← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 18

Đến căn trọ của Diễm Phượng, Bảo Thiệp khóa xe rồi bình thản bước vào trong. Từ lúc tìm lại được nàng đây là lần đầu tiên anh đặt chân vào nhà nàng, và bây giờ thì anh hiểu tại sao Diễm Phượng luôn tránh né không muốn mời anh vào. Khung cảnh đơn sơ đến tội nghiệp khiến anh xót xa ray rứt. Trong nhà hầu như chẳng có gì đáng kể, chỉ hai cái ghế bằng nhôm xếp rẻ tiền kê cạnh một cái bàn gỗ, trên có vài cuốn sách và một xấp báo chí cũ. Bảo Thiệp đoán đây là vừa bàn ăn vừa là bàn làm việc của Diễm Phượng. Một chiếc chiếu nylon cuộn tròn lại để ở góc phòng, có lẽ là chỗ ngủ của nàng, vì chẳng thấy có nệm giường nào cả. Ở một góc nhà mà có thể gọi là “bếp” có chiếc lò điện nhỏ nhỏ, vài cái nồi chảo, muỗng đũa, vài chai lọ có lẽ là gia vị bột nêm gì đó. Góc đối diện là một chiếc tủ gỗ khá cũ kỹ có mấy ngăn kéo mà anh đoán là tủ quần áo. Tần ngần bước lại gần Bảo Thiệp ái ngại đưa tay kéo ngăn đầu tiên. Đập vào mắt anh là một cuốn album, một cuốn sổ bìa hồng, và chiếc khung hình mà Bảo Thiệp nhận ra ngay chính là bức tranh anh vẽ tặng Diễm Phượng nhân dịp sinh nhật nàng năm ấy. Tò mò, Bảo Thiệp cầm cuốn sổ lên rồi hồi hộp mở ra, đó là cuốn nhật ký của nàng. Tim bỗng đập mạnh, anh ngấu nghiến đọc lướt nhanh trang được trang mất: Ngày… tháng… năm… Hè năm nay sao mình buồn quá, cứ mong hè qua thật mau để được gặp lại người ta. Từ lúc nào không hiểu vì sao mình cứ hay nghĩ đến người ta quá! Chẳng lẽ mình đã… ôi, ai biết được chắc mình xấu hổ chết mất thôi!… Ngày… tháng… năm… Dạo này sao người ta cứ hay lẫn tránh mình vậy nhỉ? Mình đã làm gì có lỗi với người ta đâu mà lại bị đối xử như vậy! Sao mình hoang mang và buồn quá!… Ngày… tháng… năm… Chiều nay đi học về tình cờ mình gặp ngươi ta và được người ta chở. Bạn bè chở nhau đi học trong trường là chuyện thường, vậy mà ngồi sau người ta mình lại hồi hộp xao xuyến lạ kỳ!… Ngày… tháng… năm… Hôm nay là sinh nhật thứ mười bảy của mình. Bạn bè đến đông đủ chỉ thiếu một người, lại là người mình mong đợi nhất. Mình phải làm bộ vui cười với các bạn mà lòng buồn muốn khóc. Sao người ta nỡ không đến dự ngày vui của mình? Mà phải rồi, mình chỉ là một người bạn bình thường như những người bạn khác, người ta chắc chẳng mảy may quan tâm đâu!… Ngày… tháng… năm… Hôm nay mình phải khổ sở nghe lời tỏ tình của một người bạn rất thân trong nhóm. Mình không thể nhận đáp lại tình cảm của bạn, vì mình biết trái tim mình đã thuộc về người ta. Tại sao người nói lời tỏ tình với mình hôm nay không phải là người ấy nhỉ? Thật là oan trái!… Ngày… tháng… năm… Thế là từ nay mình đã trở thành mồ côi bơ vơ một mình trên đời! Ba mẹ đã đi về nơi xa ấy, chỉ còn một mình mình lẻ loi trong đau đớn ngút ngàn. Giờ này người ta nơi đâu, có nhớ chút gì đến cô bạn cũ đang vất vưởng trong kiếp sống nghèo khó nợ nần! Sao mình thèm có được một bờ vai của người ta để ngả vào mà khóc quá!… Ngày… tháng… năm… Đêm nay trong căn trọ trời nóng thật khó ngủ, nghe tiếng chuông đồng hồ nhà hàng xóm cứ đổ hết giờ này qua giờ khác mà sốt cả ruột. Hình ảnh của người ta lại cứ chập chờn hiện về. Đã lâu rồi người đã đi đâu mất, chắc đã yên bề gia thất rồi. Biết là vô vọng sao mình vẫn cứ yêu người! Đúng là tình đầu sao khó quên quá!