Chương 9
Cuộc họp giao ban tiếp theo diễn ra vào đầu ngày hôm sau. Như thường lệ, bao quanh Ishigaki là các điều tra viên, đến lượt ai người nấy trình bày, hầu hết đều là thông tin Matsumiya đã nắm được.
Tới phiên mình, Matsumiya đứng dậy cho biết những kết quả thu được trong ngày hôm qua, nhưng không đả động gì đến chi tiết Takeaki từng ghé tiệm Nhà Đèn Ma để mua đồ, bởi Kaga đã dặn đừng nói vội, vì chưa biết có liên quan gì đến vụ án lần này không. Matsumiya cũng đồng tình với cách nghĩ của anh họ.
Kobayashi báo cáo rằng Kaori đang có thai. Thông tin khiến phòng họp xôn xao.
“Thanh niên bây giờ, làm ăn chầy bửa, chỉ đẻ đái là nhanh thôi.” Kosan, một cảnh sát thuộc Phòng Cảnh sát Nihonbashi đứng lầm bầm ngay cạnh Matsumiya.
Sau buổi họp chung, nhóm điều tra nhân thân nạn nhân đã tổ chức thảo luận riêng, các thành viên thống nhất là Matsumiya và Kaga sẽ đến nhà máy ở Kunitachi của Kim khí Kaneseki.
Nhưng vừa ra khỏi Phòng Cảnh sát Nihonbashi, Kaga đã gọi giật Matsumiya lại với kiểu xưng hô khác hẳn mọi khi, “Này, thanh tra Matsumiya! Đến cái nhà máy ở Kunitachi đó chắc không cần dắt theo một tên thanh tra phòng cảnh sát khu vực làm gì đâu nhỉ. Vậy nên giao hết cho cậu nhé.”
“Thế còn anh Kyo... à, anh Kaga định đi đâu khác à?”
“Ờ. Hôm qua tôi nói rồi đấy, tôi muốn dạo quanh.”
“Anh định đến Amazake Yokocho nữa à?”
“Không chỉ mình chỗ ấy, phạm vi sẽ được mở rộng. Tôi vẫn thắc mắc tại sao Takeaki lại đến khu này.” Kaga nhìn Matsumiya rồi ngoác miệng cười. “Xuống nhà máy dò la tin tức, cậu đi một mình được nhi?”
Matsumiya trừng mắt nhìn anh họ, “Em có một điều kiện. Đó là, hễ nắm được thông tin gì anh nhất định phải báo lại cho em. Kể cả chẳng liên quan đến vụ án.”
Kaga khôi phục vẻ nghiêm túc, gật đầu, “Tất nhiên rồi. Tôi hứa đấy.”
“Thế thì được. Lấy tin ở Kim khí Kaneseki xong em sẽ liên lạc với anh.”
“Ừ.” Kaga xoay gót, bước đi với những sải chân thật dài, rõ ràng không định bắt taxi. Chắc anh muốn xác minh ngoài tiệm Nhà Đèn Ma thì còn chỗ nào khác trong thấy Aoyagi Takeaki không. Matsumiya cũng quan tâm đến điểm này và rất muốn đi cùng Kaga, nhưng sau rốt lại tự nhủ, thôi thì giao phó cho anh ấy, vì việc dò la tin tức ở nhà máy cũng quan trọng không kém.
Matsumiya đến ga Tokyo lấy tàu đi Kunitachi. Mất gần một tiếng chỉ để đến được ga Nakagawara thuộc tuyến Keio, sau đó còn phải bắt taxi để đi tiếp. Taxi chạy dọc sông Tama, đi qua những con đường bao la đất trống. Khu vực này ít nhà dân, chỉ thấy phân xưởng nhỏ, kho bãi hoặc tòa nhà được dùng làm cơ sở vật chất cho mục đích nào đấy. Lác đác có vài khu dân cư phức hợp khổng lồ.
Cuối cùng đã trông thấy phía trước có một tòa nhà với hàng rào bao quanh. Taxi dừng lại ở cổng, trên cổng có dòng chữ “KIM KHÍ KANESEKI - NHÀ MÁY KUNITACHI”. Vừa bước xuống xe đã nghe thấy tiếng máy móc rù rì bên trong vọng ra.
Sau khi báo tên với phòng thường trực, Matsumiya nhận thẻ khách và được hướng dẫn đến khu văn phòng gần đấy. Đó là tòa nhà hai tầng, đứng ở ngoài nhìn qua cửa sổ là thấy người ngồi bên trong.
