← Quay lại trang sách

Chương 19

Hơn 10 giờ sáng hôm sau, Matsumiya và Kaga tìm đến phòng hành chính của đền Suitengu.

“Hạc giấy à? Anh chắc chứ?” Matsumiya dồn dập hỏi.

Nhân viên hành chính mặc sơ mi trắng và áo thụng xám gật đầu, “Tôi nghĩ tần suất khoảng một lần mỗi tháng. Hạc giấy đặt bên trên hòm công đức kèm phong bì đựng số tiền 1000 yên 30 kẹp bên dưới, ngoài bì ghi “Phí hóa vàng”.

“Hạc giấy giờ còn không?”

“À... hóa vàng cả rồi!” Nhân viên tỏ ý lấy làm tiếc.

“Hạc giấy bắt đầu xuất hiện ở đấy từ khi nào?”

“Ừm... Hình như từ độ nửa năm trước.”

Cổng chính của đền Suitengu chỉ mở đến 5 giờ chiều, nhưng cổng dùng cho mục đích ra vào buổi tối thì để mở đến tận 7 giờ. Nhân viên hành chính kể, vào một ngày nọ, trước khi đóng nốt cổng này, anh ta nhìn một lượt sân đền và trông thấy rất nhiều hạc giấy kết thành chuỗi đặt bên trên hòm công đức.

“Nói là nhiều nhưng cũng không đến một nghìn. Bấy giờ tôi đếm thử thì chỉ có đúng một trăm con. Màu vàng đẹp tuyệt.”

“Màu vàng?” Matsumiya và Kaga đưa mắt nhìn nhau. “Tuyền một màu vàng thôi hả?”

“Đúng vậy. Đồng nhất một màu vàng. Nhưng mỗi tháng một màu khác nhau.”

“Ồ, thế à?”

“Tháng xanh lục, tháng xanh da trời, có tháng tím sẫm, nhưng mỗi tháng chỉ đúng một màu. Và số lượng lúc nào cũng vừa một trăm con.”

Kaga đi qua đi lại, “Ngày giờ có cố định không? Ví như một ngày nào đấy trong tháng chẳng hạn?”

“Hờ, tôi nghĩ là không, lúc này lúc khác.”

“Có rơi vào thứ Bảy hoặc Chủ nhật không?”

“Hình như toàn rơi vào ngày thường trong tuần thôi. Vì những lúc đó không có nhiều khách đến viếng.”

“Đã ai trông thấy người đặt những con hạc giấy ở đấy chưa?”

“Chưa! Dường như người ta luôn canh lúc không có ai xung quanh mới đặt xuống. Để hạc ở đấy thì có gì xấu xa đâu, không cần thiết phải hành động lén lút như thế.” Nhân viên cười ái ngại.

Hai thanh tra cáo từ rồi rời khỏi văn phòng của đền. Mặc dù hôm nay là ngày thường trong tuần nhưng sân đền Suitengu vẫn khá nhộn nhịp.

***

Lũ hạc mà Aoyagi Takeaki dùng để cầu khấn ở cụm đền Thất Phúc Thần đã đi đâu? Trả lời được câu hỏi này thì nhiều câu hỏi khác cũng sẽ sáng tỏ theo.

Kaga suy đoán rằng có thể ông ta nhờ đền thờ nào đó hóa vàng giúp. Hóa vàng là nghi thức thường thấy ở các đền thờ, theo đó người ta đốt ra tro những lá bùa hộ mệnh hoặc bùa may mắn, và nhiều khi đốt cả hạc giấy. Nghĩ thế nên từ sáng nay hai thanh tra đã đi một vòng các đền trong cụm Thất Phúc Thần. Trước khi đến đền Suitengu, họ ghé vào đền Koami, nhưng không nghe tin có ai cúng hạc giấy hay ủy thác hóa vàng giúp cả.

“Ngôi đền Takeaki chủ đích đến lễ là đền Suitengu... Giờ đã khẳng định được điều này chưa nhỉ?”

“Chưa khẳng định được gì cả. Phải tìm cho ra bằng chứng Takeaki chính là người đặt hạc giấy ở Suitengu đã.”

