CHƯƠNG 38
Angelo Finn đang quỳ gối trên mặt đất, quay lưng về phía vỉa hè. Ông ta hoàn toàn không nhận ra có người đang theo dõi mình. Bầu trời hôm nay quang mây, cơn mưa dai dẳng cuối cùng cũng đã tạnh, tạo cho Finn cơ hội chuẩn bị cho vụ rau mùa đông. Tracy vừa nhìn ông ta từ xa vừa trả lời điện thoại của Kins. Anh gọi cho cô để thông báo rằng Nolasco đã chính thức chuyển vụ của Nicole Hansen cho ban Hồ sơ Tồn đọng.
“Ông ta đã thu lại hồ sơ vụ án?”
“Đó là một nước đi khôn ngoan. Ông ta không muốn vụ án đó nằm trong sổ sách của đội Án mạng. Ông ta nói chung ta không thể tiếp tục hao tổn nhân lực cho một vụ án không có tiến triển gì. Cô thì vắng mặt, còn công việc của tôi đang chồng chất, chúng ta còn chẳng có đủ người để chạy quanh.”
“Chết tiệt! Tôi xin lỗi, Kins à.”
“Đừng căng thẳng vậy! Tôi vẫn đang cố gắng hết sức, nhưng Nolasco nói đúng. Chúng ta đã hết sạch manh mối. Trừ phi tìm được thứ gì mới, chúng ta chẳng còn chỗ nào khác để đi tiếp.”
Tracy đột nhiên cảm thấy lương tâm cắn rứt. Từ những điều cô đã trải qua, cô hiểu rằng chừng nào kẻ sát nhân chưa bị bắt và két tội thì câu chuyện của gia đình Hansen vẫn chưa thể có hồi kết.
“Cô đã làm hết những gì mình cần làm rồi.” Kins nói. “Thật không may là công việc vẫn sẽ ở đây chờ cô quay lại giải quyết. Bố tôi từng nói, có hai thứ người ta không thể tránh được. Đó là cái chết và thuế. Cố gắng cập nhật tin tức với tôi nhé!”
“Anh cũng vậy.” Tracy ngắt máy và đợi một lát trước khi bước ra khỏi xe. Ánh nắng chói chang khiến cô phải đeo kính râm, cho dù nhiệt độ vẫn đủ lạnh để làm cho mỗi hơi thở phả ra một cụm khói. Cô tiến đến gần cánh cổng trên hàng rào. Nãy giờ cô không hề thấy DeAngelo có phản ứng gì khi cô đỗ xe hay đóng cửa xe cả.
“Ông Finn?”
Đôi tay đang đeo găng của ông ta vẫn tiếp tục túm lấy một ngọn cỏ.
Cô gọi to hơn: “Ông Finn?”
Ông ta quay đầu lại. Cô nhìn thấy chiếc máy trợ thính đang gắn vào gọng kính của ông ta. Finn hơi ngập ngừng trước khi tháo đôi găng tay và đặt xuống đất. Ông ta chỉnh lại gọng kính rồi với tay cầm cây gậy chống ở bên cạnh, hơi loạng choạng đứng lên đi về phía hàng rào. Ông ta đang đội cái mũ len trượt tuyết của đội Mariners và mặc chiếc áo khoác thùng thình như thể đồ cũ mượn của ông anh trai. Hai mươi năm trước, trông Finn vẫn còn rất phương phi. Giờ đây, ông ta chỉ còn da bọc xương. Cặp kính dày cộp làm cho mắt ông ta trông có vẻ ươn ướt.
“Tôi là Tracy Crosswhite đây.” Cô vừa nói vừa tháo cặp kính râm xuống.
Lúc đầu, có vẻ như Finn hoàn toàn không nhận ra cô cũng như tên của cô. Một lát sau, ông ta từ từ mỉm cười và đẩy cánh cổng. “Tracy!” Ông ta nói. “Đương nhiên rồi. Tôi xin lỗi. Tôi chẳng còn nhìn rõ như trước nữa. Mắt tôi bị đục, cô biết đấy!”
