CHƯƠNG 30
Xế chiều hôm đó, Tracy và Kins trở về từ Kent. Họ đã phỏng vấn một nhân viên kế toán, người có vân tay trùng khớp với dấu vết để lại mà bên khám nghiệm hiện trường đã tìm thấy trong phòng nhà nghỉ, nơi Nicole Hansen bị thắt cổ.
“Hắn ta có thú nhận gì không?” Faz hỏi.
“Xin ngợi ca và tạ ơn Chúa!” Kins nói. “Hắn ta là một tên sùng đạo thường thấy, một kẻ chăm đi lễ nhà thờ và khạc ra thánh ca, nhưng cũng là một tên thường xuyên qua lại với những ả gái điếm trẻ. Hắn còn có bằng chứng ngoại phạm khá chắc chắn vào cái đêm mà Hansen tự thắt cổ chính mình.”
“Vậy dấu vân tay đó từ đâu ra?” Faz thắc mắc.
“Một tuần trước, hắn đã ở trong đúng căn phòng đó cùng với một cô gái trẻ khác.”
Tracy ném túi xách của cô vào trong tủ. “Anh nên nhìn vẻ mặt hắn lúc tôi nói rằng chúng tôi cần phải nói chuyện với vợ hắn để xác minh hắn đã ngủ cạnh cô ấy vào đêm Hansen chết.”
“Trông như thể hắn ta nhìn thấy Chúa vậy.” Kins hùa theo.
“Đó là công việc của chúng ta mà.” Faz nói. “Phá những vụ án mạng và giúp người ta tìm lại tôn giáo của chính mình.”
“Xin ngợi ca Chúa.” Kins giả bộ khua tay lên đầu mình.
“Anh chuẩn bị đổi nghề đấy à?” Billy Williams đứng ngay phía ngoài dãy bàn của họ. Williams đã được bổ nhiệm làm trung sĩ quản lí đội A khi Andrew Laub được thăng chức thành trung úy. “Vì nếu như anh định làm thế thật thì với tư cách một người đã lớn lên trong gia đình theo đạo Baptist phương Nam, tôi sẽ nói với anh rằng anh cần phải diễn đạt hơn nữa người ta mới chịu mở hầu bao.”
“Chúng tôi chỉ đang đùa về một nhân chứng trong vụ của Hansen thôi.” Kins nói.
“Có vấn đề gì chúng ta có thể giải quyết được không?”
“Hắn không có ở đó vào tối hôm đấy. Cũng không biết Hansen là ai. Hắn bảo hắn cảm thấy thật đáng sợ và nói sẽ từ bỏ những thứ tội lỗi.”
“Xin ngợi ca Chúa.” Faz chêm vào.
Williams nhìn về phía Tracy. “Cô có một phút rảnh chứ?”
“Vâng, có chuyện gì vậy?”
Ông quay lưng rồi gật đầu ra hiệu cho cô đi theo.
“Ồ, Giáo sư đang gặp vấn đề lớn rồi.” Faz nói.
Tracy ném cho họ một cái nhún vai, làm mặt xấu rồi đi theo Williams vào căn phòng hỏi cung cạnh ngã rẽ phía cuối hành lang. Williams đóng cửa lại phía sau cô.
“Có chuyện gì vậy?” Cô hỏi.
“Chuông điện thoại của cô sắp reo. Các sếp đang họp.”
“Về vấn đề gì?”
“Có phải cô đang giúp đỡ một tay luật sư nào đó xin mở một phiên tòa cho cái tên đã giết em gái cô không?”
Mối quan hệ giữa cô và Williams trước giờ khá tốt. Là một người da đen, Williams có thể thấu hiểu những sự phân biệt đối xử cả ngầm lẫn ngang nhiên mà Tracy đã phải trải qua khi cô là một người phụ nữ làm việc trong môi trường toàn đàn ông.
“Chuyện này phức tạp lam, Billy ạ.”
