← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 3

Tan học, Bảo Thiệp khoác vội chiếc cặp cũ mèm đã sờn rách nhiều chỗ lên vai. Chiếc cặp này mẹ mua cho anh năm mới vào lớp sáu, tính ra bây giờ đã hơn sáu năm, cũ sờn là phải. Đôi khi muốn mua một chiếc khác thay thế, nhưng anh cứ đắn đo mãi vì muốn tiết kiệm. Chỗ tiền đó cũng mua được vài cuốn sách để tự học thêm. Hơn nữa quà tặng của mẹ là một kỷ vật tình cảm quý giá, bỏ đi anh thấy tiếc tiếc thế nào ấy. Thôi cứ xài tiếp được tới đâu hay tới đó. Từ ngày có thêm được công việc nhặt banh ở sân tennis, học xong buổi sáng ra là anh về ăn uống thật nhanh, làm bài tập và giải quyết phần bài học cho ngày hôm sau, rồi chạy ngay đến sân làm việc. Đôi khi mãi mê quá đến tối anh mới về, nhưng sợ mẹ lo vì thấy mình làm quá độ, anh thường cố ráng về trước khi mẹ có nhà. Nhờ siêng năng chịu khó, Bảo Thiệp kiếm được một thu nhập đáng kể, anh bèn đề nghị với mẹ: -Mẹ ơi, bây giờ con làm thêm được như vậy, mẹ làm bớt lại được không mẹ? Bà Sen nhìn con âu yếm: -Mẹ còn làm được, bớt lại ngồi nhà cũng đâu làm gì đâu con. Thôi mẹ thích làm như lâu nay cho có đồng ra đồng vào để phòng khi tối lửa tắt đèn nữa. Bảo Thiệp nhìn mẹ mà ngậm ngùi. Anh biết mẹ nói vậy thôi, chứ tuổi ngày càng cao sức càng yếu, rong ruổi khắp các xóm làng với đôi gánh nặng trĩu như vậy rất nhọc nhằn. Thỉnh thoảng anh thấy mẹ kín đáo bóp dầu nóng vào hai đầu gối đang sưng lên, chắc là đau lắm, mà lần nào anh hỏi thăm thì bà chỉ ra vẻ lè phè nói lảng ra: -Ôi dào, ba cái chứng này ai lớn tuổi mà không bị con. Bóp chút dầu là hết thôi, có gì đâu mà sợ. Mẹ không sao đâu. Con đừng có lo! Gượng cười, Bảo Thiệp gật gật. Anh biết mẹ bị đau khớp và thỉnh thoảng vẫn bị nó hành bất chợt, nhất là những lúc thời tiết thay đổi. Anh ước sao ra trường có một công việc đàng hoàng ổn định để mẹ được nghỉ ngơi. Nếu mẹ thích buôn bán anh sẽ mở một quán nhỏ tại nhà để mẹ bán cho khuây khỏa thôi thì được, chứ anh không muốn bà phải tiếp tục công việc nặng nhọc này. Nhưng tiếc thay ước mơ đó có vẻ còn xa vời quá! Thở dài, Bảo Thiệp đưa tay quệt trán. Trời trưa nắng gắt nóng bưng bưng, lại đang đi gấp mồ hôi trên trán và lưng nhễu thành giọt. Anh cúi gằm mà đi, bước chân thoăn thoắt trên mặt đường mà đầu óc nghĩ ngợi đủ chuyện. Dường như trong bộ óc đang chập chững bước vào tuổi người lớn ấy chưa hề có lúc nào thư giản hay nghĩ đến một cái gì đó khuây khỏa vui tươi. Bởi vậy so với bạn bè cùng trang lứa, Bảo Thiệp trông già dặn và trầm mặc hơn hẳn. Mãi nghĩ suy Bảo Thiệp không nghe tiếng chuông xe “reng…reng” vang bên cạnh nãy giờ đã vài lần. -Thiệp ơi!