CHƯƠNG 2
Chiếc chuông đồng hồ báo thức inh ỏi vang lên thật chói tai, Diễm Phượng uể oải chồm người sang đập tay vào chiếc nút để tắt nó, rồi ngồi dậy trên chiếc chiếu thở ra mệt mỏi. Mấy hôm nay chiếc xe đạp của nàng bị ai đó trộm mất, nàng như mất đôi chân khốn khổ vô cùng. Đúng là đã nghèo lại còn gặp khúc eo. Chiếc xe ấy đã tàn lắm rồi mà vẫn có người nhẫn tâm lấy cắp của nàng. Chắc kẻ nào còn túng quẫn hơn cả nàng nữa, trong lúc bĩ cực quá mà sinh lòng đạo tặc chăng? Hoặc một gã nghiện thuốc nào đó đang cơn vật vã kiếm gì đó chôm đại bán được ít tiền để thỏa cơn ghiền cũng không chừng. Nghĩ tới những ngày qua, Diễm Phượng thở dài ngao ngán với một cảm giác chán chường tuyệt vọng đến ngạt thở. Đã khổ giờ lại càng khổ hơn! Thôi đợi chút chiều di dạy ra đến gặp nhỏ Thoa hỏi nó mượn tiền mua chiếc xe đạp khác. Nhỏ ấy là bạn học cũ từ hồi phổ thông, nó cũng chẳng giàu có gì nhưng cuộc sống tương đối ổn và thật tốt bụng, cứ xem đó là nguồn an ủi đi cho nó đỡ buồn. Có nằm mơ Diễm Phượng cũng không bao giờ ngờ cuộc đời mình lại rẽ sang một khúc quanh nghiệt ngã như thế này. Là con độc nhất trong một gia đình tuy không phải nứt đố đổ vách nhưng cũng rất khá giả có kẻ làm người ở, Diễm Phượng được cha mẹ cưng quý như trứng. Đáng lẽ đời nàng sẽ rất êm đềm thoải mái nếu không có cái ngày định mệnh ấy, khi cha nàng bị đột quỵ bất ngờ sau một vụ làm ăn thua lỗ nặng. Ông đã quá tự tin đến nỗi dám thế chấp căn nhà để đầu tư vốn, nên khi thất bại phần vì tiếc của, phần vì mặc cảm tội lỗi liên lụy tới vợ con, đã chịu không nổi mà gục ngã. Hơn một tháng nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt với hết biến chứng này đến biến chứng khác, từ suy thận cấp tính đến viêm phổi qua nhiễm trùng máu, cuối cùng ông cũng ra đi để được giải thoát khỏi cái thân xác đã quá rã rời đau khổ. Diễm Phượng mãi không thể quên buổi tối hôm đó hai mẹ con nàng ngồi bên giường bệnh của cha, sụt sùi với dòng nước mắt khô cạn. Người ông chằng chịt ống nối và dây nhợ đủ loại. Chiếc áo bệnh nhân đồng phục của bệnh viện màu vàng đất xộc xệch vì trước đó người ta đã dùng tay nhấn vào ngực ông liên hồi để làm thủ thuật hồi sinh cho tim một cách vô vọng. Nàng đâu thể ngờ sáng hôm đó gặp cha cũng là lần sau cùng. Một cuộc từ giã vĩnh viễn không có được một lời trăn trối. Ông ra đi thì khỏe cho ông rồi, nhưng trớ trêu thay để lại cho hai mẹ con một món nợ bệnh viện y tế cao ngút trời. Bao nhiêu tài sản của cải trong gia đình đều phải bán sạch để trả tiền viện phí thuốc men và tiền nợ làm ăn còn đọng lại. Cả cơ ngơi cuối cùng chỉ còn lại căn nhà che nắng che mưa nhưng bây giờ đã trống hoác thật não lòng, mà cuối cùng cũng bị chủ nợ siết lấy. Nhưng đâu phải chỉ thế, vận đen vẫn chưa chịu buông tha cho cô gái trẻ đáng thương. Mẹ nàng sau cú sốc về tinh thần và tài chánh quá nặng nề không chịu nỗi, bà ngã bệnh luôn với hai chứng bệnh suy tim và trầm cảm nặng. Diễm Phượng vừa đi làm vừa chăm sóc mẹ, đưa bà đi tới đi lui gặp hết bác sĩ này đến