“Nghiêm túc chứ? Vậy ra chuyện đó có thật.”
“Và nó cũng là chuyện riêng tư.”
“Sếp đang lo lắng nó sẽ ảnh hưởng tới cả sở.”
“Sếp mà anh đang nhắc đến là Nolasco phải không?”
“Ông ấy có vẻ rất quan tâm.”
“Thật đáng ngạc nhiên! Sáng nay Vanpelt gọi điện báo cho tôi biết rằng cô ta đang viết bài với nội dung như vậy. Cô ta muốn xin lời bình luận của tôi. Có vẻ Vanpelt nắm trong tay nhiều chi tiết hơn so với một kẻ hầu như chẳng bao giờ để tâm tới sự thật như cô ta.”
“Này, tôi sẽ không tới gặp cô ta đâu.”
“Tôi không nhờ anh làm thế. Tôi chỉ đang muốn nói với anh là Nolasco chẳng lo lắng đến chuyện nó sẽ ảnh hưởng tới sở như thế nào đâu. Ông ta coi đây là một cơ hội để hành hạ tôi. Nếu tôi có ý định nói với ông ta rằng ‘mặc xác nó ảnh hưởng đến sở thế nào’ thì tôi rất vui nếu có được một chút hậu thuẫn. Trừ phi ông ta gặp rắc rối với tình hình công việc của tôi, nếu không thì việc này cũng chẳng phải chuyện hay vấn đề của ông ta.”
“Đừng giận cá chém thớt chứ Tracy!”
Tracy dừng lại một lúc để kiềm chế cơn cáu giận. “Xin lỗi, Billy! Chỉ là tôi không cần có thêm chuyện để lo nghĩ nữa.”
“Câu chuyện của cô lan ra từ đâu vậy?”
“Tôi có linh cảm rằng kẻ tung tin là một lão cảnh sát trưởng ở Cedar Grove, kẻ đã đem lại cho tôi hai mươi năm cuộc đời không mấy yên ả. Lão ta không muốn tôi dính dáng gì đến vụ này nữa.”
“Chà, cho dù ông ta là ai, có vẻ ông ta đang cố ý gây khó dễ cho cô. Ả Da Người thích những chuyện riêng tư như thế.”
“Tôi rất cảm ơn anh vì đã cảnh báo tôi, Billy. Xin lỗi vì tôi đã mất bình tĩnh.”
“Báo cáo về vụ Hansen đến đâu rồi?”
“Chúng tôi vẫn chưa có gì hết.”
“Đó chính là một vấn đề đấy.”
“Tôi biết.”
Williams mở cánh cửa. “Hãy hứa với tôi là cô sẽ chơi đẹp.”
“Anh hiểu tôi là người thế nào mà.”
“Đấy chính là điều mà tôi đang lo sợ.”
Quả nhiên, chuông điện thoại trên bàn cô reo lên. Chiều hôm đó, Tracy là người cuối cùng bước vào căn phòng họp mà cô được triệu tập tới. Điều kỳ lạ nhất là không hiểu sao cô lại được mời tới dự buổi họp này. Bình thường, Williams sẽ truyền đạt lại với cô những quyết định do cấp trên đưa ra. Cô cho rằng Nolasco muốn cô có mặt ở đó để bắt cô đứng trước mặt Williams và Laub. Có thể bao gồm cả việc chạy quanh phòng và tè lên ghế nữa.
Nolasco đứng ở một bên chiếc bàn cùng với Bennett Lee tới từ phòng Thông tin Chung. Sự có mặt của Lee đồng nghĩa với việc Nolasco muốn Tracy chấp nhận đưa ra một lời phát biểu với báo chí. Và chắc chắn cô sẽ làm cho ông ta phải thất vọng. Đây không phải lần đầu tiên cô có cơ hội làm thế, và cũng sẽ không phải lần cuối cùng. Cô tiến về phía bên kia chiếc bàn, nơi có Williams và Laub đang đứng.
