Chương 16
Mới chỉ vài ngày, Yuto đã nhận thấy bầu không khí xung quanh thay đổi triệt để. Mọi người không hẳn phớt lờ, nhưng dường như đều tìm cách lảng tránh cậu. Ở trường chẳng ai thèm tiếp xúc với cậu. Yuto có chủ động gợi chuyện thì cũng chỉ nhận về toàn thái độ lạnh nhạt.
Có một đám hay túm tụm với nhau thành nhóm nhỏ ở góc hơi xa Yuto. Chúng chụm đầu xì xào bàn tán, thi thoảng ngó sang chỗ cậu rồi cau mày nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu và không quên kèm theo những điệu cười có thể gọi là ác ý.
Yuto đoán được lý do của sự thay đổi này. Đây là hệ lụy của vụ che giấu tai nạn lao động ở Kim khí Kaneseki mà truyền thông đưa tin cách đây vài ngày.
Liên quan đến vụ này, hôm qua tổng giám đốc công ty lần đầu tổ chức họp báo. Người đàn ông nhỏ thó, mang cặp kính to quá khổ so với gương mặt, vừa luôn miệng xin lỗi vì những phiền phức gây ra cho mọi người vừa một mực khẳng định mình không biết gì. Ông ta phát biểu, “Mọi việc tại hiện trường sản xuất được giao phó toàn bộ cho những người phụ trách. Tôi đã nhắc nhở về vấn đề an toàn, nhấn mạnh rằng nhỡ có xảy ra sự cố gì với người lao động thì cần ứng phó một cách nhanh chóng và thỏa đáng, đồng thời phải nỗ lực đảm bảo để không lặp lại sự cố tương tự thêm lần nào. Tất nhiên, người lao động ở đây không chỉ giới hạn ở nhân viên chính thức mà còn bao gồm cả nhân viên hợp đồng và nhân viên do công ty cung ứng lao động gửi sang. Về nguyên nhân dẫn đến vụ việc lần này, sắp tới tôi sẽ cho điều tra chi tiết.”
Trước đó thì Kotake quản đốc nhà máy đã khai là giám đốc sản xuất Aoyagi Takeaki ra chỉ thị che giấu tại nạn lao động, “Nếu thừa nhận xảy ra tai nạn lao động thì phá hỏng thành tích an toàn tuyệt đối bấy nay của công ty, lại còn khiến Sở Y tế, Lao động và Phúc lợi vào cuộc điều tra, làm bại lộ những bất cập liên quan đến quản lý an toàn ở nhà máy. Bấy giờ trách nhiệm sẽ trút cả xuống đầu quản đốc.” Ông ta kể là mình bị đe dọa như thế, và còn thanh minh rằng, tất cả những người có chức vụ cao hơn giám đốc sản xuất đều chẳng biết gì về mấy chuyện này. Ông ta leo lẻo khẳng định trách nhiệm quản lý tổng thể trong nhà máy thuộc về giám đốc sản xuất.
Tóm lại, người có lỗi ở đây chính là Aoyagi Takeaki.
Tất nhiên, sự cố xảy ra là do nguyên tắc an toàn ở nhà máy không được tuân thủ đầy đủ, nhưng tại Takeaki mà tai nạn của một lao động thời vụ đã bị dìm đi, khiến hắn không được đi khám, bị sa thải, rồi lại không kiếm nổi việc do di chứng tai nạn làm sức khỏe suy yếu. Lao động thời vụ này đang sống chung với bạn gái mang thai tới tháng thứ ba, bức thiết cần thu nhập, và có khả năng đã ra tay sát hại Takeaki. Vẫn chưa rõ kẻ bị dồn đến đường cùng đó trao đổi những gì với nạn nhân. Tuy nhiên, khả năng rất cao là hắn muốn trục lợi từ vụ che giấu tai nạn lao động. Hoàn toàn có cơ sở để cho rằng đôi bên đã tranh chấp gay gắt.
Nếu điểm qua nét chính của các chương trình tọa đàm hay thời sự liên quan đến án mạng Nihonbashi, người ta hắn sẽ có cảm giác đầu đuôi sự việc là như thế. Ngoài ra, có một đài truyền hình cất công phỏng vấn người yêu của Fuyuki, buổi trò chuyện được ghi hình tại phòng khách nhà đương sự, nhìn sơ qua cũng đoán được là chỗ ở cho người có thu nhập thấp. Khuôn mặt cô gái đã làm mờ, nhưng quần áo toát ra vẻ lam lũ rõ rệt. Máy quay liên tục chĩa vào bụng dưới của cô.