“Ông đang làm vườn để chuẩn bị cho mùa đông à?” Cô nói lúc bước vào sân nhà. “Tôi nhớ bố tôi vẫn thường làm vậy mỗi dịp thu về – nhổ cỏ, bón phân cho đất và phủ lên các luống rau một lớp nilon đen.”
“Nếu không nhổ cỏ thì chúng sẽ kết hạt vào mùa đông.” Ông ta đáp. “Đó chính là cách tệ nhất để phá hỏng một khu vườn khi xuân tới.”
“Tôi cũng có nghe bố tôi nói những điều tương tự như vậy.”
Finn nở một nụ cười ganh tị với cô rồi chìa tay để chạm vào tay cô. Ông ta nghiêng mình và thì thầm một cách bí ẩn. “Không ai có thể cạnh tranh với tài trồng cà chua của bố cô. Ông ấy có cả một cái nhà kính, cô biết đấy.”
“Tôi có nhớ.”
“Tôi bảo ông ấy rằng điều đó giống như gian lận vậy, nhưng ông ấy nói ông ấy rất sẵn lòng cho tôi đem cây của mình đến gửi nhờ ở đó. Bố cô tốt bụng như một vị hoàng tử vậy.”
Cô nhìn lướt qua mảnh đất nhỏ. “Ông trồng những gì thế?”
“Cái này một tẹo, cái kia một tẹo. Hầu hết tôi đều đem chia cho hàng xóm. Giờ chỉ còn mình tôi ở đây. Millie đã mất, cô biết đấy.”
Cô không hề biết chuyện, nhưng cô cũng nghĩ rằng điều đó đã xảy ra. Vợ của Finn gặp vấn đề về sức khỏe từ hai mươi năm trước, lúc cha Tracy còn chữa trị cho bà.
“Tôi rất tiếc.” Cô nói. “Thế còn ông giờ ra sao?”
“Mời cô vào trong nhà.” Ông ta nói. Finn gặp rất nhiều khó khăn khi nhấc chân trèo lên ba bậc thềm ở cửa sau. Mặt ông ta đỏ bừng. Ông ta gần như đứt hơi. Tracy còn nhận ra cánh tay ông ta run rẩy khi ông ta cởi chiếc áo khoác và treo nó lên cái móc ở phòng ngoài. Vance Clark đã bác bỏ yêu cầu của Dan rằng Finn phải có mặt ở phiên tái thẩm vì ông ta có giấy của bác sĩ. Theo hồ sơ bệnh án, Finn có tiền sử bệnh tim, khí thũng và một vài bệnh khác có thể ảnh hưởng đến sức khỏe vốn đã mong manh của ông ta, và ông ta sẽ không thể đối mặt với sự căng thẳng lúc làm chứng.
Finn dẫn cô vào trong bếp. Nó gần như không thay đổi chút nào. Những cánh tủ gỗ sơn sẫm tạo ra nét tương phản với lớp giấy dán tường có hoa văn sáng màu và một bộ bàn ghế Formica màu cam. Finn cất một chồng báo cùng xấp thư đang đặt trên ghế để lấy chỗ cho Tracy ngồi, rồi xả nước từ vòi vào một chiếc ấm và đặt nó lên trên cái bếp Wedgewood. Cô nhận ra trong góc phòng có một máy thở oxy cầm tay, còn hơi ấm thì đang tỏa ra từ lỗ thông hơi dưới sàn. Căn phòng vẫn còn ám mùi thịt rán. Phía trước cái bếp là một chiếc chảo rán bằng sắt dính đầy dầu mỡ.
“Tôi có thể giúp ông việc gì không?” Cô hỏi.
Ông ta xua tay rồi lấy ra hai chiếc cốc từ tủ, bỏ vào đó hai túi trà và kể một vài chuyện lặt vặt. Khi ông ta mở cửa tủ lạnh, cô nhìn thấy trong tủ gần như chẳng có gì.
“Tôi không trữ nhiều đồ trong nhà. Tôi cũng chẳng mấy khi có khách đến thăm.”
“Lẽ ra tôi nên gọi điện trước.” Cô nói.
