← Quay lại trang sách

Chương 5

Kaori tan làm ở tiệm thực phẩm và về đến nhà thì đã hơn 8 giờ tối. Phải như thường ngày, cô đã cởi ngay áo khoác. Nhưng hôm nay lại khác, cô quyết định đợi cho đến khi Fuyuki quay về.

Tầm hơn 5 giờ chiều nay, Fuyuki nhắn tin cho cô, “Đã tìm được một chỗ có thể nhận anh vào làm, bây giờ anh phải đi gặp người của bên ấy đây.” Lúc nhận được tin nhắn, Kaori tự nhủ lần này mà anh ấy được tuyển thật thì tối nay hai đứa sẽ ăn mừng ở một quán rượu gần căn hộ của họ. Fuyuki có thể uống loại bia anh thích, còn mình uống trà ô long.

Nhưng vài tiếng đồng hồ trôi qua mà chẳng thấy tăm hơi Fuyuki đâu. 9 giờ, 10 giờ, rồi trễ hơn nữa mà anh vẫn chưa xuất hiện. Kaori gọi cho Fuyuki nhưng không ai bắt máy. Cô đành nhắn tin, “Anh ở đâu đấy? Sao chưa về, em lo cho anh lắm.”

Chắc buổi phỏng vấn hôm nay không được suôn sẻ. Tình huống này từng xảy ra mãi rồi. Có lần Fuyuki hăm hở thông báo một quán tên Darts Bar ở Ikebukuro đang tuyển nhân viên, nên sẽ thử đi phỏng vấn. Nhưng sáng hôm sau vẫn chưa thấy anh ló mặt về nhà. Kaori sốt ruột nên tất tả chạy đi kiếm và tìm thấy Fuyuki say bí tỉ ở công viên, xung quanh là vỏ lon vứt lăn lóc. Hỏi ra thì biết Fuyuki bị từ chối với lý do mặt mũi không sáng sủa. Vì lẽ đó anh đâm ra tuyệt vọng và vào cửa hàng tiện lợi mua rượu mà nốc cho say. Dù nhận thấy đây là hành động ngu ngốc, nhưng Kaori vẫn thông cảm cho tâm trạng của Fuyuki. Anh chẳng có mặt mũi nào để về nhà gặp cô. Có lẽ chính Fuyuki cũng tức giận vì bản thân thật vô dụng.

Kaori không rõ hôm nay Fuyuki đi phỏng vấn ở đâu. Nếu là vị trí liên quan đến ngành dịch vụ thì hơi khó. Fuyuki không thuộc dạng nhanh mồm nhanh miệng, giao tiếp rất tệ hại. Gặp ai lần đầu, Fuyuki đều lúng túng như gà mắc tóc. Anh thường nói làm việc với máy móc thoải mái hơn. Thực tế là trước giờ Fuyuki toàn làm nhà máy, và cũng đang muốn tìm công việc như vậy. Nhưng không biết là do tình hình kinh tế ảm đạm hay do bản thân có vấn đề mà mãi vẫn chưa nhận được tin tốt lành nào từ công ty cung ứng lao động 6 .

Chưa được nhận cũng có phải việc gì nghiêm trọng lắm đâu cơ chứ... Kaori vừa nghĩ vừa tiếp tục nhìn chăm chăm vào thời gian hiển thị trên điện thoại, màn hình chờ là ảnh hai người cùng nhau đón Giáng sinh.

Quá 11 giờ đêm một chút thì có cuộc gọi đến. Là của Fuyuki. Kaori vội bắt máy, nói liến thoắng, “Alô, alô, anh Fuyuki à?”

Đầu dây bên kia không trả lời ngay, nhưng hình như điện thoại vẫn để nguyên chứ chưa tắt, vì Kaori nghe thấy cả tạp âm giống tiếng xe cộ qua lại trên đường. A lô, a lô, cô đánh tiếng thêm lần nữa.

“Kaori...” Rốt cuộc Fuyuki cũng chịu cất lời, nhưng nghe rên rỉ đau đớn. “Làm sao bây giờ? Anh, anh đã gây ra một chuyện tày trời...”

“Hả? Chuyện gì?”

“Anh đã phạm phải một sai lầm tồi tệ. Giờ biết làm sao đây em?”

“Khoan. Anh làm gì? Giải thích rõ ràng cho em đi.”

Chưa kịp nghe trả lời thì đường dây đứt, Kaori vội bấm máy gọi lại nhưng chỉ thấy tín hiệu chờ, Fuyuki không bắt máy. Chẳng rõ vấn đề là ở đâu. Fuyuki đã gây nên chuyện gì? Không thể ngồi yên, Kaori gọi đi gọi lại rất nhiều lần. Đến lần thứ mấy chục thì cuối cùng anh cũng chịu nhận điện.

“A lô,” đầu dây bên kia lên tiếng, nhưng không phải giọng Fuyuki. Quá bất ngờ, Kaori đờ ra, không sao đáp lại được ngay, thế là người ở đầu bên kia lại a lô a lô thêm lần nữa.

