Chương 3
Khi Matsumiya Shuhei đến hiện trường, luồng giao thông trên cầu Nihonbashi đã được điều chỉnh thành một chiều. Xe cảnh sát đậu đầy trên phần đường bị phong tỏa. Việc đi lại từ đường Chuo sang đường Showa ngưng trệ hoàn toàn. Một cảnh sát mặc sắc phục đứng giữa ngã tư để điều tiết giao thông. Ở phần đường bên kia thấp thoáng bóng dáng các nhân viên đài truyền hình. Được cái không có đám đông hiếu kì. Phần vì nạn nhân được chuyển đến bệnh viện từ sớm, phần vì dấu vết hành hung chẳng có bao nhiêu, nên kể cả đi ngang qua hiện trường thì cũng không đáng phải dừng lại. Lúc nghe thông báo địa chỉ, Matsumiya đầm oải vì ngại phải đi dẹp một đám đông láo nháo, nhưng hóa ra đều là lo hão.
Matsumiya đang loay hoay xỏ găng và đeo dải băng vào cánh tay thì có người đập vào vai. Kobayashi lù lù xuất hiện với cặp mắt ti hí và chiếc cằm nhọn hoắt.
“A, chào tổ trưởng.”
“Đen quá nhỉ, Matsumiya. Hình như hôm nay cậu có hẹn phải không?” Kobayashi giơ bàn tay đeo găng với ngón út chĩa lên 3 , hỏi một cách vô cảm.
“Không phải đâu. Sao anh lại nói thế ạ?”
“Lúc chiều tan sở tôi thấy cậu rất phởn, kiểu như nhẹ cả người vì không phải đi đâu cả.”
“Hôm có ca trực mà không bị điều đi làm nhiệm vụ nào bên ngoài, nếu là anh thì anh có vui không? Được thong thả ở bên người thân còn gì.”
Kobayashi khịt mũi, “Đang ở nhà thì nhận được tin báo, tôi thật muốn cho cậu xem thái độ con gái khi thấy bố rục rịch ra ngoài. Trông hí hửng đúng kiểu, à thế là mấy tiếng tới mình sẽ không phải ngó bản mặt khó ưa của ông già. Vợ tôi ngồi cạnh nó, thái độ y hệt. Tôi bảo cậu nhé, Matsumiya, mai này cưới vợ sinh con, nhỡ là con gái thì cậu cứ chuẩn bị tinh thần nhìn nó rời xa vòng tay mình ngay khi bước vào trung học, chứ chẳng phải đợi đến khi nó lấy chồng đâu.”
Matsumiya cố nặn ra một nụ cười, đáp lại là em sẽ chuẩn bị.
Hai người gật đầu chào viên cảnh sát đang đứng gác hiện trường, rồi tiến vào khu vực hạn chế lai vãng. Mặc dù nạn nhân được phát hiện trên cầu Nihonbashi nhưng đây không có bóng dáng bất kì điều tra viên nào. Vì dựa vào tin báo đầu tiên gửi đến trung tâm chỉ huy, có thể thấy hiện trường gây án là ở địa điểm khác.
Đúng là điều tra viên Matsumiya thuộc Phòng 1 4 đang thư giãn ở nhà thì nhận lệnh triệu tập, nhưng nhiều cảnh sát khác còn bị réo đi làm nhiệm vụ sớm hơn. Suy đến cùng cũng tại vụ đâm chém này diễn ra ở ngay trung tâm thủ đô, thủ phạm lại còn tẩu thoát. Phòng Cảnh sát Nihonbashi, tức đơn vị phụ trách địa bàn, chưa đưa ra bất kì bình luận nào mà chỉ lẳng lặng phát lệnh điều động khẩn cấp đến toàn bộ các đồn lân cận. Trong lúc này, chắc hẳn công tác điều tra cũng đang được tiến hành trên tất cả các tuyến huyết mạch nối liền với Nihonbashi.
Matsumiya và Kobayashi cùng nhìn về hướng đồn cảnh sát ở chân cầu. Nghe bảo đó là chốt trực của Yasuda, tuần tra viên phát hiện ra nạn nhân lúc ấy. Yasuda năm nay hơn ba mươi tuổi, chạy ra đón các đồng nghiệp ở Phòng 1 Sở Cảnh sát Tokyo với vẻ mặt lẫn cử chỉ còn đời đẫn như thể chưa hoàn hồn. Anh ta làm động tác chào, bàn tay hơi run.