chuyên viên nọ đều đặn, khiến nàng gần như kiệt sức. Rồi sau mấy tháng vật vã với vài lần nhập viện hoặc vì trụy tim cấp hoặc vì tâm thần bất ổn, sau cùng bà cũng giã biệt trần gian để đoàn tựu với đức lang quân ở bên kia thế giới, để lại đứa con thân gái côi cút một mình với nợ nần ngập lút đầu và một sự mất mát về tình cảm không gì bù đắp nổi. Vậy là hai mươi ba tuổi, ra trường đi làm được mới một năm, chỉ trong vòng chưa đầy sáu tháng Diễm Phượng trở thành mồ côi và hai bàn tay trắng. Đời ai thấu được chữ ngờ. Khi cha mẹ vừa mất, Diễm Phượng như người mất hồn ngẩn ngẩn ngơ ngơ, đôi mắt lúc nào cũng đỏ mọng sưng húp vì khóc đến cạn nguồn nước mắt. Sức khỏe thì suy kiệt, tinh thần lại tàn tạ. Một cô gái còn trẻ xưa nay chỉ có đi học rồi vừa đi làm chưa được bao lâu, sống trong môi trường bảo bọc của gia đình, bỗng phút chốc mất tất cả như thế này, cái cảm giác chông chênh hụt hẫng nó kinh khủng không cách gì tả nổi. Khi sự đau khổ vì sinh tử biệt ly chưa kịp lắng đọng, Diễm Phượng lại choáng váng khi nhận được hàng đống hóa đơn dồn dập gửi đến đòi tiền viện phí và các phục vụ y tế mà cha mẹ mình mắc nợ. Nàng ngồi thừ người ra cố suy tính. Với đồng lương giáo viên còi cọc của nàng, tiền đâu mà trả đây? Lúc đưa cha mẹ đi trị bệnh đơn từ gì nàng cũng thay mặt ký nên bây giờ họ cứ lôi nàng ra mà đòi, chứ chẳng lẽ đòi hai người đã khuất bóng! Dù cho họ có chịu cho trả góp, cộng với tiền lãi chắc tới về hưu nàng vẫn chưa trả xong. Nghĩ đến đó Diễm Phượng rũ người xuống như một tàu lá héo hoàn toàn suy kiệt, thấy lờ mờ trước mắt một tương lai mù mịt đen ngòm. Buổi chiều hôm ấy Diễm Phượng vừa đi dạy ra chuẩn bị về nhà. “Nhà” của nàng bây giờ là căn trọ chật hẹp trong khu lao động xô bồ. Suốt ngày những tiếng la hét, tiếng gõ búa chát chúa của những người thợ làm việc quanh đó, tiếng xe máy rền vang không ngớt khiến cho nàng cảm giác một chút yên tĩnh là một cái gì đó thật xa xỉ. Nhưng được cái nó rẻ, mà đó là cái nàng lại đang rất cần. Vừa ra trước cổng trường thì nàng gặp Quan. Trong bộ y phục tân thời cầu kỳ và chiếc mô tô cồng kềnh sáng bóng đắt tiền, Quan không giấu vẻ tự hào của một chàng trai có gia thế dư giả. Nhìn thấy nàng, anh nở một nụ cười thật quyến rũ, giọng hớn hở: -Kìa Phượng, thật may gặp được em hôm nay. Anh chờ em nãy giờ rồi đấy. Diễm Phượng lễ phép mỉm cười chào: -Dạ chào anh Quan. Anh đi đâu ngang qua trường Phượng à? -Bộ anh đến thăm em không được sao? - Quan nheo mắt hỏi ngược. -Dạ được chứ, nhưng thăm viếng ngoài đường thế này có tiện lắm không anh? Không khéo học trò Phượng nó đoán già đoán non thì lại phiền cho Phượng lắm đó. Quan cười, nghịch ngợm đáp: -Có gì đâu mà phiền, em cứ nói với chúng đó là thầy muốn tìm gặp cô. Diễm Phượng khẽ nhăn mặt: -Đừng đùa như vậy mà anh Quan! Nét mặt hơi nghiêm lại Quan trầm giọng: -Nói chứ anh muốn mời Phượng đi uống nước được không, quán Y cũng gần đây thôi! Diễm Phượng ngần ngừ chưa biết nên quyết định ra sao. Quan lại khẩn thiết nài nỉ: -Đi nhé