Chương 40
Sau một hồi băn khoăn, tôi quyết định sẽ gặp Sakura lần nữa. Người đàn ông ấy biết điều gì đó. Tôi cho rằng nếu không xác nhận được điều đó thì tôi sẽ không thể bắt đầu lại cuộc sống. Một cuộc sống không có Kuramochi.
Tôi gọi cho Yukiko, xin được số điện thoại và địa chỉ in trên tấm danh thiếp của Sakura.
Tôi lần theo bản đồ và tới một tòa nhà năm tầng cũ kỹ. Có vài khách thuê, song chỉ nhìn từ bảng tên thì tôi không thể biết họ đang làm về ngành nghề nào.
Tôi bước vào một chiếc thang máy kiểu cũ, đi lên tầng ba. Hành lang mờ tối và phảng phất một mùi khó chịu.
Ở cuối hành lang có một cánh cửa, trên đó treo một tấm bảng đề “Sakura Consulting”. Nhìn thấy nó, tôi không khỏi lấy làm bất ngờ. Vậy tức là Sakura thực sự là một chuyên gia tư vấn kinh doanh ư?
Vặn tay nắm hình chữ L, tôi kéo cửa. Cửa không khóa.
Phía trước mặt có một cái bàn, và ở giữa căn phòng kê một bộ bàn ghế tiếp khách nom rẻ tiền. Ở trong cùng là một chiếc bàn làm việc và một chiếc tủ nhiều ngăn. Không có bóng người.
“Xin lỗi.” Tôi cất tiếng gọi thử. Nhưng không có tiếng trả lời.
Tôi bước vào trong phòng. Tôi lại gần cái bàn phía trước mặt. Một cốc cà phê không biết được uống từ khi nào đặt ở đó. Tôi dùng ngón tay thử vuốt lên mặt bàn. Vệt ngón tay tôi hằn lên mặt bàn phủ một lớp bụi mờ. Có vẻ lâu rồi Sakura không sử dụng cái bàn này.
Cửa không khóa nên rõ ràng là có ai đó ở đây. Tới khi tôi vừa mới ngồi xuống ghế xô pha tính đợi thêm một lát, cánh cửa mở ra.
Người bước vào không phải Sakura mà là một người phụ nữ trung niên với mái tóc nhuộm nâu. Cô ta nhìn về phía tôi và làm bộ mặt sửng sốt. Chắc là cô ta không nghĩ sẽ có người đến.
Tôi vội vàng đứng dậy.
“À, xin chào…”
Người phụ nữ khẽ chào và ngắm nghía toàn thân tôi bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Cậu là ai?”
“Hôm trước tôi có gặp qua ông Sakura…”
Vừa nói đến đó, một phần não tôi đã phản ứng. Một ký ức xa xưa bỗng chốc sống lại trong tâm trí tôi. Cũng giống với lúc tôi gặp Sakura.
Tôi nhìn chòng chọc khuôn mặt người phụ nữ. Một khuôn mặt khiến người ta liên tưởng đến loài hồ ly trong những cuốn truyện tranh. Lớp trang điểm dày cộp góp phần tô điểm cho điều đó. Vậy nhưng tôi lại hình dung ra được khuôn mặt bên dưới lớp trang điểm đó, và trông nó ra sao vào hai mươi năm trước. Nó hoàn toàn trùng khớp với một nhân vật nọ.
“Cô Tomi…”
Trước tiếng gọi của tôi, người phụ nữ trợn tròn mắt. Một biểu cảm bất an hiện lên trên mặt.
“Ơ…” Người phụ nữ khẽ nghiêng đầu rồi ngước lên nhìn tôi như dò xét. Không lâu sau, cô ta há hốc miệng. “A… lẽ nào là… con anh Tajima?”
“Cháu Kazuyuki đây. Tajima Kazuyuki.”
Cô ta há hốc miệng mất một lúc. Vừa lấy một tay che miệng, cô ta vừa chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt tôi.
“Lâu rồi không gặp.” Mất một lúc cô ta mới cất tiếng nói. Sự bối rối không biết nên mang bộ mặt như thế nào ẩn chứa trong giọng điệu ấy.
Người đứng trước mặt tôi là cô Tomi - người từng giúp việc cho gia đình tôi. Tomie là tên thật của cô ta. Cô ta đã được thuê để chăm sóc cho bà nội. Và là người phụ nữ thường xuyên có quan hệ tình dục với bố tôi.
“Cô Tomi, sao cô lại ở đây?”
