← Quay lại trang sách

CHƯƠNG KẾT

Diễm Phượng đứng nép vào bên chồng say sưa ngắm nhìn ngôi trường mới xây trên một vùng đồi thật đẹp. Hai gương mặt mỉm cười rạng rỡ ngời lên niềm hạnh phúc chứa chan. Gọi là mới chứ nó cũng đã được gần hai tuổi rồi, nhưng so với đa số những trường khác với mấy mươi năm, thậm chí cả trăm năm tuổi, thì quả nhiên nó rất mới. Ngôi trường được xây cất theo kiểu tân thời, trang điểm bởi một con đường bên ngoài dẫn tới cổng với hai hàng cây phượng trồng hai bên đang nở hoa đỏ rực đẹp vô cùng. Ngày mai sẽ là ngày khai giảng năm học mới, bao nhiêu cô cậu học trò từ những vùng lân cận sẽ đổ về trong ngày tựu trường, những tà áo dài trắng tinh khôi phấp phới bay với vẻ đẹp thiên thần dưới hai hàng phượng đỏ tạo nên một bức tranh tuổi học trò đầy thơ mộng và trong sáng. Thời gian qua nhanh như một giấc mơ, mới đó mà đã hai mươi năm kể từ ngày đôi bạn Bảo Thiệp - Diễm Phượng nên duyên vợ chồng. Diễm Phượng bồi hồi nhớ lại thấy cuộc đời có nhiều cái rất lạ. Hai chục năm hôn nhân êm thắm hạnh phúc trôi qua sao nhanh quá, trong khi khoảng thời gian bốn năm sau khi cha mẹ mất nàng sống cô đơn như một chiếc bóng trong nghèo nàn đau khổ ngày tháng lững lờ chậm chạp tưởng chừng như bất tận. Nhớ lại những ngày xa xưa ấy Diễm Phượng không khỏi nhoẻn cười thích thú vui vui. Ba tháng sau đám cưới, biết mình đã mang thai nàng mừng đến ứa nước mắt. Lúc bấy giờ tuổi đã chín chắn trưởng thành, được chồng yêu thương hết mực, khát vọng làm mẹ của nàng cháy bỏng, nay mong ước đã thành hiện thực còn gì vui sướng hơn. Tối hôm ấy về nhà nàng hớn hở rù rì báo tin cho chồng hay khiến anh mừng muốn hét lên luôn. Bảo Thiệp phóng tới chụp điện thoại gọi ngay cho Lân hí hửng khoe: -Ê Lân, tụi tao sắp rượt kịp hai đứa bây rồi đó! Lân hiểu bạn muốn nói gì, cười sằng sặc: -Ô hô vậy hả, chúc mừng hai ông bà nghen! Tối đó hai vợ chồng Lân và Thoa đi đâu ghé nhà hai người bạn cũ chia vui ngay. Thoa lúc này mang bầu đã hơn năm tháng nhưng vẫn năng động và đi lại rất nhanh nhẹn. Trong lúc hai người đàn ông tán chuyện, cô sà vào ghế ngồi cạnh Diễm Phượng huyên thuyên trò chuyện: -Sao nhỏ, nghe nói có tin mừng hả, bao lâu rồi nói nghe coi? -Chừng tháng rưỡi. -Ăn uống được không đó? - Thoa quan tâm. Diễm Phượng cười tươi tắn: -Bình thường chứ có gì đâu, chỉ hơi mệt và buồn ngủ ngày thì có! -Vậy mày sướng rồi, chẳng bù với tao mấy tháng đầu buồn nôn và biếng ăn gần chết. Diễm Phượng nhìn bạn ái ngại hỏi: -Vậy hả, giờ hết chưa? Thoa xô nhẹ vai bạn, mặt nhăn nhó: -Giờ mà chưa hết chịu gì nổi! Nhỏ này, vậy mà cũng hỏi. Diễm Phượng cười giả lả: -Ai biết đâu! Không biết thì phải hỏi chứ. Thoa cười toe toét: -Vậy là con mày nhỏ hơn con tao chưa được nửa tuổi. Ê Phượng, nếu hai đứa một trai một gái mai mốt tụi mình làm sui gia hen, chắc vui lắm! Diễm Phượng phì cười trước ý nghĩ ngộ nghĩnh của bạn, đáp: -Ừ, thì ai chẳng muốn vậy, nhưng tụi nhỏ lúc đó cũng như mình bây giờ hoặc còn tân hơn nữa, không thích chuyện giàn xếp của cha mẹ thì mình cũng chịu thôi. Thoa xìu xuống tặc lưỡi ra chiều tiếc rẻ: -Ừa hen, nếu vậy thì uổng quá! Thôi cứ cầu cho tụi nó sẽ yêu nhau! Diễm Phượng đưa tấy ấn khẽ vào đầu bạn, cười nói: -Tính chi xa quá vậy nhỏ? Đứa nào cũng còn trong bụng mẹ mà đã lo chuyện làm sui rồi. Hai người đàn ông nghe lóm được hai cô vợ bàn chuyện tương lai cho hai đứa trẻ cũng bật cười. Không khí thân tình giữa bốn người bạn hết sức đầm ấm vui vẻ. Năm tháng trôi qua, hai vợ chồng Bảo Thiệp và Diễm Phượng đã có được ba bé hai gái một trai. Tình bạn của họ với đôi vợ chồng Lân-Thoa vẫn đậm đà thân thiết và hai bên rất thường qua lại thăm viếng nhau. Sau khi đã xong chuyện con cái, Bảo Thiệp dò ý vợ: -Phượng nè, em còn muốn trở lại đi dạy không? Diễm Phượng cười thật tình đáp: -Dạ muốn chứ anh, không dạy được nhiều cũng ít, như vậy nó vui và có ý nghĩa. Bảo Thiệp gật gù: -Gần đây anh suy nghĩ thường xuyên về vấn đề này. Phượng