“Đội trưởng của chúng tôi sắp đến đây, chi tiết thì có thể đợi anh ấy rồi trình bày cả thể, trước mắt cậu cứ nói đại khái tình hình cho chúng tôi biết nhé.” Miệng bảo đợi, nhưng rõ là Kobayashi vẫn tìm cách làm cho Yasuda phải kể tỉ mỉ mọi chuyện. Matsumiya đứng bên cạnh lãnh trách nhiệm ghi chép, lòng không khỏi ngạc nhiên. Bị đâm vào ngực nhưng vẫn cố sức di chuyển thì có thể hiểu được. Hắn nạn nhân muốn chạy trốn khỏi hung thủ hoặc muốn tìm người để cầu cứu, có rất nhiều lý do khả dĩ để giải thích cho hành động này. Nhưng tại sao ông ta lại đi lướt qua đồn cảnh sát mà không hề dừng lại?
Kobayashi cũng có nghi vấn tương tự nên cố hỏi han Yasuda thêm nữa, nhưng đáp lại chỉ là những cái lắc đầu.
“Tôi không biết. Ông ta lướt qua đây mà chẳng hề ghé mắt nhìn vào đồn. Bấy giờ tôi nghĩ chắc say bí tỉ nên đi đứng mới ngả nghiêng xiêu vẹo thế...”
Nếu nạn nhân băng qua đằng sau Yasuda rồi cứ thế đi luôn thì dễ hiểu vì sao anh tuần tra viên chỉ trông thấy bóng lưng ông ta. Việc Yasuda không nhận ra thêm con dao hay áo máu cũng chẳng có gì phi lý.
“Phải chăng vì mất quá nhiều máu nên đầu óc ông ta mụ mị, chẳng nhận ra là có đồn ở ngay đây?” Kobayashi lẩm bẩm.
Một lát sau, đội trưởng Ishigaki và các thành viên khác cũng đến. Trước khi hỏi chuyện tuần tra viên Yasuda, ông gom toàn bộ cấp dưới lại, thông báo, “Như tin vừa nhận, nạn nhân không qua khỏi. Tóm lại, vụ này giờ đã thành án giết người. Cả trưởng phòng và phó phòng Phòng 1 đều đang trên đường đến Phòng Cảnh sát Nihonbashi. Tình hình này nếu không bị điều đi làm nhiệm vụ khẩn cấp thì cũng vào ban chuyên án thôi. Các cậu cứ chuẩn bị tinh thần theo hướng ấy đi.”
Tiếp đó, khi mọi người đang cùng nghe Yasuda kể lại sự việc lần nữa, thanh tra Fujie tổ trưởng tổ hình sự khu vực tiến lại gần chào hỏi, ngoại tứ tuần, người gầy nhom, anh ta bảo đã tìm ra hiện trường gây án.
“Cách đây một dãy phố. Tôi đưa các anh đi.” Nói xong, Fujie bắt đầu rảo bước trên con đường giờ không còn xe cộ lưu thông, Matsumiya, Ishigaki và mọi người theo sau. Ở vỉa hè bên trái, cứ cách một đoạn lại có giám định lấy mẫu.
“Máu vẫn chảy trong khi nạn nhân di chuyển. Lác đác chỗ này chỗ kia trên vỉa hè còn vài vật, nhưng không nhiều lắm.” Fujie giải thích.
Trên vỉa hè là tòa nhà của một công ty chứng khoán nổi tiếng. Bóng tối cũng không che mờ được dáng dấp cổ kính bề thế của nó. Nạn nhân nghĩ gì khi băng qua đây với con dao cắm ở ngực?
“Đoạn đường này ít người lại qua lắm à?”
Nghe Ishigaki hỏi, Fujie gật đầu đáp lại.
“Buổi trưa thì không nói, còn buổi tối tôi nghĩ là ít. Vì ngoài công ty chứng khoán ra, trên đường này chẳng còn gì khác.”
“Tức là không ai nhận ra có người đang bị thương nặng cũng là bình thường nhỉ.”
"Vâng."
“Giờ chắc xác minh xong nhân thân nạn nhân rồi nhỉ. Liên lạc được với họ chưa?”
“Liên lạc rồi. Có lẽ họ đang trên đường đến bệnh viện đấy.”
