CHƯƠNG 19
Bảo Thiệp phóng chiếc mô tô ra khỏi bãi đậu xe bệnh viện rồi tính toán nhanh chóng trong đầu. Sáng mai Diễm Phượng phần chắc sẽ được xuất viện, không biết với cái chân trái bị trặc và chiếc giày cồng kềnh kia nàng có ngồi sau xe mô tô được không. Và còn chiếc xe đạp của nàng cần phải đem về nữa, như vậy tốt nhất là dùng chiếc xe tải hạng nhẹ, vừa có thể đưa Diễm Phượng lẫn xe đạp về. Đã khá lâu rồi Bảo Thiệp sở hữu ba chiếc xe để dùng vào những mục đích khác nhau. Chiếc mô tô gọn gàng anh dùng cho những việc đi nhanh lặt vặt. Chiếc xe hơi năm chỗ sang trọng dùng để đi gặp các đối tác làm ăn. Chiếc xe tải hạng nhẹ thiết kế cho tư nhân anh chỉ dùng khi cần làm trực tiếp những việc phục hồi địa ốc mà thật ra lâu rồi anh không còn cần phải đích thân làm nữa. Bây giờ anh đã có những nhân viên dưới quyền làm thay, còn mình chỉ đóng vai trò cố vấn chỉ đạo, hoặc làm những quyết định quan trọng nhất mà thôi. Suy tính xong Bảo Thiệp vọt xe về lại công ty, đổi sang chiếc xe tải rồi lái đi mua thức ăn. Lúc nhỏ anh biết Diễm Phượng thích ăn những món bún nước. Sau này lớn lên từ lúc yêu nàng và vì cái mặc cảm nhà nghèo, Bảo Thiệp tránh gặp Diễm Phượng nên không còn biết thị hiếu ẩm thực của nàng nữa. Nhưng không sao, cuộc sống độc thân lang bang ăn cơm hàng cháo chợ đã quen, với lại tiếp xúc rất nhiều nhân viên hoặc đối tác làm ăn, mỗi người mách miệng một chút, giúp cho Bảo Thiệp biết được nhiều nơi có món ngon đặc biệt. Tính tới tính lui một hồi, Bảo Thiệp quyết định đến tiệm bún mọc mà một cô nhân viên mới giới thiệu cách đây không lâu. Anh đã ghé vào thử một lần lúc trước, khá ấn tượng, với bảy tám loại chả đủ loại rất ngon. Tiện đường đi ngang qua một cửa hàng tổng hợp bán đồ gia dụng, Bảo Thiệp sực nhớ một điều bèn tạt vào nhanh chóng mua ít đồ. Bảo Thiệp gọi hai tô bún mọc được gói để đem ra ngoài ăn, hai chai nước táo và hai chai nước lọc rồi nhanh chóng trở lại bệnh viện. Đang lái xe, Bảo Thiệp khẽ nhăn mặt, chép miệng cố nén sự khó chịu trong bụng vì một chuyện bất chợt. Cô bé Mỹ Hân lại vừa gọi mè nheo đòi anh đưa đi xem hát tối mai. Bảo Thiệp mệt mỏi tìm cách từ chối nhẹ nhàng, lấy lý do anh bận chăm sóc bạn đang bệnh. Lý do này khi đó đang gấp anh chỉ đáp chung chung cho qua nhưng trên nguyên tắc không hề trái với sự thật. Một ngày gần đây anh cũng phải nói rõ cho cô bé biết thôi để khỏi quấy rầy mình nữa. Lúc xưa thì khác, anh rảnh tay rảnh chân lâu lâu buồn cô bé có đòi đưa đi một chút cũng không sao. Anh chưa từng hứa hẹn gì, cũng chưa bao giờ nói lời yêu thương cùng cô bé. Cách ứng xử của anh tuy có chiều chuộng và mềm mỏng nhưng luôn trong chừng mực, cũng giống kiểu người anh lớn và đứa em út ưa vòi vĩnh vậy thôi. Nhưng bây giờ thì khác rồi, Bảo Thiệp đã tìm lại được người con gái anh yêu từ ngày còn đi học, cái tình cảm vụng dại mà người ta cứ ngỡ sẽ quên đi dễ dàng lại hóa ra là một dấu ấn sâu nặng tồn tại mãi trong tim. Từ khi đọc nhật ký của Diễm Phượng và hiểu tình cảm thầm kín của