CHƯƠNG 22
Thời gian qua thật êm đềm như một giấc mơ hồng đối với Diễm Phượng khi nàng thường xuyên được kề cận bên người đàn ông mình yêu và đón nhận tấm lòng thương yêu dịu ngọt của anh. Trong công việc, nàng được anh đích thân chỉ dẫn những bí quyết hoạt động của công ty và nhiều khía cạnh quan trọng để giúp anh điều hành thay mặt mình khi anh phải vắng mặt vì một lý do nào đó. Nhờ tư chất thông minh sẵn có nên Diễm Phượng tiếp thu nhanh chóng, cộng với tấm lòng nhiệt thành muốn chung vai gánh vác công việc chia sẻ cùng Bảo Thiệp, nàng lập tức trở thành một trợ lý đắc lực cho anh. Chính Bảo Thiệp cũng phải kinh ngạc khi dần dần khám phá ra những năng lực tiềm ẩn của người yêu mà anh trước đây chưa hề nhận ra. Sau khi Diễm Phượng hoàn tất thời gian huấn luyện với các chuyên viên trong công ty, Bảo Thiệp hơi ngạc nhiên vì thời gian nhanh hơn anh dự tính nhiều. Khi hỏi thăm những người ấy, anh nhận được một sự khen ngợi nồng nhiệt gần như là giống nhau: -Trời, cô trợ lý của anh lanh lợi thông minh quá chừng! Chỉ có vài tuần là cổ rành hết trơn tui còn gì nữa để chỉ cổ đâu! -Cô Phượng đó hả? Cổ nắm bắt nhanh lắm! Em vừa nói sơ sơ là cổ hiểu liền à nên học rất nhanh. -Ồ, về vi tính cổ có khiếu lắm anh. Tất cả những phần mềm và ứng dụng cơ bản cho công việc tôi hướng dẫn một thời gian là cổ rành như cháo rồi. Hôm kia tôi mới thử xem cô nhập dữ liệu một bản thống kê, cổ làm chính xác mà nhanh đến nỗi tôi không ngờ luôn đó! Khi đã làm việc cận kề cùng Diễm Phượng với tư cách là trợ lý cho mình, Bảo Thiệp mới công nhận những lời khen tặng ấy là chính xác chứ không phải nịnh suông để lấy lòng sếp. Có khi nàng đưa ra những nhận xét và góp ý bất ngờ vô cùng sắc bén khiến anh phải kinh ngạc và khen thầm sự tinh tế nhạy bén của cô bạn gái, thầm tiếc phải chi có nàng bên cạnh lâu nay thì công việc của anh còn hưng thịnh hơn rất nhiều. Hôm nọ trong một cuộc gặp gỡ với một đối tác làm ăn để ký hợp đồng tân trang toàn bộ mấy dãy nhà chung cư cho thuê đang xuống cấp của họ, Bảo Thiệp đưa Diễm Phượng đi cùng. Hôm ấy trong bộ đầm quý phái trẻ trung, mái tóc dài đen nhánh thả tự nhiên chỉ cài chiếc kẹp hình nơ và trang điểm rất nhẹ, nàng đẹp tỏa sáng cả phòng họp, một vẻ đẹp thùy mị dịu dàng mà cũng vô cùng lôi cuốn gợi cảm. Cách ứng xử linh động duyên dáng và đối đáp thông minh ý nhị của nàng đã gây ấn tượng rất tốt cho phía đối diện và bản hợp đồng được thông qua nhanh chóng. Lúc mọi chuyện xong xuôi, vị lãnh đạo phía đối tác kín đáo cười tinh nghịch trầm trồ với Bảo Thiệp: -Chà, anh Thiệp tìm đâu ra cô trợ lý tuyệt vời như vậy nhỉ? Bảo Thiệp đáp, không giấu được vẻ tự hào trong giọng nói: -À, đó là cô bạn cũ của tôi, bây giờ là trợ lý, nhưng sắp tới sẽ là bà xã của tôi đấy. Người kia trố mắt rồi phá lên cười: -Thật vậy sao? Anh quả là một người đàn ông may mắn lắm đấy, anh