… - một giọng con gái trong vắt vang lên. Bảo Thiệp ngỡ ngàng nhìn quanh, thấy cô bạn cùng lớp Diễm Phượng đang đạp xe đi chầm chậm kế bên, bèn dừng chân lại bối rối không biết nói gì. Dưới ánh nắng, tà áo dài trắng tha thướt của nàng trông càng trắng muốt, nổi bật mái tóc đen dài mượt mà và gương mặt trắng hồng, toát lên nét học trò thật hồn nhiên đẹp như thiên thần. Tim anh lỗi đi mấy nhịp. Thấy Bảo Thiệp đứng lại, Diễm Phượng cũng dừng xe chống một chân xuống đất, nhìn bạn cười e ấp. Tự nhiên Bảo Thiệp ngượng ngùng một cách kỳ lạ trước nụ cười ấy, bàn tay kín đáo vân vê chiếc quai giỏ để cố giấu đi cái lúng túng trong lòng trước vẻ duyên dáng thật dễ thương của cô bạn gái chung lớp. Nụ cười gượng gạo trên gương mặt nhễ nhại mồ hôi, anh đáp khẽ: -Ơ Phượng … Diễm Phượng nghiêng mặt thật tình bảo: -Thiệp lên xe đi, Phượng cho quá giang! Hai tay khoa lên một cách máy móc, Bảo Thiệp đây đẩy từ chối: -Thôi mình đi bộ được rồi, cũng gần tới còn bao xa nữa đâu. Phượng về nhanh đi kẻo nắng. Thật ra thường ngày thì Diễm Phượng thường đi chung với Thoa và đi xe nhanh hơn nên về trước Bảo Thiệp rồi, nhưng hôm nay có việc nàng ở lại hỏi bài cô giáo nên mới về hơi muộn mà bắt gặp anh. Diễm Phượng kiên nhẫn: -Cũng còn xa mà, lên đi mình cho quá giang. Với Phượng mà Thiệp cũng khách sáo nữa sao? Nói đến câu đó, Diễm Phượng dẩu môi ra vẻ dỗi, khiến nàng trông vừa ra vẻ trẻ con lại đáng yêu vô cùng. Bảo Thiệp ngẩn ngơ ít giây rồi ấp úng: -Ơ, nhưng mà … Diễm Phượng mở to đôi mắt, nghiêng nghiêng đầu nhìn anh chờ đợi. Bảo Thiệp khó xử trong bụng. Để cô bạn đứng dưới nắng chờ mình thì kỳ quá, mà leo lên xe đi thì ngài ngại làm sao! Anh gãi đầu rồi lí nhí phân bua: -Thôi, Phượng là con gái, ai lại để con gái chở con trai như vậy, kỳ chết! Diễm Phượng cười tươi tắn, bước xuống xe rồi đưa ghi đông cho bạn: -Vậy thì Thiệp làm tài xế đi! Phượng chỉ nói cho quá giang chứ đâu có giành làm tài xế của Thiệp đâu. Bảo Thiệp nghe cách lý luận rất nhí nhảnh của Diễm Phượng, ú ớ trong miệng không tìm ra lý do gì để từ chối nữa, nhưng không thể tự dối mình từ sâu trong lòng một thoáng vui mừng đang hiện hữu. Anh lần lữa ít giây rồi miễn cưỡng xiêu lòng, môi cười gượng gạo đưa tay cầm lấy ghi đông. Bảo Thiệp leo lên yên trước, ngoái lại đàng sau đợi Diễm Phượng ngồi lên ngay ngắn rồi đạp xe đi. Cả hai không nhận ra từ đàng xa có một đôi mắt thật buồn đang nhìn theo. Trên đường đi, mỗi người đều đeo đuổi những suy nghĩ riêng trong lòng nên chẳng ai nói với ai một lời. Giữa hai người là một tình bạn vô cùng thân thiết và đẹp như bài thơ. Nhà hai đứa cách nhau bốn con hẻm, tính về khoảng cách địa lý thì chỉ hơn một cây số, nhưng cũng đủ cho người lạ mới đến nhận ra sự khác biệt rõ ràng giữa hai vùng dân cư. Nhà Diễm Phượng trong khu cư xá thuộc thành phần khá giả, trong khi Bảo Thiệp ở căn nhà thuê trong khu lao động nghèo hỗn tạp. Lúc nhỏ hai đứa