← Quay lại trang sách

Chương 6

Đến gần hội trường Phòng Cảnh sát Nihonbashi, Matsumiya trông thấy Kobayashi và Sakagami đang đứng cùng nhau ở góc hút thuốc, mặt không trưng ra bất kì biểu cảm nào.

“Chào các anh!” Rất khuya đêm qua Matsumiya mới chia tay hai người này, về nhà đánh một giấc ngắn.

“Cậu nghĩ gì khi trông thấy mặt chúng tôi?” Kobayashi nhe hàm răng vàng khè vì nghiện thuốc lá ra hỏi.

“Chắc chẳng phải chuyện tốt lành.”

Nghe Matsumiya nhận xét, Kobayashi trề môi gật đầu, “Tên đó vẫn chưa tỉnh lại. Rủi mà hắn ngủ lịm luôn thì phiền lắm đây. Chán quá đi mất! Cứ tưởng vụ này sẽ xử lý nhanh gọn, ngờ đâu...”

“Đã biết lại lịch hắn ta chưa ạ?”

“Tất nhiên phải biết rồi chứ. Đơn vị phụ trách khu vực đã bắt tay vào việc từ đêm qua mà.”

Matsumiya im lặng gật đầu, nhìn về phía hội trường. Nhân viên Phòng Cảnh sát Nihonbashi hối hả chạy ra chạy vào, xem chừng đang khẩn trương sắp xếp văn phòng cho ban chuyên án.

Đêm qua, Matsumiya và các đồng nghiệp đang xem xét hiện trường ở cầu Edo thì nhận được tin đối tượng tình nghi gặp tai nạn giao thông. Nghe bảo hắn vùng chạy khi thấy xe tuần tra, vừa lao ra giữa đường thì bị xe tải chồm tới đâm trúng. Trong chiếc ví hắn mang có bằng lái xe của Aoyagi Takeaki, người vừa bị đâm chết ở cầu Edo, vì thế cảnh sát nghi ngờ hắn có liên quan đến án mạng.

Có một điều chắc chắn là khi nhận được tin báo, cảm giác nhẹ nhõm đã nhen lên trong bầu không khí điều tra. Vì rất có thể đây chính là thủ phạm đâm Takeaki. Dù hắn đang phải đi cấp cứu, nhưng đợi tỉnh lại thẩm vấn là mọi tình tiết sẽ rõ ràng, vụ án sẽ giải quyết rốt ráo. Ai nấy đều đinh ninh như thế, do đó họ tạm thời giải tán luôn trong đêm và Matsumiya được thong thả về nhà.

“Giả sử hắn chết, vụ việc cũng có thể kết thúc êm xuôi.” Sakagami đảo mắt ngó quanh rồi mới cất tiếng, khẽ khàng đến mức gần như không nghe thấy. “Trên người hắn có chiếc ví, đủ thấy đơn thuần là vụ giết người cướp của. Nếu nghi phạm chết, vụ án sẽ được khép lại theo hướng ấy.”

Kobayashi nhăn mặt, “Kể cả thế, vẫn mất công thu thập một động tư liệu, êm xuôi chỗ nào hả? Ít nhất cũng phải trình ra hồ sơ chỉn chu, nội việc truy tìm dấu vết hiện trường đã đủ mệt rồi. Trong khi đó, hắn mà sống thì chỉ cần lời khai của hắn là xong. Thật tình, tôi cầu mong cho hắn qua khỏi.” Dứt lời, Kobayashi dụi tắt điếu thuốc.

Ở hội trường, khâu chuẩn bị cơ sở cho ban chuyên án đã xong xuôi. Bàn ghế được đưa vào, bộ đàm vô tuyến, máy fax, điện thoại chuyên dụng và các thiết bị khác được sắp xếp ngay ngắn. Khi bắt đầu cuộc họp, chỗ ngồi cho các lãnh đạo cũng được bày biện xong.

Bàn của Matsumiya và các điều tra viên khác đều có đánh dấu cụ thể. Khi tiến đến chỗ dán giấy ghi tên mình, Matsumiya nhận ra một gương mặt quen thuộc ở ngay ghế bên cạnh.

“Hê!” Kaga Kyoichiro cất tiếng chào, nhưng vẫn ngồi lì tại chỗ.

Matsumiya còn đang lưỡng lự, chưa biết hỏi han thế nào thì Kobayashi đã bước tới.

