Chương 13
Trên màn hình ti vi là gương mặt vuông vức quen thuộc của một người Matsumiya từng gặp ở nhà máy Kunitachi, chính là tay quản đốc có tên Kotake. Chẳng rõ là do hồi hộp, hay do hơi nóng tỏa ra từ ánh đèn quay phim mà trán ông ta lấm tấm mồ hôi. Kotake hết lấy khăn tay ra chùi rồi lại cúi đầu lia lịa tạ lỗi.
“Chậc, tôi biết chủ trương đó không đúng, nhưng nghe bảo không làm thế sẽ gây tổn hại cho danh tiếng công ty, nên không tài nào từ chối được, chỉ còn cách thực hiện mệnh lệnh thôi.”
Buổi phát sóng gián đoạn trong giây lát, ở chân màn hình xuất hiện dòng chữ với nội dung: Người ra lệnh che giấu tai nạn lao động có phải là giám đốc sản xuất Aoyagi Takeaki?
“Tôi đã nhận chỉ thị của giám đốc Aoyagi Takeaki. Còn ông ấy có nhận lệnh từ ai khác không thì tôi không rõ,” quản đốc Kotake nói vào micro đang chĩa về phía mình.
Máy quay chuyển sang khuôn mặt của người dẫn chương trình, “Liên quan đến vụ việc này, Phòng Y tế, Lao động và Phúc lợi Tachikawa nhận định rằng Kim khí Kaneseki có thể đã che giấu nhiều tai nạn lao động nghiêm trọng, cho nên họ đã bắt đầu tiến hành điều tra. Sau đây là tin tức về biến động tỷ giá tiền tệ và chứng khoán...”
Rời mắt khỏi màn hình ti vi, Matsumiya thở dài thườn thượt, “Nhanh thật, cái bọn truyền thông ấy. Mới đó mà đã đánh hơi được vụ che giấu tai nạn lao động rồi.”
Kaga buông đũa, cầm cốc trà nóng lên, “Không hẳn bên truyền thông đánh hơi được mà có khi do chính trưởng phòng hoặc phó phòng nhà cậu bỏ nhỏ thông tin cho họ cũng nên. Để nhỡ có gì bất trắc xảy ra với Fuyuki thì ta dễ dàng dẫn dắt vụ án theo hướng nghi phạm đã chết.”
“Hóa ra là vậy. Có thể thế thật.” Matsumiya lại tiếp tục dùng bữa.
Hai anh em đang ngồi ở một quán ăn suất tại Ningyocho, lần này là đi lấy tin kết hợp ăn trưa. Ăn Xong, họ nhìn quanh để chắc chắn không còn thực khách nào khác trong quán rồi gọi bà chủ tới. Như thường lệ, Kaga đưa ảnh Takeaki cho bà ta xem, “Chị trông thấy người trong ảnh đến đây lần nào chưa?”
Chủ quán chừng năm mươi tuổi, cầm tấm ảnh với vẻ mặt khó tả, trông như thể đã có ấn tượng mang máng nhưng lại lưỡng lự không biết có nên nói ra chăng.
“Sao chị?” Kaga hỏi.
“À, ừ, chẳng là... Người này, liên quan đến án mạng vừa rồi đúng không nhỉ?” Chủ quán hỏi kiểu nhát gừng.
“Là nạn nhân của vụ giết người trên cầu Nihonbashi đấy. Chị biết ông ta?”
“À không, tôi không biết, những vị khách đến quán tôi hôm qua có kể là từng trông thấy ông ta...” Câu nói nhỏ dần về cuối.
“Từng trông thấy? Trông thấy ở đâu?”
“Ở Inari 21 ấy...”
"Inari?"
“Cậu không biết à? Tên chính thức là đền Kasama Inari."
“Tôi biết rồi. Ngôi đền ở Hamacho đúng không? Khách của chị trông thấy Takeaki ở đền sao?”
“Vâng. Nghe kể ông ta đến lễ với dáng vẻ vô cùng thành kính. Cho nên khách của tôi mới đặc biệt ấn tượng.”
