← Quay lại trang sách

⊆ 22 ⊇

Bước qua ngưỡng cửa nhà mình, Sōsuke vẽ nên một dáng vẻ đáng thương ngay cả trong mắt anh. Mười ngày qua, mỗi sáng anh đều rửa mặt bằng nước lạnh và không hề chải đầu. Đương nhiên là anh cũng chẳng có thời gian rảnh để cạo râu. Nhờ lòng tốt của Gidō, anh đã ăn ngày ba bữa cơm nấu bằng gạo trắng nhưng đồ ăn kèm thì chỉ có những thứ như rau luộc, củ cải luộc. Mặt anh xanh xao hẳn đi và hơi hốc hác so với trước lúc ra khỏi nhà. Hơn nữa, anh vẫn chưa thể cắt bỏ hoàn toàn được thói quen là cứ liên tục suy nghĩ như lúc còn ở Nhất Song Am. Cảm giác như thể mình là một con gà mái đang ấp trứng vẫn còn lại đâu đó, vì thế đầu anh không hoạt động thoải mái như mọi khi được. Mặt khác, anh lại bận tâm về chuyện của Sakai. Điều làm anh bận tâm chính xác hơn là tình hình của người em trai được Sakai gọi là nhà thám hiểm, thứ đã vang vọng vào tai Sōsuke, và của Yasui, người bạn của cậu em trai, thứ đã làm xao động tâm trạng của Sōsuke. Nhưng anh chẳng có dũng khí để tự mình đi đến chỗ chủ nhà và làm rõ chuyện đó. Anh lại càng không thể gián tiếp hỏi điều này từ Oyone. Trong khoảng thời gian ở trên núi, không có ngày nào mà anh không lo lắng và mong rằng chuyện đó đừng đến tai Oyone.

Ngồi trong phòng khách của ngôi nhà quen thuộc mà anh đã sống ở đó từ vài năm nay, anh hỏi:

“Chỉ là một chuyến đi ngắn bằng tàu hỏa nhưng chắc là do cảm giác nên anh thấy mệt. Lúc anh đi vắng không có gì đặc biệt xảy ra chứ?”

Thực ra thì biểu cảm trên khuôn mặt của anh là ngay cả một chuyến đi ngắn bằng tàu hỏa anh cũng không thể chịu đựng được.

Oyone vốn luôn mỉm cười khi ở trước mặt chồng mình, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, nhưng hôm nay thì khác. Cô cảm thấy tội nghiệp cho người chồng khi đã cất công đến một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi nhưng ngược lại sức khỏe còn tệ hơn cả lúc trước. Cô thấy khó lòng mà nói thẳng ra được.

“Dù có nghỉ dưỡng thế nào nhưng về đến nhà cũng sẽ hơi mệt đấy. Trông anh như một ông cụ vậy. Anh hãy nghỉ ngơi một chút rồi đến nhà tắm công cộng, sau đó đi cắt tóc và cạo râu nhé.” Cô sôi nổi nói.

Vừa nói cô vừa lấy chiếc gương nhỏ từ ngăn kéo bàn ra cho anh xem.

Nghe những lời của Oyone, Sōsuke mới bắt đầu cảm thấy như thể có một cơn gió đã quét đi không khí của Nhất Song Am. Anh đã trở lại là Sōsuke trước đây, người đã một lần rời khỏi ngọn núi rồi quay về nhà.

“Từ sau hôm đó, Sakai có cho người đến đây nói gì không?”

“Không, chẳng có ai cả.”

“Về chuyện của Koroku cũng không có gì à?”

“Không.”

Koroku đến thư viện nên lúc đó không có ở nhà. Sōsuke mang theo khăn lau và xà phòng rồi đi ra ngoài.

Ngày hôm sau, khi đến cơ quan, anh đều được mọi người hỏi thăm xem bệnh tình thế nào. Trong đó, cũng có người nói là hình như anh hơi gầy đi. Sōsuke nghe điều này như là có ý mỉa mai một cách vô tình. Người đồng nghiệp đọc Thái căn đàm chỉ hỏi thăm anh là mọi chuyện thế nào, có suôn sẻ không. Câu hỏi này cũng làm Sōsuke cảm thấy khá khổ sở.

