CHƯƠNG 31
Tracy gõ cửa rồi lùi lại, nhìn cánh cửa vẫn đang đóng chặt. Chẳng có ai ra mở cửa. Cô áp tay vào cửa sổ, cố nhìn qua lớp rèm trắng đằng sau khung kính. Cũng chẳng nhìn thấy ai trong nhà. Cô băng qua hiên về phía bên kia và nhoài người ra lan can. Một chiếc Honda Civic đời mới đang đỗ ngay ngắn trên con đường dẫn vào ga-ra đằng sau nhà.
Cô gọi cửa lần nữa nhưng vẫn chẳng có ai trả lời. Lúc chuẩn bị đi xuống bậc thềm, cô đột nhiên nhìn thấy có bóng người băng qua cửa số phòng khách. Cánh cửa bật mở.
“Tracy.”
“Chào bác Holt.”
“Bác loáng thoáng nghe thấy có ai đó gõ cửa. Bác đang khâu vá trong nhà trong. Quả là ngạc nhiên khi lại được gặp cháu. Cháu ghé thăm Cedar Grove có chuyện gì vậy?”
“Cháu cần giải quyết một số việc liên quan tới ngôi nhà của bố mẹ cháu.”
“Bác tưởng cháu đã bán căn nhà rồi?”
“Một vài thứ còn sót lại ấy mà.” Cô nói.
“Chuyện đó thật đau lòng. Harley và bác từng có những kí ức tuyệt vời ở nhà bố mẹ cháu, đặc biệt là những buổi tiệc Giáng sinh. Mà thôi, vào đi, vào đi! Đừng đứng ngoài trời rét như thế.”
Tracy chùi chân trên tấm thảm con trước nhà rồi bước vào trong. Nội thất của căn nhà tuy đơn giản nhưng rất gọn gàng. Những bức ảnh đóng khung được bày khắp mặt lò sưởi và trên mặt tủ búp phê. Một cái tủ nhỏ đựng đồ gốm đầy ắp những bức tượng bằng sứ, có lẽ thuộc về một bộ sưu tập. Carol Holt đóng cánh cửa đằng sau bà. Tracy ước chừng bà khoảng hơn sáu mươi tuổi. Bà có thân hình bệ vệ, mái tóc ngắn đã bạc và đeo một cặp kính lão. Có vẻ như bà rất ưa thích quần co giãn, áo len dài và những chuỗi hạt nhiều màu sắc. Lúc Sarah mới mất tích, bà Carol Holt đã làm bánh mì kẹp ở tòa nhà Cựu chiến binh Hoa Kỳ cho những người tình nguyện tìm kiếm ở đó.
“Giờ cháu đang làm nghề gì rồi?” Bà Holt hỏi. “Bác nghe nói cháu đang sống ở Seattle.”
“Cháu là cảnh sát.”
“Cảnh sát.” Bà nói. “Chà chà. Bác cá rằng nghề đó rất thú vị.”
“Cũng có lúc này lúc kia.”
“Ngồi xuống và trò chuyện một chút nào. Bác lấy thứ gì cho cháu nhé? Nước trắng hay cà phê?”
“Không cần đâu bác Holt, cháu cảm ơn. Cháu ổn.”
“Nào nào, bác nghĩ rằng cháu đã đủ lớn để gọi bác là Carol rồi.”
Họ ngồi xuống trong phòng khách. Tracy ngồi trên chiếc ghế bành màu đỏ sậm với những chiếc gối ôm đan bằng kim móc. Một trong những chiếc gối có dòng chữ ‘Ngôi nhà êm ấm’ với hình mặt tiền của một cân nhà. Carol Holt ngồi trên chiếc ghế bên cạnh.
“Điều gì đã khiến cháu ghé thăm bác?” Bà hỏi.
“Cháu đang trên đường trở về Seattle, định lái xe qua trạm sửa xe để nói chuyện với bác Harley, nhưng có vẻ nó đã đóng cửa.” Thực ra, điều đó không hoàn toàn đúng. Tracy đã lên kế hoạch ghé thăm Cedar Grove nhưng không phải để giải quyết chuyện căn nhà của bố mẹ cô. Tháng trước, cô đã truy lùng được người chủ cũ đã thuê Hagen và tìm thấy một vài tài liệu thú vị. Cô mong rằng Harley Holt sẽ có thêm một vài tài liệu nữa giúp cô làm sáng tỏ mọi chuyện.
“Bác xin lỗi, Tracy. Harley đã mất hơn sáu tháng trước.”
Tracy đột nhiên tiu nghỉu. “Giờ cháu mới biết, bác Carol à. Cháu rất tiếc. Vì sao bác ấy mất vậy?”
“Ung thư tụy. Nó di căn sang các hạch bạch huyết của ông ấy và họ chẳng thể ngăn chặn được. Ít nhất ông ấy cũng không phải chịu đau đớn quá lâu.”
