CHƯƠNG 34
Dan O’Leary ngửa đầu ra sau để tra thuốc nhỏ mắt. Cặp kính áp tròng của anh như đang dính chặt vào con ngươi. Ngoài cửa sổ, những giọt mưa đang rơi trong ánh vàng của ngọn đèn đường. Anh đã mở cửa sổ để có thể nghe thấy tiếng cơn dông kéo đến từ phía bắc, mang theo mùi đất ẩm ướt mỗi khi trời mưa. Hồi còn là một cậu bé, anh vẫn thường ngồi trong phòng ngủ của mình ngắm nhìn những ánh chớp trên bầu trời Bắc Cascade, đếm từng giây cho tới khi nghe thấy tiếng sấm rền vang trên những đỉnh núi. Anh đã từng mơ ước trở thành phát thanh viên dự báo thời tiết. Sunnie nói rằng cô ấy nghĩ đó là một trong những công việc nhàm chán nhất trên hành tinh này, nhưng Tracy thì nói trông Dan sẽ rất tuyệt khi lên ti-vi. Tracy lúc nào cũng vậy, kể cả khi những đứa trẻ khác đối xử với anh như thể anh là một tên ngốc. Cô luôn bênh vực anh.
Khi anh nhìn thấy cô ngồi một mình trên hàng ghế đầu tiên tại đám tang của Sarah, trái tim anh như rỉ máu. Anh luôn luôn ganh tị với gia đình đầm ấm và tràn đầy tình yêu thương của cô. Gia đình anh chẳng phải lúc nào cũng được như vậy. Thế rồi, chỉ trong chớp mắt, Tracy đã mất đi tất cả những gì mà cô yêu thương nhất. Anh đến bên cô trong buổi lễ với tư cách một người bạn thời thơ ấu, nhưng không thể phủ nhận rằng anh đã cảm thấy mình bị hấp dẫn bởi cô. Anh đưa cho cô tấm danh thiếp của mình với hy vọng cô sẽ gọi cho anh, sẽ nhìn anh giống như người đàn ông Dan mà anh đã trở thành chứ không phải cậu bé Dan mà cô vẫn biết. Nhưng hy vọng đó đã tan biến khi cô tìm đến văn phòng của anh để nhờ anh xem xét hồ sơ của cô, trên danh nghĩa công việc.
Sau đó, anh mời cô về nhà chỉ vì lo lắng cho sự an toàn của cô. Nhưng khi nhìn thấy cô lần nữa, anh không thể cưỡng lại việc hy vọng rằng có gì đó sẽ nhen nhóm giữa hai người. Khi anh choàng tay quanh người cô để đánh quả bóng golf, tâm can anh đã bị khuấy động. Đã rất lâu rồi anh không có cảm giác ấy. Cả tháng vừa qua, anh đã phải kiềm chế cảm xúc của mình, khi anh nhận ra rằng trong lòng Tracy vẫn còn những vết thương rất sâu, thậm chí là ngờ vực – về Cedar Grove và tất cả những gì gắn liền với nó. Dan dự định mời cô đi xem triển lãm thủy tinh và dùng bữa tối để kéo cô ra khỏi tâm trạng đó nhưng anh nhận ra rằng anh sẽ đặt cô vào một tình thế khó xử. Cô sẽ mời anh qua đêm tại nhà hay anh sẽ phải thuê phòng khách sạn? Anh có cảm giác như mình đang xông về phía cô, còn cô thì chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ. Có lẽ cảm xúc của cô đã đủ nặng nề khi tìm thấy Sarah, và sắp tới, có thể là thêm một phiên xét xử gợi lại nhiều đau khổ hơn nữa.
Anh cũng có những mối lo ngại về mặt chuyên môn. Tracy không phải thân chủ của anh, mà là Edmund House. Nhưng Tracy lại có tất cả những thông tin Dan cần để có thể chuẩn bị kĩ lưỡng cho một phiên tái thẩm sau kết án, nếu như tòa thượng thẩm đồng ý tổ chức cho House phiên xử đó. Trong tình cảnh như vậy, Dan nghĩ rằng tốt nhất không nên tạo thêm áp lực cho Tracy. Anh quyết định dời cuộc hẹn của họ sang một thời điểm và địa điểm tốt hơn với cả hai người.
