Chương 2
Màn hình tinh thể lỏng hiển thị lịch tháng tới, điện thoại đặt nằm ngang trên bàn để người ở phía đối diện cũng dễ xem.
“Ngày giỗ năm nay rơi vào thứ Tư của tuần thứ ba tháng tới! Cho nên tổ chức vào thứ Bảy hoặc Chủ nhật trước hôm đó, được không? Vào tầm đấy thì tôi có thể thu xếp công việc.” Tokiko vừa rà ngón trỏ trên lịch vừa hỏi ý kiến người đối diện. Mãi không nghe phản hồi, cô ngẩng lên nhìn thì thấy người ta dõi mắt về phía khác. Là phía sau lưng cô.
“Anh Kaga!” Tokiko cất tiếng, Kaga Kyoichiro liền khẽ ra dấu im lặng. Kể cả lúc đó, anh ta cũng không nhìn cô, đôi mắt hõm sâu lóe lên tia sáng gai góc.
Tokiko lén xoay người liếc ra sau. Cách chỗ cô hai bàn có ông lão đeo kính, chắc là kính lão, mắt nhìn chằm chặp vào điện thoại di động. Kaga bất thần đứng dậy, sải bước đến chỗ ông, bắt chuyện bằng giọng rất nhỏ. Xong việc thì quay lại với Tokiko.
“Chuyện gì vậy?”
“À, cũng không có gì to tát!” Kaga hớp một ngụm cà phê. “Ban nãy ông lão mượn bút bi của cô phục vụ.”
“Thì sao?”
“Đấy là khi ông đang đàm thoại với người nào đó. Giữa chừng quay sang hỏi mượn bút bi và hí hoáy viết ra khăn giấy. Đàm thoại xong thì vừa nhìn phần đã viết vừa thao tác với điện thoại di động. Thấy thế tôi nghĩ phải chăng...”
“Phải chăng... cái gì?”
“Phải chăng người thân của ông lão vừa gọi để báo đổi số điện thoại. Khi đến xác minh với ông thì quả đúng như vậy. Người cháu mới vào đại học thông báo đổi số. Tôi bèn khuyên trước khi cập nhật thông tin liên lạc trong danh bạ, hãy gọi vào số cũ của cháu xem sao.”
“Có lẽ nào là...”
Kaga gật đầu đồng tình, “Tôi ngờ là mánh lừa đảo. Một thủ đoạn khá phổ biến. Đầu tiên là làm cho người ta thay đổi số điện thoại đã lưu trong danh bạ. Vài ngày sau gọi lại lần nữa. Bấy giờ có cuộc gọi đến thì tên người gọi hiển thị trên màn hình là tên của đứa cháu nên ông lão sẽ không thể ngờ là ai khác được nữa.”
Đúng lúc này ông lão lạch bạch bước về phía họ, “Ôi trời, nguy hiểm hết sức. Sự thể đúng như cậu nói. Tôi gọi vào số cũ và thằng cháu bắt máy đàng hoàng. Nó bảo đâu có mất điện thoại, cũng không hề đổi số. Mà đúng á, cái giọng gọi lúc đầu chẳng giống giọng nó gì cả! Quá là nguy hiểm đi!”
“Vậy là ổn rồi. Ông hãy lưu số vừa gọi vào danh bạ với tên “Số lừa đảo' để lần sau thấy nó gọi đến nữa thì tránh nghe. Và báo cho đồn cảnh sát gần nhất càng sớm càng tốt nhé!”
“Tôi sẽ làm thế. Lần này cậu đã cứu tôi một phen. Cảm ơn cậu nhiều!” Ông lão cúi đầu cảm tạ rồi bước về phía quầy tính tiền.
Kaga nhấp cà phê, môi thoáng nụ cười, ánh mắt không còn gai góc như ban nãy nữa.
“Anh nhạy cảm với mùi tội phạm phết nhỉ!” Tokiko nhận xét.
“Y như con chó, phải không?”
