← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 35

Sherlock và Rex dồn một người đàn ông da đen vào sát cánh cửa. Trông ông ta có vẻ sợ hãi tột độ.

“Tôi tưởng tấm bảng đề chữ nhấn chuông.”

“Lui!” Dan nói. Cả hai chú chó đều ngoan ngoãn ngừng sủa và ngồi xuống. “Ông vào đây bằng cách nào?”

“Cửa ngoài không khóa.”

Lúc nãy Dan đã đưa Sherlock và Rex ra ngoài để cho chúng giải quyết nhu cầu hằng ngày. Dan hỏi tiếp: “Ông là ai?”

Người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm vào lũ chó. “Tôi là George Bovine, thưa anh O’Leary.” Dan đã nhớ ra cái tên này trong hồ sơ của Tracy trước cả khi Bovine tiếp tục. “Edmund House đã cưỡng hiếp con gái tôi, Annabelle.”

Dan dựa cây gậy bóng chày vào bên cạnh bàn lễ tân. Cách đây ba mươi năm, Edmund House đã bị kết án cưỡng dâm một cô gái da màu và phải chịu án tù sáu năm. George Bovine cũng đã làm chứng trước tòa trong phiên xét xử House khi hắn bị kết tội sát hại Sarah Crosswhite. “Ông làm gì ở đây vào giờ này?”

“Tôi đã lái xe đến đây từ Eureka.”

“California?”

Bovine gật đầu. Ông lão gần bảy mươi, có bộ râu mỏng màu xám, cặp kính đồi mồi trông rất trí thức và giọng nói nhỏ nhẹ. Ông ta đội chiếc mũ chơi golf màu đỏ sậm và mặc chiếc áo len cổ chữ V bên dưới một lớp áo khoác.

“Tại sao ông lại đến đây?”

“Bởi đây là chuyện tôi cần phải tìm đến tận nơi để giải quyết. Tôi đã định ghé thăm anh vào sáng mai. Lúc đầu, tôi chỉ tạt qua để chắc chắn mình đến đúng địa chỉ, nhưng tôi lại thấy cửa sổ sáng đèn. Cửa vào tòa nhà không khóa, và khi tôi đi lên cầu thang, tôi đã thấy ánh đèn phát ra từ phòng làm việc của anh.”

“Thôi được rồi, nhưng ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Điều gì đã khiến ông lái xe tới tận đây, ông Bovine?”

“Cảnh sát trưởng Calloway đã gọi điện cho tôi. Ông ấy nói rằng anh đang cố gắng xin mở một phiên tòa mới cho Edmund House.”

Dan bắt đầu hiểu ra chuyện này sẽ đi tới đâu, mặc dù anh rất ngạc nhiên về sự thẳng thắn của ông Bovine. “Sao ông biết Cảnh sát trưởng?”

“Tôi đã làm chứng trong phiên xét xử Edmund House.”

“Điều đó thì tôi biết. Tôi có đọc biên bản phiên tòa rồi. Có phải Cảnh sát trưởng Calloway nhờ ông thuyết phục tôi không đại diện cho anh House nữa, phải không?”

“Không phải. Ông ấy chỉ nói với tôi rằng anh đang xin mở một phiên tòa mới thôi. Tôi đã tự mình tìm đến đây.”

“Chắc ông hiểu tại sao tôi lại nghi ngờ chuyện đó.”

“Tất cả những gì tôi muốn là có một cơ hội để nói chuyện với anh. Tôi sẽ nói ra ý kiến của mình. Tôi sẽ không nhắc lại đâu. Rồi tôi sẽ để cho anh xem xét.”

Dan cân nhắc về lời đề nghị. Anh hơi hoài nghi, nhưng Bovine có vẻ rất thành thật. Ông ta đã lái xe suốt tám tiếng để tới đây và không hề giấu giếm mục đích của mình. “Ông nên hiểu rằng mối liên hệ giữa tôi và khách hàng là tuyệt mật.”

“Tôi hiểu, thưa anh O’Leary. Tôi không quan tâm đến những gì Edmund House đã nói.”