Thiệp ạ! Tuy rất có năng lực với công việc mới này Diễm Phượng thật tâm mong ước có một ngày nào đó sẽ trở lại với cái nghề dạy học mà nàng đã yêu thích từ nhỏ. Truyền đạt kiến thức cho các thế hệ kế tiếp là một công việc hết sức cao quý đối với nàng, nhất là giữ gìn kế tục cái hay, cái đẹp của văn thơ và sự trong sáng của tiếng Việt mến yêu. Có lần nàng tâm sự với Bảo Thiệp như vậy thì anh rất bằng lòng và ủng hộ, thầm cảm kích tấm lòng của người yêu đối với việc bảo tồn cái di sản vô giá ấy của dân tộc - ngôn ngữ và văn học thuần túy Việt Nam. Anh hỏi nàng: -Từ sau lần Phượng bị họ buộc nghỉ dạy như vậy, em còn thử xin đi dạy ở những trường khác lại chưa? Diễm Phượng xụ mặt rầu rầu đáp: -Sau lần đó em đi xin khắp nơi muốn phờ người luôn mà chẳng đâu có việc. Rồi mấy tháng sau trở lại thử một lần nữa cũng như không, em bỗng trở nên bi quan và mất tự tin ghê gớm. Bảo Thiệp an ủi: -Em là một cô giáo giỏi và tận tâm, chắc chắn sẽ có ngày được tuyển dụng đúng mực. Đợi anh đi xong công việc chuyến này về mình sẽ tính tới vấn đề đó kỹ càng hơn. Em đừng buồn Phượng nhé? Một tuần sau theo đúng dự định Bảo Thiệp đi công việc xuống những tỉnh xa. Lúc bấy giờ Diễm Phượng đã chuyển lên văn phòng riêng của mình ở sát văn phòng của Bảo Thiệp. Hôm ấy nàng đang ngồi làm việc thì nghe có tiếng nói qua lại khá lớn ở văn phòng cô thư ký ngay đầu hành lang cách đó mười mấy thước. Thì ra đó là Mỹ Hân, cô không biết Bảo Thiệp đã đi khỏi nên bất chợt tìm đến gặp anh để vòi vĩnh này nọ và hẹn đi chơi, đồng thời để gặp tận mắt xem “con bồ già của anh Thiệp”, theo cách gọi xách mé của cô, là ai. Dạo sau này từ khi gặp lại được Diễm Phượng và xác định rõ tình cảm của mình với nàng, Bảo Thiệp không còn hứng thú đi chơi đây đó như trước nữa. Khi xưa thời gian rảnh ở nhà một mình buồn quá anh vẫn thường đi chơi với bạn bè như một cách để cho qua thời giờ. Còn bây giờ bên Diễm Phượng, anh tìm được một sự yên ả thư thái trong tâm hồn, anh chẳng thể tìm đâu thấy. Những chốn vui chơi đó bây giờ trở nên nhạt nhẽo vô vị lạ thường. Lần gần đây nhất Bảo Thiệp tình cờ gặp Mỹ Hân khoảng nửa tháng trước. Thật ra hôm ấy anh cần gặp ông Trác cha cô để ký hợp đồng tiếp cho năm tài chính sắp tới, chứ chẳng có ý định gặp gỡ gì cô làm gì. Dạo này anh tránh gặp cô để khỏi gây ngộ nhận hoặc hiểu lầm phiền phức. Mỹ Hân biết cha mình sẽ gặp Bảo Thiệp nên lèo nhèo vòi cha cho đi theo để gặp anh cho được. Ông Trác vốn sẵn rất thích Bảo Thiệp nên cũng luôn tìm cách vun vén tình cảm cho con gái mình. Hôm ấy sau khi Bảo Thiệp bàn công việc làm ăn xong với ông Trác, anh tính tìm cách chuồn nhanh, bèn vẫy tay chào xã giao với Mỹ Hân cho đúng phép lịch sự: -Hôm nay Hân được đi chơi với bố sướng nha! Anh bận việc về trước nghen Hân. Nhưng Mỹ Hân đâu dễ gì bỏ cuộc, cô chạy đến thản nhiên choàng tay Bảo Thiệp cười hớn hở: -Về chi sớm vậy? Lâu lâu không gặp được anh, ở chơi với em chút đã nào! Bảo Thiệp ái ngại gỡ tay Mỹ Hân ra điềm đạm bảo: -Đừng làm vậy Hân! Anh bận việc thật mà. Mỹ Hân phụng phịu: -Anh đó nhe, lúc này cứ mất tiêu đâu không à. Bộ quên em rồi hả? Bảo Thiệp nhăn nhó: -Anh lúc nào cũng quý và xem Hân như em gái chứ sao gọi là quên. Vả lại ba Hân là đối tác công việc quan trọng của anh thì tất nhiên vẫn sẽ gặp Hân hoài, không phải sao? Dẩu đôi môi bướng bỉnh lên, Mỹ Hân không hài lòng: -Nhưng anh chỉ toàn nói chuyện công việc với ba chứ có thèm chơi với em đâu! Bảo Thiệp đánh tiếng: -Thì Hân đi chơi với các bạn của Hân. Anh rồi đây cũng sẽ cưới vợ thì cũng đâu có thời giờ đi chơi với Hân được nữa! Tròn xoe đôi mắt kinh hãi, Mỹ Hân kêu to: -Anh… anh nói sao, anh sắp cưới vợ à? -Anh là đàn ông thì sẽ có lúc lấy vợ. Bộ chuyện đó lạ với Hân lắm à? Mỹ Hân nghiêng đầu nhìn gườm gườm vào mặt Bảo Thiệp, như đang cố đánh giá mức độ nghiêm túc bao nhiêu trong câu nói ấy. Nhìn vẻ trẻ con của cô, Bảo Thiệp thấy tội nghiệp phì cười: -Em sao vậy Hân, bộ em đang sợ anh xấu xí quá không cưới được cô nào sao? -Anh nói dối để ghẹo em thôi, phải không? Bảo Thiệp nhăn mặt khổ sở: -Rất thật! Nói dối chuyện đó với Hân để làm gì? Mỹ Hân bực bội, bỗng trở nên ngang ngạnh: -Em không biết. Người yêu của anh là ai, nó có gì hơn em? Bảo Thiệp thật sự khó chịu với cách nói của cô: -Hân, em nói khó nghe quá! Sao lại có chuyện hơn thua gì ở đây? Chỉ cần biết anh yêu cô ấy là đủ rồi. Bỉu môi dài ra, Mỹ Hân khinh khỉnh: -Để em xem nó là ai mà có bản lĩnh như vậy. Nói đoạn cô bỏ đi thẳng nhưng trong bụng bắt đầu hồ nghi và khó chịu ghê gớm. Xưa giờ trong gia đình Mỹ Hân được cưng như trứng và nuông chiều hết mực nên đã quen cái nết muốn gì được nấy, chẳng bao giờ chịu thua ai cả. Vì thế trong chuyện tình cảm làm sao cô có thể chịu nổi khi có một cô gái nào tự dưng xuất hiện cướp đi người mà cô đã yêu thích lâu nay. Không đời nào có chuyện đó! Mỹ Hân này mà không ăn được thì cũng đừng hòng ai có thể đụng tới! Với nguồn tiền của dư dật xin từ bố mẹ, Mỹ Hân không khó khăn gì trong việc thuê một thám tử tư để điều tra ra được người con gái Bảo Thiệp yêu là Diễm Phượng. Máu hiếu thắng xông lên khiến Mỹ Hân tức giận vô cùng, quyết tìm cách dằn mặt tình địch một lần cho hả dạ. Hôm nay nhân lúc được nghỉ hai giờ học không biết đi đâu chơi vì đám bạn đều có việc riêng của chúng, Mỹ Hân đang bực mình bèn sực nhớ đến Bảo Thiệp, thế là cô chạy xe thẳng đến văn phòng anh ngay. Cô thư ký thấy Mỹ Hân đi vào hành lang bèn cất tiếng hỏi: -Chào cô Mỹ Hân, cô đi đâu trên này vậy? Mỹ Hân đáp ngay, giọng lất khất: -Tìm anh Thiệp chứ chi. Nói xong cô thản nhiên quay gót định đi về hướng văn phòng Bảo Thiệp phía cuối hành lang. Cô thư ký hốt hoảng kêu lên: -Cô Hân, đây là nơi làm việc. Cô không tự ý vào đó được đâu! Mỹ Hân quay lại quắc mắt, ngang nhiên bảo: -Tôi là bạn gái của anh Thiệp, vào tìm anh ấy không được sao! Nói rồi cô thản nhiên bước đi. Cô thư ký gọi với theo: -Anh Thiệp đi công tác xa rồi không có ở đây đâu! “Hừ, định lừa ta à! Có hay không cứ đến nơi là biết liền,” Mỹ Hân nghĩ bụng rồi cứ xăm xăm đi về cuối hành lang. Ngang qua văn phòng của Diễm Phượng thấy cánh cửa mở và ánh sáng của đèn hắt ra, Mỹ Hân biết có người trong đó, bèn lò dò đưa mắt nhìn vào. Mỹ Hân thấy một cô gái với gương mặt hiền hậu xinh xắn, mái tóc đen dài trong tà áo dài đang ngồi chăm chú nhìn vào giấy tờ gì đó trên bàn làm việc. Mỹ Hân bước vào phòng nghênh ngang hỏi: -Cô gì ơi, có anh Thiệp ở đây không? Nghe tiếng hỏi Diễm Phượng ngước mắt lên, trước mặt nàng là một cô gái trẻ đẹp sắc sảo với đôi mắt tròn có cái đuôi khá dài, càng nổi bật với đường kẻ mắt màu nâu thẩm, làn môi đỏ mọng hơi trề ra như luôn đang phụng phịu, mái tóc ngắn ngang vai với vài đường nhuộm vàng kiểu cách, chiếc áo thun màu tím có những hình ảnh hoạt hình ngộ nghĩnh tươi trẻ trước ngực, và một chiếc quần jean xanh với những đường rách cố tình nơi đầu gối theo mốt. Diễm Phượng tròn mắt ngạc nhiên không biết cô gái này là ai mà đường đột đến tìm Bảo Thiệp thế này, và trên cương vị nào, là một khách làm ăn hay là việc tư cá nhân? Nàng đáp lời, nhã nhặn hỏi: -Giám đốc bận công việc không có mặt lúc này. Xin lỗi cô cần gì tôi có thể giúp được không? Mỹ Hân không đáp ngay mà đưa mắt nhìn một lượt khắp thân hình Diễm Phượng, ánh mắt ngờ vực như đang đánh giá đối phương. Giây lát sau cô lên tiếng: -Cô là ai, sao trước giờ tôi không thấy? Diễm Phượng đã lập tức nhận ra thái độ không mấy hòa hiếu của người đối diện. Tất nhiên nàng biết mình có quyền dùng giải pháp cứng rắn để đáp lại, nhưng trước khi biết rõ hơn cô ta là ai, Diễm Phượng không muốn leo thang sự căng thẳng. Dù gì lúc này nàng cũng đang đại diện cho Bảo Thiệp và không thể phụ tấm lòng ủy thác của người yêu. Nghĩ vậy nàng lịch sự đáp: -Tôi là trợ lý của giám đốc. Sở dĩ trước giờ cô không thấy là vì tôi không làm ở văn phòng này. Giọng Mỹ Hân bỗng dưng đanh lại: -Vậy ra cô là Diễm Phượng? Diễm Phượng khẽ nhíu mày, hoang mang hỏi: -Sao… cô lại biết tên tôi? Mỹ Hân nhếch môi cười khinh bạc: -Tôi còn biết nhiều về cô hơn nữa kìa. Cảm thấy khó chịu với cuộc đối thoại không mong đợi này, Diễm Phượng nghiêm giọng: -Xin lỗi cô là ai, và tôi giúp được gì cho cô? Mỹ Hân bật ra một tràng cười khanh khách: -Cô thì có cái gì mà đòi giúp cho tôi chứ? Ngay cả chỗ ở cũng phải ăn nhờ ở đậu nhà anh Thiệp của tôi mà giúp gì tôi ư? Thật là nực cười! Câu nói rõ ràng muốn xác nhận quyền sở hữu của cô đối với Bảo Thiệp, đồng thời giáng một đòn sĩ nhục trực diện quá nặng khiến Diễm Phượng choáng váng. Mặt tái đi, giọng nàng run lên: -Cô… cô nói chuyện thật khó nghe quá! Xin lỗi nếu