“Nhưng hạc giấy bị đốt thành tro cả rồi, lấy đâu ra bằng chứng nữa đây? Hơn nữa, hiện giờ có một điều không thể chối cãi, đó là đám hạc ở đền này có cùng đặc trưng với đám bạc Takeaki mang đến đền Kasama Inari. Tuy rằng màu sắc khác nhau, nhưng đó là tại mỗi tháng thay một màu thôi.”

“Mấu chốt đấy. Sao mỗi tháng phải thay một màu?”

“Cũng có thể chẳng mang ý nghĩa gì đặc biệt. Để gom ngần ấy giấy cùng màu thì khá nhọc công nhỉ?”

Kaga chợt dừng chân, “Giấy à? Shuhei này, nếu là cậu thì cậu sẽ làm thế nào? Khi muốn gấp hạc cậu mua giấy đâu?”

“Giấy ở đâu chẳng có. Cửa hàng tiện lợi cũng bán đầy giấy để gấp các thứ.”

“Tốt. Giờ lượn qua những chỗ ấy xem sao."

Rời khỏi đền thờ, hai anh em đi lùng khắp xung quanh. Trông thấy một cửa hàng văn phòng phẩm, họ bước vào hỏi thăm và được cho xem rất nhiều kiểu giấy để gấp. Chỗ này có cả bộ sản phẩm gồm một trăm tờ đồng màu lẫn những tập giấy pha trộn nhiều màu sắc khác nhau. Kích cỡ và chất giấy vô cùng đa dạng. Sau khi mua đại diện mỗi mẫu một sản phẩm, họ ra khỏi cửa hàng.

“Mua làm gì đây? Anh định làm gì nữa?” Matsumiya thắc mắc, tay khệ nệ ôm một bọc đầy giấy. Dù chỉ là giấy thôi nhưng số lượng lên đến hàng trăm tờ thế này thì cũng khá là nặng.

“Rõ quá còn gì. Để gấp hạc giấy.”

"Hử?"

“Chỗ này được đấy.” Kaga lại trước một quán ăn gia đình.

Mặc kệ ánh nhìn không mấy thiện cảm của cô phục vụ, Matsumiya và Kaga cứ hí hoáy gấp hạc. Phải hai chục năm rồi họ chẳng đụng đến mấy trò gấp giấy thế này, nhưng vẫn chưa quên cách gấp.

Họ gấp được vài con và tiện thể ăn trưa luôn trong quán, xong xuôi thì quay lại đền Suitengu lần nữa để đưa cho nhân viên hành chính ban sáng xem những con hạc thành phẩm.

“Aaaa, cái này là giống nhất, kiểu giấy thì từa tựa...” Nhân viên giơ lên một con hạc bằng giấy Nhật. Đây là hạc Matsumiya gấp. “Nhưng kích cỡ hơi khác một chút, đám hạc đó bé hơn, có lẽ chỉ to bằng con này thôi.” Nhân viên vừa nói vừa cầm một con hạc khác gấp bằng giấy vuông có cạnh 10 phân.

Matsumiya và Kaga đưa mắt nhìn nhau. Trong cửa hàng văn phòng phẩm ban nãy họ vào không có giấy Nhật để gấp nào mà chiều dài cạnh là 10 phân, hầu hết giấy gấp được bán ở đây đều có cạnh 15 phân.

“Giấy Nhật hình vuông cạnh 10 phân à? Manh mối đáng kể đấy.” Vừa bước qua những bậc thang dẫn từ sân đền xuống phố, Kaga vừa nhận xét. “Takeaki làm việc ở khu Shinjuku, nếu muốn mua giấy gấp thì có thể ghé vào mấy tiệm bách hóa gần đấy nhỉ? Đến hỏi thử vài tiệm đi, biết đâu lại mò đúng chỗ...”

“Tiệm bán giấy Nhật?” Matsumiya lẩm bẩm, rồi suýt bước hụt cầu thang vì một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, “Ái chà!”

“Có chuyện gì thế? Cậu không sao chứ?”