vào học chung trường cấp một và cùng lớp được ba năm. Thời gian đó cả hai đều còn là nhi đồng và khá thân nhau. Những lúc về nhà buồn chẳng có gì làm Bảo Thiệp vẫn thường chạy lon ton sang nhà Diễm Phượng chơi. Cô bé cũng là con một không có anh chị em nào chơi cùng nên có cậu bạn tí hon đến chơi thì thích lắm. Kẹt một cái cậu bé thì thích chơi xe này xe kia, mà cô bé thì toàn là búp bê đủ loại. Bảo Thiệp đáo để nêu ý kiến: -Búp bê của Phượng không có xe làm sao đi học được? Diễm Phượng ngẫm nghĩ rồi ngây ngô đáp: -Mẹ của búp bê sẽ chở búp bê đi học. Cậu bé chu môi lý sự: -Vậy thì mẹ của búp bê phải có xe mới chở búp bê đi được chứ? -Ờ há! Diễm Phượng ngớ ra rồi gật đầu thừa nhận. Cô bé bèn xin mẹ mua xe cho búp bê, và thế là chú bé Bảo Thiệp nhà ta có xe của cô bạn mà chơi ké. Mẹ Diễm Phượng cũng rất thương Bảo Thiệp và thỉnh thoảng mua thêm đồ chơi mà cậu bé thích khi đến chơi với con mình. Tuổi thơ trôi qua với hai đứa trẻ thật hồn nhiên dễ thương. Tiếc thay đời luôn là sự biến đổi, đến lớp bốn thì người ta chia lại vùng dân cư và trường học. Kết quả là mỗi đứa học một trường khác nhau không còn cơ hội gắn bó nữa. Nhưng cái duyên của đôi bạn vẫn còn, nên đến khi chuyển trường vào cấp hai thì hai đứa lại tình cờ được xếp vào chung một lớp và nhận ra nhau ngay, kỷ niệm cũ được nhắc lại, và cô cậu trở lại thân mật rất nhanh chóng. Vào cấp hai được một năm Bảo Thiệp đã bắt đầu có những thay đổi trong cách suy nghĩ. Những lời dạy dỗ về điều hay lẽ phải đều đặn của mẹ thấm vào máu thịt anh. Bảo Thiệp chú tâm vào việc học một cách nghiêm túc hơn hẳn và rất siêng đọc sách báo. Nhìn cậu trưởng thành và đứng đắn trước tuổi rõ rệt. Trong khi bạn bè đọc những sách truyện giải trí hoặc báo thể thao thì Bảo Thiệp lại thích đọc những đề tài về khoa học phổ thông, kinh tế và công nghệ thế giới, hoặc y học thường thức. Nhờ vào cái thú kỳ lạ đó mà cậu bé được đền đáp cho bằng một kiến thức uyên bác khác thường so với bạn bè đến nỗi nhiều thầy cô và người lớn phải thán phục. Tất nhiên điều này khiến cho cô bạn Diễm Phượng rất nể phục và tự hào có một cậu bạn thân tài giỏi như vậy. Bảo Thiệp sinh tháng Giêng, còn Diễm Phượng sinh cuối tháng Chạp, cho nên tuy hai đứa sinh cùng năm và học chung lớp nhưng Bảo Thiệp lớn hơn Diễm Phượng gần cả tuổi. Bảo Thiệp lại giống cha vóc dáng cao to dềnh dàng, còn Diễm Phượng lại nhỏ nhắn mảnh mai. Từ những lý do ấy mà Diễm Phượng dần dần xem Bảo Thiệp vừa là một người bạn rất thân thiết vừa như một người anh, có điều gì cần hỏi han hay chia sẻ cô luôn tìm đến anh, và Bảo Thiệp cũng thương quý cô bạn của mình vô cùng. Đến năm lớp chín thì hai người rủ nhau, có cả Lân, thi vào chung trường cấp ba. Lân chơi chung nhóm nhưng chỉ mới quen từ đầu cấp hai nên