Matsumiya bước vào. Tầng một kê nhiều dãy bàn, có hơn chục người đang ngồi làm việc. Họ đều mặc trang phục xanh dương, có lẽ là đồng phục. Một người đàn ông trung niên nhỏ thó chạy lại, lịch sự cúi đầu chào Matsumiya, chắc đã được thường trực báo là có cảnh sát đến. Người này xưng tên là Yamaoka, chức vụ in trên danh thiếp là Trưởng phòng Phòng Sản xuất Số 2.
“Tôi đã nhận được thông báo từ trụ sở chính. Cậu đến vì vụ Yashima Fuyuki đúng không?” Yamaoka hỏi.
“À vâng. Cũng có phần liên quan đến Aoyagi Takeaki nữa.”
“Tôi hiểu rồi. Để tôi gọi người biết rõ sự tình đến đây nhé.” Dứt lời, Yamaoka trở lại bàn, nhấc máy gọi đi đâu đấy, xong lại quay về chỗ Matsumiya đứng. “Người đó sẽ tới ngay, mời cậu vào ngồi chờ một lát.”
Matsumiya được dẫn đến một góc ngăn ra làm khu tiếp khách, ở đây có bàn và bộ sofa trông rẻ tiền. Một cô nhân viên mang trà ra.
Yamaoka nhập trà rồi thở dài đánh thượt, “Ôi chà, thiệt quá sức bàng hoàng. Ai mà ngờ lại có chuyện như vậy chứ. Đúng là một sự cố hết sức đáng tiếc.”
“Anh hay gặp ông Takeaki lắm à?”
“Vâng, hồi trước đúng là thế. Thời anh ấy làm quản đốc nhà máy hầu như ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau, bây giờ định kì anh ấy vẫn xuống đây. Nói gì thì nói anh ấy cũng phụ trách mảng sản xuất mà. Ở nhà máy này, anh ấy giống như thủ lĩnh của chúng tôi vậy.”
“Chà, một người như thế bỗng nhiên mất đi đúng là tổn thất lớn cho công ty nhi?”
Yamaoka gật đầu thật mạnh, hoàn toàn đồng tình với nhận xét của Matsumiya, “Tổn thất quá lớn ấy chứ. Không ai hiểu rõ quy trình sản xuất ở đây hơn anh Takeaki. Mỗi lần chúng tôi gặp khúc mắc ở đâu hoặc những khi không biết phải đưa ra quyết định thế nào thì thường tìm anh ấy để hỏi ý kiến.”
Nghe giọng kể sôi nổi, Matsumiya có thể hình dung ra người quá cố là nhân vật được yêu quý và tin tưởng nhường nào.
Lúc này, một người đàn ông vận bộ đồ lao động xuất hiện ở chỗ vào vách ngăn, chừng trên dưới bốn mươi tuổi, da đen nhẻm, vóc dáng cường tráng. Người này giở mũ ra, cúi đầu chào khách.
“Ô, cậu tới rồi đấy à?” Yamaoka đứng bật dậy. “Để tôi giới thiệu, đây là thanh tra của Sở Cảnh sát Tokyo.”
Matsumiya cũng đứng dậy chào, “Tôi là Matsumiya. Xin lỗi vì đến làm phiền trong lúc mọi người bận rộn thế này.”
Người đàn ông móc ví ở túi quần đằng sau, rút một danh thiếp nhàu nát trao cho Matsumiya. Trên đó ghi chức danh Tổ trưởng Tổ 2, Phòng Sản xuất Số 2.
“Yashima Fuyuki làm việc dưới sự quản lý của cậu Onoda đây.” Yamaoka giải thích rõ hơn sau khi cả ba đã yên vị.
“Cụ thể là các anh sản xuất cái gì?” Matsumiya hỏi Onoda.
“À, chúng tôi sản xuất phụ kiện bằng kim loại dùng trong xây dựng,” Onoda trả lời bằng giọng trầm thấp rất khó nghe. “Nhiệm vụ của Fuyuki lúc đó là châm thêm nguyên liệu và vận chuyển thành phẩm đến nơi quy định.”
“Fuyuki là nhân viên thể nào?”
“Thế nào á?” Onoda lẩm bẩm, ngoẹo đầu ra chiều suy nghĩ. “Nói cho đúng, tôi không biết gì nhiều. Cậu ta từ nơi khác đến, khá kiệm lời. Giao tiếp qua lại giữa chúng tôi chỉ gói gọn trong những chỉ thị tôi đưa ra, thế thôi.”
“Đó là tác phong thường thấy ở nhân viên thời vụ.” Yamaoka bổ sung. “Chắc trước đó bên cung ứng lao động đã dặn họ không làm gì khác ngoài những việc được bảo, không nói gì khác ngoài những điều được hỏi, đại loại thế. Nói chung, cậu ta thuộc loại chuyên nghiệp theo cách đó.”
“Trong công việc thì sao? Có phải là người chăm chỉ, nghiêm túc không?”