“Tôi không có ý đó nhé. Nhưng cứ phải để mắt xung quanh suốt như thế không mệt à?”
“Bệnh nghề nghiệp ấy mà. Tiếc là không có thuốc đặc trị!” Kaga đặt tách cà phê xuống, chuyển ánh nhìn về điện thoại trên bàn. “Xin lỗi, cô tiếp tục chuyện đang nói đi.”
Tokiko nhắc lại lịch trình ban nãy. Kaga liền tỏ vẻ khó xử, “Tháng tới tôi sẽ rất bận. Chọn ngày khác được không?”
“Đổi lên thứ Bảy Chủ nhật của tuần trước nữa nhé? Để tôi nghĩ cách thu xếp công việc...”
“Chà!” Kaga lại khó xử, “Cũng không được. Từ tháng này đến tháng sau ở cơ quan nhiều việc lắm. Nếu được hãy đẩy xuống tầm giữa tháng sau nữa đi!”
Tokiko sửng sốt nhìn lại gương mặt góc cạnh với sống mũi cao vút và hốc mắt sâu hoắm ấy, “Không được! Ai lại làm giỗ muộn hơn ngày mất chứ...”
“Nhưng tôi thực sự không kiếm đâu ra thời gian. Phòng tôi phải quản lý một địa bàn rất rộng nên thiếu nhân lực, việc cần giải quyết thì ngập ngụa.”
“Đã vậy sao anh không xin với cấp trên để thuyên chuyển về lại Phòng Cảnh sát Nerima?”
“Hồi còn ở bên ấy...” Kaga gãi lông mày, “Cũng có mấy khi rảnh rỗi đâu.”
Tokiko thở dài thườn thượt, “Tôi hiểu anh rất bận rộn, lại hay có việc đột xuất. Nhưng nói như thế thì kể cả tháng sau nữa cũng chẳng có gì đổi khác. Vấn đề ở đây chỉ là anh muốn lần lữa trì hoãn thôi!”
“Không hề, làm gì có chuyện đó.”
“Có đấy! Thôi nghe tôi đi, tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng. Giỗ bố anh năm nay ấn định vào 11 giờ sáng thứ Bảy của tuần thứ hai tháng sau. Quyết định vậy nhé! Anh chỉ cần nói 'Mọi sự trông cậy cả vào cô' là được, anh nói đi!”
Kaga không nói. Chân mày nhíu lại, tâm trí bắt đầu phiêu lãng đi đâu.
Tokiko đập xuống bàn, “Này, anh Kaga!”
Kaga giật mình ngồi thẳng dậy, “Gắt vậy!”
“Anh trả lời cho rõ ràng đi. Đề xuất của tôi như thế là ổn, đúng chưa?”
Kaga sắp miễn cưỡng gật đầu thì có tiếng rung trong áo khoác. Anh liền cáo lỗi và bước ra ngoài để nghe điện thoại.
Tokiko nén tiếng tặc lưỡi, với tay cầm lấy tách trà, nhân tiện kiểm tra đồng hồ. Đã hơn 9 giờ. Vừa xong việc ở bệnh viện là cô tranh thủ tạt vào hàng cơm suất quen thuộc để ăn bữa tối, rồi lặn lội đến quán cà phê ở tận Ginza. Tất cả là vì Kaga (người hiện đang công tác ở Phòng Cảnh sát Nihonbashi) cho tới tận giờ này vẫn chưa thể bứt mình khỏi công việc.
Con người tên Kaga đó rốt cuộc cũng quay lại, khuôn mặt nhợt nhạt. Tokiko đoán chừng anh ta vừa nhận được tin tức không mấy tích cực.
“Xin lỗi. Lại có việc đột xuất!” Kaga áy náy thông báo.
“Giờ anh lao đến chỗ làm tiếp à? Thế thì sinh ra các quy định về lao động để làm gì ấy nhi?”
Tất nhiên cô đang pha trò, nhưng Kaga chẳng hề mỉm cười, “Có điều động khẩn cấp. Gần chỗ này vừa xảy ra một vụ. Giờ tôi phải đi ngay.”