Tối hôm đó, anh lại bị Oyone và Koroku thay nhau hỏi cặn kẽ về chuyện ở Kamakura.

“Hắn là thoải mái lắm nhỉ? Có thể đi vắng mà chẳng phải bận tâm gì.” Oyone nói.

“Một ngày, anh phải trả bao nhiêu để người ta cho anh ở đó?” Koroku hỏi.

“Vác súng lên rồi đi săn cũng thú vị lắm nhỉ?” Koroku lại nói.

“Nhưng mà cũng nhàm chán chứ. Cô quạnh như vậy cơ mà. Chắc là anh không thể nào mà chỉ ngủ từ sáng đến tối phải không?” Oyone nói.

“Nếu đó không phải là nơi có thể ăn những đồ ăn bổ dưỡng hơn một chút thì quả là sẽ không tốt cho cơ thể nhỉ?” Koroku nói.

Tối hôm đó, Sōsuke đi ngủ và quyết định rằng ngày mai anh sẽ đến chỗ Sakai để hỏi cho rõ ràng về tin tức của Yasui. Trong trường hợp mà cậu ta vẫn đang còn ở Tokyo và thỉnh thoảng sẽ qua lại nhà Sakai thì anh sẽ chuyển nhà đến một nơi thật xa.

Ngày hôm sau, ánh mặt trời vẫn chiếu rọi lên đầu Sōsuke như bình thường rồi lặn xuống ở phía tây mà không có gì đặc biệt xảy ra. Tối đến, trước khi ra khỏi cổng, anh nói:

“Anh đi đến chỗ Sakai một chút đây.”

Anh leo lên con dốc không có ánh trăng. Khi vừa bước chân trên lối đi rải sỏi được ánh đèn bằng khí gas chiếu sáng, vừa mở cánh cổng phụ ra, anh đã lấy can đảm bằng cách tự nhủ rằng sẽ không xảy ra chuyện đêm nay anh chạm mặt Yasui tại đây. Dù vậy thì anh vẫn cố tình đi cửa sau và không quên hỏi xem trong nhà có khách nào không.

“Thật vui vì anh đã đến. Trời vẫn đang lạnh lắm nhỉ?”

Người chủ nhà vẫn khỏe khoắn như mọi khi. Có rất đông trẻ con đang xếp hàng đằng trước, anh ta gọi một đứa trong đám con nít và chơi oẳn tù tì với nó. Đứa trẻ chơi với anh ta khoảng sáu tuổi. Trên đầu cô bé buộc một cái nơ viền màu đỏ giống như một con bướm, cô bé nắm chặt bàn tay nhỏ với một lực thật mạnh như thể không để thua Sakai rồi nhanh chóng đưa ra trước. Ngược lại với dáng vẻ kiên quyết cùng với sự nhỏ nhắn của nắm tay cô bé là nắm đấm khá to của Sakai. Điều này tạo nên một sự tương phản và làm cho mọi người đều buồn cười. Vợ anh ta ngồi cạnh lò than đang quan sát và nói:

“Xem kìa, lần này Yukiko thắng rồi!” Cô ta nói với vẻ thích thú và để lộ những chiếc răng đẹp đẽ.

Cạnh chỗ bọn trẻ ngồi có rất nhiều viên bi màu trắng, đỏ và xanh lam.

“Cuối cùng cũng thua Yukiko rồi.” Sakai nói, rời khỏi chỗ rồi hướng về phía Sōsuke: “Thế nào? Chúng ta rút vào trong hang chứ?” Anh ta nói rồi đứng dậy.

Trên cái cột ở thư phòng, thanh kiếm Mông Cổ dựng trong cái bao bằng vải gấm vẫn treo lủng lẳng như mọi khi. Trong bình hoa có cắm những cành hoa cải vàng đã nở. Nhìn vào cái bao đựng nhiều màu sắc rực rỡ nằm ở giữa cái cột, Sōsuke nói:

“Nó vẫn được treo ở đây nhỉ?”