“À, cũng tàm tạm...” Onoda xem chừng lúng túng, giơ tay gãi gãi phía sau vành tai. “Nhìn chung là bình thường. Như trưởng phòng vừa nói ấy, kiểu bảo gì làm nấy.”
“Hắn có từng mắc lỗi nào nghiêm trọng trong lúc làm việc không?”
“À... Không có gì đáng gọi là nghiêm trọng cả.”
Matsumiya liếc xuống sổ tay, “Công ty kí hợp đồng với Fuyuki theo từng đợt ba tháng. Đến tháng thứ chín thì cắt hợp đồng. Nguyên do là gì?”
“À, ờ, chẳng là...” Onoda ngập ngừng, đưa mắt nhìn Yamaoka.
“Cắt giảm nhân sự đơn thuần thôi.” Yamaoka trả lời thay. “Nhu cầu sản xuất giảm, chúng tôi buộc phải rút bớt nhân công. Chuyện chỉ có thế. Cậu cứ kiểm tra sổ sách ghi chép của chúng tôi sẽ rõ.”
Đúng là khi kiểm tra sổ sách bên trụ sở công ty, không tìm được dấu hiệu nào cho thấy hành vi chấm dứt hợp đồng là trái luật. Nếu thế, tại sao Fuyuki lại tâm sự với Kaori rằng mình bất mãn?
Matsumiya nhìn thẳng vào hai người ngồi đối diện, “Về vụ án này, hai anh có suy nghĩ gì không? Tất nhiên chưa thể khẳng định Fuyuki là hung thủ, nhưng mà...”
Onoda im lặng, cúi mặt nhìn xuống, Yamaoka thì nói.
“Tình hình chung hiện giờ là các công ty sản xuất đều gặp khó khăn, nên dù rất thông cảm với cảnh ngộ của lao động thời vụ, nhưng nếu chỉ vì bị cắt hợp đồng mà lại đi đâm chết người của công ty cũ thì đúng là quá đáng. Chuyện này, khó mà tha thứ được.”
“Giả sử Fuyuki đúng là thủ phạm, ngoài lý do bị cắt hợp đồng ra, hai anh có nhìn ra động cơ nào khác dẫn đến hành vi đâm chết người không?”
“Chà, cái đó thì...” Yamaoka dứt khoát lắc đầu. “Chúng tôi không rõ. Lao động thời vụ nghĩ ngợi những gì, chúng tôi làm sao biết được. Đằng nào thì họ và chúng tôi cũng không tiếp xúc nhiều.”
Rõ ràng là những người này không muốn dính líu đến vụ việc. Matsumiya gấp sổ tay lại, “Cho tôi đi xem khu vực sản xuất được không? Chỗ Fuyuki từng làm việc ấy.”
Cả Yamaoka và Onoda cùng lộ vẻ bối rối.
“Đi xem... cũng được thôi, tuy nhiên tình hình ở đấy giờ không còn giống hồi cậu ta làm nữa đâu. Hiện tại đã chuyển sang sản xuất sản phẩm khác rồi.”
Nghe Yamaoka phân trần xong, Matsumiya chỉ đáp “Cũng không sao”, rồi đứng dậy, theo hai người đến khu nhà xưởng. Vừa rời khỏi văn phòng, Yamaoka đã lấy mũ bảo hộ đưa ra, nghiêm nghị giải thích, “Cậu mà bị thương thì chúng tôi phải chịu trách nhiệm, thế nên...”
Đứng ở khu văn phòng đã nghe thấy tiếng máy móc inh ỏi, mà khi tiến về hướng nhà xưởng, tiếng động còn được phóng đại gấp mấy lần, vồ vập tấn công màng nhĩ. Âm thanh từ trần nhà dội xuống và từ những bức tường dội ra. Ngoài tiếng động cơ và máy nén, có cả tiếng không khí ào ào tuôn ra từ điều hòa công suất lớn.
Xen giữa đống máy móc thiết bị là các công nhân đang cặm cụi làm việc, còn có dây chuyền sản xuất kết nối bằng băng tải, Xe nâng hàng xếp pallet gỗ di chuyển tới lui giữa những lối đi hẹp.
Yamaoka và Onoda dừng chân trước dây chuyền sản xuất phụ tùng kim loại nhỏ. Các công nhân đang chú tâm vào băng tải, cặm cụi thao tác.
“Đây là nơi Fuyuki từng làm việc.” Yamaoka ghé sát tại Matsumiya giới thiệu.
Matsumiya gật đầu, quan sát cử động của các công nhân. Vật liệu liên tục được chuyển đến trên băng tải, vì thế những bàn tay kia không có phút giây nào ngơi nghỉ. Họ được bố trí đứng cách nhau khá xa nên không thể nói chuyện riêng trong giờ làm. Cứ như đã biến thành một phần của máy móc luôn rồi, Matsumiya thầm nghĩ.
