← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 28

Trở lại thành phố sau chỉ khoảng năm tháng mà Diễm Phượng có cảm giác như đã rất lâu. Không thấy lâu sao được khi thời gian đó đối với nàng từng ngày là héo hắt sầu vì lòng mãi nhớ về một bóng hình ở nơi xa, cố quên bao nhiều chỉ lại càng nhớ nhung thêm. Bởi thế mới có câu “Nhất nhật bất kiến như tam thu hề” (một ngày chẳng gặp nhau dài tựa ba năm). Bảo Thiệp mừng vui hớn hở thu xếp cho Diễm Phượng trở lại sống nơi căn nhà cũ như trước, còn anh thì về ở trong căn phòng cạnh văn phòng làm việc của mình nơi khách sạn. Dù đã hiểu lòng nhau và đã bàn tính chuyện trăm năm, hai người vẫn trong sáng chờ đến ngày se tơ kết tóc. Hôm vừa về đến nghe Bảo Thiệp kể lại sự tha thiết của Thoa muốn có mình làm phụ dâu trong ngày hôn lễ của cô, Diễm Phượng lập tức đến nhà thăm cô ngay. Thoa ra mở cửa thấy Diễm Phượng đứng với nét mặt nhí nhảnh trước cổng nhà, cô mừng quá hét lên: -Phượng, trời ơi phải mày đó không? Diễm Phượng cười toe, tinh nghịch trả lời: -Tao nhớ đâu có người chị em sinh đôi nào đâu! Hai cô gái ôm chồm lấy nhau mừng đến rơm rớm nước mắt. Thoa kéo tay bạn vào nhà, phát vào vai Phượng mắng yêu: -Mày đúng là đồ quỷ! Khi không bỏ đi làm mọi người điên đảo tìm muốn chết. Từ từ tao sẽ hỏi tội mày! Diễm Phượng áy náy đáp: -Tao… xin lỗi! Thật tình lúc đó tao buồn quá nên không suy xét được gì, chỉ muốn bỏ đi cho xa. Nhưng khi tỉnh tâm lại rồi mới thấy nhiều cái bậy. Mày đừng trách tao nữa! Thoa lườm bạn: -Trách gì giờ này nữa. Thôi giờ mày về lại là tốt rồi. Ông Thiệp có nói với mày tao sắp đám cưới chưa? Diễm Phượng tủm tỉm, liếc Thoa đáp: -Nói rồi. Khai thiệt nghe coi, sao hai người yêu nhau nhanh quá vậy? Thoa chép miệng kể: -Chắc tao với Lân mắc nợ nhau hồi nào mà không biết. Ảnh kêu về làm ở văn phòng giúp ảnh, tao thấy đúng nghề y tá cũng thích. Làm một thời gian rồi yêu nhau luôn hồi nào chẳng biết. -Vậy tốt quá rồi! Lân thành đạt, lại tử tế nữa. Mày lên làm bà bác sĩ oai thấy mồ rồi còn gì. Thoa hào hứng kể: -Anh Lân cứ thúc làm đám cưới mà tao chưa chịu, vì thật ra tao muốn đợi tìm được mày đã, nhưng… Nói đến đây cô ngưng bặt. Phượng lườm Thoa trêu đùa: -Nhưng muốn chồng quá rồi nên không đợi nữa chứ gì? Thoa nhăn nhó khổ sở: -Hổng phải vậy mà… -Vậy chứ sao? Thoa mặt đỏ ửng như táo chín, kề sát tai Diễm Phượng thầm thì: -Tao… lỡ với Lân, kẹt cái bầu nên phải cưới gấp! Diễm Phượng tròn mắt sửng sốt nhìn Thoa, tự hỏi xưa nay cô vốn rất nghiêm khắc trong mấy cái “vụ” đó, sao lại để đến nông nỗi này! Đúng là sức mạnh của tình yêu! Có lẽ ông trời đã lập chương trình sẵn trong não bộ của người đàn ông và đàn bà để giúp cho loài người duy trì nòi giống chăng? Nàng chúm chím cười bảo: -Chúc mừng hai người nhen! Vậy mày báo cho ông Lân biết chưa? -Rồi, để cho ổng lo cưới hỏi chứ. Cũng hên là ổng mừng lắm nên tao cũng đỡ lo. Hai cô gái nhìn nhau cười vui vẻ. Diễm Phượng trầm trồ: -Mày coi vậy mà sướng rồi đó Thoa. Tao đi có mấy tháng mày đã lo xong vừa chồng vừa con. Quá hạnh phúc luôn! Thoa cười khanh khách, véo vào đùi bạn nạt khẽ: -Mày khen thật lòng hay đang xiên xỏ gì tao đó con kia? Diễm Phượng la oai oái hất tay Thoa ra: -Tao nói thật chứ xiên xỏ gì. Anh Thiệp bảo chuyến này tao về là làm đám cưới. Tao dự định đám cưới xong là có con liền. Thoa tươi rói nét mặt, cười toe toét: -Vậy mày nói ông Thiệp làm đám cưới