… Ngày… tháng… năm… Tối nay sau bao nhiêu năm tưởng như sẽ không bao giờ còn gặp lại, người ta đã tìm đến mình ở vũ trường. Trời ơi mình cứ ngỡ là mơ! Lời nói và ánh mắt của người ta sao đầy ắp nồng nàn yêu thương! Hay là mình vì yêu người ta quá mà tự suy diễn đây?… Ngày… tháng… năm… Chủ Nhật này người ta hứa đưa mình đến một nơi nào đó rất bất ngờ. Sao mình hồi hộp và nôn nao quá sức! Nếu biết mình đã yêu người ta bằng cả trái tim, chỉ mỗi giây mỗi phút được ở bên người mình đều nâng niu hạnh phúc đến mức nào, thì người ta sẽ hiểu mình chẳng cần đi đến bất cứ nơi nào, vì chỉ cần bên người là đã quá đủ với mình rồi!… Ngày… tháng… năm… Sáng nay thứ Bảy mình sẽ sang nhỏ Thoa. Những ân cần săn sóc của người ta gần đây khiến mình tin mình đang được yêu. Mình vui sướng quá, mà niềm vui này phải chia sẻ cùng nhỏ Thoa thôi chứ giữ trong lòng một mình sao được. Mình giấu nó lâu rồi vì sợ yêu đơn phương nói ra làm gì cho thêm buồn, nhưng bây giờ hạnh phúc đang đến thì ngại gì mà không chia sẻ với nhỏ bạn… Cuốn lưu bút ngưng tại đó, ngày cuối cùng ghi đúng là thứ Bảy hôm qua. Bảo Thiệp bàng hoàng lặng cả người khi hiểu những tâm tư thầm kín nhất của người con gái anh yêu bao năm nay. Đưa tay lên ôm ngực một cách vô thức như để vỗ về quả tim đang thổn thức mãnh liệt, mặt nhăn lại khổ sở, BảoThiệp nghe nhói buốt trong hồn khi nhận ra mình chẳng hiểu gì về Diễm Phượng, và tự tránh mình thậm tệ đã vô tình mà làm khổ nàng bao nhiêu năm qua. Đờ đẫn bỏ trả cuốn nhật ký vào vị trí cũ, Bảo Thiệp như muốn thét lên trong tâm tưởng “Phượng ơi, Thiệp sai rồi! Sao hai đứa mình lại đau khổ một cách tức tưởi như thế này! Lòng mình đã thuộc về nhau từ ngày xa xưa ấy, vậy mà lại phải mất nhau cả gần mười năm!” Nói đâu xa, chỉ cách đây nửa giờ anh còn hiểu lầm một cách đáng bị phạt rằng Diễm Phượng thầm yêu Đình, yêu tới mức vì ghen với Thoa mà làm trò điên rồ đến đổ bệnh. Bảo Thiệp nhăn mặt lại tự khinh bỉ mình, đúng là yêu quá rồi suy diễn lung tung hết sức bậy bạ, nghi ngờ cho Diễm Phượng một cách oan ức như vậy, ngoài ra lại tự làm khổ mình từ sáng đến giờ! Quả là u mê ngu muội! Nhưng bây giờ hiểu rõ Diễm Phượng chỉ yêu anh, tại sao bất chợt đang nói chuyện với Thoa nàng lại bị chấn động đến mức vậy? Chẳng lẽ còn một lý do nào khác? Rút kinh nghiệm lần vừa rồi, Bảo Thiệp hít một hơi thật sâu cố ghìm xuống cái nóng nảy muốn tìm ra đáp số ngay lập tức. Thôi chuyện đó từ từ sẽ tìm hiểu sau, chỉ cần biết hai điều: một là Phượng thật lòng yêu anh, và hai là nàng đã bình an vô sự. Vậy đủ rồi! Mình sẽ bù đắp lại cho Phượng. Còn bây giờ hãy tiếp tục nhiệm vụ của mình đem áo quần vào cho nàng, nếu không sáng mai bác sĩ cho xuất viện làm sao nàng rời bệnh viện đây! Bảo Thiệp chợt phì cười với cái ý nghĩ khôi hài ấy. Lòng phấn chấn vui tươi hẳn ra, anh trở lại công việc tìm kiếm. Kéo ngăn kế tiếp của chiếc tủ ra, Bảo Thiệp thấy áo quần Diễm Phượng xếp ngay ngắn, anh lấy hai bộ bỏ vào chiếc bao nylon rồi nhanh chóng rời nhà. Bảo Thiệp nóng lòng được gặp lại Diễm Phượng ghê gớm, sẽ ôm chầm lấy nàng