“Nhưng cô sợ rằng tôi sẽ không muốn nói chuyện với cô chứ gì.” Ông ta đưa mắt lên phía trên gọng kính đồi mồi để nhìn cô. “Tracy, tôi đã già. Có thể tôi không còn nhìn hay nghe tốt như trước, nhưng tôi vẫn đọc báo mỗi sáng. Tôi không tin rằng cô đến đây để hỏi thăm về khu vườn của tôi.”
“Không.” Cô nói. “Tôi đến đây để nói chuyện với ông về phiên xử.”
“Cô đến đây để xem liệu có thật là tôi đã ốm yếu tới mức không thể làm chứng được không.”
“Trông ông có vẻ vẫn ổn mà.”
“Đến tuổi của tôi, cô sẽ có những ngày khỏe và những ngày yếu.” Finn nói. “Và cô chẳng thể đoán trước được hôm nay mình sẽ như thế nào.”
“Năm nay ông bao nhiêu tuổi rồi, ông Finn?”
“Làm ơn, Tracy à! Tôi nhớ rằng tôi đã biết cô từ lúc cô mới sinh ra. Hãy gọi tôi là DeAngelo. Và để trả lời cho câu hỏi của cô, tôi sẽ tám mươi tám vào mùa xuân tới.” Ông ta gõ nhẹ đốt ngón tay mình lên kệ bếp. “Tùy theo ý Chúa.” Ánh mắt ông ta hướng về phía cô. “Nếu không, tôi sẽ được gặp lại Millie của tôi, cũng không đến nỗi quá tệ, cô biết đấy.”
“Phiên tòa xử Edmund House là phiên tòa cuối cùng của ông, phải không?”
“Hai mươi năm nay, tôi không còn nhìn thấy phía bên trong của một căn phòng xét xử, và tôi cũng không có ý định nhìn nó thêm một lần nào nữa.”
Tiêng hơi nước phun ra từ vòi của chiếc ấm. Finn bước đến và rót đầy hai cái cốc. Tracy từ chối dùng thêm kem hay đường. Finn đặt những cái cốc lên mặt bàn, ngồi đối diện cô rồi bắt đầu nhúng túi trà trong cốc của ông. Cái cốc run run khi ông cầm nó lên nhấp một ngụm.
“Hồi đó, sức khỏe của Millie đã giảm sút. Tôi cũng không có ý định tham gia một phiên tòa nào nữa.”
“Vậy tại sao ông lại tham gia?”
“Thẩm phán Lawrence có nhờ tôi bào chữa cho Edmund House. Bởi vì sẽ không có ai khác muốn làm vậy. Khi phiên tòa kết thúc, tôi lại trở về nhà. Millie và tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ ở bên cạnh nhau vài năm và làm những việc mà trước giờ tôi vẫn trì hoãn chỉ vì lúc nào tôi cũng có mặt ở tòa án. Đi du lịch vài nơi. Không phải lúc nào cuộc sống cũng diễn ra như chúng ta định sẵn, phải không?”
“Ông còn nhớ gì về phiên tòa không?”
“Cô muốn biết rằng liệu tôi đã bào chữa hết sức cho gã trai trẻ đó chưa chứ gì?”
“Ông là một luật sư tốt, DeAngelo. Bố tôi luôn nói về ông như thế.”
Finn nở một nụ cười nhăn nhó. Tracy không thể không nghĩ rằng nụ cười đó ẩn chứa một bí mật nào đó – và đó cũng là bí mật mà không một ai có thể ép buộc một người đàn ông tám mươi tám tuổi bị bệnh tim khai ra được.
“Tôi không cảm thấy tội lỗi hay nghi ngại gì về những điều tôi đã làm.”
“Điều đó không trả lời cho câu hỏi của tôi.”
“Không phải lúc nào chúng ta cũng cần phải trả lời.”
“Nhưng trong trường hợp này, tại sao lại không?”
“Vì câu trả lời có thể sẽ rất đau lòng.”
“Gia đình tôi đã ra đi cả rồi, DeAngelo. Giờ chỉ còn mình tôi thôi.”