cô không cần gì thì tôi phải làm việc tiếp. Như không thèm đếm xỉa gì đến lời nói ấy, Mỹ Hân ánh lên tia mắt cay độc, tiếp tục xỉa xói: -Tôi được biết cô là một giáo viên quèn bị đuổi việc kia mà, có năng lực gì mà đòi làm trợ lý cho anh Thiệp? Hay là chỉ chịu đấm ăn xôi bám vào anh ấy để được tiến thân? Dù trong bụng đáng uất ức suýt ngất đi được vì bị lăng nhục và xúc phạm nặng nề, là một cô gái trầm tĩnh Diễm Phượng còn đủ chín chắn để không cho cái cảm xúc nhất thời ảnh hưởng đến lý trí phán xét của mình. Nhận ra sự lịch thiệp nhún nhường không có tác dụng với đối phương, Diễm Phượng quyết định sẽ tranh luận một cách công bằng, không cho phép người ta tiếp tục chà đạp mình. Mím môi ghìm cơn cuồng phong giận dữ trong lòng xuống, nàng nghiêm nghị đáp: -Xin lỗi đó là chuyện riêng của tôi. Cô không có quyền và tư cách gì để đánh giá tôi cả. Phải vậy không thưa cô? Lần đầu tiên bị phản đòn, Mỹ Hân kinh ngạc đanh mặt lại. Thì ra cô ta đâu chỉ nhu mì yểu điệu, mà cũng có khả năng lý luận lắm đó chứ! Mặt kênh lên, Mỹ Hân gằn giọng: -Sao lại không? Tôi là bạn gái của anh ấy, như vậy có đủ tư cách rồi chứ? Diễm Phượng ngỡ ngàng trước lời khẳng định này. Như vậy là thế nào? Thiệp ơi, chẳng lẽ anh dối gạt em, anh còn có người khác trong tim ngoài em nữa sao? Trời ơi, phũ phàng quá! Mặt đỏ bừng vì vừa giận vừa đau khổ, Diễm Phượng cắn răng cố không để rơi nước mắt. Không được khóc, tuyệt đối không được khóc! Nếu khóc lúc này là thừa nhận mình đã thua rồi. Bảo Thiệp không phải là người như vậy, anh không thể là người như vậy. Lời nói có thể giả dối được, nhưng ánh mắt đầy yêu thương, những cữ chỉ săn sóc chân tình của anh dành cho em không thể giả dối mà có được. Em yêu anh nên nhất quyết tin vào sự chân thành của anh, Thiệp ơi! -Sao, không còn gì để nói nữa phải không? - Mỹ Hân cười khẩy mỉa mai hỏi, kéo Diễm Phượng ra khỏi giòng suy tưởng. Ngước nhìn lên bằng ánh mắt tự tin, Diễm Phượng cười nhạt đáp: -Cô nói mình là bạn gái anh Thiệp à? Tôi nghĩ một người đàn ông tài giỏi và có địa vị như anh ấy thì có nhiều bạn gái là chuyện bình thường thôi mà. Biết đâu trong số đó cũng có những người đang chịu đấm ăn xôi để tiến thân cái gì đó mà cô nói hồi nãy cũng không chừng, chân giả ai biết được! Hoàn toàn bất ngờ vì bị Diễm Phượng giáng cho một cú gậy ông đập lưng ông quá ngoạn mục này, Mỹ Hân sững sờ gần như tê liệt, mặt trơ ra như hóa đá. Mãi một lúc sau cô mới thốt lên được một cách hằn học: -Cô… cô ngon lắm! Đúng, đàn ông như anh Thiệp thì có bạn gái nhiều không phải là chuyện lạ. Nhưng nói cho cô biết khi chọn làm vợ thì chỉ có người như tôi mới thích hợp với anh ấy thôi. Hạng khố rách áo ôm như cô làm gì có cơ hội mà đòi mơ tưởng! Mỗi câu nói của Mỹ Hân là một mũi dùi xoáy sâu vào tim Diễm Phượng khiến nàng đau buốt vì cái thân phận nghèo khó của mình. Quả nhiên đối