CHƯƠNG 21
Chiều nay như thường lệ Bảo Thiệp ghé nhà Diễm Phượng để dùng buổi cơm chiều cùng nàng. Miệng huýt sáo yêu đời, anh thong thả đưa tay bấm chuông, rồi chợt chột dạ khi đã bấm mấy lượt mà cánh cửa vẫn im ỉm một cách lạ thường. Mọi lần nhiều khi chưa cần bấm chuông Bảo Thiệp đã thấy Diễm Phượng ra mở cửa đón anh rồi, với một nụ cười tươi thật đằm thắm dành cho anh, khiến bao mệt mỏi trong anh như tan biến hết. Có lần Bảo Thiệp đã thắc mắc hỏi kiểu vui đùa: -Sao Phượng biết trước Thiệp đến mà mở cửa vậy, lỡ kẻ gian xông vào bắt cóc Phượng đi rồi thì Thiệp biết tìm đâu cho ra? Nàng e ấp đáp: -Phượng ngồi ngóng ra cửa sổ đợi Thiệp trước, nên biết chắc là Thiệp rồi mới mở cửa chứ. Lần ấy Bảo Thiệp nghe mà xúc động đến nghẹn lời. Cử chỉ của nàng đậm tình yêu thương chẳng khác gì vợ mong chồng về cùng tề tựu trong bữa cơm chiều gia đình đầm ấm. Giờ sự nghiệp anh đã có, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, lại đã có người con gái trong tim mình bên cạnh, tại sao không biến cái mơ ước dễ thương đó của nàng thành sự thật nhỉ? Mà chẳng phải đó cũng là ước mơ của chính anh có được nàng trong suốt cuộc đời mình sao? Chẳng phải anh đã xem nàng là cánh hoa của lòng mình mà anh đã từng khắc nỗi nhớ thương ngút ngàn về nàng vào sâu thẳm trái tim đó sao? Hôm nay có chuyện gì mà nàng lại vắng nhà, nàng đã đi đâu? Lòng phân vân khôn cùng, Bảo Thiệp ngồi bệt xuống nấc thang bờ đá trước cửa nhà nóng lòng trông ngóng Diễm Phượng. Chừng mười lăm phút sau thì nàng đạp xe về tới. Thấy Bảo Thiệp ngồi dưới đất trước cửa nhà như vậy, Diễm Phượng tròn mắt ngạc nhiên hỏi: -Ủa sao Thiệp không vào nhà mà ngồi đây? Diễm Phượng hỏi vậy vì cứ đinh ninh Bảo Thiệp là chủ nhà nên hiển nhiên còn giữ một bộ chìa khóa khác, nhưng đâu biết anh hoàn toàn tôn trọng sự riêng tư của nàng nên chỉ làm một bộ khóa duy nhất mà anh đã đưa cho nàng. Bảo Thiệp nghe hỏi cười khì nói đùa: -Nhà con gái ở ai lại tự tiện vào như vậy kỳ chết! Diễm Phượng dắt xe vào sân rồi lấy chìa khóa trong giỏ ra mở cửa, vừa liếc anh âu yếm: -Khách sáo quá vậy! Nhà của Thiệp mà, Phượng chỉ giữ nhà giùm không phải sao? Bảo Thiệp nghiêm túc bảo: -Nói chứ Thiệp đâu có chìa khóa đâu, với lại Thiệp cũng mới tới thôi. -Vậy hả? Bảo Thiệp mỉm cười không trả lời, vừa bước theo Diễm Phượng vào nhà. Nàng vội vã chạy lên cầu thang vừa nói vọng xuống: -Thiệp ngồi đợi chút, Phượng dọn cơm rồi mình ăn nhé! Lên lầu thay đồ nhanh chóng mà Diễm Phượng ái ngại vô cùng vì để người mình yêu phải ngồi ngoài sân đợi như thế. Mấy ngày nay nàng hoang mang cùng một sự hồi hộp khó chịu vì chưa thấy cái hóa đơn bệnh viện gởi về. Tất nhiên Diễm Phượng chẳng khát khao trông đợi gì nó, nhưng thà biết còn hơn chứ phập phồng kiểu này không rõ khi nào bắt đầu phải trả thêm nợ bứt rứt lắm. Cho nên chiều nay nàng tranh thủ trên đường về ghé bệnh viện tìm văn phòng thanh toán hóa đơn viện phí để hỏi thăm, hy vọng vài câu hỏi cũng không quá lâu mà vẫn còn về kịp đón Bảo Thiệp đến ăn chiều như thường lệ. Không ngờ phải đợi tới mấy người đang xếp hàng cũng có chuyện của họ cần hỏi, thành ra nàng mới về trễ. Điều Diễm Phượng vô cùng kinh ngạc là người nhân viên thu ngân cho biết tất cả viện phí của nàng đã được trả đầy đủ. Không những thế, nợ viện phí cũ cũng đã thanh toán xong. Cô ta nháy mắt cười: -Xem như cô không còn phải trả nợ nữa, khỏe rồi nhé! Diễm Phượng ra về mà sửng sốt, không hiểu một phép màu nào lại xảy ra như vậy. Suy nghĩ một hồi, nàng đoán chắc là Bảo Thiệp lại một lần nữa ra tay nâng đỡ rồi. Trời ơi, nếu đúng như vậy thì cái nợ ân tình của anh lâu nay, vừa công vừa của, cả đời này nàng không biết làm sao đền đáp cho nổi! Diễm Phượng thay vào bộ đồ bộ mặc ở nhà xinh xắn, rửa mặt rửa tay xong xuôi rồi hối hả chạy xuống bếp. Bảo Thiệp thấy vậy cũng lững thững đi vào bếp vui vẻ bảo: -Cho Thiệp phụ với! Mở tủ lạnh lấy thức ăn ra, Diễm Phượng vén tóc cười đáp: -Đồ ăn Phượng nấu sẵn hết rồi, chỉ việc hâm nóng lại thôi. Đâu có gì nhiều đâu mà phụ hả Thiệp! -Thì cho Thiệp phụ hâm nóng thức ăn cũng được vậy. Diễm Phượng vừa đổ tô súp vào chiếc nồi nhỏ trên bếp, bật lửa lên, vừa đưa cho Bảo Thiệp thố cơm: -Rồi, vậy thì Thiệp làm giùm Phượng cơm đi nhé! Hai đứa quấn quít phụ giúp nhau dưới bếp một chút thì xong, rồi bắt đầu dọn lên ăn buổi cơm chiều. Bảo Thiệp rất muốn biết Diễm Phượng đi đâu lúc nãy, nhưng lại thấy không tiện hỏi nên chỉ ngồi nhóp nhép ăn. Diễm Phượng thì lại thấy có trách nhiệm giải thích với anh, bèn thật tình kể hết. Xong nàng nhìn anh bằng ánh mắt đầy biết ơn, nhỏ giọng hỏi: -Có phải là Thiệp lại giúp Phượng không? Đúng là Bảo Thiệp sau khi Diễm Phượng xuất viện đã kín đáo trở lại thanh toán hết nợ nần viện phí cho nàng. Giờ nghe nàng hỏi anh chỉ phẩy tay cười dễ dãi: -Đừng nghĩ gì đến chuyện đó Phượng à! Nàng buông đũa thở ra một hơi, nét mặt ái ngại: -Thiệp tốt với Phượng quá, nhưng… như vậy Thiệp làm Phượng ngại lắm, thật đó! Bảo Thiệp làm như không để ý, nói qua đề tài khác: -Sắp tới Thiệp phải xuống vài tỉnh xa vì công việc, chắc cũng cỡ một tuần. Thời gian đó Phượng cứ tự nhiên ăn một mình, đừng đợi Thiệp nhé! Nếu buồn thì rủ Thoa đến chơi ăn chung cho vui đi Phượng! Nghe tin báo dù anh chưa đi mà nàng tự dưng đã nghe héo hắt buồn trong lòng rồi. Diễm Phượng xụ mặt, phụng phịu: -Thiệp… thật phải đi hả? Sao lâu vậy? Nhìn gương mặt nàng buồn mà Bảo Thiệp thấy thương ơi là thương. Anh biết mình cũng sẽ nhớ nàng da diết. Bảo Thiệp nắm bàn tay Diễm Phượng dỗ dành: -Thiệp phải đi khảo sát một số bất động sản, xem địa điểm của chúng có tốt để đầu tư vốn vào không. Đám nhân viên thông báo tìm được một số đất trống người ta đang bán. Nếu địa điểm có tiềm năng tốt mình sẽ mua để đầu tư, từ từ xây nhà, chung cư hoặc cơ sở thương mại bán lại, rất có lời. Vì vụ này quan trọng nên đích thân Thiệp phải đi. Phượng đừng buồn! Khi về Thiệp sẽ có quà cho Phượng, chịu không? Diễm Phượng mím môi lắc đầu: -Phượng đâu muốn quà cáp gì. Phượng chỉ cần người ta thôi! Bàn tay anh mân mê những ngón tay mềm mại của nàng. Diễm Phượng để yên bàn tay nhỏ nhắn của mình trong tay anh, cả hai im lặng mà nghe tim mình run rẩy trong tình yêu nhẹ nhàng, êm ái rất thanh thoát. Giây lát sau Bảo Thiệp nhỏ nhẹ: -Đi xa như vậy, Thiệp cũng nhớ Phượng lắm! Diễm Phượng chịu không nổi buột miệng kêu lên: -Nếu là công việc, sao Thiệp không cho Phượng đi cùng, Phượng là trợ lý của Thiệp kia mà? Nhìn nàng thật âu yếm, anh đáp: -Thiệp cũng muốn vậy lắm, nhưng Phượng còn phải đi đánh đàn mỗi tối ở vũ trường. Đã nhận làm cho người ta đâu thể bỏ ngang mà đi được! Sực nhớ ra, Diễm Phượng nhăn mặt tiếc rẻ: -Ờ há!