Chương 10
Di ảnh đặt trên bàn thờ Aoyagi Takeaki là hình chụp ông trong bộ đồ chơi golf, miệng cười rất tươi. Ba mẹ con bàn bạc với nhau và quyết định chọn tấm ảnh này với lý do người quá cố ở đây trông vui vẻ nhất, chứ thật ra lúc sinh thời Takeaki cũng chẳng mặn mà chơi golf là mấy.
Buổi canh linh 15 bắt đầu từ 6 giờ tối. Trong lúc sư sãi tụng kinh thì khách viếng tang xếp hàng để lần lượt thắp hương cho người quá cố.
Thi thể Takeaki được trả về sớm hơn dự kiến, hôm nay cả nhà tất bật suốt từ sáng để lo ma chay. Kotake có liên hệ giúp một dịch vụ tang lễ, họ đã đến nhà để bàn tính với Fumiko nhưng như thường lệ, bà chẳng đưa ra được bất kì quyết định gì. Kotake cũng góp mặt, tiếc là gần trưa nghe tin cảnh sát hình sự đến nhà máy Kunitachi, ông ta phải bỏ ngang để lặn lội xuống đó luôn. Về sau mọi việc liên quan đến đám tang đều được quyết định theo gợi ý của tay nhân viên tang lễ đeo kính trông khá gian xảo. Yuto ngồi yên lắng nghe chứ không lên tiếng, cũng không rành rẽ về giá cả thị trường, chỉ cho rằng có mùi lừa lọc đâu đây.
Được cái đến khi tổ chức thực tế thì dịch vụ của bên này tỏ ra rất bài bản. Mọi khâu tổ chức đều được tiến hành trơn tru, Yuto và mọi người trong nhà chỉ việc thay tang phục và đi đến chỗ cử hành tang lễ là nghi thức nhập quan đã chuẩn bị hoàn tất. Cả gia đình nhìn lại di thể của Takeaki thì thấy khá tinh tươm, không có bất kì dấu vết nào của việc giải phẫu pháp y. Thậm chí sắc mặt còn tươi tắn hơn cả lúc gặp ở bệnh viện.
Họ hàng và đồng nghiệp công ty cũng đến đỡ đần gia quyến rất nhiều việc. Nghe người lớn bàn bạc, Yuto lần đầu tiên mới biết riêng việc sắp xếp thứ tự cho khách vào chia buồn cũng phức tạp hơn cậu tưởng.
Chiều xuống Kotake quay lại, mang theo vài cấp dưới để phụ trách các khâu tiếp đón, tiền phúng điếu. Fumiko thì tất bật làm mọi việc theo lời dặn dò của bên tổ chức tang lễ. Cảnh tượng này làm Yuto nhớ lại từng đọc một cuốn sách, trong đó có nói cái gọi là tang lễ thật ra là để gia quyến bận rộn đến mức không còn thời gian mà nghĩ ngợi buồn rầu.
Trong số khách đến viếng có Sugino Tatsuya và các bạn học. Yuto đã nhắn ngày giờ viếng cho Tatsuya và giáo viên chủ nhiệm Sanada. Nhìn họ bước ngang qua trước mặt, Yuto cung kính cúi đầu bày tỏ sự cảm kích chân thành, Bạn học cấp hai cũng ân cần đến chia buồn, nhất là các bạn sinh hoạt cùng Yuto ở câu lạc bộ bơi lội. Thậm chí cả thầy Itokawa phụ trách câu lạc bộ cũng đến, mái tóc đã điểm sợi bạc nhưng kiểu đầu chỉ để dài chừng hai phân thì vẫn như xưa, thân hình rắn chắc chưa hề đổi khác so với lúc Yuto tốt nghiệp cấp hai.
