Chương 12
Yuto tắt đồng hồ báo thức, lấy tay xoa xoa mặt. Đầu còn nặng trĩu, nhưng so với mấy hôm trước thì cảm giác tỉnh dậy sáng nay đã dễ chịu hơn nhiều. Cậu bước xuống giường, vươn vai vặn mình rồi thay quần áo. Hôm nay là ngày đến trường đầu tiên kể từ hôm xảy ra án mạng. Mặc dù háo hức gặp lại bạn bè nhưng cứ nghĩ tới các tiết học, Yuto lại thấy chán nản. Thôi, chắc chẳng sao. Bây giờ kể cả có ngủ gật một tí, thầy cô hẳn cũng sẽ nhìn mình bằng ánh mắt độ lượng và tự nhủ chắc thằng bé còn mệt vì thức canh linh cữu và đưa ma.
Xuống tới tầng một, cậu thấy mẹ đeo tạp dề ngồi ở phòng khách, nhìn trừng trừng vào ti vi. Chưa kịp hỏi là chuyện gì, mắt cậu đã bắt được dòng chữ đang hiển thị: Sự thật bất ngờ ẩn sau án mạng trên cầu Nihonbashi.
Một người đàn ông ngồi trong căn phòng mờ tối, không rõ mặt mũi thế nào, chỉ biết vận bộ đồ vest. Phụ đề phía dưới màn hình là: Cựu nhân viên của Công ty Kim khí Kaneseki.
“Ui dào, đấy là chuyện như cơm bữa ấy mà.” Người đàn ông nói bằng chất giọng được chỉnh cho trầm xuống. “Lao động thời vụ do các công ty cung ứng đưa sang chỉ như đồ dùng một lần rồi vứt thôi. Ngộ nhỡ va đập vào đầu chảy máu chút ít thì sẽ được bảo 'Lấy khăn chặm đi', ngoài ra chẳng có gì hơn. Tai nạn cũng thế. Vì làm rạch ròi đúng quy trình là sẽ lộ bem cả đống lỗ hổng về an toàn lao động, kéo theo vấn đề trách nhiệm. Cho nên công ty chẳng bao giờ muốn trình báo tai nạn cả.”
“Nhưng trình báo tai nạn đâu phải nghĩa vụ của công ty tiếp nhận lao động. Của bên cung ứng mới đúng chứ?” Cô phóng viên đặt câu hỏi.
“Công ty cung ứng càng không thể làm trái chủ trương của công ty tiếp nhận. Khách hàng đã muốn không trình báo thì chỉ còn cách tuân theo chứ biết làm gì hơn được.”
“Nhỡ để lại di chứng thì sao?”
“Di chứng đã là gì, nó còn gây chết người nữa kìa. Do không khai báo tai nạn nên tình trạng thiếu an toàn ở nhà máy vẫn bị thả trôi, phải không nào? Vì lẽ đó tai nạn lại tiếp tục xảy ra. Nhưng tất cả đều bị giấu tiệt.”
Màn hình chuyển cảnh về lại người dẫn chương trình, anh ta nghiêm nghị nói, “Ra thế, hóa ra lại tồn tại thực trạng như vậy.”
Cô phóng viên hiện lên, “Chúng tôi điều tra ra là, do ảnh hưởng của việc té ngã, nghi phạm Yashima Fuyuki phải nghỉ làm ít nhất năm ngày. Theo quy định, nếu người lao động phải nghỉ làm từ năm ngày trở lên, công ty có nghĩa vụ trình báo với cơ quan quản lý. Từ đó mà suy, trường hợp này hoàn toàn là hành vi che giấu tại nạn lao động. Công ty cung ứng đã cấm nghi phạm tiết lộ nguyên nhân chấn thương. Hơn thế, hình như nghi phạm còn phải tự chi trả viện phí.”
“Ôi!” Người dẫn chương trình cảm thán. “Dù chưa thể khẳng định nghi phạm Yashima Fuyuki chính là hung thủ, nhưng dường như còn nhiều điều ẩn sau vụ án chứ không đơn thuần là vấn đề cá nhân nhỉ?” Như thường lệ, anh ta lần lượt khai thác nhận định của các khách mời.
Khoảng cách giàu nghèo trong xã hội, quan niệm cá lớn nuốt cá bé, tình trạng lạm dụng quyền lực... Đáp lại kì vọng của người dẫn chương trình, các nhà bình luận bàn lấy vẻ đạo mạo phê phán đủ mọi chuyện. Yuto càng nghe càng khó chịu. Nhưng không chờ cậu tỏ thái độ, Fumiko đã chộp lấy điều khiển tắt phụp đi.
“Y hệt lũ ngốc.” Bà nhận xét rồi đi thẳng xuống bếp.
Yuto nhìn ra sau và trông thấy Haruka đứng ở đấy với khuôn mặt tái mét.
“Không phải bận tâm về chuyện này đâu.” Yuto trấn an.
Thấy Yuto trở lại trường, bạn bè lần lượt đến hỏi thăm, trong số đó có cả những người đến viếng hôm canh linh và đưa ma. Yuto một lần nữa tỏ lòng cảm ơn. Cứ tưởng sẽ có đứa sáng nay xem tin tức trên ti vi và cạnh khóe những câu khó xử, nhưng chẳng ai đả động một lời, nghe chừng không nhiều người theo dõi chương trình ấy.
Một tiếng, rồi hai tiếng, các tiết học lần lượt trôi qua, nhịp sống học đường dần dần quay trở lại.
Yuto nhận thấy bố mất đi là bất hạnh của mình, nhưng lại chẳng phải biến cố gì đáng kể với những người xung quanh. Cuộc sống của họ vẫn tiếp diễn theo dòng chảy từ trước đến giờ. Bản thân cậu cũng phải nhanh chóng hòa nhập vào dòng chảy đó thôi. Nhưng giờ nghỉ trưa, Yuto đang ngồi với Tatsuya trong nhà ăn thì có một nhóm túm tụm cứ vừa nhìn cậu vừa xì xào.
“Có chuyện quái gì với bọn nó thế nhỉ? Khó chịu quá.” Tatsuya cằn nhằn và bước đến tận nơi, trao đổi dăm ba câu rồi trở về chỗ ngay, mặt không biểu lộ gì.
“Sao?” Yuto hỏi.
“Tao không rõ. Có quản đốc nhà máy nào đấy đang xin lỗi trong một bản tin trên mạng thì phải.”
“Quản đốc nhà máy? Là sao?”
“Đợi tí. Giờ tao sẽ tìm hiểu.” Tatsuya nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi rút di động ra, bấm lia lịa một hồi và nhìn màn hình, chân mày cau lại.
“Sao thế?”
Tatsuya im lặng chìa điện thoại ra. Đập vào mắt Yuto là dòng chữ: Việc che giấu tai nạn lao động có phải do chỉ thị của Aoyagi Takeaki? Tiết lộ của quản đốc nhà máy.