… Tiếc thật! Bảo Thiệp tủm tỉm cười trêu đùa: -Hôm trước Thiệp đề nghị đừng làm ở đó nữa vì biết Phượng không hạp với việc đó, mà có người nhất định không chịu kia mà! Đưa tay véo nhẹ vào cánh tay anh, nàng dỗi: -Còn chọc người ta nữa, đáng ghét! Bảo Thiệp nhe răng cười hì hì, rồi chân tình bảo: -Nếu Phượng không thích đánh đàn vũ trường thì xin họ nghỉ đi! Đêm nào cũng đi vất vả mà đâu kiếm được bao nhiêu. Thiệp lo cho Phượng được mà! Cúi đầu nhìn xuống bàn, Diễm Phượng buồn buồn đáp: -Thiệp lo cho Phượng nhiều quá rồi. Phượng không muốn trở thành một gánh nặng cho Thiệp đâu. -Đừng nói vậy Phượng à! Thiệp rất hạnh phúc được săn sóc cho Phượng. Phượng cũng lo lại cho Thiệp rất nhiều chứ bộ! Nhướng mày nhìn anh, nàng ngạc nhiên: -Thiệp tốt mà nói vậy chứ, Phượng có làm được gì đâu? Bảo Thiệp chậm rãi giảng giải một cách chân tình: -Tại Phượng không nhận ra thôi. Phượng cho Thiệp những buổi ăn ngon chu đáo, cho Thiệp cái không khí ấm cúng gia đình, sự bầu bạn chân tình của Phượng, và nhiều điều khác nữa. Những cái đó Thiệp sẽ không tìm đâu ra ngoài Phượng. Phượng hiểu không? Rèm mi đã bắt đầu hoen ướt vì xúc động, nàng run giọng: -Thiệp nói thật hả, không cố ý an ủi Phượng đó chứ? Anh nhìn sâu vào đôi mắt nàng, nói rõ từng tiếng: -Không hề, Thiệp nói rất thật lòng. Từ ngày gặp lại được Phượng, Thiệp thật sự có một niềm vui bao la. Phượng là vô giá đối với Thiệp, không ai có thể thay thế được. Diễm Phượng lại cúi đầu e ấp, lòng bồi hồi xao xuyến trong một cảm xúc thật khó tả. Nàng hiểu rõ mình đã trưởng thành và chín chắn trong tình cảm, không còn có thể hồ nghi sự bồng bột như lúc còn học phổ thông ngày ấy. Tình yêu của nàng dành cho anh bao năm rồi vẫn không thay đổi và càng sâu nặng, chứng tỏ đó là một tình yêu rất thật chứ không phải là sự ngộ nhận hay những cái na ná vớ vẫn như vậy. Thiệp ơi, nếu thật lòng yêu em, sao mãi anh không nói ra điều ấy? Anh có muốn cưới em làm vợ không hở Thiệp? Mình đều lớn cả rồi phải không anh? Hay anh chỉ xem em như một người tình để lấp đi những khoảng trống trong tâm hồn vào lúc cô đơn? Chắc không đâu, anh đâu phải là người như vậy. Những sự săn sóc chăm lo anh dành cho em rất chân tình sâu sắc kia mà! Vậy thì sao anh cứ kéo dài tình trạng lơ lửng như thế này? Khó hiểu anh quá đi thôi! Day dứt với những suy tư này mà không biết cách nào bày tỏ, Diễm Phượng thở dài khổ sở. Bảo Thiệp nhận ra cúi gần mặt nàng ân cần hỏi: -Phượng sao vậy, Phượng buồn gì à? Nàng lắc đầu chối quanh: -Không có! -Đừng giấu Thiệp! Thấy Phượng buồn Thiệp đau xót trong lòng lắm Phượng biết không? Mặt anh đang cúi sát rất gần bên, đến nỗi nàng cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh trên má mình. Nhìn vào đôi mắt anh là cả một trời thương yêu và chân thành trong đó, Diễm Phượng nao nao trong dạ. Rồi trong một giây bất ngờ, nàng thốt lên, giọng êm nhẹ như cơn gió thoảng: -Thiệp ơi, Thiệp nói thật lòng đi! Thiệp có… yêu em không? Tiếng xưng “em” quá ngọt ngào lần đầu tiên phát ra từ đôi môi hồng ấy mà Bảo Thiệp được nghe có hiệu lực như một tiếng sét hùng mạnh vô song phá tan mọi dè dặt ngượng ngùng còn tồn tại như một chướng ngại vật hắc ám trong tâm tưởng của chàng trai ấy. Bảo Thiệp bàng hoàng vì quá xúc động, nắm chặt bàn tay Diễm Phượng, giọng anh lạc hẳn đi: -Phượng sao còn hỏi vậy, Thiệp yêu Phượng vô cùng… Anh yêu em, yêu nhiều vô kể! Diễm Phượng bật khóc mà môi hé nở nụ cười: -Sao lâu nay Thiệp không chịu nói, làm em cứ hồi hộp biết chừng nào? Lòng