Phóng viên hỏi thăm về tình hình gần đây và những khó khăn phát sinh từ lúc có thai, ngoài ra còn dồn dập chất vấn về tai nạn lao động của Fuyuki, cuối cùng hỏi thẳng, “Còn về án mạng, thì thế nào? Chủ mưu của vụ che giấu tai nạn lao động ở Kim khí Kaneseki chính là Aoyagi Takeaki, giám đốc sản xuất của công ty. Cô cho rằng nó không liên quan đến án mạng sao? Tất nhiên, bất kể vì lý do gì thì giết người cũng là hành động không thể chấp nhận được.”
Nghe thế, cô gái trả lời như sau, “Anh ấy, à thì... Tôi nghĩ vì anh ấy bị đem ra làm vật hi sinh trong vụ che giấu tai nạn lao động nên mới dẫn đến cớ sự như vậy.”
“Ý cô là dẫn đến giết người đúng không?” Phóng viên dẫn dụ thêm.
“Vâng.” Người yêu của nghi phạm khẽ đáp.
Sau đoạn băng phỏng vấn, như thường lệ đến lượt màn trao đổi vô trách nhiệm của các nhân vật đóng vai trò bình luận. “Cái gì đẩy cậu ta đến đường cùng như vậy?” “Giết người đúng là hành vi khó tha thứ, nhưng...” “Tại sao chẳng ai làm gì để giúp cậu ta?”... Những điều không thấy nhắc đến hồi mới xảy ra án mạng giờ lại theo nhau ồ ạt tuôn ra. Rõ ràng họ đang cố bày tỏ sự đồng cảm với nghi phạm. Cái chết của Fuyuki đã góp phần thúc đẩy khuynh hướng này.
Buổi phát sóng đó đã tác động vào bầu không khí ở trường Yuto. Vừa phải chịu đựng những ánh nhìn lạnh lẽo, cậu vừa nhận thức sâu sắc về nghịch lý đang diễn ra. Vì sao gia đình cậu, vốn là nạn nhân, giờ lại bị đối xử như tội phạm?
Cả lúc giải lao giữa các tiết học lẫn giờ nghỉ trưa Yuto đều thui thủi một mình. Chẳng ai buồn lại gần cậu. Ngay người bạn thân Tatsuya cũng có vẻ tránh mặt. Nhưng thế lại càng hay. Vì lúc này Yuto chẳng biết phải đối diện với mọi người thế nào. Cậu có cảm giác chỉ một hành động nhỏ nhoi của mình cũng đủ làm họ bất bình.
Tất nhiên, không chỉ riêng Yuto phải chịu đựng nỗi giày vò này. Vừa về đến nhà, cậu đã nghe thanh âm chát chúa vọng ra từ phòng khách.
“Con phải làm gì bây giờ? Kể từ mai con phải làm gì đây?” Giọng Haruka. Cô bé đang ở trong tình trạng tức giận cực độ.
“Mẹ không hề hay biết chuyện con vừa nói. Có nghe cảnh sát thông báo gì đâu...” Fumiko phân trần với giọng như sắp khóc.
“Ti vi đưa tin đấy thôi. Họ bảo hành vi của bố là xấu xa. Mẹ biết không, trên mạng còn có người bình luận kiểu bố bị giết là đáng lắm.”
“Sao lại... thế được...”
“Thật đấy! Mẹ cứ ngó qua là biết. Xem người ta viết bôi bác thế nào.” Haruka vừa khóc vừa la hét. “Hôm nay có đứa bảo đáng lẽ không nên thông cảm cho con. Nó cố tình nói thật to để con nghe thấy.”
Yuto mở cửa ra. Không biết là cậu đã về, mẹ và em gái ngạc nhiên quay ra nhìn. Vùng da quanh mắt Haruka sưng đỏ.
“Phải chịu thôi!” Yuto thốt lên. “Bố là kẻ xấu mà. Tự rước họa vào thân.”
Haruka lườm anh trai, mím môi hối hận về những lời vừa nói rồi ôm cặp lao ra ngoài. Từ phòng khách có thể nghe thấy tiếng cô bé phóng thật nhanh lên cầu thang. Chắc sẽ rúc vào phòng riêng mà khóc bù lu bù loa đây.
Yuto liếm môi, “U ám quá, não nề quá.”
“Ở trường mày có bị nói thế không?” Fumiko hỏi. “Không ạ. Nhưng bầu không khí thay đổi hẳn. Giờ không còn ai muốn chuyện trò với con nữa.”
“Ôi, ở trường mày cũng gặp cảnh đó sao?” Giọng Fumiko chùng xuống.