“Anh Kyo, em biết một chỗ. Tiệm bán giấy Nhật ấy. Cũng gần đây thôi.”

“Gần đây? Ở đâu?”

“Quán mì soba mấy hôm trước chúng ta ghé qua... Hồng Mai Am thì phải. Gần Hồng Mai Am có một tiệm chuyên giấy Nhật.”

Kaga mở to mắt, giơ ngón tay chị chỉ Matsumiya rồi gật đầu, “Đi!”

Do quá sốt ruột nên dù đoạn đường rất ngắn, hai anh em vẫn quyết định bắt taxi. Nhưng trước hết phải xử lý đống giấy gấp đã. Đúng lúc này một phụ nữ dẫn con từ sân đền đi xuống. Hai người liền chạy đến giải thích và nhờ cô nhận giúp số giấy còn lại. Cô hồ hởi nhận khiến họ cũng vui lây.

Cửa tiệm chuyên giấy Nhật nằm ở Cụm 3 Nihonbashi Honcho, tại tầng một tòa nhà đối diện đường Showa, các tầng bên trên là văn phòng của nhiều công ty 31 . Bước qua cửa kính ở tiền sảnh, nhìn sang bên phải sẽ thấy khu trưng bày giấy thủ công, trên tường trang trí nhiều tấm bảng mô tả các công đoạn để làm ra giấy Nhật. Theo bảng chỉ dẫn thì trên tầng hai có phòng triển lãm đặc biệt, bảo tàng tư liệu lịch sử và một góc trưng bày nghệ thuật.

Cửa tiệm rất rộng rãi, chủng loại hàng hóa đa dạng, không chỉ giấy Nhật suông mà còn cả các mặt hàng chế tác từ chất liệu này. Chẳng dễ gì tìm ra giấy gấp trong cả rừng sản phẩm ở đây. Matsumiya bèn hỏi thăm cô nhân viên đứng gần đấy. Cô ta liền tươi cười mang ra một sản phẩm có tên “Hòa Chỉ Thập Sắc” 32 , bên ngoài có ghi “Giấy xeo thủ công”. Sản phẩm được xếp thành bộ một trăm tờ với chiều dài cạnh 10 phân, cứ mười tờ một xấp, thứ tự màu lần lượt là hồng, đỏ, cam, nâu, vàng, xanh lục, xanh nước biển, xanh da trời, tím sẫm, tím nhạt. Giá gồm thuế là 1050 yên/bộ.

“Chuẩn rồi.” Matsumiya đưa cho Kaga xem. “Có lẽ ông ta mua mười bộ thế này rồi chia ra các tập một trăm tờ cùng màu để gấp hạc, phải thế không nhỉ?”

Kaga gật đầu, quay sang cô nhân viên, “Có khách nào từng đến đây và mua số lượng lớn giấy gấp loại này không? Tầm nửa năm trước ấy?” Vừa hỏi Kaga vừa rút phù hiệu cảnh sát ra.

Cô nhân viên bỗng dưng bối rối, đáp vội “Vui lòng chờ giây lát” rồi ba chân bốn cẳng chạy đi.

Matsumiya nhìn xuống sản phẩm có tên Hòa Chỉ Thập Sắc lần nữa. Giấy mỏng và nhẹ đến độ khó mà tin bên trong chứa đến một trăm tờ. Các cạnh giấy xếp hơi lệch nhau để người mua nhìn được tất cả các màu. Trông dãy màu rực rỡ, Matsumiya bỗng có cảm giác thật tiếc khi đem ra để gấp.

Cô nhân viên quay lại cùng một phụ nữ lớn tuổi.

“Các cậu có thắc mắc gì đó về sản phẩm giấy gấp của chúng tôi phải không?” Bà cất tiếng.

Kaga lặp lại câu hỏi ban nãy. Nghe xong, người phụ nữ chậm rãi gật đầu.

“Tôi nghĩ là có. Không ít khách đến đây mua sản phẩm với số lượng lớn.”

“Người đàn ông này thì sao? Ông ta ghé vào đây bao giờ chưa?” Kaga chìa ảnh Takeaki cho bà ta xem.

