Chương 2 Ác mộng
Tôi lắc đầu, đẩy cổng và tiến vào con đường đất với hi vọng đầu óc tỉnh táo hơn. Lời giải thích đơn giản nhất thường thỏa đáng nhất. Để xem. Sau khi bà vợ tự sát, ông Darnley bắt đầu đánh mất cả niềm vui sống và lí trí của mình. Chẳng bao lâu, những tiếng động lạ bắt đầu phát ra từ căn gác và ánh sáng cũng xuất hiện. Trước khi Elizabeth nói với tôi, Henry đã từng đề cập đến điều tương tự, thậm chí còn hỏi thẳng John khiến cậu ta bối rối vì theo như cậu ta biết, không ai lên trên đó kể từ khi mẹ cậu mất.
Tóm lại là sao? Đáp án rõ như ban ngày: Trong đêm tối Victor đã lên căn phòng ma ám với hi vọng được gặp hồn ma của vợ. Người đàn ông tội nghiệp, tôi có thể hình dung rõ ràng cảnh tượng ấy. Với cây nến trong tay, ông bước từng bước run rẩy trên cầu thang dẫn lên gác. Mặc chiếc áo ngủ dài màu trắng và đội mũ trùm đầu, ông tới gặp người vợ mà ông không thể chấp nhận là đã chết. Sự thể đại khái là vậy.
Đến lúc này, tôi đã đi hết gần một trăm mét ngăn cách giữa nhà chúng tôi và nhà White. Tôi gõ ba tiếng ngắn và dứt khoát theo đúng phép tắc truyền thống.
Henry chẳng để tôi đợi lâu.
“James, cậu đến thật đúng lúc, tôi bắt đầu phát chán đây."
Mặc dù thấp, Henry lại nở nang hơn đa số mọi người, thân hình cậu chắc nịch, dưới làn tóc sẫm màu xoăn dày, rẽ ngôi giữa là khuôn mặt to vừa mạnh mẽ vừa ấm áp.
Chúng tôi bắt tay thật chặt, và đi vào phòng khách.
“Nói thật với cậu," tôi mở lời một cách tự nhiên nhất có thể. “Tôi cũng không biết phải làm gì một mình tối nay."
“Nào hãy uống vì sự trùng hợp!” Henry nói và nháy mắt đầy thân thiết.
Tôi buông mình xuống ghế bành với một nụ cười bí ẩn, hơi xấu hổ về lời nói dối của mình. Henry đi tới quầy bar. Tôi nghe tiếng cậu càu nhàu.
“Đúng là kẻ phản bội!” Kẻ phản bội chính là cha cậu. “Ông già lại cất chai whisky ngon nhất trong tủ!”
Cậu ta lạch cạch kéo cái tay nắm tủ.
“Khóa rồi! Hay lắm! Không tin bất cứ ai! Nhưng nếu ông ấy nghĩ cái khóa bé tí nực cười này có thể ngăn tôi lại...”
Cậu ta lấy một cái kẹp giấy và, bằng động tác xoay cổ tay linh hoạt, đã mở được cánh tủ. Rất ít ổ khóa kháng cự được những ngón tay lanh lợi ấy. Tôi vẫn nhớ thử nghiệm đầu tiên của cậu ta trên cánh tủ bếp nơi mẹ tôi cất mấy lọ mứt.
“Uống mừng những tối thu buồn!" Henry nói, đắc thắng giơ cái chai lên cao quá đầu.
“Nếu hai bác về đột xuất thì sao? Tôi nghĩ chắc cha cậu chẳng vui vẻ gì khi thấy cậu tập kích kho dự trữ tối mật của ông.
“Cha chẳng uống được những thứ chúng ta uống nữa đâu, ở tuổi ấy là phải chừng mực rồi. Nào, tôi sẽ đi tìm xì gà còn cậu lo tiếp rượu.
“Đầy hay vơi?" tôi long trọng hỏi.
“Tùy ý cậu. Nghĩa là phải rót đầy ắp.
Henry biến mất trong khi tôi đóng vai anh hầu rượu. Tôi nhặt một trong mấy cuốn tạp chí đang nằm trên bàn và ngồi sâu vào ghế bành, chợt để ý thấy một số chú thích bằng bút chì viết ở bên lề.
“Henry," tôi hỏi khi cậu quay trở lại. “Cậu có thói quen ghi chú bên lề báo à?""
“Cậu không biết hở?"
“Biết gì?"
