CHƯƠNG 40
Buổi sáng nhanh chóng ập đến. Lúc Tracy về tới nhà nghỉ ở Silver Spurs là đã quá nửa đêm. Cô trằn trọc trên giường nhưng giấc ngủ không hề đến với cô một cách dễ dàng. Cô nhớ rằng lúc cô nhìn lên, chiếc đồng hồ ở đầu giường hiển thị 2 giờ 38 phút, khi cô tỉnh giấc thì đã là 4 giờ 54 phút.
Cô kéo rèm cửa, nhìn thấy một màn tuyết trắng đang rơi xuống từ bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ. Tuyết phủ lên mặt đất, bám trên những cành cây và đường dây điện. Có vẻ như hình ảnh ấy đã làm dịu đi những âm thanh ồn ào của thị trấn nhỏ, đem đến cho mọi thứ một vẻ yên bình giả tạo.
Tracy đã đặt trước phòng nghỉ từ lúc còn ở Seattle, đề phòng có tay phóng viên nào đó chộp được bức ảnh cô cùng Dan đi ra từ nhà anh vào buổi sáng. Sau vụ nổ súng, Dan ép cô phải ở lại nhà mình. Anh và cô đã tranh luận về việc để cô một mình ở nhà nghỉ. Tuy nhiên, cô đã gạt đi nỗi lo âu của anh y như cái cách cô gạt đi mối hiểm họa mà Calloway nói tới.
“Chỉ là một tên điên rồ nào đó uống quá nhiều bia mà thôi.” Cô nói. “Nếu như kẻ đó muốn giết tớ, hắn đã phải bắn một phát ăn ngay và sẽ không dùng đạn ghém. Tớ có khẩu Glock rồi đây. Đó là tất cả những gì mà tớ cần để phòng thân.” Trên thực tế, cô không hề muốn đẩy Dan và Sherlock vào bất kỳ tình huống nguy hiểm nào nữa.
Cô lái xe vào bãi đỗ của tòa án quận Cascade trước khi phiên xử bắt đầu chừng một tiếng với hy vọng sẽ tránh được ánh mắt dò xét của báo chí. Bãi đỗ xe lúc đó đã kín khoảng ba phần tư, các phóng viên và quay phim đang bủa vây xung quanh những chiếc xe truyền hình đỗ bên hè phố. Khi họ phát hiện ra Tracy lúc cô băng qua bãi đỗ xe để đi về phía tòa án, họ không bỏ lỡ một giây phút nào, lập tức chĩa máy quay về phía cô. Các phóng viên xung quanh bắt đầu gào lên những câu hỏi.
“Điều tra viên, cô nói gì về vụ nổ súng đêm qua?”
“Cô có cảm thấy tính mạng mình bị đe dọa không, điều tra viên?”
Tracy đi về phía những bậc thang dẫn đến cửa tòa án, hoàn toàn phớt lờ những câu hỏi đó.
“Tại sao cô lại ở trong nhà của Dan O’Leary?”
“Cảnh sát có nghi ngờ đối tượng nào không?”
Cô càng tiến đến gần những bậc thang, bầy phóng viên và quay phim lại càng đông hơn, khiến cô rất khó khăn để vượt qua. Một hàng dài những kẻ hiếu kì mặc quần áo mùa đông lấm tấm tuyết chặn ngay trước cửa tòa, tràn ra cả bậc thềm và vỉa hè, càng làm cho tình trạng tắc nghẽn thêm trầm trọng.
“Cô sẽ đứng ra làm chứng chứ, điều tra viên?”
“Điều đó sẽ phụ thuộc vào luật sư.” Cô đáp. Cô nhớ lại rằng bản thân cô và gia đình chưa bao giờ phải xếp hàng chờ đợi để đi vào trong phòng xử án ở phiên tòa của Edmund House.
“Cô đã nói chuyện với Edmund House chưa?”
