Chương 20
Sáng hôm sau, bản báo cáo với nội dung “Đã tìm ra nơi Yashima Fuyuki đến phỏng vấn” được trình bày chính thức trong cuộc họp điều tra. Nội dung thì Matsumiya và Kaga đã nghe sơ lược đêm qua, sau khi trở lại văn phòng. Nơi Fuyuki đến phỏng vấn là một công ty ở Kyobashi, tên Stockhouse, chuyên kinh doanh đồ gia dụng và nội thất thủ công. Stockhouse cách rạp chiếu phim họ xem chi hơn mười phút đi bộ.
“Công ty này có quy mô rất nhỏ, một giám đốc và ba nhân viên. Phòng làm việc kiêm phòng trưng bày sản phẩm nằm trên tầng hai một tòa nhà, nghe bảo thông báo tuyển dụng vốn là dán ở cửa vào tầng một. Sở dĩ nói nghe bảo là bởi nó bị xé đi trước khi chúng tôi đến nơi. Nhưng có người cho biết từng trông thấy thông báo dán đấy thật, thành ra để chắc ăn chúng tôi vào tòa nhà hỏi thăm tất cả các công ty và văn phòng, kết quả biết được Fuyuki từng đến công ty trên.” Nagase chậm rãi kể. “Đầu tiên là, vào tầm 7 giờ tối trước hôm xảy ra án mạng, Fuyuki vào công ty này để tìm hiểu về thông tin tuyển dụng. Tuy nhiên lúc ấy văn phòng chỉ còn duy nhất một nhân viên. Người này gọi cho giám đốc và nhận được chi thị Bảo 6 giờ chiều mai quay lại'', nên truyền đạt nguyên văn cho Fuyuki. Thế là hôm sau, hơn 6 giờ, Fuyuki quay lại và được gặp trực tiếp giám đốc.”
Tình hình diễn ra gần giống suy luận của Kaga, chỉ có một điểm ngoài dự đoán, là nơi ứng tuyển không phải quán xá nhà hàng mà là công ty chuyên đồ gia dụng nội thất. Tuy nhiên theo Kaori mô tả thì Fuyuki không phải tạng người phù hợp với kiểu công việc thường xuyên tiếp xúc khách hàng, hắn chọn làm ở chỗ này cũng hợp lý thôi.
Phòng trưng bày của Stockhouse có một khu vực không cho đi giày dép. Fuyuki cố công lục tìm đôi tất không thủng có lẽ là do đã tính đến việc phải cởi giày ra.
“Theo lời giám đốc thì Fuyuki đã hiểu sai về nội dung công việc, cuối cùng không được nhận vào làm.” Nagase tiếp tục báo cáo.
“Hiểu sai là sao?” Phó phòng Phòng 1 chất vấn với vẻ cau có.
“Stockhouse sắp tổ chức một sự kiện, cần đến nhân viên thời vụ. Họ đã nhờ chỗ quen biết tìm người giúp nhưng vẫn thiếu một ít nên mới dán thông báo tuyển dụng. Trong khi đó nguyện vọng công việc của Fuyuki lại là sản xuất đồ gia dụng toàn thời gian.”
“Ra vậy. Nhưng sao đến tận bây giờ phía công ty ấy chưa hề trình báo gì với cảnh sát? Họ không thể không biết về vụ án này, đúng chứ?”
“À, họ bảo tại không nhận ra.”
“Nghĩa là thế nào?”
“Người tiếp chuyện chúng tôi là giám đốc, ông ta bảo có biết về án mạng Nihonbashi, nhưng lại không nghĩ thanh niên gặp hôm ấy là kẻ bị tình nghi. Fuyuki đến phỏng vấn chớp nhoáng rồi về ngay, nên ông ta chẳng kịp nhớ tên, vả lại chỉ xem lướt lướt tin tức trên mạng, chưa có dịp nào nhìn thấy ảnh chân dung của Fuyuki.”
“Thời buổi này có rất nhiều người kiểu ấy.” Ishigaki quay sang phân trần với phó phòng. “Bọn họ chẳng đọc báo bao giờ. Thật ra trên mạng cũng có đăng ảnh Fuyuki, nhưng có lẽ tại kích thước hơi bé, nếu không phóng to thì khó mà nhìn rõ.”
Phó phòng gật đầu nhưng mặt vẫn khó đăm đăm.