Ánh mắt của ông ta trở nên mông lung. “Bố cô lúc nào cũng tôn trọng tôi. Không phải ai cũng như vậy. Tôi không xuất thân từ một trường dạy luật có danh tiếng, tôi cũng không phải là hình mẫu cắt ra từ sách giáo khoa về một luật sư ở tòa án. Nhưng bố cô luôn tôn trọng tôi, và ông ấy cũng rất tử tế với Millie. Lúc nào tôi cũng biết ơn ông ấy, nhiều hơn những gì cô có thể biết được.”
“Đủ để có thể bỏ cuộc ở vụ bào chữa cuối cùng của ông nếu như được nhờ?”
Đó luôn là giả thuyết của cô, chính cha cô là người đã đứng sau việc kết tội Edmund House chứ không phải là Calloway hay Clark. Trông Finn không hề nao núng. Ông ta đặt tay lên tay cô và nắm nhè nhẹ. Đôi bàn tay của Finn nhỏ và lốm đốm màu tuổi già.
“Tôi sẽ không can ngăn cô về những việc mà cô định làm khi trở lại đây. Tôi biết rằng có một phần trong cô lúc nào cũng muốn níu giữ em gái cô, và níu giữ quá khứ. Chúng ta đều đã từng cố níu giữ khoảng thời gian đó, Tracy, nhưng làm vậy không thể mang nó trở lại được. Mọi thứ đã thay đổi. Chúng ta cũng vậy. Rất nhiều điều đã thay đổi vào cái ngày em gái cô mất tích. Nhưng tôi vẫn rất vui khi cô ghé thăm tôi chiều nay.”
Tracy đã có được câu trả lời. Nếu như Finn là một phần trong kế hoạch đổ tội cho Edmund House, ông ta sẽ mang theo bí mật đó xuống mồ. Họ nói chuyện thêm khoảng hai mươi phút về Cedar Grove và những người sống ở đó. Sau đó, Tracy đứng dậy.
“Tôi rất biết ơn về cốc trà, DeAngelo.”
Finn dẫn cô ra cửa sau. Lúc bước ra ngoài hiên, cô có thể cảm nhận sự khác biệt giữa không khí ấm áp trong nhà và không khí giá lạnh ngoài trời. Cô ngửi thấy mùi phân bón đầy sức sống mà DeAngelo vừa rải lên đất. Cô cảm ơn ông ta lần nữa. Nhưng khi cô vừa quay lưng, ông ta lại với tay để nắm lấy tay cô.
“Tracy.” Ông ta nói. “Hãy cẩn thận! Đôi lúc có những câu hỏi nên bỏ ngỏ.”
“Chẳng còn ai có thể tổn thương được nữa, DeAngelo à!”
“Vẫn còn đấy.” Ông ta nói, nở nụ cười hiền trước khi lùi lại và đóng cửa.
Tracy cầm đũa gắp một miếng gà sốt đậu đen trong chiếc hộp giấy. Những chồng giấy tờ, sổ sách pháp lý cùng biên bản tòa án đang trải khắp bàn ăn của Dan. Họ đang nghỉ giải lao một lát để cùng ăn và xem thời sự buổi tối. Dan đã tắt tiếng ti-vi khi họ nói chuyện.
“Ông ấy còn chẳng phản đối tớ.” Tracy kể lại cuộc trò chuyện giữa cô và DeAngelo Finn. “Ông ấy nói ông ấy không cảm thấy tội lỗi hay nghi ngại gì về những việc đã làm.”
“Nhưng ông ấy không nói rằng ông ấy đã bào chữa cho anh ta bằng tất cả khả năng của mình.”
“Đúng, chắc chắn là ông ấy không nói thế.”
“Chúng ta không thật sự cần ông ấy chứng minh rằng ông ấy đã không bào chữa cho House ở mức chấp nhận được.” Dan nói trong lúc đang đọc bài viết về phiên tái thẩm trên trang nhất của tờ Thời báo Seattle . Tờ Thời báo đã đăng một bài toàn diện, bao gồm cả một bức ảnh năm thứ hai của Sarah, một bức ảnh hai mươi tuổi của Edmund House và một bức ảnh gần đây của Tracy. Hiệp hội Báo chí cũng đã tổng hợp phóng sự và đăng lên một tá các tờ báo khác trên khắp cả nước, bao gồm cả tờ Nước Mỹ ngày nay và Nhật báo phố Wall .