đầy thương cảm, Bảo Thiệp mở rộng vòng tay ôm chặt Diễm Phượng vào lòng, thầm thì: -Chẳng lẽ tất cả những biểu hiện của anh không đủ cho em biết anh yêu em sao Phượng? Nàng rúc đầu vào ngực anh thỏ thẻ: -Phượng biết chứ, nhưng Thiệp có biết lời nói đó rất thiêng liêng đối với em không, vì nó là bảo chứng tình yêu của anh dành cho em mà. Tâm tư xúc động ngập tràn, Bảo Thiệp nhỏ giọng: -Vậy à, anh xin lỗi! Anh lại nghĩ lời nói đầu môi sao quan trọng bằng cái tình yêu chân thành xuất phát từ trái tim, mà cái đó là con gái em sẽ nhận ra không khó khăn gì, đúng không Phượng? -Anh nói đúng, nhưng cũng có trường hợp ngược lại vậy. Đó là những người đàn ông xấu đó. Không thèm nói lời yêu, rồi tới chừng hất hủi con người ta lại bảo tôi có bao giờ nói yêu cô đâu, tại cô tự suy diễn thì sao trách tôi được! Bảo Thiệp suy gẫm một lúc, thấy Diễm Phượng nói rất có lý. Quả là cách lý luận nào cũng có cái đúng của nó. Vuốt mái tóc dài rất dày của nàng mà anh đã yêu vô vàn từ khi còn là cậu học trò, Bảo Thiệp đáp, giọng thật mềm: -Thiệp hiểu rồi, vậy bây giờ anh nói yêu em một trăm lần, một ngàn lần để đền cho em, em chịu chưa? Diễm Phượng ngước đôi mắt trong veo lên nhìn anh, dịu dàng: -Thôi, em không muốn anh phải vất vả vậy đâu. Chỉ cần một lần từ trái tim anh là đủ rồi! Anh nheo mắt hóm hỉnh: -Tim anh tự nó đâu có nói được, nó chỉ bắt cái miệng anh nói ra giùm thôi. Đấm yêu rất khẽ vào vai anh, nàng nhõng nhẽo: -Anh đó, nói là yêu người ta mà cứ mãi xưng hô bằng tên như bạn bè hồi xưa, làm người ta tủi thân muốn chết luôn! Bảo Thiệp gãi đầu ngượng ngập, phân bua: -Chỉ có với em sao anh lại nhát vậy không biết nữa, chứ với con gái khác anh dạn lắm đó. Diễm Phượng đưa ngón tay trỏ chặn nơi môi người yêu, nũng nịu bảo: -Thôi, từ nay có em rồi đừng bạo dạn với ai nữa nhé, không thôi em mệt tim lắm! Nâng tay lên nắm lấy ngón tay nhỏ xíu của nàng, anh cười hiền đáp: -Em thả rông anh mấy năm trời mà cũng có ai dụ dỗ được anh đâu, bởi vì em nhốt quả tim của anh rồi còn đâu mà sợ người khác ăn trộm nữa. Nàng cười hạnh phúc, đùa nghịch: -Hồi xưa lúc đi học em nhớ anh nhát lắm mà, sao bây giờ miệng ngọt vậy? Anh lém lỉnh: -Ngọt với em thôi! Ủa, mà hồi nãy có người mới phàn nàn anh xưng hô bằng tên nghe không ngọt mà? Diễm Phượng khúc khích cười, nhéo yêu vào hông anh: -Anh quỷ nè! Hai đứa ôm nhau cười rộn rã, nghe đôi tim mình như hòa quyện vào nhau trong hương tình yêu thơm ngát. Bảo Thiệp áp má vào mái tóc người yêu, bộc bạch với giọng chậm rãi êm đềm: -Em biết không, hôm đầu tiên em đến công ty xin việc trong tà áo dài trắng nữ sinh ấy, anh đứng trên lầu cao nhìn xuống thấy em mà xúc động vô cùng và thương em muốn lịm cả hồn, trông dáng em sáng ngời tha thướt như lúc xưa còn đi học bao nhiêu kỷ niệm cũ lại ùa về trong anh. Nàng nhìn anh phụng phịu: -Sao khi đó anh không xuống gặp em? Có biết em đang buồn và cần có sự bầu bạn của anh biết bao nhiêu không? -Anh cũng đã muốn vậy lắm nhưng sợ làm em quá bất ngờ rồi tự ái mà giận anh. Diễm Phượng lặng im không nói, ngẫm nghĩ thấy lời anh nói cũng có cái lý của anh. Giây lát sau nàng khẽ nói: -Thôi để em dọn dẹp rồi còn phải đến vũ trường đánh đàn nữa. -Khoan đã Phượng, còn sớm mà! - anh ôm nàng lại níu kéo. -Sao anh? Bảo Thiệp nhăn mặt vòi vĩnh: -Cho anh… hôn em một cái đi Phượng! Xưa nay chưa từng chung đụng gần gũi với người khác