Bất chợt, một công nhân đứng gần đó cử động hơi khác với các thao tác từ đầu đến giờ. Cậu ta khom người xuống lui cui một lúc, bộ dạng hoảng hốt.
“Này!” Onoda quát lên.
Công nhân nọ giật thót, xoay phắt lại, hai mắt mở to thảng thốt đằng sau tròng kính bảo hộ, tay ấn ngay vào nút đỏ bên cạnh. Có tiếng khí xì ra, tiếp đó băng tải dừng lại. Công nhân đưa mắt nhìn hai cấp trên, cổ rụt lại vẻ hối lỗi.
“Chuyện gì thế?” Matsumiya hỏi.
“À không, không có gì đâu.” Yamaoka đáp vội. “Cậu muốn đi xem chỗ nào khác nữa không?”
“Chà...” Matsumiya còn đang cân nhắc nên làm gì tiếp thì chuông reo inh ỏi, tiếng động cơ lần lượt tắt lặng. Công nhân lục tục rời khỏi vị trí.
“Tới giờ nghỉ trưa rồi.”
Yamaoka giải thích. Matsumiya nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Đã 12 giờ trưa.
“Thế lại vừa hay. Tôi muốn hỏi chuyện những người cùng làm việc với Fuyuki trước đây.”
“Hả...” Mặt Yamaoka sa sầm thấy rõ.
“Tôi thấy bọn họ chẳng thân thiết lắm đâu.” Onoda hớt hải ra mặt.
“Cũng chẳng sao. Nhờ hai anh nhé.”
Matsumiya nghiêm túc cúi đầu, Yamaoka chỉ biết thở dài bối rối.
Ở một góc có đặt bàn họp dài và mấy cái ghế gập cũ xì, công nhân túm tụm lại đấy sửa soạn ăn trưa, phần lớn là mang theo cơm hộp mua ở cửa hàng tiện lợi hoặc sandwich.
Sau khi giới thiệu sơ lược về bản thân, Matsumiya nói thêm, “Mọi người vừa ăn vừa nghe cũng được.” Nhưng không ai có ý định ăn cả.
Matsumiya đưa ra một loạt câu hỏi: Ở đây có ai chơi thân với Fuyuki không? Fuyuki có bao giờ nói về công ty và Aoyagi Takeaki không? Có sự cố gì trong thời gian Fuyuki làm ở đây không?
Tất cả im thin thít, không phản ứng, thậm chí không biểu cảm, cứ như không nghe thấy câu hỏi. Ai nấy thinh lặng với thức ăn trước mặt trong y như những con chó ngoan ngoãn ngồi chờ đến lượt mình được cho ăn.
“Thấy chưa, tôi đã báo trước với cậu rồi.” Yamaoka lên tiếng. “Những người này không có mối liên hệ nào khăng khít đến thế đầu. Hỏi han bọn họ chỉ tốn công vô ích.”
Matsumiya chẳng buồn trả lời, lướt nhìn khắp lượt công nhân thêm lần nữa. Bọn họ đều cụp mắt xuống, duy một người giương mắt nhìn lại. Người này tầm hai lăm hai sáu tuổi, cổ vắt khăn lau. Nhưng vừa gặp mắt Matsumiya là nhìn ngay đi chỗ khác.
“Được rồi.” Matsumiya quay sang nói với Yamaoka. “Nếu có ai ở đây nhớ ra bất kì điều gì, vui lòng liên hệ với chúng tôi nhé.”
“Vâng, nhất định rồi. Thật xin lỗi vì hôm nay chẳng giúp được gì cho cậu.” Yamaoka nói, trông nhẹ nhõm ra mặt.
Vừa rời chân khỏi nhà xưởng, Matsumiya chợt đứng khựng lại, “A, chết rồi.” Hai người kia thắc mắc, “Sao thế?"
“Ban nãy đi xem dây chuyền sản xuất, tôi sơ suất để quên sổ tay trên giá treo tường gần đấy. Giờ tôi phải quay vào lấy.”
“Cậu có biết đường đến đó không?” Yamaoka hỏi.
“Biết. Lấy xong tôi sẽ trở lại văn phòng lần nữa nhé.” Chẳng thèm đợi trả lời, Matsumiya lập tức phóng vào nhà xưởng.
Tất nhiên bảo để quên sổ tay chỉ là nói dối. Sự thật là từ nãy Matsumiya đã chú ý đến người công nhân trẻ tuổi vắt khăn trên cổ, trong đôi mắt như muốn nói gì đó, Matsumiya muốn hỏi xin số điện thoại của cậu ta. Đúng lúc thanh niên này cũng đang đi ngược lại, trông thấy Matsumiya, cậu ta liền ngó nghiêng khắp xung quanh rồi chạy đến gần.