giữa ba người thì Diễm Phượng và Bảo Thiệp hiển nhiên thân nhau hơn. Hôm trước ngày khai trường đầu năm lớp mười, Diễm Phượng đạp xe sang nhà Bảo Thiệp. Không nói gì nhiều, nàng chỉ cười tủm tỉm bảo: -Cho Phượng gởi xe tạm ở chỗ Thiệp. Sáng mai Thiệp sang đưa giùm Phượng đi học nhé, vài buổi đầu thôi? Thiệp trợn mắt chẳng hiểu ất giáp gì, ấp úng: -Đưa Phượng đi học thì không thành vấn đề, nhưng tại sao lại để xe ở đây? Nàng liếc anh: -Để Thiệp khỏi phải đi bộ sang nhà Phượng chứ chi? Anh kêu lên: -Nhưng như vậy thì làm sao bây giờ Phượng về nhà? -Đi bộ chứ sao! - nàng đáp tỉnh queo. Bảo Thiệp giơ tay lên trời: -Thiệp cũng đi bộ sang nhà chở Phượng đi học được vậy? Nàng phì cười rất tự nhiên: -Ai lại nhờ Thiệp vừa chở đi lại vừa phải lội bộ sang nhà Phượng sáng sớm mất công như vậy. Làm vậy có vẻ lợi dụng chứ đâu giống là bạn tốt, phải không nè? Bảo Thiệp bật cười, anh khoát tay: -Thôi không bàn thêm chuyện đó nữa! Mai Thiệp sẽ sang chở Phượng đi học. Rồi anh nheo mắt tinh nghịch: -Nhưng mà nói nghe coi, tại sao không dám đi học một mình? Trước giờ Phượng vẫn đi một mình mà, bộ càng lớn càng nhát gan sao ta? Hay là trường lạ sợ người ta ăn hiếp? Diễm Phượng thành thật thổ lộ: -Không phải mà! Thì chẳng qua là… lần đầu tiên mặc áo dài đi xe đạp chưa quen, sợ chạy xe nó vướng cái tà áo vào dây sên thì chết! Đợi từ từ ít bữa Phượng tập cho quen đã! -Rồi lúc đó nếu áo có vướng sên Phượng đã quen cách gỡ ra chứ gì? - Bảo Thiệp làm mặt thật nghiêm túc đáp. Nàng phát nhẹ vào vai anh, mắng yêu: -Thiệp đúng là nghịch như quỷ hà! Hai đứa cùng nhìn nhau cười giòn thật vui. Họ nói chuyện thân tình thoải mái với nhau như vậy đó. Kỷ niệm vui buồn giữa đôi bạn nếu kể ra sẽ không biết đời nào mới hết. Vậy mà… sao bây giờ Thiệp lại lạnh lùng xa lạ như vậy nhỉ? Mãi suy tưởng, một lúc sau Diễm Phượng lên tiếng hỏi: -Thiệp đang có gì bận sao mà đi có vẻ gấp vậy? Không muốn tiết lộ cho Diễm Phượng biết cái công việc nhặt banh mà đối với nhiều người không mấy vinh quang đáng để khoe ấy, Bảo Thiệp ậm ừ chối quanh: -À,…ờ, thì tại trời nắng nên đi lẹ cho bớt nóng đó mà. Vờ hỏi thăm dò thế thôi chứ Diễm Phượng đã biết Bảo Thiệp đi làm thêm như vậy rồi, giờ nghe anh đáp không thành thật nàng bèn cắc cớ: -Vậy nếu không có gì phải về gấp, Thiệp ghé quán nước bà Hai Diệp cho Phượng uống chút nước được không? Trời nóng Phượng khát nước quá. Phượng mời. Thật ra Diễm Phượng không cố ý làm khó bạn, nhưng dạo này thấy Bảo Thiệp kín đáo và có vẻ lẩn tránh mình quá, nàng mới nhân dịp này tìm cách gợi chuyện tìm hiểu. Nhưng đối với Bảo Thiệp, lời đề nghị này của nàng khiến anh vô cùng phân vân khó xử. Chẳng lẽ cô bạn bảo đang khát nước mà từ chối đưa nàng đi vào quán nước thì quá tệ, mà nếu vào thì lẽ nào anh là con