CHƯƠNG 39
Tracy vừa hạ cửa sau chiếc xe Tahoe của vào điện thoại: “Đây là điều tra viên Crosswhite, thuộc đội điều tra án mạng của Seattle.” Cô nói như một thói quen. Dan khiêng Rex lên phía sau xe rồi đưa cho Tracy chìa khóa, còn anh trèo vào cùng chú chó.
“Tôi muốn báo cáo về một vụ nổ súng ở khối nhà số 600 trên phố Elmwood ở Cedar Grove. Yêu cầu tất cả các đơn vị đang trực trong khu vực phản hồi.”
Tracy sập cửa sau rồi trèo vào buồng lái. “Chiếc xe của nghi phạm có thể là một chiếc xe tải, đi về phía đông theo phố Cedar Hollow ra xa lộ quận.” Cô nhanh chóng lùi xe xuống đường, lao ra phố. Tiếng lốp xe rít lên. “Đèn hậu bên trái của chiếc xe không sáng.” Cô bỏ điện thoại khỏi tai và hét lên hỏi Dan: “Giờ tớ phải đi đâu?”
“Pine Flat.”
Cô ném điện thoại lên ghế rồi đạp chân ga. Sherlock đang rên rỉ. Qua gương chiếu hậu, Tracy có thể nhìn thấy nó ngóc đầu qua ghế sau để nhìn người bạn bị bắn. Dan vẫn tiếp tục giữ chặt những vết thương của Rex, kẹp điện thoại giữa vai và tai để nói chuyện với bệnh viện thú y.
“Nó vẫn đang chảy máu từ nhiều vết thương. Chúng tôi đang ở cách đó khoảng bảy, tám phút lái xe nữa.”
“Nó thế nào rồi?” Tracy la lớn.
“Bác sĩ sẽ giúp chúng ta. Tớ không thể cầm máu cho nó.” Giọng Dan hoảng loạn. “Cố lên Rex! Cố gắng lên anh bạn. Hãy cố gắng vì tao.”
Cô rẽ vào xa lộ quận và nhanh chóng tiến gần một chiếc xe tải đang đi chậm. Thấy nó có vẻ không tăng tốc, cố định quẹo sang bên để vượt nhưng đành phải lùi lại sau khi nhìn thấy ánh đèn xe đi ngược chiều. Một chiếc xe tải mười tám bánh lao vụt qua, tạo ra một cơn gió đủ để làm cho chiếc Tahoe rung lên. Chờ chiếc xe đó đi qua, Tracy lại đánh lái sang làn bên cạnh. Không còn đèn xe nào phía trước, cô đạp chân ga. Ngay sau đó một giây, lại có thêm ánh đèn pha từ phía trước. Cô vẫn ấn chặt bàn đạp trong khi khoảng cách giữa cô và chiếc xe đang phóng tới không quá xa. Ngay khi vừa vượt qua mặt chiếc xe tải, Tracy quẹo trở lại làn của mình, làm cho cả hai chiếc xe ấn còi inh ỏi.
Cô vượt thêm hai chiếc xe nữa trước khi đi tới lối rẽ vào Pine Flat. Dan chỉ đường cho Tracy đến một ngôi nhà gồ ghép hình chữ A. Cô đạp phanh, khiến chiếc Tahoe trượt vào một bãi đỗ xe trên mặt sân đất cát. Cô nhảy ra ngoài, chẳng buồn tắt máy. Một người đàn ông và một người phụ nữ lao ra từ cửa bệnh viện lúc Tracy mở cửa sau chiếc xe. Dan bê Rex đang bê bết máu xuống xe, tức tốc đưa nó đi lên những bậc thềm dẫn vào trong nhà.