“Vẫn còn điều gì đó hơn thế, Dan à!” Cô chọc đôi đũa vào chiếc hộp rồi ngả ra đằng sau. Rex nhẹ nhàng tiến đến và kê đầu lên đùi cô, một dấu hiệu thiện cảm hiếm thấy. “Mày cần một chút chú ý à?” Cô vừa nói vừa xoa đầu chú chó.
“Hãy cẩn thận! Nó là một bậc thầy thao túng. Thứ mà nó muốn chính là một miếng gà ướp tỏi.”
Cô gãi phía sau tai của Rex. Sherlock, không muốn bị bỏ mặc, cũng mon men đi tới và ủi mõm Rex ra ngoài.
“Có phải cậu vẫn đang nghĩ về chuyện sẽ bắt đầu từ Calloway?”
Dan gấp tờ báo lại rồi đặt nó lên bàn. “Rất chuẩn xác.”
“Tớ đoán rằng ông ta sẽ giả vờ mất trí nhớ, và sẽ cố gắng nhắc cậu về lời khai mà ông ta đã từng nói trước tòa.”
“Tớ cũng mong chờ việc đó. Tớ sẽ lọc riêng từng lời khai của ông ta.” Dan búng ngón tay rồi chỉ về hướng phòng khách. Hai con chó ngoan ngoãn đi ra nằm lên thảm. “Ông ta càng né tránh trả lời câu hỏi của tớ thì càng tốt. Tớ chỉ cần dồn ông ta vào chân tường và để cho lời khai của những nhân chứng khác vạch trần ông ta. Nếu như tớ chọc tức được ông ta, có thể ông ta sẽ buột miệng nói ra thêm điều gì đó.”
“Ông ta luôn là người bình tĩnh.” Cô liếc nhìn về phía ti-vi. “Khoan đã! Đó là Vanpelt.”
Maria Vanpelt đang đứng trên vỉa hè ngay phía ngoài tòa án quận Cascade, chỗ có thể nhìn thấy dòng chữ làm bằng đồng đặt trên phiến đá sa thạch ngay đằng sau vai phải của ả. Dan đi theo Tracy tới chỗ chiếc ghế bành, cầm lấy cái điều khiển và bật tiếng. Vanpelt đang tiến về phía những bậc thang dẫn lên tòa án, vừa đi vừa nói rằng ả chính là người đã ‘phanh phui’ câu chuyện Tracy Crosswhite tham gia vào việc xin cho Edmund House một phiên tái thẩm.
“Cô ta định làm cho chuyện này giống vụ Watergate, phải không?”
Khi vừa tiến đến chân bậc thềm, Vanpelt xoay người lại đối diện với máy quay. Phía đằng sau, Tracy nhìn thấy rất nhiều chiếc xe lạ đỗ trên con phố gần lối vào tòa án. Có vẻ chúng nằm đó để đánh dấu lãnh thổ.
“Đây không chỉ là việc xét xử Edmund House, mà còn liên quan đến toàn thể thị trấn Cedar Grove. Câu hỏi vẫn còn đó – chuyện gì đã thực sự xảy ra nhiều năm về trước? Con gái của vị bác sĩ nổi tiếng bị mất tích. Một cuộc tìm kiếm quy mô lớn. Một kẻ hiếp dâm bị bắt giữ. Và một phiên tòa gây xôn xao dư luận rất có thể đã tống một người vô tội vào tù. Hiện vẫn chưa có bên nào chính thức lên tiếng, nhưng chúng ta sẽ biết những điều đó trong chốc lát nữa thôi. Phiên xét xử Edmund House sẽ diễn ra vào sáng ngày mai. Và tôi sẽ có mặt ở đó, trong phòng xử án, để có thể đem đến cho quý vị những tin tức mới nhất.”
Vanpelt liếc nhìn về phía tòa án lần cuối trước khi dừng phát sóng.
Dan lại tắt tiếng ti-vi đi. “Có vẻ như cậu đã làm được một việc mà không ai khác có thể làm.”
“Điều gì cơ?”
