← Quay lại trang sách

Chương 17

Còn ngần này thôi ư? Trông tro cốt người yêu, Kaori chỉ nghĩ được đến thế. Nước mắt đã cạn, cảm xúc trơ lì, cô còn chẳng rõ lúc này mình có đau buồn hay không nữa.

Kaori đi nhận hài cốt theo chỉ dẫn của người phụ trách. Nhìn những mảnh xương trắng quắt queo như cây khô, cô không sao liên hệ được chúng với Fuyuki hồi còn khỏe mạnh.

Sau khi Fuyuki qua đời, thi thể chỉ được để ở bệnh viện một đêm. Sáng hôm sau, một cô nhân viên chỉ dẫn cho Kaori các thủ tục tiếp theo, còn khuyên cô rằng nếu đề nghị với chính quyền địa phương, có khả năng sẽ được hỗ trợ chi phí đến tận khâu hỏa táng. Trên tinh thần đó, Kaori lên văn phòng quận để trình bày hoàn cảnh đang gặp phải. Họ mau chóng nắm bắt tình hình, nghe giọng đủ thấy người ta đã biết về vụ Fuyuki thông qua các kênh tin tức.

Cả nhân viên bệnh viện lẫn công chức ở văn phòng hành chính quận đều đối xử nhẹ nhàng với Kaori. Kể từ ngày cùng Fuyuki đặt chân lên Tokyo, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được thiện chí của người xa lạ, lòng không khỏi dâng lên niềm biết ơn sâu sắc.

Khi Kaori bước ra khỏi nơi hỏa táng, bầu trời bắt đầu nhuốm đỏ. Một ngày ý nghĩa đã kết thúc, từ mai cô sẽ sống thế nào đây? Bên văn phòng quận khuyên cô làm đơn đăng kí nhận trợ cấp sinh hoạt. Khoản trợ cấp đó có thể giúp cô duy trì mức sống tối thiểu. Nhưng tiếp tục tồn tại như thế liệu có ý nghĩa gì chăng? Fuyuki đã không còn trên đời, chờ đợi cô ở nhà chỉ là bầu không khí tù đọng lạnh lẽo.

Về gần đến nơi, Kaori trông thấy hai người đàn ông đang đợi ở cửa. Cô đâm ra bất an, bụng bảo dạ phải chăng lại đài truyền hình? Nhận tiền thì thích thật đấy, nhưng cô không muốn chường mặt lên ti vi thêm lần nào nữa. May là nhìn kĩ lại, cô thở phào khi nhận ra mình biết họ, vì đã từng trông thấy vài lần ở bệnh viện. Một trong hai người là thanh tra Matsumiya, gương mặt mạnh mẽ cứng rắn nhưng đôi mắt lại toát ra nét đôn hậu. Người còn lại cao ráo, khá quen mặt, cô từng gặp ở bệnh viện ngay sau khi án mạng xảy ra, nhưng giờ chịu không nhớ nổi tên, mà hình như chưa nghe anh ta giới thiệu tên bao giờ.

Kaori tiếp tục bước đến gần. Nhìn thấy cô, họ cùng cúi đầu chào.

“Hôm nay cô đến chỗ hỏa táng à?” Matsumiya đưa mắt nhìn xuống cái bọc Kaori ôm trong tay.

“Vâng.” Cô đáp.

“Xin lỗi vì làm phiền cô vào lúc này. Chúng tôi có thể hỏi thêm dăm ba câu không?”

“Vâng, các anh cứ tự nhiên. Chỉ sợ chỗ tôi hơi bừa bộn thôi.”

Đó là căn phòng kiểu Nhật rộng khoảng 10 m 2 được ngăn làm hai, phần dành cho nhà bếp chi khoảng mét rưỡi, Kaori đặt hũ tro cốt của Fuyuki xuống cạnh khung ảnh, ảnh này chụp vào dịp hai người đến chơi công viên Disneyland.

Cô ngồi xuống đối diện với hai thanh tra, giữa họ là chiếc bàn tròn nhỏ dùng để ăn cơm. Người có thân hình cao ráo tự giới thiệu mình với cô. Anh ta tên là Kaga, hiện công tác tại Phòng Cảnh sát Nihonbashi. So với thanh tra Matsumiya, người này có ánh mắt sắc bén hơn hẳn, sắc bén đến độ Kaori không dám nhìn thẳng vào.

“Hình như gần đây đã có ai đó đến gặp cô phải không?” Kaga hỏi, liếc mắt nhìn cái túi giấy đặt trước tủ lạnh. Túi in logo một tiệm bánh Tây rất nổi tiếng. Bên trong là bánh quy.

“Hôm trước mấy người ở đài truyền hình có ghé qua. Đó là quà của họ... À phải. Nãy giờ tôi quên pha trà mời các anh. Xin lỗi nhé.” Kaori nhỏm dậy.

“Không sao đâu. Cô đừng câu nệ.” Matsumiya vội ngăn lại. “Có việc này quan trọng hơn muốn hỏi cô.”

Kaori ngồi lại cho ngay ngắn, lưng thẳng lên, “Là việc gì?”