“Điều tra viên Crosswhite, cảm ơn cô vì đã có mặt.” Nolasco nói. “Cô có biết tại sao mình lại được triệu tập đến đây không?”
“Có thể nói rằng tôi cũng không biết.” Cô giả vờ tham gia vở kịch vì cô không muốn lộ ra chuyện Williams đã mách trước cho cô. Tất cả mọi người ngồi xuống. Lee đang cầm một cây bút trên tay cùng một cuốn sổ để trên mặt bàn.
“Chúng tôi nhận được cuộc gọi từ một phóng viên yêu cầu bình luận cho một phóng sự mà cô ấy đang thực hiện.” Nolasco nói.
“Ông cho Vanpelt số máy của tôi đấy à?”
“Xin lỗi, cô nói gì cơ?”
“Vanpelt gọi trực tiếp vào số máy của tôi. Có phải cô ta chính là phóng viên đang yêu cầu bình luận không?”
Hai hàm của Nolasco nghiến chặt lại. “Cô Vanpelt trình bày rằng cô đang hỗ trợ một luật sư xin mở lại phiên tòa xét xử một tên sát nhân đã bị kết tội.”
“Vâng, đúng như những gì cô ta nói.”
“Cô có thể nói rõ hơn cho chúng tôi được không?” Ở cái tuổi gần sáu mươi, Nolasco vẫn giữ được dáng người thơn gọn và sức khỏe tốt. Mái tóc rẽ ngôi của ông ta cách đây vài năm mới được nhuộm một màu nâu kì quặc, trông như màu gỉ sắt. Màu tóc càng nổi bật hơn khi nó tương phản với sắc tự nhiên trên bộ ria mép của ông ta. Tracy nghĩ rằng trông ông ta giống như một diễn viên phim khiêu dâm đã có tuổi.
“Nó cũng chẳng có gì phức tạp. Đến một kẻ ăn cắp thông tin như Vanpelt còn nắm được những ý chính.”
“Những ý đó là gì?” Nolasco hỏi.
“Ông thừa biết rồi còn gì.” Cô nói. Nolasco là một trong những người đầu tiên duyệt đơn xin gia nhập Học viện của Tracy. Ông ta cũng có mặt trong cuộc thi vấn đáp của cô, lúc hội đồng chấm thi hỏi cô về người em gái mất tích. Tracy đã nói rất thẳng thắn trong cả hồ sơ và cả cuộc thi.
“Nhưng không phải ai ở đây cũng biết.”
Tracy cố gắng kiềm chế, không để cho ông ta chọc tức cô. Cô quay mặt về phía Laub và Williams. “Hai mươi năm trước, em gái tôi đã bị sát hại. Người ta không tìm thấy xác con bé. Edmund House đã bị kết tội dựa trên những bằng chứng tìm thấy. Mãi đến tận tháng trước, họ mới tìm được hài cốt của em tôi. Kết quả giám định ở hiện trường mâu thuẫn với những bằng chứng được đưa ra tại phiên tòa xét xử House.” Cô tránh nói ra chi tiết, đề phòng Nolasco chia sẻ thông tin với Calloway hay Vanpelt. “Luật sư của anh ta đã dựa vào những mâu thuẫn đó để gửi đơn xin tái thẩm.” Cô quay trở về phía Nolasco. “Như vậy chúng ta đã xong việc ở đây chưa?”
“Cô có quen luật sư đó không?” Nolasco hỏi.
Tracy bắt đầu cảm thấy tức tối hơn. “Đó là một thị trấn nhỏ, thưa Đại úy. Tôi quen biết tất cả những người đã lớn lên ở Cedar Grove.”
“Có một dấu hiệu cho thấy cô đang tự ý tiến hành điều tra vụ án đó.” Nolasco nói.
“Dấu hiệu đó là gì?”
“Có phải cô đang tiến hành điều tra không?”