“Ngoài ra, còn một chi tiết nữa.” Nagase vừa ngó vào sổ tay vừa tiếp tục trình bày. “Theo giám đốc kể thì trông Fuyuki khi ấy rất tuyệt vọng, ông ta bèn mủi lòng mách nước, Nếu muốn làm về gia dụng nội thất thì cách đây một quãng cũng có tiệm kinh doanh cùng ngành nghề với chúng tôi, hay cậu sang đó hỏi thăm xem!”
Chỗ ông ta giới thiệu là công ty Gia dụng Azuma nằm gần cầu Edo.
Nghe đến đây, phòng họp xôn xao hằn lên. Chính Matsumiya cũng rất kinh ngạc vào lần đầu nghe thấy thông tin này.
“Edo?” Phó phòng không khỏi cao giọng. “Đó chẳng phải nơi có hiện trường vụ án hay sao?”
“Đúng ạ. Chúng tôi đã sang hỏi thăm, nhưng bên Azuma trả lời không làm gì có chuyện Fuyuki đến phỏng vấn. Vì hôm đó văn phòng họ đóng cửa lúc 6 giờ rưỡi. Báo cáo hết.” Nagase kết thúc và ngồi xuống ghế.
Phó phòng chưng hửng thấy rõ, đưa tay gãi gáy, “Tóm lại là sao nhỉ? Fuyuki không hề hẹn gặp nạn nhân ư?”
“Về mặt thời gian, có thể thấy khả năng hai người hẹn nhau là rất thấp.” Ishigaki lý giải. “Fuyuki khó lòng xác định mình phải nán lại ở chỗ tuyển dụng đến mấy giờ, không lý nào lại hẹn trước được. Và cũng không có chuyện thông báo để thay đổi thời gian gặp mặt, vì lịch sử điện thoại của hắn không có dấu vết nào về việc liên lạc với Takeaki.”
“Thế thì họ gặp nhau kiểu gì?”
“Còn một khả năng, là tình cờ chạm mặt.”
“Tình cờ?”
“Theo như một báo cáo trước đây, nạn nhân đi lễ Thất Phúc Thần rất nhiều lần. Hôm án mạng ông ta cũng đi lễ. Biết đâu lúc đến gần cầu Edo thì ngẫu nhiên chạm mặt Fuyuki đang đi về phía Gia dụng Azuma...”
“Và sau đó cùng nhau đi cà phê?”
“Giả thuyết này không gây mâu thuẫn về mặt thời gian, nhưng sẽ lúng túng ở chỗ tại sao Fuyuki cầm theo con dao.”
Mặt phó phòng lại sa sầm, “Con dao? Lại còn thế nữa?”
“Nếu Fuyuki chỉ tình cờ gặp Takeaki, thì chẳng có lý do gì phải thủ sẵn dao cả.”
“Nhỡ để phòng thân thì sao?” Phó phòng lẩm bẩm.
“Phòng thân á?” Ishigaki phản ứng lại với giọng rất khē.
Cuộc họp kết thúc mà chẳng đưa ra được bất kì kết luận nào. Riêng Ishigaki và Kobayashi vẫn nán lại để trao đổi gì đó với phó phòng. Chắc là liên quan đến con dao, Matsumiya thầm đoán.
Đúng lúc ấy, một điều tra viên trẻ tuổi hấp tấp bước vào phòng họp, tiến thẳng đến chỗ nhóm Ishigaki và thì thầm một hồi. Sắc mặt mấy người đàn ông đồng loạt tối sầm, đứng từ xa cũng nhận ra điều đó.
Ishigaki đảo mắt nhìn khắp phòng rồi dừng lại ở Matsumiya, cất tiếng gọi. Matsumiya vừa tiến về phía đội trưởng vừa hỏi “Việc gì thế ạ?”, nhưng Ishigaki không trả lời mà chỉ vẫy tay ra hiệu đến gần. Matsumiya tuân theo.
“Phiền cậu và Kaga đến nhà nạn nhân ngay bây giờ giúp tôi nhé.”
“Có chuyện gì ạ?”
Ishigaki gật đầu với vẻ thiểu não, “Nghe bảo sáng nay con gái nạn nhân tự cắt cổ tay.”
“Hả?” Matsumiya bật thốt.
“Đã được đưa đi viện băng bó. Vết thương không quá nghiêm trọng nhưng phía bệnh viện vẫn quyết định báo với cảnh sát, nhờ thế thông tin mới đến tại chúng ta. Nghe bảo bây giờ về nhà rồi. Các cậu cứ đến xem tình hình thế nào giúp tôi.”