Cô chen vào giữa đám đông để đi về phía nam của tòa nhà, nơi có cánh cửa kính chỉ dành riêng cho thân nhân người bị hại, các nhân chứng và luật sư tại phiên tòa. Viên cảnh sát canh gác ở đó không ngần ngại mở cửa khi thấy Tracy áp tay lên khung kính. Ông ta còn chẳng buồn yêu cầu cô xuất trình giấy tờ trước khi đưa cô vào trong.
“Tôi là chấp hành viên của Thẩm phán Lawrence trong phiên tòa lần trước.” Ông ta nói. “Tôi nghĩ chuyện này giống như déjàvuđã trải qua rồi vậy. Thậm chí họ còn dùng đúng cái phòng xét xử đó.”
Để chiều lòng đám đông đang háo hức chờ đợi, Thẩm phán Mevers đã được chỉ định sử dụng phòng xử án trang trọng trên tầng hai, nơi mà cách đây hai mươi năm đã từng diễn ra phiên tòa xét xử Edmund House. Khi chấp hành viên cho phép Tracy vào sớm, cô đã bớt chút thời gian để nhớ lại những ngày tháng khủng khiếp đó. Hầu hết mọi thứ trong phòng vẫn được giữ nguyên như cũ, từ mặt sàn đá hoa cương lộng lẫy, đồ gỗ gụ cho tới mái vòm chia ô có treo những chùm đèn làm bằng đồng và kính mờ.
Tracy luôn liên tưởng phòng xử án với một nhà thờ. Chiếc ghế ngồi được chạm khắc công phu của thẩm phán cũng giống như cây thánh giá, là tiêu điểm của cả căn phòng, được kê cao hơn ở đằng trước phòng để thẩm phán có thể nhìn xuống bên dưới. Các luật sư ngồi ở hai chiếc bàn đối diện với ghế thẩm phán. Một hàng rào với cánh cửa xoay ngăn cách giữa họ và khán phòng. Khán phòng có một lối đi hẹp ở giữa và khoảng mười hai băng ghế ở mỗi bên.
Nhân chứng sẽ đi vào phòng xử án qua một cánh cửa ở đằng sau khán phòng, bước dọc theo lối đi ở giữa, băng qua cánh cửa xoay nằm giữa hai bàn luật sư để đi tới một chiếc ghế làm bằng gỗ ghép được đặt trên bục nhân chứng. Chỗ ngồi của bồi thẩm đoàn đặt ở phía bên trái bục nhân chứng. Ở phía bên phải là một khung cửa sổ bằng gỗ nhìn ra màn tuyết dày vẫn đang rơi không ngừng nghỉ.
Duy chỉ có những món đồ công nghệ là thay đổi. Một chiếc ti-vi màn hình phẳng đã thế chỗ cho tấm màn trắng được dùng để chiếu ảnh cho bồi thẩm đoàn xem. Trên bàn của thẩm phán, luật sư và bục nhân chứng đều có một màn hình máy tính.
Dan đang chuẩn bị mọi thứ trên chiếc bàn bên trái, nơi nằm gần cửa sổ nhất. Anh thoáng liếc nhìn cô qua vai lúc cô bước vào, rồi lại quay lại với những ghi chú của mình. Bất chấp những sự việc diễn ra tối qua, trông anh vẫn thật sắc sảo trong bộ đồ màu xanh sẫm, áo sơ-mi trắng và cà-vạt trơn màu bạc. Tương phản với vẻ ngoài của anh, Vance Clark, người đang đứng ở bàn bên cạnh, gần khu của bồi thẩm đoàn nhất, trông có vẻ kiệt quệ. Ông ta đã cởi chiếc áo khoác thể thao màu xanh của mình ra, ống tay áo sơ-mi xắn lên tận khuỷu. Clark đặt tay trên bàn, khom người trên một tấm bản đồ địa hình, cúi đầu và nhắm nghiền mắt. Tracy thắc mắc có bao giờ ông ta nghĩ đến khả năng một ngày nào đó mình sẽ phải trở lại chính căn phòng này, ngồi đối diện với bị cáo mà chính ông ta đã luận tội hai mươi năm trước không. Cô nghi ngờ rằng ông ta chưa từng có ý nghĩ như vậy.