“Ban nãy tôi có trao đổi với đội trưởng, lần này để cậu phối hợp hành động cùng Kaga nhé. Có vấn đề gì không?”

“Dạ không.” Matsumiya lắc đầu rồi nhìn xuống Kaga, “Có gì nhờ anh giúp đỡ ạ.”

“Vâng, mong cậu cũng giúp đỡ tôi.”

Chờ cho tổ trưởng đi rồi, Matsumiya mới buông mình xuống ghế, “Chắc là tại các sếp nhớ đến vụ sát hại nữ sinh Nerima, nhờ anh Kyo phối hợp với em mà vụ án được giải quyết chóng vánh đấy.”

“Bỏ cái kiểu gọi tôi bằng anh Kyo đi. Sợ cả cơ quan không biết chúng ta là họ hàng hả?”

“Thế em gọi là thanh tra Kaga nhé.”

“Nghe giả tạo!”

“Gọi bằng anh Kaga vậy.”

“Cũng được.” Người anh họ với gương mặt góc cạnh hài lòng gật đầu. “Lần trước tôi nói với cậu rồi, đã là vụ do Phòng 1 phụ trách thì các cậu mới là nhân vật chủ chốt. Có chỉ thị gì cứ nói ra, không phải ngại.”

“Tuy bảo là Phòng 1...” Matsumiya đang cau mày thì nghe rục rịch xung quanh. Các lãnh đạo đã xuất hiện ở cửa, đầu tiên là đội trưởng Ishigaki, tiếp theo là trưởng phòng và phó phòng Phòng 1, người đi cuối cùng là trưởng phòng Phòng Cảnh sát Nihonbashi.

Lãnh đạo vừa yên vị, cuộc họp giao ban điều tra lập tức bắt đầu. Chủ trì là Ishigaki. Thông qua báo cáo của trưởng ban hình sự, đội trưởng giám định, đội trưởng cơ động khu vực, các điểm chính yếu của vụ án dần dần hiện ra.

Nạn nhân là Aoyagi Takeaki, 55 tuổi, giám đốc sản xuất của Kim khí Kaneseki, một công ty chuyên sản xuất phụ kiện xây dựng, trụ sở ở Shinjuku. Dữ liệu chấm công cho thấy Takeaki rời khỏi chỗ làm lúc 6 giờ chiều qua. Đến giờ vẫn chưa hiểu vì sao ông ta lại có mặt trên cầu Nihonbashi. Phía gia đình cũng không biết gì hơn.

Takeaki bị đâm trong khoảng 8 giờ 45 đến 8 giờ 50 phút tối qua, tại đường hầm dưới cầu Edo. Sau đó ông ta cố gắng di chuyển về phía cầu Nihonbashi. Dù mau chóng được tuần tra viên Yasuda ở chốt trực gần đấy phát hiện và đưa ngay vào viện, Takeaki vẫn tử vong. Hung khí là con dao xếp có chiều dài tổng cộng 18 phân, riêng lưỡi dao dài 8 phân, cắm gần lút cán vào ngực nạn nhân, chắc vì khó rút ra nên thủ phạm đành để nguyên, và chỉ dùng thứ gì đó như vải xóa sạch vân tay trên chuôi dao.

Khoảng hai tiếng sau án mạng, vào lúc 11 giờ 10 phút, trong khi tuần tra ở khu vực lân cận, cảnh sát điều động khẩn cấp phát hiện ra đối tượng khả nghi ẩn nấp trong công viên Hamacho Ryokudo ở Ningyocho. Cảnh sát đánh tiếng, định hỏi vài câu mang tính thủ tục thì đối tượng vùng chạy. Thấy cảnh sát đuổi theo, hắn cố băng qua đường Shin-Ohashi gần đó và va phải xe tải đang lưu thông, bị hất tung lên rồi đập đầu xuống đất, bất tỉnh. Khi gọi cấp cứu, cảnh sát tìm thấy trong ví đối tượng có bằng lái xe của Aoyagi Takeaki nên cho rằng đối tượng liên quan đến vụ giết người. Ngoài ra, còn tìm thấy cặp của Takeaki ở chỗ đối tượng ẩn nấp.