“Vị khách đó có hay đến quán này không?”
“À, thỉnh thoảng. Tôi không biết tên ông ta. Trông dáng vẻ là người làm công việc văn phòng, lần nào đến đều dẫn theo một người có vẻ là cấp dưới...”
Kaga gật đầu, rút trong ví ra tấm danh thiếp, “Lần sau mà khách quay lại thì phiền chị báo cho chúng tôi được không? Mặt sau ghi số di động của tôi đấy. Tất nhiên tôi đảm bảo sẽ không gây rắc rối cho cả quán lẫn khách của chị.”
Bà chủ nhận lấy danh thiếp với vẻ mặt bối rối, “Tôi cứ tạm giữ thôi, nhưng có thể tôi sẽ quên béng đi mất, mà chẳng biết bao giờ người ta mới đến nữa...”
Kaga cười, “Chị cố được đến đâu hay đến đấy. Rất mong chị đừng quên việc này.”
Bà chủ quán gật đầu kèm theo nụ cười mơ hồ.
“Thể nào bà ta cũng quên béng đi cho xem, trông cái bộ dạng là đủ biết.” Matsumiya cằn nhằn ngay khi vừa ra khỏi quán. “Thái độ dửng dưng, chẳng giống dân Edo 22 gì cả. Ở khu Ningyocho này mà cũng có dạng người như vậy ư?”
“Ôi dào, ở đâu cũng có người này người kia. Mà thôi bỏ qua đi, ban nãy bà ta nhắc đến đền Kasama Inari phải không nhỉ? Thảo nào! Tôi bắt đầu nhìn ra vấn đề rồi.” Kaga gật gù như thể đã nắm được tường tận.
“Gì thế? Nói cho em biết đi.”
“Tạm thời cậu cứ đi theo tôi đã.” Kaga trưng ra nụ cười đầy ẩn ý rồi cất bước.
Họ tiến về phía Đông, băng qua Amazake Yokocho, hướng đến Hamacho Ryokudo nơi Fuyuki từng lẩn trốn. Nhưng hôm nay họ chỉ đi lướt qua đó rồi rẽ trái ở góc phố tiếp theo.
Chẳng mấy chốc đường rộng thênh thang mở ra trước mắt, Kaga dừng ngay lại, trông thấy bên trái có ngôi đền nhỏ bé nhưng dáng dấp rất độc đáo, có cổng torii và tường đá thấp bao quanh. Trong khuôn viên treo nhiều lá cờ với dòng chữ “Đền Kasama Inari Daimyojin”.
Kaga đi trước, Matsumiya theo sau. Nhìn mọi thứ bên trong một lượt, họ nhận ra một điểm đáng chú ý, đó là ở đây có rất nhiều tượng cáo bằng đá, cổ đều quấn vải đỏ. Bên hông điện thờ đặt bé nhỏ, bên trên bày bùa hộ mệnh, bùa may mắn, tờ rơi hướng dẫn. Xem chừng khách đến lễ có thể lấy bao nhiêu bùa tùy ý, nhưng chắc chẳng ai lại hành động khiếm nhã như thế.
“Đây là một trong Tam đại thần điện Inari 23 của Nhật Bản.” Kaga giải thích. “Đền chính tọa lạc ở tỉnh Ibaraki. Chỗ này chỉ là đền nhánh đặt tại Tokyo thôi.”
“Takeaki chịu khó đi lễ tận đây á...?” Matsumiya vừa ngắm đền thờ vừa nhận xét.
“Tôi nghĩ không chỉ đền này thôi đâu.”
“... Ý anh là sao?”
Kaga cầm một tờ rơi lên, “Cạnh đây có quán nước. Ra đó ngồi đi, tôi sẽ giải thích cho cậu hiểu.”
Cạnh đền đúng là có một quán nước xưa cũ bày những chiếc bàn be bé. Mỗi người gọi một tách cà phê xong, Kaga trải tờ rơi ban nãy ra bàn.