“Đọc mà không ghi chú thì khác nào ăn mà không tiêu hóa"
Henry cười, còn tôi kiên nhẫn chờ đợi lời giải thích.
“Đó là câu cha tôi thường nhắc đi nhắc lại và nó bắt đầu khiến tôi khó chịu. Tôi cam đoan với cậu rằng làm con của một nhà văn không dễ dàng gì. Đôi khi ông ấy khóa mình trong phòng nghiên cứu hai ba ngày liền, có lúc nói chuyện với chúng tôi mà luôn tay ghi chép một chủ đề chẳng hề liên quan. Mẹ đã quen với việc đó, nhưng tôi thật sự rất phiền não.""
Dù sao Arthur White là một tác giả lừng danh. Sau những nghiên cứu thành công về y học, ông thực tập tại một địa chỉ có tiếng ở phố Harley, rồi tự mở phòng mạch tư. Trong lúc chờ phòng mạch xây xong, để giết thời gian, ông bắt đầu viết truyện ngắn và thành công ngay lập tức khi truyện được đăng trên một trong những tuần báo thịnh hành nhất Luân Đôn. Biên tập viên phấn khởi khuyên ông từ bỏ y khoa để theo đuổi sự nghiệp văn chương. Nhìn phòng mạch còn chưa đâu vào đâu, Arthur liền nghe theo lời khuyên sáng suốt này và nhanh chóng gặt hái được danh tiếng. Bên cạnh loạt truyện ngắn dành cho tạp chí vào buổi đầu sự nghiệp, ông còn viết cả truyện trinh thám, tiểu thuyết phiêu lưu, khoa học giả tưởng cũng như những chuyện tình lịch sử khá khêu gợi. Ông tìm mọi cách để con trai nối nghiệp mình, nhưng hoài bão của Henry lại đặt ở một nơi khác.
Chúng tôi nhấp whisky trong im lặng.
“Chúng ta sẽ được yên ổn khá lâu,” một lúc sau bạn tôi lên tiếng. “Cha đưa mẹ tới nhà hát ở Luân Đôn, sau đó đến chỗ một người bạn. Tôi nghĩ họ không về trước 3 giờ sáng đâu.”
Tôi mỉm cười đầy thấu hiểu, biết rằng chai rượu sẽ cạn trước bình minh. Tôi vẫn nhớ nhiệm vụ của mình, nhưng nhất thời chưa biết làm cách nào để đề cập đến chủ đề tế nhị đó trong khi còn tán gẫu đủ chuyện không liên quan. Đang lúc tôi hành hạ não bộ mình hòng tìm lối ra thì Henry, như một cứu tinh tuyệt vời, đã giải phóng tôi khỏi nỗi thống khổ ấy. Ra chiều hờ hững, cậu ta hạ giọng.
"James, có một việc nhỏ tôi muốn bàn với cậu. Thực ra, đó là về... em gái cậu.”
Một khoảng lặng, tôi vờ như ngạc nhiên. Henry cầm cái chai lên và nhìn tôi vẻ dò hỏi. Tôi gật đầu. Cậu ta rót cho cả hai rồi ngồi trở lại ghế bành, trầm tư nhìn chất lỏng trong cốc và dốc cạn chỉ trong một hơi. Đã vài lần cậu ta toan mở lời, để rồi lại thay đổi ý định. Cố tìm cách che giấu sự bối rối trong vô vọng, cậu mất một khoảng thời gian dài bất thường để châm xì gà.
Tôi nhẹ nhàng khơi gợi, “Con bé đã làm gì?”
“Không làm gì, hoàn toàn không làm gì cả. Trên thực tế, đó lại là toàn bộ vấn đề. Mấy hôm trước tôi đã định hôn cô ấy, nhưng rồi thay đổi quyết định vào phút cuối.”
“Tại sao thay đổi?” tôi kêu lên.
“Tôi rất thích cô ấy.”
“Thì sao? Sao cậu không hôn con bé?”
Thấy Henry sửng sốt trước vẻ sốt sắng của mình, tôi hắng giọng và nói nhẹ nhàng hơn.
“Cậu xem, tại sao cậu không hôn con bé? Chẳng có lí do gì để cậu không làm như vậy. Khi hai người thích nhau, giống trường hợp này, người ta hôn nhau. Việc đó hoàn toàn bình thường, thậm chí tự nhiên, rất con người. Không có lí do gì để không làm thế. Hoàn toàn không. Cậu có nghe tôi nói không, Henry? Hoàn toàn không. Ngay từ thời nguyên thủy, đàn ông và đàn bà...”