Phượng, đừng từ chối lòng thành của anh! Diễm Phượng gật đầu: -Dạ, cũng được. -Vậy em để xe tại trường đi, mai lại lấy. Anh đưa em đi! Nàng mím môi lắc đầu: -Vậy sao được anh, sáng mai Phượng phải đi dạy sớm mà? Hất mặt một cách rất sành điệu, Quan ga lăng: -Mai anh sẽ đến đưa em đi, có sao đâu. Thôi nào, lên xe mình cùng đi! -Thôi anh à, vậy không tiện đâu! Anh cứ đến quán Y trước Phượng sẽ đến liền. Quan ngồi trên mô tô đưa mắt ngắm nhìn Diễm Phượng. Trong chiếc áo dài xanh nhạt, nàng thật mảnh mai duyên dáng, một vẻ đẹp nhẹ nhàng tinh khiết nhưng lại rất gợi cảm mà Quan không tìm thấy được ở những bóng hồng tươi mát mà anh rất thường xuyên tiếp xúc. Đã biết tính Diễm Phượng khi đã không thích điều gì thì khó lòng mà lay chuyển được, anh khẽ chép miệng miễn cưỡng đồng ý: -Vậy anh sẽ đợi em tại quán nhé! Quan quay đầu chiếc mô tô rồi vọt đi, lòng chợt nhớ về dĩ vãng. Anh gặp Diễm Phượng lần đầu tại một buổi tiệc sinh nhật của Huệ, em gái của thằng bạn thân của anh. Quan là người yêu cũ của Huệ nhưng đã chủ động chia tay vì cho rằng hai người không hạp. Khi nhận được thiệp mời của Huệ, Quan hơi ái ngại, nhưng nghĩ lại thấy hết tình vẫn còn nghĩa, với lại nể thằng bạn nên cuối cùng anh đã nhận lời đến dự. Dù sao đi một buổi tiệc cũng chẳng mất mát gì, mà nếu làm cho người khác vui thì cũng nên làm, Quan nghĩ bụng. Nhưng sau đó nhớ lại Quan thầm cám ơn buổi tiệc mà ban đầu anh chẳng tí hào hứng đó vô cùng, vì nhờ vậy mà anh quen biết cô gái có vẻ đẹp nhu mì thật trong sáng này. Quan còn nhớ hôm ấy sau vài bài khiêu vũ với mấy cô bé nhí nhảnh, anh hơi mệt và thấy nóng bức nên cầm ly nước cam đá mát lạnh đi ra trước sân hóng gió cho thư giản một chút, thì tình cờ thấy một cô gái đang đứng một mình chống tay trên lan can nhìn ra con đường phía xa xa. Tại sao trong lúc mọi người đang vui đùa hăng say trong tiếng nhạc sôi động thì lại có một cô gái đứng lẻ loi nơi đây? Trong chiếc đầm lụa trắng, mái tóc đen dài mượt mà phủ xuống ngang lưng, từ đàng sau nàng trông xinh như một cô búp bê. Quan bỗng thấy tò mò ghê gớm, và tuy chưa thấy mặt nàng Quan lập tức có ý định muốn làm quen. Thế là anh quay vào lấy thêm một ly nước cam nữa, bước lại đứng kế bên cô gái, cất tiếng hỏi: -Hình như cô không được thoải mái với không khí ở đây thì phải? Nghe tiếng nói, cô gái quay mặt sang. Quan nhận thấy một khuôn mặt cân đối với làn da trắng mịn, đôi mắt tròn đen long lanh rất ngây thơ đang mở to như thể rất ngạc nhiên, rồi một nụ cười nhẹ thoáng nở trên đôi môi phơn phớt hồng, cô gái nhã nhặn đáp: -Dạ đâu có gì anh, chỉ là trong ấy khói thuốc lá hơi nhiều, lúc nãy tôi bị ho nên ra đứng đây một chút cho thoáng khí thôi rồi vào lại. Quan gật gù ra vẻ hiểu biết: -À thì ra là vậy, xin lỗi tôi có quấy rầy cô không? Nàng nhún vai: -Anh cũng thấy đó, tôi chỉ đứng hóng mát, có làm gì khác đâu mà gọi là bị quấy rầy. Xin anh cứ tự nhiên! Chìa ly nước cam ra, Quan ân cần: -Cô dùng nước cam nhé! Ly mới đấy, tôi mang ra mời cô. Cô gái bật