Fujie dẫn mọi người đến cầu Edo thuộc cao tốc thủ đô, từ cầu này có lối đi xuống lòng đất, nhưng hiện đã giăng dây để ngăn người ta tự tiện ra vào. Các giám định viên cầm dụng cụ tất bật đi lại.
“Chắc các anh cũng biết, đi hết đường hầm bên dưới thì lại lên được cầu Edo.” Fujie trỏ cây cầu bắc ngang sông Nihonbashi. “Đường hầm khá ngắn, chưa đến mười mét. Chúng tôi phát hiện máu đọng ở khoảng giữa. Ngoài ra không tìm thấy vũng máu ở chỗ nào khác.”
“Tóm lại, hiện trường gây án chính là đường hầm bên dưới?”
“Tôi cho là vậy.” Fujie trả lời Ishigaki.
Để tránh cản trở công tác giám định hiện trường, mọi người luân phiên xuống xem chứ không đi cùng lúc. Matsumiya bọc giày rồi theo Kobayashi xuống hầm. Phần đường được phép đi đã khoanh lại bằng dây, làm thế này là để lưu ý những người đi vào, tránh cho họ bước nhầm sang khu vực khác.
Đường hầm hẹp hơn họ tưởng, bề rộng chỉ chừng ba mét. Trần cũng khá thấp, ai hơi cao thì bật nhảy là chạm tay đến được. Trên đoạn đường dài tầm mười mét có lác đác vài vệt máu rớt. Nổi bật nhất là một vệt sẫm màu dài chừng năm phân, ngoài ra không còn dấu tích nào đáng chú ý. Matsumiya đều đặn tiến bước. Ishigaki và những người khác đã đợi ở đầu kia đường hầm. Chỗ họ đứng nối với lối dẫn lên cầu.
Fujie nhìn sổ tay, “Như các anh đã biết, thời điểm nhận tin báo của tuần tra viên Yasuda thuộc đồn cảnh sát Nihonbashi là đúng 9 giờ đêm. Bốn phút sau đó, công tác điều động nhân sự khẩn cấp được triển khai trên toàn địa bàn. Nhưng cho đến giờ vẫn chưa phát hiện được ai khả nghi.”
Ishigaki gật đầu, đảo mắt nhìn quanh, đoạn lầm bầm như độc thoại, “Lưu lượng giao thông trên cầu này thế nào?”
“Tâm 9 giờ đêm thì người qua lại không nhiều. Đường hầm bên dưới càng không có bao nhiêu. Như anh thấy, phương tiện giao thông chủ yếu là ô tô.”
Quả có vậy, trên đường Showa chạy qua cầu Edo chỉ toàn taxi và xe tải.
“Sau khi bị đâm, nạn nhân cố sức di chuyển về phía cầu Nihonbashi. Theo cậu, thời gian cần thiết để đi đến nơi là khoảng bao lâu?” Ishigaki hỏi Matsumiya.
“Bình thường chắc ba bốn phút. Nhưng xét yếu tố bị đâm vào ngực thì có lẽ phải mất gấp đôi thời gian, đúng không ạ?” Matsumiya vừa thầm điểm lại các tình tiết vừa thận trọng đưa ra câu trả lời.
“Đúng thế. Giả sử nạn nhân di chuyển mất khoảng mười phút thì... bấy nhiêu thời gian là đủ cho thủ phạm tẩu thoát bằng nhiều cách khác nhau.”
“Chúng tôi đã thử liên hệ với các công ty taxi để hỏi thăm,” Fujie bổ sung thông tin. “Nhưng đến giờ chưa ai cung cấp được bất kì manh mối nào kiểu như, có tài xế chở một vị khách bộ dạng khả nghi ở khu vực này vào khoảng thời gian ấy.”
“Dù không bắt taxi,” Kobayashi lẩm bẩm, trỏ tay sang bên kia sông, “thì cứ băng qua cầu là cũng cao chạy xa bay ngon lành.”
Matsumiya đưa mắt nhìn theo hướng tay tổ trưởng. Bên kia cầu có đường dành cho người đi bộ, lúc này vẫn tấp nập người qua lại. Nếu quả đúng kẻ gây án hòa lẫn vào dòng người trên ấy để tẩu thoát thì rắc rối rồi đây, Matsumiya ngẫm nghĩ.