nàng dành cho mình, Bảo Thiệp như muốn hét lên vì sung sướng, nhưng lại ngậm ngùi tiếc nuối vì những tác động chủ quan cũng như khách quan mà hai đứa đã sống cùng một tình yêu thầm lặng đầy đau khổ, được yêu mà không biết mình được yêu. Quả là chẳng có cuộc tình nào giống cuộc tình nào! Công bằng mà nói, Mỹ Hân rất xinh đẹp, lại trẻ trung vui nhộn. Cha cô là đối tác làm ăn lớn với Bảo Thiệp lại quý trọng phục tài anh. Đến với Mỹ Hân đối với Bảo Thiệp là một sự kết hợp tuyệt vời giữa đôi trai tài gái sắc khiến ai ai cũng phải ngưỡng mộ và ganh tị. Còn về đường công danh, sự nghiệp của Bảo Thiệp sẽ chắp cánh bay xa hơn nữa, với sự trợ lực toàn phần của công ty cung ứng hàng tiêu dùng cho khách sạn và nhà hàng của bên vợ. So với Mỹ Hân, Diễm Phượng chỉ là một cô gái nghèo không nơi nương tựa ngập ngụa trong nợ nần, bằng tuổi Bảo Thiệp nên dĩ nhiên không còn cái nhí nhảnh trẻ trung như Mỹ Hân. Diễm Phượng cũng không đẹp kiểu sắc sảo gây ấn tượng bão táp như Mỹ Hân. Nhưng bù lại nàng có nét đẹp thùy mị, dịu dàng đằm thắm, hơn nữa lại là bạn từ nhỏ nên rất hiểu Bảo Thiệp. Nếu một người ngoài xa lạ đặt hai cô gái lên bàn cân để so sánh, thì chắc đa số với đầu óc thực dụng và cái nhìn chủ quan bên ngoài sẽ khuyên anh chọn Mỹ Hân. Nhưng, cuộc đời vẫn có nhiều cái nhưng, trái tim Bảo Thiệp lại đã chọn Diễm Phượng từ lâu và vẫn lì lợm một cách rất dễ thương không chịu đổi ý. Thế mới hay trái tim luôn có tiếng nói của riêng mình mà không ai giải thích nổi. Vì đã xác định rõ lòng mình hướng về ai, Bảo Thiệp không muốn gây sự ngộ nhận hay tổn thương cho bất cứ người phụ nữ nào, và vì vậy sự dứt khoát kiên định sẽ tốt hơn. Anh dự định trong một ngày không xa sẽ chính thức giới thiệu Diễm Phượng với toàn thể công ty và những người quen biết để tránh những gán ghép trêu chọc của mọi người, cũng như sự hy vọng mong chờ từ những bóng hồng trót cảm mến anh. Mãi suy tưởng Bảo Thiệp không nhận ra mình đã vào sân đậu xe của bệnh viện từ lúc nào. Anh xách bịch thức ăn rồi hối hả đi lên phòng Diễm Phượng. Nãy giờ nằm một chỗ hoài chán, nàng bước dậy ngồi trên chiếc ghế mà lúc trưa Bảo Thiệp ngồi nhìn ra cửa sổ, trông ngóng xem hình dáng anh trở lại chưa. Trời đã tối, bên dưới con đường ánh sáng của những ngọn đèn chỉ đủ cho giao thông nhưng làm sao đủ để nhận diện người, nhất là từ khoảng cách từ trên lầu cao. Nhưng Diễm Phượng vẫn xao xuyến trông đợi người đàn ông nàng yêu thương. Bây giờ đối với nàng, anh là niềm tin, là tình yêu và cuộc sống của mình. Có tiếng gõ cửa rồi Bảo Thiệp bước vào, nụ cười tươi nở trên môi anh. Diễm Phượng quay lại mừng rỡ đón anh cũng bằng một nụ cười xinh xắn. Bảo Thiệp đặt giỏ đồ ăn lên bàn vui vẻ bảo: -Thiệp nhớ hồi xưa Phượng thích ăn các loại bún lắm, nhưng mà sau này cũng ít đi đâu chơi với Phượng nên không biết Phượng đã đổi khẩu vị chưa nữa! Liếc anh một cái, nàng hờn mát: -Tại vì có người cứ lẫn tránh người ta hoài thì lấy gì mà biết! Cười buồn, Bảo Thiệp đáp: -Thiệp xin lỗi, từ từ có dịp