“Quanh đi quẩn lại mãi một chuyện chắc cô ngán ngẩm lắm rồi, nhưng cô vui lòng xác nhận giúp chúng tôi một lần nữa nhé. Liên quan đến con dao ấy.”

“Lại con dao...?” Trông Kaori như thể bị rút hết sinh lực. Bữa trước một thanh tra khác cũng lục vấn mãi về con dao. Cô đã trả lời chưa trông thấy nó bao giờ, hôm nay lại...

“Trước đây Fuyuki có con dao nào không? Không cần phải giống hệt, miễn là dao. Thậm chí không phải đồ của mình mà giữ hộ hay mượn ai khác, đều được. Có không?”

“Không có đâu.” Kaori lắc đầu, mặt cúi gằm, lòng không khỏi ấm ức vì đã quả quyết đến như thế mà không ai chịu tin.

Matsumiya lấy trong túi ra tấm ảnh, đặt lên bàn. Ảnh chụp con dao dạng gấp, chuôi nấu. Không phải con dao lần trước họ cho cô xem.

“Có quen mắt không?”

“Không hề. Tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Đây là gì?”

“Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Fuyuki có làm phụ hồ một thời gian nhi? Nghe bảo đây là con dao Fuyuki dùng trong khoảng thời gian ấy.”

“Dao của Fuyuki á? Không có đâu.” Kaori quay sang nhìn Matsumiya. “Không đúng. Anh ấy không dùng cái gì đáng sợ thế này...”

Matsumiya không khỏi mỉm cười, “Không đáng sợ đâu. Chỉ là một dụng cụ dùng trong xây dựng thôi.” Và giải thích thêm rằng, dụng cụ này gọi là dao điện. “Một người làm cùng thời ấy mua hai con dao cùng loại và tặng Fuyuki một cái. Trong ảnh là con dao của người đó.”

“... Ra vậy. Thế thì sao?”

“Fuyuki từng có con dao tương tự. Nhưng cô chẳng hề hay biết. Tức là, không phải mọi đồ vật Fuyuki có cô đều nắm rõ, đúng chưa? Nhỡ đâu Fuyuki muốn cất những thứ nguy hiểm khỏi tầm mắt cô thì sao, ví như con dao này.”

“Không đời nào. Đúng là tôi không biết con dao thật, nhưng ngoài ra anh ấy có hay không có cái gì, tôi đều nắm rõ. Vắng mặt tôi thì đồ đạc của mình để ở đâu Fuyuki đều mù tịt. Hôm đó, ngay cả việc đi tìm một đôi tất không rách còn khó với anh ấy nữa là...”

“Đôi tất phải khác con dao chứ.” Matsumiya nhận xét, rồi cất lại ảnh vào túi.

Kaori chống cả hai tay xuống chiếu trải sàn, “Các anh thanh tra, xin hãy tin tôi. Fuyuki không phải người có khả năng cướp đi mạng sống của ai hết. Chắc chắn là nhầm lẫn ở đâu thôi. Việc anh ấy tiện tay lấy trộm ví tiền thì khó nói, nhưng giết người thì không đời nào.” Giọng Kaori vang dội trong căn phòng chật chội, sau đó âm thanh duy nhất còn lại là tiếng ro ro phát ra từ bóng đèn huỳnh quang cũ kĩ.

“Xin lỗi các anh nhé.” Kaori thì thầm. “Giờ tôi có nói bao nhiêu đi nữa cũng vô ích thôi nhỉ.”

Nghe vậy, Kaga ngả người tới trước, “Vào đêm án mạng, cô nhận được điện thoại của Fuyuki. Cô bảo khi đó cậu ta chỉ nói “Anh sắp về rồi. Xin lỗi vì về trễ và tắt máy. Có thật thế không?”

“Vâng, à ờ...”

“Xem thời gian trên điện thoại thì Fuyuki gọi cho cô sau thời điểm án mạng. Bấy giờ cậu ta đang cầm ví tiền và cặp của Takeaki nên phải nắm được ít nhiều về tình hình hiện trường. Thế mà cậu ta tuyệt nhiên không đả động gì, trong khi cô là người duy nhất trên đời cậu ta có thể tin tưởng được. Cô thử nghĩ xem, tại sao lại thế?”

“... Tôi chẳng biết nữa.”

“Từ quan điểm điều tra, chúng tôi cho rằng, Fuyuki đã phạm phải hành động gì đó cực kì nghiêm trọng nên mới không dám nói ra. Nghiêm trọng hơn cướp giật hay gây thương tích bình thường, có khi là giết người nhằm chiếm đoạt tài sản...”

“Không đâu!” Kaori hét lớn, chính cô cũng phải ngạc nhiên với âm thanh mình vừa phát ra. Nước mắt tuôn rơi vì kích động, cô vội đưa mu bàn tay lên chùi.

“Cô Kaori này.” Kaga bình tĩnh khuyên. “Có gì thì cô hãy nói hết ra đi. Dối quanh chẳng đi đến đâu cả. Cô có niềm tin với Fuyuki mà, đúng không?”

Kaori ấn huyệt thái dương, nghĩ ngợi, nhất thời không quyết định được.