vào lòng mà nói ngàn lời xin lỗi mới hả được! Lên xe chạy được một đoạn, chợt nhớ ra điều gì quan trọng, Bảo Thiệp nhíu mày, khuôn mặt lộ hẳn nét bối rối khó xử. Chiếc mô tô giảm ga chạy chậm lại lừng khừng một cách bất thường, cho thấy người điều khiển nó đang bị phân tâm, rồi bỗng vọt nhanh quẹo vào một con đường khác hướng về một trung tâm mua sắm lớn gần đó. Tại bệnh viện người chuyên viên vật lý trị liệu đến gặp Diễm Phượng tại giường và chuẩn bị công việc của mình. Nàng ngại Thoa ngồi không sẽ buồn trong lúc mình được điều trị, bèn nhìn cô thì thầm: -Nếu mày bận thì cứ về trước đi Thoa, chắc Thiệp cũng sắp trở lại thôi. Tao khỏe rồi không sao đâu! Thoa dẩu môi nghiêm mặt bảo: -Tao không đi đâu hết, ai dám bỏ mày một mình! Chừng nào ông Thiệp trở lại tao giao mày lại cho ổng xong tao mới về. Người chuyên viên sau khi hỏi han xem xét bèn hướng dẫn cho Diễm Phượng một số bài tập để tập ở nhà. Chẳng bao lâu sau thì Bảo Thiệp trở lại. Vừa thấy anh, Thoa toét miệng cười xỏ xiên nói đùa: -Ui trời, Thiệp đến nhà con Phượng, mà lại còn chạy xe mô tô nữa. Vậy mà Thoa tưởng nhà nó ở trên mặt trăng luôn chứ! Bảo Thiêp cười phào cam chịu. Anh hiểu ý Thoa trêu mình lề mề. Mà cũng phải, mất thời gian đứng đọc nhật ký của người ta, lại còn ghé trung tâm mua sắm không lâu sao được. Nhìn Diễm Phượng trìu mến, anh thăm hỏi: -Nãy giờ Phượng thấy sao rồi, khỏe hơn chưa? -Phượng không sao, cám ơn Thiệp. Mọi người lặng im ít giây. Muốn để cho hai người đang yêu có thời gian riêng tư săn sóc nhau, Thoa tế nhị đứng lên nhí nhảnh bảo: -Thôi tui về đây, trả lại con Phượng cho ông chăm sóc đó. Nó có ốm bớt lạng thịt nào là Thoa sẽ khiếu nại Thiệp đó nghen! Bảo Thiệp nhanh nhẹn đề nghị: -Để Thiệp đưa Thoa về rồi sẽ trở lại với Phượng! Thoa khoa tay từ chối: -Thoa về một mình được, không cần đâu! Thiệp cứ ở lại chăm lo cho nhỏ Phượng đi! Bảo Thiệp ái ngại: -Hồi sáng Thiệp đưa Thoa đến thăm Phượng, bây giờ ai lại để Thoa về một mình như vậy được. Để Thiệp đưa Thoa về cho! Diễm Phượng bây giờ cũng thêm vào: -Ừ mày để Thiệp đưa về đi. Tao ở đây có gì đâu mà phải săn sóc. Thoa trừng mắt dứt khoát: -Không lôi thôi gì nữa! Tao ra đón xích lô về có sao đâu. Mày mới bệnh dậy không lo lại đi lo cho người mạnh. Bảo Thiệp chép miệng: -Nếu Thoa nhất định như vậy thì tụi mình cũng chịu, nhưng để Thiệp gọi taxi chở Thoa về! Dứt lời anh lấy máy gọi ngay cho hãng xe taxi rồi đưa Thoa đi ra. Trước khi đi, anh quay lại nhìn Diễm Phượng nhỏ nhẹ: -Để Thiệp đưa Thoa ra đón taxi rồi sẽ trở lại với Phượng ngay! Thoa đặt tay lên vai Diễm Phượng bảo: -Tao về nghe mày, mai mày xuất viện chiều đi làm về tao tranh thủ ghé thăm mày! -Ờ mày về cẩn thận. Gặp lại sau! Diễm Phượng nắm bàn tay Thoa đáp rồi nhìn hai người đi ra, lòng cảm động trước sự quan tâm của cô bạn và bồi hồi lâng lâng trước cái dịu dàng trong câu nói của Bảo Thiệp khi nãy. Từ lúc trở lại chẳng biết suy nghĩ thế nào mà bỗng dưng ánh mắt và lời nói của anh êm ái hẳn ra, không còn ơ hờ xa lạ như lúc sáng nữa. Quay sang nhìn bình hoa tươi đang khoe sắc anh mua tặng trên bàn nàng vui lắm. Sự tiết lộ của Thoa lúc nãy về việc Bảo Thiệp thật lòng yêu ai