Khi Dan đã vào trong, Tracy mới quay lại tắt máy xe. Không khí ngoài trời lạnh buốt. Tuy rằng đang phong phanh khi chỉ mặc mỗi cái áo dài tay và quần bò nhưng cô vẫn bị kích động tới mức không thể ngồi xưởng được. Quá tức giận, để có thể ở yên một chỗ. Cô lấy một trong những chiếc khăn mà Dan dùng để cầm máu cho Rex ra lau những vệt máu đằng sau chiếc Tahoe trước khi đóng cửa xe. Cô đi lại bãi đất, bấm máy gọi thêm một cuộc điện thoại nữa. Người trực tổng đài ở đồn cảnh sát nói rằng Roy không có mặt ở đó nhưng đã có một đơn vị phản hồi về vụ nổ súng ở nhà Dan. Tracy nói với người phụ nữ rằng cô hiện đang ở bệnh viện thú y Pine Flat và muốn liên tục được cập nhật thông tin.
Cô cố gắng kiềm chế cơn giận dữ, tránh để nó lấn át suy nghĩ. Đó là đạn ghém. Cô biết được điều này dựa vào việc ô cửa kính vỡ vụn và hàng loạt vết thương trên người Rex. Tracy đã từng đi săn hươu với cha cô rất nhiều lần đủ để biết được rằng điều quan trọng nhất vào lúc này chính là xem có mảnh đạn nào trúng vào nội tạng khiến nguy hiểm đến tính mạng hay không. Cô khoanh tay lại vì lạnh. Mây đã kéo đến trên bầu trời đêm, che khuất những vì sao và làm cho gió lặng dần. Chiếc chuông gió treo trên mái hoàn toàn im lìm.
Tracy tiếp tục đi đi lại lại cho tới khi cái lạnh bắt đầu làm khớp của cô đau nhức, ngón tay và ngón chân cô tê lại. Cô trèo lên những bậc thang dần lên hàng hiên. Một ngọn đèn vàng gắn phía trên cánh cửa chính đang tỏa ra ánh sáng nhợt nhạt. Khi cô vừa định bước vào trong, từ phía đường nhựa có ánh đèn pha chiếu tới. Một khoảnh khắc sau, cô lập tức nhận ra chiếc xe Suburban đang chầm chậm tiến vào bãi đỗ, đậu ngay cạnh chiếc xe Tahoe của Dan. Roy Calloway bước ra khỏi xe. Ông đang mặc chiếc áo sơ-mi kẻ, quần bò màu xanh và áo khoác Carhartt. Đôi giày của ông nện thùm thụp lên mặt cầu thang gỗ.
“Ông đến đây để nói với tôi rằng ‘Tôi bảo cô rồi nhé’ phải không?” Cô nói.
“Tôi đến đây để xem cô có ổn không.”
“Tôi vẫn ổn.”
“Con chó thế nào rồi?”
Cô hất đầu về phía bệnh viện. “Tôi chưa biết sao.”
“Cô có nhìn thấy thủ phạm không?”
“Có, tôi có nhìn thấy. Đó là một chiếc xe tải.” Cô đáp.
“Cô có thấy biển số xe không?”
“Nó đã đi quá xa. Đèn đường lúc đó đã tắt.”
“Sao cô biết được nó là một cái xe tải?”
“Từ tiếng động cơ và chiều cao của đèn hậu tính từ mặt đất.”
Calloway suy nghĩ một lát. “Cũng chẳng loại trừ được gì nhiều. Loại xe đó nhan nhản ở quanh đây.”
“Tôi biết. Nhưng đèn hậu bên trái chiếc xe đó bị hỏng.”
“Điều đó chắc sẽ có ích.”
“Và đó là một khẩu súng săn.” Cô nói. “Đạn ghém. Có một tên ngốc nào đó đang cố dọa chúng tôi.”
“Con chó của Dan có thể không đồng ý với giả thuyết ấy.”
“Lúc đó, cửa không kéo rèm, Roy. Tôi ngồi ngay trước cửa sổ nhà bếp. Nếu kẻ đó muốn giết tôi, hắn đã dễ dàng bắn trúng. Đó chỉ là phát đạn cảnh cáo. Truyền thông đã làm cho tất cả mọi người trong thị trấn phát sốt. Ông biết điều đó chứ?”