Họ tên và địa chỉ đối tượng được xác định dựa vào thông tin trên bằng lái xe hắn mang theo người. Yashima Fuyuki, 26 tuổi. Hiện cư trú ở Umeda, quận Adachi. Vào lúc 11 giờ đêm qua, đối tượng gọi đến một số lưu trong danh bạ dưới tên “Kaori”. Điều tra viên liên lạc thử và biết được chủ số máy này là một phụ nữ tên Nakahara Kaori, hiện chung sống với đối tượng. Nghe tin, cô ta lập tức chạy đến bệnh viện, nhưng chưa thể trả lời rõ ràng vì vẫn trong tình trạng quá sốc.

Chiếc ví Fuyuki mang theo bên mình và cả chiếc cặp tìm thấy ở công viên đều đã được đem xác minh với gia đình Aoyagi, họ khẳng định là đồ vật của Takeaki.

Trên đây là phần tóm lược các thông tin đã sáng tỏ về vụ án. Dựa trên lượng thông tin này, bạn chuyên án sẽ vạch ra phương hướng và tổ chức lực lượng điều tra. Công việc chỉ mới bắt đầu nên khó tránh khỏi cảm giác bồn chồn căng thẳng. Dù vậy, theo đánh giá của Matsumiya thì không khí buổi họp hôm nay có phần nhẹ nhàng dễ thở hơn họp bình thường. Trong lúc trao đổi, trưởng phòng và phó phòng Phòng 1 thỉnh thoảng cười lộ cả răng, cho thấy không khí thoải mái ở bàn lãnh đạo. Matsumiya nhận thấy ngay cả các điều tra viên xung quanh cũng thả lỏng hơn, vai không gồng lên nữa. Có lẽ trong mắt họ, vụ án không quá hóc búa.

Sau cuộc họp, các điều tra viên tập hợp lại theo từng nhóm để nhận nhiệm vụ cụ thể. Matsumiya và Kaga được xếp vào nhóm của Kobayashi. Nhóm này phụ trách tìm hiểu nhân thân nạn nhân và những người có động cơ giết hại ông ta. Như bình thường thì phải thu thập toàn bộ các thông tin liên quan đến nạn nhân, nhưng lần này tình hình có hơi khác.

“Trước hết, cứ làm rõ mối quan hệ giữa nghi phạm và nạn nhân đã. Matsumiya và Kaga đến bệnh viện chỗ nghi phạm đi. Hình như cô gái sống chung với hắn vẫn túc trực ở đó từ đêm qua đến giờ. Có khi tâm trạng đã ổn định hơn, trao đổi được rồi đấy. Các cậu đi nhờ nhóm quản lý vật chứng ấy, vì họ sẽ đánh xe đến viện bây giờ.”

Nghe xong chỉ thị của Kobayashi, Matsumiya đáp, "Rõ, thưa sếp."

“Đợi tên Fuyuki kia tỉnh lại là mọi việc sẽ được giải quyết chóng vánh.” Có thể nghe ra giọng Kobayashi lạc quan hơn bình thường. “Tuy nhiên, cứ chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất, làm được gì thì cố mà làm.”

Nhóm quản lý vật chứng là nhóm của Sakagami. Anh ta bắt cặp với một điều tra viên trẻ tuổi ở Phòng Cảnh sát Nihonbashi. Cầm lái chính là người trẻ tuổi này. Kaga ngồi ghế phụ, Matsumiya và Sakagami chui vào bằng sau.

“Vụ này làm nhanh được thì tốt.” Sakagami lên tiếng ngay khi xe lăn bánh. “Cầu cho cái tên Fuyuki kia hồi tỉnh, khai ra hết mọi chuyện. Và lý tưởng nhất là không có tình tiết gì quá phức tạp mà chỉ đơn thuần là một vụ giết người cướp của thôi. Kiểu như thủ phạm không cần quan tâm đối phương là ai, chỉ ra tay vì thấy nạn nhân có vẻ rủng rỉnh, đại loại thế.”

“Tôi cũng cho đây là một vụ giết người cướp của, vì nghi phạm lấy đi cả ví lẫn cặp nạn nhân mà.” Matsumiya tán thành.

“Nếu đúng thì tốt quá, nhưng còn nhiều điểm vẫn khá khúc mắc. Thông thường kẻ cướp có chọn một nơi như vậy để ra tay không? Dù ít người qua lại đến đâu, đấy vẫn là trung tâm khu phố. Dù giờ giấc đã rất trễ, nhưng không đảm bảo không có người lai vãng, bị bắt gặp là toi. Ai suy nghĩ bình thường đều không mạo hiểm như thế.”