khiến Diễm Phượng vẫn còn quá vui sướng chưa dám tin hẳn đó là sự thật. Sao yêu em mà anh lại không bày tỏ cùng em mà lại nói với nhỏ bạn? Anh là con trai mà, lẽ nào “nhát” đến độ không dám thổ lộ với người mình yêu, hay anh còn có gì ái ngại? Mấy ông con trai cũng phức tạp khó hiểu gì đâu! Diễm Phượng băn khoăn rồi tủm tỉm cười một mình, nghe một thoáng hạnh phúc dù mong manh len nhẹ vào hồn. Tự dưng nàng khao khát anh trở lại thật nhanh bên mình ghê gớm. Bảo Thiệp đưa Thoa ra tới trước cổng bệnh viện. Chiếc taxi anh gọi vẫn chưa kịp đến. Thoa nhìn anh nghiêm trang nói khẽ: -Thiệp ở lại ráng chăm sóc nhỏ Phượng giùm Thoa nghen! Nếu Thiệp thật bụng yêu nó như đã nói, thì Thoa nghĩ nên cho nó biết tình cảm của lòng mình. Nó yêu Thiệp lắm và cũng đã khổ nhiều. Đừng để nó thấp thỏm lo âu như vậy nữa, tội lắm! Bảo Thiệp gãi tai ấp úng: -Ờ… thì để Thiệp cố gắng! Thoa phì cười mà mặt nhăn lại: -Trời, ông làm tới tổng giám đốc quyền hành cao ngất như vậy, mà chỉ nói với một cô gái yếu đuối như nó mấy chữ “anh yêu em” mà khổ sở vậy sao? Chán ông thiệt! Bảo Thiệp ngượng ngập cười, thấy điều nghịch lý Thoa mới nêu ra thật chính xác. Có cái lạ, đâu phải anh là kẻ nhát gái, với những cô gái kia theo đeo bám anh rất dạn dĩ bản lĩnh, một sự lịch thiệp nhẹ nhàng pha chút phớt tỉnh bất cần ấy mà lại làm cho mấy cô chết mê chết mệt. Vậy mà với Diễm Phượng thì Bảo Thiệp lại mất hẳn cái bạo dạn thường có của mình. Hình như một tình yêu sâu sắc chân thật anh dành cho nàng đã làm mềm nhũn đi trái tim anh, nó như một ngọn lửa nung chảy hết những rắn rỏi kia mất rồi. Chiếc taxi màu vàng chói lọi trờ tới cập vào sát vỉa hè. Bảo Thiệp bước lại mở cửa sau xe cho Thoa vào rồi giúi tờ bạc lớn cho người tài xế, dặn dò: -Tôi trả trước cho cổ. Phần dư xin boa cho anh. Cám ơn nhiều! Xong việc Bảo Thiệp nhanh chóng trở lại phòng Diễm Phượng, chợt nhận ra nãy giờ vẫn đeo trên vai chiếc túi nylon lúc nãy cô bán hàng trong khu thương xá gói cho anh. Trong phòng hoàn toàn im lặng, chỉ thấy Diễm Phượng đang nằm gác tay trên trán, mắt nhắm lại có lẽ đang ngủ, gương mặt thanh tú hơi xanh xao, mái tóc đen dài và thật dày đổ trên chiếc gối trắng tạo nên một sự tương phản rõ nét. Chiếc chăn đắp hững hờ ngang eo. Trong bộ áo đồng phục dành cho bệnh nhân của bệnh viện, nhìn nàng thật mảnh mai yếu đuối nhưng lại toát lên một vẻ đẹp trong sáng như thiên thần. Bảo Thiệp nghe trong lòng dâng lên một tình yêu thương chất ngất. Rón rén ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường như sợ đánh thức nàng, anh say sưa ngắm trộm người con gái anh yêu bằng ánh mắt nâng niu dịu dàng. Phượng ơi, cánh hoa của lòng anh, thật tội cho em biết bao nhiêu! Thương em quá Phượng ơi! Anh đã vô tâm mà làm khổ em và khổ cả mình bao nhiêu năm rồi. Anh sẽ chăm sóc và bù đắp cho em thật nhiều. Xin trời cao hãy cho anh đủ cái can đảm để nói ra lời yêu em, vì trong trái tim anh chỉ có một tình yêu vĩnh cửu dành cho riêng em! Dường như linh tính cho biết đang bị nhìn trộm hay sao đó mà Diễm Phượng khe khẽ mở mắt. Nhận ra Bảo Thiệp đang ngồi sát bên trái cạnh giường say đắm nhìn mình nàng bối rối ngồi dậy. Bảo Thiệp đưa tay ngăn