Kaori nuốt nước bọt, ngập ngừng hỏi, “Xin lỗi... Ai đầu dây đấy ạ? Đây là điện thoại của anh Fuyuki đúng không?”

Đáp lại là một câu không sao ngờ được. Quá đỗi kinh ngạc, Kaori còn tưởng mình nghe nhầm. Người ta xưng là cảnh sát.

“Cảnh sát...?”

“Chủ nhân của điện thoại này là Yashima Fuyuki đúng không? Tôi chỉ muốn xác nhận lại thông tin trên bằng lái xe.”

“Đúng, nhưng...”

Xác nhận thông tin trên bằng lái xe? Để làm gì nhỉ?

“Yashima Fuyuki gặp tai nạn giao thông. Hiện đang được chuyển đến bệnh viện.”

“Hả?” Mặt Kaori trắng bệch ra. Tai nạn giao thông? Làm sao có thể? Vừa rồi còn gọi điện cho mình kia mà? Vì quá nhiều thắc mắc khuấy đảo trong đầu, nhất thời cô không sao nói tiếp được.

“Xin lỗi, có thể cho tôi biết cô là ai được không? Và có quan hệ thế nào với Yashima Fuyuki?”

“Tôi ở cùng nhà với anh ấy. Xin lỗi, anh vừa bảo tại nạn, cụ thể là sao? Anh ấy bị thương có nặng không?”

“Giờ thì chưa nói được điều gì cụ thể. Cô vui lòng cho tôi biết tên nhé. Điện thoại hiển thị người gọi đến là Kaori. Kaori là tên cô à?”

“Vâng, tôi là Nakahara Kaori.” Cô xác nhận.

“Vậy thì, cô Kaori, cô hãy giữ điện thoại ở trạng thái luôn sẵn sàng. Chúng tôi sẽ liên lạc lại với cô sau, có thể bằng một số khác. Cô cứ chuẩn bị tinh thần nhé.”

Nói một thôi một hồi với tốc độ cực nhanh không để người nghe kịp phản ứng, đầu bên kia cúp máy, bỏ lại Kaori với nỗi bàng hoàng. Mọi chuyện là thế nào đây? Cô chưa hiểu đầu cua tại nheo ra sao cả. Chỉ có manh mối duy nhất là câu nói rời rạc của Fuyuki. “Anh đã gây ra một chuyện tày trời... đã phạm phải một sai lầm tồi tệ.” Phải chăng có sự cố đáng tiếc trong buổi phỏng vấn? Nhưng phỏng vấn thì liên quan gì đến tai nạn giao thông?

Tự sát ư? Ý nghĩ này vượt qua đầu cô. Không đời nào. Fuyuki chẳng bao giờ dại dột hủy thân chỉ vì một chuyện cỏn con là trượt phỏng vấn cả. Nhưng đúng là giọng anh trong điện thoại ban nãy nghe hết sức tuyệt vọng.

Kaori lắc đầu, bất kể tình huống ra sao, đoán già đoán non cũng chẳng để làm gì. Bây giờ, điều đáng lo hơn cả chính là sự an nguy của Fuyuki. Không biết tình hình anh thế nào rồi?

Từ lúc đi làm về tới giờ Kaori vẫn chưa có gì vào bụng, nhưng cô không thấy muốn ăn, bao tử đau quặn lên từng hồi và rất buồn nôn.

Hơn ba mươi phút sau cuộc nói chuyện đầu tiên với cảnh sát, chuông lại reo vang, điện thoại hiển thị số lạ. Kaori bắt máy, giọng nói trong đường dây khác với giọng khi nãy, nhưng vẫn là cảnh sát. Người này cho cô biết tên một bệnh viện ở Kyobashi, Fuyuki hiện đã hôn mê sâu, tình trạng rất nguy kịch nên đang phải làm phẫu thuật. Cảnh sát hỏi Kaori có thể đến ngay không? Cô bảo sẽ lập tức khởi hành, rồi cúp máy, chạy như bay ra khỏi căn hộ, lao thẳng lên taxi. Một khoản chi ngoài dự tính nữa rồi đây, sinh hoạt tháng tới lại trở nên chật vật cho mà xem. Nhưng thôi, giờ không phải lúc để băn khoăn tiền nong.

Trước cổng bệnh viện có mấy chiếc xe cảnh sát. Kaori vừa bước vào, vài ba người lập tức tiến ra đón cô, hai trong số họ mặc cảnh phục. Kaori hỏi thăm tình hình thì được biết Fuyuki vẫn đang phẫu thuật, nhưng nghe đến đoạn “Chưa rõ có cứu sống được không”, cô gần như ngất xỉu. Người ta vội đỡ cô ngồi xuống ghế ở phòng chờ.