“Cậu có chuyện gì muốn kể cho tôi phải không?” Matsumiya hỏi.
Thanh niên liền gật đầu, “Ra khỏi nhà máy, rẽ phải đi bộ khoảng 30 mét sẽ gặp bãi giữ xe có thu phí. Anh đến đó đợi đi. Tôi sẽ ra ngay.”
“Hiểu rồi. Tên cậu là gì?”
“Tôi sẽ nói sau.” Thanh niên đáp vội rồi lấy khăn chùi miệng và chạy vút đi, trông như sợ bị ai bắt gặp.
Matsumiya rời nhà xưởng và quay lại văn phòng thì thấy Yamaoka đang đứng nói chuyện với một người đàn ông mặt vuông mặc vest màu nâu. Yamaoka dẫn ông ta đến đón Matsumiya.
“Xin giới thiệu, đây là quản đốc của chúng tôi.”
“Tôi là Kotake,” người mặt vuông chìa danh thiếp ra, trên đó in tên đầy đủ là Kotake Hoshin. “Tôi được anh Takeaki chỉ dẫn bảo ban từ khi còn rất trẻ đến giờ. Gia đình anh ấy cũng rất thân thiết với tôi, sáng nay tôi đã đến thăm họ. Sự việc đúng là đáng tiếc.” Kotake nói với vẻ đau khổ. Lời lẽ nghe chừng thật lòng, nhưng không khó để thấy một chút cường điệu trong đó.
“Anh có biết gì về lao động thời vụ tên Yashima Fuyuki không?”
“Chà...” Kotake cau mày, tay chống nạnh. “Tôi không có chút ấn tượng nào về cậu ta. Dù gì thì công nhân ở đây cũng đông, mà lao động bên cung ứng gửi sang thường thay đổi liên tục, tôi không thể nhớ từng người được.”
“Đúng thế, quản đốc của chúng tôi phải bao quát toàn bộ nhà máy, cho nên...” Yamaoka chen vào đỡ lời, tay này hẳn là tâm phúc chuyên bợ đỡ Kotake.
***
Sau khi cáo từ rồi rời văn phòng, Matsumiya ra cổng, rẽ phải và đi bộ một quãng thì đến bãi giữ xe thu phí. Chưa thấy bóng dáng thanh niên ban nãy đầu. Ở đây có máy bán hàng tự động, Matsumiya chạy lại mua lon coca. Giải quyết xong lon coca thì thấy thanh niên kia xuất hiện với khăn quấn quanh đầu.
“Cậu muốn uống gì không?” Matsumiya chỉ về phía máy bán hàng tự động.
“Thôi khỏi, đằng nào tôi cũng phải quay vào sớm.” Nhưng chẳng mấy chốc lại đổi ý. “À, nhưng nếu không phải uống luôn tại đây thì anh mua cho tôi cái gì đó cũng được.”
Matsumiya không hiểu ra ngay, thấy thanh niên lộ vẻ xấu hổ thì mới vỡ lẽ, cười cười móc ví, “Cậu muốn uống gì?"
“Trà vậy.”
Máy bán hàng tự động có hai loại chai 350 ml và 500 ml. Không hề lưỡng lự, Matsumiya chọn ngay chai có dung tích lớn hơn. Khi nghe câu “Tốt quá, cảm ơn anh”, Matsumiya sực nghĩ hoàn cảnh của thanh niên này hẳn rất khó khăn.
Hai người đến ngồi ở băng ghế trong góc bãi. Thanh niên tự giới thiệu mình tên là Yokota.
“Tôi và Fuyuki vào làm ở đây cùng một đợt, thành thử chúng tôi rất hay nói chuyện với nhau. Ban nãy trưởng phòng bảo giữa những người như chúng tôi thường không hình thành bất kì mối liên hệ nào, nhưng thực tế không phải đâu. Lao động thời vụ bắt buộc phải trao đổi thông tin qua lại, nếu không khó lòng sống sót trong cái thế giới này.”
“Nhưng lúc trưa cậu không hó hé tiếng nào nhỉ.”
Yokota nhún vai, “Nếu bị trưởng phòng và tổ trưởng để mắt đến thì không hay, sẽ bị cho thôi việc ngay.”
“Fuyuki mắc lỗi nên bị để mắt phải không?”
“Không, trường hợp của cậu ta thì không phải, mà là sự cố.”
“Sự cố? Ý cậu là hắn gây ra sự cố gì ư?”
Yokota gật đầu, “Anh có biết về cái gọi là khóa liên động không?”
“Khóa liên động? Chà, tôi không biết.”