phương biết khai thác triệt để nỗi đau thầm kín của nàng để gây tổn thương tới mức tối đa. Nhưng đó là cái đau sâu thẳm trong lòng mà Diễm Phượng biết mình sẽ trải qua nhiều ngày tháng sắp tới để mà gặm nhấm tái tê một mình, còn bây giờ nàng nhất quyết không cho phép mình mềm yếu trước cô bé hung hăng ngạo mạn này. Đã quyết lòng như thế, Diễm Phượng lạnh lùng đáp: -Tôi chẳng mơ tưởng gì cả, vì tôi biết sự quyết định ai là người phụ nữ của đời mình là do anh Thiệp chọn. Xin lỗi cô nếu tôi không yêu Thiệp thì dù anh ấy có săn đón bao nhiêu tôi cũng chẳng cần. Tôi hiểu rõ tình yêu của chúng tôi dành cho nhau, nên cô không cần phải nhắc nhở. Nếu cô có lòng tin vào mình và khả năng của cô lôi cuốn anh ấy, thì cô đâu cần mất thời giờ đến đây hạch họe tôi nãy giờ. Đúng không thưa cô? Một lần nữa Mỹ Hân phải cứng lưỡi trước sự điềm tĩnh và lý luận sâu sắc của Diễm Phượng. Cô ta quả nhiên lanh lợi nhạy bén hơn mình nghĩ nhiều rồi, đâu phải là một ả nghèo kiết lù khù dễ bị bắt nạt! Mỹ Hân đưa đôi mắt căm tức liếc nhìn Mỹ Phượng. Cô ta tuy không trẻ trung bằng mình nhưng có sự điềm đạm chín chắn, dáng vẻ khoan thai nhẹ nhàng, lại ăn nói thông minh thế này. Hừ, anh Thiệp mê cô ta có thể cũng vì những lẽ đó chăng? Mỹ Hân lấy lại bình tĩnh, thay đổi chiến thuật: -Cô nói cô yêu Thiệp, vậy hãy nghĩ xem cô sẽ đem lại được gì cho anh ấy, hay chỉ sống tầm gửi vào người ta? Còn tôi, cho cô biết cha tôi là đối tác làm ăn quan trọng nhất của Thiệp. Lấy tôi anh ấy sẽ như hổ mọc thêm cánh. Một người đàn ông quan tâm đến sự nghiệp cô nghĩ sẽ chọn ai, cô cũng đủ lớn và thông minh để hiểu đàn ông chọn vợ rất khác với nhân tình mà phải không? Nghe cô nói mà Diễm Phượng ngán ngẩm trong lòng. Hóa ra đối với cô ấy người ta đến với nhau chỉ toàn là do những toan tính thực dụng. Còn những điều mà Bảo Thiệp đã từng nói anh khao khát và chỉ tìm thấy khi ở bên nàng thì làm sao Mỹ Hân hiểu được. Xem ra cô ta muốn giành giật lấy Bảo Thiệp mà chẳng hề hiểu anh cần gì, ước ao gì. Nàng điềm đạm trả lời: -Tôi đã nói rồi, cái đó là tùy vào Thiệp. Tôi cũng không hiểu cô nói những điều đó với tôi để làm gì, và thật ra cô cần gì ở tôi? Mỹ Hân nhún vai, giọng trịch thượng: -Tôi muốn cô hãy tránh xa anh ấy ra. Hãy đến một nơi khác càng xa càng tốt. Nếu cô cần vốn để sống tôi có thể giúp cho cô được. Diễm Phượng giận run trước cách nói sống sượng này, đáp rạch ròi: -Xin lỗi nhé, cô không có quyền đòi hỏi tôi một chuyện vô lý như vậy! Chuyện tình cảm là vấn đề của riêng tôi. Nếu tôi thấy một người đàn ông không thích hợp với mình khỏi cần cô nói tôi cũng sẽ tự động rút lui. Còn chuyện cô muốn dùng tiền bạc để mua bán tình cảm với tôi thì xin lỗi cô đã chọn nhầm đối tượng rồi. Quay mình như chuẩn bị rời gót, Mỹ Hân nhếch môi cười mỉa mai đầy khinh bạc: -Cô nói hay lắm, vậy thì hãy cứ đợi mà xem. Người ta nói