← Quay lại trang sách

Chương 39

Tuy là nam giới tới thăm, song do thấy không yên tâm vì không biết lai lịch người này, Yukiko đã gọi cho tôi, nhờ tôi nếu có thời gian thì tới xem giùm. Một người mới bị thôi việc ở công ty nội thất như tôi thì vô cùng dư dả thời gian. Lập tức nhận lời, tôi khoác cái áo khoác mua hồi còn đi làm rồi rời nhà. Hôm đó là một ngày thời tiết khá kỳ cục, trời thì nắng nhưng đôi lúc lại lất phất vài hạt mưa.

Vừa tới bệnh viện, tôi đã bắt gặp Yukiko đang đứng trước phòng bệnh với vẻ mặt bất an. Trông thấy tôi, cô ấy thở phào nhẹ nhõm.

“Vị khách tới thăm đâu? Đã về rồi à?”

Yukiko lắc đầu và quay mặt về phía phòng bệnh.

Từ lối vào phòng bệnh, tôi nhìn thấy bên trong căn phòng. Căn phòng đó đã trở thành phòng bệnh riêng cho Kuramochi. Xung quanh giường là đủ các loại thiết bị duy trì sự sống, ngoài ra toàn bộ căn phòng đều được bao bằng rèm nilon trong suốt.

Người đàn ông đang đứng ở mép giường. Người này có lẽ là ngoài năm mươi, đang vận một bộ suit ba mảnh màu nâu sẫm. Tuy dáng người không to lớn lắm, nhưng bóng lưng thẳng tắp của ông ta vẫn phảng phất một vẻ gì đó uy nghiêm. Ông ta đang chống cây dù được gấp lại gọn gàng, nếu đội thêm cái mũ thì có lẽ trông sẽ giống một quý ông người Anh.

Người đàn ông không hé răng một lời, chỉ nhìn chằm chằm xuống gương mặt đang say ngủ của Kuramochi. Đương nhiên có bắt chuyện thì Kuramochi cũng sẽ không nghe thấy. Tuy nhiên, rất nhiều khách đến thăm vẫn sẽ cố tỷ tê với hắn điều gì đó.

“Là người ở đâu vậy? Ông ta không giới thiệu bản thân sao?” Tôi khẽ hỏi Yukiko.

Cô ấy chìa ra một tấm danh thiếp.

“Em có nhận được cái này.”

Trên tấm danh thiếp ấy đề “Chuyên gia tư vấn kinh doanh Sakura Yohei”. Địa chỉ văn phòng nằm ở quận Minato.

“Ông ấy nói mình là người quen từ xưa của anh Osamu.”

“Tức là Kuramochi chưa từng nhắc tới cái tên này với em?”

Cô ấy gật đầu.

“Nhìn qua thì không có vẻ đáng ngờ, ông ấy cũng đã lịch sự xin được vào thăm nên em không thể từ chối…”

Lời phân trần của cô ấy hoàn toàn hợp tình hợp lý. Tôi cũng gật đầu đáp lại.

“Anh Tajima cũng chưa từng gặp người đó à?”

“Từ chỗ này thì không rõ lắm, nhưng có vẻ không phải là người anh quen.”

“Vậy à? Rút cục không biết ông ấy là người thế nào nhỉ?”

“Em gọi điện cho anh khoảng ba mươi phút trước nhỉ, tức là sau đấy người đó cứ đứng như thế à?”

“Vâng. Ông ấy hầu như không nhúc nhích và cứ nhìn chằm chằm vào mặt anh Osamu ấy. Có chút…”

Dẫu bỏ lửng nửa sau, nhưng tôi cá là cô ấy đã muốn nói từ rờn rợn. Tôi cũng cảm thấy vậy.

Quyết định sẽ quan sát tình hình thêm một lát, chúng tôi đứng đợi ở ngoài phòng bệnh, vài phút sau đó người đàn ông trở ra. Ông ta nhìn tôi và hơi cúi chào.

Quả nhiên là một người không quen. Song đồng thời, tôi cũng có cảm giác là mình đã gặp người này ở đâu đó. Nhưng cũng có thể là tôi đã từng trông thấy ai đó giông giống nên bị ảo giác không chừng.