còn nhớ lúc anh về quê tìm em không, em có nói một điều mà đến giờ anh vẫn chưa quên được. Em nhớ không nè? Diễm Phượng ghé môi hôn vào má chồng, phì cười đáp: -Em nói với Thiệp biết bao nhiêu là chuyện, làm sao biết anh đang muốn nói về đề tài nào chứ? -Ừ cũng đúng ha! - Bảo Thiệp kêu lên rồi trầm giọng bày tỏ - … Hôm đó em bảo là ở thành phố giáo viên không có việc làm chạy rông, còn ở vùng quê xa xôi trường lớp thầy cô thiếu thốn. Lúc đó đưa em về lại thành phố mà anh có một cảm giác áy náy tội lỗi sao sao đó, giống như là mình đã góp phần lấy mất đi thêm một cô giáo của miền quê em vậy. Phượng hiểu ý anh không? Nàng gật đầu thông cảm: -Dạ Phượng hiểu chứ, vì em cũng có cảm giác tương tự như anh vậy. Nắm bàn tay vợ, anh bàn bạc: -Phượng, hay mình trở lại quê em đi! Bây giờ công ty đã phát triển lớn quá rồi, mình không cần trực tiếp làm gì nhiều nữa. Mình sẽ xây thêm trường học với chương trình hoàn toàn miễn phí cho các em. Tiền bạc nhiều cũng chẳng làm gì, làm việc đó để đem lại ánh sáng giáo dục cho những các em nghèo miền xa là một việc rất đáng làm, phải không Phượng? Giữ gìn cái tinh hoa của tiếng Việt là trách nhiệm của mọi người. Đôi mắt sáng ngời lên, Diễm Phượng mừng rỡ đáp: -Thật hả Thiệp? Em thấy đó là một ý tưởng rất tuyệt vời! Nhìn gương mặt sáng ngời hạnh phúc của vợ, Bảo Thiệp vui lắm, anh dọ hỏi: -Vậy em thấy mình nên xây trường cấp nào? Nàng ngã đầu tựa vào vai anh cười đáp: -Ở quê nghèo thì cấp nào mà chẳng cần hả anh, mình lo được bao nhiêu thì lo thôi, nhưng tình hình hiện giờ nơi đó cấp ba có lẽ đang thiếu nhất nên các em phải đi rất xa mới có trường. -Vậy mình sẽ xây một trường cấp ba trước, rồi từ từ có khả năng thì xây tiếp cấp một hoặc hai. Thế là với nguồn nhân lực và tài lực của mình, hai vợ chồng đã trở về quê bắt đầu công việc khảo sát tìm mua đất ở địa điểm thích hợp rồi khởi công xây dựng. Ngày ngôi trường sắp sửa hoàn tất hai vợ chồng vui mừng như chính một đứa con tinh thần của mình được ra đời. Bảo Thiệp xúc động ôm Diễm Phượng vào lòng dịu dàng nói: -Lăn lóc trên thương trường bao nhiêu năm, đây là công trình có ý nghĩa nhất đối với anh. Cám ơn em đã đem lại cho anh cái ý tưởng này! Nàng cong môi lên phản đối: -Hổng phải công của em đâu à! Tất cả là do ý kiến của anh, em chỉ hùa theo thôi. -Nhưng nếu em không nói ra hiện trạng ấy thì đâu bao giờ anh nghĩ đến, hoặc có nghĩ chắc cũng một thời gian nào đó sau này. Hai người lặng im giây lát lòng ngây ngây hạnh phúc. Diễm Phượng bàn tính: -Thiệp nè, rồi mình sẽ bắt đầu lo phần tuyển mộ giáo viên. Nếu mình có chính sách lương bổng và phúc lợi hợp lý chắc không lo gì thu hút được những thầy cô ưu tú về trường đâu anh ha? Anh cười vui vẻ: -Đúng rồi Phượng à! Cũng giống trong kinh doanh, mình sẽ thành lập một đội ngũ chuyên viên lo chuyện đó hẳn hoi, từ khâu quản trị, tài chính, tiếp thị, tuyển dụng, vân vân. Người tài giỏi không thiếu, ăn thua là mình biết chiêu mộ và đối đãi với họ thôi! Môi mỉm cười sung sướng tràn đầy niềm tin, Diễm Phượng thủ thỉ: -Hy vọng ngôi trường sẽ góp phần đào tạo ra nhiều chàng trai cô gái tài giỏi ấy cho tương lai phải không anh? Bảo Thiệp cúi xuống hôn vào mái tóc vợ, cười âu yếm: -Đương nhiên vậy rồi. Và biết đâu sẽ có những mối tình học trò thật đẹp và trong sáng nảy sinh dưới mái trường, giống như hai đứa mình ngày xưa ấy Phượng ha! -Mà cũng thật thủy chung son sắt nữa chứ anh! Diễm Phượng thầm thì rồi sung sướng rúc đầu vào ngực chồng. Ôi tình yêu duy nhất và vĩnh cửu của em! Nàng khẽ kêu trong tâm tưởng, cảm nhận được vòng tay yêu thương của anh đang siết nhẹ thân mình. Giọng anh nhẹ nhàng như hơi thở bên tai: -Phải rồi, son sắt như tình mình, cánh hoa của lòng anh ơi! Hai hàng cây phượng trước cổng trường đang khoe hoa đỏ rực rỡ cả một góc trời, cũng như tình yêu thắm đỏ chân thành sâu nặng đôi bạn tâm nguyện dành cho nhau đến suốt đời không phai nhạt. USA 2021 - Hồi Kha -

HẾT