trèo cao té đau. Cô đã từng đi dạy chắc cũng biết câu tục ngữ đó mà, phải không cô giáo? Nói đoạn cô cười khanh khách như giễu cợt rồi bỏ đi thẳng. Còn lại một mình Diễm Phượng đổ gục xuống ghế, những uất ức và đau đớn dồn nén nãy giờ cố gắng che đậy nay bùng thoát ra như giông tố. Nàng bật khóc tức tưởi, khóc ngon lành. Từng hàng nước mắt ngắn dài tuôn chảy xuống bờ má, nhỏ giọt ướt cả mặt bàn. Mãi thật lâu sau nàng uể oải đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn khuôn mặt mình trong gương với đôi mắt sưng mọng và nước mắt tèm lem thật khó coi. Diễm Phượng trở về văn phòng, thở dài buồn bã. Cả buổi còn lại đầu óc nhức bưng bưng không còn tập trung làm được gì. Mệt mỏi, Diễm Phượng đeo chiếc xắc vào vai rồi đóng cửa văn phòng. Đi ngang qua văn phòng cô thư ký, nàng ghé vào thông báo: -Tôi nhức đầu quá phải về sớm một chút nhé! Cô thư ký với ánh mắt thông cảm, an ủi: -Dạ chị về nghỉ. À, mà chị đừng để bụng cô ấy làm gì cho mệt. Cổ ỷ nhà giàu và thế của cha cổ vào đây lúc nào cũng ăn nói phách lối lắm. Tụi em bị hoài riết quen rồi. -Vậy à, cám ơn cô nhé! Diễm Phượng về đến nhà mà lòng buồn ảo não, bó gối ngồi thừ trên ghế rất lâu đầu óc váng vất lừ đừ. Những câu nói của Mỹ Hân từ đâu lại hiện về văng vẳng bên tai, và cái nọc độc khủng khiếp của nó bây giờ mới dần dần ăn sâu vào từng thớ thịt, đau nhức đến rã rời. Lòng nàng nặng trĩu trong một nỗi chua xót vô bờ, có khi như muốn ngạt thở. Vẫn biết Mỹ Hân đầy ác ý khi tung ra những lời chà đạp gai góc như vây, xét cho kỹ từ một góc độ nào đó cô ta chỉ lột ra những cái trần trụi rất thật của mối quan hệ của nàng và Bảo Thiệp. Chẳng phải cô ta rất đúng khi bảo mình ăn nhờ ở đậu trong căn nhà của Thiệp đó sao, chẳng phải cái ghế trợ lý tổng giám đốc mà mình đang giữ là do Thiệp ưu ái nâng đỡ sao? Nếu không nhờ vả vào anh như vậy thì làm sao người ta có cơ hội để làm nhục mình như ngày hôm nay! Thiệp ơi, em hiểu tình yêu và tấm lòng của anh dành cho em lắm, và em trân trọng nó vô cùng, nhưng làm sao em có thể chịu được khi rồi đây người ta cứ dùng những chuyện này để lăng mạ sĩ nhục em. Em cũng là một con người với những xúc cảm và lòng tự trọng của mình. Khước từ những ưu ái kia thì sẽ khiến anh buồn vì đó chẳng khác gì chối bỏ tấm chân tình yêu thương của anh, mà tiếp tục thì em không thể. Anh hãy nói đi Thiệp, em phải làm sao đây? Diễm Phượng gào thét lên trong tâm tưởng nhưng làm sao có ai hiểu được những tâm sự này. Nàng ủ rũ đưa mắt nhìn ra ngoài. Trời đã tối hẳn, qua khung cửa sổ những ngọn đèn đường ngoài kia đã sáng lên. Nỗi sầu muộn dâng lên tới cổ họng khiến nàng no ngang chẳng buồn ăn buổi cơm chiều. Từ hôm Bảo Thiệp đi, buổi ăn chiều thiếu bóng anh trở nên vô vị nhạt thếch, nó mất hẳn cái không khí ấm áp ngọt ngào. Những lúc đó cũng như bây giờ Diễm Phượng nhớ anh da diết. Quả thật tình