“Xin lỗi vì đã nán lại quá lâu.” Người đàn ông xin lỗi Yukiko. “Lâu lắm rồi tôi mới gặp lại cậu ấy.”

Cô ấy nở một nụ cười gượng gạo và hướng ánh mắt cầu cứu về phía tôi.

“Yukiko, em nên đi xem Kuramochi thế nào đi.”

“À… vâng. Vậy thì, ừm, ông Sakura. Tôi xin phép.”

“Vâng, cô đừng khách sáo.”

Dõi theo Yukiko bước vào phòng bệnh rồi, tôi chậm rãi bước đi trên hành lang. Người đàn ông cũng nối bước như thể bị kéo theo.

“Nghe nói ông giới thiệu mình là Sakura. Và đang làm tư vấn kinh doanh.” Trong lúc bước đi, tôi phá tan bầu không khí lặng im.

“Vâng, kiểu như vậy. Đối tác của tôi toàn là các công ty nhỏ.”

“Ông có quan hệ thế nào với Kuramochi?”

Người đàn ông không trả lời ngay mà khẽ bật cười.

“Chúng tôi quen biết nhau từ xưa. Mối quan hệ của chúng tôi một lời khó mà giải thích được.”

Chúng tôi đứng lại trước sảnh thang máy. Người đàn ông có vẻ không có ý định giải thích gì thêm nữa. Thay vào đó, ông ta hỏi tôi.

“Thứ lỗi, nhưng cậu là?”

“Tôi là bạn thân.” Rồi tôi nói dối ngay tắp lự. “Tôi là Ejiri. Thật xấu hổ quá, dù rất muốn đưa danh thiếp cho ông, nhưng hiện giờ tôi đang thất nghiệp.”

“À à, không sao đâu.” Người đàn ông vừa cười vừa khẽ giơ tay lên. Coi bộ ông ta không có hứng thú gì với tôi.

Tôi không nói tên thật là bởi, nhỡ ông ta là nạn nhân của Chance Make thì sẽ phiền phức cho tôi lắm. Biết đâu trong số những nạn nhân ấy lại có ai đó biết người phụ trách sổ sách của Chance Make tên Tajima thì sao.

Bước vào trong thang máy, trên đường đi xuống tầng một, tôi quan sát gương mặt nhìn nghiêng của người đàn ông. Quả nhiên là tôi đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi. Tôi còn nghĩ hay ông ta là người nổi tiếng. Có thể tôi đã thấy ông ta trong tạp chí hoặc trên ti vi. Thỉnh thoảng vẫn có chuyên gia tư vấn kinh doanh xuất hiện trước truyền thông.

Tôi đoán, có lẽ vì quan hệ làm ăn mà Kuramochi đã trở nên thân thiết với người đàn ông này. Có vẻ tôi không cần đặc biệt cảnh giác với ông ta.

Thang máy dừng lại ở tầng một. Tôi theo chân Sakura bước ra. Trước khi đi ngang qua sảnh tầng một, Sakura dừng lại và quay về phía tôi.

“Vậy tôi xin phép nhé. Phiền cậu hãy chuyển lời tới vợ cậu ấy, mong cô ấy đừng quá suy sụp.”

“Tôi sẽ chuyển lời. Nhân tiện, ông có muốn uống trà ở đâu đó không? Tôi muốn được nghe thêm về quan hệ của ông và Kuramochi.”

“Rất xin lỗi, nhưng sau đây tôi có việc mất rồi. Để lần tới tôi sẽ thong thả kể về mối quan hệ của chúng tôi cho cậu nghe.” Người đàn ông nhẹ nhàng từ chối. Tôi đoán ra là ông ta không có ý định tới đây lần hai.

“Vậy thì tôi sẽ tiễn ông tới cổng chính.”

“Ấy không, tới đây được rồi.” Sakura giơ một tay, rồi quay gót bỏ đi.

Thế nhưng đúng lúc ông ta dợm bước, một tiếng động vang lên từ bên cạnh. Một bà lão mập mạp đang luống cuống ngồi xổm xuống sàn. Trên sàn vương vãi những đồng xu. Có vẻ bà ấy đã đánh rơi tiền từ trong ví.

Một đồng xu mười yên lăn đến chân Sakura. Ông ta nhặt nó lên, rồi đem đến cho bà lão.