cười, nụ cười thật đẹp khiến Quan chếnh choáng: -Anh quả nhiên chu đáo ghê, chẳng lẽ tôi ngại một chàng trai thanh lịch như anh mà lại đem mời một cô gái nước đã bị ai đó uống rồi sao. Quan cũng cười, nghiêng mặt đáp: -Tôi sẽ xem câu nói vừa rồi của cô như là một lời khen tặng vậy. Cô gái đưa tay nhận ly nước: -Cám ơn anh! -Không, tôi cám ơn cô mới phải! -Vì anh cho rằng tôi mới khen tặng anh đó à? Quan nhếch môi khẽ nhún vai: -Đó chỉ là một lý do, còn lý do khác tất nhiên là vì cô cho phép tôi được trò chuyện với cô nãy giờ. Cô gái mỉm cười không nói gì. Chỉ vài câu thôi mà anh ta đã tìm cách làm cho người đối diện khó từ chối tiếp tục trò chuyện với anh ta rồi, nàng nghĩ bụng người con trai này quả nhiên khéo ăn khéo nói vô cùng, chắc hẳn là một tay tán gái có hạng đây. Tự nhiên cô cảm giác lo sợ một cái gì đó thật mơ hồ và thấy cần phải đề phòng. Con trai mồm mép thế này thường “nguy hiểm” lắm! Phải chi… người ấy có được một chút dạn dĩ như anh ta nhỉ? Diễm Phượng chợt cụp làn mi xuống nén nỗi buồn man mác vừa lướt qua hồn. Nhưng chỉ một thoáng bâng khuâng rất ngắn đó đã không thoát khỏi sự quan sát tinh tế của Quan, anh nhìn vào mắt nàng thăm hỏi: -Cô buồn à, tôi nói có gì không phải rồi ư? Nếu vậy thì thành thật xin lỗi cô nhé! Cô gái cười buồn lắc đầu: -Ồ đâu có gì, anh đừng quá quan tâm như vậy tôi ngại lắm. Một chút im lặng trôi qua, Quan lên tiếng: -À, tôi tên Quan, không biết nên gọi cô là gì nhỉ? -Dạ tôi là Diễm Phượng. Đưa ly nước cam lên môi hớp một ngụm nhỏ, Quan gật gật đầu nói như tự sự: -Diễm Phượng, nghĩa là hoa phượng đẹp kiều diễm, một cái tên thật dễ thương mà cũng gợi lại nhiều kỷ niệm thời đi học. Có phải tôi đoán đúng ý nghĩa tên cô không nhỉ? Nghe câu bình luận tình cờ của Quan, Diễm Phượng lại chợt nhói trong tim. Kỷ niệm thuở học trò, kỷ niệm áo trắng xa xưa mà giờ đây đã hơn ba năm trôi qua sao vẫn khó quên quá! Phải chăng vì thuở ấy trái tim nàng đã lần đầu biết vấn vương, để đến bây giờ cái hình bóng người ấy sao vẫn còn lẩn quẩn đâu đây, chập chờn lúc ẩn lúc hiện. Một tình cảm len lỏi vào tim thật nhẹ nhàng như lá rơi, nhưng lạ thay bền lâu đến chẳng ngờ mà vẫn khiến cho nàng những giờ phút ngẩn ngơ sầu bất chợt! Tiếng Quan lại vang lên kéo Diễm Phượng trở lại với thực tại: -Hình như Phượng đang có tâm sự, tôi có thể được chia sẻ chăng? Diễm Phượng ngước lên cười để che giấu sự bối rối, rồi giải thích: -Dạ đâu có, tại anh nói đến kỷ niệm thời đi học nên tôi cũng chợt nhớ đến những ngày xa xưa hồn nhiên ấy đó thôi. Câu nói này đúng là Diễm Phượng không nói dối, nhưng tất nhiên với một người con trai mới quen biết sơ giao làm sao nàng thổ lộ những tâm sự thầm kín của lòng mình được kia chứ. Một phút im lặng trôi qua. Quan chuyển sang đề tài khác: -Hôm nay ai đưa Phượng đến đây vậy? Cô gái hơi ngạc nhiên vì câu hỏi này, khựng lại ít giây như để đánh giá chủ đích của nó, nhưng rồi nàng vẫn thành thật trả lời: -Dạ, bạn tôi. -Cô ấy tên gì nhỉ? Diễm Phượng nhướng mày ngạc nhiên: -Có