← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 36

Tracy thấy mình giống như một chiếc xe hết xăng. Cô chẳng tài nào nhớ được lần cuối mình được ngủ yên giấc cả đêm là từ bao giờ. Cô cảm thấy sự mệt mỏi đã lan ra khắp chân tay, và nghe thấy sự mệt mỏi đó trong giọng nói của chính mình lúc cô cùng Kins, Faz và Del ngồi trong phòng họp. Họ đang cập nhật tình hình cho Billy Williams và Andrew Laub về hoạt động của đội A.

Trong mấy tuần kể từ khi Dan gửi hồi đáp về đơn phản đối tái thẩm của Vance Clark, Tracy và Kins đã cùng nhau kiểm tra lại từng bước điều tra của họ trong vụ Nicole Hansen mà chẳng thu được kết quả gì. Họ đã phỏng vấn chủ nhà nghỉ và những vị khách hôm đó thêm một lần nữa. Họ đã kiểm tra lại những dấu vân tay thu được trong phòng nhà nghỉ, đối chiếu chúng trên Hệ thống Nhận diện Vân tay tự động. Nhưng họ cũng chỉ thu được kết quả trùng khớp của những người có bằng chứng ngoại phạm chắc như đinh đóng cột. Họ lại nói chuyện với những vũ công ở hộp đêm Dancing Bare, với gia đình của Nicole Hansen, với bạn bè và một vài người bạn trai cũ của cô ta. Tracy đã lập một thời gian biểu về những ngày cuối cùng trong cuộc đời của Hansen và xác định tất cả những người mà cô ta có tiếp xúc. Họ cũng đã thực thi một vài lệnh khám nhà nhưng chúng hầu như vô tác dụng.

“Thế còn hồ sơ nhân viên thì sao?” Laub hỏi.

“Chúng đã được gửi tới vào chiều hôm qua.” Tracy nhắc đến tập hồ sơ chứa danh sách những nhân viên đã và đang làm ở Dancing Bare mà họ yêu cầu. “Tôi đã để cho Ron làm việc trước với họ.” Cô nói. Ron Mayweather giống như chiếc bánh xe thứ năm của đội A. Mỗi đội điều tra án mạng đều có thêm một điều tra viên thứ năm để giúp họ làm những việc lặt vặt trong quá trình phá án.

Laub quay sang Faz. “Việc kiểm tra xe tại bãi đỗ thế nào?”

Faz lắc đầu. “Chúng tôi chẳng tìm thấy cái quái gì hết.” Ông nói. “Chúng tôi vẫn đang lần theo dấu vết của một biển số ngoại bang ở California và một biển khác ở British Columbia. Chúng tôi đang cố gắng làm hòa với những anh bạn ở bên kia biên giới.”

“Có tìm thấy gì trên HITS không?” Laub hỏi.

Tracy lắc đầu. “Không có gì cả.”

Khi cuộc họp giải tán, Tracy lại cảm thấy thèm caffein, nhưng Williams đã bắt kịp cô ở cửa.

“Đợi một phút!” Ông nói. Cô nghi ngờ rằng cô đã biết lý do tại sao.

Khi chỉ còn lại hai bọn họ, Williams mới bắt đầu nói: “Chương trình của Vanpelt hôm qua đã tạo ra cả một cơn bão chết tiệt. Cô có thể sẽ phải nhận thêm một cú điện thoại nữa.”

Quà tặng Giáng sinh sớm mà Vanpelt dành cho cô chính là một phóng sự dài cả tiếng nói về Edmund House, Cedar Grove và Tracy trên chương trình của cô ta, Mật vụ KRIX. Vanpelt đã ghép những bức ảnh của thị trấn với những bức ảnh của Tracy, Sarah, gia đình cô và Edmund House. Ả ta còn phỏng vấn những người dân ở Cedar Grove, hỏi họ rằng vụ mất tích của Sarah đã phá vỡ quang cảnh bình yên của thị trấn như thế nào, phiên tòa đã ảnh hưởng tới cảm giác của họ ra sao, và liệu họ sẽ cảm thấy gì trước nguy cơ phải đối mặt với những chuyện đó thêm một lần nữa. Chẳng có ai vui vẻ khi cuộc sống của họ bị kéo trở lại quá khứ nhờ cái vũng bùn truyền thông đây cả.