Thấy mắt anh ta ánh lên nghiêm nghị, Tokiko buộc phải nhượng bộ mà đáp lại thật nhẹ nhàng.
“Giỗ chạp giờ tính thế nào?” Cô trỏ vào lịch trình từ nãy đến giờ vẫn hiển thị trên điện thoại.
Vẻ lưỡng lự thoáng qua mặt Kaga, nhưng anh mau chóng gật đầu. “Cứ tiến hành đúng theo lịch trình cô vừa đề xuất. Mọi sự trông cậy cả vào cô. Nhưng mà...” Anh nhìn vào mắt Tokiko, liếm môi rồi bảo, “Không chắc là tôi đến được đâu nhé.”
Tokiko vươn cổ ra, trừng mắt, “Tôi muốn anh hứa nhất định sẽ đến.”
Kaga lại cau mày, vẻ mặt khổ sở. Thấy thế, Tokiko đành hạ hỏa mà điều chỉnh lại thái độ của mình.
“Bó tay thật đấy! Bố anh trên trời có linh mà biết, chắc cũng bảo 'Cứ ưu tiên công việc đi' nhỉ!”
Kaga bối rối gãi đầu, lí nhí đáp, “Tôi sẽ cố thu xếp.”
Hai người cùng rời khỏi quán cà phê, Kaga vẫy taxi rồi mời Tokiko lên, nhưng cô lắc đầu từ chối, “Anh cứ đi đi. Tôi về bằng tàu điện.”
“Thế hả? Vậy tôi không khách sáo nữa. Cô đi về cẩn thận.”
“Anh đừng có làm việc quá sức đấy.”
Kaga gật đầu, tươi cười chui vào xe, nhưng mặt đanh ngay lại lúc cho tài xế biết địa điểm cần đến. Taxi lăn bánh. Khi xe băng qua chỗ Tokiko, Kaga cố tươi cười thêm lần nữa song mặt cứng đờ, không sao tự nhiên như ban nãy được nữa.
Tokiko nhìn theo taxi, tâm trí tua ngược về thời điểm hai năm trước. Đó là ngày ông Kaga Takamasa, bố của Kaga Kyoichiro, qua đời. Khi cậu con trai duy nhất này đến được phòng bệnh, ông đã trút hơi thở cuối cùng. Chi có em gái và cháu trai ở bên cạnh đưa tiễn. Chẳng phải Kaga không đến kịp, mà anh cố tình né tránh để khỏi phải chứng kiến thời khắc lâm chung của bố. Không riêng gì lúc ấy, ngày thường anh cũng rất ít ghé thăm ông bố ốm đau. Người ngoài nhìn vào hẳn sẽ cho anh là đứa con quá đỗi tệ bạc. Cậu em họ Matsumiya cũng rất bất mãn về cách cư xử của Kaga.
Nhưng Tokiko biết, Kaga tuyệt đối không phải đứa con bạc bẽo. Hơn ai hết, từ tận đáy lòng, anh là người cảm nhận rõ nhất nỗi đau khi chứng kiến bố cận kề cửa tử. Vì thế, Kaga luôn tìm cách để bố thanh thản đi đến cuối đời. Do nguyên tắc riêng, anh không thể hiện mong muốn ấy ra mặt, mà chỉ bộc lộ trong những tin nhắn thi thoảng gửi cho Tokiko.
Lễ tang diễn ra sau khi ông Takamasa mất ba ngày. Tokiko cũng đến viếng. Hầu hết người tới chia buồn đều thuộc ngành cảnh sát. Ai cũng đứng lặng đầy thành kính trước di ảnh, đủ thấy ông Takamasa từng là một cảnh sát được mọi người nể trọng nhường nào.
Kaga đĩnh đạc giữ vai chủ tang. Anh đứng cùng họ hàng ở một góc xa vừa phải, chăm chú nhìn khách viếng thắp hương. Thấy Tokiko, anh khẽ máy môi, khẩu hình như tỏ lời cảm ơn.