Kết thúc phần viếng, Fumiko đứng lên phát biểu vài lời để chuyển sang nghi thức tiếp theo là canh linh cữu. Họ hàng và đồng nghiệp của Takeaki rục rịch di chuyển qua phòng bên cạnh đã dọn sẵn rượu kèm vài món ăn đơn giản. Yuto đi sang với họ, nhưng đang băng qua hành lang thì bắt gặp thầy Itokawa và đám bạn ở câu lạc bộ bơi lội nên dừng chân. Tatsuya cũng nán lại chưa về.
“Mày ổn chứ, Yuto? Có ăn uống đàng hoàng không đấy?” Tatsuya chạy đến hỏi thăm, ra dáng như người lớn.
“Không phải lo. Tao không sao. Giờ trong lòng tao chỉ còn tinh thần sẵn sàng đương đầu với mọi khó khăn đang chờ phía trước thôi. Vì có đau buồn than khóc cỡ nào thì người đã mất cũng không thể sống lại được.”
“Người kia thì sao? Vẫn hôn mê hả?”
Chắc Tatsuya muốn nói đến nghi phạm có tên Yashima Fuyuki.
“Tao nghĩ thế. Không thấy tin gì mới của cảnh sát.”
“Vậy hả? Thế thì làm sao được nhỉ. Không biết hắn ta có tỉnh lại không đây?”
“Chịu. Tao nói rồi, thực sự người ta chẳng báo tin gì cho gia đình tao cả.”
Các bạn trong câu lạc bộ cũng chạy đến chỗ Yuto, hết người này đến người khác ngỏ lời động viên an ủi. Một lần nữa Yuto lại cảm ơn.
Shota tiến đến với vẻ mặt nhăn nhó, “Chia buồn với mày nhé. Kẻ gây án hình như còn hôn mê đúng không? Lao ra đường rồi bị xe tông thì là tự làm tự chịu thôi, nhưng cứ thế mà chết đi thì đúng là bực mình. Hắn ta chết rồi, thù này của bố mày làm sao mà trả được nữa.”
“Chuyện trả thù các kiểu, tao chẳng nghĩ đến, tao chỉ đơn giản là muốn biết rõ mọi sự tình liên quan. Ví như, tại sao hắn ta lại nhắm vào bố tao? Chứ cứ thế này tao thấy không cam lòng.”
“Đúng thế nhỉ. Mọi người cũng thắc mắc tương tự đấy. Tại sao không phải ai khác mà lại là bố Yuto! Trên đời này còn rất nhiều kẻ chết đi cũng chẳng ảnh hưởng đến ai cơ mà.”
Shota xót xa thấy rõ trước mất mát của bạn. Nghe được cơn bất bình trong giọng cậu ta, Yuto tự nhủ có bạn bè thế này đúng là quý giá.
“Khổ thân em quá, Yuto!” Thầy Itokawa lại gần.
“Dạ, thầy... Cảm ơn thầy hôm nay cất công đến đây.” Yuto cúi đầu tạ lễ với người thầy thời cấp hai.
“Nghe Tatsuya kể mà tôi bàng hoàng. Sự việc đau lòng thật thôi. Nhưng em đừng suy sụp nhé. Em luôn có tôi và mọi người ở bên cạnh đấy, biết chưa. Có gì khó khăn cứ nói ra, bất cứ việc gì. Hễ giúp được em là mọi người sẽ cố gắng.”
Hoàn toàn không có chút gì gọi là xã giao lấy lệ trong những lời nói quả quyết đó. Thời Yuto học cấp hai, quả thật thầy đã luôn là chỗ dựa vững chãi cho cậu và các bạn trong bất kì hoàn cảnh nào.
“Em cảm ơn thầy.” Yuto bày tỏ sự biết ơn lần nữa.
Trừ Tatsuya thì đã lâu lắm rồi Yuto mới gặp lại các bạn trong câu lạc bộ bơi lội, tầm mười người, và hầu hết đều có mặt hôm nay. Yuto rất muốn thong thả chuyện trò với họ nhưng thời gian không cho phép, chỉ có thể tiễn họ ra đến tiền sảnh.