Calloway đưa tay gãi gáy. “Tôi sẽ sai cấp dưới điều tra xem tối nay kẻ nào đã ra ngoài uống rượu và nói linh tinh.”
“Điều đó cũng chẳng giúp loại trừ được là bao.”
“Tôi đã cử Finlay tới nhà của Dan O’Leary và dặn anh ta gọi cho Mack ở xưởng gỗ để xin một vài tấm ván vá lại khung cửa sổ.
“Cảm ơn ông. Tôi sẽ nói lại với Dan.” Cô tiến đến cánh cửa, định bước vào trong bệnh viện.
“Tracy này!”
Cô thật sự không muốn nghe ông ta nói gì thêm hay sa vào một cuộc tranh luận với ông ta. Lúc này, mong muốn duy nhất của cô là vào trong nhà cho đỡ lạnh và xem Rex có nguy kịch không. Nhưng cô vẫn quay lại nhìn thẳng vào ông ta. Calloway có vẻ lúng túng khi lựa chọn từ ngữ, một điều không giống ông ta lúc bình thường chút nào. Sau một lúc, ông ta nói: “Bố cô là một trong những người bạn thân nhất của tôi. Tôi sẽ không nói rằng cô và tôi đều giống nhau, nhưng không có ngày nào trôi qua mà tôi không nghĩ đến ông ấy và Sarah.”
“Nếu vậy, lẽ ra ông phải tìm được kẻ sát nhân đã giết họ.”
“Tôi đã tìm thấy rồi đấy thôi.”
“Nhưng những bằng chứng lại nói khác.”
“Cô không thể lúc nào cũng tin vào bằng chứng.” Ông nói.
“Tôi đâu phải lúc nào cũng tin.”
Trông mặt ông ta như thể sắp sửa nổi giận, y như những lần trước. Nhưng rồi ông ta đột nhiên tỏ vẻ mệt mỏi, và lần đầu tiên trong đời, trông có vẻ già nua. Giọng ông ta nhỏ lại: “Không phải ai trong chúng tôi cũng có thể chạy trốn, Tracy. Chúng tôi phải ở lại đây. Chúng tôi có công việc cần làm. Chúng tôi phải nghĩ cho cả một thị trấn, nơi mà người ta vẫn gọi là quê nhà. Và trước thời điểm đó, đây vốn là một nơi rất tốt để sinh sống. Dân tình muốn quên chuyện đó đi và tiếp tục sống.”
“Nhưng có vẻ như trong số chúng ta chẳng ai làm được như vậy.” Cô nói.
Ông chìa lòng bàn tay về phía cô. “Cô muốn gì ở tôi?”
Họ đều đã quá rõ chuyện này. Cuộc nói chuyện này sẽ chẳng đi tới đâu còn cô thì đang rét cóng. “Không gì cả.” Cô nói rồi lại quay lại phía cánh cửa.
“Bố cô…”
Cô buông tay khỏi nắm đấm cửa. Hồi chiều nay, DeAngelo Finn cũng đã nhắc tới tên của cha cô. “Sao hả Roy? Bố tôi làm sao?”
Calloway cắn môi. “Nói với Dan rằng tôi rất tiếc vì chuyện của con chó.” Ông nói, rồi bắt đầu quay bước, đi xuống bậc cầu thang.
Nét biểu cảm trên khuôn mặt Dan khiến cho Tracy suýt nữa thì tin rằng Rex đã chết. Anh ngồi chống cằm ở khu vực tiếp tân, khuỷu tay chống lên đầu gối. Sherlock đang nằm thượt trên sàn trước mặt anh, đầu gác trên chân, đôi mắt ngước nhìn lên bên dưới đôi lông mày đầy âu lo.
“Cậu có nghe thấy gì ngoài kia không?” Cô hỏi.
Dan lắc đầu.
“Calloway vừa ghé qua.” Cô nói. “Ông ta bảo sẽ hỏi xung quanh xem có kẻ nào vừa ba hoa chuyện gì không. Ông ta còn cho người vá lại cửa sổ.”
Dan không nói gì.
“Cậu có muốn uống một cốc cà phê không?” Tracy hỏi.