Thấy mình bắt đầu đi quá xa, tôi chủ động dừng lại và nói nhẹ nhàng nhất có thể, “Nào Henry, cậu em thân mến của tôi, sao cậu không hôn con bé nếu cậu cảm thấy muốn? Không cần phải tròn xoe mắt nhìn tôi như thế. Tại sao, vì Chúa?'"
Rõ ràng vẫn đang sửng sốt, Henry tiếp tục bất động. Sau vài lần nuốt nước bọt một cách khó nhọc, cuối cùng cậu ta ngắc ngứ. “Thì tôi đang cố nói với cậu đây, James. Nghe này, cậu có ổn không? Nếu whisky quá nặng với cậu, tốt nhất là đừng..."
"Tôi? Không uống được whisky á? Hẳn là cậu đang đùa!” Trước ánh mắt lo ngại của Henry, tôi vớ lấy cái chai, rót đầy cốc của mình lần nữa và ra hiệu cho cậu làm theo.
“Tôi đã định hôn cô ấy rồi, nhưng bỗng dưng...”
Tôi nhìn cậu trông đợi.
“Bỗng dưng... tôi nghi ngờ.”
“Nghi ngờ?”
“Phải, nghi ngờ. Nghi... ngờ.”
“Được rồi, tôi không điếc. Tôi hiểu, nhưng nghi ngờ chuyện gì?”
Henry lau trán và nhìn xuống sàn nhà.
“Tôi không chắc Elizabeth có cùng cảm giác với mình, nên tôi tìm một cách gọn gàng hơn đế xử lí tình huống.”
Một cách gọn gàng hơn để xử lí tình huống? Tôi không thể tin vào tai mình nữa! Tháo dây giày bằng ngón chân là cách xử lí tình huống gọn gàng ư? Tôi phải huy động toàn bộ khả năng tự chủ mới ngăn được mình phá lên cười, và chỉ nấc một cái, đoạn hớp một ngụm lớn whisky để bình tĩnh lại.
“Henry,” tôi thở dài. “Tôi chỉ nói được bấy nhiêu đây thôi, rằng tình cảm Elizabeth dành cho cậu có thể là bất cứ thứ gì ngoại trừ tình bạn...”
Tôi không nói nữa mà dừng lại suy nghĩ. Phải mất một lúc Henry mới ngập ngừng được. “Ý cậu là...”
“Con bé yêu cậu, đơn giản thế thôi.”
“Cô ấy yêu tôi?” Henry lắp bắp, không dám tin vào tai mình. "James, không phải cậu chỉ nói thế với tôi để... Cậu có chắc chắn không đấy?”
“Đương nhiên con bé chưa nói ra.” Tôi nói dối dễ dàng đến mức bản thân phải sợ hãi. “Con bé không thú nhận vì quá kiêu hãnh. Nhưng tôi không ngốc. Con bé có mọi biểu hiện của một thiếu nữ đang yêu.”
“James,” Henry ngắt lời tôi. “Cậu có chắc người cô ấy yêu là tôi không? Chẳng phải người đó nhiều khả năng là John sao? Cậu không thấy ánh mắt cô ấy nhìn John dạo gần đây à?”
Một tia hung ác ánh lên trong mắt cậu. Cơn ghen tuông của con quái vật mắt xanh. Tôi không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu chẳng may Henry bắt gặp Elizabeth trong vòng tay John.
Tôi giơ tay trấn an.
“Henry, hãy tin tôi, người đó chính là cậu. Là anh của con bé, tôi biết rất rõ suy nghĩ trong cái đầu xinh đẹp đó. Yêu John ư?” tôi nhún vai. “Một người bạn tốt, không hơn."
Henry, giờ đang lâng lâng, đề xuất nâng cốc vì John và nỗi bất hạnh của cậu ta, và vì Elizabeth, cô gái xinh đẹp nhất Vương quốc Anh. Chúng tôi chuếnh choáng và hân hoan, cảm giác ấy càng tăng lên khi đêm dần xuống. Cho tới lúc này, chúng tôi đã thật sự say sưa. Giờ đây, khi đã hoàn toàn chắc chắn về bản thân, Henry bắt đầu khoác lác về tương lai. Cậu ta sẽ trở thành nghệ sĩ nhào lộn vĩ đại nhất và nhà tung hứng vĩ đại nhất. Mọi vinh quang đều thuộc về cậu ta. Cậu ta sẽ trở thành cái này và sẽ làm cái kia. Nói và nói và nói. Không gì ngoài tôi thế này tôi thế khác! Tôi không thể chịu đựng thêm nữa.