Khi cánh cửa phòng xử án đằng sau cô mở ra lần nữa, lại có thêm một phần quá khứ của Tracy bước vào. Parker House, người chú của Edmund House, hơi ngập ngừng khi nhìn thấy cô, như thể đang quyết định xem liệu mình nên đi vào hay đi ra. Ông ta đã già. Tracy ước chừng ông ta phải ngoài sáu mươi. Mái tóc của ông ta đã bạc và rụng nhiều, nhưng chúng vẫn lòa xòa phía trên cổ cái áo khoác Carhatt. Khuôn mặt ông ta đen sạm vì dãi nắng sau nhiều năm làm việc ở ngoài trời và chảy xệ dưới sự tàn phá của cuộc sống kham khổ cũng như việc uống quá nhiều rượu. Parker đút tay vào trong túi chiếc quần bò đã bạc, cúi đầu và men theo bức tường đi tới phía bên kia phòng xử án. Tiếng đôi giày mũi kim loại bị kéo lê vang lên khắp phòng. Ông ta ngồi vào hàng ghế đầu tiên phía sau Dan, cũng chính là chỗ ông ta đã ngồi suốt phiên tòa đầu tiên, thường là một mình. Cha cô cũng luôn chú ý chào hỏi Parker vào mỗi buổi sáng trong suốt quá trình xét xử. Khi Tracy hỏi tại sao ông lại làm vậy, cha cô đã nói rằng ‘Parker cũng phải chịu đau khổ như chúng ta’.
Tracy tiến đến chỗ Parker đang ngồi. Ông ta quay đầu tránh mặt cô, hướng mắt về phía bầu trời đầy tuyết rơi ngoài cửa sổ. “Ông Parker?”
Parker có vẻ ngạc nhiên khi nghe thấy tên mình. Sau một hồi lưỡng lự, ông ta đứng dậy. “Chào Tracy.” Giọng ông ta thều thào.
“Tôi xin lỗi vì đã bắt ông phải chịu cảnh này một lần nữa, Parker.”
Lông mày của ông ta nhíu lại. “Ừ.” Ông ta đáp.
Chẳng biết phải nói thêm điều gì, cô đành để mặc ông ta ở đó. Theo bản năng, cô tiến về hàng ghế đầu tiên phía sau bàn công tố viên. Đó là băng ghế mà cô đã ngồi cùng cha mẹ và Ben. Nhưng rồi cô đột nhiên nhận ra sự quen thuộc xung quanh đang lấn át cô. Cô thấy cảm xúc trong mình trở nên mãnh liệt hơn. Ranh giới giữa bình tĩnh và nước mắt trở nên mỏng manh hơn những gì cô có thể tự thú nhận.
Cô liền bước xuống và ngồi vào hàng ghế thứ hai.
Trong lúc chờ đợi, Tracy hết kiểm tra email trên điện thoại lại nhìn ra ngoài khung cửa sổ bằng gỗ. Tuyết trắng làm cho những tán cây phía trên sân tòa án trông như đang có cả bầy chim đậu. Cả phần còn lại của khung cảnh cũng đã phủ trong một màu trắng xóa trinh nguyên.
Chín giờ kém mười, chấp hành viên tòa án mở cửa phòng xử án. Đám đông bên ngoài ùn ùn kéo vào, ngồi kín những băng ghế như thể đó là rạp chiếu phim. Họ có tìm những chỗ ngồi tốt nhất rồi bắt đầu cởi áo khoác, mũ và găng tay để giữ chỗ cho người khác.
“Không được giữ chỗ, thưa quý vị!” Chấp hành viên nói. “Nguyên tắc ở đây là ai đến trước thì được ngồi trước. Xin hãy cất áo khoác và găng tay phía dưới băng ghế để nhường chỗ cho những người vẫn đang chờ ngoài trời lạnh kia.”