cần thiết để biết chi tiết như vậy không nhỉ? Tay xoay xoay ly nước, Quan cười bí ẩn: -Tất nhiên là có chứ - im lặng ít giây, anh nhỏ giọng - tôi muốn xin phép lát nữa được đưa Phượng về nhé? Đã lờ mờ hiểu ra vấn đề, nhưng nàng vẫn làm bộ hỏi: -Điều đó thì có liên quan gì đến bạn tôi nào? Quan khoa tay ra vẻ hiểu biết: -Cô ấy đưa Phượng đến đây, nếu tôi muốn đưa Phượng về thì cũng phải ít ra nói với cô ấy một tiếng mới phải phép. Phượng thấy có đúng không? -Kể ra anh cũng hay thật. Muốn đưa một cô gái về mà phải hỏi ý kiến đến những hai người. Diễm Phượng nói và tự thấy một chút khôi hài trong câu nói của mình nhưng cố nén cười ra thành tiếng. Quan cũng háy mắt cười tinh nghịch nói nửa đùa nửa thật: -Vất vả như thế mà chưa chắc được nữa kìa, có đáng thương cho tôi không nào? Đến đây thì Diễm Phượng không nín nổi nữa, nàng đưa tay che miệng cười khúc khích. Quan thấy nàng cười rất tự nhiên thoải mái trong bụng cũng vui lây, anh tựa tay vào lan can nhìn nàng, nghe lòng lâng lâng một cảm giác dịu ngọt trước nét đẹp trong sáng của cô gái mới quen. Chốc sau Diễm Phượng mới lên tiếng, miệng vẫn cười nghịch ngợm: -Chỉ e rằng người anh thật sự cần phải xin phép thì hình như anh cố ý chưa đề cập đến thì phải. Quan chau mày lại tỏ vẻ ngạc nhiên thật sự: -Phượng nói sao, tôi không hiểu? -Phải không đó? - Diễm Phượng lấp lửng. -Vâng, tôi thật sự không hiểu Phượng đang nói gì. -Thôi để tôi nói thế này anh đủ hiểu rồi nhé - tôi không muốn chỉ vì việc anh đưa về mà mất đi một người bạn đâu. Đôi mắt Quan khẽ nheo lại như có vẻ đang nghĩ ngợi lung lắm, rồi anh nhìn thẳng vào mắt Diễm Phượng rạch ròi nói: -Tôi hiểu ý Phượng rồi, tôi với Huệ giờ chẳng là gì cả, tôi không muốn mọi người có sự hiểu lầm nhập nhằng này. Diễm Phượng chép miệng: -Nói vậy thôi chứ tôi không muốn làm phiền anh đâu, tôi về với bạn được rồi. -Phượng ngại vì Huệ à? - Quan có vẻ hơi nóng nảy. -Tôi không muốn bạn mình mất vui trong ngày sinh nhật của nó, và hơn nữa chúng ta chỉ mới quen nhau sơ sơ tôi thấy cũng không tiện để anh đưa về như vậy, mong anh thông cảm. Lần đầu gặp Diễm Phượng mà Quan nghe hồn chếnh choáng như đã mềm môi với những chung rượu tình, để lại trong anh một ấn tượng khó phai. Mãi suy tưởng về cuộc hội ngộ ấy Quan không hay mình đã đến quán nước. Thật ra đây không phải là lần đầu Quan đến tìm Diễm Phượng như thế này. Anh đã đeo đuổi nàng khá lâu từ ngày ấy, đến nay đã hơn hai năm và vẫn thường xuyên đến chờ đón nàng đi dạy ra để gặp gỡ nói chuyện. Diễm Phượng chẳng có tình ý gì với Quan nên tất nhiên không mấy thoải mái với sự săn đón này. Nhưng bây giờ thấy anh nài nỉ khẩn thiết quá, nàng muốn tránh cảnh níu kéo lằng nhằng trước cổng trường nên đã miễn cưỡng nhận lời cho xong. Trong quán sau khi nói lòng vòng ít phút Quan đi vào vấn đề ngay, thẳng thắn bày tỏ: -Phượng, anh yêu em vô cùng, và em chắc cũng đã hiểu lòng anh lâu nay rồi. Chưa có cô gái nào khiến cho anh rung động sâu sắc như em vậy. Anh muốn được cưới em làm vợ. Em