“Kazuyuki cũng vậy, sao cháu lại ở đây?”
“Kể ra thì dài dòng lắm.”
Tôi giải thích đại khái cho cô ta biết việc người quen của tôi thành người thực vật, Sakura đã đến thăm người đó, và tôi đến đây để gặp Sakura.
“Người đó, liệu có phải là… tiệm đậu phụ…”
“Là Kuramochi.”
“Đúng rồi, quả nhiên là vậy. Thì ra Kazuyuki giờ vẫn còn chơi với cậu nhóc đó.”
“Cô quen Kuramochi à?”
“Ừ thì… Vì người đó cứ kể suốt.”
“Người đó, là chú Sakura?”
“Ừ.” Cô Tomi gật đầu. Trông cô ta có vẻ ngại ngần.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn tiếp khách. Cô ta nói sẽ đi pha trà, song tôi đáp là không cần.
“Cô Tomi có quan hệ thế nào với chú Sakura thế?”
Cô ta cúi mặt và tỏ ra hơi thẹn thùng.
“Biết nói sao đây…”
Nhìn dáng vẻ đó, tôi đoán ra quan hệ của hai người bọn họ.
“Từ hồi nào vậy?”
“Cái đó thì, ừm, chắc là hơn hai mươi năm rồi.”
“Từ hồi làm việc ở nhà cháu sao?”
Cô Tomi gật đầu.
Tôi vỡ lẽ. Sakura hẳn là đã nghe từ miệng cô ta về nội tình của gia đình giàu có nhất thị trấn. Và ông ta đã nửa đùa nửa thật kể cho Kuramochi nghe chuyện đó. Có lẽ đây là lý do tại sao Kuramochi bắt đầu đặc biệt chú ý đến con trai của vị nha sĩ?
“Cháu đã hoàn toàn không biết đấy. Cô Tomi, cô có người yêu mà còn làm chuyện như thế sao?”
Cô ta ngẩng lên khi nghe thấy lời tôi nói rồi nhíu mày một cách ngờ vực.
“Chuyện như thế?”
“Chuyện với bố cháu. Cháu biết.”
Cô Tomi dường như chết lặng. Song cô ta không tỏ ra hoảng hốt. Ngay giây tiếp theo, có vẻ toàn thân cô ta đã hoàn toàn thả lỏng. Cô ta ngồi ngay ngắn lại.
“Vì hồi đó nhiều chuyện xảy ra quá.”
“Cô nói nghe có vẻ đơn giản, nhưng đó là nguyên nhân bố mẹ cháu đã ly dị đấy.”
“Họ ly dị đâu chỉ là lỗi tại cô! Thêm nữa, người chủ động là ông bố quý hóa của cháu đó nha.”
Câu nói của cô ta khiến tôi á khẩu. Hoàn toàn đúng như cô ta nói. Tôi tránh ánh mắt của cô ta và buông một tiếng thở dài.
“Họ đồn đại nhiều nên cô cũng biết sau đó nhà cháu ra sao. Chắc hẳn Kazuyuki cũng đã vất vả nhiều rồi.”
“Cô Tomi đã sống cùng chú Sakura suốt thời gian qua à?”
“Bọn cô chưa từng kết hôn. Nhưng cứ dùng dằng mãi cho tới tuổi này. Đây gọi là một mối tơ duyên khó dứt.” Nói vậy rồi cô ta bật cười. Gương mặt tươi cười gợi nhắc tôi về những năm tháng xưa. Trong một thoáng, tôi tưởng mình ngửi thấy hương thơm của món cơm cà ri cô ta từng nấu cho tôi.
“Cháu muốn gặp chú Sakura.” Tôi nói.
“Hôm nay anh ấy sẽ không về nhà đâu. Anh ấy có phi vụ béo bở gì đó nên đã đi Niigata rồi. Hình như lại định lừa ai đó để kiếm mấy đồng bạc. Cái con người đó toàn làm mấy chuyện ám muội thôi.”
Chú ta là thầy của Kuramochi mà - tôi lẩm bẩm trong bụng.
“Thế thì để lần khác cháu lại đến. Lần tới cháu sẽ gọi điện thoại trước rồi mới đến.”
Thấy tôi dợm đứng dậy, cô Tomi đặt tay lên vai tôi.
“Đã đến đây rồi, cháu cứ ở đây thêm chút nữa đi. Ngày xưa cô cháu ta thân nhau lắm cơ mà. Mình uống bia nhé? Nhóc Kazu, cháu uống được đúng không?”