Tracy chẳng thể nhớ được có lần nào cô lái xe vào trạm của Harley để sửa chữa mà không có ông ở đó để chào đón cô với một điếu thuốc phì phèo trên môi.
“Cháu rất xin lỗi.”
“Đâu có gì mà phải xin lỗi.” Carol Holt đang mỉm cười, môi bà khép lại nhưng mắt đã rơm rớm lệ.
“Bác ổn chứ?” Tracy hỏi.
Carol nhún vai một cách chán chường và xoay chuỗi hạt của bà. “Thì cũng khó khăn, nhưng bác vẫn đang cố giữ cho mình hoạt bát và làm mọi thứ theo cách tốt nhất. Cũng đâu có điều gì khác để làm, phải không? Ôi Chúa ơi, sao bác có thể nói với cháu những điều như thế nhỉ? Chắc chắn cháu đã phải nếm trải nhiều bi kịch hơn vậy.”
“Không sao đâu.”
“Mấy đứa nhà bác vẫn hay dẫn con về thăm bác. Điều đó cũng giúp bác nguôi ngoai phần nào.” Bà vỗ cả hai tay lên đùi. “Giờ hãy cho bác biết, điểu gì khiến cháu muốn bàn luận với Harley sau từng đấy năm?”
“Thực ra, cháu hy vọng sẽ bàn luận đôi chút về chuyện mua bán của bác ấy. Chiếc xe nào ở Cedar Grove cũng từng qua tay bác Harley, phải không?”
“Chắc chắn rồi. Cha cháu cũng là một khách hàng ruột. Harley rất biết ơn ông ấy. Chuyện đã xảy ra quả là đáng tiếc. Cha cháu là một người tốt.”
“Bác có biết bác Harley mua phụ tùng ô tô từ ai không, bác Carol?”
Trông Carol Holt như vừa bị hỏi một câu về vật lý lượng tử. “Không. Bác không hề tham gia vào những chuyện đó, cháu gái à! Bác nghĩ rằng ông ấy mua chúng từ rất nhiều chỗ khác nhau.”
“Cháu nhớ rằng trong phòng làm việc của bác ấy có rất nhiều tủ.” Cô bắt đầu tiết lộ lý do cho cuộc viếng thăm.
Carol Holt phủi tay. “Căn phòng đó là một đống lộn xộn, nhưng Harley chẳng gặp vấn đề gì với nó. Ông ấy có cách riêng để giải quyết mọi chuyện.”
“Bác ấy đóng cửa trạm sửa xe bao lâu rồi?”
“Từ lúc ông ấy nghỉ hưu. Ông ấy đã muốn thằng Greg nhà bác tiếp quản nó, nhưng Greg có những dự định khác. Khoảng ba hay bốn năm trước gì đó, bác cho rằng vậy.”
“Liệu bác còn giữ chìa khóa để vào trong trạm không?”
Lông mày bà nhướng lên. “Bác cũng không rõ. Bác cho rằng nó chỉ ở đâu đó quanh nhà thôi. Nhưng cháu định tìm thứ gì?”
“Cháu đang tò mò về một vài thứ, bác Carol. Nghe thật điên rồ nhưng cháu hy vọng bác sẽ cho phép cháu xem qua giấy tờ lưu trữ của bác Harley để thỏa mãn cơn tò mò đó.”
“Bác rất sẵn lòng giúp đỡ, cháu gái à, nhưng bác sợ rằng cháu sẽ chẳng tìm thấy thứ gì ở trạm sửa xe đâu. Harley đã dọn dẹp sạch sẽ lúc ông ấy đóng cửa chỗ đó.”
“Cháu cũng đã lo sợ như vậy lúc cháu ghé qua và nhìn vào cửa sổ. Nhưng cháu nghĩ rằng cứ nên mạo muội đến đây hỏi thử xem sao. Thôi thì, có lẽ cháu nên để bác trở lại với việc đan lát, còn cháu sẽ quay về Seattle.”
“Thế còn đống giấy tờ?”
“Sao ạ?”
“Cháu nói rằng cháu muốn xem chỗ giấy tờ lưu trữ của ông ấy.”
“Cháu tưởng bác nói bác ấy đã vứt chúng đi?”
“Harley á? Cháu nhìn thấy phòng làm việc của ông ấy rồi đấy. Ông ấy chẳng bao giờ vứt một mảnh giấy trong cuộc đời mình. Tuy nhiên cháu sẽ phải đào bới một chút để tìm thấy chúng.”
“Bác còn giữ chúng ở đây à?”
“Cháu nghĩ tại sao bác phải để xe trên lối đi? Harley đã mang tất cả những thứ ở trạm sửa xe về đây và ném chúng vào ga-ra. Ông ấy cứ bảo bác rằng rồi ông ấy sẽ sắp xếp chúng, nhưng sau đó ông ấy đột ngột đổ bệnh. Và, nói thật thì, bác chẳng hề nghĩ đến chúng nữa cho tới khi nghe cháu bảo vậy.”