Bạn bè đã về hết, không hiểu sao thầy Itokawa còn nấn ná. “Yuto ạ, tôi nói chuyện này một chút có được không?” Thầy hỏi.
Vâng, Yuto đáp, nỗi bất an kì lạ bỗng nhen lên trong lồng ngực.
Hai người đi đến một góc tiền sảnh, ngồi xuống băng ghế dài ở đây.
“Dạo này quan hệ giữa em với bố thế nào? Hai bố con có hay trò chuyện không?”
“Trò chuyện... ấy ạ?”
“Ừ. Không phải hồi cấp hai em vẫn thường bảo rất hiếm khi gặp mặt bố à?”
“À, hồi đó bố em còn làm việc dưới nhà máy ở Kunitachi, nên có những hôm không về...”
“Thành ra tôi mới hỏi em dạo này thì thế nào. Em có hay nói chuyện với bố không?”
Yuto bất chợt nín lặng. Một câu hỏi thật khó trả lời, nhưng đồng thời cậu cũng thấy thắc mắc tại sao thầy Itokawa lại hỏi như thế.
“Vài ngày trước bố em gọi điện đến trường. Để trao đổi về em đấy.”
“Á... Nói vậy là...?”
“Sao?”
“Hôm qua cảnh sát đến nhà em cũng có hỏi. Họ bảo trong lịch sử cuộc gọi trên máy bố có số điện thoại của trường trung học Shubunkan.”
Thầy Itokawa gật đầu, “Đúng rồi. Hôm nay có một thanh tra ở Phòng Cảnh sát Nihonbashi cũng đến trường mình vì chuyện này.”
“Thế ạ?”
“Gần đây quan hệ giữa hai bố con không được tốt cho lắm, nên tôi hơi lo! Bố em nói đấy.”
“Thế ạ?”
“Hình như bố em cho rằng những việc liên quan đến Yuto thì tôi là người nắm rõ nhất, còn rõ hơn cả giáo viên cấp ba hay giáo viên chủ nhiệm cấp hai của em nữa. Bởi vậy bố em muốn trao đổi với tôi. Chà, vinh hạnh quá!”
Xét một mặt nào đó, Yuto phải công nhận bố phán đoán đúng. Yuto từng có cảm tưởng thầy Itokawa hiểu cậu hơn cả giáo viên chủ nhiệm.
“Trước khi cúp máy, bố em hẹn sắp tới sẽ gặp tôi để thong thả trao đổi, ngờ đâu có sự thế này. Cuộc gọi làm tôi rất bận tâm, rất băn khoăn, không hiểu tình hình hai bố con em ra sao? Có chuyện gì hả, Yuto? Bây giờ đã muộn, nhưng nếu có vấn đề gì, em cứ nói cho tôi nghe.”
“Dạ không...” Yuto lắc đầu phủ nhận. “Không có vấn đề gì ạ. Đúng là bố con em không gắn bó lắm, nhưng tình trạng này chẳng phải tới giờ mới bắt đầu, và nguyên nhân cũng không có gì đặc biệt, em nghĩ là tại thành tích học tập của em không được tốt nên bố bực bội, em thì khó chịu nếu phải nghe phàn nàn về điểm số. Chỉ có vậy thôi.”
“Hừm...” Thầy Itokawa gật đầu, rồi nhìn Yuto không chớp mắt. Vẫn là ánh mắt sắc sảo ngày xưa, gây cho người đối diện một áp lực không lời kiểu “Đừng nói dối, vô ích”. Bỗng nhiên, ánh mắt đó dịu lại. “Thôi, dù gì bố cũng mất rồi, từ giờ trở đi mọi việc em phải tự lo liệu. Tôi chỉ muốn em biết bố đã lo lắng về em. Có thể lời tôi là thừa nhưng...”
“Dạ không, thầy đừng nói thế. Em cảm ơn thầy mà.”
“Vững vàng lên nhé.” Thầy Itokawa vỗ vỗ vai Yuto, đi ra cửa để về.