“Ngộ nhỡ không suy nghĩ bình thường thì sao? Ví dụ vừa chơi thuốc xong?”

“Nếu hắn chơi thuốc thì lúc họp ban nãy đã nhắc đến rồi. Hắn đi cấp cứu, kiểu gì chẳng làm xét nghiệm máu với xét nghiệm đủ thứ hết. Đã không chơi thuốc, hay là say rượu hăng máu, lỡ tay giết người chăng! Tiếc rằng hung khí thủ sẵn cho thấy hành vi sát nhân kia là tính toán từ trước. Khổ thật, tóm lại là trong cả vào tên Fuyuki đó đấy, cầu cho hắn tai qua nạn khỏi.” Sakagami vò đầu bức tóc, xem chừng rất bực mình.

Matsumiya nhìn chằm chằm vào gáy Kaga đang ngồi ghế phụ. Im lìm, mắt dõi thẳng ra trước, hoàn toàn không tham gia vào cuộc trao đổi của các thành viên Phòng 1, tỏ rõ không ai hỏi thì anh ta cũng không dư hơi.

Tuần tra viên Saeki thuộc tổ an ninh khu vực đã túc trực trong bệnh viện suốt từ đêm qua để làm kênh liên lạc cho cảnh sát. Saeki cho biết không có gì bất thường xảy ra. Fuyuki đã được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt, hiện giờ vẫn chưa cho phép người ngoài vào gặp.

“Cô gái tên Kaori thì sao?” Matsumiya hỏi.

“Cho tới ban nãy cô ta còn ngồi ở góc phòng khách. Sau đó bảo là ra cửa hàng tiện lợi, chắc sắp quay lại thôi.”

“Suốt cả đêm cô ta chỉ ngồi ở đây à?”

“Hình như thế.”

“Nhưng người thân vẫn chưa được vào thăm mà nhỉ? Cứ ở lì trong bệnh viện cũng có làm được gì đâu...”

“Đúng thật...”

Matsumiya thở dài, đưa mắt nhìn sang Kaga và Sakagami.

“Lúc họp có nghe rồi, cô ta sốc quá nên chưa thể nói năng rành mạch. Tâm trạng xáo trộn, tạm thời mất khả năng phán đoán sáng suốt chăng?” Sakagami thì thầm nhận xét.

Trong lúc chờ Kaori quay về, cả nhóm hỏi thăm bác sĩ điều trị cho Fuyuki. Cầm dao mổ suốt năm tiếng đồng hồ, mổ xong còn ở lại trực, vừa ngủ vật vờ vừa trông chừng tình trạng hậu phẫu của bệnh nhân nên ông bác sĩ tầm bốn lăm bốn sáu với thân hình gầy gò trông hơi cau có.

“Tôi xin phép bỏ qua phần giải thích mang tính chuyên môn, chỉ nói đến điểm nghiêm trọng nhất của trường hợp này. Vết nứt phức tạp ở hộp sọ gây chấn thương não, đẩy cậu ta vào tình trạng hôn mê. Nói đơn giản là thế.”

“Bệnh nhân có khả năng tỉnh lại không? Và có thì khoảng khi nào hả bác sĩ?”

Đáp lại thắc mắc của Sakagami, bác sĩ lắc đầu lạnh lùng, “Đối với câu hỏi này, tôi phải trả lời là không biết. Nói trắng ra, bệnh nhân không tỉnh lại là bình thường, mà tỉnh luôn bây giờ cũng là bình thường. Không ít trường hợp hôn mê sâu cả mấy tháng trời, cuối cùng vẫn tỉnh lại một cách thần kì. Tuy vậy, các ca chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng thì thường nhiều gấp mấy lần các trường hợp còn lại đấy.”

Matsumiya đứng chếch phía sau, nhìn hai vai Sakagami thõng xuống, chợt nghĩ bộ dạng mình nhìn từ đằng sau bây giờ hắn cũng y chang.

Khi họ quay xuống tầng một thì Saeki tiến đến đón, theo sau là một cô gái trẻ, chắc là Nakahara Kaori. Cô mặc sơ mi đóng thùng với quần jeans, bên ngoài khoác áo mỏng, tay ôm áo phao và túi xách rất to, mặt nhợt nhạt, không trang điểm, mái tóc xõa dài hơi rối.