“Của bà đây ạ.”

“A, cảm ơn anh nhé.”

Sakura kẹp đồng mười yên vào giữa ngón trỏ và ngón giữa, và cứ thế đặt nó vào lòng bàn tay bà lão. Bà lão cúi đầu cảm ơn lia lịa.

Vào khoảnh khắc đó, ký ức của tôi chợt ùa về. Một ký ức từ thuở xa xưa.

Tôi rảo bước đuổi theo Sakura. Tôi cất tiếng gọi trước khi ông ta đi qua cánh cửa tự động ở cổng chính.

“Giờ chú vẫn chơi cờ vây sao, chú Gan?”

Sakura đứng khựng lại. Ông ta chầm chậm ngoái lại nhìn về phía tôi. Ánh mắt ông ta trở nên tối tăm. Vừa nhìn nó tôi vừa nói tiếp:

“Luật là xen vào trận đấu, phạt một trăm yên, đúng không nhỉ?” Nói xong, tôi làm cử chỉ đặt quân cờ.

Chúng tôi vào một quán cà phê nằm cạnh bệnh viện. Sakura hút thuốc, thái độ hết sức nhẩn nha.

“Trò đó là tôi được đám người ở văn phòng mình hay lui tới hồi trẻ dạy cho. Cũng có người dùng cờ tướng. Nhưng cờ vây thì thắng nhanh hơn, thành thử nhiều người chọn nó để kiếm vài đồng bạc lẻ. Dẫu vậy, có nằm mơ tôi cũng không ngờ là lại gặp được người biết chuyện hồi đó như thế này. Thật tình, tôi rất lấy làm hổ thẹn.” Sakura nói với giọng đầy hoài niệm. Cái văn phòng mà ông ta nói hình như là văn phòng của băng đảng xã hội đen.

“Chú đánh bạn với Kuramochi vào khoảng thời gian đó?”

Thấy tôi hỏi, ông ta gật đầu.

“Đầu tiên cậu ta cũng là một vị khách. Thế nhưng, sau đó một thời gian, cậu ta bắt đầu dẫn bạn bè và người quen đến, còn bản thân thì không chơi nữa. Tôi còn đang nghĩ cậu ta đúng là một đứa trẻ quái gở, thì một ngày nọ cậu ta thì thầm vào tai tôi. Rằng cậu ta sẽ dẫn khách tới, nên mỗi một trận thắng hãy cho cậu ta một trăm yên. Nghe thấy vậy, tôi lạnh hết sống lưng. Vốn coi thường vì cậu ta vẫn là một thằng nhóc tiểu học, tôi thấy như vừa bị giội một gáo nước lạnh từ đầu xuống chân vậy. Song, tôi cũng không thể để bản thân bị coi thường được. Tôi dọa nạt cậu ta là đừng có giỡn mặt tôi, và hạ giá xuống thành năm mươi yên.” Sakura cười rung cả vai.

“Hình như Kuramochi cũng từng phụ việc ở phòng của chú. Tôi đã nghe từ cậu ta. Chính là công việc làm đạo cụ cho trò ảo thuật gì đó.”

Sakura nheo mắt nhìn xa xăm, rồi gục gặc đầu hai, ba lần.

“Đúng là đã từng có chuyện như thế. Cậu ta không chỉ giỏi ăn nói, mà còn khéo cả tay chân nữa. Tôi đã được giúp đỡ rất nhiều.”

Tôi định nói là mình cũng đã từng có mặt ở đó, song lại quyết định giữ im lặng.

“Kuramochi từng bảo rằng cậu ta đã học được nhiều điều từ chú. Còn nói là những điều chú dạy có ích hơn những điều thầy cô dạy ở trường nhiều.”

Nghe tôi nói vậy, Sakura làm vẻ mặt như đang mừng thầm, ông ta nhả khói thuốc.

“Tôi đã nói với cậu ta rất nhiều chuyện. Có thể người ta sẽ cười chê tôi vì lại đi đánh bạn với con nít, nhưng hồi đó tôi không kiếm được việc và đã sống khá phóng đãng. Tôi đã kể cho cậu ta nghe về những việc ám muội mình từng làm, giọng điệu thì nửa bất mãn, nửa bông đùa. Nhưng cậu ta lại tỏ ra thích thú trước những chuyện đó chứ, thực là một đứa trẻ khác thường. Nhớ không nhầm thì nhà cậu ta bán đậu phụ, nhưng hình như cậu ta đã nói là hoàn toàn chẳng có hứng thú gì với nghề của gia đình. Cậu ta có vẻ khinh thường việc cần mẫn kiếm từng đồng từng hào bằng con đường chân chính.”