trai lại để cô bạn trả tiền nước? Tuy nghèo nhưng những cái ga lăng tối thiểu và lòng tự trọng không cho phép Bảo Thiệp làm như thế. Vậy chỉ còn một giải pháp duy nhất là chịu móc hầu bao thôi, mà ác nổi đó là điều Bảo Thiệp rất muốn hạn chế. Không phải vì anh bần tiện mà vì nghèo thói tiết kiệm đã quen như một phản xạ. Thôi kệ vậy, hai ly nước cũng chẳng đáng bao nhiêu, mình cũng làm việc kiếm được ít tiền, tuy từ một công việc rất khiêm tốn nhưng bằng chính công sức khó nhọc mình bỏ ra, xài chút đỉnh trong tình huống hợp lý thì cũng nên làm. Tự tìm ra cho mình một lý lẽ thỏa đáng xong, Bảo Thiệp gật đầu dứt khoát: -Được chứ, Thiệp sẽ đưa Phượng đến đó uống nước. Quán nước bà Hai Diệp nằm trên con đường từ trường về và là một địa điểm khá nổi tiếng đối với đám học trò, vì giá cả bình dân, sân rộng đậu xe thoải mái, và có nhiều bóng mát. Giờ này trong quán lúc nào cũng đông. Học trò vào từng tốp ngồi ăn chè uống nước, vừa nói chuyện đùa giỡn linh tinh, hỏi han bài học nhau, và hẹn hò tán tỉnh cũng có. Bảo Thiệp tìm được một bàn nhỏ ngay gần gốc cây, kéo ghế cho Diễm Phượng rất chu đáo. Dù nghèo nhưng máu ga lăng được thừa hưởng từ cha thì anh có thừa. Anh mềm mỏng: -Phượng muốn dùng gì để Thiệp mua cho? Diễm Phượng đứng tần ngần chưa ngồi xuống, lắc đầu bảo: -Thiệp ngồi đi, Phượng mời mà, để Phượng lại mua cho! Nói xong không đợi Bảo Thiệp kịp phản ứng nàng dợm cất gót quay đi về phía quầy bán. Bảo Thiệp hớt hải chạy nhanh đến gần nàng, đanh giọng lại: -Ai lại làm thế? Phượng ngồi đi, nếu không chịu tôi sẽ về đó! Đôi mắt anh quắc lên như tia lửa. Diễm Phượng bất ngờ trước phản ứng dữ dội của bạn. Nàng mím môi, mặt ửng hồng lên không biết vì uất do cơn giận dữ bất chợt của Bảo Thiệp hay trời nắng nóng. Xưa nay Thiệp đâu bao giờ gắt gỏng nỗi đóa nhanh như vậy, nhất là với mình, người bạn thân mà xưa nay Thiệp vô cùng thương quý. Chuyện gì đã xảy ra với Thiệp vậy? Nhìn nét mặt chưng hửng kém vui của cô bạn Bảo Thiệp chợt nao lòng, hạ giọng: -Xin lỗi Phượng! Phượng ngồi đi nhé! Lời nói nhẹ nhàng khiến Diễm Phượng dịu bớt, nàng lặng lẽ ngồi xuống không đáp. Bảo Thiệp đem lại bàn hai ly chè đậu đỏ và hai ly nước đá mát lạnh, ân cần mời: -Phượng ăn chè nhé! Hai đứa chậm rãi khuấy chè lên ăn, chè ngọt và mát trong lúc này ai mà không thích. Bảo Thiệp nhỏ nhẹ: -Hồi nãy Thiệp nóng nãy, Phượng đừng giận nha! Mình xin lỗi. Diễm Phượng cúi đầu, đáp nho nhỏ: -Ừ, Phượng không giận đâu, vì… nếu giận Phượng đã về rồi. Nàng cố tình nhại lại cách nói hồi nãy của Bảo Thiệp để trêu anh, hai đứa nhìn nhau, rồi… cùng che miệng cười khinh khích. Coi như là huề. Chốc sau Diễm Phượng chợt lên tiếng: -Dạo này Thiệp đi làm thêm như vậy có mệt lắm không? Bảo Thiệp ngưng nhai muỗng chè trong miệng, cau