yêu giữa hai người như một ngọn nến lung linh đẹp huyền ảo sưởi ấm căn phòng. Nhưng tiếc thay bão tố lại tàn nhẫn nổi lên muốn vùi dập đóa hoa tình yêu non nớt cả hai mới tìm được sau bao năm trời lạc mất nhau. Sao định mệnh lại khắc nghiệt với hai đứa mình như thế hả anh, chẳng lẽ chúng ta không có duyên phận, hay là mình thật sự không phải là của nhau? Có lẽ Mỹ Hân sau cùng đã đúng, em không phù hợp với anh đâu Thiệp. Nhưng em sẽ không phụ lòng tin và kỳ vọng của anh trong lúc đi xa, sẽ không làm cho anh bận tâm vì những chuyện tình cảm chua xót này khi đang có việc quan trọng. Như mọi hôm tối đến Bảo Thiệp gọi điện về nhà thăm hỏi nàng. Vốn luôn quan tâm sâu sắc đến cảm xúc của người mình yêu, anh không khó khăn gì nhận ra ngay sự thay đổi trong cách nói chuyện của Diễm Phượng. Bảo Thiệp lo âu hỏi trong máy: -Phượng, em sao vậy, em không khỏe hả? Nàng cố vẻ thật tự nhiên đáp: -Dạ đâu có gì đâu anh! -Thật không có gì chứ Phượng, ở nhà có chuyện gì à? Diễm Phượng một mực chối: -Không có thật mà anh! Vài giây im lặng trôi qua. Diễm Phượng nhớ thương Bảo Thiệp ngập hồn nhưng không dám nói gì thêm sợ lộ ra nỗi buồn sâu thẳm của mình làm vướng bận đầu óc cho người yêu. Bảo Thiệp thì đang cố nghĩ ngợi đoán xem có gì bất ổn nhưng không nghĩ ra, nên dè dặt tin lời Diễm Phượng. Anh khẽ âu yếm gọi: -Phượng em? -Dạ? -Anh nhớ em quá Phượng ơi! Đi làm việc mà anh luôn nghĩ đến em. -Em cũng rất nhớ anh. Chiều quen có anh ăn cùng rồi, bây giờ chỉ ăn một mình em càng nhớ anh thêm. Giọng Bảo Thiệp ngậm ngùi: -Tội em quá! Còn hai ngày nữa thôi anh về rồi. Anh sẽ có quà cho em, đừng buồn Phượng nhé! -Cám ơn anh, nhưng em nói rồi, quà cáp em chẳng màng đâu. Em chỉ cần anh thôi. -Em ngoan quá, anh thật may mắn có em trong đời Phượng à… Anh yêu em! - Bảo Thiệp nồng nàn. Câu nói tha thiết của anh khiến nàng phải mím môi kiềm chế để khỏi bật ra hết những cảm xúc sâu kín trong lòng. Lại một chút im lặng, rồi Diễm Phượng lên tiếng: -À Thiệp nè, tối mai em đi xem hát với nhỏ Thoa sẽ về hơi trễ. Anh cứ nghỉ trước đừng chờ khuya mà gọi cho em nhé! -Vậy hả? Ừ đi chơi với bạn cho vui! -Nhưng đâu có ai đem lại niềm vui cho em bằng anh! Giọng Diễm Phượng không giấu được nét buồn. Bảo Thiệp đinh ninh nàng buồn vì xa vắng nhau nên không tra hỏi thêm. Anh nhắn nhủ: -Thôi anh gác máy đây. Em nghỉ ngơi đi Phượng, có gì cứ gọi ngay cho anh em nhé? -Dạ, anh cũng nghỉ cho khỏe. -Hôn em! Diễm Phượng gác máy, ngồi thẫn thờ với một tâm hồn mụ mẫm. Giọng anh nồng nàn đầy yêu thương, khiến cho lòng nàng ấm áp nhưng đồng thời lại quặn đau như ai cắt xé. Thiệp ơi, hãy hiểu cho em, em không muốn nói dối với anh đâu! Lẽ nào đây là lần cuối em được nghe tiếng nói của anh? Diễm Phượng lắc đầu như muốn xua đuổi những ý nghĩ sầu thương ra khỏi tâm khảm mà chẳng thể được, giọt nước mắt lặng lẽ tràn ướt rèm mi.
☘︎