“Tôi luôn luôn nghi ngờ về tội trạng của House ngay từ lúc hắn bị bắt.”
“Điều đó không trả lời câu hỏi của tôi.”
“Hai mươi năm trước, tôi đã thắc mắc về bằng chứng kết tội House. Điều đó làm cho một vài người ở Cedar Grove không lấy làm vui vẻ với tôi, bao gồm cả ngài cảnh sát trưởng.”
“Vậy đúng là cô đang tiến hành một cuộc điều tra.” Nolasco nói.
Tracy biết rằng ông ta đang nhắm vào chuyện gì. Sử dụng vị trí của mình để điều tra với tư cách cá nhân có thể dẫn tới việc bị khiển trách và thậm chí đình chỉ công tác.
“Xin vui lòng định nghĩa từ ‘điều tra’!”
“Tôi nghĩ rằng cô đã quá quen thuộc với khái niệm đó rồi.”
“Tôi chưa bao giờ sử dụng quyền hạn điều tra viên án mạng của mình để làm chuyện đó, nếu như đấy là điều ông muốn biết. Mọi thứ tôi làm đều dùng thời gian riêng.”
“Vậy đó là một cuộc điều tra?”
“Nó giống như một sở thích hơn.”
Nolasco cúi xuống và xoa xoa lông mày như thế ông ta đang chiến đấu với một con nhức đầu. “Cô đã thu xếp cho luật sư gặp mặt House tại nhà tù Walla Walla phải không?”
“Vanpelt đã nói cho ông những gì?”
“Tôi đang hỏi cô.”
“Vậy thì ông nên nói luôn những điều đó cho tôi để tiết kiệm thời gian của tất cả mọi người.”
Williams và Laub cúi xuống. Laub nói với cô: “Tracy, đây không phải là một cuộc thẩm vấn.”
“Nhưng nó giống như một cuộc thẩm vấn, Trung úy. Tôi có cần một đại diện công đoàn ở đây không?”
Hai môi của Nolasco mím chặt lại. Mặt ông ta đỏ lựng. “Đó là một câu hỏi đơn giản. Có phải cô đã thu xếp cho luật sư đó đến thăm House không?”
“Hãy định nghĩa từ ‘thu xếp’?”
“Cô có hỗ trợ việc đó dưới bất kỳ hình thức nào không?”
“Tôi đã đi cùng luật sư đó trên xe của anh ta, vào một ngày nghỉ. Tôi còn chẳng phải trả tiền xăng. Hôm đó là lịch viếng thăm tù nhân và chúng tôi đi vào bằng lối thông thường như tất cả những người khác.”
“Cô có sử dụng số hiệu của mình không?”
“Để vào được trong đó thì không.”
“Tracy.” Laub nói. “Chúng ta đang nhận được những câu hỏi của báo giới. Điều quan trọng ở đây là tất cả chúng ta phải đứng cùng một phe và kể chung một chuyện.”
“Tôi sẽ không kể bất cứ điều gì, Trung úy ạ! Tôi đã nói với Vanpelt rằng đó là chuyện riêng tư của tôi chứ chẳng phải của bất kỳ kẻ chết tiệt nào khác.”
“Điều đó thật vô lí bởi tính công khai của câu chuyện.” Nolasco nói. “Cho dù cô có thích hay không, nó vẫn là chuyện diễn ra trước công chúng và việc của chúng tôi là không để cho nó ảnh hưởng xấu tới Sở Cảnh sát. Vanpelt đang hỏi về một bình luận chính thức.”
“Ai thèm quan tâm tới việc Vanpelt hỏi cái gì?”
“Cô ấy là phóng viên hiện trường của kênh truyền hình số một tại đây.”