nhanh luôn đi. Để bây giờ bụng còn nhỏ tao làm phụ dâu cho mày, không thôi phải đợi tao sanh xong mới được đám cưới nghe nhỏ? Diễm Phượng ngẫm nghĩ rồi đáp: -Ừ, đúng rồi đó. Để chiều về tao bàn với ảnh. Chiều hôm ấy Bảo Thiệp ghé ăn chiều như lúc xưa. Đã lâu anh mới tìm lại được cái cảm giác ấm cúng êm đềm khi có buổi ăn chiều bên cạnh cô gái anh yêu như thế này. Cũng giống như tâm trạng của Diễm Phượng, mấy tháng qua thật quá dài và nặng nề đến ngột ngạt đối với anh. Đúng là cái cảm xúc khi sống một nơi mà hồn một nẻo thật khổ sở quá sức tưởng tượng, người cứ vật vờ vật vưởng chẳng tập trung làm được gì. Diễm Phượng trở về như hơi ấm mùa xuân thổi vào căn nhà hoang lạnh qua những ngày đông giá. Trái tim Bảo Thiệp như được hồi sinh một cách diệu kỳ, anh cười vui hân hoan nét mặt rạng ngời chẳng còn cái vẻ u ám ủ dột trước đây. Sau buổi cơm đầm ấm, Bảo Thiệp kéo Diễm Phượng lại ngồi trên ghế sofa cạnh mình, nhẹ nhàng bảo: -Phượng nè, cuối tuần sau công ty có buổi tiệc lớn với một số đối tác làm ăn, sẽ có đầy đủ các nhân viên. Em đến dự luôn cho vui nhé? Lúc này vừa mới về Diễm Phượng vẫn chưa trở lại làm vai trò trợ lý giám đốc của mình. Dù yêu Bảo Thiệp rất nhiều và luôn muốn được cùng anh sát cánh trong công việc, những lời miệt thị của Mỹ Hân khiến cho nàng như bị khớp với cái vai trò đó. Trong thâm tâm nàng vẫn hy vọng tìm được một công việc dạy học đúng với ước nguyện tuổi thơ của mình. Nàng e ngại khi làm việc cùng anh trong cương vị trợ lý như vậy, tiếp xúc những người như Mỹ Hân, với những cái bĩu môi hoặc ánh mắt miệt thị dù lộ liễu hay kín đáo đều sẽ lại làm tổn thương lòng tự ái của mình ghê gớm. Nhưng mặt khác, Diễm Phượng cũng không muốn làm buồn lòng người yêu mà từ chối lời đề nghị như vậy. Đắn đo ít giây, nàng dịu dàng bày tỏ: -Dạ như vậy cũng được. Nhưng hiện giờ em chưa chính thức trở lại làm việc trong vai trò trợ lý cho anh, anh để em ngồi bàn với các bạn bè nhân viên giản dị được rồi. Thiệp cứ tự nhiên tiếp các đối tác quan trọng ấy, được không anh? Bảo Thiệp nhìn sâu vào mắt Diễm Phượng, hiểu được phần nào cái tâm sự của nàng mặc cảm muốn tránh mặt những nhân vật giàu sang quyền thế ấy trong tình cảnh hiện tại. Anh thoáng xót xa, nàng quả thật cần một danh phận chính thức để rũ bỏ cái cảm xúc này. Anh gật đầu đồng ý: -Tùy ý em, miễn sao Phượng thấy thoải mái là anh vui rồi. Tối hôm ấy, tại nhà hàng chính của khách sạn các nhân viên và quan khách đã đến hiện diện đầy đủ, sau các nghi thức tiếp tân, giới thiệu nhau và tiệc tùng, Bảo Thiệp bước xuống nắm tay Diễm Phượng đưa nàng lên bục phía trên trước hội trường cùng mình, với một nụ cười rạng rỡ anh long trọng tuyên bố: -Kính thưa toàn thể quý vị, trong không khí thân mật vui vẻ của buổi tiệc hôm nay, tôi xin phép được chia sẻ một niềm vui lớn lao của riêng cá nhân mình. Xin được giới thiệu với tất cả quý vị người đứng bên cạnh tôi, cô Diễm Phượng, vị hôn thê của tôi sẽ là trợ lý chính thức của tôi từ hôm nay, và chúng tôi sẽ thành hôn vào một ngày gần đây. Một vài đôi mắt mở to ngạc nhiên, rồi tiếng reo hò và vỗ tay nổ lên như sấm dậy. Diễm Phượng ngẩn người ra trong vài giây vì bất ngờ, không dè Bảo Thiệp lại công khai hóa chuyện tình cảm của hai người một cách đột ngột và trịnh trọng thế này. Đôi má nàng ửng hồng lên vì thẹn thùng vừa hãnh diện sung sướng. Đứng trước mấy trăm cặp mắt đang hướng