“Một dạng thiết bị an toàn. Khi dây chuyền sản xuất hoạt động mà người vận hành vô tình đụng phải máy móc đang chạy thì có phải rất nguy hiểm không? Cho nên trên máy có gắn nắp bảo vệ, chỉ cần mở chốt của cái nắp đó ra, máy sẽ dừng ngay. Đó chính là cơ chế hoạt động của khóa liên động.”
“À à, ra vậy. Cơ chế đó quan trọng đấy nhi.”
“Nhưng ở khá nhiều chỗ cơ chế khóa liên động đã bị thủ tiêu.”
“Thủ tiêu?”
Tức là vô hiệu hóa nó. Anh nghĩ thử xem, nếu chỉ vì những lý do cỏn con mà máy móc phải ngừng hoạt động thì ảnh hưởng đến hiệu suất công việc lắm, đúng chứ? Nhất là với kiểu sản xuất theo dây chuyền thế này, các thiết bị đều kết nối với nhau, một máy dừng thao tác là các máy khác ngưng trệ theo. Thế nên, ví dụ có phụ tùng mắc kẹt vào động cơ thì vẫn phải để máy tiếp tục chạy bình thường, đồng thời sẽ có công nhân thò tay vào trong để gỡ ra.”
“Hả? Không nguy hiểm sao?”
“Nguy hiểm chứ. Cách làm này không được đề cập cụ thể trong cẩm nang hướng dẫn, nhưng thực tế nó đã thành quy tắc ngầm. Mặc dù biết đây là cách làm sai trái, nhưng lao động thời vụ chúng tôi không được quyền nói lên ý kiến của mình, chưa kể nếu không tuân thủ quy tắc ngầm đó, có thể còn bị đuổi thẳng cổ, nói chung rất éo le.”
Matsumiya nhớ lại cảnh tượng bắt gặp ban nãy trong nhà xưởng. Một công nhân đang khom người xuống để làm gì đó thì bị Onoda nhắc nhở, phải bấm vội nút đỏ cho máy dừng chạy. Có thể đó là một trường hợp khóa liên động đã bị “thủ tiêu.” Nhưng công nhân kia nhận ra sự hiện diện của người lạ nên vội vàng dừng máy.
“Sự cố của Fuyuki liên quan đến khóa liên động hả?”
“Không những liên quan, mà chính là việc đó.” Yokota lắc nhẹ chai nước. “Muốn cho thêm nguyên liệu vào máy lẽ ra phải dừng máy trước đã. Nhưng ở đây không làm thế, mà công nhân phải leo lên bệ máy, vươn tay qua băng tải đang chuyển động để thực hiện thao tác bổ sung nguyên liệu.
Matsumiya nhíu mày, kể cả người ngoài ngành cũng nhận thức được rằng cách làm này rất nguy hiểm.
“Rồi phát sinh sự cố?”
“Đúng thế. Gấu quần mắc vào băng tải nên cậu ta ngã lăn ra sàn. Bấy giờ tôi đứng bên cạnh nên chứng kiến từ đầu đến cuối.”
“Hắn có bị thương không?”
“Không thấy thương tích gì rõ ràng, có điều lúc ngã ra thì đập đầu xuống đất nên không dậy ngay được, hình như bất tỉnh chừng năm phút. Cậu ta bảo tỉnh dậy rồi vẫn thấy xây xẩm mặt mày. Trưởng phòng và tổ trưởng lao đến, trao đổi riêng với Fuyuki rồi cho cậu ta về sớm. Sau hôm đó Fuyuki nghỉ làm khoảng một tuần, tôi có hỏi thì cậu ta bảo đau cổ, không cử động được.”
“Cổ... Chắc có đi khám rồi chứ?”
Yokota nhệch miệng, lắc đầu, “Nghe bảo là không đi.”
“Sao thế?”
“Có mùi rắc rối, cậu ta nói thế. Bên cung ứng lao động liên lạc với Fuyuki, dặn là đi bệnh viện thì cũng được thôi, nhưng đừng khai gặp sự cố tại chỗ làm mà hãy nghĩ ra nguyên nhân nào khác. Thành thử sự cố đó không được làm thủ tục trình báo tai nạn lao động.”
“Hả? Sao lại thế?”
“Tình trạng này vẫn thường xảy ra mà. Phía Kaneseki gây áp lực cho công ty cung ứng. Anh biết đấy, nếu trình báo tai nạn lao động, nhà máy sẽ bị điều tra, thế thì lại bại lộ tình trạng khóa liên động bị thủ tiêu. Mà không được coi là tai nạn lao động thì khi chữa trị tại bệnh viện, công nhân phải tự trang trải mọi chi phí. Thành thử rơi vào hoàn cảnh như thế, những người như chúng tôi chỉ còn biết phó mặc buông xuôi.”