“Sao mẹ lại bảo trường con cũng? Ở nhà có việc gì à?”
Sau một thoáng do dự, Fumiko thò tay vào thùng rác góc phòng, lôi ra một mảnh giấy nhàu nát chìa cho Yuto, “Vừa nãy mẹ ngó hộp thư nhà mình thì thấy cái này.”
Yuto vuốt phẳng tờ giấy ra, trên đó có dòng chữ viết bằng bút lông với nội dung: Trả tiền phúng điếu đây .
Mảnh giấy bị vo tròn lần nữa và bay thẳng vào thùng rác. Sao lại có loại rỗi hơi đến thế! Chắc là người hàng xóm nào đây, mà chưa chắc gì hắn ta hay mụ ta có mặt vào hôm canh linh cữu hay đưa ma, viết cái này chỉ nhằm giày vò người ta và lấy đó làm trò tiêu khiển.
Yuto băng qua phòng khách, mở cánh cửa trượt sang căn phòng kiểu Nhật bên cạnh. Bên trong đặt bàn thờ và di ảnh Takeaki.
“Dẹp phắt cái này đi là vừa. Trong chướng mắt quá!”
“Mày nói cái gì đấy?”
“Đã mất bố lại còn phải chịu cảnh xã hội ghẻ lạnh nữa à?”
“Chỉ tạm thời thôi. Ngày tháng trôi qua thiên hạ sẽ quên hết, chú Kotake nói thế...”
“Kotake?” Yuto quay lưng lại nhìn mẹ. “Mẹ nói chuyện với ông ta à?”
“Trưa nay chú ấy gọi điện đến nhà mình để xin lỗi...”
“Xin lỗi vì lẽ gì?”
“Thì vì mấy cái tin tức kia kìa. Chú ấy bảo người ta đang mở rất nhiều cuộc điều tra, các sếp lớn trong công ty bắt chú khai ra sự thật, bất đắc dĩ chú đành nói toạc mọi chuyện.”
“Ông ta bảo do nhận lệnh của bố nên buộc phải làm những việc sai trái ấy hả?”
Fumiko ảm đạm gật đầu, rồi như sực nhớ, bà lại ngẩng nhìn Yuto, “Tuy nhiên, chú Kotake có nói che giấu tai nạn không phải hành vi gì quá tồi tệ, phạt tiền cũng cỡ 500.000 yên là cùng thôi. Công ty nào mà chẳng che giấu, không nghiêm trọng đến mức gọi là trái đạo đức hay tội ác đâu.”
“Nếu vậy ông ta đi mà giải thích giùm đi.” Yuto giậm chân thật mạnh xuống chiếu trải sàn. “Đi mà thanh minh với từng người một ở trường con đi, rằng bố không phải người tồi tệ ấy. Chứ lem lém ở đây thì ích gì. Thiên hạ đang cho rằng bố là kẻ xấu nên bị giết là xứng đáng kia kìa, nói hẳn trên truyền hình luôn!”
“Ừ, chú Kotake bảo tại không may, và tại gần đây không có sự kiện gì rầm rộ thôi. Vụ việc cỡ này thường không đưa lên ti vi, chỉ tại bố bị giết ở địa điểm quá nổi bật nên mọi sự mới bị thổi phồng lên... Ai mà ngờ lại có kẻ muốn đâm chết người vì lý do cỏn con như thế chứ.”
“Những lời đó là sao? Ông ta muốn trấn an chúng ta kiểu gì vậy? Đến lúc này rồi thì nói năng như thế có ích lợi gì không?”
Khuôn mặt Kotake hiện lên trong đầu Yuto, có khi cái vẻ xởi lởi tưởng chừng lương thiện ấy lại là mặt nạ che giấu bản chất gian xảo. Biết đâu ông ta còn thầm thấy may mắn vì người bị đâm chết không phải mình cũng nên. Cảm giác thương hại xen lẫn phẫn nộ quay cuồng trong lồng ngực Yuto. Cái thực tế là những người khơi nguồn mọi chuyện đều không còn tồn tại trên đời lại càng kích động cơn giận trong lòng cậu.
Yuto cầm lấy di ảnh của Takeaki, chợt muốn quăng nó lên bàn thờ Phật.
“Dừng tay, Yuto!” Giọng Fumiko vọng đến.
Dù vẫn muốn ném ảnh bố đi, nhưng tay Yuto chợt run rẩy. Sau khi liếc qua gương mặt tươi cười của Takeaki, Yuto cúi đầu đặt di ảnh trở lại chỗ cũ trên bàn thờ.