Henry thân mến của chúng ta cũng tử tế đấy, nhưng nỗi ám ảnh trở thành trung tâm chú ý của cậu ta thực sự không thể ưa nổi. Cậu ta một mực muốn chiêu đãi tôi đủ loại tiết mục xiếc. Tôi không nghi ngờ tài năng diễn xiếc của cậu ta, nhưng để kiếm sống bằng nghề đó, chứ đừng nói là nổi tiếng thế giới, thì có hơi phóng đại. Ngay cả khi cậu ta là bạn thân nhất của tôi, tôi cũng không muốn nhìn em gái mình lấy một nghệ sĩ xiếc mắc chứng hoang tưởng tự đại.
Nỗi sợ hãi của tôi tan đi phần nào khi phát hiện ra cậu ta đã say khướt, một thực tế mà tôi đã ân cần chỉ ra cho cậu. Henry vặn lại rằng bản thân tôi cũng không tỉnh táo gì cho cam. Chúng tôi cáu giận nhau dữ dội trong vài giây, rồi tôi bắt đầu cười như điên. Henry cũng hùa theo. Tôi lảo đảo bật dậy để nâng cốc vì hoàng tộc. Henry bắt chước tôi trước khi trở lại chiếc ghế bành. Tôi ngã theo, hoàn toàn bị đốn gục. Henry tìm được chút sức lực uống chầu cuối cùng vì người yêu của cậu. Tôi sẽ vô cùng kinh hãi nếu con bé thấy tình trạng lắp bắp và bù lu bù loa hiện giờ của chúng tôi.
Con bé sẽ có cảm tưởng thế nào với người anh trai vốn luôn ưu tú này.
“Cậu làm gì thế, người anh em?” tôi lẩm bẩm. Henry đang ném một trái bóng nhỏ lên không trung.
“Tôi đang chơi với mấy quả bóng cao su.”
Lại một tràng cười cực điểm nữa, sau đó cậu ta giải thích.
“Nó liên quan đến một trong những tiết mục đặc biệt của tôi. Hôm nào đó tôi sẽ cho cậu xem.”
“Không, cậu phải cho tôi xem ngay bây giờ,” tôi khăng khăng.
“Tôi cần phải luyện tập cho chuẩn... và...”
Cậu ta lặng đi và ngủ gục tại chỗ.Vì đồng cảm, tôi quyết định cũng hành động tương tự. Tôi tắt đèn và cho phép bản thân trượt vào cõi vô thức ngập tràn hạnh phúc.
Một phụ nữ đang đẩy chiếc xe nôi. Đứa trẻ đang khóc. Nó rên rỉ một cách yếu ớt, đôi lúc nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Tiếng rên rỉ bắt đầu lớn dần, nhưng người phụ nữ vẫn điềm tĩnh đẩy chiếc xe nôi. Tiếng rên rỉ biến thành tiếng khóc. Đứa bé đang khổ sở, nó đang chịu đựng, nó bị trói buộc bởi một nỗi buồn ghê gớm. Nó khóc lóc kêu cứu, nhưng không ai nghe thấy. Khuôn mặt đứa bé rất lạ, không phải là của một đứa trẻ mới sinh, mà là của một người lớn, một ai đó mà tôi biết... Henry!
Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi vã ra trong bóng tối ẩm ướt. Một cách vô vọng, tôi gắng chống lại cơn đau đầu tồi tệ và tập trung suy nghĩ. Cứ như thể một chiếc vòng xoay ngựa gỗ ở hội chợ đang quay vượt khỏi tầm kiểm soát trong hộp sọ của tôi và sự hành hạ gần như quá sức chịu đựng.
Đột nhiên một tiếng rên gần đấy hãm cái vòng xoay địa ngục lại. Tôi lắng nghe. Không có gì cả. Có phải tôi vẫn đang trong cơn ác mộng khủng khiếp? Tôi nheo mắt lại, gắng sức nhìn xuyên bóng tối. Tôi nghĩ mình có thể nhận ra những hình thù sẫm màu hơn. Tôi đang ở đâu? Nhất định không phải trên cái giường quen thuộc. Tôi không chắc mình đang tỉnh hay mơ nữa.