có bằng lòng không Phượng? Diễm Phượng tất nhiên đã đoán biết Quan yêu mình từ lâu nên chẳng ngạc nhiên gì trước lời thổ lộ này. Nàng chỉ mỉm cười, một nụ cười kém tươi đầy cay đắng: -Phượng bây giờ bơ vơ không cha mẹ, nợ nần như chúa chổm. Anh Quan có suy nghĩ kỹ chưa đó? Quan vung tay ra vẻ dứt khoát: -Chính vì em bơ vơ không nơi nương tựa mới cần một mái ấm gia đình. Anh sẽ chăm sóc che chở cho em, là điểm tựa vững chắc cho em. Như vậy không phải là điều tốt sao Phượng? Diễm Phượng buồn bã cúi đầu không đáp. Quan cố gắng thuyết phục mùi mẫn: -Còn chuyện nợ nần em nói đó, anh nghĩ không phải là một trở ngại. Khi đã là một nhà thì nợ của em cũng là nợ của anh, đau khổ của em là đau khổ của anh. Anh xin được chia sẻ tất cả cùng em, niềm vui và nỗi buồn. Mình sẽ cùng nhau vượt qua tất cả. Phượng nhé? Diễm Phượng trước giờ đã từ chối vài lần, còn Quan vẫn tiếp tục kiên trì theo đuổi, bày tỏ và thuyết phục. Tâm hồn nàng giờ đã rách tả tơi vì đau khổ với hai cái đại tang, còn trái tim thì đã đóng kín vì trong ấy đã ngự trị một bóng hình, nhưng người ấy như cánh chim bay vào bầu trời rộng, có chút gì trong tâm tư dành cho mình không! Cõi lòng nguội lạnh gần như vô cảm, Diễm Phượng chẳng thiết gì đến chuyện tình cảm nữa. Nghe Quan khổ công thuyết phục riết nàng cũng dần dần xiêu lòng, yêu thì không yêu nhưng thôi hãy yên phận với một bến đỗ cho xong một kiếp người. -Mày bảo sao, lấy chồng à? Sao tao đâu nghe mày quen ai đâu mà gấp vậy? - Thoa thảng thốt trợn tròn mắt hỏi dồn. Chống tay trên bàn thẫn thờ với đôi mắt vô hồn, Diễm Phượng rầu rĩ: -Chứ mày bảo tao phải làm sao hơn trong tình cảnh này chứ! -Mà là ai, chẳng lẽ là anh Quan? Giọng Diễm Phượng đều đều vô cảm: -Ừ, chính là anh ta đó. Thoa chộp vào cổ tay bạn lay lay: -Nhưng mày không yêu anh ta, chẳng lẽ đánh đổi bằng hạnh phúc cả đời mày như vậy sao? Đừng làm ẩu nghe nhỏ! Diễm Phượng nhìn lơ đãng vào ly nước trên bàn, ngón tay xoa xoa những vệt nước từ chỗ đá tan ra theo những vòng tròn vô nghĩa, đáp một cách chán chường: -Bây giờ tao chẳng còn đầu óc sức lực gì mà nghĩ đến hạnh phúc nữa. Thôi cứ để cuộc đời đưa đẩy tới đâu thì tới, chứ mày thấy có nhiều chuyện có tính cũng không được. Thoa nhăn mặt phản biện: -Nói vậy mà cũng nói! Sao hồi trước mày bảo Lân cũng ngỏ ý muốn lấy mày thì mày rất rạch ròi từ chối? So ra Lân là bạn thân lâu ngày dù sao mày cũng hiểu rõ hơn, nếu đã từ chối Lân được thì không có lý do gì để nhận lời Quan hết! Diễm Phượng mím môi không đáp. Quả thật con bé nói đúng quá! Nàng còn nhớ lần ấy Thoa đã dốc tâm khuyên nhủ đến gần như năn nỉ nàng suy nghĩ lại trước một quyết định lớn nhất của đời mình từ xưa đến nay. Cuối cùng Diễm Phượng đã bình tâm lại mà từ chối lời cầu hôn của Quan, khi nhận ra một cuộc hôn nhân không tình yêu như thế sẽ là một bi kịch cho cả hai cuộc đời. Nếu khi ấy nàng nông nổi buông xuôi, không biết giờ này cuộc đời nàng sẽ ra sao nhỉ, nhẹ nhàng sung sướng hơn hay lại càng nặng nề đau khổ hơn? Thật khó đoán!
☘︎