lên nhìn mình, trong đó ngưỡng mộ có, chúc tụng có, ganh ghét có, Diễm Phượng bối rối quá chỉ nói được vài tiếng bằng giọng run run: -Xin chân thành cám ơn tất cả mọi người. Tôi… xin cố gắng hoàn thành thật tốt trọng trách công việc được giao phó. Bảo Thiệp nhìn dáng điệu nàng mà thương vô kể, anh mỉm cười hạnh phúc. Bên dưới lại một tràng pháo tay vang lên. Khi tiệc tan đưa Diễm Phượng về tới nhà, Bảo Thiệp nghe nàng cất tiếng bảo: -Thiệp nè, lúc nãy anh công bố chuyện của hai đứa mình trước mọi người mà không nói gì trước với Phượng, làm em bất ngờ quá. Bảo Thiệp quay sang nhìn người yêu nheo mắt cười hỏi: -Bộ Phượng không thích anh làm vậy sao? Nàng đưa tay vân vê lọn tóc dài xõa một bên ngực, cười e ấp: -Vậy thì cũng không hẳn, nhưng Thiệp nói trước để em chuẩn bị tâm lý một chút thì tốt hơn. Anh lườm nàng với nụ cười tinh quái: -Phải không đây? Hay nói trước có người sẽ mắc cỡ rồi từ chối đây đẩy không thèm đi với anh? Nàng chúm chím cười không đáp, nhưng đôi mắt long lanh ngời lên niềm hạnh phúc dạt dào. Bảo Thiệp ôn tồn: -Anh rất vui mừng được gọi em là vợ chưa cưới trước tất cả mọi người, từ nay công ty này là của hai đứa mình cùng cai quản. Em giúp anh nhé Phượng? -Dạ, em rất vui lòng. Cám ơn anh. Lặng im một chút, nàng ướm hỏi: -Thiệp ơi, anh có dự định khi nào mình làm đám cưới chưa? Bảo Thiệp nhún vai dễ dãi đáp: -Anh chẳng có bà con nào nên rất dễ, em muốn ngày nào cũng được. Anh để cho Phượng toàn quyền thu xếp đó. Nàng ái ngại: -Nhưng… nếu em tính, lỡ trùng vào ngày anh có hẹn gì cho công việc ở công ty thì sao? Bảo Thiệp cười, khoát tay: -Việc hôn lễ quan trọng nhất. Phượng cứ chọn ngày nào em thích, nếu trùng thì anh đổi ngày làm việc lại thôi chứ có sao đâu. Diễm Phượng sung sướng cầm tay anh bàn bạc: -Vậy em tính như vầy Thiệp chịu không nghen? Đám cưới Thoa với Lân xong thì mình làm đám cưới luôn, để Thoa làm phù dâu cho em, Lân làm phù rễ cho anh. -Vậy vui quá ha! Bảo Thiệp hớn hở đáp rồi choàng tay ôm Diễm Phượng vào lòng. Anh có thể cảm nhận được hết niềm vui sướng mênh mông trong đôi mắt đen tròn của nàng đang âu yếm nhìn mình. Bảo Thiệp thấy thương người vợ chưa cưới của mình quá đỗi, nàng mong manh nhẹ nhàng như một cánh hoa nhưng đã trở thành vĩnh cửu trong tim anh. Diễm Phượng rúc mặt vào ngực Bảo Thiệp, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ôm bờ vai anh như cần sự che chở bảo bọc. Nàng thèm cái khoảnh khắc này ghê gớm được ôm ấp trong vòng tay anh, được hít thở mùi đàn ông của riêng anh. Thiệp ơi, anh hãy mãi là của riêng em thôi Thiệp nhé! Phượng yêu thương anh biết bao nhiêu, từ khi ngây dại vừa biết yêu và mãi suốt đời cũng chỉ yêu mình anh thôi. Bảo Thiệp gọi khe khẽ: -Phượng ơi? -Dạ? - nàng nhu mì đáp, vẫn dụi mặt vào ngực anh. -Anh muốn… được hôn em! Diễm Phượng run rẩy ngước mặt lên nhìn anh rồi khẽ nhắm đôi mắt lại, gương mặt nàng sáng ngời lên đẹp một cách tinh khiết thùy mị. Bảo Thiệp nhẹ nhàng cúi xuống đặt môi mình trên hai cánh môi hồng thơm tho ngọt ngào ấy, thật nâng niu trân trọng như một bảo vật vô giá. Nụ hôn mơn man nhẹ nhàng tựa cánh bướm đậu khẽ trên cánh hoa xinh, nhưng kỳ diệu thay tác động của nó lại mãnh liệt như ngọn sóng thần khiến đôi tim rung động một cách rộn rã khát khao. Hai bờ má Diễm Phượng ửng đỏ lên, mặt nàng nóng ran như lên cơn sốt. Hơi thở Bảo Thiệp hào hển trong cảm xúc rạo rực, anh cọ mũi