Có một quán cà phê ở cuối hành lang, bọn họ bèn mời Kaori vào đấy. Vừa may quán đang vắng khách, họ trình bày và được phép trưng dụng hai bàn ở góc trong cùng. Sakagami ngó nghiêng tìm gạt tàn, nhưng tất nhiên chẳng có cái nào vì bệnh viện cấm hút thuốc.

“Tâm trạng cô ra sao?” Matsumiya hỏi Kaori. “Đã bình tĩnh lại chưa?”

Cô gái cúi gằm mặt, trả lời rất khẽ, “Một chút.”

“Cô đã nghe kể các chi tiết liên quan đến vụ án chưa?”

Không thấy hồi đáp, Matsumiya liếm môi, “Tối qua, một người đàn ông bị đâm ở Nihonbashi, quận Chuo. Cảnh sát lập tức tiến hành truy tìm xung quanh và phát hiện ra đối tượng khả nghi. Nhưng khi khi định tiếp cận để hỏi một số câu mang tính thủ tục thì người đó đột ngột vùng chạy, và đụng phải xe tải giữa lúc cố băng qua đường. Người vùng chạy đó, chính là Yashima Fuyuki.”

Kaori ngẩng mặt lên, đưa mắt nhìn khắp các điều tra viên, ánh mắt dừng lại ở Matsumiya, “Ban nãy tôi có xem tin tức, nhưng anh ấy không bao giờ hành động như thế đâu. Đâm người ấy...”

“Thực tế là Fuyuki đã cầm ví tiền của nạn nhân đấy.” Kaori mở to mắt kinh ngạc, giọng yếu ớt hẳn đi, “Chắc chắn có gì nhầm lẫn ở đây rồi.” Dứt lời lại cụp mắt xuống.

“Khoảng 11 giờ đêm qua cô nhận điện của Fuyuki? Hai người nói gì?”

“Không có gì... Không có gì đặc biệt quan trọng.

“Cô cho chúng tôi biết nội dung cuộc gọi được không?”

Kaori nghẹn lời mất một lúc, mới nói, “Anh ấy bảo sắp...” Cô ho khan như mắc đờm trong họng. “Anh sắp về rồi. Xin lỗi vì về trễ... Chỉ thế thôi.”

“Cô không hỏi Fuyuki ở đâu và làm gì ngoài đường đến tận lúc ấy à?”

“Không.”

“Hôm qua Fuyuki ra khỏi nhà lúc mấy giờ?”

“Tôi không rõ. Vì tôi ở chỗ làm thêm đến tận 8 giờ tối. Tầm 5 giờ chiều, anh ấy nhắn tin bảo sắp đi phỏng vấn.”

“Phỏng vấn?”

“Phỏng vấn xin việc. Anh ấy bảo tìm được chỗ có thể sẽ nhận mình, bây giờ phải đi gặp người của công ty đó...”

Matsumiya chồm người tới trước, “Tức là Fuyuki đang thất nghiệp, đúng không?”

Kaori đáp “Vâng”, mặt nghiêm lại, “Nhưng như tôi đã nói, những hành vi kiểu như tấn công người khác để cướp giật, anh ấy dứt khoát không làm đâu. Hẳn là hiểu lầm. Có gì sai lạc ở đây.” Mắt cô đỏ hoe.

“Được rồi, được rồi.” Matsumiya cố trấn an Kaori. “Giờ chúng tôi muốn tìm hiểu về Fuyuki. Cứ trả lời theo những gì cô biết nhé. Trước hết, hai người gặp nhau trong hoàn cảnh nào?”

“Hoàn cảnh nào thì liên quan gì đến vụ án?”

“Cô đừng lo. Nếu đúng là hiểu lầm thì để làm sáng tỏ, chúng tôi phải nắm bắt tất cả mọi thông tin. Tôi biết là rất phiền cho cô, nhưng mong cô hợp tác.”

Matsumiya hơi cúi đầu xuống. Với vẻ miễn cưỡng, Kaori bắt đầu bộc bạch về cuộc đời hai người. Nghe đến đoạn cả Kaori và Fuyuki đều lớn lên ở trại trẻ mồ côi, Matsumiya rất ngạc nhiên.