Nét mặt người phụ nữ thoáng thay đổi. Bà chớp chớp mắt, nhìn từ Kaga sang Matsumiya, “Rồi, đúng là người này từng đến đây. Chính xác thì ông ta mua mười bộ đấy.”

Matsumiya bất giác nghe người nóng bừng lên.

“Có phải tầm nửa năm trước không?” Kaga bình thản xác nhận lại.

“Đúng. Ông ấy đã rất mất công, thành ra tôi còn ấn tượng.”

“Bà nói 'mất công', là sao?”

“Lần đầu đến mua thì tiệm chúng tôi không đủ số lượng. Chúng tôi phải hẹn ông ấy một tuần sau quay lại.”

Kaga gật đầu, “Tôi hiểu rồi. Rất cảm ơn bà.”

Hai người mua một bộ Hòa Chỉ Thập Sắc rồi rời khỏi tiệm, quay lại đền Suitengu lần nữa. Dọc đường đi, họ băng qua đền Takarada Ebisu.

“Có phải Takeaki tình cờ tìm thấy tiệm bán giấy Nhật trong lúc đi viếng cụm đền Thất Phúc Thần không nhỉ?” Matsumiya thắc mắc. “Nếu đúng, tức là ban đầu ông ta chưa định dùng hạc giấy để cầu khấn. Sao giữa chừng ông ta lại nảy ra ý tưởng đó hả?”

“Chưa chắc đã có ý nghĩa gì sâu xa. Hứng thú nhất thời chăng?”

“Hứng thú nhất thời, mà cặm cụi gấp cả trăm con hạc giấy? Lại còn tháng nào cũng vậy?”

“Ờ ha..."

Trở lại đền Suitengu, họ đưa những con hạc gấp bằng giấy Hòa Chỉ Thập Sắc ra. Nhân viên hành chính đặt con hạc vàng lên tay, nheo mắt quan sát.

“Chính nó đấy. Không sai đâu. Giống hệt những con hạc khi ấy.”

Nghe khẳng định, Matsumiya và Kaga nhìn nhau gật đầu.

“Vậy là đã rõ, người mang hạc giấy đến đặt ở đền này chính là Takeaki. Suitengu đúng là nơi ông ta chủ đích đến lễ.” Matsumiya chạy ra sân đền và ngó vào chính điện thêm lần nữa.

“Suy luận thế liệu đã thỏa đáng chưa nhi? Tại sao Takeaki bỗng dưng trở thành người sùng đạo...” Giọng Kaga vẫn gợn chút băn khoăn. Suitengu nổi tiếng là nơi cầu sinh nở thuận lợi. Takeaki đến lễ đền này để cầu xin cho ai đây?

Chính điện chìm trong bầu không khí trang nghiêm, phía trước là khu rửa tay có mái che. Theo lời Kaga thì khách đến viếng phải thực hiện nghi thức thanh tẩy miệng và tay ở chỗ này trước khi vào tham bái.

Ở bên phải chính điện có quầy hàng trưng bày những lá bùa hộ mệnh và bùa cầu duyên.

Sẵn tiện có cô bán hàng ở đấy, Matsumiya tranh thủ đưa ảnh Takeaki cho cô ta xem. Cô bán hàng nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi bảo hình như từng trông thấy người giống như vậy, nhưng cũng có thể chỉ là cảm giác thôi. Điều này không có gì lạ, suy đến cùng ngày nào họ chẳng trông thấy nườm nượp khách đến khách đi.

Bên trái chính điện có tượng đồng cho mẹ và chó con, xung quanh là những hình bán cầu khắc mười hai con giáp. Nghe bảo xoa tay vào con giáp năm mình sinh sẽ gặp may mắn. Nhưng có vẻ nơi được xoa nhiều nhất lại là đầu con chó con vì chỉ mỗi mình chỗ ấy ánh lên màu vàng bóng nhẫn. Gần đó có nhóm khách lễ đền gồm một nam hai nữ, người đàn ông và một trong hai người phụ nữ đã khá lớn tuổi, người phụ nữ còn lại thì bụng dưới nhô ra, hẳn là đang mang thai. Xem ra cô là con gái của hai ông bà. Trong cả ba đều tràn trề hạnh phúc.