O’Leary gật đầu. “Văn phòng của tôi ở trong kia.” Anh búng ngón tay, hai con chó quay đầu và chạy về phía cuối hành lang. Chúng quay lại đúng chỗ chúng đã nằm trên tấm thảm trong văn phòng của Dan, tuy nhiên bây giờ chúng ngồi thẳng với đôi tai dựng lên cảnh giác.

Bovine cởi chiếc áo khoác vẫn đang lấm tấm những hạt nước mưa rồi treo nó lên cái giá hiếm khi dùng tới cạnh cánh cửa.

“Chúng thật là bự, phải không?”

“Ông phải xem hóa đơn thực phẩm của tôi.” Dan nói. “Tôi có thể mời ông một tách cà phê được không?”

“Vâng, làm ơn. Tôi đã lái xe một quãng đường dài.”

“Ông muốn dùng theo kiểu gì?”

“Đen.” Bovine nói.

Dan rót cho ông ta một cốc cà phê và hai người ngồi vào những chiếc ghế ở cạnh cái bàn bên dưới khung cửa sổ nhìn ra Phố Chợ. Khi Bovine nâng cốc để nhấp một ngụm, Dan nhận ra tay ông ta đang run rẩy. Bên ngoài cửa sổ, mưa giăng kín trời. Nước mưa rơi trên mái, chảy xối xả theo đường ông máng xuống cống. Bovine đặt chiếc cốc xuống rồi với tay ra túi quần sau của mình để lấy ví. Đôi tay ông ta càng lúc càng run khi ông ta lấy ra những tấm ảnh từ trong ngăn ví một cách khó khăn. Dan tự hỏi không biết có phải ông ta bị bệnh Parkinson hay không. Bovine đặt một tấm ảnh lên mặt bàn. “Đây là Annabelle.”

Trong bức ảnh, con gái ông ta khoảng hơn hai mươi tuổi, mái tóc thẳng sẫm màu và nước da sáng hơn màu da của cha. Đôi mắt màu xanh của cô cũng toát lên dòng máu lai. Nhưng điều thu hút sự chú ý của Dan không phải là nước da hay màu mắt của Annabelle Bovine mà là vẻ mặt hoàn toàn không cảm xúc của cô. Trông cô giống như được cắt ra từ một mảnh bìa vậy.

“Chắc anh sẽ nhận ra vết sẹo dài trên lông mày con bé.”

Một vết rất mảnh, gần như không thể nhận ra, uốn cong hình lưỡi liềm từ lông mày của Annabelle đến quai hàm của cô.

“Edmund House nói với cảnh sát rằng hắn và con gái tôi đã quan hệ một cách tự nguyện.” Bovine đặt tấm ảnh thứ hai bên cạnh tấm ảnh thứ nhất. Gần như không thể nhận ra cô gái trẻ trong tấm ảnh đó, mắt trái của cô bị sưng lên, vết cắt trên khuôn mặt cô bê bết máu. Dựa vào hồ sơ của Tracy, Dan biết rằng House đã cưỡng hiếp Bovine khi cô ấy mới mười sáu tuổi. Ông Bovine tiếp tục cầm cốc lên nhưng cánh tay ông ta đã run đến mức ông ta phải buông nó trở lại mặt bàn. Ông ta nhắm mắt lại rồi hít thở vài hơi thật sâu.

Dan chờ ông lão một lúc trước khi nói: “Tôi không biết phải nói sao cả, ông Bovine ạ!”

“Hắn đã đánh con bé bằng một cái xẻng, anh O’Leary à!” Ông ta lại dừng lại để hít thêm một hơi nữa, nhưng lần này là một hơi thở gấp khò khè trong lồng ngực. “Anh thấy đấy, Edmund House chưa thỏa mãn sau khi cưỡng hiếp con gái tôi. Hắn muốn làm con bé đau đớn, và hắn sẽ còn tiếp tục hành hạ nó nếu như nó không có đủ dũng khí để trốn thoát.”