Kaori thắc mắc rất nhiều điều, nhưng chưa kịp mở lời đã bị chất vấn tới tấp. Cảnh sát hỏi cô về Fuyuki, hết chuyện này sang chuyện khác. Khổ nỗi tâm trí bấn loạn nên Kaori không trả lời được câu nào ra hồn. Cuối cùng hai cảnh sát đành bỏ cuộc và để cho cô yên. “Thôi thì mai đi!” Người có vẻ là cấp trên khẽ bảo bên tai người kia.

Kaori ngồi bất động trên băng ghế phòng chờ, một lòng một dạ cầu khấn cho Fuyuki tai qua nạn khỏi, đầu óc chộn rộn đủ mọi suy nghĩ. Như cảnh sát vừa cho biết thì họ chỉ định hỏi Fuyuki một vài câu mang tính thủ tục, nhưng không hiểu sao anh vùng chạy, lao ra đường để bị xe tải tông trúng. Kaori không đoán được lý do khiến Fuyuki phải chạy trốn, nhưng đến nước này thắc mắc cũng không để làm gì. Muốn biết chi tiết thì cứ hỏi thẳng Fuyuki là xong. Trên đời này, lời anh nói là đáng tin nhất, Fuyuki không bao giờ dối gian với cô. Kaori luôn tin như thế.

Cô có chân lên ghế, vòng tay ôm quanh hai đầu gối và vùi mặt vào đấy. Lúc này cô không muốn nhìn thấy ai, không muốn nói chuyện với bất cứ người nào, không muốn nghe tin gì khác trừ việc Fuyuki qua khỏi. Nhắm nghiền mắt lại, Kaori tưởng như được quay về khoảnh khắc có Fuyuki bên cạnh, có anh ôm chặt lấy hai vai mình. Đó là cách họ đến bên nhau và cùng tồn tại tới tận bây giờ.

Cả hai đều là người Fukushima. Bố mẹ qua đời vì tai nạn lúc Kaori còn bé, cô được gửi vào trại trẻ mồ côi. Fuyuki bị chính mẹ ruột ruồng bỏ, bà mẹ sinh nở khi mới 18 tuổi, tác giả của bào thai thì quất ngựa truy phong. Fuyuki không bao giờ biết mẹ làm gì ở đâu.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Kaori trở thành hộ lý, Fuyuki đi làm cho một nhà thầu xây dựng nhỏ. Họ vừa bước sang tuổi hai mươi thì nhà thầu nọ phá sản. Fuyuki rất muốn tiếp tục làm việc nhưng mãi mà không tìm được chỗ mới. Đến giờ Kaori không còn nhớ rõ ai là người đề xuất chuyển lên Tokyo ở, nhưng được đi cùng nhau thì họ chẳng do dự gì, nhất là khi cả hai vẫn thường tâm sự về niềm khao khát, ngưỡng mộ đối với cuộc sống Tokyo. Ở đó ắt có rất nhiều cơ hội việc làm, thu nhập sẽ khá khẩm hơn, và dù sao thì họ cũng không định ru rú cả đời nơi làng quê.

Cách đây năm năm, hai người gói ghém số tiền dành dụm ít ỏi và khăn gói lên Tokyo, thuê một căn hộ có diện tích khiêm tốn và bắt đầu sống chung. Cuộc sống dù cơ cực nhưng trong tim luôn tràn đầy hạnh phúc. Mỗi tối họ thường rủ rỉ về ước mơ của mình. Fuyuki nói anh muốn có một chỗ làm ổn định.

Tiếc rằng kinh tế toàn cầu ảm đạm hơn họ tưởng. Ước mơ dễ dàng tìm việc đã hoàn toàn sụp đổ. Fuyuki buộc phải chọn một trong hai con đường: vào làm thời vụ ở nhà máy thông qua cung ứng lao động, hoặc làm công nhật. Kaori thì gồng gánh cùng lúc nhiều công việc bán thời gian. Cứ thế, họ sống long đong trong tình trạng chạy ăn từng bữa. Dù cặm cụi làm việc đến đâu, tình hình vẫn không khá khẩm hơn.

Phúc chẳng hai, tai chẳng một. Năm ngoái Fuyuki vào làm cho một nhà máy ở Kunitachi, nhưng đến nửa năm trước thì bị sa thải, từ đó trở đi sức yếu dần, tìm việc càng khó. Thu nhập giờ chỉ trông vào mình Kaori, thậm chí không đủ để trả tiền thuê nhà.

“Xin lỗi em nhé, Kaori. Anh đúng là thằng vô dụng, không làm gì nên hồn.” Gần đây Fuyuki thường xuyên than vãn như thế. “Nhưng anh vẫn đang cố gắng, nhất định anh sẽ làm cho em hạnh phúc, anh sẽ sớm tìm được việc để cuộc sống của em thoải mái hơn.”

Đúng rồi, anh phải cố gắng nhé, phải cố lên, phải cho em thấy lại gương mặt rạng rỡ của anh đấy! Kaori vòng hai tay ôm lấy đỉnh đầu, lòng khấn thầm như thế.