“Không phải là cậu ta chịu ảnh hưởng từ chú nên mới bắt đầu suy nghĩ như vậy sao?”

Tôi vừa dứt lời, ông ta liền phẩy tay lia lịa.

“Cậu chàng đó ngay từ đầu đã như vậy rồi. Cậu ta căm ghét sự nghèo khổ từ tận đáy tâm can. Cậu ta còn nói gì mà, thật phi lý khi cách biệt giàu nghèo lại được định đoạt bởi môi trường mà ta sinh ra.”

“Môi trường mà ta sinh ra…”

“Có nghĩa là nếu sinh ra trong một gia đình giàu có, thì từ thuở nhỏ sẽ được sống trong nhung lụa. Nhưng nếu sinh ra trong một gia đình nghèo khó, thì sẽ không được như vậy. Dẫu thế, tôi không cho là nhà cậu ta quá nghèo. Có vẻ là ở gần cậu ta có một cậu con trai của một gia đình giàu có, và cậu ta đã ghen tỵ với cậu bé đó. Gia đình cậu bé đó,” Sakura làm vẻ mặt trầm ngâm rồi nói tiếp. “… giàu có tiếng trong vùng. Cha cậu bé kinh doanh một phòng khám nha khoa.”

Tôi giật nẩy người. Câu chữ trong miệng như bay biến đâu hết.

“Chỗ chúng tôi sống hồi đó có một khu đất cao hơn mặt bằng chung, với những ngôi nhà cao cấp nằm cạnh nhau. Nếu hồi nhỏ cậu cũng từng sống ở thị trấn đó thì chắc còn nhớ chứ? Người ta hay gọi đó là khu phố trên ấy. Trong khu đấy lại có một ngôi nhà lớn hơn hẳn, và đó từng là nhà của cậu bé con trai vị nha sĩ kia.”

“Ghen tỵ với cậu bé đó…”

Tôi nhận thấy cổ họng mình khô rang. Tôi vươn tay ra, không phải là cầm tách cà phê, mà là cốc nước.

“Cậu ta đã mang trong mình một mặc cảm mãnh liệt. Tôi nghĩ không chừng điều đó đã phần nào tác động lên cậu ta. Cậu ta thường xuyên nói những câu mang hàm ý kiểu, nếu đối phương sinh ra đã giàu có, thì mình cũng sẽ tìm cách để dễ dàng trở nên giàu có không kém. Cậu ta còn bảo, vậy nên cần cù làm việc không phải lựa chọn của cậu ta.”

Từng lời, từng lời của Sakura như lưỡi dao cắm vào tim tôi. Quả đúng là Kuramochi đã căm ghét tôi. Chính vì thế nên hắn mới trả đũa tôi nhiều đến vậy.

“Nhưng mà, cậu ta chưa bao giờ ghét cậu thiếu niên đó cả. Đó là phần phức tạp trong cậu ta, tuy ganh ghét gia cảnh của đối phương, nhưng ở cậu ta lại có một sự điềm đạm để gạt gia cảnh sang bên mà suy nghĩ về bản chất con người đối phương riêng rẽ khỏi gia cảnh. Dù chưa tới mức gọi là tình bạn, song dường như cậu ta đã cảm nhận được một điều gần giống như thế ở đối phương. Tuy nhiên cũng chỉ là gần giống, không hơn không kém.”

“Vậy tức là?”

“Có vẻ cậu ta đã mong cậu thiếu niên kia gặp bất hạnh. Vì bản thân không thể thành người giàu ngay được, nên trước tiên cậu ta sẽ khiến đối phương gặp nạn.”

Tôi nhớ lại những chuyện trong quá khứ. Chữ “sát” bằng máu hiện lên trong đầu. Kuramochi đã viết tên tôi vào danh sách. Tajima Kazutsura - tuy nhiên chữ bị viết sai.