“Tuân lệnh.”
Matsumiya quay ra kể với Kaga. Kaga nín thở, xem chừng cũng quá sửng sốt.
“Cái con bé đó, hôm qua nhìn lướt qua nó em đã có linh tính lạ lùng rồi.” Matsumiya phát biểu cảm tưởng trong lúc đi bộ ra ga. “Là thân nhân người bị hại mà lại bị giày vò nghi kị còn gì...”
“Án mạng cũng giống tế bào ung thư, từ chỗ nhiễm ban đầu sẽ loang dần ra xung quanh. Dù bắt được hung thủ, khép lại hồ sơ, cũng không dễ gì chặn đứng lây lan.”
Matsumiya vừa lắng nghe giọng nói trầm thấp của Kaga âm vang trong lòng mình, vừa thầm tán thành nhận xét của anh.
Hệt như hôm qua, quanh nhà Aoyagi vẫn vắng lặng như tờ. Nhưng xe cứu thương mới xuất hiện không lâu. Nghe còi hụ inh ỏi, hẳn hàng xóm đều tò mò mở cửa sổ hóng hớt. Trông thấy con gái Takeaki được cáng ra khỏi nhà, chắc hẳn họ đã thả cho trí tưởng tượng tha hồ bay bổng. Chỉ mong đừng lan rộng thành tin thất thiệt gây tổn hại cho nhà người ta, Matsumiya thầm nghĩ.
Như thường lệ, họ ấn chuông liên lạc nội bộ. Những tưởng Fumiko đáp lời, nhưng tiếng “Ai đấy” lại là giọng nam trẻ tuổi. Có lẽ là Yuto.
Matsumiya giới thiệu tên, trình bày mục đích là đến hỏi thăm tình hình Haruka. Sau một thoáng im lặng, giọng cộc lốc vọng ra, “Mời vào.”
Hai người vào đến thềm nhà thì cửa mở, Fumiko xuất hiện. Mắt bà sưng đỏ, còn ngấn lệ, gò má sắt lại.
“Xin lỗi vì liên tục quấy rầy nhà mình.” Matsumiya cúi thấp đầu. “Lần này là vì nghe tin con gái bà...”
“Haruka uống thuốc và hiện đang ngủ, chắc không tiếp chuyện các anh được đâu...”
“Trao đổi với bà là đủ rồi. Xin bà cho phép chúng tôi tìm hiểu tình hình.”
“Thế thì mời các anh.”
“Chúng tôi xin phép.” Hai thanh tra bước vào nhà. Trên sàn hành lang có một túi thể thao nằm chỏng chơ. Chắc là của Yuto.
Cậu ta cũng có mặt trong phòng khách. Mà không, nói chính xác hơn là cậu ta có mặt trong căn phòng kiểu Nhật ăn thông sang phòng khách, trong tư thế ngồi xếp bằng trước di ảnh của Takeaki, chẳng buồn đưa mắt nhìn Matsumiya và Kaga.
“Yuto, mày đi học ngay cho mẹ. Có mẹ ở nhà lo cho em là được rồi.” Fumiko giục con trai.
“Hôm nay thì khỏi. Ban nãy gọi điện đến trường con đã báo có thể hôm nay sẽ không đi học rồi.”
“Nhưng...”
“Con đã bảo không sao mà. Mặc kệ con đi!” Yuto khoanh tay lại, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào di ảnh của bố.
Matsumiya và Kaga ngồi xuống sofa. Thấy Fumiko nhấp nhổm vào bếp, Kaga vội ngăn lại, “Bà đừng bận tâm, chúng tôi hỏi xong là đi ngay thôi.”
Fumiko buông mình xuống ghế với vẻ mặt ủ rũ, “Hồi sáng, mãi mà không thấy Haruka dậy, tôi thắc mắc nên chạy lên phòng con bé. Vào đến nơi thì, máu dính bê bết khắp giường... Haruka bấy giờ đã sắp lịm đi.”
“Cô bé cắt cổ tay bằng dao cạo hay cái gì?” Kaga hỏi.
“Dao rọc giấy. Tôi thấy nó rơi trên sàn. Chắc con bé đã cứa đi cứa lại nhiều lần, nên cổ tay nhằng nhịt vết thương.”
“Bấy giờ em nó còn tinh không?”
“Còn, nhưng khi tôi gọi thì nó không trả lời được, chỉ thổn thức khóc...”
“Đến bệnh viện băng bó xong thì sao? Em nó có nói gì với bà không?”