Thiệp sẽ kể cho Phượng nghe, hy vọng lúc đó Phượng không còn giận trách Thiệp. Diễm Phượng không nhắc chuyện đó nữa, nhỏ nhẹ hỏi: -Thiệp đi mua thức ăn có xa lắm không? Anh thật tình kể: -Chút thôi mà, sở dĩ Thiệp đi hơi lâu là vì phải ghé công ty để đổi xe. Nét mặt lo lắng, Diễm Phượng dè dặt hỏi: -Xe Thiệp bị sao mà phải đổi, hư à? Bảo Thiệp cười khì: -Hư gì đâu, phải đổi để mai đưa Phượng và chở chiếc xe đạp về. Không thể ngờ anh có đủ các loại xe như vậy, nàng ngây thơ bảo: -Xe mô tô làm sao chở xe đạp về được? Phượng ngồi sau không có khiêng nổi đâu đó. Nghe nàng nói mà Bảo Thiệp thương quá chừng, anh nhìn nàng âu yếm: -Thiệp lo được mà. Phượng yên tâm đi!… Sao, đói bụng chưa nè? Mình ăn bún Phượng nhé! Vừa nói anh vừa bày hai tô bún thơm lừng ra, chả các loại được trải bày trên mặt, cùng phần rau xắt nhỏ để ăn theo, sa tế cay đo đỏ thật hấp dẫn. Nhìn tô bún ai cũng bắt thèm. Diễm Phượng gật đầu không nói, nhưng ánh mắt háo hức vui mừng, vì được ăn ngon thì ít mà được người nàng yêu ân cần chăm lo cho thì nhiều. Hai người ngồi ăn thật ngon lành hạnh phúc, hương tình yêu tràn ngập cả căn phòng áp đảo hoàn toàn cái hơi hướm bệnh hoạn cố hữu của bệnh viện. Bảo Thiệp ân cần thăm hỏi: -Bún này Phượng ăn thấy sao, có được ngon miệng không? Diễm Phượng gật đầu cười: -Ngon lắm Thiệp à! Ăn được vài miếng, nàng ngừng nhai hỏi: -Thiệp sống như vậy chắc ăn hàng quán nhiều lắm phải không nè? Cười nhẹ, anh trầm tư: -À,… thì cuộc sống mà. Thiệp ở một mình bữa đây bữa đó nên cũng đâu có tiện nấu nướng gì, với lại cũng lười nên bạ đâu ăn đó thôi. Nàng tỏ lòng quan tâm: -Ăn bên ngoài lâu lâu một lần thì ngon, chứ ăn hoài cũng không tốt lắm cho sức khỏe đâu đó Thiệp… - rồi nàng nhỏ nhẹ đề nghị - … Không ấy, tới bữa Thiệp ghé chỗ Phượng đi, Phượng nấu cơm cho Thiệp ăn! Một câu nói đơn giản mà lại làm cho Bảo Thiệp ngậm ngùi xúc động, nó thể hiện cái sâu sắc quan tâm cho anh như một người vợ, một câu nói mà anh chưa từng được nghe Mỹ Hân hay những cô gái trẻ đẹp uốn lượn quanh mình thốt ra. Bảo Thiệp bồi hồi nhớ lại. Ngày ấy khi mẹ vừa mất, anh như bị chôn sâu trong đau khổ và tuyệt vọng, cũng chỉ có Diễm Phượng là cô bạn duy nhất đến thăm an ủi và động viên anh đừng bao giờ từ bỏ giấc mơ đại học. Quả thật không ai có thể sánh bằng cô bạn này, trách sao anh chẳng thể quên nàng được. Từ ngày mẹ mất Bảo Thiệp lấy công việc, lúc đầu là để mưu sinh, còn sau này khi đã thành công giàu có như là một niềm vui để mà quên đi cái cô độc của mình. Nhiều khi anh cay đắng nhận ra mình có nhà mà cũng như không. Về nhà làm gì khi chỉ thấy cái bóng của chính mình trên tường. Đã lâu lắm rồi Bảo Thiệp không được nghe một câu nói nặng tình săn sóc từ một ai như vừa rồi của Diễm Phượng, nó khiến anh xúc động đến ứa nước mắt. Nghe mắt mình cay cay, anh làm bộ hít hà nói lảng ra: -Trời, ăn trúng cục sa tế cay gần chết! Diễm Phượng tưởng thật vội vàng mở ly chai nước lọc đưa cho Thiệp: -Uống vào chút nước đi Thiệp! Bảo Thiệp đưa tay đỡ lấy chai