“... Ra vậy.”
“Fuyuki không được tiếp tục gia hạn hợp đồng, chắc là vì lý do đó. Có thể họ sợ cậu ta lỡ mồm tiết lộ điều gì thì mọi chuyện sẽ lằng nhằng hỏng bét.” Nhận định xong, Yokota quay sang hỏi, “Mấy giờ rồi nhỉ?”
Matsumiya liếc xuống đồng hồ đeo tay, “Gần 12 giờ 40 phút.”
“Chết!” Yokota bật dậy. “Thôi, tôi phải đi đây. Cái này, cảm ơn anh nhé.” Yokota giơ chai nước lên.
Matsumiya đứng dậy theo, “Cảm ơn cậu đã cho biết.”
“Khi nghe tin Fuyuki đâm chết giám đốc sản xuất, tôi nghĩ cần phải kể chuyện này cho ai đó. Vì tôi ít nhiều hiểu được cảm giác của cậu ta.”
“Ừm, chuyện cậu kể giúp ích cho chúng tôi rất nhiều đấy.”
“Thế, chào anh nhé.”
Nói xong, Yokota chạy vèo đi. Matsumiya nhìn theo cho đến khi cậu ta khuất dạng, rồi mới lững thững cất bước.
***
Về đến ga Tokyo, Matsumiya gọi điện cho Kaga. Đường dây vừa thông đã nghe hỏi ngay, “Thế nào, có thu hoạch được gì ở nhà máy Kunitachi không?”
“Có nghe được một chuyện thú vị. Anh thì sao?”
“Tàm tạm. Tôi tìm ra là Takeaki còn lui tới một chỗ khác.”
“Thật á? Chỗ nào?”
“Một quán cà phê khá lâu đời. Giờ tôi vẫn ngồi đồng đây.
“Em sẽ tới đó luôn. Cho địa chỉ với tên quán đi.” Matsumiya rút bút máy ra.
Xem vẻ lại là một quán khác ở Amazake Yokocho. Đến nơi thì thấy quán có tường gạch nung và khung cửa sổ gỗ, trông rất ấn tượng. Matsumiya cho rằng nó toát ra không khí thời Chiêu Hòa 13 , nhưng hóa ra trên biển hiệu lại có dòng chữ “Thành lập vào Đại Chính năm thứ 8 14 .”
Kaga ngồi ở bàn cạnh cửa sổ. Matsumiya ngồi xuống ghế đối diện, gọi cà phê xong thì nhìn khắp lượt xung quanh rồi nhận xét, “Không khí hay phết nhỉ.” Ngoài vài người khách trông giống dân công sở, trong quán còn có những người lớn tuổi xem vẻ là cư dân sống gần đây.
“Quán này nổi tiếng lắm, chắc chắn cũng xuất hiện trong mấy cuốn cẩm nang du lịch.” Kaga nói. “Theo lời phục vụ thì tầm hai tuần trước Takeaki có đến đây, trước đó nữa ông ta vẫn đều đặn ghé quán tầm tháng một lần. Họ không nhớ rõ lần đầu tiên ông ta đến là khi nào, nhưng nhắm chừng khoảng trước mùa hè năm nay.”
“Tức là lui tới khu này rất thường xuyên, thế mà gia đình ông ta không biết. Khu này xét ra không liên quan đến công việc của Takeaki, rốt cuộc ông ta đến làm gì nhỉ?”
“Tôi không nghĩ ra. Nhỡ đâu đơn thuần là sở thích.”
“Sở thích?”
“Nghe bảo Takeaki thường vừa nhâm nhi cà phê vừa mở bản đồ ra ngắm nghía. Hình như là bản đồ chỉ dẫn đường đi quanh đây. Khu phố này rất thích hợp để lang thang, có thể bỗng dưng một hôm ông ta phát hiện ra thú vui đó.”
“Ra vậy. Nhưng văn phòng của ông ta ở Shinjuku, nhà riêng thì ở Meguro. Xét về phương diện đi lại là không thuận tiện cho lắm.”
Cà phê đã đến, hương thơm ngào ngạt kích thích khoang mũi. Matsumiya hớp một ngụm và bất thần thốt lên “Ngon quá”, các tế bào trong cơ thể như đồng loạt thức giấc trước vị đắng chín muồi của cà phê nguyên chất.
“Thành quả phía cậu thì sao, kể đi. Ban nãy cậu bảo nghe được một chuyện rất thú vị mà.” Kaga nói sau khi gọi thêm một tách cà phê nữa.
“Đến nhà máy quả là quyết định sáng suốt. Nhờ thế mà thấy rõ hơn bối cảnh của vụ việc.” Sau khi cẩn thận xác nhận là xung quanh không ai để ý, Matsumiya nhoài người qua bàn.