“Dù không có tiền, chúng tôi vẫn hạnh phúc, cho đến khi anh ấy bị sa thải, cách đây nửa năm. Fuyuki bảo chẳng biết mình đã làm gì để bị tống cổ ra nữa. Hợp đồng chấm dứt vì một lý do hết sức mù mờ.” Phẫn nộ nhen nhóm trong giọng Kaori.

“Đấy là công ty nào?” Matsumiya hỏi tiếp.

“Tôi không rõ, một công ty sản xuất phụ kiện. Nghe bảo là dùng trong xây cất công trình, kiểu cao ốc.”

“Cao ốc?” Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Matsumiya, “Công ty tên gì?”

Kaori chau mày cố nhớ, “Kaneda... phải không nhỉ? À không, hình như là Kanemoto...” Cô lẩm bẩm.

“Ý cô là Kaneseki?”

“A đúng đúng, chính nó.”

Matsumiya, Sakagami và Kaga đưa mắt nhìn nhau. Sakagami thì thầm vào tai điều tra viên trẻ tuổi bên cạnh. Với dáng điệu bồn chồn thấy rõ, cậu ta đứng dậy và bước ra khỏi quán, hẳn là đi báo tin về văn phòng.

“Fuyuki còn kể với cô chuyện gì liên quan đến Kaneseki nữa không? Nhắc đến tên ai chẳng hạn?” Matsumiya tiếp tục khai thác.

Sau một hồi tư lự, Kaori lắc đầu, “Không có ấn tượng gì đặc biệt. Anh ấy chi phàn nàn là tự dưng bị sa thải thôi. Fuyuki vốn không giỏi giải thích nọ kia. Nhưng tại sao anh lại hỏi chuyện này? Có vấn đề gì với công ty đó ư?”

“À không, tiện thì hỏi.”

Matsumiya lấp liếm, nhưng Kaori cứ chằm chằm nhìn lại, chừng như thấy chưa thuyết phục.

“Nói cho tôi biết đi. Từ nãy đến giờ chỉ toàn anh hỏi còn tôi trả lời, như thế có công bằng không?”

Matsumiya đang bối rối thì Kaga ở bên cạnh xen vào, “Cứ cho cô ấy biết đi, có sao đâu. Sớm muộn gì cũng nghe đến thôi. Lại lịch nạn nhân sẽ được công khai trên bản tin buổi tối mà.”

Quả có vậy! Matsumiya liền nhìn thẳng vào Kaori, “Người bị đâm ở Nihonbashi làm việc cho Kim khí Kaneseki.”

Xem chừng Kaori chưa thấm thía ngay ý nghĩa của thông tin này. Phải vài lần chớp mắt mới hiểu, cô há miệng hớp hơi, “Cho nên anh... anh muốn nói Fuyuki chính là người đã đâm nạn nhân? Không đời nào... Những việc như thế anh ấy tuyệt đối không làm đâu.” Đôi mắt đỏ hoe trào lệ, Kaori luống cuống rút khăn trong túi xách ra lau.

“Gần đây tâm trạng của Fuyuki thế nào? Có gì khác so với trước đây không?”

“Không có. Không có gì khác cả.” Kaori lắc đầu, tay vẫn lau nước mắt.

“Cuộc sống thường nhật của hai người có gì thay đổi không? Tốt hay xấu cũng được, cô cứ kể ra giúp.”

“Không có. Bình thường. Mọi thứ đều bình thường.

Kaori máy móc đáp, chắc không còn hơi sức đâu cân nhắc về cách trả lời của mình nữa.

“Xin lỗi, tôi hỏi cô việc này được không?” Sakagami xen vào, đặt một tấm ảnh polaroid trước mặt Kaori. Ảnh chụp con dao còn dính vết máu. “Cô trông thấy con dao này bao giờ chưa?”

Kaori vẫn áp chặt khăn tay lên má, hé mắt nhìn. Bề mặt lưỡi dao loang lổ những vệt rờn rợn, chắc là vết máu dính lại.

“Cô có thấy Fuyuki cầm con dao này bao giờ không?” Sakagami dồn dập hỏi.

Kaori lắc đầu, “Không. Chưa nhìn thấy bao giờ.”

“Thật sao? Cô cố nhìn cho kĩ nhé. Ví dụ Fuyuki mang theo để phòng thân?”

“Không có đầu. Anh ấy không phải loại người giắt dao tùy thân như thế.” Kaori đưa tay hất hất như muốn đẩy tấm ảnh ra xa, rồi gục mặt xuống bàn, òa lên nức nở.