mày hỏi: -Phượng đã biết hết? Diễm Phượng khe khẽ gật đầu. Bảo Thiệp chợt nghe miếng chè đắng nghét mà cũng chẳng hiểu tại sao. Giọng anh bỗng nhiên trở nên cay độc: -Biết vậy rồi Phượng còn muốn làm bạn với tôi nữa à? Diễm Phượng tái mặt, bàng hoàng uất nghẹn, đôi môi run run thốt lên: -Thiệp nghĩ mình là loại người tệ vậy sao? Thiệp làm Phượng thất vọng quá. Rồi nàng đứng phắt lên, nghiêm mặt lạnh lùng: -Phượng muốn về, xin lỗi Thiệp. Quên cả đang trong quán, Bảo Thiệp chồm tới nắm tay Diễm Phượng kéo nàng ngồi xuống lại, giọng khẩn khoản: -Phượng khoan về! Thiệp sai rồi, cho mình xin lỗi. Vài cái nhìn tò mò của những người xung quanh khiến Diễm Phượng đỏ mặt mắc cỡ. Cúi nhìn xuống thấy đôi mắt anh như van nài đầy ăn năn, Diễm Phượng chùng lòng, lưỡng lự ít giây rồi ngồi lại, hất mặt nhìn ra hướng ngoài đường ra vẻ còn chưa hoàn toàn nguôi cơn giận. Bảo Thiệp nhìn dáng vẻ giận dỗi và đôi mắt đen tròn đượm buồn của Diễm Phượng, khẽ lắc đầu thở dài, lòng nao nao khó chịu với chính mình. Nãy giờ mới vào quán chỉ có chốc lát mà anh đã sừng sộ với nàng những hai lần, và cũng đã hai lần mở mồm xin lỗi. Mà tại sao anh lại nóng giận lên dễ dàng như vậy khi nàng chưa hề làm gì động chạm hay xúc phạm đến anh, tại sao cái cảm xúc mặc cảm chết tiệt này anh chỉ có với riêng một mình Diễm Phượng như thế? Bảo Thiệp cúi đầu nhìn ly chè đang tan nước, nghe mồm khô khốc. Anh đối xử thật bất công với Diễm Phượng trong khi thật tâm chẳng muốn thế chút nào. Bảo Thiệp hoang mang không hiểu cảm xúc của chính mình nữa. Im lặng một thoáng với bao nhiêu ý tưởng loay hoay mãi trong đầu, Bảo Thiệp cất tiếng bằng giọng trầm trầm thành khẩn: -Cho Thiệp thật lòng xin lỗi. Thật tình Thiệp không có ý gì hết, nhưng cũng không biết sao Thiệp lại nói vậy nữa. Phượng đừng buồn nữa nha! Diễm Phượng nhìn sâu vào mắt anh như đang đánh giá mức độ chân thật của câu nói này. Cả hai chẳng ai màng đến chè hoặc nước đang nằm hững hờ trên bàn, đá tan ra chảy loang lổ trên mặt chiếc bàn gỗ. Chốc sau nàng lên tiếng: -Mỗi người trong chúng ta đều có hoàn cảnh riêng. Thiệp đi làm việc phụ giúp mẹ là một điều hết sức đáng trân trọng. Đúng ra Thiệp phải tự hào về lòng hiếu thảo và tính chịu khó của mình, chứ sao lại có suy nghĩ như vậy? Bảo Thiệp mở to mắt nhìn sững Diễm Phượng như vừa phát hiện ra một điều gì thật lớn lao, vừa ngưỡng mộ vừa mừng rỡ. Làm bạn với nhau từ nhỏ mà hóa ra anh chẳng hiểu cô bạn của mình là bao. Mà phải rồi, khoảng một năm gần đây Bảo Thiệp đâu còn thân mật chuyện trò gì với nàng như trước nữa, thậm chí nếu không muốn nói là tìm cách lẩn tránh nàng. Khi hai đứa đều bước vào cái tuổi mà những tâm tư tình cảm, suy nghĩ và quan niệm sống có những chuyển biến sâu sắc, không nói chuyện tiếp xúc thì không