“Làm cho Cedar Grove được chú ý trở lại. Nó đã được nhắc đến trên tất cả các bản tin thời sự cũng như tất cả những tờ báo lớn khắp cả nước. Và tớ còn nghe kể rằng tất cả các khách sạn từ Cedar Grove tới tòa án đều không còn một chỗ trống. Người ta đang bắt đầu cho thuê phòng tại chính nhà của mình.”
“Có vẻ như công lao đó thuộc về cô ta nhiều hơn là tớ.”
Cô nhắc đến Vanpelt. “Dù sao cô ta cũng nói sai chuyện phiên tòa gây xôn xao dư luận. Tớ nhớ rằng nó rất tẻ nhạt. Vance Clark đã rất máy móc và miệt mài. DeAngelo có cơ để đối đáp nhưng lại thờ ơ như thể ông ấy đã nghiễm nhiên chấp nhận kết quả.”
“Có thể đúng là như vậy.”
“Sự thật là, tớ nhớ rằng lúc đó cả thị trấn dường như cũng thờ ơ chẳng kém. Như thể họ không hề muốn có mặt ở đó nhưng lại cảm thấy có trách nhiệm phải đến. Tớ cũng thường thắc mắc chuyện đó có liên quan gì tới bố tớ không. Có phải ông ấy đã khiến cho thẩm phán và bồi thẩm đoàn đứng về phía Sarah, cũng như phóng đại tầm ảnh hưởng của tội ác với cả thị trấn?”
“Như thể ông ấy muốn chắc chắn rằng bồi thẩm đoàn sẽ không ngần ngại khi kết tội House.”
Cô gật đầu. “Ông không nghĩ đến chuyện tử hình, nhưng ông muốn House chịu mức án chung thân và không được ân xá. Tớ có nhớ chuyện đó. Nhưng chính ông lại có vẻ là người thờ ơ nhất.”
“Sao lại thế?”
“Bố tớ lúc nào cũng ghi chép lại mọi thứ. Tớ nhớ ông ghi chép cả những cuộc điện thoại bình thường nhất. Nhưng tại phiên tòa, ông để một quyển sổ trên đùi mà chẳng hề giai chép một chữ nào.” Dan liếc nhìn cô. “Không một chữ nào.” Cô nói.
Dan vuốt tay lên chỗ râu mọc lởm chởm cả một ngày chưa cạo trên cằm. “Mấy hôm nay cậu thế nào?”
“Tớ ấy à? Tớ ổn.”
Có vẻ câu trả lời của cô làm anh băn khoăn. “Cậu chưa bao giờ ngừng cảnh giác, đúng không?”
“Tớ chưa bao giờ cảnh giác.” Cô bước vào trong bếp, dọn những chiếc hộp giấy khỏi mặt bàn để họ có thể trở lại làm việc.
Dan tựa vào kệ bếp, ngắm nhìn cô. “Tracy, cậu đang nói chuyện với một kẻ đã phải cảnh giác với những người xung quanh suốt hai năm để không cho ai biết rằng vợ cũ của hắn đã làm tổn thương hắn đến mức nào.”
“Tớ nghĩ chúng ta nên tập trung vào vụ án và phân tích tâm lí của Tracy sau, được chứ?”
Dan tự đẩy mình khỏi kệ bếp. “Được thôi.”
Cô gạt bỏ một chiếc hộp giấy. “Cậu muốn tớ nói gì hả Dan? Cậu muốn tớ tan nát hay suy sụp hay khóc lóc phải không? Điều đó có ích gì chứ?”
Anh giơ cả hai tay lên như thể đầu hàng, rồi kéo một chiếc ghế bên bàn ăn và ngồi xuống. “Tớ chỉ nghĩ rằng nó sẽ giúp cậu nói chuyện thoải mái hơn.”
Cô bước về phía anh. “Nói chuyện gì? Về chuyện Sarah mất tích? Hay chuyện bố tớ đã tự chĩa cả cái nòng súng săn vào họng ông ấy? Tớ không cần phải nói về chuyện đó, Dan. Tớ đã trải qua tất cả mọi thứ rồi.”
“Tất cả những gì tớ hỏi chỉ là cậu đang thế nào thôi mà.”