phái nên Diễm Phượng còn hết sức trinh bạch trong trắng. Xoay mặt giấu sự thẹn thùng, nàng e ấp: -Thôi anh, kỳ thấy mồ! -Phượng ơi, mình yêu nhau chân thành thì hôn nhau có gì xấu đâu em! - anh kề má vào vai nàng nhẹ nhàng lý luận. Quay lại nhìn anh bằng đôi mắt long lanh và bờ môi khẽ cong lên trông dễ thương chi lạ, nàng ngúng nguẩy: -Thiệp ăn gian lắm! Vừa mới nói yêu người ta là đã đòi hôn. Giọng anh phân trần thật ngọt: -Mới nói nhưng lòng anh đã yêu em từ rất lâu rồi kia mà, hơn nữa hôn em là để bày tỏ tình yêu của anh dành cho em mà Phượng! Diễm Phượng chúm chím cười không đáp. Nhìn đôi môi hồng xinh xinh đang mim mỉm cười thật đáng yêu như một nụ hoa e ấp, Bảo Thiệp xao xuyến cúi xuống áp môi mình vào nụ hoa mềm thơm ngọt ấy. Đôi tim lập tức rung lên cùng một tần số đam mê ngây ngất, phát ra một ngọn lửa điện nhiệm mầu lan truyền khắp châu thân của đôi bạn đang say đắm trong mật ngọt tình yêu. Anh dịu dàng hôn bờ môi trinh nguyên không son của nàng, cảm nhận được hai cánh hoa xinh tươi ấy từ từ hé mở đón nhận chiếc lưỡi mềm mại của anh quyện vào cùng nàng. Diễm Phượng run rẩy ôm lấy cổ Bảo Thiệp, đôi chân như mềm nhũn ra khi ngọn lửa khao khát của anh đang muốn nung chảy nàng. Thời gian như ngưng lại trong giây phút thiêng liêng này của hai người với tất cả tâm hồn đang hướng về nhau. Đôi bờ môi khẽ rời nhau rồi lại quấn quít lấy nhau mạnh mẽ hơn, nồng nhiệt hơn, kéo dài như bất tận. Diễm Phượng đôi má đỏ hây hây lâng lâng trong men say tuyệt diệu, gục đầu trên vai Bảo Thiệp chếch choáng đê mê. Ôi, nụ hôn đầu đời thiêng liêng anh dành cho em tha thiết quá, dịu dàng quá! Em sẽ nhớ mãi đến suốt đời Thiệp ơi! Như hiểu được tâm sự ấy, anh âu yếm vùi mặt vào suối tóc nàng, ngất ngây say đắm trong hương tóc dìu dịu mê ly. Một lúc sau nàng tình tứ thầm thì bên tai anh: -Anh ơi, mình cứ như thế này em sẽ trễ giờ đi đánh đàn mất! Bảo Thiệp vốn luôn rất nghiêm túc với công việc và uy tín khi có hẹn với ai về bất cứ việc gì, nghe vậy lập tức lấy lại tự chủ rạch ròi đáp: -Phải rồi! Để anh phụ em dọn dẹp để đi cho kịp. Nói đoạn hai người tách rời mà lòng bịn rịn đầy nuối tiếc. Vòng tay trong nhau nồng ấm quá, nụ hôn cho nhau ngọt ngào quá! Ước sao cho thời gian đừng trôi đi nhỉ! Họ thoăn thoắt dọn dẹp thức ăn còn thừa vào bếp. Diễm Phượng chất chén dĩa bẩn vào máy rửa chén, vừa cười nói đùa: -Thiệp cho em ở đây đầy đủ tiện nghi quá, không khéo em bị anh tập cho hư mất thôi! -Phượng của anh luôn ngoan mà! - anh mỉm cười nghiêng mặt đáp. Chốc sau Diễm Phượng thay đồ xong bước xuống cầu thang. Hôm nay nàng mặc chiếc áo dài xanh dương, dù rất đẹp với thân hình thon thả mềm mại của nàng nhưng rõ ràng nhìn không còn mới lắm. Thiệp chợt xót lòng tự trách sự vô ý của mình. Anh lo cho nàng chỗ ăn chỗ ở mà quên khuấy chuyện lo quần áo mới cho nàng lâu nay. Tội nghiệp, vậy mà nàng chẳng hề hé môi vòi vĩnh một lời, có lẽ đã quen cuộc sống cam phận thiếu thốn lâu rồi có sao xài vậy chẳng đua đòi với ai. Nhưng bây giờ đã khác, Bảo Thiệp dần dần sẽ đưa Diễm Phượng trong vai trò là người yêu giới thiệu với những khách hàng và đối tác làm ăn, vì vậy anh đâu thể để người phụ nữ của lòng mình nhìn đơn sơ nhạt nhòa quá như vậy được. Anh định bụng sẽ dành thời gian đưa nàng đi một vòng mua sắm đâu vào đó mới hài lòng. Thấy Bảo Thiệp nhìn đăm đăm vào bộ áo dài mình đang mặc, Diễm Phượng