Tôi dần lấy lại ý thức. Khốn nạn thay, lần nôn nao tỉnh rượu này thật kinh khủng! Đang cố gắng phân tích giấc mơ thì một tiếng rên rỉ khiến tôi rùng mình. Giờ thì tôi chắc chắn ai đó đang thổn thức. Trong phòng khách có mỗi tôi và Henry, nên đây chỉ có thể là cậu ta. Cũng như trong giấc mơ tôi, tiếng rên rỉ biến thành nức nở. Henry đang khóc. Tội nghiệp, cậu cũng gặp ác mộng. Henry bắt đầu lảm nhảm một cách điên dại. “Không, thật kinh khủng. Con không muốn. Mẹ, đừng đi, con xin mẹ”. Rồi đột ngột tỉnh dậy, và kêu lên. “Chuyện gì vậy James?”
“Tôi ở đây, Henry, bình tĩnh đi. Cậu gặp ác mộng thôi, nhưng hết rồi. Cứ ở yên đó, chúng ta cần ánh sáng.”
Tôi dò dẫm bật được đèn bàn mà không làm đổ nó, rồi đi đến bên Henry. Hình ảnh cậu ta lúc này chẳng đẹp đẽ gì, da trắng bệch như tờ giấy và mắt đỏ ké, nỗi đau đớn sâu sắc hiện rõ trên nét mặt. Tôi đặt tay lên vai cậu và cố an ủi, cùng một nụ cười gượng, “Cả tôi cũng vừa gặp ác mộng. Chúng ta đúng là tự chuốc vạ vào thân, nhỉ?”
Henry cứ như không nghe vào tai. “Những gì tôi mơ thật đáng sợ, nhưng tệ nhất là...”
“Những giấc mơ đều hiếm khi vui vẻ.”
“Tệ nhất là tôi không tài nào nhớ được...”
“Thế thì cậu còn kêu ca gì nữa? Ở yên đây, tôi đi pha ít cà phê. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, rồi cậu sẽ thấy.”
“James”, Henry la lên, ngó đồng hồ một cách sửng sốt.
Tôi hỏi, sau một lúc lo ngại nhìn cậu ta, “Có chuyện gì sao?”
“Gần 3 giờ rưỡi rồi!”
“Thì sao?”
“Cha mẹ tôi vẫn chưa về!”
“Nhưng chính cậu đã bảo tôi là họ sẽ không về trước 3 giờ sáng cơ mà,” tôi trả lời sao cho nghe hợp lí nhất cố thể.
“Cậu nói đúng, đương nhiên,” Henry thừa nhận. “Hơn nữa, họ phải lái xe qua một chặng đường khá dài. Tôi không biết tôi có vấn đề gì nữa.”
“Cậu không biết có vấn đề gì với cậu... hay đúng hơn là với chúng ta?” tôi hỏi, giọng châm biếm, ngụ ý tới cái xác rỗng của chai whisky.
Dứt lời, tôi đi pha cà phê.
Sau cốc thứ ba, Henry lại nói, “Tốt hơn rồi, nhưng tôi vẫn mong mình nhớ được cơn ác mộng đó là về cái gì, vì nó khuấy động cảm xúc của tôi quá mức. Chưa bao giờ trong đời tôi...”
Điện thoại reo đột ngột, làm tôi giật bắn mình.
Chết trân trên chiếc ghế bành, Henry nhìn tôi với ánh mắt kinh hãi. Cậu ta đứng dậy, chậm chạp tiến đến gần, ngập ngừng đưa tay ra và sau một hơi thở sâu, giật ống nghe lên.
Cảm giác bất an bủa vây tôi mấy tiếng trước, lúc ra khỏi nhà, ập về mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tôi nôn nao châm một điếu thuốc, buộc mình nhìn những làn khói xanh đang cuộn lên.
Henry gác máy. Từng giây dài đằng đẵng trong im lặng trở nên không thể chịu nổi. Cậu đứng bất động, bàn tay vẫn đặt trên điện thoại. Cuối cùng, cậu buông tay và quay đầu về phía tôi, khuôn mặt phờ phạc và tái nhợt hằn lên nỗi tuyệt vọng cùng cực. Cậu ngây người, chằm chằm nhìn tôi, đôi môi chỉ hơi mấp máy.
“Đã xảy ra một vụ tai nạn. Mẹ tôi mất rồi.”