“Nhưng…”
“Cháu vẫn còn giận cô à?”
“Không phải vậy, nhưng mà…”
“Nếu vậy thì hãy bầu bạn với cô một chút đi mà. Cô chỉ có một mình nên cũng cô đơn lắm.” Cô Tomi nắm tay tôi không chịu buông.
“Vậy chỉ một chút thôi.” Tôi lại ngồi xuống xô pha. Đúng là tôi đang cảm thấy hoài niệm khi gặp lại cô ta. Ngoài ra, tôi cũng muốn hỏi cặn kẽ về quan hệ của cô ta với Sakura.
Cô Tomi đem bia, whisky cùng với một chút đồ nhắm từ đâu đó đến. Tôi nghĩ thầm, lúc Sakura không có nhà, cô ta hẳn là hay uống một mình như thế này.
Theo lời cô ta thì mặc dù có treo biển, nhưng văn phòng này đơn thuần chỉ là một công cụ khiến người ta tin tưởng vào chức danh của Sakura, không hơn không kém, thực tế là nó chưa từng nhận bất cứ công việc nào cả. Cô ta nói không biết ai là người đang trả tiền nhà. Tôi đoán là Kuramochi.
Cô Tomi vừa liên tiếp nốc rượu vừa tỷ tê cho tôi nghe về nửa đời từ đó đến giờ của mình. Cô ta không phải là luôn ở bên Sakura, mà có vẻ cũng từng cố gắng vun vén hạnh phúc với người đàn ông khác. Tuy nhiên, cuối cùng mọi chuyện vẫn không được như ý, và cô ta đã quay trở về với Sakura.
“Vẫn biết có quay về với một gã đàn ông như thế cũng chẳng ích gì, song chẳng hiểu sao khi nhận ra thì anh ta đã ở bên cô rồi. Đúng là một mối tơ duyên muốn cũng không cắt đứt nổi.” Giọng lè nhè, cô ta nói.
Tôi nghĩ thầm, nó cũng giống như quan hệ giữa tôi và Kuramochi vậy. Cô Tomi là một người giống tôi.
Giữa chừng, cô ta bắt đầu uống whisky mà không pha với đá hay nước. Sau khi uống vài cốc, cô ta nhìn tôi bằng cặp mắt lờ đờ.
“Nhưng mà, Kazu, giờ cháu đàn ông phết rồi đấy nhỉ? Cháu kết hôn chưa?”
“Đã từng một lần, nhưng ly dị rồi.”
“Ồ, ra là vậy.” Cô Tomi chuyển qua ngồi cạnh tôi. “Vậy chắc là cũng có lúc cô đơn lắm đấy nhỉ?”
“Cũng không đến nỗi.”
“Vậy à? Cơ mà, chẳng phải giờ đang là lúc sung sức nhất sao? Chắc phải có lúc ham muốn chứ. Nếu cháu không chê, thì để cô xoa dịu một chút cho.” Cô ta chạm tay vào giữa hai chân tôi.
“Dừng lại đi.”
“Vì sao? Ngại gì chứ. Tuy là một bà cô, nhưng cô giỏi lắm đó.”
Cô Tomi đang mặc một chiếc áo cánh. Nút áo ở vùng ngực đã được cởi. Khi cúi xuống, tôi nhìn thấy một cặp gò bồng đảo lớn. Nước da trắng ngần.
Bất giác tôi nhớ về một quang cảnh nọ. Một cặp mông trắng đang hùng hục nhấp nhô lên xuống. Ở dưới cặp mông đó là một người đàn ông. Chính là tay chuyên viên thuế. Cặp mông, dĩ nhiên, là của cô Tomi.
Ngay lúc đó, dương vật của tôi phản ứng. Cô Tomi - tay vẫn đang chạm vào chỗ ấy - lập tức nhận ra. Cô ta cười gian xảo.
“Ui chao, nó đã cương lên thế này rồi cơ mà.”
Bằng sự khéo léo như một nhà ảo thuật, cô ta chẳng mấy chốc đã kéo phéc mơ tuya quần ngoài, vạch quần lót và phơi bày cậu nhỏ của tôi. Và sau khi mơn trớn nó một cách âu yếm, cô ta chầm chậm ghé môi lại gần.
Cô giúp việc Tomi - người đã lén lút quan hệ tình dục với bố - nghĩ đến đó, một khoái cảm biến thái ập đến bên tôi. Tôi phó mặc bản thân cho nó, và cuối cùng thì xuất tinh trong miệng cô ta.