“Chắc cậu đã biết ở khu vực Nihonbashi có rất nhiều đền thờ, phải không? Nếu gộp luôn các đền nhánh lẻ tẻ thế này vào thì nhiều không đếm xuể. Cậu có biết ngôi đền nhỏ bên hông rạp Meijiza không? Đó cũng là đền nhánh của Kasama Inari.” Mặc dù mới thuyên chuyển đến khu vực này chưa đầy một năm, nhưng cách nói của Kaga cho thấy anh đã nắm vững địa bàn trong lòng bàn tay.
“Em biết, có vấn đề gì với nó?”
Kaga trỏ vào bản đồ in trên tờ rơi, trên đó thể hiện rõ vị trí của các đền chính, có cả đền Kasama Inari.
“Thật ra chỗ này được gọi là cụm đền Thất Phúc Thần 24 Nihonbashi, đầu năm người ta có tục lệ đi lễ một vòng tất cả các đền trong cụm. Nếu tham gia một lần, cậu sẽ thấy nó giống như một liên minh các đền thờ ấy, bao gồm...” Kaga vừa di tay trên bản đồ vừa kể tên từng đền. “Koami, Chanoki, Suitengu, Matsushima, Suehiro, Kasama Inari, Suginomori, Takarada Ebisu, tổng cộng tám đền.”
“Tám á? Tên là Thất Phúc Thần cơ mà?”
“Hai đền Suginomori và Takarada Ebisu cùng thờ thần Ebisu 25 . Còn tại sao gộp hai đền làm một thì tôi chẳng rõ. Nhưng không quan trọng, quan trọng là vị trí của hai đền, chúng ở cách xa các đền còn lại. Cậu nhìn kĩ bản đồ đi.”
Theo lời Kaga, Matsumiya chăm chú nhìn bản đồ. Giữa chừng cà phê được mang ra, nhưng Matsumiya vẫn không rời mắt khỏi bản đồ mà cứ thế cầm nguyên tách cà phê lên uống. Mất một lúc cũng tìm ra được điểm đáng chú ý, “Đền Takarada Ebisu... có khi nào là đền mà tối qua...”
“Đúng.” Kaga hài lòng gật đầu. “Nó nằm gần quán mì Hồng Mai Am. Sáu đền kia tập trung ở khu phố Amazake Yokocho, nhưng Suginomori và Takarada Ebisu lại nằm hơi tách biệt. Đặc biệt là Takarada Ebisu, ga gần đền này là Kodenmacho và Shin-Nihonbashi chứ không phải Ningyocho. Tôi đã thắc mắc tại sao Takeaki lại đến tiệm mì cách xa Ningyocho đến thế, nhưng xem xét theo hướng ông ta đi lễ Thất Phúc Thần rồi tiện thể ăn mì, thì lý giải được rồi. Thật ra, cứ nhìn các quán xá ông ta xuất hiện bấy nay thì sẽ thấy, vị trí của chúng không lệch quá xa cung đường viếng cụm đến Thất Phúc Thần.”
Matsumiya ngước mắt lên khỏi bản đồ, gật đầu với Kaga, “Anh nói đúng. Đây là đáp án chính xác, là lời giải thích cho việc Takeaki thường xuyên lui tới khu vực Nihonbashi. Hóa ra mục đích là đi lễ Thất Phúc Thần.” Matsumiya bất giác cao giọng.
“Nếu thế, tiếp theo đây sẽ nảy sinh thêm một bí ẩn khác, đó là tại sao ông ta lại đi lễ Thất Phúc Thần? Bảo là tháng Giêng đi, thì có thể hiểu đơn giản là nghi thức năm hết Tết đến, nhưng lại thường xuyên lui tới thăm viếng vào ngày bình thường thì buộc phải cho rằng có lý do nhất định.”
“Muốn cầu xin điều gì chăng? Thăm viếng sốt sắng thành kính đến mức ấy thì chỉ có thể là lý do đó thôi.”