chột dạ hỏi: -Sao nhìn em dữ vậy, anh không thích hả Thiệp? Bảo Thiệp vội cười đáp trại đi: -Không, anh rất thích, chỉ hơi ngạc nhiên hôm nay sao em lại mặc áo dài đi trình diễn thôi! Diễm Phượng thành thật phân trần: -Thì tại hồi chiều em ghé bệnh viện đó nên không kịp đến tiệm thuê áo quần. Thôi mặc đỡ một buổi vậy! Bảo Thiệp gật đầu: -Mình đi em! Đã thành thói quen tối nào Bảo Thiệp cũng đưa đón Diễm Phượng đến vũ trường nơi nàng đánh đệm dương cầm. Cái không khí nhộn nhịp nơi đó cũng vui mắt. Tuy không thích Diễm Phượng làm việc này cho lắm, anh vẫn tôn trọng quyết định của nàng. Bước ra xe Bảo Thiệp mở cửa cho Diễm Phượng, nàng duyên dáng vén tà áo dài ngồi vào. Khi anh đã vào ghế lái nàng áy náy bảo: -Phượng làm công việc này mà phải phiền anh đưa đón mỗi đêm nhọc cho anh quá! Bảo Thiệp vừa lái xe đi, mỉm cười đáp: -Nhọc thì cũng đâu có gì phải nhọc vì anh ngồi nhà cũng vậy thôi. Nhưng cũng nhờ em làm ở đây mà anh tìm lại được em! Diễm Phượng nhớ về một đoạn quá khứ đen tối của đời mình, tư lự kể: -Khi đó em mất việc dạy học, bất đắc dĩ phải làm thôi. Lúc nhỏ ba mẹ cho đi học đàn chỉ vì em yêu âm nhạc, có đâu ngờ một ngày mình phải dùng nó để phụ nuôi thân. Giọng nàng nghe đến đó phảng phất một sự cay đắng thật buồn như tiếng khóc, khiến cho Bảo Thiệp bùi ngùi thương cảm, thầm nuối tiếc phải chi lúc ấy anh có mặt bên cạnh để che chở cho nàng. Anh vỗ về nàng, giọng tha thiết: -Em đừng buồn nữa Phượng à! Bây giờ đã có anh bên cạnh, anh sẽ chăm sóc thương yêu em thật nhiều để bù đắp cho em. Diễm Phượng cảm động đáp: -Cám ơn anh! Hai đứa mình đều cô độc không còn cha mẹ, hoàn cảnh neo đơn như nhau buồn quá phải không anh! Em cũng sẽ chăm sóc cho anh bằng khả năng nhỏ nhoi của mình, nhưng sẽ với tất cả tấm lòng và trái tim em. Bảo Thiệp đưa tay sang nắm bàn tay Diễm Phượng như muốn bày tỏ sự trân quý chia sẻ. Hai bàn tay đan chặt vào nhau, thể hiện một sự đồng điệu của hai tâm hồn đang chân thành thuộc về nhau. Hai ngày nghỉ cuối tuần đó Bảo Thiệp đưa Diễm Phượng đi chơi nhưng chủ tâm muốn mua sắm cho nàng. Từ hồi còn học phổ thông và sinh viên, Diễm Phượng không phải là một cô gái đua đòi chưng diện nên chỉ sắm những y phục hợp lý vừa phải cho mình, rồi tới khi cha mẹ qua đời ngập chìm trong nợ nần nàng chẳng bao giờ dám bén mảng đến những nơi buôn bán sầm uất thế này. Bây giờ theo Bảo Thiệp vào cái trung tâm mua sắm quá sang trọng nàng lạ lẫm ngỡ ngàng lắm. Đi ngang qua những tiệm áo quần thời trang danh tiếng trong khu thương xá, Bảo Thiệp nắm tay Diễm Phượng kéo vào, nàng ái ngại rì tay lại hỏi: -Vào đó chi vậy Thiệp? Anh cười khì khì bảo: -Mua ít đồ cho Phượng chứ chi! Nàng nhăn mặt phản đối: -Thôi đi, em không thích như vậy đâu. Khi nào cần em đi với nhỏ Thoa được rồi. Bảo Thiệp làm mặt nặng: -Sao Phượng lại ngại với anh? Được chăm sóc cho em anh rất vui, đừng xem nặng chuyện tiền bạc. Tình nghĩa với nhau mới đáng quý! Diễm Phượng khổ sở phân trần: -Thiệp à, Phượng hiểu tấm lòng của anh, nhưng mua sắm như vậy em ngại lắm. Thiệp hiểu giùm em đi! Bảo Thiệp cũng khổ sở không kém. Mai này khi đưa Diễm Phượng đi giới thiệu với các đối tác làm ăn, nàng chính là bộ mặt và niềm hãnh diện của anh. Người ta sẽ đánh giá anh là hạng đàn ông như thế nào khi để cho người phụ nữ của mình đạm bạc quá đáng. Anh ôn tồn giải thích: -Phượng ơi, bây giờ em là một nửa kia của