Yuto sang căn phòng dành để tiếp khách đến viếng. Phòng kiểu Nhật, rộng hơn 30 m 2 , đã kê sẵn bàn ghế, họ hàng cùng các đồng nghiệp của bố đang ăn sushi và uống bia. Mẹ có bà và cậu ngồi bên ra sức an ủi. Haruka cũng ở ngay cạnh. Yuto ngồi vào cùng bàn với họ.
“Cả Yuto nữa, cậu biết từ giờ trở đi sẽ rất vất vả cho con, nhưng con không được bỏ cuộc đấu đấy. Nhà mình lúc nào cũng ở bên cạnh cổ vũ con.” Cậu vừa rót nước ép trái cây vào cốc cho Yuto vừa động viên. “Chắc con đang lo nghĩ về tương lai đúng không? Đừng lo quá, cậu sẽ cố gắng hỗ trợ.”
Chắc cậu đang muốn nói đến việc học lên đại học đây mà. “Con cảm ơn ạ,” Yuto lễ phép cúi đầu.
Kotake dẫn các đồng nghiệp đến hỏi thăm thêm lần nữa. Ai nấy thay nhau kể lại ân tình của người quá cố. Một ông tên Yamaoka thậm chí còn bảo, “May mà được làm với anh Takeaki và được anh dìu dắt, nếu không có khi tôi nghỉ việc từ lâu rồi.”
Khách đến viếng lục tục ra về, chỉ còn lại Yuto cùng mẹ và em gái. Đêm nay họ sẽ túc trực ở đây, và đã chuẩn bị sẵn quần áo để thay.
Haruka bảo muốn ra chỗ bàn thờ của bố lần nữa nên Yuto đi cùng em. Quan tài đặt ở linh đường âm u, khoanh nhang vòng chầm chậm tỏa khói.
“Canh linh với đưa ma đều mệt mỏi, nghĩ đến là phiền muộn, được cái mọi người rất tử tế với nhà mình, thành ra con lại thấy ấm lòng. Các bạn ở trường con cũng đến viếng bố rất đông.” Haruka ngước nhìn di ảnh của Takeaki, thủ thỉ. “Các chú bác trong công ty kể thật nhiều điều về bố. Tốt quá đi mất! Thì ra bố lại được mọi người yêu quý tôn trọng đến vậy.”
“Tất nhiên những lúc thế này ai lại đi nói xấu về bố.”
“Em phân biệt được đâu là chân thành đâu là xã giao nhé.” Haruka quay sang lườm anh trai. “Ước gì con nói chuyện với bố nhiều hơn, hẳn là còn bao nhiêu ưu điểm ở bố mà con chưa biết đến.”
Cứ như miêu tả học sinh ưu tú ấy nhỉ... Dù cảm tưởng đã dâng lên đến cổ, Yuto vẫn không thốt nên lời. Vì cậu nghĩ có khi đúng là thế thật.
Sáng hôm sau, không khí bận rộn bắt đầu từ sáng. Giám đốc điều hành và chủ tịch hội đồng quản trị công ty đều có mặt, số người đến chia buồn động gấp đôi hôm qua hoặc hơn. Giáo viên chủ nhiệm lại tới động viên Yuto. Những người hàng xóm không mấy khi giao thiệp hôm nay vẫn đến tỏ lòng thành kính, dù chỉ là chia buồn thông thường, nhưng từng câu từng lời động viên ân cần của họ đã sưởi ấm con tim Yuto.
Sau lời phát biểu của Fumiko là đến nghi thức di quan. Yuto ôm ảnh Takeaki trước ngực, dẫn đầu đoàn đưa tang. Ông cậu phụ trách nhóm khiêng quan tài.
Chỉ có gia đình và họ hàng đưa tiễn người quá cố đến đài hóa thân. Khi nhìn cỗ quan tài được đẩy vào lò thiêu, Yuto chợt thấy đau thắt nơi lồng ngực. Cậu buộc phải chấp nhận sự thật là bố đã qua đời và tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ lên.