“Có lẽ, nhưng mà...” Kaga cầm tách cà phê lên. “Shuhei này, nếu là cậu thì sao? Khi muốn cầu khấn điều gì cậu có nghĩ đến việc đi lễ đền thần không?”
“Sao lại không? Hồi sắp thi đại học em cũng đi lễ đấy.”
“Nhưng chắc chỉ do tiện dịp lễ đền đầu năm thôi hả? Liệu cậu có chạy tua khắp các đền chỉ để cầu cho điều ước thành hiện thực không?”
“Đúng nhỉ...”
Kaga hớp cà phê với gương mặt nhăn nhó nghĩ ngợi, rồi đặt tách xuống, “Sở thích và ý tưởng của mỗi người một khác nên cũng rất khó nói, nhưng khoảng bao nhiêu phần trăm chạy đi cầu cạnh thần thánh và tin chắc cách làm đó hiệu nghiệm? Nếu là ông già bà cả sùng đạo thì có thể hiểu được, nhưng tôi không cho rằng Takeaki thuộc về thế hệ ấy.”
“Cách nhìn của anh Kyo hơi thiên kiến rồi. Nhiều người còn trẻ nhưng vẫn ấp ủ niềm tin vào thần phật đấy. Trong số các bạn cùng khóa em ngày xưa, có một người đều đặn đi nhà thờ mỗi tuần kìa.”
Kaga nghiêng đầu đăm chiêu, “Tôi thấy giữa việc siêng năng đi nhà thờ với việc thường xuyên thăm viếng Thất Phúc Thần vẫn có điểm khác biệt cơ bản.”
“Theo anh, tại sao Takeaki lại hành động như thế? Nếu không phải với mục đích cầu khấn thì còn lý do nào khác để đi lễ đền?”
Kaga nhíu mày và nhìn chằm chằm vào tờ rơi, “Tại sao lại là Nihonbashi?”
"Hả?"
“Ông ta cầu khấn điều gì? Tại sao phải là cụm đền Thất Phúc Thần ở Nihonbashi? Gần nhà hoặc gần chỗ làm hẳn phải có đền thờ chứ nhỉ, kiểu gì chẳng có đền cho Thất Phúc Thần. Tại sao ông ta lại phải lặn lội xa xôi như thế?”
“À thì... biết đâu ông ta cho rằng ở đây thiêng nhất?”
“Thiêng à? Thế thì ông ta quả là người rất sùng đạo.”
“Không phải sao?”
Kaga uống cạn tách cà phê và gấp tờ rơi lại, “Thử đi xác minh xem nào.”
Rời khỏi quán nước, hai người thả bộ đến ga Ningyocho, lấy tàu tuyến Hibiya, nửa tiếng sau đến được Naka-Meguro. Nhà Takeaki ở khu dân cư cách ga tàu khoảng mười phút đi bộ. Nơi đây có nhiều ngõ nhỏ đan xen, cứ đi bừa theo các lối quanh co là dễ đâm vào ngõ cụt, cho nên phải luôn luôn lưu ý đến tuyến đường chính.
Gần đến nhà Aoyagi, họ nhìn thấy vài người làng vàng trên vỉa hè, trông đủ biết là cánh truyền thông. Dù rất ngán ngẩm, Kaga vẫn không dừng bước, Matsumiya đi sát theo anh. Đến cổng nhà thì không ngoài dự đoán, một tên trong bọn lập tức chạy đến chỗ họ. Tên này đeo kính, bộ dạng ranh mãnh, “Các anh đến gặp người trong nhà này phải không? Vì việc gì thế?”
Matsumiya giơ một tay ngăn gã, tay còn lại vỗ vỗ vào một bên ngực, ý bảo trong này có phù hiệu cảnh sát đây. Chừng như hiểu ra, gã ta tái mặt đứng khựng lại.
Kaga nhấn nút liên lạc nội bộ để gọi vào nhà. Fumiko bảo họ cứ đi thẳng qua cổng lên thềm đi. Chắc bà không muốn chường mặt ra cho truyền thông nhìn thấy.