Vừa lau miệng bằng giấy ăn, cô ta vừa bật cười đầy ẩn ý.
“Mùi vị giống nhau đấy.”
“Giống nhau?”
“Mùi giống của bố cháu. Quả nhiên là bố con.”
Thứ đó mà cũng có khác biệt mùi vị sao? Dù nghĩ vậy nhưng tôi không nói ra. Tôi vẫn còn đang mệt rũ.
Cô Tomi uống whisky như để súc miệng, rồi nhìn tôi bằng cặp mắt lúng liếng phong tình.
“Kazu này, cô không biết là cháu nghĩ thế nào về chuyện ly hôn của bố mẹ, nhưng nếu buộc phải nói, thì cô nghĩ việc ly hôn tốt cho cả hai bọn họ đấy. Ngoài ly hôn ra, họ không còn lựa chọn nào khác đâu.”
“Tại sao?”
“Một mối quan hệ như thế thì không êm đẹp được đâu. Nhất là với người vợ đó.”
“Mẹ của cháu?”
Cô Tomi gật đầu.
“Mẹ cháu thì sao chứ?”
Sau khi nhếch miệng tỏ vẻ có chút khó mở lời, cô ta đã nói thế này.
“Mẹ cháu từng sai cô làm một việc rất kỳ quặc.”
“Kỳ quặc là sao?”
“Chị ta sai cô bỏ bột phấn vào cơm.”
“Hả?” Tôi không tin vào tai mình. Tôi không hiểu lắm.
“Tức là,” cô ta nói. “Cô phải lén bỏ bột phấn vào cơm của bà nội cháu. Cái loại bột trắng dùng để trang điểm ấy.”
“Bột phấn? Chuyện quái quỷ gì vậy?”
“Cô cũng không rõ lắm, nhưng tóm lại là chị ta bảo sẽ làm ngơ chuyện của cô với bố cháu nếu cô chịu làm vậy. Chị ta hóa ra đã biết chuyện vụng trộm của tụi cô.”
“Và cô đã làm như được bảo à?”
Cô Tomi lắc đầu.
“Tuy đã nhận hộp phấn trang điểm, nhưng cô chưa bao giờ trộn nó vào cơm cả. Sau này cô mới biết, trong phấn trang điểm hồi xưa vốn chứa độc.”
Một lần nữa, một ký ức cũ lại hiện về. Bàn trang điểm của mẹ. Hộp phấn nằm trong ngăn kéo. Cái bàn trang điểm bị khiêng ra khỏi nhà khi bà ấy chuyển đi.
“Trong lúc đó thì bà cháu qua đời nhỉ?” Cô Tomi nói. “Bệnh tình của bà đột nhiên trở nặng. Cũng đúng cái hồi mẹ cháu sai cô làm việc kia.”
“Cô muốn nói gì? Cô muốn nói là mẹ cháu đã tự tay trộn bột sao?”
“Thì chẳng phải chỉ có khả năng đó thôi sao? Chị ta sai cô làm, nhưng không chừng chị ta đã tìm thời cơ và tự mình trộn. Nếu không phải vậy, thì làm sao giải thích được chuyện bà cháu tự nhiên yếu đi?”
Tôi trừng mắt nhìn cô Tomi. Cô ta nhún vai tỏ vẻ sợ hãi và liếm whisky.
“Cô Tomi, cô có nói chuyện đó với ai không?”
Cô ta vội vã lắc đầu.
“Cô không nói với ai cả. Đây đâu phải chuyện có thể kể ra.”
“Cả với Sakura ư? Cô có kể với chú ta không?”
Cô ta im lặng như thể đang lúng túng. Cô ta cúi gằm và không hề nhúc nhích.
Tôi đứng dậy và nhặt cái áo khoác ban nãy mình cởi ra. Cô Tomi dường như đã nói gì đó, song tôi chẳng nghe thấy gì sất. Tôi chẳng nói chẳng rằng ra khỏi văn phòng.
Tôi vẫy một chiếc taxi. Rất nhiều suy nghĩ và cảm xúc đang xáo trộn trong đầu tôi. Những sự kiện đã xảy ra cho đến thời điểm hiện tại ùa về như thác lũ.
Không phải là một sự trùng hợp, việc mình gặp bất hạnh không đơn thuần chỉ là do số mệnh xui xẻo - tôi cuối cùng đã có được một câu trả lời.
Chiếc taxi đỗ xịch trước bệnh viện. Tôi bước vào từ lối ra vào ban đêm. Hành lang tối tăm và hoàn toàn tĩnh lặng. Tôi bước đi trong hành lang đó và đi thẳng về phía phòng bệnh của Kuramochi.