“Về sau chuyện gì đã xảy ra với cậu thiếu niên kia?” Chuyện đó thì tôi biết rõ hơn ai hết, nhưng vẫn hỏi thử xem sao. “Cậu ta có gặp bất hạnh không?”

“Sự thật là cậu ta đã liên tiếp gặp những chuyện không may.” Sakura uống cà phê. “Không lâu sau khi cậu ta lên trung học, gia đình cậu ta đã ly tán. Họ cũng phải chia tay căn nhà lớn. Cậu thiếu niên kia hình như đã chuyển đến một thị trấn nào đó cùng với cha mình.”

“Nghĩa là điều ước của Kuramochi đã thành sự thật. Trùng hợp ghê nhỉ?”

Lập tức, Sakura cọ cọ mũi và ho một tiếng đầy ẩn ý.

“Chà, liệu có thể coi đó là trùng hợp không nhỉ?”

“Ý chú là gì? Việc cậu con trai của vị nha sĩ kia gặp bất hạnh đúng như ước muốn của Kuramochi không đơn thuần là một sự trùng hợp ư?”

“Cái đó thì tôi cũng không thể nói gì hơn. Tuy nhiên, điều tôi muốn nói là, hầu hết những việc xảy ra trên cõi đời này đều không phải là kết quả của sự trùng hợp ngẫu nhiên.”

“Nếu chú biết điều gì…”

Song, Sakura lắc đầu ngắt lời tôi.

“Tôi mới nói là mình không thể nói gì hơn mà. Với cả đây là chuyện không liên quan gì đến cậu. Không phải sao?”

Không biết phải đáp thế nào, tôi cúi mặt. Hai tay nắm lại thành nắm đấm dưới bàn.

“Cậu đã nói mình là bạn thân của cậu ta nhỉ?”

Trước câu chất vấn của Sakura, tôi ngẩng mặt lên, rồi lặng lẽ gật đầu.

“Cậu có thực lòng nghĩ như vậy không? Hay chỉ là tiện miệng, hoặc đúng hơn là ngoài mặt thì nói vậy thôi?”

“Tại sao chú lại…”

“Vì tôi tò mò. Không biết cậu chàng đó có thực sự có bạn thân hay không. Vì chừng nào còn sống theo kiểu đó thì chuyện đấy tôi e là khá khó.”

Không đọc được tâm địa của Sakura, tôi đưa tách cà phê trên tay lên miệng. Nhưng trước khi tôi kịp chạm miệng vào tách, ông ta bắt đầu cười đầy hàm ý. Tôi đặt lại tách lên bàn.

“Chú muốn nói gì sao?”

“À không, thứ lỗi cho tôi. Có vẻ là tôi đã đoán trúng rồi. Cậu không phải là bạn thân của cậu ta. Chí ít là cậu không nghĩ vậy. Trái lại, cậu còn đang hận cậu ta. Thế nào, tôi có nói sai không?”

“Tại sao chú lại nghĩ như vậy?”

“Vì đó là cách sống của cậu chàng đó. Có nên gọi nó là phương châm sống không nhỉ? Và người dạy cho cậu ta những nền tảng để hình thành phương châm sống đó là tôi, nên tôi thấy mình có một phần trách nhiệm.”

“Rút cục là chú đã dạy cậu ta cái gì vậy?”

“Cái tôi dạy cậu ta rất đơn giản. Đó là: để thành công thì cần có một quân cờ thí mạng.”

“Một quân cờ thí mạng…”

“Tất nhiên, quân cờ thí mạng trong trường hợp này là chỉ người. Tuy nhiên ý nghĩa của nó lại không đơn thuần là lợi dụng một người. Con người ai cũng có lúc phải đánh cược. Tùy trường hợp mà có khi phải đánh cược cả tính mạng mình. Trong những trường hợp như thế, việc có thể dùng quân cờ thí mạng hay không sẽ ảnh hưởng rõ rệt đến kết quả. Ngoài ra, quân cờ thí mạng đôi lúc còn có khả năng trở thành đê chắn sóng cứu ta khỏi hiểm nguy. Nên phải luôn luôn có sẵn bên người những người phù hợp để trở thành quân cờ thí mạng - tôi đã dạy cậu ta như thế. Tôi còn dạy thêm rằng, điều cần thiết nhất ở một quân cờ thí mạng, là đấy phải là một người mà bản thân có thể tin tưởng.”