Nét mặt ông Bovine dần trở nên nhăn nhó. Ông ta tháo cặp kính rồi lau mắt kính bằng một chiếc khăn tay màu đỏ. “Sáu năm. Chỉ sáu năm cho việc hủy hoại cả cuộc đời một người con gái trẻ, tất cả là do tay nào đó đã sai phạm khi thu thập chứng cứ. Annabelle từng là một đứa con gái thông minh và hòa đồng. Sau chuyện đó, chúng tôi đã phải chuyển nhà vì kí ức này quá kinh hoàng đối với nó. Annabelle không bao giờ quay lại trường học nữa. Nó cũng không thể đi làm. Chúng tôi sống trên một con phố ở một thị trấn yên tĩnh gần bãi biển, nơi gần như không có tội phạm. Ở đó rất yên bình. Hằng đêm chúng tôi vẫn cài then cửa và kiểm tra tất cả cửa sổ. Nó như một thông lệ hằng ngày vậy. Rồi chúng tôi trèo lên giường và chờ đợi. Vợ tôi và tôi chờ đợi những tiếng hét của con bé. Họ gọi đó là hội chứng chấn thương tâm lí vì bị cưỡng dâm. Edmund House phải chịu hình phạt sáu năm. Còn chúng tôi đã phải chịu đựng gần ba mươi năm rồi.”

Dan nhớ là mình đã đọc được những lời khai tương tự trong biên bản kết tội ở phiên tòa, nhưng khi nghe những lời lẽ đau khổ ấy từ chính người cha của cô gái, cảm xúc trong anh càng trở nên mãnh liệt hơn. “Tôi rất lấy làm tiếc. Không có ai đáng phải sống trong cảnh như thế.”

Môi của ông Bovine mím lại. “Nhưng có người sẽ phải sống như thế thưa anh O’Leary, nếu như anh thật sự làm những việc mà người ta nói là anh đang làm.”

“Lẽ ra Cảnh sát trưởng Calloway không nên gọi cho ông, thưa ông Bovine. Điều đó là không công bằng với cả hai chúng ta. Tôi không có ý phủ nhận những gì đã xảy ra với con gái ông và gia đình ông, dù là theo cách nào…”

Bovine nhẹ nhàng giơ một cánh tay lên như cái cách ông đang nói. “Có phải ý anh là Edmund House cưỡng hiếp con gái tôi khi hắn vẫn là một tên trai trẻ, sau ba mươi năm, một con người có thể thay đổi, phải không?” Nụ cười mím môi đầy mỉa mai lại trở lại trên khuôn mặt ông ta. “Để tôi giúp anh khỏi phải bận tâm.” Bovine nhìn về phía Sherlock và Rex. “Edmund House không giống như những chứ chó của anh đâu. Hắn ta không thể huấn luyện được. Và cũng chẳng ai có thể bắt hắn nghe lời.”

“Nhưng anh ta cũng xứng đáng có một phiên xử công bằng, giống như bất kỳ ai.”

“Hắn ta không giống những người còn lại, anh O’Leary à. Nhà tù là nơi duy nhất dành cho những kẻ bạo lực như Edmund House. Và đừng nhầm, Edmund House thực sự là một tên rất côn đồ.” Bovine lặng lẽ nhặt những tấm ảnh và nhét chúng trở vào ví. “Tôi đã nói những điều cần nói. Tôi sẽ không lãng phí thời gian của anh nữa.” Ông ta đứng dậy và lấy lại chiếc áo khoác. “Cảm ơn anh vì cốc cà phê.”

“Ông có chỗ để nghỉ lại chứ?” Dan hỏi.

“Tôi đã thu xếp từ trước.”

Dan đưa George Bovine trở lại khu lễ tân. Bovine mở cửa rồi quay lại nhìn Rex và Sherlock một lần nữa. “Nói cho tôi biết đi, liệu chúng có cắn tôi nếu như anh không gọi chúng lại không?”

Dan xoa đầu hai con chó. “Có thể trông chúng rất đáng sợ, nhưng tiếng sủa của chúng ghê gớm hơn cứ ngoạm của chúng rất nhiều.”

“Nhưng tôi cho rằng chúng vẫn có thể gây hại.” Bovine nói, bước ra hành lang, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại sau lưng ông ta.