“Cô ta là kẻ chấm mút hiện trường, là đồ ăn cắp thông tin. Cô ta còn là một kẻ vô đạo đức nữa. Mọi người đều biết chuyện đó. Cho dù tôi có nói gì, cô ta cũng sẽ bóp méo để biến nó thành một thứ nghe có vẻ giống như chúng ta đang lục đục nội bộ. Tôi sẽ không tham gia vào trò chơi của cô ta. Việc này là chuyện riêng tư. Chúng ta không bình luận gì về những việc riêng tư. Vậy tại sao chuyện của tôi lại bị đối xử khác?”
Laub nói: “Tôi nghĩ ngài Đại úy đang muốn hỏi, Tracy, cô có ý kiến gì về cách chúng ta phản hồi lại?”
“Tôi có nhiều hơn một ý kiến.” Cô nói.
“Một thứ gì đó có thể in lên mặt báo được?” Laub hỏi lại.
“Nói rằng đó là một việc cá nhân, và tôi cũng như Sở Cảnh sát sẽ không bình luận bất kỳ điều gì. Đó là cách chúng ta vẫn xử lý những hồ sơ mở. Tại sao lần này lại khác?”
“Bởi vì nó không phải là hồ sơ của chúng ta.” Nolasco nói.
“Trúng phóc.” Tracy đáp.
Laub quay sang Nolasco. “Tôi đồng ý với điều tra viên Crosswhite. Chúng ta chẳng được lợi lộc gì khi đưa ra một lời phát biểu.”
Williams cũng ủng hộ. “Vanpelt sẽ đưa tin theo cách mà cô ta muốn bất chấp việc chúng ta nói gì. Chúng ta đã gặp phải chuyện như thế này rồi.”
“Cô ta đang làm phóng sự về việc một điều tra viên án mạng của chúng ta hỗ trợ luật sư xin mở lại phiên tòa cho một tên tội phạm sát nhân.” Nolasco nói. “Giờ chúng ta nói ‘không bình luận gì’ tức là chúng ta đang ngầm thú nhận rằng điều đó là đúng.”
“Nếu như ông cảm thấy buộc phải đưa ra bình luận nào đó thì hãy bảo cô ta rằng tôi muốn có một kết cục thỏa đáng cho vụ sát hại em tôi.” Tracy nói. “Điều đó có ảnh hưởng gì tới sở không?”
“Tôi thấy như thế ổn đấy.” Laub nói.
“Một vài người ở Cedar Grove nghĩ rằng đã có một kết cục thỏa đáng từ hai mươi năm trước rồi.” Nolasco nói.
“Và họ cũng không hề thích nghe những câu hỏi của tôi từ hồi đó tới giờ.”
Nolasco chĩa cây bút về phía cô. Cô rất muốn chìa tay ra để bẻ ngón tay ông ta. “Nếu như có điều gì làm cho cô nghi ngờ về tội trạng của tên đó thì cô cần phải đem chúng tới đồn cảnh sát quận Cascade. Nó thuộc quyền hạn của họ.”
“Có phải ông vừa bảo tôi rằng ông không muốn tôi tham gia vào chuyện này? Thế mà bây giờ ông lại muốn tôi cung cấp thông tin cho Cảnh sát trưởng?”
Hai lỗ mũi của Nolasco phồng lên. “Tôi đang nói rằng, với tư cách một cán bộ hành pháp, cô cần có trách nhiệm cung cấp thông tin cho họ.”
“Tôi đã từng thử làm như vậy, nhưng chẳng đi tới đâu cả.”
Nolasco đặt cây bút xuống. “Cô có nhận ra rằng việc cô trợ giúp một tên tội phạm sát nhân ảnh hưởng thế nào tới toàn bộ ban Tội phạm Bạo lực không?”
“Điều đó nói lên rằng chúng ta không thiên vị bất kỳ ai, phải không?”
William và Laub chẳng thể nhịn được cười, nhưng Nolasco thì ngược lại. “Đây là một vấn đề nghiêm túc, điều tra viên Crosswhite.”
“Giết người lúc nào cũng là vấn đề nghiêm túc.”