“Không.” Anh đáp.
Cô ngồi vào chiếc ghế bên cạnh anh, cảm giác im lặng thật khó chịu. Sau một phút, cô đưa tay ra chạm vào tay anh. “Dan, tớ không biết phải nói gì. Lẽ ra tớ không nên kéo cậu vào chuyện này. Như thế thật bất công với cậu. Tớ xin lỗi!”
Dan nhìn chằm chằm xuống sàn, có vẻ như đang suy nghĩ về lời nói của cô.
“Này, nếu như cậu muốn rút lui.
Dan quay đầu nhìn cô. “Tớ quyết định tham gia bởi vì có một người bạn từ thuở nhỏ đã nhờ tớ xem qua hồ sơ của cô ấy. Tớ nhận vụ này do tớ cảm thấy mọi thứ thật vô lí, và rất có thể một người vô tội đã bị kết tội oan uổng. Nếu như điều đó là thật, có kẻ nào đó đã thoát tội giết người và đã sống hoặc vẫn đang sống tại thị trấn này. Bản thân tớ đã chọn quay trở lại đây. Nơi đây giờ đã là nhà tớ, Tracy. Dù tốt hay xấu, nó cũng đã từng là một nơi tốt đẹp, phải không?”
“Đúng vậy, nó đã từng như thế.” Cô nói, nhớ lại những lời mà Calloway và DeAngelo Finn đã nói.
“Không phải là tớ đang cố lấy lại mọi thứ hồi chúng ta còn bé đâu. Tớ hiểu rằng đó đã là một khoảng thời gian rất xa rồi, nhưng có lẽ…” Anh thở dài. “Tớ không biết nữa.”
Tracy không ép anh nói. Họ cùng ngồi im lặng.
Bốn mươi lăm phút sau kể từ lúc họ mang Rex vào trong, cánh cửa bên trái khu tiếp tân bật mở và bác sĩ bước ra ngoài. Vị bác sĩ trông cao ráo và mảnh khảnh như thể anh ta mới mười bảy tuổi. Anh ta làm cho Tracy cảm thấy mình đã già. Cô và Dan đứng dậy. Sherlock lảo đảo dưới chân của Dan.
“Anh có một chú chó thật khỏe mạnh, anh O’Leary à.”
“Liệu nó có ổn không?”
“Trông vết thương có vẻ trầm trọng nhưng thực tế không đến nỗi như vậy. Viên đạn ghém tuy có gây thương tích nhưng hầu hết chỉ là vết thương ngoài da, một phần vì chú chó quá ư cơ bắp.”
Dan thở phào nhẹ nhõm. Anh gỡ cặp kính ra rồi bắt đầu véo sống mũi. Giọng anh run run: “Cảm ơn. Cảm ơn anh vì tất cả.”
“Chúng tôi sẽ cho nó dùng thuốc an thần để giúp nó nằm yên. Chúng tôi sẽ chăm sóc nó được tốt hơn nếu anh để nó ở lại đây. Tôi cho rằng anh có thể mang nó về nhà vào ngày kia, nếu anh nghĩ rằng anh giữ được nó nằm yên một chỗ.”
“Tôi sắp phải tham gia một phiên xử. E rằng tôi sẽ không có mặt ở nhà trong vài ngày tới.”
“Chúng tôi có thể cho nó ở lại. Chỉ cần cho tôi biết anh quyết định như thế nào thôi.” Vị bác sĩ thú y đưa tay xoa đầu Sherlock. “Chú có muốn gặp anh bạn của mình không?”
Đuôi của Sherlock bắt đầu vẫy. Nó lắc lắc cái đầu làm hai tai rung rinh và chiếc vòng cô kêu leng keng. Dan và nó đi theo vị bác sĩ, còn Tracy thì ở lại. Cô cảm thấy đây không phải chỗ dành cho mình. Sherlock dừng bước, nhìn về phía Tracy với vẻ thắc mắc, nhưng Dan thì tiếp tục bước qua cánh cửa, chẳng hề dừng lại.