nước, bàn tay vô tình chạm vào những ngón tay mềm mại của Diễm Phượng. Một cảm xúc thật lạ như luồng điện diệu kỳ chạy qua đôi bàn tay nối liền hai trái tim đang thổn thức trong tình yêu chân thật dành cho nhau. Hai đứa mở to mắt nhìn nhau, rồi Diễm Phượng rụt rè rút tay về ngập ngừng nhắc lại: -Thiệp uống nước đi cho đỡ cay! -Ờ… Thiệp uống đây. Phượng cứ ăn tiếp đi! Một chốc sau thì hai người cũng xong bữa ăn, trời tối lạnh mà ăn tô bún vừa nóng vừa cay, rất ngon lành, lại bên cạnh người mình yêu khiến cả hai rất dễ chịu thư thái trong tâm hồn. Diễm Phượng ngồi xuống giường bệnh, kê chiếc gối để tựa lưng vào. Nàng băn khoăn không biết Bảo Thiệp dự tính như thế nào sắp tới. Ngẫm nghĩ một chút nàng thấy mình thật may mắn từ lúc vào đây được Thoa và Bảo Thiệp ở bên cạnh chăm nom bầu bạn, chứ nếu không chắc cô đơn buồn chán lắm. Bây giờ cũng tối hẳn rồi, chắc Bảo Thiệp cũng sắp về để còn lo công việc của anh và nghỉ ngơi nữa. Phải chi người ta cho về chiều nay cho rồi! Bây giờ khi anh về ngồi lại một mình vài tiếng nữa mới đến giờ ngủ, mà chỗ lạ chưa chắc đã ngủ được. Nghe tiếng thời gian trôi qua kiểu đó mà chán gì đâu! Diễm Phượng bất giác buông tiếng thở dài. Nét mặt trầm tư và tiếng thở ra ấy của Diễm Phượng lại làm cho Bảo Thiệp hiểu theo một cách khác, anh ân cần hỏi: -Phượng ăn xong thấy không khỏe trong người hả? Nàng vội vàng khoa tay lắc đầu cải chính: -Ồ không phải đâu Thiệp, Phượng khỏe mà. Bảo Thiệp vẫn chưa an tâm: -Sao Thiệp thấy Phượng có vẻ không vui vậy? Chẳng lẽ nói thật cái lý do nàng sợ anh về phải ở lại một mình buồn, ngượng chết luôn! Diễm Phượng bèn viện cớ khỏa lấp: -Chắc là… Phượng nhớ nhà vậy thôi, bởi vì có ai muốn nằm trong bệnh viện hoài đâu đúng không Thiệp? Câu này Diễm Phượng chỉ tìm đại một lý do để giải thích sự thắc mắc của Bảo Thiệp, nhưng không ngờ lại làm anh ái ngại khi nhớ đến ý định của mình muốn chuyển chỗ ở cho nàng. Lẽ nào cái căn trọ lùi xùi nóng bức ấy mà lại làm cho nàng lưu luyến đến thế sao? Nếu vậy làm sao để thuyết phục nàng đến cư ngụ nơi căn nhà mà anh đã bỏ bao nhiêu tâm huyết sửa đổi lại cho riêng nàng đây chứ? Bỗng nhiên hai người đều có lý do để mà tư lự. Một phút im lặng trôi qua. Bảo Thiệp lên tiếng: -Phượng à, nếu như Phượng không ngại, tối nay Thiệp muốn được ở lại đây trông chừng cho Phượng. Thiệp sẽ nằm ngủ trên chiếc ghế bành này, cũng êm lắm. Phượng thấy sao? Lúc chiều người y tá khi vào thăm bệnh Diễm Phượng có cho biết họ thỉnh thoảng vào kiểm tra bệnh nhân trong đêm, nên thật ra không có gì đáng dị nghị khi hai người ở chung phòng. Xét cho cùng đây là phòng bệnh chứ đâu phải là phòng khách sạn mà e dè chuyện nam nữ chung đụng, cho nên anh mới dám mở lời đề nghị như vậy. Trong lòng vui mừng muốn reo lên nhưng Diễm Phượng cũng cố kiềm chế lại, đáp một câu lấy lệ rất kiểu con gái: -Phượng ở đây cũng có các y tá chăm sóc, Thiệp ở lại vậy… Phượng chỉ sợ làm phiền Thiệp quá đáng thôi! Bảo Thiệp mỉm cười, đôi mắt nhìn nàng trìu mến: -Phượng đâu