lại, dịu dàng trấn an: -Phượng cứ nằm nghỉ đi, ngủ chút nữa cho khỏe! Ngoan ngoãn nằm xuống trở lại, nàng mỉm cười đáp: -Phượng chỉ chợp mắt chút thôi chứ chẳng muốn ngủ lâu đâu, không thôi tối khó ngủ lắm. Gật gù như thừa nhận, Bảo Thiệp ân cần: -Phượng thấy sao trong người rồi? -Khỏe nhiều rồi cám ơn Thiệp, có điều nằm không một chỗ hoài cũng chán. Anh sốt sắng đề nghị: -Phượng muốn đi xuống khuôn viên bệnh viện bên dưới một chút cho thư giãn không? Lúc nãy đi tạt ngang qua Thiệp thấy họ trồng hoa và tạo phong cảnh cũng đẹp lắm. Lời gợi ý khá hấp dẫn khiến Diễm Phượng mở to đôi mắt lắng nghe. Tính nhận lời đi cùng anh một vòng vì thật ra đó là điều nàng rất vui, nhưng chợt nhớ lại cái tình trạng “trống trải” hiện tại vì không có đồ thay của mình, Diễm Phượng xấu hổ lắc đầu ấp úng tìm cách từ chối: -Thôi… chắc… không được đâu Thiệp! Nhìn chiếc túi đựng áo quần của Phượng vẫn còn cầm trên tay, Bảo Thiệp chợt hiểu. Anh nhẹ giọng: -À, Thiệp đã đem đồ đạc tới cho Phượng nè. Anh ý tứ dùng từ “đồ đạc” thay vì “áo quần” để tránh cho nàng cảm giác ngượng ngùng. Nói xong anh đứng bật dậy: -Phượng đợi một chút nhé. Thiệp đi ra hỏi cô y tá ít việc rồi trở lại đưa Phượng xuống dưới đi dạo! Thật ra Bảo Thiệp nói trá đi như vậy để tế nhị ra khỏi phòng cho Diễm Phượng tự nhiên thay đồ mà thôi. Trong câu nói của anh như ngầm gợi ý cho nàng hãy chuẩn bị để anh trở lại đưa nàng đi dạo. Diễm Phượng đâu phải không đủ thông minh để hiểu dụng ý của hành động ấy. Môi chúm chím một nụ cười hài lòng, nàng nhón tay lấy chiếc giỏ nylon Bảo Thiệp vừa để lại trên ghế cạnh giường. Lơ đãng đưa mắt nhìn vào, Diễm Phượng thấy hai bộ đồ quen thuộc của mình, rồi nàng chợt nhíu mày băn khoăn khi phát hiện lại có hai chiếc hộp gì nữa màu mè trang nhã sang trọng, một chiếc to một chiếc nhỏ. Diễm Phượng rụt rè cầm một hộp lên xem rồi chợt đỏ bừng mặt vì mắc cỡ. Dù trong phòng chỉ có một mình nhưng theo phản xạ nàng cũng quay mặt nhìn trái phải như ngại có ai bắt gặp vậy. Đó là một hộp đồ lót còn niêm phong của một thương hiệu ngoại sang trọng. Thì ra Bảo Thiệp đã vô cùng ý tứ không quên cả những thứ rất riêng tư của nàng. Một cảm xúc vừa thẹn thùng vừa xúc động dâng lên ngập hồn, Diễm Phượng ôm giỏ đồ rồi hối hả đi vào nhà tắm. Khi đã ở trong không gian kín đáo cho riêng mình, nàng lại càng kinh ngạc khi nhận ra Bảo Thiệp đã chọn cỡ và kiểu rất phù hợp cho mình, cứ y như là một người bạn đời đầu ấp tay gối đã hiểu hết những kẽ tóc chân tơ của nàng vậy. Diễm Phượng làm sao biết được để lựa chọn được như vậy Bảo Thiệp đã mất bao nhiêu thời gian lúc nãy trong khu thương xá. Đi lòng vòng trong ấy dõi mắt tìm một tiệm chuyên về “phụ tùng” của phụ nữ, Bảo Thiệp dù chai mặt đến đâu cũng thấy ngường ngượng, vì từ xưa đến giờ anh chưa từng làm cái công việc tế nhị kỳ lạ này. Nhưng thôi cũng có sao, tập dần đi là vừa. Cứ xem như là đi mua cho vợ đi, ai cười hở mười cái răng. Không khéo lại được người ta khen cái ông này cưng vợ quá cũng không chừng! Bảo Thiệp bật cười trước những ý nghĩ ngộ nghĩnh của mình. Đeo chiếc kính mát thời trang thật bảnh vào, Bảo Thiệp đường hoàng bước vào tiệm. Cô bán hàng còn rất