mình vào mũi người yêu, thầm thì: -Yêu em quá Phượng ơi, yêu vô bờ bến! Lòng ngập tràn xúc động nàng thỏ thẻ: -Em cũng vậy. Đời em chỉ yêu một mình Thiệp, không bao giờ thay đổi. Bảo Thiệp chu miệng làm bộ giận: -Nói yêu anh mà bỏ đi như vậy, có đáng bị phạt không nè? Diễm Phượng đưa bàn tay nhỏ bé lên vuốt nhẹ vào ngực anh như thể xoa dịu, nhỏ nhẹ: -Lúc đó em buồn quá nên nghĩ không tới. Phượng sai rồi, em xin lỗi! Cười hiền lành, Bảo Thiệp dịu dàng: -Nói vậy thôi chứ anh đâu có để bụng gì. Mà Phượng nè, cuối tuần này mình đi mua nữ trang sính lễ và đồ cưới đi em. Nàng ngẫm nghĩ ít giây rồi nhỏ giọng nói: -Dạ. Hai đứa mình đều cô quạnh không còn cha mẹ, đám cưới chẳng có bao nhiêu người. Nhưng mình được thành hôn sống đời với nhau là em vui lắm rồi. -Để anh đặt vé máy bay cho ngoại và dì Quế vào dự đám cưới tụi mình cho vui - Bảo Thiệp hăng hái. Thế là chỉ cách nhau một tháng, hai đám cưới giữa bốn người bạn cũ học chung một lớp lúc xưa đã diễn ra một cách trọng thể và vô cùng đầm ấm. Đám cưới của Lân và Thoa trước rồi theo sau bởi đám cưới của Bảo Thiệp và Diễm Phượng. Hai chàng trai thay phiên làm phụ rễ, và hai cô gái làm phụ dâu cho nhau. Quan khách ai cũng khen ngợi tình bạn đẹp đẽ bền lâu của họ, biến chuyển thành tình yêu để bây giờ chọn nhau làm bạn đời. Những lời chúc tụng nồng thắm, những vòng tay ôm, những nụ cười sáng tươi nở rộ. Hạnh phúc đã đến với những trái tim yêu thương nhau chân thành son sắt. Diễm Phượng sung sướng đưa chồng đến chào bà ngoại và dì Quế. Bà cụ run run nắm lấy tay hai vợ chồng đặt vào nhau, nghẹn ngào dặn dò: -Bà rất mừng được thấy hai cháu yêu thương nhau chân thành và kết duyên thành bạn trăm năm. Hai cháu hãy nhớ mãi lúc này mà ăn ở với nhau cho hòa thuận, trân quý nhau đến trọn đời trọn kiếp, giữ đạo vợ chồng, hai cháu nhé! Cả hai đều không còn cha mẹ, giờ đây nghe lời dạy của vị cao niên đáng kính trong ngày đầu nên duyên phu phụ ai cũng xúc động bồi hồi. Hai người cúi đầu tạ ơn chỉ dạy của bà cụ rồi âu yếm nhìn vào mắt nhau, thầm ước hẹn cùng khắc ghi lời dạy vàng ngọc cho đến ngày răng long đầu bạc. Tối hôm ấy sau nghi lễ tân hôn và tiệc tan, Bảo Thiệp đưa vợ về căn nhà thân quen lâu nay nàng vẫn sống. Máu nghịch ngợm nổi lên, anh giả vờ bước ra hướng cửa mang giày vào, quay lại nói với Diễm Phượng như thể trước đây mỗi lần anh đến ăn cơm chiều cùng nàng xong anh vẫn nói: -Thôi anh về văn phòng đây, chúc Phượng một buổi tối an lành và ngủ ngon nhé! Diễm Phượng tưởng thật hốt hoảng chạy lại níu tay anh, mặt buồn xo phụng phịu: -Sao lại… ngày tân hôn mà cũng phải vào văn phòng làm việc hả anh? Em… không chịu đâu! -Chẳng phải làm việc gì, nhưng… -Nhưng sao anh? - nàng lo lắng hỏi. Bảo Thiệp đùa dai, làm mặt tỉnh bơ đáp: -Không về văn phòng thì ngủ đâu tối nay? Đến giờ thì Diễm Phượng hiểu ra anh đùa với mình nãy giờ, nàng đấm khẽ hai bàn tay nhỏ nhắn vào ngực chồng trách yêu: -Anh thiệt là, phá hết sức! Bảo Thiệp bật lên cười, chộp lấy bàn tay nàng âu yếm: -Giỡn chút thôi mà Phượng, chứ có vợ yêu thế này đuổi anh cũng không thèm đi nữa chứ ở đó mà vào văn phòng. Đôi môi hồng cong lên, nàng liếc anh dỗi: -Làm người ta hết hồn, sướng lắm sao! Thoáng hối hận vì tính ham đùa của mình mà làm vợ lo sợ không đáng, anh ôm ghì lấy Diễm Phượng vào lòng, hôn rối rít vào má vào mắt nàng dỗ dành: -Anh xin lỗi, không đùa vô ý như vậy nữa đâu!