Hai người vào đến thềm nhà thì cửa lặng lẽ hé mở. Gương mặt hốc hác của Fumiko xuất hiện. Chỉ mình bà ở nhà. Chắc lũ trẻ đã đi học lại từ hôm nay.
“Trước cổng nhà mình nhộn nhịp quá.” Kaga ngồi xuống sofa phòng khách và mở lời.
“Bắt đầu lúc gần trưa đấy. Chắc bọn họ đang rình tôi ra ngoài.” Fumiko xếp tách trà lên khay, mang ra khỏi bếp. “Họ bấm chuông để hỏi tôi nghĩ gì về vụ che giấu tại nạn lao động. Vụ đó thì tôi chịu, chẳng biết trả lời làm sao. Tôi cũng mới biết hành động của chồng mình qua bản tin thôi.” Bà đặt trà xuống trước mặt Matsumiya và Kaga, hương trà rang thơm ngát tỏa lên.
“Bà có nói là ông nhà chẳng bao giờ kể chuyện công ty nhỉ?”
Matsumiya hỏi. Fumiko gật đầu xác nhận, rồi nhìn viên thanh tra một cách thống thiết.
“Bản tin là thật à? Vụ che giấu tai nạn lao động chính là nguyên nhân khiến chồng tôi bị giết hả?”
“Chà, chuyện đó...” Matsumiya liếc Kaga.
“Vụ che giấu tai nạn lao động thì có nhân chứng rồi.”
Kaga đáp thay. “Nhưng chưa rõ chồng bà dính líu đến mức nào, càng chưa thể khẳng định nó có liên quan đến án mạng
Fumiko thõng vai, môi mấp máy, “Thế ư?”
“Thật ra hôm nay chúng tôi lại đến quấy rầy là vì có điều muốn hỏi, tất nhiên là liên quan đến ông nhà.” Kaga nói tiếp. “Ông Takeaki có phải người sùng tín không?”
“Hả?” Fumiko tròn mắt, ra chiều bối rối vì câu hỏi. “Anh nói thế ý là...?”
“Ví như khi có mong muốn gì hoặc gặp phải phiền não gì, ông nhà có cầu viện thần thánh phù hộ không? Kiểu lễ đền hay thỉnh bùa chú chẳng hạn?”
“Không đâu.” Fumiko chậm rãi lắc đầu. “Thậm chí chồng tôi còn thấy những hoạt động ấy là rầy rà nữa kia. Xem ti vi đưa tin đám đông chen chúc nhau lễ đền dịp đầu năm, ông ấy toàn cười nhạo và bảo không sao hiểu nổi đầu óc lũ này. Có chuyện gì à?”
“À không, chẳng có gì đâu. Chúng tôi chỉ đơn giản muốn xác minh thông tin thôi.” Kaga đáp và đánh mắt giục Matsumiya đứng dậy ra về. Xem chừng ở thời điểm này anh vẫn chưa muốn tiết lộ việc Takeaki từng đi lễ Thất Phúc Thần.
Matsumiya đặt tách trà xuống bàn rồi đứng lên, “Đã làm phiền bà.”
“Các anh đến đây chỉ để hỏi chuyện đó thôi ư?” Fumiko chưng hửng.
“Vâng, chỉ thế thôi. Hôm nay cảm ơn bà rất nhiều.” Kaga trả lời.
“Mà các anh ơi...” Fumiko đứng dậy theo, nhìn hết người này sang người kia. “Che giấu tai nạn lao động là tội ác tày trời lắm sao? Đến mức bị ghim thù và bị giết luôn ư?”
Matsumiya và Kaga đưa mắt nhìn nhau.
“Thưa bà!” Kaga nhẹ nhàng lên tiếng. “Che giấu tại nạn lao động là hành vi phạm pháp, và chắc chắn không phải là hành vi đúng đắn. Nhưng không ai trên đời này lại đáng bị giết như thế cả.”
Fumiko mím môi nhìn Kaga, những giọt lệ tuôn trào từ hai khóe mắt.
“Đi thôi.” Kaga quay sang giục Matsumiya.