trẻ, chừng ngoài hai mươi một chút, mặt trang điểm khá dày, thoáng ngạc nhiên khi thấy một chàng trai vô cùng phong độ lại chỉ đi một mình vào tiệm mà chỉ có phụ nữ, hoặc dăm thì mười họa mới có một ông đủ can đảm tháp tùng vị phu nhân của mình, bước vào. Nhưng với sự huấn luyện chuyên nghiệp của mình, cô nở một nụ cười thật tươi, đon đả chào hỏi: -Dạ chào anh, anh cần gì ạ em có thể giúp cho anh không? Bảo Thiệp nhếch môi cười nhạt, với đôi kính đen trên khuôn mặt vuông cương nghị và mái tóc thanh lịch khiến anh quyến rũ bội phần. Anh lấp lửng đáp: -Vào tiệm này thì chắc cô cũng biết tôi cần mua gì rồi, đúng không nào? Vẫn nụ cười rất tươi, cô gái kiên nhẫn: -Dạ đoán thì em có thể đoán được. Nhưng để cho rõ ý của anh, xin anh cho biết để em giúp anh tìm được mặt hàng ưng ý nhất ạ! -Cô nói cũng có lý… - Bảo Thiệp gật gù - …thế này, tôi cần mua một ít đồ lót phụ nữ. Cô giúp tôi được không? Cô bán hàng nghiêng khuôn mặt tươi rói: -Dạ tất nhiên là được. Xin anh cho biết người nhận là ai ạ? -À… cứ xem là vợ chưa cưới đi! - Bảo Thiệp thản nhiên đáp. -Ôi, quả là một cô gái đầy may mắn!… - cô bán hàng phát huy toàn bộ nghệ thuật lấy lòng khách của mình - … thế chị ấy là mẫu phụ nữ có thị hiếu thế nào vậy, thưa anh? Bảo Thiệp chu môi ngúc ngắc đầu như thể đang suy xét, rồi đáp: -Nàng thuộc mẫu phụ nữ Việt Nam truyền thống, khép nép ý tứ, không thích quậy. Cô gái vẫn cười tươi: -Một câu hỏi nữa thôi thưa anh, chị ấy có khổ người như thế nào ạ? Đàng sau cặp kính mát Bảo Thiệp đảo mắt quan sát thân hình cô gái thật nhanh, rồi trả lời: -Trung bình, không ốm không mập, chắc cũng cỡ cô vậy đó! -À, vậy thì em đã có thể giúp anh được rồi! Nói xong cô nhanh tay thoăn thoắt lựa mấy hộp trên tủ rồi chưng bày trên mặt tủ kính trước mặt Bảo Thiệp. Cô giảng giải một chút rồi kết luận: -Em nghĩ đây là mặt hàng thích hợp nhất cho chị nhà, và em tin chị ấy sẽ vừa ý! Gật đầu dễ dãi, Bảo Thiệp đáp: -Vậy tốt quá! Phiền cô gói giùm tôi nhé! Nếu như lúc này Bảo Thiệp biết được Diễm Phượng đang hài lòng và có ấn tượng như thế nào với món quà tuy được xem là nhỏ nhưng lại rất quan trọng với phụ nữ ấy, hẳn anh sẽ trở lại khen vùi và boa thật hậu cho cô bán hàng giỏi giang khéo léo kia rồi. Diễm Phượng xong xuôi công chuyện cá nhân của mình, bước ra nhà tắm mà ngượng chín cả người. Ôi trời ơi, ai lại để đàn ông đi mua những thứ ấy cho mình kia chứ? Người thân trong nhà đã kỳ cục lắm rồi, huống chi là người đàn ông mà mình yêu. Xấu hổ chết đi được! Ôi, chút nữa anh ấy trở lại mặt mũi nào mà dám nhìn người ta đây! Ít chút sau thì Bảo Thiệp trở lại phòng. Diễm Phượng đã choàng lại chiếc áo đồng phục của bệnh viện bên ngoài đang ngồi trên giường, đầu cúi xuống thẹn thuồng, gò má đỏ hồng vì mắc cỡ chuyện hồi nãy trông dễ thương chi lạ. Mỉm cười với đôi mắt nồng ấm, Bảo Thiệp điềm đạm cất tiếng hỏi: -Phượng sẵn sàng chưa nè? Thiệp đưa đi dạo. Nàng ngước mặt lên nhìn anh với ánh mắt háo hức sáng ngời, miệng cười e ấp rồi gật đầu đồng thuận. Anh vịn vào khuỷu tay Diễm Phượng dìu nàng đi. Cái chân trái bị trặc phải mang đôi giày đặc biệt khá cao khiến nàng đi không nhanh nhẹn được. Bảo Thiệp đưa nàng xuống