Ngày hôm nay ước mơ của đôi bạn sau bao nhiêu năm đã trở thành hiện thực. Trải qua những truân chuyên thử thách giờ được ở bên nhau cả hai đều trân quý vô cùng cái hạnh phúc mình đang có. Diễm Phượng nằm rúc đầu vào ngực chồng cùng Bảo Thiệp nghe bài hát “Phượng Hồng” thân quen ấy khi anh bật chiếc máy hát lên. “… Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại Nắng ngập đường một vạt tóc nào xa…” Tâm hồn hai đứa lắng sâu qua từng lời hát, từng nốt nhạc. Anh hôn vào mái tóc nàng, âu yếm bảo: -Không biết có bao nhiêu người yêu nhau từ thời đi học mà cuối cùng được thành vợ chồng như hai đứa mình Phượng há?

Ngước đôi mắt long lanh lên nhìn anh, nàng tư lự: -Ừm… em nghĩ chắc không nhiều đâu anh, vì có quá nhiều yếu tố có thể xảy ra mà. Tuổi lúc ấy còn trẻ có khi ngộ nhận một tình cảm quyến luyến là tình yêu, hoặc tình yêu nếu có thì chưa đủ sâu sắc, rồi xa cách vì đủ loại hoàn cảnh, rồi gia đình ngăn cấm, hoặc tôn giáo bất đồng, đủ thứ chuyện.

-Em nói rất có lý! Như vậy xem ra mình cũng may mắn quá Phượng há? -Dạ, chắc là vậy!

Từ hôm giao căn nhà cho Diễm Phượng sinh sống và cai quản đây là lần đầu tiên Bảo Thiệp ở trong căn phòng này. Phòng riêng của con gái dù là người yêu anh cũng có tự trọng và hiểu biết giới hạn không bao giờ bén mảng vào. Chỉ bây giờ với tư cách vợ chồng anh mới vào cùng nàng vì bây giờ đã chung sống một nhà. Bảo Thiệp khen thầm khi thấy căn nhà được Diễm Phượng giữ gìn chăm sóc quá gọn gàng sạch sẽ, khác hẳn cái cẩu thả nhếch nhác khi anh sống ở đây một mình hồi xưa.

Hai đứa nằm ôm nhau nghe bản nhạc hát vài lần. Bảo Thiệp cất tiếng hỏi: -Mình đứa nào cũng gia cảnh neo đơn, không còn cha mẹ chẳng có anh chị em gì, đám cưới không được đông đúc xôm tụ như người ta. Em có buồn không Phượng?