có thân nhân nào, để Phượng ở đây một mình Thiệp không an lòng. Hơn nữa Thiệp về cũng lang thang kiếm một chỗ ngủ trong văn phòng chứ cũng đâu làm gì. Nét mặt vui tươi hẳn ra, nàng sung sướng đáp: -Vậy xem như tối nay Phượng có bạn trò chuyện rồi ha! -Thiệp lúc nào cũng muốn được làm bạn cho Phượng trò chuyện, từ hồi xưa lận, mà bây giờ cũng vậy. Một chút sau thì cô ý tá vào thăm hỏi: -Cô ăn uống bình thường chưa, có đau đớn, khó chịu hay chóng mặt gì không? -Dạ em bình thường chị à! -Cô đi lại khá ổn chứ? - cô y tá lại hỏi. -Dạ chiếc giày này nó to quá em chưa quen nên phải đi chậm, nhưng ngoài ra thì em đi đứng bình thường thôi. Gật đầu có vẻ hài lòng, cô y tá bảo: -Vậy là tốt rồi! Thôi cô nghỉ đi, có cần gì thì gọi tôi nhé! -Dạ cám ơn chị… - rồi như đang nóng lòng, Diễm Phượng hỏi - … à chị ơi, mai chắc em về được chưa chị? -Cái đó là quyết định của bác sĩ, nhưng tôi nghĩ nếu cô ăn uống đi lại được thì bác sĩ sẽ cho cô về thôi. Thôi cô nghỉ đi nhé! -Dạ chị. Diễm Phượng thở ra nhẹ nhõm, được về càng sớm càng mừng. Nàng đang phập phồng lo sợ cái hóa đơn bệnh viện khổng lồ sắp sửa ụp xuống đầu, mà nàng hiểu rất rõ ở lại bệnh viện càng lâu thì nó càng phồng to lên. Nợ cũ chưa dứt đã lòi thêm nợ mới. Riết rồi nàng bị ám ảnh bởi chữ nợ luôn. Thiệt là khổ! Tự nhiên nghĩ đến đó mặt nàng xụ xuống buồn thiu. Bảo Thiệp nhận ra những chuyển biến ấy ngay. Anh lo lắng hỏi: -Phượng có gì không vừa ý à? Thiệp biết được không? Lắc đầu quầy quậy, nàng chối: -Ơ… đâu có gì đâu Thiệp. Liếc vội nhìn đồng hồ, thấy đã hơn bảy giờ tối, Bảo Thiệp dang tay ra đưa cho Diễm Phượng chiếc túi nylon đựng những thứ anh mua lúc nãy trên đường đi mua thức ăn, nhẹ giọng bảo: -Ít đồ lặt vặt để Phượng dùng. Diễm Phượng đưa tay nhận mà bụng phân vân vô kể, lúc nãy cũng một túi nylon tương tự đã khiến nàng mắc cỡ lắm rồi, bây giờ không biết là gì nữa đây. Nàng dè dặt mở túi nhìn vào, thấy trong đó có hai chiếc bàn chải đánh răng, ống thuốc đánh răng nho nhỏ, dây xỉa răng, chiếc lược, ít kẹp và dây cột tóc. Nàng xúc động vô cùng, không ngờ anh để ý chăm lo cho mình đến từng chút rất nhỏ như vậy. Nàng bồi hồi hỏi: -Thiệp… mua hồi nào vậy? Nheo mắt cười, anh xuề xòa đáp: -Lúc nào cũng vậy mà, đâu quan trọng phải không?… Nói chứ hồi nãy trên đường đi mua bún Thiệp ghé tiệm bách hóa mua luôn. Khẽ khàng cúi đầu xuống, Diễm Phượng thầm thì: -Thiệp chu đáo với Phượng quá! Cho Phượng cám ơn. Nếu như biết tường tận tất cả những gì anh đã và sắp làm cho nàng, chắc Diễm Phượng sẽ phải bật khóc vì xúc động nữa kia. Bảo Thiệp làm những điều ấy như một bổn phận trái tim anh mách bảo mà chẳng muốn phô trương kể lể bao giờ. Nghe Diễm Phượng nói, anh chỉ cười cười đáp kiểu vui đùa: -Thiệp đã hứa săn sóc cho Phượng kia mà, và Phượng cũng đã đồng ý rồi không được thu hồi thỏa thuận mình đã ký kết đó nghen! Diễm Phượng vẫn cúi đầu nhìn xuống mặt nệm, khẽ cười mà đôi mắt đã bắt đầu long lanh nước mắt, giọng nàng buồn như tiếng khóc: -Phượng bây giờ nghèo lắm nên