dưới tầng trệt nơi có vườn hoa nho nhỏ trong khuôn viên bệnh viện. Hai người ngồi xuống ghế đá, không khí mát mẻ do trận mưa hôm qua rất dễ chịu. Trời cũng đã xế chiều, ánh mặt trời yếu ớt tỏa một màu vàng vàng cam cam đẹp lạ lùng. Bảo Thiệp dịu dàng nói: -Mình ngồi đây chơi một chút cho thoáng, rồi Thiệp sẽ đi mua thức ăn về cho Phượng dùng. Diễm Phượng ái ngại từ chối: -Thôi vậy mất công Thiệp lắm, Phượng dùng đồ ăn bệnh viện được rồi. Bảo Thiệp đã hỏi thăm cô y tá lúc nãy thực đơn của bệnh viện chiều nay nên đã biết trước chẳng có gì hấp dẫn cho lắm. Anh biết Diễm Phượng không hợp món ấy, bèn mỉm cười nhỏ nhẹ: -Nhưng Thiệp muốn ăn cái gì ngon kia, nên tiện thể sẽ mua luôn cho Phượng. Bảo Thiệp cố ý nói như vậy để Diễm Phượng không có cớ mà từ chối thôi, chứ thật lòng là muốn đi mua món gì ngon ngon cho nàng ăn bồi dưỡng. Thấy chưa, dù là cậu học trò mới lớn ngây ngô hay vị tổng giám đốc chín chắn lịch lãm khi đã yêu thì cũng đều là những gã khờ dễ thương giống nhau! Thế mới hay sức mạnh của tình yêu! Chợt nhớ một chuyện Bảo Thiệp hỏi: -Hôm qua Phượng bị bệnh như vậy không đến vũ trường chơi đàn được, họ sẽ làm khó gì cho Phượng không? Nghe hỏi Diễm Phượng hốt hoảng, ấp úng: -Ý chết!… Phượng quên hẳn chuyện ấy. Bây giờ… phải làm sao đây Thiệp? Rất điềm tĩnh, Bảo Thiệp nhún vai đáp: -Thiệp sẽ gọi vào vũ trường báo cho họ biết Phượng gặp vấn đề sức khỏe khẩn cấp nên không đến được. Chủ nào cũng phải thông cảm chuyện đó, huống gì đây hoàn toàn là sự thật. Nếu họ không chịu mà làm khó dễ rồi đuổi việc thì quá tàn nhẫn! Diễm Phượng cúi đầu nhìn một cách lơ đãng vào mấy cụm hoa mọc sát đất, giọng buồn buồn: -Thật ra đúng như lời Thiệp nói lần trước, Phượng không thích gì cho lắm cái việc trình diễn trước công chúng thường xuyên như vậy. Nhưng… Bảo Thiệp đoán ra ý nàng đang muốn nói gì, bèn cắt ngang: -Nếu như Phượng không thích việc làm đó thì nên xin nghỉ đi, chỉ cần báo trước với họ một hai tuần để cho họ tìm người khác thay thế. Diễm Phượng khe khẽ lắc đầu không đáp. Nghỉ thì dễ thôi, nhưng đó cũng là một nguồn thu nhập mà nàng rất cần. Từ lúc nghe Thoa tiết lộ Bảo Thiệp là tổng giám đốc, và cái “công việc” nàng đang “làm” ở khách sạn là do anh thu xếp, Diễm Phượng chua chát nhận ra đó thật ra chỉ là một cách khéo léo tế nhị anh muốn giúp đỡ nàng thôi, và dù không thể chê vào đâu được công việc hiện tại ấy, Diễm Phượng thầm tính có lẽ mình sẽ không thể tiếp tục làm kiểu đó. Dù sao nàng cũng có lòng tự trọng và không muốn ngửa tay nhận sự cung cấp vật chất của anh khi hai người chưa có sự ràng buộc nào. Trong tình yêu khi sự tôn trọng dành cho nhau mất đi thì tình yêu cũng sẽ chết theo nhanh chóng. Đúng là trong mấy năm qua nàng sống rất thiếu thốn khó khăn, nhưng lòng tự trọng là chút gì còn lại mà nàng không thể đánh mất. Nghĩ thế Diễm Phượng rành rọt bày tỏ: -Dù Phượng không thích nhưng đó cũng là một việc làm lương thiện, và đồng tiền kiếm được là do chính công sức của mình. Phượng sẽ chịu khó tiếp tục làm thôi. Rồi nhìn sâu vào mắt anh, nàng tiếp: -Có điều này dù Phượng đã biết nhưng vẫn muốn nghe chính Thiệp nói. Thiệp hãy thành thật với Phượng nhé? Bảo Thiệp