Mở cánh cửa phòng bệnh, tôi bước vào. Kuramochi, vẫn như mọi khi, đang say ngủ bên trong những tấm rèm nilon. Một loạt thiết bị điện tử duy trì sự sống của hắn đang nhấp nháy đèn.
Tôi tiến lại gần giường, rồi rẽ tấm rèm sang hai bên. Khuôn mặt của Kuramochi lờ mờ hiện ra trong bóng tối. Khuôn mặt say ngủ như của một thiếu niên.
“Kuramochi” - tôi thầm gọi tên hắn.
Thì ra là mày, người đã loan tin đồn đó ra. Thì ra mày đã loan tin mẹ tao giết bà tao.
Hồi đó, tới cuối cùng tôi cũng không biết được tin đồn lan ra từ đâu. Dù đã thành ra một vụ ầm ĩ đến mức cảnh sát phải vào cuộc, song thì ra ban đầu nó chỉ là một mẩu chuyện được kể ở một góc trường tiểu học không hơn không kém.
Lời đồn đó là khởi nguồn của mọi sự. Gia đình Tajima đã tan vỡ, bố tôi trở nên lụn bại. Tôi thì bị ác ma mang tên Kuramochi điều khiển, và hủy hoại cả một đời.
Bức thư nguyền - khá lắm, Kuramochi. Là mày đã nguyền tao. Tao đã không thể thoát khỏi nó.
“Nhưng đã kết thúc rồi.” Tôi thốt ra tiếng. Tôi nhìn xuống mặt Kuramochi.
Giờ đây khi đã biết tất cả, tao đã được giải thoát khỏi lời nguyền của mày. Từ nay về sau tao sẽ được sống một cuộc đời không có mày. Mày không còn có thể gây phiền toái cho tao nữa.
Tôi ghé sát mặt mình vào mặt hắn. Sau khi ghé tới mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, tôi khẽ nói:
“Vĩnh biệt, Kuramochi.”
Chính vào lúc đó, đôi mắt đã luôn khép chặt của Kuramochi từ từ mở ra. Rồi đôi mắt đen đó xoáy vào tôi.
Chắc chắn là hắn không có ý thức. À không, chắc chắn là hắn không còn mang suy nghĩ của một con người. Vậy mà hắn lại đang chằm chằm nhìn tôi. Trong tôi, Kuramochi Osamu vẫn còn sống như trước, và đang quắc mắt nhìn tôi không rời hòng không cho tôi được sống theo ý mình.
“Mày sẽ không được như ý đâu” - tôi nghe thấy giọng nói của Kuramochi. Hắn đang thì thầm từ tận đáy lòng tôi.
Vào giây phút đó, đầu óc tôi bỗng trở nên trắng xóa. Tiếp theo đó, một quang cảnh được chiếu lên tấm màn trắng đó.
Là xác của bà nội. Khi tôi định lấy trộm ví tiền, tôi đã cảm thấy như mắt bà vừa động đậy. Nỗi kinh hoàng khi đó ùa về. Tôi đã không tài nào nhìn xác bà trong lễ tang, là vì trong tôi, bà vẫn chưa chết.
Và bây giờ cũng giống như lúc đó.
Miệng tôi làm trái ý tôi và cất lên một tiếng kêu không hẳn là than khóc cũng không hẳn là gào thét. Cùng lúc đó, tay tôi tự cử động và bắt đầu siết cổ hắn.
Một nỗi kinh hoàng khó tả bao trùm khắp cơ thể. Nó như một cơn gió ẩm ướt bám dính lấy người tôi. Để thoát khỏi nó, tôi dồn thêm lực vào cánh tay và đầu ngón tay. Rõ ràng là tôi đang gào thét, song tai tôi không hề nghe thấy gì.
Tôi không biết mình đã làm vậy trong bao lâu nữa. Rất nhiều người đã xông đến và cố chộp lấy tôi. Thế nhưng tôi không thấy gì khác ngoài Kuramochi.
Mắt của Kuramochi xoáy vào hư không. Phần trên của chiếc cổ bị siết đang dần chuyển sang màu xanh đen.
Cho tới khi bị ai đó dùng sức kéo ra, tôi vẫn không ngừng siết cổ hắn. Trong khi siết, ở một góc trong tâm trí hỗn loạn của mình, tôi tự hỏi:
Liệu tôi đã bước qua cánh cổng sát nhân chưa…?
HẾT