Sherlock rên lên khe khẽ rồi uốn mình. Nó đang nằm ngủ bên cạnh Rex trên chiếc thảm phía trước bàn làm việc của Dan. Dan đã mang chúng tới chỗ làm sau khi Calloway đe dọa bắt chúng đi. Anh không hề cảm thấy phiền khi làm việc này. Chúng rất ngoan, trừ việc bất kỳ tiếng động nào cũng sẽ làm cho chúng lao tới khu lễ tân và sủa ầm ĩ. Vào lúc này, ít nhất chúng cũng đang nằm yên.
Anh quay trở lại với tờ đơn kiến nghị của Vance Clark về phiên tái thẩm. Theo trực giác của anh mách bảo, Clark đã gửi đơn phản đối đi sớm với mục đích chỉ ra cho tòa thượng thẩm thấy rằng kiến nghị của anh không có giá trị. Và trực giác của anh đã đúng. Lí lẽ mà Clark đưa ra rất đơn giản. Ông ta nhắc nhở cho tòa nhớ rằng House là người đầu tiên bị kết án giết người cấp độ một ở bang Washington chỉ dựa trên những chứng cứ được tìm thấy do House không chịu khai hắn chôn xác Sarah Crosswhite ở đâu, mặc dù hắn đã thú nhận rằng mình chính là kẻ giết cô ấy. Clark còn viết rằng House đã lợi dụng thông tin đó để tìm cách xin giảm nhẹ tội cho bản thân, và giờ không nên để cho hắn được lợi từ chiến thuật đó. Clark kết luận rằng, nếu như hai mươi năm trước, House nói cho bên có thẩm quyền về địa điểm chôn xác Sarah Crosswhite thì những bằng chứng giúp bào chữa cho hắn cũng sẽ được đem ra trước tòa vào thời điểm đó. Đương nhiên hắn đã không làm như vậy vì đó chính là bằng chứng cuối cùng kết luận hắn đã thực hiện tội ác. Vì thế dù có chọn cách nào thì House vẫn là kẻ có tội. Hắn đã có một phiên xét xử thích đáng. Không một lí lẽ nào trong đơn mà Dan đưa lên để xin tái thẩm có thể thay đổi điều đó.
Những lí lẽ Clark đưa ra cũng không tồi, có điều chúng hoàn toàn đi lòng vòng khi dựa trên kết quả của phiên tòa đó, chấp nhận rằng House đã thú tội giết người và sử dụng nơi chôn giấu cái xác như một yếu tố để xin giảm nhẹ hình phạt. DeAngelo đã không chất vấn Calloway về việc lời thú tội của House không hề được ghi âm hay viết tay, một điều mà bất kỳ luật sư bào chữa nào cũng sẽ khai thác đầu tiên. Finn đã làm cho sai lầm của mình trở nên trầm trọng hơn khi đẩy House lên bục nhân chứng và hắn đã từ chối nhận tội. Điều này khiến cho sự đáng tin của hắn giảm sút nghiêm trọng, và công tố viên đã thành công trong việc đem bản án cưỡng dâm trước đó của hắn ra để chất vất trên tòa. Đây chính là một hồi chuông báo tử. Từng là kẻ hiếp dâm thì mãi mãi là kẻ hiếp dâm. Lẽ ra Finn nên phản đối rằng lời thú tội được viện ra đó là vô căn cứ do thiếu bằng chứng xác thực và mang nặng tính định kiến, như vậy có thể tránh được toàn bộ sự thất bại này. Kể cả khi bản kiến nghị bị từ chối, House vẫn có cơ sở để xin kháng án. Finn đã thất bại trong việc đó, cho dù khi ấy có thêm bằng chứng bào chữa ở hiện trường đi chăng nữa. Đó chính là cơ sở để xin mở một phiên tòa mới.
Sherlock lăn một vòng rồi ngẩng đầu lên. Một giây sau, có tiếng ai đó rung chuông ở quầy lễ tân.
Móng của Sherlock cào lên mặt sàn gỗ, Rex ở ngay đằng sau, kéo theo một tràng những tiếng sủa và tiếng hú. Dan nhìn đồng hồ, đi về phía cửa rồi dừng lại một giây để cầm theo cây gậy bóng chày có chữ ký của Ken Griffey Jr. mà anh đã mang sẵn tới văn phòng.