Tracy tựa vào bàn họp. “Tôi cũng nghĩ vậy.” Cô nói với Williams. “Mọi thứ tệ đến mức nào?”

“Phòng truyền thông đã nhận được hơn hai chục lời yêu cầu phỏng vấn từ đài địa phương và đài quốc gia. Đó là trước khi tờ Thời báo Seattle đăng bài lên trang nhất sáng nay. Cả đài CNN, MSNBC và năm, sáu đài khác nữa cũng muốn phỏng vấn.”

“Tôi sẽ không trả lời phỏng vấn, Billy. Làm thế sẽ không chấm dứt được những câu hỏi mà chỉ thu hút thêm sự chú ý mà thôi.”

“Cả tôi và Laub cũng đều đồng ý với ý kiến đó.” Williams nói. “Và chúng tôi cũng nói với Nolasco như vậy.”

“Vâng. Và ông ta đã nói gì?”

“Ông ấy nói: ‘Chúng ta sẽ làm gì nếu như House xin được một phiên tái thẩm?’”

Hiếm khi người ta nhìn thấy Nolasco vui vẻ, nhưng buổi chiều hôm đó, khi Tracy bước vào, trông mặt ông ta cau có như thể mới tiêm Botox lúc bị táo bón. Lee ngồi ngay bên cạnh ông ta, cằm chống lên lòng bàn tay, đôi mắt dán vào một tờ giấy đặt trên bàn. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó sẽ lại là một bản cam kết mà họ yêu cầu Tracy phải kí. Có vẻ như cô chẳng thể tránh khỏi việc làm họ thất vọng hết lần này đến lần khác.

“Tình hình điều tra vụ Hansen thế nào rồi?” Nolasco hỏi trước cả khi Tracy kịp ngồi xuống. Tracy chưa từng nghĩ rằng Nolasco triệu tập cuộc họp với mục đích bàn luận về vụ của Hansen.

“Cũng chẳng có gì khác biệt so với những điều chúng tôi đã báo cáo tối qua.” Cô vừa nói vừa kéo ghế.

“Và cô sẽ làm gì để thay đổi điều đó?”

“Trong lúc này tôi đang ngồi đây, vì thế cũng chẳng làm được gì nhiều.

“Có lẽ giờ là lúc chúng ta nên mời FBI.”

“Tôi thà làm việc với một nhóm hướng đạo sinh còn hơn.” Ở ban điều tra án mạng thì FBI là viết tắt của Famous But Idiots Nổi tiếng nhưng ngu ngốc.

“Vậy thì cô nên cho tôi một vài ý tưởng để tôi có thể đưa lên trên.”

Tracy cắn vào lưỡi của mình khi Nolasco gật đầu với Lee. Anh ta thò tay xuống dưới bàn rồi lấy ra một tập giấy dày cả phân.

“Chúng ta bắt đầu nhận được những thứ này sau khi cô Vanpelt kết thúc chương trình tối qua.” Nolasco vừa nói vừa đẩy xấp giấy về phía Tracy. Tracy giở qua những bản in email và tin nhắn điện thoại. Chúng không hề dễ nghe chút nào. Một số người bảo cô không xứng đáng được mặc đồng phục cảnh sát. Một số khác muốn đầu cô nằm trên đĩa.

“Họ muốn biết tại sao một điều tra viên án mạng của Seattle, người đã thề phục vụ và bảo vệ người dân, giờ lại đang tìm cách để thả tự do cho một tên khốn như Edmund House.” Nolasco nói.

“Đó là những kẻ thù ghét.” Tracy nói. “Những tên đó sống để ghét người khác. Và kể từ khi nào chúng ta bắt đầu đưa ra những quyết định nhằm chiều lòng lũ ruồi muỗi đó vậy?”

“Thời báo Seattle, NBC, CBS, họ đều là lũ ruồi muỗi hả?”

“Chúng ta đã quen với chuyện này rồi. Họ cũng chỉ có hứng với những tin giật gân và quan tâm đến tỷ suất xem đài của mình.”

“Cũng có thể.” Nolasco nói. “Nhưng dựa trên diễn biến của những chuyện gần đây, tôi nghĩ rằng sở cũng nên cẩn trọng thay mặt cô đưa ra một lời phát biểu.”

“Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn để cô xem xét.” Lee nói.

“Xem xét.” Nolasco nói tiếp. “Chứ không phải chờ cô cho phép.”

Tracy ra hiệu cho Lee thảy tờ giấy qua mặt bàn, dù rằng cô không hề có ý định kí bất kỳ giấy tờ nào. Họ có thể đưa ra bất cứ thứ gì họ muốn, nhưng họ sẽ không thể bắt cô viết tên mình lên đó.

Điều tra viên Crosswhite không giữ vai trò chủ chốt trong việc điều tra cũng như trong quá trình xin tái thẩm sau kết án của Edmund House. Trong trường hợp điều tra viên Crosswhite được triệu tập để tham gia vào quá trình trên thì đó là với tư cách thành viên trong gia đình của người bị hại. Cô ấy cũng không và sẽ không sử dụng quyền hạn điều tra viên án mạng Seattle của mình dù chính thức hay không chính thức để tác động tới quá trình đó dưới bất kỳ hình thức nào. Cô ấy sẽ không đưa ra lời bình luận về quá trình hay kết quả của vụ việc này, dù là bây giờ hay trong tương lai.

Cô đẩy trả tờ giấy cho Lee. “Đầu tiên, các ông muốn tôi bình luận. Giờ các ông lại cấm tôi làm thế. Tôi cũng chẳng hiểu thế này nghĩa là gì nữa.”

“Điều đó có nghĩa là cô sẽ đứng ra làm chứng nếu như được triệu tập.” Nolasco nói. “Đó sẽ là việc duy nhất mà cô được tham gia. Cô sẽ không đóng vai trò cố vấn cho luật sư bào chữa dưới bất kỳ hình thức nào.”

“Tham gia vào cái gì cơ?” Cô liếc về phía Laub và Williams, nhưng trông họ cũng bối rối chẳng kém gì cô.

“Tôi tưởng là cô biết rồi.” Nolasco nói với vẻ đột ngột khó chịu.

“Biết cái gì?”

“Tòa thượng thẩm đã chấp nhận đơn xin tái thẩm sau kết án của Edmund House.”

Kins đứng dậy khi thấy Tracy vội vã quay trở lại phòng làm việc để thu xếp đồ đạc. “Có chuyện gì vậy?”

Tracy khoác áo khoác lên mình, thật sự vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ điều mà cô vừa mới được nghe. Cô đã chờ đợi hai mươi năm, nhưng giờ đây mọi thứ có vẻ diễn ra quá nhanh. Cô gặp khó khăn trong chuyện xử lý hết những thông tin ấy.

“Tracy?”

“Tòa thượng thẩm đã chấp nhận đơn kiến nghị.” Cô nói. “Nolasco vừa cho tôi biết.”

“Làm thế quái nào mà ông ta lại biết?”

“Tôi cũng không rõ. Tôi cần phải gọi cho Dan ngay.” Cô chộp lấy chiếc điện thoại trên bàn làm việc và bắt đầu đi ra khỏi phòng.

“Bao giờ thì phiên tái thẩm diễn ra?”

“Tôi cũng không biết.” Cô vội vàng chạy tới để bắt kịp thang máy, tìm một chỗ riêng tư để gọi cho Dan. Cô cần phải ở một mình một lát để tiêu hóa tất cả những thứ đó. Cô cảm thấy như mình vừa phải chịu một cú đánh vào đầu, giờ vẫn còn đang choáng váng. Phiên tái thẩm sau kết án sẽ là tiền đề mà Tracy cần để có thể chứng minh được sự thiếu vững chắc trong lời khai cũng như bằng chứng đã được đưa ra ở phiên tòa đầu tiên. Điều này cũng sẽ đặt ra những câu hỏi rất lớn về tội trạng của House. Nếu như Dan có thể làm cho thẩm phán chấp nhận thì tòa án sẽ buộc phải tổ chức một phiên tòa mới, đưa Tracy tiến một bước dài để tới gần hơn việc điều tra lại cái chết của Sarah.

Thang máy bắt đầu đi xuống, Tracy nhắm chặt mắt lại. Sau hai mươi năm, cuối cùng thì Sarah cũng có thể được trả lại công lý, còn Tracy cuối cùng cũng có được câu trả lời.