hoang mang trong bụng nhưng cũng hùng hồn đáp: -Thiệp chưa từng gian dối Phượng điều gì. Phượng cứ hỏi! -Có phải Thiệp chỉ thị cho Đình nhận Phượng vào làm công việc ngồi chơi xơi nước ấy không? Bảo Thiệp thở ra nhìn xuống nền cỏ vườn hoa trước mặt lặng im. Diễm Phượng hiểu đó là sự thừa nhận, nàng nghiêm giọng: -Dù Phượng rất nghèo nhưng không thích sự bố thí bao giờ. Thiệp làm vậy là không tôn trọng Phượng rồi đó. Đã quen biết Diễm Phượng từ thuở nhỏ, Bảo Thiệp đâu lạ gì cái cục tự ái như núi của nàng. Chính vì vậy mà từ lúc biết hoàn cảnh của Diễm Phượng thông qua Thoa, dù rất đau lòng và muốn giúp đỡ bao bọc cho nàng, Bảo Thiệp đều phải mượn tay Thoa và Đình ra mặt bằng những hình thức khác nhau. Tuy vậy anh cũng rất cẩn thận tính trước sẽ có lúc đối diện với nàng và cuộc đối thoại này. Anh nhã nhặn giải thích: -Phượng đừng giận mình! Thiệp lúc nào cũng tôn trọng Phượng vì rất hiểu tính Phượng, có thể chính vì điều đó mà sau này dù đã thất lạc nhau nhiều năm mà Thiệp vẫn nhớ mãi về Phượng bằng một tình cảm trân quý nhất, đến bây giờ vẫn vậy. Ngưng lại một chút như để dàn xếp ý tứ, Bảo Thiệp quan sát phản ứng của Diễm Phượng, thấy nét mặt nàng chăm chú nhưng có phần dịu lại. Lời nói của anh liệu có được xem như một lời tỏ tình chưa nhỉ? Bảo Thiệp tự hỏi rồi trầm giọng tiếp: -Còn về việc Phượng hỏi thì câu trả lời là vừa đúng vừa sai. Đình chỉ thay mặt Thiệp thu xếp việc huấn luyện cho Phượng thôi, chứ cái vai trò chính thức của Phượng trong công ty chính Đình cũng không đủ thẩm quyền để quyết định nhận hay không. Còn nữa, những gì Phượng làm bây giờ là cho công việc hẳn hoi chứ không phải là “ngồi chơi xơi nước” đâu. Nghe tới đây Diễm Phượng nhíu mày ngước lên hỏi: -Vậy… thật ra vai trò của Phượng là gì? Phượng không hiểu! Miệng cười thật hiền, Bảo Thiệp háy mắt lém lĩnh: -Bữa nào trở lại công ty cô Sương sẽ cho Phượng biết thôi, không có gì nghiêm trọng đâu nha Phượng. À suýt quên, lương của Phượng là hoàn toàn phù hợp với chức vụ chứ không phải cái gì “bố thí” mà Phượng nói hồi nãy đâu nghen! Diễm Phượng nghe giọng Bảo Thiệp êm dịu đầy vẻ chân thật bèn nguôi ngoai bớt, nàng cong môi lên phụng phịu: -Vậy sao Thiệp không nói luôn bây giờ cho Phượng biết đi? Lúc bấy giờ trời đã xâm xẩm tối, khí trời xuống rêm rêm lạnh. Bảo Thiệp sợ Diễm Phượng còn yếu trong người, với lại cũng tối chắc nàng đói bụng rồi, bèn nói: -Tối rồi, trời lại hơi lạnh nữa. Để Thiệp đưa Phượng lên phòng rồi đi mua thức ăn cho Phượng nhé! Câu nói đậm chất quan tâm ấy khiến Diễm Phượng bồng bềnh hạnh phúc, nàng lo âu hỏi: -Mua cho Phượng, vậy còn Thiệp sao? Bộ Phượng có thể ăn mà để Thiệp nhịn đói à? Anh cười dịu dàng: -Vậy thì Thiệp sẽ mua hai phần rồi hai đứa mình cùng ăn. Phượng chịu không? Lời anh êm ái dịu ngọt quá. Diễm Phượng sung sướng mỉm cười gật đầu. Bảo Thiệp đưa Diễm Phượng lên lại phòng, nàng nép mình vào bên anh mà nghe được hơi ấm từ anh truyền sang sưởi ấm lòng mình. Thiệp ơi, dù đã nghe nhỏ Thoa nói và hiểu lòng anh, một chuyện mà em nghĩ nó không bao giờ dám bịa đặt, em vẫn tha thiết được nghe chính anh nói ra cái điều thiêng liêng ấy. Đến bao giờ anh mới nói, hở anh?

☘︎