Nhìn gia đình họ, Matsumiya chợt nhớ đến một phụ nữ khác, “Có khi nào Takeaki đến đây để cầu nguyện cho Kaori không?” Chưa dứt lời đã tự phủ nhận. “Không, không thể nào. Nếu đúng thế thật thì giữa Takeaki và Fuyuki phải có mối quan hệ rất thân thiết, như vậy lại trái ngược với suy luận từ trước đến giờ.”

“Cậu bảo suy luận từ trước đến giờ, là suy luận gì vậy?” Kaga chất vấn. “Đó đều chỉ là kịch bản được tùy tiện dựng lên dựa trên kết quả đã điều tra, không hơn không kém. Không cần phải bận tâm đến nó. Quan trọng là tìm ra sự thật thôi.”

“Nói vậy nghĩa là, anh Kyo cũng cho rằng Takeaki đến lễ đền này với mục đích cầu nguyện cho Kaori hay sao?”

“Khả năng đó không hẳn bằng không, tuy nhiên, cậu quên mất một chi tiết quan trọng.”

“Là gì?”

“Kaori bảo cô ta mang thai mới ba tháng, còn Takeaki bắt đầu lễ Thất Phúc Thần từ trước đấy cơ mà.”

“À...” Đúng thế thật, Matsumiya đâm bực với sự lơ đễnh của bản thân.

“Trước hết hãy làm theo cách sơ khai nhất, là thử nghe cảm tưởng của gia đình ông ta xem sao.” Kaga bước về phía cổng đền.

***

Đám người đáng ngờ đã thôi lảng vảng quanh nhà Aoyagi. Chương trình chuyện phiếm truyền hình cũng gần như dừng đưa tin về vụ giết người ở cầu Nihonbashi. Vì nghi phạm đã qua đời nên dư luận nghiễm nhiên coi như vụ việc đã ngã ngũ. Chắc phía nhà đài nhận định rằng việc che giấu tai nạn lao động chẳng phải tội ác gì quá ghê gớm, khó mà tiếp tục khai thác để làm mồi nhử thu hút sự chú ý của khán giả thêm nữa.

Matsumiya bấm chuông liên lạc nội bộ. Người trả lời là Fumiko, nghe Matsumiya xưng tên, bà tỏ rõ thái độ khó chịu, nhưng vẫn mở cửa cho họ.

Như lần trước, hai người đi thẳng vào phòng khách, Kaga ngồi xuống trước rồi đến Matsumiya. Mặc dù họ bảo không cần nước nôi nhưng Fumiko vẫn mang trà ra mời, chính là loại trà hôm nọ.

“Hôm nay các anh đến đây có việc gì?” Fumiko hỏi, mắt nhìn xuống.

“Chúng tôi mới nghe được một chuyện.” Kaga vào đề. “Hình như hồi còn sống, ông nhà đã đề cập đến việc quanh ông có ai đấy sắp sinh em bé. Bà có nhớ ra được bất kì chi tiết nào liên quan không?”

Fumiko lộ vẻ hoang mang, “Sinh em bé... á?”

“Vâng. Đại khái là ông nhà có kể với bà rằng ai đó sắp sinh em bé không?”

Kaga tạm thời chưa cho Fumiko biết việc Takeaki đi lễ Thất Phúc Thần. Ông ta đã có lý do để giấu thì anh không thể tùy tiện nói khơi khơi ra được.

“Chà...” Fumiko nghiêng đầu nghĩ ngợi. “Hiện giờ họ hàng chẳng ai sắp sinh em bé. Người quen cũng không... Tôi chưa từng nghe ông ấy đả động gì đến chuyện sinh nở cả.”

“Thế tương tự sinh nở thôi cũng được, gần đây ông bà có đề cập đến không? Giả dụ nhà ai muốn có con hay cặp đôi nào đó khó có con?”