Fumiko yếu ớt lắc đầu, “Tôi vẫn ở suốt trong phòng con bé, tới tận lúc hai anh đến, nhưng cũng chưa kịp trò chuyện.”
“Tại sao em nó cắt cổ tay, bà có nghĩ ra không?”
Fumiko thở dài, “Nguyên nhân trực tiếp thì tôi không rõ, nhưng có vẻ con bé lâm vào tình thế rất khó khăn ở trường vì chuyện của bố. Về đến nhà cũng tự nhốt mình trong phòng...”
Bộp, có tiếng động phát ra từ căn phòng kiểu Nhật. Hình như Yuto vừa đập mạnh tay xuống chiếu.
“Thật ngu ngốc. Hành động kiểu tự sát như thế khác nào thừa nhận bố mình đã làm việc xấu?”
Matsumiya trừng trừng nhìn Yuto, “Cậu ăn nói kiểu đó là không được đâu. Thử nghĩ một chút đến cảm nhận của em cậu đi.”
“Tôi thừa biết nó cảm nhận thế nào, vì chính tôi cũng đang phải đối diện với tình cảnh tương tự đây.”
Yuto đứng bật dậy, băng qua trước mặt Matsumiya và Kaga, ra khỏi phòng khách.
Sau khi tiếng bước chân dồn dập chạy lên cầu thang tắt hẳn, Kaga hỏi Fumiko, “Từ hôm qua đến sáng nay ở nhà mình có chuyện gì bất thường không?”
“Tất cả đều bình thường...”
“Hay cô bé biết thêm tin tức mới nào liên quan đến vụ án, qua internet hoặc ti vi chẳng hạn?”
Fumiko lắc đầu, “Dạo này chúng tôi cố tránh xem những tin tức kiểu ấy.”
“Có ai đến thăm nhà mình không?”
“Không. Ban nãy tôi nói rồi, chắc ai bàn ra tán vào ở trường con bé.”
Kaga im lặng gật đầu. Matsumiya ở bên lắng nghe, thầm thắc mắc tại sao Kaga phải hỏi những câu như thế. Trong tình hình hiện tại cộng với biểu hiện của Haruka hôm qua thì có thể thấy hành vi cắt cổ tay chẳng có gì khó hiểu. Cô bé đang ở độ tuổi cực kì nhạy cảm mà.
Sau khi rời khỏi nhà Aoyagi, Matsumiya đem thắc mắc trên ra hỏi Kaga. Câu trả lời nhận được là, “Chẳng tại sao cả. Đơn giản là xác minh thôi.”
Matsumiya gọi cho Ishigaki để thông báo tình hình. Biết Haruka đã ổn, ông tỏ ra nhẹ nhõm phần nào.
“Thế cũng đỡ cho chúng ta. Chẳng may người nhà nạn nhân tự tử thành công thì báo đài lại quậy tung lên cho mà xem.”
“Cô bé vẫn ngủ li bì, việc theo sát cứ giao phó cho người nhà là ổn rồi. Giờ chúng em về văn phòng nhé.”
“Không, không cần về đầu. Giờ các cậu đi xác minh hành tung nạn nhân vào hôm xảy ra án mạng rồi sắp xếp lại trình tự giúp tôi.”
“Hành tung gì ạ?”
“Nói đơn giản là, tôi cần bằng chứng cho thấy Takeaki đi lễ Thất Phúc Thần vào ngày hôm ấy. Như đã đề cập trong cuộc họp sáng nay, nếu Fuyuki và nạn nhân không hề hẹn gặp từ trước thì nghĩa là họ tình cờ giáp mặt trên đường. Lý do Fuyuki có mặt ở khu vực Edo đã được làm rõ. Giờ phải xác minh phía Takeaki.”
“Ra thế!”
“Người tường tận nhất về hoạt động của Takeaki là các cậu. Cho nên, nhờ các cậu nhé.”
“Rõ, thưa sếp.”
Sau khi tắt máy, Matsumiya quay sang truyền đạt chỉ thị cho người đồng hành. Kaga nghiêng đầu nghĩ ngợi, trông có vẻ vẫn hoài nghi.
“Tình cờ giáp mặt trên đường ư? Ừ, chẳng phải không thể xảy ra.”
“Vậy con dao phải giải thích thế nào đây nhỉ? Tình tiết không hề ăn khớp với nhau.”