không có gì lo lại được cho Thiệp. Nếu Thiệp không chê, Phượng sẽ nấu bữa cho Thiệp ăn, áo quần thay ra Phượng giặt được, hoặc có cần sửa sang gì Phượng may khâu giúp. Phượng không có gì, ngoài một tấm lòng. Bảo Thiệp nghe rung chuyển đến tận đáy tim vì sự xúc động quá mãnh liệt trước cái chân tình của người con gái trước mặt. Quả nhiên về vật chất nàng nghèo thật, nhưng tấm lòng thì nàng giàu quá đỗi, mà đó là điều anh khao khát vô cùng. Lòng xốn xang tràn ngập thương yêu trân quý, anh muốn bước lại ôm chầm lấy cô gái ấy vào lòng, hôn lên vần trán thẳng thanh tú kia, rồi thầm thì bên tai nàng những lời chân thật nhất của cõi lòng mình. Phượng ơi, thật không uổng công anh đã chờ đợi em bao năm nay. Em đẹp mãi trong lòng anh như một vầng trăng rằm sáng vằng vặc làm lu mờ tất cả nhưng vì sao nho nhỏ nhấp nháy kia. Em là cánh hoa phượng không bao giờ úa tàn, sẽ mãi đỏ thắm như máu trong tim anh. Nhưng những lời nồng nàn yêu thương đó chỉ tồn tại trong suy tưởng của Bảo Thiệp mà không bật ra được. Anh ngồi sững nhìn Diễm Phượng, bàng hoàng chiêm ngưỡng. Đã biết nàng từ thời trẻ dại mà anh vẫn chưa thấy hết những nét đẹp giấu kín trong tâm hồn nàng. Giây phút thật im ắng trôi qua, cả hai lặng lẽ trong xúc cảm chất ngất của riêng mình, rồi Bảo Thiệp lên tiếng, giọng tha thiết: -Tấm lòng ấy của Phượng là vô giá đối với Thiệp. Thiệp cần nó vô vàn. Diễm Phượng vẫn trầm tư nhìn nguyên một vị trí nãy giờ, môi mỉm cười nhẹ và tia mắt ánh lên một niềm vui. Bảo Thiệp đứng dậy vươn vai duỗi tay lên trần phòng rồi hớn hở cười nói: -Sao tự nhiên mình nói chuyện buồn quá vậy Phượng hen. Bây giờ đi đánh răng đi không thôi lát muốn ngủ lại lười, phải vậy không? Che miệng cười, nàng liếc anh: -Vậy coi bộ Thiệp sống một mình rồi khi lười là bỏ đánh răng luôn phải không đây. Gãi gãi đầu, anh cười bẽn lẽn: -Đâu có đâu Phượng, lâu lắm Thiệp mới quên một bữa thôi chứ Thiệp cũng biết tự lo mà. -Phải không đó! - nàng tủm tỉm. Sau khi làm những công việc cá nhân ấy xong, Diễm Phượng lại lên giường ngồi. Nàng sướng vui rộn rã trong lòng được gần kề và trò chuyện với Bảo Thiệp từ chiều đến giờ. Từ ngày thầm yêu anh chưa bao giờ nàng có được nhiều thời gian bên anh như hôm nay. Bảo Thiệp cũng vậy, anh hào hứng buông mình xuống chiếc ghế bành, gác chân lên cái bệ gác chễm chệ ra vẻ thư giãn lắm. Chiếc ghế này bọc bằng nỉ rẽ tiền, không thể bì với chiếc ghế da cao cấp ở nhà hay văn phòng riêng của anh, nhưng trong bệnh viện có như vậy cũng quý rồi. Hai người bạn rồi cách nhau cũng chừng hơn hai thước. Bảo Thiệp bàn tính: -Phượng nè, hôm trước Thiệp nói là đúng ra hôm nay sẽ đưa Phượng đến một nơi, nhưng rồi chuyện bất ngờ xảy ra Phượng bị ngất nên chưa có dịp. Vậy sáng mai khi mình về Phượng đến đó với Thiệp nhé? Diễm Phượng thoáng chút ái ngại hỏi: -Đến đó ngay sau khi rời bệnh viện à, có tiện lắm không Thiệp? Bảo Thiệp gật đầu dễ dãi: -Nếu Phượng muốn về nhà trước chuẩn bị chút rồi đi cũng được, nhưng Thiệp tin Phượng sẽ vừa ý khi đến