Diễm Phượng ôm tay chồng dịu dàng mân mê. Bàn tay nàng xinh xinh nho nhỏ so với bàn tay sần sùi to lớn của anh. Bảo Thiệp nhìn sự tương phản ấy mà thích thú phì cười. Vợ chơi đàn dương cầm, còn chồng đã từng làm bao nhiêu việc lao động bằng tay khi đi tu sửa phục hồi nhà cửa, làm sao tay không khác được!

Nàng cười nhẹ đáp: -Chuyện đó mình đâu thể thay đổi được thì buồn làm gì cho nó mất vui trong ngày trọng đại nhất của mình. Đúng không anh?

Bảo Thiệp cúi xuống nhìn vợ nét mặt tinh nghịch: -Vậy rút kinh nghiệm, mình sẽ… có thật nhiều em bé để sau này chúng không neo đơn giống như mình Phượng nhé?

Đôi má ửng hồng lên, nàng dè dặt: -Anh thích nhiều bé hả, mà là… bao nhiêu lận nè?

Bảo Thiệp bư mặt đáp tỉnh bơ: -Thì khoảng… năm sáu đứa.

Diễm Phượng giãy nảy: -Nhiều quá vậy anh, nuôi dạy nổi không đó?

Anh nhăn răng cười, giải thích kiểu ngang phè: -Anh làm dư sức nuôi, còn em là cô giáo dư sức dạy. Vậy có gì phải ngại cái khoản nuôi dạy nữa?

Nàng dẩu môi lắc đầu: -Thôi, hai hay ba con là được rồi Thiệp à!

Bảo Thiệp nheo mắt cười tinh quái: -Em muốn hai ba con, chắc chưa đó? -Dạ chắc!

Anh lém lỉnh: -Rồi phần em hai ba con, còn anh hai ba thằng. Dứt khoát vậy đi!

Biết mình bị chồng phỉnh, Diễm Phượng bật cười, véo yêu vào vai anh: -Anh gian quá đi, không thèm chơi nữa!

Bảo Thiệp cũng cười hềnh hệch rồi rù rì bên tai vợ: -Đùa vậy thôi chứ chuyện đó em cực nhọc hơn nhiều, anh bàn giao quyền quyết định cho Phượng đó!

Đôi mắt nhìn anh thật tình tứ, nàng nũng nịu: -Vậy thì lo gấp đi Thiệp ơi, thua người ta rồi đó!

Anh không hiểu nhướng mày ngạc nhiên hỏi: -Gì mà thua em, thua chuyện gì vậy Phượng?

Diễm Phượng mắc cỡ vùi mặt vào cổ chồng rúc rích cười giải thích: -Không phải sao? Nhỏ Thoa với Lân mới yêu nhau đây thôi mà người ta sắp có con rồi kìa. Còn mình yêu nhau cả mười năm mà bị người ta bấm còi vượt qua mặt rồi!

Bảo Thiệp nghe vợ nói tủm tỉm cười, đùa cợt: -Ừ hén, thua cái vụ này coi bộ hơi bị quê rồi Phượng ơi!

Hai đứa cùng cười rộn rã như trẻ con. Thật bất ngờ Bảo Thiệp ôm siết lấy vợ kéo nàng sát vào thân mình, gieo rải những nụ hôn mơn trớn chậm chạp như đùa nghịch trên cổ trên tai nàng. Trong vòng tay âu yếm của chồng, bờ môi khao khát cùng hơi thở ấm áp của anh phả vào mang tai và má khiến Diễm Phượng rạo rực đê mê, một cảm giác thật huyền diệu lần đầu nàng có được. Bàn tay Bảo Thiệp đang ôm ngang thân mình vợ tình cờ chạm vào bờ ngực căng tròn mềm mại của nàng, khiến cho cái nam tính trong anh bỗng thức dậy một cách mãnh liệt. Hàng cúc áo của bộ đồ ngủ bằng lụa trơn mát trên thân Diễm Phượng dưới tác động huyền diệu của bàn tay anh xổ tung ra, để lộ một khuôn ngực trinh nguyên trắng như bông bưởi và mịn màng như nhung gấm. Trong nháy mắt cả một tòa thiên nhiên tuyệt đẹp đã phơi bày trọn vẹn trước mắt anh. Bảo Thiệp toàn thân nóng ran, chếnh choáng trước vẻ đẹp não nùng của châu thân vợ mình. Anh run rẩy cúi xuống áp đôi môi hôn vào vùng ngực mát rượi êm ái không chút tì vết ấy. Diễm Phượng hai tay choàng lấy cổ chồng, nghe trái tim trong lồng ngực rộn lên từng hồi như trống giục. Hai tấm thân quyện vào nhau chan hòa, một trinh nữ cùng một trinh nam, một đôi bạn học, đôi người yêu dấu, và kết cuộc là đôi phu phụ, mặn nồng và hoàn toàn trọn vẹn. Họ giờ đây đã thuộc về nhau tuyệt đối từ linh hồn cho đến thể chất.