anh rồi. Săn sóc cho em chính là đang săn sóc cho chính anh đó. Diễm Phượng mím môi nghĩ ngợi chưa biết xử sự ra sao cho phải. Nàng hiểu tâm sự của anh, nhưng cái tự ái cũng cao vời vợi làm nàng chùn lại. Nhận ra sự do dự của nàng Bảo Thiệp nói thêm: -Thôi cứ xem như công ty cho Phượng vay mua áo quần mới để đi làm vậy. Nhiều công ty bắt nhân viên mặc đồng phục cũng vậy thôi! Nào đi vào với anh! Thế là Diễm Phượng bị Bảo Thiệp thuyết phục đành miễn cưỡng vào tiệm. Thử ra thử vào mấy chục bộ áo quần từ năm bảy tiệm khác nhau khiến nàng mệt ngất ngư. Nhìn giá mỗi món hàng mà Diễm Phượng xanh cả mặt, bằng cả một tuần lương của một công nhân bình thường. Bảo Thiệp gom hết một đống chất vào xe đẩy thản nhiên đem lại quầy tính tiền. Xong anh xách mấy bao áo quần đầm váy đủ loại vác lên vai, vừa huýt sáo khe khẽ vừa tà tà đi ra bãi đậu xe bỏ vào cốp, đi mấy lượt như vậy mới hết số hàng anh mua cho nàng. Tới quá trưa một chút Bảo Thiệp đưa Diễm Phượng vào một nhà hàng cũng nằm trong trung tâm sắm sửa. Hai người ngồi bên nhau tại một bàn nơi góc nhà hàng vừa ăn vừa trò chuyện. Diễm Phượng nhớ lại lời nói của anh lần trước, bèn gợi lại hỏi: -Thiệp nè, hôm trước Thiệp hứa sẽ kể cho em nghe vì sao hồi xưa anh tránh né em. Bây giờ anh kể đi! -Chuyện đó xưa cũ rồi mà, bộ em thật muốn biết lắm hả? Nàng phụng phịu gật đầu: -Dạ, vì em ấm ức lắm! Đang là bạn bè chơi thân từ nhỏ, tự dưng Thiệp lạnh lùng xa lánh em, dù không yêu em thì vẫn xem nhau là bạn như cũ cũng được vậy. Trong khi em yêu anh mà bị đối xử như vậy, em đã tủi thân và buồn lắm Thiệp có biết không? Lời nàng chất chứa một nỗi buồn man mác và hờn tủi nghe đáng thương vô cùng, khiến lòng Bảo Thiệp ngậm ngùi ray rứt khôn tả. Anh trầm giọng kể: -Lúc đó anh còn trẻ tuổi quá nên cách ứng xử có lẽ không được khéo cho lắm, nhưng gia cảnh anh ngày ấy Phượng cũng còn nhớ rất nghèo, anh nhờ Lân xin cho một chân lượm banh ở sân tennis kiếm thêm chút tiền. Cái mặc cảm thấp kém đó làm cho anh muốn tránh né em khi nhận ra đã yêu cô bạn thân cùng lớp của mình… … Cố gắng xa lánh Phượng như vậy mà lòng anh đau đớn và nhớ thương em khôn nguôi. Cho đến khi tình yêu dành cho em như thiêu cháy sự kiên nhẫn của anh và thôi thúc anh phải bày tỏ cùng Phượng một lần, thì Lân lại thổ lộ với anh nó cũng yêu Phượng… … Lân là bạn thân lại là người ơn của anh, anh thấy mình không thể tranh giành tình cảm với bạn như vậy. Hơn nữa anh nghĩ Lân gia cảnh khá giả đến với em sẽ phù hợp hơn. Anh quá nghèo đâu lo gì được cho Phượng. Thế là từ đó anh lại càng dặn lòng xa lánh em. Diễm Phượng chăm chú lắng nghe, nét mặt tư lự đôi mắt rợp buồn. Giờ hiểu ra câu chuyện ngày ấy nàng không trách Bảo Thiệp mà chỉ buồn cho cái hoàn cảnh éo le xui đẩy, mà cuối cùng tự dưng hai người trở thành nạn nhân bất đắc dĩ của tình yêu, khiến cho nàng cả một năm cuối cấp thầm lặng đau khổ khi chàng trai nàng yêu xa lánh mình mà chẳng rõ nguyên căn gì. Bảo Thiệp nắm bàn tay Diễm Phượng, giọng trầm buồn tha thiết: -Anh xin lỗi Phượng lúc ấy đã làm cho em buồn. Anh cũng đã nát cả tim gan khi phải giả vờ lạnh nhạt với em như vậy. Nhưng thật sự anh không ngờ khi ấy Phượng cũng yêu anh, nên anh đâu hay biết em đã khổ vì sự lạnh lùng của anh đến vậy! Nàng cong đôi môi hồng lên hỏi: -Nếu lúc đó biết, Thiệp sẽ xử sự thế nào? Bảo Thiệp thở ra ngẫm nghĩ, rồi cười chua chát: -Thì anh