đó. Cách nói này làm bất cứ ai cũng phải tò mò. Diễm Phượng cũng vậy, hỏi ngay: -Có gì lạ hấp dẫn lắm sao? Thấy cũng nên giải thích cho nàng là vừa, anh nhỏ nhẹ bắt đầu vào đề tài: -Thiệp đưa Phượng đến đó chủ yếu là để nhờ Phượng giúp cho Thiệp một chuyện. Được làm gì đó cho người mình yêu thì ai mà chẳng rất sẵn lòng, Diễm Phượng nhiệt tình: -Chuyện gì vậy Thiệp? Nếu trong khả năng thì Phượng sẽ giúp ngay. Bảo Thiệp nhìn nàng điềm đạm giải bày: -Chuyện thế này Phượng à. Một phần lớn công việc của công ty tụi mình liên quan tới việc tìm mua những nhà cửa, biệt thự, nói chung là bất động sản đang tàn tạ, hư hỏng, xuống cấp. Sau đó mình phục hồi sửa chữa, thiết kế chúng lại rồi bán cho người có nhu cầu. Có khi chưa đúng lúc mình sẽ giữ lại đợi thời điểm giá cả hợp lý mới bán. Phượng hiểu Thiệp nói không? Bảo Thiệp cố tình dùng nhóm từ “công ty tụi mình” để thầm nhắn nhủ với Diễm Phượng anh đã xem nàng là một nửa kia của mình rồi, và nàng rất nhạy bén nhận ra ngay cách nói âu yếm ấy. Nàng xúc động gật đầu: -Phượng hiểu. Sao nữa Thiệp? Bảo Thiệp lựa lời giải thích tiếp: -Hiện giờ đang có một căn nhà như vậy, cũng gần đây thôi. Thiệp rất ít đến đó lại là đàn ông không khéo trong việc chăm sóc nhà cửa. Thiệp muốn nhờ Phượng đến đó ở, xem như cai quản giùm Thiệp cho nó khỏi lạnh lẽo bụi bặm. Được không Phượng? Diễm Phượng hiền lành, và có thể bị chút tụt hậu vì đã lâu sống trong nghèo khó nên thu gọn lại trong cái vỏ của mình, nhưng không phải kém thông minh. Nàng hiểu ngay dụng ý thật sự của Thiệp là chỉ muốn giúp nàng có một nơi ở tươm tất hơn. Cái mặc cảm cố hữu như một phản xạ xúi đẩy nàng từ chối. Nhưng cái cách anh đặt vấn đề khéo léo tế nhị quá, làm như chính nàng đang là người ban ơn chứ không phải là người nhận ơn, thì làm sao từ chối cho được? Diễm Phượng thầm cảm kích vô cùng cái chu đáo và lòng quan tâm sâu sắc Bảo Thiệp dành cho mình. Nàng nhỏ giọng đáp: -Thiệp thiệt là!… Vậy mai về Thiệp cho Phượng ghé nhà chuẩn bị chút rồi Phượng sẽ đi với Thiệp. Mỉm cười, anh nhìn nàng âu yếm bảo: -Cám ơn Phượng nhiều lắm. Tối nay Thiệp chắc chắn sẽ ngủ rất ngon vì đã an tâm được Phượng giúp rồi. Câu nói tuy mới nghe có vẻ không thật nhưng xét kỹ lại rất thật. Đúng vậy, Thiệp đã đưa được người con gái anh yêu đến một nơi khác sống đàng hoàng đầy đủ hơn, thì làm sao anh không an tâm thư thái trong lòng mà có một đêm ngon giấc chứ! Đêm xuống đã lâu, không gian tĩnh mịch bao trùm vạn vật. Bảo Thiệp thấy Diễm Phượng vẫn ngồi trên giường bệnh bèn mềm mỏng bảo: -Thôi giờ cũng tối rồi. Phượng nằm xuống ngủ đi cho khỏe nhé! Giọng anh êm ái thắm đượm yêu thương trong đó, Diễm Phượng ngoan ngoãn nghe theo nằm xuống nhưng tận sâu trong lòng lại bất an nuối tiếc. Khoảnh khắc được ở bên người đàn ông nàng yêu như thế này sao có vẻ mong manh quá, ít ỏi quá, liệu mai này nàng có dịp được ở bên anh như thế này nữa chăng? Tự nhiên nàng thấy tiếc thời gian ngủ, phải chi thời gian đó được dùng để trò chuyện suốt đêm với anh