Khi Matsumiya kể lại hòm hòm câu chuyện của Yokota thì tách cà phê Kaga mới gọi được mang đến. Anh cho thêm sữa, chậm rãi dùng muỗng khuấy đều rồi đưa lên miệng làm một hớp, vẻ mặt đăm chiêu như đang nghiền ngẫm chuyện gì.
“Tóm lại là có một vụ tai nạn lao động bị giấu nhẹm...” Kaga đặt tách cà phê xuống, lẩm bẩm: “Dạo gần đây hầu như xí nghiệp nào cũng có tình trạng thế này.”
“Theo lời Kaori thì cổ Fuyuki có vấn đề, kéo theo tay trái tê buốt. Nếu đó là hậu quả của tai nạn xảy ra tại nhà xưởng thì việc hắn sinh ác cảm với Kim khí Kaneseki cũng là bình thường. Aoyagi Takeaki lại là người chịu trách nhiệm chính về toàn bộ hoạt động của nhà máy, nên em cho rằng có thể Fuyuki đến gặp Takeaki thương lượng để được công ty tiếp tục nhận vào làm, đổi lại hắn sẽ không khuấy tung việc lấp liếm tai nạn lao động. Nhưng cuộc thương lượng không suôn sẻ, vì thế hắn nổi giận đâm chết ông ta... Có thể nào như vậy không?”
“Chà, có thể. Tuy nhiên, còn điểm khác cũng khiến tôi quan tâm.”
“Con dao phải không...”
“Con dao cũng đáng kể, nhưng hiện giờ tôi quan tâm đến điểm này cơ.” Kaga giơ cao tách cà phê.
“Cà phê?”
“Ở quán cà phê, Takeaki gọi hai món đồ uống. Theo giả thuyết vừa rồi của cậu thì người có việc cần trình bày là Fuyuki. Takeaki không có lý do gì để phải đi gặp và nói chuyện với cậu ta. Thông thường người trả tiền đồ uống là người có việc cần nhờ cậy, đúng chưa?”
Quả là một nhận xét sắc sảo! Nhưng Matsumiya đã túm ngay được luận cứ để phản bác.
“Nhưng người bị nắm thóp là Takeaki. Có thể ông ta chủ ý gọi nước để lấy lòng Fuyuki, cũng bình thường mà.”
“Nếu lấy lòng là cần thiết, thì phải tiến hành trước cuộc gặp hôm đó rồi.”
“Nói như anh cũng hợp lý. Nhưng không lẽ Takeaki đi cà phê với Fuyuki mà chưa biết là vì chuyện gì.”
“Chúng ta thử phân tích tâm lý Takeaki vào thời điểm đó đi. Tự dưng một thanh niên xộc đến và lôi vụ tai nạn lao động bị giấu nhẹm ra, ắt hẳn ông ta sẽ rất bức bối, tưởng tượng là đủ biết tình huống cực kì khó chịu. Cậu nghĩ sao?”
“Em cũng nghĩ thế. Dễ chịu sao được.”
“Nhưng khi đưa tờ 2000 yên cho phục vụ, ông ta lại tán gẫu rằng “Hiếm lắm đấy nhé. Có người nào đang bức bối khó chịu mà xử sự như thế không?”
Matsumiya rất đỗi kinh ngạc về đoạn phân tích này. Đúng thật! Giờ thì không nghĩ ra được luận cứ nào để phản biện nữa rồi.
“Trên đời có rất nhiều kiểu người khác nhau. Khó mà khẳng định cách cư xử như thế là không bình thường. Kaga nhấp cà phê một cách thích thú rồi đặt tách xuống. “Nói gì thì nói, chúng ta đã thu thập được nhiều điều đáng kể. Cậu về văn phòng báo cáo đi.”
“Anh Kyo thì sao? Anh lại định đi dạo lòng vòng quanh khu này nữa hả?”
“À không, tôi định đến chỗ khác.” Kaga nhìn xuống đồng hồ đeo tay. “Trường học ấy mà. Nơi con trai Takeaki tốt nghiệp cấp hai. Trường Shubunkan.”
“À à...” Matsumiya gật gù. “Nhờ cái số điện thoại lưu lại trong lịch sử cuộc gọi của Takeaki hả? Ủa, mà gọi cho trường thì liên quan gì đến vụ này? Nhất là gọi từ tận vài ngày trước rồi.”
“Có thể chẳng liên quan. Nhưng vẫn nên tìm hiểu cặn kẽ. Thôi, cái việc dò la tin tức chán ngắt này chẳng dám phiền đến tinh hoa Phòng 1 đâu. Tôi sẽ tự đi một mình.” Kaga uống cạn tách cà phê rồi đứng dậy.