Giấc ngủ êm đềm thật ngon lành trong vòng tay nhau sau cơn giông bão ái ân khiến cho đôi vợ chồng son tươi tỉnh khỏe khoắn hẳn ra. Bảo Thiệp vân vê bờ vai vợ, đôi môi hôn phơn phớt nhè nhẹ vào má nàng khiến Diễm Phượng nhột nhạt cười rúc rích. Dù không nói ra nhưng ai cũng cảm thấy một niềm hạnh phúc vô bờ bến được gần kề nhau như lúc này. Anh cười tủm tỉm thầm thì vào tai vợ: -Phượng ơi, tối qua mình như vậy có cơ hội đuổi kịp Lân và Thoa không em?

Diễm Phượng đưa bàn tay lên lẩm nhẩm tính rồi thỏ thẻ: -Đúng là đang trong giai đoạn “nguy hiểm” của em đó. Thiệp thành tâm khấn vái ông trời đi thì sẽ được toại nguyện.

Anh nhăn mặt cười xòa: -Gì mà dùng từ “nguy hiểm” nghe có vẻ điều gì rủi ro bất an quá vậy Phượng?

Nàng khúc khích cười: -Chứ sao anh, chuyện đó nếu xảy ra không mong đợi là hỏng cả đời con gái tụi em đó chứ không phải đùa đâu.

Anh gật gù lý luận: -Ờ thì em nói cũng đúng. Nhưng đó là với người ta nào kia, còn em giờ là gái có chồng đàng hoàng mà, gì phải gọi là “nguy hiểm”?

Nàng lại cười, gật đầu đùa: -Rồi, vậy thì không “nguy hiểm”, xem như cô giáo này dùng từ không chính xác. Đáng bị trừ điểm nặng!

Nghe cách Diễm Phượng nói Bảo Thiệp phá lên cười giòn, nhận ra vợ mình khi thoải mái hạnh phúc trong lòng cũng rất vui tính dí dỏm. Có lẽ đã lâu nàng sống trong khổ sầu nhiều quá nên mất đi cái nét hồn nhiên hài hước của mình. Anh hồi tưởng lại lúc mới lớn khi đã có chút nhận thức về cái khó khăn nghèo khổ của mình diện mạo anh khi đó cũng nặng nề ảm đạm lắm. Thế mới hay hoàn cảnh sinh sống nó ảnh hưởng đến sắc diện tâm tính người ta đến mức nào.

Càng thương vợ hơn, anh ôm ghì nàng thật chặt vào lòng cùng với những nụ hôn dịu dàng mơn man. Diễm Phượng lâng lâng xao xuyến trong dạ, chợt nhớ lại một chuyện bèn cất tiếng hỏi: -Thiệp anh, em muốn hỏi anh cái nè? -Gì vậy Phượng? - anh nhỏ nhẹ.

Nàng lật mình xoay lại đối diện sát mặt anh, thầm thì: -Cái hôm Phượng nằm bệnh viện, sao lúc vào thăm em mà anh có vẻ kém vui miễn cưỡng quá vậy? Bộ khi đó anh giận gì em à?

Nghe vợ nhắc lại chuyện ấy Bảo Thiệp thấy xấu hổ quá xá vì cái lối suy luận trật lất và ghen tuông bậy bạ của mình. Anh tìm cách đánh trống lảng: -Chuyện lâu rồi nói tới chi nữa Phượng, giờ mình bàn chuyện tương lai đi hay hơn!

Nàng liếc anh một cái rồi thủng thỉnh đáp: -Chuyện tương lai mình còn nhiều thời gian để nói lắm, nhưng Phượng rất muốn biết cảm nghĩ của anh lúc đó ra sao mà xử sự như vậy. Em cần biết để nếu lỗi tại mình thì sẽ rút kinh nghiệm để không lập lại.

Anh xua tay nói nhanh: -Không, không! Em hoàn toàn chẳng có lỗi gì trong chuyện đó cả. -Vậy thì sao nè? Em đã là vợ của anh rồi, nói với em cũng có sao đâu anh! -Bộ lúc đó mặt anh khó coi lắm hả Phượng? - anh ái ngại.