“Và tớ đã trả lời rằng tớ ổn. Cậu muốn trở thành bác sĩ tâm lí của tớ à?”
Mắt anh nheo lại. “Không, tớ không muốn làm bác sĩ tâm lí của cậu. Tớ muốn lại được làm bạn với cậu lần nữa.”
Câu trả lời của Dan làm cô mất cảnh giác. Cô tiến lại gần anh hơn. “Sao cậu lại nói thế?”
“Bởi vì tớ đang có cảm giác như thể tớ là luật sư của cậu vậy. Điều đó làm cho tâm trí tớ rối loạn. Hãy trả lời thật lòng nhé! Liệu cậu có dành thời gian cho tớ nếu như tớ không kể với cậu rằng tớ là luật sư hôm tớ tới dự lễ tang của Sarah?”
“Câu hỏi đó thật không công bằng.”
“Tại sao?”
“Đó không phải là chuyện riêng tư.”
“Tớ biết. Cậu đã nói rõ điều đó rồi còn gì.” Anh mở máy tính xách tay của mình lên.
Cô kéo chiếc ghế lại gần anh hơn và ngồi xuống. Cô biết rằng giờ phút này sẽ đến, họ cần phải làm rõ mối quan hệ của họ. Chỉ có điều cô không nghĩ rằng nó sẽ xảy ra vào đêm trước hôm xét xử. Nhưng chính vào lúc này, chuyện đó đã được nói ra, và cô thấy cũng không có lý do gì để không nói rõ ràng cả.
“Tớ không muốn dành thời gian cho bất kỳ ai ở Cedar Grove, Dan ạ. Không chỉ riêng cậu. Tớ còn chẳng muốn phải quay lại đây.”
Anh bắt đầu gõ, chẳng buồn nhìn về phía cô. “Tớ biết. Tớ hiểu rồi.”
Tracy giơ tay ra đặt lên bàn phím. Dan lùi lại. “Tớ chỉ muốn chuyện này kết thúc.” Cô nói. “Cậu có thể hiểu điều đó, phải không? Một khi chuyện này kết thúc, cả cuộc đời tớ mới có thể tiếp tục.”
“Đương nhiên là tớ hiểu. Nhưng Tracy à, tớ không thể cam đoan rằng chuyện này có thể kết thúc.”
Những lời Dan nói có vẻ cứng rắn một cách kỳ lạ. Cô nhận ra sự căng thẳng mà anh cũng đang phải trải qua. Anh đã chịu đựng giỏi đến mức khiến Tracy quên mất rằng vào sáng ngày mai, anh không chỉ đơn giản bước vào tòa án mà còn phải đối mặt với truyền thông và sự phản đối từ những người xung quanh. Anh còn làm việc này nhân danh một người bạn thuở nhỏ, người đã theo đuổi suốt hai mươi năm để có được thời khắc đó.
“Tớ xin lỗi, Dan à! Tớ không có ý muốn đặt thêm áp lực lên cậu. Tớ biết chuyện này rất căng thẳng, nhất là khi cậu quay trở lại đây sinh sống. Và tớ biết rằng chẳng ai trong chúng ta có thể cam đoan được chuyện gì.”
Anh cố giữ cho giọng mình nhẹ nhàng: “Thẩm phán Meyers có thể khước từ một phiên tòa mới dành cho House. Ông ấy cũng có thể chấp nhận. Dù thế nào thì cậu cũng khó có thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.”
“Không phải. Phiên xử này sẽ phơi bày những lỗ hổng. Nó sẽ làm cho dư luận biết những điều mà chỉ mình tớ biết, rằng phiên tòa đầu tiên không như những gì mà họ thấy.”
“Tớ vẫn lo lắng cho cậu, Tracy. Rồi cậu sẽ làm gì lúc đó? Nếu như cậu vẫn không thể thuyết phục được bất kỳ ai mở lại cuộc điều tra?”
Cô đã từng hỏi chính mình câu hỏi đó rất nhiều lần nhưng vẫn chưa có được câu trả lời. Bên ngoài, một cơn gió thổi tới khiến cánh cửa sổ kêu lạch cạch, làm cho Rex và Sherlock vểnh tai, ngẩng đầu lên với khuôn mặt tò mò.