“Anh ấy bảo đã làm một việc tày trời...” Giọng cô lí nhí.

“Hả? Sao cơ?” Matsumiya liền chớp thời cơ. “Cô nhắc lại lần nữa xem, rõ ràng vào.”

Kaori hít một hơi thật sâu, “Anh, anh đã gây ra một chuyện tày trời... Anh đã phạm phải một sai lầm tồi tệ. Giờ biết làm sao đây em?” Fuyuki nói như thế. Tôi cảm nhận được nỗi hoảng hốt trong giọng anh khi đó.”

“Tày trời à...?” Matsumiya lẩm bẩm.

“Xin lỗi các anh. Thoạt đầu tôi có ý bao che cho Fuyuki, nên tự nhủ là dứt khoát không khai ra những điều có vẻ liên quan đến vụ án...” Nước mắt ròng ròng trên má Kaori, xem chừng cô đang phải kiềm chế lắm để khỏi gục mặt xuống bàn mà khóc.

Hai thanh tra im lặng chờ Kaori trấn tĩnh.

Sau vài lần hít thở sâu, cô gật đầu, “Xin lỗi các anh, tôi thấy ổn hơn rồi.”

Kaga hỏi, “Ban nãy cô nhắc đến đôi tất. Cô bảo hôm đó ngay cả việc đi tìm một đôi tất không rách còn khó với Fuyuki. “Hôm đó, ý cô là hôm xảy ra án mạng phải không?”

“Vâng, đúng thế. Đi làm về, tôi thấy thùng các tông đựng tất với đồ lót nằm chình ình giữa nhà... Anh ấy ít cắt móng chân nên tất hay thủng ở ngón cái. Bình thường Fuyuki chẳng thèm bận tâm mà cứ thế xỏ thôi, nhưng hôm đó thì...”

“Ra vậy.” Kaga lộ vẻ đăm chiêu. “Có một chuyện tôi muốn hỏi cô.” Anh giơ ngón trỏ lên, “Hôm án mạng cô vẫn đi làm thêm nhỉ? Trước khi ra khỏi nhà cô và Fuyuki có nói chuyện gì với nhau không?”

“Hôm án mạng á? Tôi không nhớ chúng tôi có trò chuyện gì. Bình thường tôi đi làm anh ấy đều đang ngủ, hôm đó hình như cũng vậy.”

“Hôm trước nữa thì thế nào? Lúc đi làm hay tan ca, cô có trò chuyện gì với Fuyuki không?”

“Hôm trước nữa...? Buổi sáng anh ấy vẫn ngủ, nhưng khi tôi đi làm về thì...” Kaori cổ lục lọi trí nhớ. Cô thường về đến nhà lúc 8 giờ, nhưng tối hôm ấy lại khác. Cuối cùng cô cũng nhớ ra. “A đúng, hôm ấy đi xem phim.”

“Phim? Cô với Fuyuki, hai người cùng đi à?”

“Vâng. Chúng tôi có vé tặng. Tôi hẹn gặp Fuyuki lúc 8 giờ tại rạp chiếu phim ở Ginza.” Cô cho biết thêm cả tên phim và tên rạp.

“Trước giờ xem phim cô đều ở chỗ làm thêm, đúng không? Fuyuki có làm gì ở đâu không?”

“Tôi không rõ... Nhưng anh ấy đến trễ.”

“Đến trễ? Không đúng giờ hẹn của hai người à?”

“Fuyuki bảo vì có nhiều thời gian nên đã đi bộ loanh quanh chỗ này chỗ kia và rồi đi lạc đến một nơi rất xa lúc nào không hay. Anh ấy còn phát hoảng vì suýt chút nữa không kịp giờ chiếu.”

“Sau đó hai người vào rạp luôn phải không?”

“Phải.”

“Xem phim xong thì thế nào?”

“Chúng tôi về thẳng nhà. Vì không dư dả gì để mà đi ăn tiệm.”

“Về nhà rồi hai người có bàn luận gì quanh bộ phim đã xem không?”

“Tất nhiên là có. Nội dung thú vị hơn tưởng tượng nên chúng tôi rất hào hứng. Anh Fuyuki còn uống một lon bia vị trái cây...” Hồi tưởng lại chuyện cũ, Kaori thấy hạnh phúc ngập tràn, lâng lâng cứ như nằm mơ. “Nhưng sao anh lại hỏi thế? Chuyện hôm trước nữa thì liên quan gì?”

“À, chúng tôi hỏi thêm cho biết thôi. Đêm ấy ngoài bàn luận về phim ra, hai người còn nói chuyện gì khác không?”

“Để xem... Tôi nhớ là không. Uống xong lon bia Fuyuki đã ngà ngà say nên lăn ra ngủ luôn. Gương mặt anh ấy khi ngủ giống hệt trẻ con... Hôm ấy vui thật.”

Không còn ngày vui nào như thế nữa.

Nghĩ đến đây, nước mắt lại lã chã tuôn rơi, Kaori cố kìm nhưng không được. Cô giơ tay nhận lấy chiếc khăn Matsumiya đưa cho.