Fumiko vẫn giữ vẻ hoang mang, xem chừng cố lục tung kí ức nhưng vẫn không nhớ ra nổi.

“Xin lỗi.” Cuối cùng bà buông xuôi. “Thật tình tôi không nhớ ra gì cả.”

“Vậy à? Thôi không sao. Cũng chưa thể quả quyết chuyện này liên quan đến án mạng, tạm thời chúng tôi chỉ muốn xác nhận một chút...”

“Các anh này, không phải vụ án đã khép lại rồi sao? Cái người tên Yashima Fuyuki kia cũng đã chết, còn điều tra cái gì nữa?”

Kaga không trả lời ngay, chi nói “Mời bà” rồi vươn tay cầm tách trà nóng, chậm rãi nhấp một ngụm, đoạn buông tiếng thở dài, “Đứng từ góc độ gia quyến nạn nhân, không phải bà vẫn thấy còn nhiều điểm chưa thỏa đáng hay sao? Cứ để sự vụ khép lại trong khi mọi chuyện còn lơ lửng? Bà chấp nhận được ư?”

“Không... nhưng...” Fumiko cúi đầu, xoa hai lòng bàn tay vào nhau.

Đúng lúc đó họ nghe lịch kịch ngoài hành lang. Có tiếng chân bước, rồi cửa phòng khách bật ra. Yuto phăm phăm tiến vào, nhìn thấy Matsumiya thì từ từ dừng lại y như một pha quay chậm. Có vẻ lúc cởi giày cậu ta không nhận thấy còn có giày lạ nữa.

“Chúng tôi lại đến làm phiền gia đình.” Kaga lên tiếng. Matsumiya cũng khẽ cúi đầu chào.

Yuto hất cằm trưng ra bộ mặt chống đối rồi đi thẳng vào nhà bếp. Ở phòng khách có thể nghe thấy tiếng tủ lạnh mở ra đóng lại, Yuto quay vào với chai coca trên tay, mở nắp rồi tu thẳng từ chai, sau đó quay sang nhìn Matsumiya và Kaga.

“Này, mấy người còn điều tra cái gì nữa hả?”

“Yuto, con ăn nói cho đàng hoàng vào.” Fumiko quở trách.

“Không sao đâu.” Kaga xoa dịu rồi ngẩng lên nhìn Yuto. “Cảnh sát thì cũng giống những người làm công ăn lương khác thôi, không thể cãi lại chỉ thị của cấp trên được.”

“Hừm. Kể ra hai anh xui xẻo thật nhỉ, tự dưng bị phân công cho một vụ tẻ ngắt.”

“Tẻ ngắt?” Matsumiya liền phản ứng. “Tẻ ngắt chỗ nào? Tẻ ngắt thế nào?”

“Thì đấy, chẳng phải vụ này không có to tát hay sao? Che giấu tai nạn lao động nhi? Bố tôi đã hành động tồi tệ, nên bị nạn nhân của hành động đó đâm chết, chuyện chỉ có vậy, đáng lẽ chẳng ồn ào thế này. Khổ nỗi kiểu chết không được bình thường, quá gây chú ý, đến độ truyền thông phải nhảy vào mổ xẻ tùm lum, khiến cảnh sát không dám điều tra một cách sơ sài qua loa. Phải không?”

“Chết kiểu nào thì cảnh sát vẫn phải tận tình điều tra thôi.”

“Thật á? Giả sử chết ở nơi khuất nẻo chẳng phải sẽ khác hay sao? Nhưng ông ấy lại nằm xải lai ngay giữa cầu, sao lại chết kiểu đấy nhỉ?” Yuto lắc lắc chai nước ngọt cầm trên tay.

Matsumiya chợt muốn đấm một phát vào bộ mặt nhợt nhạt của cậu ta, nhưng cố kiềm chế, “Trước tiên, để tôi nói cho cậu hay, nơi bố cậu chết là bệnh viện, không phải trên cầu. Hơn nữa, ông ấy không nằm xãi lai, mà đứng tựa vào bệ tượng kỳ lân.”

“Kỳ lân?” Yuto cau mày ngỡ ngàng.