“Tớ không biết.” Cô nhún vai, nở nụ cười buồn bã. “Đây, tớ nói rồi đấy! Được chưa? Tớ chưa biết mình sẽ làm gì. Tớ sẽ cố gắng sống từng ngày một, bước từng bước một.”
“Tớ có thể cho cậu một lời khuyên từ chính kinh nghiệm của tớ không?”
Cô nhún vai. “Được chứ!”
“Điều đầu tiên mà cậu nên làm là ngưng đổ lỗi cho bản thân về những gì đã xảy ra.”
Tracy nhắm mắt và cảm thấy như mắc nghẹn ở cổ họng. “Lẽ ra tối hôm đó tớ nên chở con bé về nhà, Dan. Tớ không nên bỏ mặc con bé một mình.”
“Và tớ cũng tự nhủ với bản thân rằng, nếu như tớ ở nhà thường xuyên hơn thì vợ tớ đã không ngủ với tay cộng sự của tớ.”
“Hai chuyện đó không hề giống nhau, Dan.”
“Đúng, chúng không giống nhau. Nhưng cậu đang tự đổ lỗi cho bản thân về một chuyện mà cậu không làm. Vợ tớ đã phản bội những lời thề khi bọn tớ kết hôn. Kẻ đã giết Sarah phải chịu trách nhiệm cho cái chết của cô ấy. Không phải cậu.”
“Tớ có trách nhiệm lo cho con bé.”
“Không có ai chăm sóc em gái tốt như cậu, Tracy. Không có ai trên đời này.”
“Nhưng tối hôm đó thì không. Tối hôm đó tớ đã không lo cho con bé. Tớ đã tức giận vì con bé để cho tớ thắng cuộc và tớ đã không kiên quyết kéo con bé đi cùng.” Giọng cô run run. Cô cố gắng kìm nén nước mắt. “Tớ đã sống với cảm giác đó từng ngày. Phiên tái thẩm này cũng là một cách để tớ lo cho con bé. Như một sự bù đắp chuyện tớ đã để con bé một mình. Tớ không biết chuyện gì sẽ xảy ra, Dan. Nhưng tớ cần phải biết chuyện gì đã xảy ra. Đó là tất cả những gì tớ đang thắc mắc. Sau đó, tớ có thể tự lo được.”
Rex ngồi dậy, đi về phía cửa sổ trước nhà rồi gác chân lên khung kính để nhìn ra ngoài. Dan lùi ghế và đứng dậy. “Tớ nên cho chúng ra ngoài.” Dan đi về phía phòng khách. “Có chuyện gì thế, cậu bé? Cần ra ngoài để giải quyết nỗi buồn à?”
Tracy nhìn ra ngoài khung cửa sổ hướng ra sân. Ánh đèn lờ mờ soi sáng bồn hoa trên sân nhà, phản chiếu lên tấm kính làm cho người ta khó có thể nhận ra một bóng đen đang bước ra từ đằng sau rặng cây ở cuối khu nhà.
“Dan!”
Cánh cửa sổ vỡ tung.
Tracy bật dậy, làm đổ cả ghế. Cô quăng mình tới, nửa xô ngã nửa kéo lê Dan xuống sàn. Cô giữ chặt anh, chờ xem có thêm tiếng súng nào không. Nhưng không có thêm phát súng nào nữa. Cô nghe thấy bên ngoài có tiếng xe tải rú ga, lớp của nó rít trên mặt đường. Tracy lật ngửa người lại, rút khẩu Glock ra khỏi túi xách rồi mở tung cánh cửa, lao ra sân. Chiếc xe đã phóng tới cuối đường, quá xa để cô có thể đuổi kịp hay nhìn thấy biển số xe. Nhưng khi nó đi chậm lại để rẽ ở góc đường, cô để ý thấy chỉ có đèn pha bên phải là còn sáng.
Khi cô chạy vào trong nhà, Dan đang quỳ gối bên chiếc khăn tắm, cố cầm máu cho vết thương của Rex. Lông của chú chó bê bết máu.