nhỉ? Diễm Phượng bèn phụng phịu: -Phượng chưa muốn ngủ đâu, còn sớm mà! Bảo Thiệp bước tới kéo chiếc chăn lên đắp ngang ngực nàng, dịu dàng khuyên nhủ: -Phượng mới bệnh dậy, chưa hoàn toàn khỏe đâu. Ngủ đi, có gì mai tha hồ mà nói. Chịu chưa nè? Nàng ngước lên, hai đôi mắt nhìn nhau âu yếm. Một đêm yên bình trôi qua trong bệnh viện. Sáng ra, sau khi hai người ăn ít điểm tâm trong nhà ăn của bệnh viện thì vị bác sĩ đến. Ông thăm hỏi nhanh chóng rồi ký giấy cho Diễm Phượng xuất viện. Bảo Thiệp dắt hộ chiếc xe đạp cho nàng, hai người cùng thả bộ ra bãi đậu xe. Ánh nắng buổi sáng và khí trời mát mẻ thật dễ chịu. Thấy chiếc xe tải hạng nhẹ của anh, nàng lấy làm bất ngờ hỏi: -A thì ra hôm qua Thiệp nói đi đổi xe là đổi qua xe này à? Hếch mặt cười Bảo Thiệp hãnh diện đáp: -Thì nó đó, để đem xe đạp về cho Phượng luôn. Bảo Thiệp nhấc chiếc xe đạp lên, thấy nó nhẹ tênh, thầm khen Thoa đã không phụ lòng tin cậy của anh mua cho Diễm Phượng chiếc xe thật tốt. Anh bỏ nó vào phần phía sau chiếc xe tải của mình, đỡ Diễm Phượng vào xe rồi thong thả lái về. Hai đứa ngồi bên nhau lòng nao nao hạnh phúc, giờ đã trưởng thành rồi mà đứa nào cũng e ngại rụt rè y như đôi bạn mới lớn dưới mái trường phổ thông dễ thương ngày nào. Diễm Phượng dè dặt hỏi: -Hôm nay là thứ Hai rồi, là ngày đi làm bình thường. Phượng không vào công ty như vầy có sao không Thiệp? Bảo Thiệp quay sang háy mắt cười, lấp lửng: -Chắc… không sao đâu! Thiệp cũng không vào công ty giống Phượng nè. Nàng cong môi lý luận: -Thiệp khác, Phượng khác chứ bộ! -Khác sao kia? - anh tiếp tục nghịch ngợm. -Thiệp là ông chủ, còn Phượng là nhân viên, đâu giống nhau được. Bảo Thiệp thích thú nói vòng vo: -Coi vậy chứ nhiều khi nhân viên mà có quyền không thua gì chủ đâu đó. Diễm Phượng lặng im không nói, còn Bảo Thiệp thì tủm tỉm cười. Thoáng chốc hai người đã trở lại căn trọ của Diễm Phượng. Bảo Thiệp quay sang nhỏ nhẹ dặn: -Phượng cứ ngồi yên đây đợi Thiệp! Rồi anh nhanh nhẹn đi vòng sang ân cần mở cửa xe dìu nàng xuống, vì ghế ngồi khá cao mà chân trái nàng mang chiếc giày cồng kềnh kia rất khó bước xuống. Diễm Phượng mỉm cười gật đầu, lòng rất vui trước sự săn sóc của anh. Khi hai bàn tay nắm vào nhau, cả hai thoáng bối rối, ngượng ngùng. Đã biết và chơi thân nhau từ nhỏ, nhưng đến khi lớn lên hai người rất trong sáng với nhau chưa từng có những cử chỉ chung đụng gần gũi, nên mặc dù lòng đã yêu nhau nhưng vẫn có gì đó không được tự nhiên. Bà hàng xóm bán quán lại đưa mắt tò mò nhìn lom lom hai người. Bảo Thiệp nhìn bà gật đầu cười chào, nghĩ bụng ai bà ta cũng để ý như vậy thảo nào không rành chuyện thiên hạ quá đỗi. Chắc chút nữa bà ta sẽ xầm xì với mấy vị khách tới quán của bà về cô hàng xóm không hiểu sao đi đâu mất tiêu hai ngày rồi trở về cùng cái chân bị thương và một người đàn ông lạ trong chiếc xe tải to đùng thế này. Quả nhiên Diễm Phượng e ngại sự dị nghị cũng có cái lý của nàng. Tự dưng anh thấy khôi hài cho cái nhiều chuyện của người đời và bật cười một mình.
☘︎