Sâu thẳm trong đầu mình, anh dò xét biểu cảm của người chủ nhà:

“Vâng, nó làm mọi người hiếu kỳ quá mức. Cái thanh kiếm Mông Cổ này.” Sakai trả lời. “Nhưng thằng em trai điên rồ của tôi mang thứ đồ chơi đó đến và định dụ dỗ ông anh của nó nên chẳng phải đó là một món đồ thật phiền toái sao?” Sakai nói.

“Từ dạo đó, cậu ấy thế nào rồi?” Sōsuke không ngần ngại hỏi.

“Vâng, cuối cùng thì bốn, năm ngày trước nó đã quay lại Mông Cổ rồi. Nó hoàn toàn hợp với Mông Cổ. Sau khi tôi nói là một kẻ man rợ như nó không thể hòa hợp với Tokyo được đâu nên hãy sớm trở về Mông Cổ đi, thì nó nói rằng mình cũng nghĩ vậy và đã trở về thật rồi. Sẽ hay hơn nếu nó là người ở phía bên kia của Vạn Lý Trường Thành và tìm kiếm kim cương ở sa mạc Gobi.”

“Thế còn người đi cùng với cậu ta thì sao?”

“À, cậu Yasui ấy hả? Đương nhiên là cũng cùng quay lại đó rồi. Trở thành những người như vậy rồi nên trông cậu ta chẳng có vẻ gì là ổn định cả. Tôi đã nghe nói là trước đây cậu ta đã từng học ở Đại học Kyoto cơ đấy. Chẳng biết sao lại thay đổi đến vậy nhỉ?”

Mồ hôi chảy ra từ nách Sōsuke. Anh hoàn toàn không muốn nghe xem Yasui đã thay đổi như thế nào, không ổn định như thế nào. Nhưng anh thấy may mắn như thể có ông trời phù hộ bởi vẫn chưa để lộ ra với Sakai rằng anh đã từng học cùng trường đại học với Yasui. Sakai là người đã đề nghị rằng sẽ giới thiệu anh với em trai anh ta và Yasui khi anh ta mời họ đến ăn tối. Anh đã khước từ và tránh được sự mất mặt nếu xuất hiện hôm đó, nhưng cũng không thể không có chuyện là tối hôm đó, tình cờ Sakai đã nhắc đến tên của anh trước mặt hai người kia. Lúc này, Sōsuke mới cảm nhận được việc một người có tội lỗi sống ở trên đời mà sử dụng một cái tên khác mới có ích làm sao. Sōsuke rất muốn hỏi Sakai rằng: “Anh có nhắc đến tên tôi trước mặt Yasui không?” nhưng dù gì anh cũng đã chẳng thể cất lời.

Cô giúp việc mang ra một cái khay đựng bánh kẹo to và dẹt, trên đó để một thứ bánh rất kỳ lạ. Có thể nhìn xuyên vào trong những viên thạch to như một bìa đậu phụ và thấy hai con cá vàng. Lưỡi dao sẽ được đưa vào đó để cắt ra rồi chuyển sang đĩa mà không phá vỡ hình dạng ban đầu. Sōsuke liếc nhìn và chỉ thấy rằng nó thật lạ lùng. Nhưng đầu óc anh đang bị thứ khác xâm chiếm. Bỗng người chủ nhà nói:

“Thế nào? Anh ăn một miếng đi.”

Vẫn như mọi khi, anh ta sẽ đưa tay ra trước.

“Đây là thứ mà hôm qua tôi nhận được khi đến dự một đám cưới bạc nên là một thứ vô cùng may mắn đấy. Anh thấy sao nếu ăn một miếng để được may mắn như họ?”

Mượn lý do là muốn được chia sẻ may mắn, Sakai phồng má ăn không biết bao nhiêu miếng bánh khá là ngọt này. Anh ta là người tháo vát, khỏe mạnh như thể là rượu hay trà cũng uống được, cơm hay bánh cũng ăn được.