Bẵng đi một thời gian Tokiko không gặp lại Kaga nữa. Cả hai vẫn duy trì nhắn tin, nhưng cũng chỉ hỏi han xã giao hoặc cập nhật nhanh tình hình hiện tại của mỗi người. Tròn một năm ngày ông Takamasa qua đời, Tokiko hỏi thăm về giỗ đầu của ông. Hồi âm đến ngay tức thì. Nội dung đại khái là “Vì không rảnh nên không làm giỗ”. Nghe lời lẽ, Tokiko đoán chừng anh ta còn chẳng đi tảo mộ. Cô gửi thêm một tin nhắn rủ Kaga hôm nào cùng đi viếng mộ và đề xuất một vài lựa chọn về ngày giờ cụ thể.
Tokiko xem tin nhắn mà cũng hình dung được vẻ mặt bối rối của Kaga. Anh ta nhận lời. Cô lập tức lên lịch trình gửi lại.
Kaga hẳn phải thấy Tokiko là một y tá nhiệt tình đến mức phiền phức. Chính Tokiko cũng không lý giải nổi tại sao mình lại để tâm tới bố con họ như vậy. Trong phạm vi nghề nghiệp bấy nay, cô đã chăm sóc không biết bao nhiêu bệnh nhân, có cả những ca lâu năm đến độ hình thành mối dây tình cảm như người trong gia đình. Tuy nhiên khi họ qua đời, cô luôn kiềm chế được cảm xúc cá nhân để hoàn thành bổn phận ở mức thích hợp. Riêng với nhà Kaga, cô luôn có cảm giác mình vẫn chưa thu xếp thỏa đáng, cứ lấn cấn như còn nhiều việc cần làm.
Vào ngày hẹn, hai người cùng đi tảo mộ ông Takamasa. Hỏi ra mới biết kể từ lúc nhận tro cốt, Kaga chưa hề đến đây lần nào nữa. Người em họ thì ngược lại, thăm viếng thường xuyên. Tokiko nghe mà không khỏi ngao ngán.
“Tôi nghĩ là bố không muốn quá nhiều người đến quấy quả đầu. 'Mãi mới được ngủ ngon, cứ để tôi yên đi.' Tôi linh cảm bố sẽ nói thế.” Kaga đăm đăm nhìn bia mộ và nhạt nhẽo giải thích.
Tokiko liếc anh, trong người bứt rứt, rõ ràng muốn nói điều gì nhưng không sao tìm được từ ngữ. Đến giờ cô vẫn nhớ như in cảm giác bất lực ấy. Về sau hai bên tiếp tục nhắn tin qua lại, Tokiko luôn chêm một câu ở cuối tin nhắn “Anh có đi tảo mộ không đấy?”. Kaga hồi đáp rất nghiêm túc, nhưng tuyệt nhiên không đả động đến phần tảo mộ.
Chẳng mấy chốc lại sắp đến ngày giỗ của ông Takamasa. Tokiko nhắn tin hỏi xem năm nay Kaga định làm thế nào. Không ngoài dự đoán, câu trả lời nhận được là “Tôi chưa nghĩ gì đến việc đó”.
“Bận quá thì để tôi giúp một tay, nhưng anh nhất định phải làm giỗ cho bố đấy nhé.” Tokiko nhắn tin, cố tình dùng những từ ngữ khắt khe, “Gia quyến có nghĩa vụ tạo ra không gian để người còn sống lưu giữ kí ức về người quá cố.”
Hai hôm trước, Kaga gọi lại cho Tokiko, bảo vì bà cô và đứa em họ cứ mè nheo mãi, phiền toái quá, nên anh quyết định làm giỗ năm nay và muốn hỏi xem liệu cô có giúp một tay được không.
“Rất sẵn lòng.” Tokiko lập tức hồi âm, bụng bảo dạ sau hai năm chây ì không chịu làm gì, cuối cùng anh ta cũng rục rịch rồi đây.