hiểu nhau cũng là điều dễ hiểu. Ngước mặt lên nhìn Diễm Phượng một cách dè dặt, Bảo Thiệp lắp bắp: -Phượng… Phượng nói thật lòng hả? Cong đôi môi lên, nàng hờn mát: -Bộ nhìn Phượng giống kẻ ăn gian nói dối lắm sao! -Ơ, ý Thiệp đâu phải vậy, tại Thiệp… mà thôi, cám ơn Phượng đã có ý nghĩ đẹp đó về Thiệp nha! Diễm Phượng cười. Nãy giờ từ lúc vào quán Bảo Thiệp mới thấy được nàng cười, nụ cười đẹp thánh thiện biết bao! Cũng tại anh dại dột làm cho người ta giận làm chi, không thôi nãy giờ tha hồ được ngắm nhìn những nụ cười tươi tắn ấy rồi. Bảo Thiệp tự trách mình rồi cũng bất giác nhoẻn miệng cười. Không khí bỗng trở nên nhẹ nhàng thoải mái hẳn ra. -Thiệp còn có gì không vui nữa à? - Diễm Phượng bất chợt hỏi. Đang thoáng chút vui vui, nghe câu này Bảo Thiệp ngạc nhiên tròn mắt: -Đâu có gì đâu, mà sao Phượng lại hỏi vậy? Diễm Phượng xụ mặt phụng phịu: -Nếu không có gì, sao… Thiệp tránh mặt Phượng? Bảo Thiệp vội vàng khoa tay đính chính: -Đâu có, Thiệp có gì đâu mà tránh mặt Phượng kia chứ? Diễm Phượng bĩu môi: -Còn nói không có. Con gái có giác quan thứ sáu đó, bộ Thiệp hổng biết sao? Bảo Thiệp gãi đầu ngậm tăm chẳng biết nói gì. Quả nhiên anh đánh giá hơi thấp cái giác quan thứ sáu này, vì Diễm Phượng đã đoán đúng quá rồi còn gì. Nhưng anh biết nói sao bây giờ! Lúc đó nhạc trong quán nước chợt thay đổi, chắc chủ tiệm vừa cho vào một đĩa nhạc khác. Bài “Phượng Hồng” (nhạc Vũ Hoàng, thơ Đỗ Trung Quân) do ai đó ca vang lên nghe nức nở:

“… Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám

Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu…

… Mối tình đầu của tôi

Nhờ cây đàn buông tiếng xa xôi

Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu

Nên có một gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ.”

Phượng hồng, hay Diễm Phượng? Bảo Thiệp chép miệng ngậm ngùi rồi ngước lên nhìn cô bạn thân với một nỗi buồn buốt giá dâng lên tròng mắt. Tôi nói được gì đây khi tôi bây giờ chính là gã khờ trong bài hát ấy, chỉ có điều khác biệt là gã khờ kia còn ít ra biết ngọng nghịu để làm thơ vì cô bạn gái anh ta thầm yêu. Còn tôi, tôi chỉ có thể lặng im chôn sâu tình cảm ấy vào tận đáy tim mình và tìm cách lánh xa Phượng để tìm quên, và để khỏi mất tình bạn bè của một người bạn mà cũng là ân nhân của tôi. Suy cho cùng, tôi thế này thì mong gì tơ tưởng đến đóa hoa phượng biết nói kiều diễm kia? Thôi hãy đành ép một cánh phượng hái trên cây vào lòng để làm kỷ niệm cho “mối tình đầu của tôi”, một mối tình mong manh như sợi tơ trời đã tan vỡ theo cơn gió của định mệnh thật đáng thương! Hãy cứ trách tôi đi Phượng, nhưng nào Phượng có biết đâu những lúc tôi cố tình tránh mặt em cũng là những lần tim tôi đau như muối xát. Hãy thông cảm và tha thứ cho tôi, Phượng nhé!

☘︎