Nàng làm mặt xụ, dài giọng phụng phịu: -Chứ sao nữa! Vào gặp mà chẳng thèm hỏi thăm người ta một câu, mặt cứ dàu dàu. Trong khi mới ngày hôm trước anh còn ngọt ngào âu yếm với em, bây giờ đột ngột thay đổi làm cho em hoang mang và buồn khổ muốn khóc luôn!

Lòng ăn năn vô kể, anh ôm hôn vợ rối rít: -Anh sai quá, xin lỗi Phượng. Em đừng buồn anh nữa!

Đưa ngón tay trỏ nhỏ nhắn chặn ngang môi chồng như ngăn không cho anh nói nữa, nàng dịu dàng: -Em đâu còn giận anh hồi nào, chỉ muốn hiểu lòng anh thôi. Thiệp nói cho em nghe đi!

Bảo Thiệp lưỡng lự, vì thật tình anh xấu hổ quá, nhưng nàng nói đúng. Giờ đã là vợ chồng với nhau, nàng có quyền thắc mắc và được biết tâm tư chồng mình. Nghĩ vậy anh bộc bạch một cách khó nhọc: -Thì… là… hôm đó… anh có… hơi ghen bậy.

Diễm Phượng nhướng mày kinh ngạc nhưng không hề giận dữ, lập lại: -Thiệp ghen? Mà… với ai mới được chứ!

Anh chắc lưỡi giải thích: -Lúc ấy Thoa tường thuật lại rằng em nghe Thoa kể chuyện tình cảm của cô ấy với Đình rồi đột ngột kém vui đòi về, anh mới suy luận là em… yêu Đình, nên anh đau đớn và buồn quá mà có thái độ không phải như vậy. Anh hồ đồ không thể tưởng, xin lỗi em!

Diễm Phượng chưng hững, rồi chợt thấy thương chồng hết sức, chắc vì quá yêu mình mà ghen bóng gió như vậy. Ghé môi hôn vào má anh một cái thật nồng nàn, nàng lém lỉnh: -Rồi sau đó sao Thiệp hiểu lòng em nè?

Bảo Thiệp nhăn răng cười, bẽn lẽn tiết lộ: -Anh… tình cờ đọc được tâm sự của em trong nhật ký.

Phì cười, nàng trêu chồng: -Vì vậy mà đi lấy có bộ đồ cho người ta mà lâu đến vậy chứ gì? -À… ờ… thì cũng một phần là vậy. Phượng không giận anh chứ?

Nàng cười nghịch ngợm đáp: -Lúc đó nếu biết thì có thể giận chút, còn bây giờ thì còn mừng nữa! -Sao mừng nè?

Tủm tỉm cười với đôi mắt long lanh tinh nghịch, nàng đáp: -Thì nhờ vậy mới để cho anh biết em yêu anh mà khỏi cần phải tỏ tình.

Một lần nữa Bảo Thiệp không nhịn được phá lên cười hềnh hệch. Vợ anh thật vui tính hóm hỉnh, đúng là càng ở bên nàng anh lại càng bất ngờ thú vị. Nhân đang nói về đề tài này Bảo Thiệp cũng có thắc mắc của riêng mình, anh bèn hỏi:

-Mà Phượng nè, hôm đó tại sao đang nói chuyện với Thoa em lại giận việc gì mà bỏ đi lang thang ngoài mưa vậy?

Đến lượt Diễm Phượng xấu hổ tò te cũng vì một lý do giống y như chồng mình, nàng ngượng nghịu đáp: -Thì… cũng giống như anh vậy thôi! -Là ghen luôn hả? - anh nhướng mày ghé sát mặt nàng khẽ hỏi.

Nàng thẹn thuồng nhưng rất thành thật kể hết cho chồng nghe cảm xúc của mình khi đó và nguyên nhân từ đâu đưa đến sự hiểu lầm đáng tiếc ấy. Bảo Thiệp chăm chú nghe. Sau khi hiểu rõ tâm sự của vợ, anh chép miệng tự than: -Chẳng trách em được. Đúng là một tình huống kém may mắn thôi!

Rồi anh háy mắt tinh quái: -Hay là Phượng nè, có khi nào tại mình hiểu nhau quá nên cùng ngầm rủ rê đau khổ chung một lượt để càng hiểu lòng mình yêu nhau như thế nào cũng không chừng!

Hai đứa cùng bật lên cười rộn rã. Nụ hôn nồng thắm lại được họ âu yếm dành cho nhau. Ánh nắng bên ngoài khung cửa sổ đã lên cao hứa hẹn một ngày mới tươi đẹp lại bắt đầu.

☘︎