Dan. “Giờ cô có rảnh để nói chuyện không?”

“Tôi không nghĩ rằng câu chuyện đó sẽ có sức lan tỏa trong công chúng.” Câu nói thứ hai của cô bắt đầu nhỏ đi. Cô nhìn về phía Kins, người cũng đang cầm ống nghe. Cô tò mò về việc Vanpelt đã biết những gì.

“Mấu chốt câu chuyện của cô là gì?”

“Tôi nghĩ rằng cái đó rất hiển nhiên, phải không?”

“Vậy hãy khai sáng cho tôi đi!”

“Một điều tra viên án mạng ở Seattle ngày ngày vẫn tống giam những kẻ sát nhân giờ đang tìm cách thả tự do cho chính tên sát nhân đã giết em gái mình.”

Kins ném về phía cô một cái nhún vai thay cho câu ‘Thì đã sao?’ Tracy giơ một ngón tay lên miệng.

“Điều đó được ghi trong hồ sơ vụ án ư?”

“Tôi là một phóng viên điều tra, điều tra viên ạ.”

“Cô lấy nguồn từ ai?”

“Nguồn của tôi là tuyệt mật.” Vanpelt nói.

“Cô có vẻ thích giữ bí mật về thông tin nhỉ?”

“Đúng như vậy.”

“Vậy thì cô hiểu tôi đang cảm thấy thế nào rồi đấy. Đó là chuyện riêng tư của tôi. Tôi cũng muốn giữ bí mật.”

“Tôi sẽ đưa tin về chuyện của cô, điều tra viên à! Sẽ tốt hơn nếu như tôi có lời kể từ chính cô.”

“Tốt hơn cho tôi hay cho cô?”

“Câu nói đó có nghĩa là ‘không bình luận gì thêm’ phải không?”

“Tôi nói rằng đó là chuyện riêng tư, và tôi cũng muốn giữ nó riêng tư.”

“Tôi có thể trích lời cô được không?”

“Đó là những gì mà tôi đã nói.”

“Tôi biết rằng luật sư Dan O’Leary từng là bạn thời thơ ấu của cô. Cô có muốn bình luận gì về chuyện đó không?”

Calloway. Chắn chắn là ông ta. Chỉ có điều Cảnh sát trưởng sẽ không gọi cho Vanpelt. Ông ta sẽ gọi cho Nolasco, cấp trên của Tracy. Từng có tin đồn rằng Nolasco chính là một trong những người có qua lại với Vanpelt và cung cấp cho ả ta những thông tin mật.

“Cedar Grove là một thị trấn nhỏ. Tôi biết rất nhiều người từng lớn lên ở đó.”

“Cô có biết Daniel O’Leary không?”

“Ở đó chỉ có một trường trung học cơ sở và một trường trung học phổ thông.”

“Đó không phải là câu trả lời cho câu hỏi của tôi.”

“Tôi tưởng cô là phóng viên điều tra? Tôi chắc rằng cô sẽ tự hiểu ra điều đó.”

“Gần đây cô vừa cùng ông O’Leary ghé thăm Edmund House tại nhà tù Liên bang Walla Walla phải không? Tôi có danh sách những người ghé thăm ông House tháng vừa qua. Tên của cô nằm ở ngay bên trên tên của ông O’Leary.”

“Vậy cứ in cái đó ra.”

“Thế nghĩa là cô sẽ không bình luận gì cả?”

“Tôi nói rồi, đây là một chuyện riêng tư không liên quan gì đến công việc của tôi. Nhân tiện thì điện thoại còn lại của tôi đang kêu.”

Nói rồi, cô cúp máy và chửi thầm.

“Cô ta muốn gì vậy?” Kins thắc mắc.

Tracy nhìn qua dãy bàn. “Cô ta muốn chõ mũi vào chuyện của tôi.”

“Vanpelt ấy à?” Faz lùi chiếc ghế ông đang ngồi về phía sau. “Đó là sở trường của cô ta mà.”

“Cô ta nói cô ta đang viết bài về chuyện của Sarah, nhưng cô ta đang tập trung vào…” Tracy quyết định không nói hết câu.

Kins nói. “Đừng lo lắng quá như vậy! Cô biết Vanpelt mà, cô ta chẳng có hứng thú với chuyện ấy đâu.”

“Cô ta sẽ sớm chán nó thôi, và sẽ chuyển sang những câu chuyện khác.” Faz tiếp lời.

Tracy ước gì mọi thứ đơn giản như vậy. Cô biết rằng Vanpelt không tự mình tìm ra câu chuyện. Tất cả là từ Calloway mà ra. Điều đó có nghĩa là Calloway đã nói chuyện với Nolasco, người chẳng cần nhiều lý do để làm cho cuộc đời của Tracy trở nên khốn khổ.

Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên Calloway dọa sẽ làm cho Tracy bị đuổi việc.

Các học sinh ở bàn đầu giật mình ngả người về đằng sau khi một tia sét màu trắng phóng ra giữa hai khối cầu. Tracy quay tay cầm của chiếc máy phát tĩnh điện, làm tăng tốc độ quay của hai chiếc đĩa kim loại khiến cho những tia sét tiếp tục phóng ra. “Sét, thưa các anh chị, một trong những sự minh họa ấn tượng của tự nhiên về năng lượng mà những nhà khoa học như James Wimshurst và Benjamin Franklin đã từng cố gắng kiểm soát.” Cô nói.

“Có phải là cái ông đã thả diều trong cơn bão không?”

Tracy bật cười. “Phải, Steven à, chính là cái ông đã thả diều trong cơn bão. Ông ấy và những ông khác đã cố nghiên cứu xem loại năng lượng nào có thể chuyển hóa thành điện năng. Ai có thể chỉ ra bằng chứng về việc họ đã thành công?”

“Đèn điện.” Nicole nói.

Tracy thả tay ra khỏi cái tay cầm. Tia lửa điện tắt ngúm. Học sinh của cô được chia thành từng cặp ngồi với nhau. Trên mỗi bàn có một cái bồn rửa, một cái đèn Bunsen và một bộ kính hiển vi. Tracy mở vòi nước ở một cái bàn thuộc dãy đầu tiên. “Đây là minh họa để cho các bạn hiểu rằng điện cũng giống như chất lỏng, có thể chảy qua các vật thể. Khi dòng điện chạy thì chúng ta gọi đó là gì, Enrique?”

“Một dòng điện?” Cậu làm cho cả lớp cười phá lên.

“Ý tôi là, khi dòng điện chạy qua một vật thì chúng ta gọi vật đó là…?”

“Một vật dẫn.”

“Anh có thể lấy cho tôi ví dụ về một vật dẫn không, Enrique?”

“Con người.”

Cả lớp lại cười phá lên.

“Không đùa đâu.” Enrique nói. “Có lần, chú tớ làm việc ở công trường lúc trời mưa. Ông ấy cưa phải một sợi dây điện và suýt thì bị giật chết. May là có một người khác kéo ông ấy ra khỏi cái cưa đó.”

Tracy đi đi lại lại trước lớp. “Được rồi, chúng ta cùng bàn luận về tình huống đó nào. Khi chú của Enrique cắt phải dây điện, điều gì đã xảy ra với dòng điện lúc đó?”

“Nó chạy vào cơ thể ông ấy.” Enrique nói.

“Đó là bằng chứng về việc cơ thể con người, trên thực tế, là một vật dẫn. Nhưng trong trường hợp đó, tại sao người đồng nghiệp của ông ấy lại không bị giật khi chạm vào người ông ấy?”

Không có học sinh nào trả lời. Tracy lấy từ trong ngăn bàn ra một cục pin chín vôn và một cái bóng đèn có gắn sẵn đui. Hai sợi dây đồng được gắn vào hai đầu điện cực của thỏi pin, một sợi dây thứ ba thò ra từ đui đèn. Ở đầu còn lại của mỗi sợi dây là một cái mỏ kẹp. Tracy kẹp hai cái mỏ kẹp vào một đoạn ống cao su. “Tại sao đèn không sáng?”

Vẫn không có ai trả lời.

“Nếu như lúc đó đồng nghiệp của chứ Enrique đang đeo găng tay cao su thì sao? Chúng ta có thể kết luận điều gì?”

“Cao su không phải là vật dẫn.” Enrique đáp.

“Đúng vậy, cao su không phải là vật dẫn. Vì vậy điện từ pin sẽ không chạy qua đoạn ống làm bằng cao su.” Tracy tiếp tục gắn mỏ kẹp vào một chiếc đinh lớn. Bóng đèn bật sáng. “Đinh…” Tracy nói, “thường được làm từ sắt. Chúng ta có thể kết luận gì về sắt?”

“Vật dẫn.” Cả lớp đồng thanh.

Tiếng chuông vang lên. Tracy lên giọng để át tiếng chuông đáng ghét và tiếng chân ghế cào lên mặt sàn. “Bài tập về nhà ở trên bảng. Chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận về điện vào thứ Tư.”

Trở lại bàn làm việc, Tracy cất mô hình dạy học và bắt đầu chuẩn bị cho tiết dạy tiếp theo. Tiếng ồn từ hành lang vọng vào trở nên lớn hơn, đồng nghĩa với việc có ai đó vừa mở cửa lớp học.

“Nếu như có câu hỏi gì, làm ơn tới gặp tôi vào giờ làm việc tại vãn phòng. Lịch làm việc của tôi và giấy hẹn đã dán sẵn ở trên cửa.”

“Sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”

Tracy quay về phía giọng nói. “Tôi đang chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.”

Roy Calloway đóng cánh cứa đằng sau ông lại.

“Cô có muốn nói cho tôi biết cô nghĩ mình đang làm cái quái gì không?”

“Tôi vừa nói đấy thôi.”

Calloway tiến lại gần bàn của cô. “Cô dám đánh giá về sự trung thực của một nhân chứng đã dũng cảm đứng ra để thực hiện nghĩa vụ công dân của anh ấy?”

Quả đúng là Hagen đã gọi cho Calloway, điều mà Tracy nghĩ chắc chắn anh ta sẽ làm sau khi đóng sập cửa trước mặt cô hôm thứ Bảy vừa rồi.

“Tôi không đánh giá về tính trung thực của anh ta. Anh ta nói với ông rằng tôi đã làm thế ư?”

“Cô chỉ thiếu điều nói thẳng với anh ta rằng anh ta là kẻ dối trá mà thôi.” Calloway chống tay lên mặt hàn. “Cô có muốn nói với tôi rằng cô đang cố làm cái gì không?”

“Tôi chỉ hỏi anh ta về chương trình tin tức mà anh ta đã xem là gì.”

“Đó không phải chuyện của cô, Tracy. Phiên tòa đã kết thúc. Thời gian dành cho những câu hỏi đã kết thúc.”

“Không phải tất cả các câu hỏi đều đã được hỏi.”

“Không phải câu hỏi nào cũng cần phải hỏi.”

“Hay cần phải trả lời?”

Calloway chỉ một ngón tay vào cô, như ông ta vẫn hay làm hồi cô còn nhỏ. “Hãy để nó yên, được chứ? Hãy mặc kệ nó. Tôi còn biết rằng cô đã tới Silver Spurs để nói chuyện với các nhân viên phục vụ ở đó.”

“Tại sao ông không làm thế, Roy? Tại sao ông không kiểm tra để biết House có nói thật hay không?”

“Tôi không cần kiểm tra cũng biết hắn đang nói dối.”

“Tại sao ông biết? Sao ông có thể chắc chắn hả Roy?”

“Mười lăm năm làm cảnh sát, đó là lý do tại sao. Chúng ta thống nhất với nhau, tôi không muốn nghe thấy tin cô yêu cầu bất kỳ một biên bản nào hay quấy rối bất kỳ một nhân chứng nào nữa. Tôi sẽ nói chuyện với Jerry để kể rằng một trong những giáo viên của ông ta không chú tâm vào giảng dạy mà định đóng vai thám tử nghiệp dư. Cô hiểu chưa?”

Jerry Butterman là hiệu trưởng của trường Trung học Cedar Grove. Tracy cảm thấy tức giận khi Calloway đe dọa cô bằng cách này. Đồng thời, cô cũng cảm thấy nực cười. Có lẽ ông ta không biết rằng lời đe dọa của mình chẳng có nghĩa lí gì, cũng không biết rằng Tracy chẳng hề có ý định đóng vai ‘thám tử nghiệp dư’. Trái lại, cô định nhảy vào chuyện này một cách nghiêm túc. Hết năm học này, cô sẽ rời khỏi Cedar Grove, tới Seattle để đăng kí vào Học viện Cảnh sát. “Ông biết tại sao tôi lại trở thành giáo viên dạy môn Hóa không, Roy?”

“Gì cơ?”

“Vì tôi không bao giờ chấp nhận mọi thứ diễn ra như thế. Tôi muốn biết rằng tại sao nó lại như vậy. Lúc nào tôi cũng làm cho bố mẹ phát điên chỉ vì tôi luôn đặt câu hỏi ‘Tại sao?’.”

“House đã ở trong tù rồi. Đó là tất cả những điều cô cần biết.”

“Tôi dạy học sinh của mình rằng kết quả không phải là thứ quan trọng. Quan trọng là bằng chứng. Nếu như bằng chứng đầy đủ thì kết quả cũng sẽ chính xác.”

“Và nếu như cô tiếp tục muốn dạy học sinh của mình, tôi khuyên cô nên tập trung làm giáo viên thì hơn.”

“Chính là điều đó, Roy. Tôi đã đưa ra quyết định.”

Tiếng chuông vang lên và cánh cửa lớp học mở ra. Những học sinh học tiết bốn của cô đang ngần ngại trước sự hiện diện của ngài cảnh sát trưởng thị trấn Cedar Grove trong phòng học. “Vào đi!” Tracy nói, bước ra từ sau chiếc bàn. “Ngồi vào chỗ đi các em! Đồn trưởng Calloway đang chuẩn bị rời khỏi đây rồi.”