“Có lẽ tôi nên hỏi rằng liệu chuyện này có ảnh hưởng đến khả năng làm việc của cô không?”
“Với tất cả sự tôn trọng đáng được hưởng, tôi tưởng rằng nhiệm vụ của tôi lúc nào cũng là đi tìm những kẻ sát nhân?”
“Và cô nên tập trung thời gian vào việc tìm ra kẻ nào đã giết Nicole Hansen.”
Laub lại xen ngang: “Chúng ta cùng hít một hơi thật sâu nhé? Ít nhất chúng ta sẽ cùng thống nhất rằng sở Cảnh sát cũng như điều tra viên Crosswhite hay bất kỳ ai khác sẽ không bình luận gì về vụ việc này cả. Tẩt cả những câu hỏi khác sẽ được đưa về đồn cảnh sát quận Cascade. Được không?”
Lee bắt đầu ghi chép.
“Cô sẽ không sử dụng quyền hạn của mình hay bất kỳ thứ gì trong Sở Cảnh sát này để điều tra chuyện đó. Tôi có phải nhắc lại cho rõ ràng không?” Nolasco không cố che giấu sự khó chịu trên mặt mình nữa.
Tracy đáp: “Vậy chúng ta cũng rõ ràng không kém rằng cả cái sở này sẽ không nói tranh lời tôi chứ?”
“Sẽ không có ai nói tranh lời cô đâu, Tracy.” Laub đáp. “Bennett sẽ soạn một bài phát biểu và chúng ta sẽ cùng duyệt lại nó một lần nữa. Như thế là ổn thỏa với tất cả mọi người rồi chứ?”
Nolasco không trả lời. Tracy cũng không hề có ý định đầu hàng nếu như không có được một vài cam kết từ ông ta.
“Tôi sẽ không thể bảo vệ cô trong chuyện này.” Cuối cùng, Nolasco cũng nói. “Đây là chuyện nằm ngoài trách nhiệm của sở. Nếu như có gì đó đi sai hướng, cô sẽ phải chịu trách nhiệm một mình.”
Tracy rất muốn cười vào những gì Nolasco vừa nói. Ông ta chưa bao giờ giúp đỡ gì cô. Cô cũng rất muốn hét vào mặt ông ta như vậy.
“Tôi cũng không có ý định đi bất kỳ hướng nào khác.” Cô nói.
Kins xoay chiếc ghế anh đang ngồi về phía Tracy khi cô trở lại bàn làm việc. Máu nóng của cô vẫn đang bốc lên ngùn ngụt sau cuộc gặp mặt với Nolasco.
“Có chuyện gì vậy?”
Tracy ngồi xuống và xoa hai tay lên mặt, rồi day hai thái dương. Cô mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra hai viên Ibuprofen*, cho vào miệng, ngửa đầu nuốt chửng mà không cần uống cùng nước. “Vanpelt không hề có ý hỏi tôi về chuyện tìm thấy xác của Sarah.” Cô nói. “Cô ta muốn biết có phải tôi đã giúp đỡ một luật sư xin mở một phiên xử mới cho Edmund House hay không. Các sếp biết được tin đó và không vui.”
Ibuprofen là một loại thuốc giảm đau và kháng viêm.
“Vậy chỉ cần bảo với họ rằng cô không làm thế.” Khi thấy Tracy không phản ứng lại ngay, Kins nói tiếp. “Cô không làm thế, phải không?”
“Anh còn nhớ vụ án bị treo lại về người phụ nữ lớn tuổi ở Queen Anne một năm trước không?”
“Nora Stevens?”
“Anh có thấy phiền muộn vì đã không tìm ra câu trả lời cho vụ đó không Kins?”
“Đương nhiên là tôi thấy phiền muộn rồi.”
“Hãy tưởng tượng rằng anh sẽ phiền muộn tới đâu sau hai mươi năm, và nạn nhân lại còn là một người mà anh hằng yêu quý. Anh sẽ làm những gì để có được câu trả lời?”