chắc chắn sẽ rất vui mừng, nhưng sau đó thì… buồn tiếp! -Vậy cũng như không! Nàng lườm anh một cái thật dài, rồi cả hai cùng ôm miệng cười hinh hích. Ăn uống khỏe khoắn xong xuôi, hai người nắm tay đi tung tăng trong trung tâm mua sắm chơi như một đôi lứa đang yêu nhau thật hạnh phúc. Được một lúc Bảo Thiệp “à” lên một tiếng như thể nhớ ra điều gì, rồi kéo tay Diễm Phượng đi băng băng vào tiệm vải. Nàng tròn mắt hỏi: -Vào tiệm này chi vậy anh? Anh nheo mắt cười đáp: -Mua vài xấp vải rồi mình ghé tiệm may! Diễm Phượng tưởng anh cần thêm đồ, ngây thơ đáp: -Dạ, nếu anh cần áo quần thì đương nhiên phải may rồi! Bảo Thiệp cười hềnh hệch: -May cho Phượng chứ anh đàn ông cần gì màu mè. Đồ của anh nhiều lắm rồi! Nàng giãy nãy từ chối: -Thiệp mới mua cả núi áo quần lúc nãy cho em rồi còn gì, thôi đi! Kề mặt sát tai nàng, anh thầm thì: -Đó là đồ may sẵn, còn giờ phải may cho em vài bộ áo dài nữa chứ. Phượng mặc áo dài đẹp vô cùng! Nghe được khen nàng thấy vui vui trong lòng, dịu dàng hỏi: -Thật hả anh? Thiệp thích em mặc áo dài à? -Không chỉ thích mà phải nói là rất yêu! - Anh nhìn nàng say đắm, bâng khuâng hồi tưởng lại ngày ấy nơi sân trường anh vẫn thường tìm cách nhìn trộm nàng trong chiếc áo dài trắng nữ sinh ấy. Ôi sao mà đẹp đến mê hồn! Buổi tối cuối tuần đường xá dưới phố tràn ngập ánh đèn và người đi dạo, vũ trường hôm nay cũng náo nhiệt hơn hẳn những ngày thường. Diễm Phượng duyên dáng trong chiếc áo dài lụa hồng thêu hoa ngồi vào đàn dương cầm. Chiếc áo mới may không chói lọi nhưng rất sang và đối với Bảo Thiệp nàng đẹp và quyến rũ tuyệt vời. Anh tìm đến chiếc bàn trong góc vắng như mọi khi, say sưa ngắm nhìn người yêu của mình đang chơi đàn. Đêm đến khi Diễm Phượng chấm dứt ca làm của mình, Bảo Thiệp thấy vài nhân viên khách sạn tập hợp lại xung quanh nàng, rồi có một người đàn ông tuổi trạc trung niên, mặc áo gile màu lông chuột ôm một đóa hoa từ trong văn phòng vũ trường bước ra tặng cho nàng. Ông ta nói vài câu gì đó, xong những người nhân viên cười reo rồi vỗ tay. Bảo Thiệp thấy Diễm Phượng đưa cổ tay áo dài lên chậm mắt chứng tỏ nàng đang rơi lệ. Khi nàng quay bước tất cả đưa tay lên vẫy tạm biệt. Bảo Thiệp bước tới ngỡ ngàng đón Diễm Phượng, trên tay nàng ôm bó hoa, anh thấy mắt nàng long lanh nước mắt. Bảo Thiệp hoang mang lo lắng hỏi: -Chuyện gì vậy Phượng, sao em khóc? Diễm Phượng mỉm cười, bồi hồi đáp: -Hôm nay là ngày làm cuối cùng của em tại đây. Các nhân viên và ông quản lý vũ trường tập họp lại nói vài lời cám ơn từ biệt rồi tặng hoa cho em. Tuy là công việc tay trái thôi, nhưng lâu nay em đều được họ quý mến nên cũng thấy cảm động trước lúc từ biệt đó anh. Bảo Thiệp lòng vui khấp khởi vì thật bụng không muốn người yêu phải làm cái việc cực chẳng đã này từ lâu rồi, tuy vậy anh cũng ngạc nhiên vì sự kết thúc lại xảy ra ngay tối hôm nay một cách bất ngờ như vậy, bèn hỏi: -Em quyết định nghỉ rồi à, hồi nào vậy Phượng? -Em báo cho họ hai tuần trước rồi. Diễm Phượng bước theo Bảo Thiệp ra xe về, thêm một trang nhật ký của cuộc đời được gấp lại. Tuy là công việc bất đắc dĩ, nó cũng gắn bó với nàng một thời gian và cho nàng một chút thu nhập dù không đáng kể nhưng khi túng quẫn có vẫn hơn không. Sông có khúc người có lúc, Diễm Phượng ước mong rằng từ nay trong vòng tay yêu thương chân tình của Bảo Thiệp, nàng sẽ có được những ngày yên bình hạnh phúc.
☘︎