Nếu tất cả ghế trong khán phòng đều kín như đã đoán từ trước thì nó sẽ chứa được khoảng hai trăm năm mươi người. Dựa trên độ dài của hàng người kéo dài từ bậc thềm tới tận vỉa hè, Tracy tin rằng sẽ có một số người phải ra về hoặc phải ngồi ở phòng xử án bên cạnh để xem tường thuật.
Vanpelt bước vào với tấm thẻ nhà báo đeo lủng lẳng trên cổ. Cô ta ngồi gần hàng ghế đầu tiên, ngay đằng sau Parker House. Tracy đếm được có khoảng một tá người đeo thẻ nhà báo bước vào. Cô cũng nhận ra rất nhiều người khác, những khuôn mặt đã từng đến dự tang lễ của Sarah. Nhưng lần này không có ai lại gần Tracy, dù một số người có chào cô bằng một cái gật đầu hoặc một nụ cười u sầu chóng vánh.
Sau khi tất cả ghế trong khán phòng đã có người ngồi, cánh cửa phòng xử án lại mở ra. Edmund House bước vào, bị áp giải giữa hai viên sĩ quan cai ngục. Cả khán phòng im lặng. Những người đã từng dự phiên tòa đầu tiên có vẻ không tin vào mắt mình về sự thay đổi bất ngờ ở ngoại hình của House. Họ thì thầm điều đó với người xung quanh. Không giống như, phiên tòa đầu tiên, chẳng có ai buồn sửa sang cho House để hắn có thể có được chút thiện cảm từ bồi thẩm đoàn. Lần này sẽ chẳng có bồi thẩm đoàn. Hắn vẫn mặc nguyên quần áo tù nhân – quần kaki, áo sơ-mi ngắn để lộ hình xăm trên tay. Đuôi tóc thắt bím của hắn buông trên tấm lưng rộng. Sợi dây xích nối hai mảnh của chiếc cùm quanh cổ chân kéo lên tận thắt lưng hắn kêu rổn rảng khi cai ngục áp giải hắn tới bàn luật sư.
Tại phiên tòa lần trước, House có vẻ không để tâm tới ánh mắt của người xung quanh. Nhưng lúc này, trông hắn có vẻ sửng sốt vì sự chú ý của họ. Điều đó làm Tracy chợt nhớ đến lời nói của hắn hôm đầu tiên cô và Dan ghé thăm, rằng khuôn mặt của người dân Cedar Grove sẽ thế nào khi trông thấy hắn được tự do đi lại trên phố một lần nữa. May mắn thay, có lẽ điều đó sẽ chưa xảy ra ngay. Cô nhìn quanh phòng xử án, thấy có thêm hai viên cảnh sát nữa bước vào và đứng gần lối ra. Viên cảnh sát thứ năm đứng ở vị trí gần ghế thẩm phán.
House quay đầu lại, nhìn về phía khán phòng trong khi hai sĩ quan cai ngục gỡ bỏ xiềng xích ra khỏi cổ tay và cổ chân hắn. Dan đặt tay lên vai của House và thì thầm điều gì đó vào tai hắn, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm vào người chú của mình, cho dù Parker không hề nhìn lên. Parker đang cúi gằm mặt xuống, giống như một kẻ sám hối đang cầu nguyện trong nhà thờ.
Thư kí của Thẩm phán Meyers, người đã rời khỏi khi House vừa bước vào, giờ quay trở lại phía bên trái ghế thẩm phán và bắt đầu tiến hành các thủ tục pháp lý. Meyers đi vào sau thư kí của ông, bước tới ghế ngồi và cũng nhanh chóng hoàn tất công việc sơ bộ, bao gồm cả nghi lễ bắt đầu phiên xử. Thế rồi, không hề báo hiệu hay mào đầu, Meyers quay về phía Dan.
“Anh O’Leary, do trọng trách đặt nặng lên vai bị đơn trong phiên tái thẩm này, anh có thể bắt đầu ngay.”
Hai mươi năm sau ngày hôm đó, họ đã bắt đầu bước những bước đầu tiên.