“Đoạn chính giữa cầu Nihonbashi có trang trí tượng kỳ lân, kỳ lân có cánh. Ông Takeaki đứng tựa vào tượng rồi cứ thế lịm đi. Một cảnh sát ở gần đây đã phát hiện ra vì thấy biểu hiện không ổn. Chắc cậu biết rồi, bố cậu bị đâm cách đó rất xa. Vẫn chưa tìm ra lý do vì sao ông ta di chuyển lên cầu.”

“Hừm!” Yuto trưng ra vẻ mặt ngán ngẩm, tiếp tục tu chai coca. “Sao cũng được, nói thế nào thì cũng bị giết rồi, nhưng đáng ra không nên gây phiền phức cho những người ở lại như chúng tôi chứ.”

“Yuto...” Giọng Fumiko vang lên sắc lẻm. Chắc cũng có chút tác dụng cảnh cáo, vì Yuto đanh mặt lại, rời khỏi phòng khách với chai nước ngọt vẫn cầm trên tay. Sau đó là tiếng chân vọng xuống từ cầu thang.

“Xin lỗi các anh.” Fumiko nói. “Vì chuyện của bố mà thằng bé bị xung quanh nói ra nói vào suốt, cho nên...”

Matsumiya cũng có thể hình dung ra được. Chẳng may mà có người nhà qua đời một cách bất thường thì cho dù bao nhiêu năm tháng trôi qua đi nữa vẫn sẽ bị xầm xì thế này thế khác. Bản thân Matsumiya đã từng rơi vào trường hợp tương tự.

“À nhân tiện,” Kaga lên tiếng. “Ông nhà có không gian cá nhân nào kiểu như thư phòng tại gia không?”

Fumiko lắc đầu, “Không có. Chồng tôi hầu như không mang việc ở công ty về nhà bao giờ, nếu cần đọc sách hoặc viết lách chút định thì ông ấy làm luôn ở đây thôi.”

“Những vật dụng phục vụ cho việc viết lách để ở đâu?”

“Ở đằng kia.” Fumiko trỏ về phía tủ thấp kê sát tường. “Tất cả đều đựng trong ngăn kéo đó.”

“Chúng tôi xem qua được không?”

“Vâng, các anh cứ tự nhiên.”

Thấy Kaga xỏ găng đứng dậy, Matsumiya cũng lấy găng trong túi ra.

Hai anh em cùng kiểm tra ngăn kéo, xem có dấu vết nào của Hòa Chỉ Thập Sắc hay không. Nếu lời kể của nhân viên hành chính đền Suitengu là chính xác thì Takeaki mới dùng được sáu trăm tờ giấy gấp mà thôi. Số còn lại hẳn vẫn cất giữ đâu đó.

Tuy nhiên, đúng như dự đoán, họ không tìm thấy một mảnh giấy gấp nào. Xem ra Takeaki gấp hạc ở nơi khác chứ không phải ở nhà, Matsumiya và Kaga quyết định kết thúc chuyến thăm. Khi dừng ở hành lang để chào chủ nhà, họ thấy có người đứng bên trong nhìn ra. Là một cô bé có đôi mắt to tròn trông rất ấn tượng. Hẳn là Haruka, con gái nhà Aoyagi.

“Con về rồi đấy à. Đây là hai anh thanh tra...”

Mặc cho Fumiko giới thiệu, Haruka chẳng thèm nhìn Matsumiya và Kaga, cứ lẳng lặng chạy thẳng lên cầu thang.

“Các anh thông cảm cho.” Một lần nữa Fumiko lại phải xin lỗi.

Rời khỏi nhà Aoyagi, Matsumiya mới đi được vài bước đã lại ngoái đầu nhìn.

“Sao thế?” Kaga hỏi.

Matsumiya lắc đầu “Không có gì”, rồi sải chân bước tiếp.

Vụ này vẫn chưa thể kết thúc, còn nhiều vấn đề chưa giải quyết thỏa đáng. Một lần nữa, suy nghĩ ấy lại hiện lên trong đầu Matsumiya.