Có vẻ nỗi đau đã nguôi ngoai trong lòng Fumiko, Haruka cũng thế. Trong thời gian chờ đợi hỏa táng, hai mẹ con đứng trò chuyện cùng họ hàng với thái độ khá bình thản. Fumiko thỉnh thoảng vẫn rơi nước mắt, nhưng không hiếm lần nụ cười xuất hiện trên môi bà.
Nhận tro cốt xong, mọi người quay lại nhà tang lễ để tiến hành lễ Đầu thất 16 và nghi thức Tinh tấn 17 . Khi tất cả đã xong xuôi, một lần nữa Fumiko có đôi lời với mọi người. Bà mở đầu bằng lời cảm tạ, rồi kết thúc như sau, “Kể từ hôm nay mẹ con tôi sẽ nương tựa vào nhau để sống tiếp. Tôi sẽ lãnh trách nhiệm nuôi nấng các con nên người, rất mong mọi người tiếp tục giúp đỡ.” Phong thái bà toát ra sự vững vàng và đáng tin cậy. Yuto chợt nghĩ, nghi thức canh linh và tiễn biệt không chỉ giải tỏa nỗi buồn cho thân nhân người quá cố mà còn giúp họ trở nên mạnh mẽ hơn.
Tiễn bà con họ hàng xong, ba mẹ con chuẩn bị để về nhà. Vẫn còn nhiều việc cần làm, trước tiên là bày bàn thờ, dụng cụ cần thiết sẽ được bên tang lễ gửi đến sau.
Yuto đang thu dọn đồ đạc thì nghe tiếng nói xôn xao từ hành lang vọng vào. Có giọng Fumiko, những người khác là ai thì không rõ. Yuto mở cửa, kín đáo ngó ra. Fumiko đang đứng nói chuyện với hai thanh niên, một trong hai người đeo máy ảnh lủng lẳng ở cổ.
“Tôi nói rồi, chúng tôi chẳng biết gì cả. Các cậu đi mà hỏi công ty ấy.” Giọng Fumiko sắc lạnh.
“Nghĩa là bà chưa nghe ông nhà nhắc tới những chuyện đó bao giờ, đúng không?” Người không đeo máy ảnh đặt câu hỏi.
“Không. Ban nãy tôi bảo không biết bất cứ việc gì liên quan đến công ty của ông ấy rồi cơ mà.”
“Vậy nghe chúng tôi kể xong bà có cảm nghĩ ra sao? Có phải bà thấy rất căm thù thủ phạm không?”
“Tự dưng hỏi độp một phát thế này, tôi chẳng biết nói gì cả. Các cậu về giúp cho, không là tôi gọi cảnh sát đấy.”
“Đã rõ. Chúng tôi đi đây. Nhưng mong bà hiểu đây là thiện chí, chúng tôi chỉ muốn gia đình mình nắm được sự thật thôi.” Nói xong, gã ta nháy mắt ra hiệu cho người kia rồi cả hai chuồn thẳng.
Fumiko ấn mạnh tay vào hai bên thái dương như để làm dịu cơn nhức đầu. Yuto hỏi là có chuyện gì, bà liền thở dài, “Toàn những điều kì cục. Họ hỏi mẹ có biết kẻ đâm bố mày từng bị buộc thôi việc để lấp liếm vụ tai nạn lao động ở công ty hay không? Và rằng hắn ta vẫn đang phải chịu di chứng của tai nạn đó.”
“Thì sao ạ? Liên quan gì đến bố cơ?”
“Ý họ là chính bố mày ra lệnh giấu nhẹm tai nạn lao động, nên mới bị thù ghét, rồi bị giết chết.”
Yuto hít một hơi thật sâu, muốn trút cơn thịnh nộ mà không nghĩ được lời nào. Nỗi bất an bắt đầu cuộn lên trong lòng cậu.