⊆ 23 ⊇
Bước sang tháng mới, cái lạnh cũng dịu đi phần nào. Việc sa thải nhân viên ở các cục, các phòng ban diễn ra khá nhiều giữa những tin đồn có liên quan đến chuyện tăng lương cho công chức tất yếu phải xảy ra cũng đã hoàn tất trước những ngày cuối tháng. Trong khoảng thời gian đó, tên của cả những người quen và không quen bị sa thải không ngừng vang lên lõm bõm bên tai của Sōsuke. Thỉnh thoảng, anh về nhà và nói với Oyone:
“Có thể lần tới sẽ đến lượt anh.”
Oyone lắng nghe điều đó vừa như là một lời đùa vừa như là sự thật. Có vài lần hiếm hoi, cô hiểu rằng đó như là một điềm báo cố tình gợi nên một tương lai lẩn khuất. Giống với Oyone, những lời nói đó cũng luẩn quẩn như mây mù trong lòng Sōsuke, người đã nói ra những điều đó.
Bước sang tháng mới, khi được thông báo là những xáo trộn ở cơ quan tạm thời lắng xuống, Sōsuke nhìn lại số phận vẫn còn sống sót của mình và thấy đó như là một điều hiển nhiên. Anh cũng nghĩ đó như là sự trùng hợp. Vừa đứng, anh vừa nhìn xuống Oyone và nói với vẻ ủ dột:
“Chà, anh đã thoát rồi.”
Oyone thấy bộ dạng chẳng vui cũng chẳng buồn đó thật khôi hài như từ trên trời rơi xuống.
Hai, ba ngày sau, Sōsuke được tăng lương tháng thêm 5 yên.
“Dù không được tăng 25% như quy định nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Bởi vẫn còn rất nhiều người phải nghỉ việc hoặc vẫn giữ nguyên mức lương như cũ.”
Sōsuke tỏ vẻ hài lòng giống như thể 5 yên này là số tiền lớn hơn những gì mà anh xứng đáng được nhận. Còn đương nhiên, trong lòng Oyone chẳng có gì đáng để phải phàn nàn.
Tối hôm sau, trong bữa ăn, Sōsuke quan sát con cá với cái đầu vẫn còn nguyên trên khay của mình còn cái đuôi thì nằm ở mép đĩa. Anh hít hà mùi cơm nhuốm màu đậu đỏ. Oyone sai Kiyo đi mời Koroku, người vừa mới chuyển đến nhà Sakai về.
“Chà, ngon quá.” Koroku nói và bước vào từ phía bếp.
Lúc này, đã có thể nhìn thấy lác đác hoa mơ. Những bông hoa nở sớm đã phai màu và bắt đầu rụng. Mưa cũng bắt đầu rơi như khói. Khi trời quang mây tạnh và được ánh mặt trời sưởi ấm, từ mặt đất, mái nhà, làn hơi ẩm gợi lại những ký ức của mùa xuân bừng lên. Chú chó con bắt đầu chơi đùa với cái ô đi mưa phơi ở cửa sau. Phần chóp của cái ô sáng lấp lánh giống như ảo ảnh. Có những ngày bình yên như vậy đã trôi qua.
“Cuối cùng thì mùa đông cũng qua rồi. Thứ Bảy này anh hãy đến chỗ thím Saeki để giải quyết việc của Koroku đi. Nếu cứ mặc kệ mãi như thế thì Yasu cũng quên mất đấy.” Oyone giục chồng mình.
“Ừ, chắc chắn anh sẽ đi.” Sōsuke trả lời.
Nhờ ý tốt của Sakai mà Koroku đã dọn đến sống ở đó như là một shosei. Hơn nữa, Sōsuke cũng chính là người đã nói cho Koroku biết rằng nếu có thể thì anh và Yasunosuke sẽ lo liệu phần còn thiếu. Không đợi đến khi anh mình hành động, Koroku đã lập tức trực tiếp trao đổi với Yasunosuke. Và cậu đã tự giải quyết mọi chuyện trước cả khi Sōsuke nhờ vả và đợi Yasunosuke chấp nhận.
Tất cả đã lắng xuống với hai vợ chồng vốn không thích thú gì những chuyện như thế này. Vào trưa Chủ nhật, lâu lắm rồi, Sōsuke mới đi ra nhà tắm công cộng ngoài phố để gột rửa hết cáu bẩn tích tụ đã bốn, năm ngày qua. Một người đàn ông đầu trọc khoảng năm mươi tuổi và một người chừng ba mươi, có vẻ làm nghề buôn bán đang trò chuyện, họ nói rằng mùa xuân đã đến rồi và trao đổi với nhau những lời bình luận về thời tiêt. Khi người đàn ông trẻ nói rằng sáng nay, ông ta đã nghe thấy những tiếng hót đầu tiên của chim oanh thì ông trọc kia trả lời rằng ông ta cũng nghe thấy một lần cách đây hai, ba hôm.
“Chúng mới bắt đầu hót nên còn dở nhỉ?”
“Vâng, vẫn chưa được mượt mà.”
Sōsuke về nhà kể lại cho Oyone nghe cuộc trò chuyện về chim oanh này. Nhìn ánh nắng dịu nhẹ đang chiếu lên mặt kính trên cửa trượt, Oyone nói:
“Thật là tốt biết bao. Cuối cùng thì mùa xuân đã đến.” Cô nhướn đôi mày tươi vui.
Sōsuke đi ra ngoài hiên, vừa cắt móng tay đã mọc dài anh vừa trả lời:
“Ừ, nhưng rồi lại sớm đến mùa đông thôi.”
Đầu vẫn cúi xuống, anh di chuyển chiếc kéo.
– Hết –