Tôi không thể ngăn mặt mình cau lại đầy căng thẳng. Dường như Sakura đã để ý tới điều đó, song ông ta không hề tỏ ra lúng túng, mà khoan thai cầm lấy cây dù đang đặt bên cạnh. Sau đó ông ta chống cây dù xuống trước thân người và đặt hai tay lên như thể nó là một cây gậy.

“Có vẻ là cậu cũng biết được gì đó rồi nhỉ?”

“Sống kiểu như vậy có gì vui cơ chứ?” Tôi nói, hai gò má vẫn căng cứng.

“Tôi nghĩ là cậu ta đã tận hưởng theo cách của riêng mình. Cậu có lẽ căm hận cậu ta, nhưng tôi nghĩ nhất định cậu ta coi cậu là bạn thân nhiều hơn cậu coi cậu ta là bạn thân đấy.”

“Chứ không phải là một quân cờ thí mạng?”

Nghe tôi nói vậy, vai Sakura lại rung lên. Ông ta cười không thành tiếng.

“Như ban nãy tôi cũng đã nói, cậu chàng đó rất phức tạp. Cậu ta chẳng tin ai cả, và cũng chẳng mở lòng với ai. Song cũng có ngoại lệ. Chính là người như cậu. Trớ trêu thay, người cậu ta có thể thực lòng tin tưởng, lại là người cậu ta chọn ra để làm quân cờ thí mạng. Cho nên đối với cậu ta, cậu là một người bạn thân. Nhưng dù gì thì đó cũng chỉ là cách nhìn từ phía cậu ta mà thôi.”

“Nếu nghĩ như vậy thì đáng nhẽ phải cầu cho bạn được hạnh phúc mới phải.”

“Tôi nghĩ là cậu ta đã mong cậu được hạnh phúc đó. Tuy nhiên, nó ít nhiều có điều kiện đính kèm.”

“Điều kiện là?”

Tới đó, Sakura khẽ nhếch môi cười và nhìn tôi bằng cặp mắt trắng dã.

“Nếu không làm một quân cờ thí mạng có ích, cậu ta sẽ không cho phép người đó được hạnh phúc.”

Ngay khoảnh khắc đó, toàn thân tôi nổi da gà. Những lời mà Sakura vừa thốt ra tưởng như đang chứa đựng nỗi ám ảnh của Kuramochi về việc cố gắng kiểm soát cuộc đời tôi. Trên thực tế, tôi đúng là đã bị kiểm soát. Hễ sắp chạm được tới hạnh phúc là Kuramochi sẽ lại cưỡi cơn gió bất hạnh đến bên tôi.

“Có vẻ là tôi đã nói hơi nhiều rồi. Chắc do gặp cậu ta nên tôi bị đa cảm không chừng.” Sakura đứng dậy và lôi ví tiền ra. Nhìn vào bên trong, ông ta nhăn mặt. “Toi rồi. Tôi không có tiền lẻ.”

“Không sao, để tôi.” Nói vậy rồi tôi kéo tờ hóa đơn về phía mình.

Tôi nghĩ chắc cái chức danh chuyên gia tư vấn kinh doanh là giả. Tuy diện mạo chỉn chu, nhưng chẳng phải từ đó tới giờ ông ta vẫn nhận trợ cấp từ Kuramochi sao? Không đời nào người đàn ông khố rách áo ôm đó chỉ trong hai mươi năm lại có thể lột xác thành một quý ông được.

Và người đàn ông đó biết tôi là Tajima Kazuyuki. Ông ta biết tôi là cậu con trai của vị nha sĩ mà Kuramochi ganh tị nên mới kể chuyện đó cho tôi.

Quân cờ thí mạng… Một cách khéo léo, tôi đã bị dẫn dắt mà sống một cuộc đời đầy tủi hổ như thế sao?

Thế nhưng trong câu chuyện của Sakura, có một chi tiết tôi vẫn còn thắc mắc.

Đó là câu: việc cả gia đình vị nha sĩ gặp bất hạnh không đơn thuần là một sự trùng hợp.

Nếu không phải là trùng hợp, thì rút cục là gì?