“Thực ra mà nói, nếu hai vợ chồng sống với nhau hai mươi, ba mươi năm cho đến khi chỉ còn toàn nếp nhăn, thì cũng chẳng có gì đáng phải chúc mừng nhỉ? Nhưng mọi thứ cũng có tính tương đối thôi. Có lần đi qua trước công viên Shimizudani, tôi đã gặp một chuyện đáng ngạc nhiên.”

Sakai mang câu chuyện đến một hướng kỳ quặc. Cách anh ta cứ chuyển từ chuyện này sang chuyện khác mà không làm vị khách của mình mất hứng như thế này là phong thái thường có của một vị chủ nhà đã quen với việc xã giao.

Theo như anh ta nói, trong dòng nước hẹp giống như một con mương chạy từ Shimizudani đến cầu Benkei, vào đầu mùa xuân sẽ có vô số ếch con được sinh ra. Trong lúc chúng chen chúc, kêu vang rồi sinh trưởng, tình yêu của hàng trăm đến hàng nghìn cặp ếch sẽ được hình thành dưới cái mương đó. Những con ếch sống trong tình yêu như thế có ở khắp nơi, từ Shimizudani cho đến cầu Benkei, chúng chen chúc chỉ đủ để không chồng chất lên nhau và tràn ngập sự hạnh phúc. Rồi mấy tên oắt con hoặc những kẻ nhàn hạ đi qua, ném đá và tàn sát một cách dã man những cặp vợ chồng ếch, nhiều đến mức không đếm xuể.

“ Xác chết ngồn ngộn chính là việc này. Tất cả chúng đều là những cặp vợ chồng nên thật đáng thương. Tóm lại là trong lúc đi khoảng hai, ba trăm mét qua chỗ đó không biết là sẽ gặp bao nhiêu bi kịch nữa. Nghĩ đến điều đó tôi lại thấy quả thực chúng ta thật hạnh phúc. Bởi chúng ta không phải lo sợ rằng có ai đó căm ghét việc mình và vợ mình trở thành vợ chồng và bị ném đá vỡ đầu, có phải không? Thế nên, nếu cả hai vợ chồng cùng nhau sống bình an trong hai mươi, ba mươi năm thì hẳn là việc rất đáng chúc mừng. Vì vậy, có lẽ anh cần ăn một miếng để được chia sẻ may mắn đấy.” Sakai nói rồi cắm đũa vào miếng bánh và đưa ra trước mặt Sōsuke.

Sōsuke vừa cười méo mó vừa nhận lấy.

Sakai cứ tiếp tục nói không biết bao nhiêu là chuyện nửa đùa nửa thật như thế này nên chẳng còn cách nào khác, Sōsuke cũng vô tình bị cuốn theo. Nhưng chắc chắn rằng trong lòng anh không thể vô tư như người chủ nhà của mình được. Anh xin phép ra về rồi bước ra ngoài. Trong màu đen thẳm của bầu trời không có ánh trăng, anh cảm thấy có một sự khổ đau và sợ hãi mà chẳng biết được đó là gì.

Thực ra, anh đã đến nhà Sakai với ý định là để trút bỏ gánh nặng của mình. Để đạt được mục đích này, anh đã chịu đựng sự hổ thẹn và khó chịu rồi dẫn dắt cuộc trò chuyện một cách có chiến lược với người chủ nhà tốt tính và vô cùng thẳng thắn. Hơn nữa, anh đã hoàn toàn không thể biết được gì về những chuyện anh muốn biết. Anh cũng thấy không cần thiết phải dành ra dũng khí để thổ lộ về những góc khuất của mình.

Cơn giông định lướt qua đầu Sōsuke, dường như đã đi qua sát sạt mà không chạm vào đầu anh. Nhưng đâu đó, anh có dự cảm xấu rằng nỗi bất an giống như thế này, từ giờ trở đi sẽ lặp đi lặp lại nhiều lần với nhiều mức độ. Làm cho nó lặp đi lặp lại là việc của ông trời. Còn trốn chạy khỏi nó là việc của Sōsuke.