“Hắn là có nguyên cớ gì đấy. Thôi, cứ làm theo chỉ thị đã. Xác minh hành tung của Takeaki cũng là việc cần thiết.”
Hai người bắt tàu tuyến Hibiya để quay trở lại Ningyocho, tiếp đó rảo bước trên cung đường mà giờ họ đã thông thuộc đến mức chẳng cần bản đồ. Cung đường này tất nhiên là hướng đi đến cụm đền Thất Phúc Thần. Matsumiya và Kaga kiên nhẫn ghé vào các cửa hàng quanh đền để tìm kiếm lời chứng của những người có thể đã trông thấy Takeaki. Họ quay lại cả các hàng quán từng vào, phòng hờ lần trước người ta quên, giờ bỗng nhớ ra chuyện gì đấy.
Sau mấy tiếng đồng hồ cuốc bộ lòng vòng, hai người không thu thập được bất cứ thông tin nào cho thấy hôm bị giết Takeaki đi lễ Thất Phúc Thần.
“Có khi nào hôm ấy ông ta chỉ đến thẳng đền, chứ không đặt chân vào bất cứ chỗ nào khác cả?” Matsumiya tự dưng nghĩ ra khi đi ngang qua đền Takarada Ebisu. Bóng tối đang dần buông.
“Hoặc cũng có thể ông ta không đi lễ đền chăng?” Kaga lẩm bẩm.
“Sao lại thế được? Nếu không lễ đền thì có mặt ở khu vực Nihonbashi làm gì?”
“Chẳng biết. Nhưng mà, mọi khi đi lễ Thất Phúc Thần ông ta đều mang theo trăm con hạc giấy, hôm ấy thì chẳng có con hạc nào xuất hiện ở đền Suitengu cả.”
“Cũng phải có những lần ông ta đến mà không mang theo học chứ, nhất định là thế.”
Kaga lại trầm ngâm, vẻ mặt cho thấy chưa bị thuyết phục. Một lúc sau hai người ra đường Showa. Ở góc đường là tiệm chuyên giấy Nhật họ từng ghé qua, tầng một vẫn đang mở cửa.
Kaga chợt dừng chân, “Vào đây xem chút đi.”
“Hử? Hôm qua mới tới mà?”
Kaga chẳng thèm để ý đến thắc mắc của Matsumiya, cứ thế đi thẳng vào trong. Không còn cách nào khác, Matsumiya đành đuổi theo sau.
Cô nhân viên hôm qua tươi cười tiến đến chỗ họ, nhưng khuôn mặt lộ vẻ bất an, “Tôi có cần gọi quản lý ra đây không?”
“Không, không cần đâu. Chỉ là, cô cho chúng tôi xem bộ sản phẩm Hòa Chỉ Thập Sắc thêm lần nữa được không?”
“À, cái này ấy ạ?”
Kaga nhận lấy tập giấy và nhìn chằm chằm vào đó. Trông giống hệt tập giấy họ mua hôm qua.
“Có vấn đề gì với nó à?” Matsumiya thắc mắc.
“Xin lỗi, cô cho tôi hỏi,” Kaga quay sang nói với cô nhân viên. “Thứ tự màu các bộ có giống nhau không? Hay có bộ xếp khác đi?”
Vẻ bối rối hiện rõ trên gương mặt cô gái. “Anh vui lòng đợi một chút!” Dứt lời, cô lập tức mất hút vào bên trong.
Matsumiya nhìn ngắm và so sánh các bộ Hòa Chỉ Thập Sắc đang trưng bày. Tất cả được sắp xếp theo cùng một trình tự màu. Trên cùng là hồng, tiếp đến là đỏ, cam, nâu, vàng, xanh lục...
“Anh thấy băn khoăn gì à?”
Matsumiya vừa dợm hỏi thì cô nhân viên quay ra.
“Xin lỗi để anh đợi lâu. Đúng là dòng sản phẩm này chỉ có một loại như thế thôi.”
“Tôi hiểu. Cảm ơn cô nhiều.” Kaga trả tập giấy nãy giờ vẫn cầm trên tay về kệ hàng.
“Sao vậy?” Khi cô nhân viên đi ra xa, Matsumiya lại hỏi. “Thứ tự màu sắc thì liên quan gì ở đây?”
Kaga chầm chậm quay sang nhìn em họ, “Cậu còn nhớ thông tin nghe được ở đền Suitengu không? Hạc giấy đặt ở đấy lần đầu có màu gì?”
“Tất nhiên là nhớ chứ. Màu vàng.
“Đúng rồi. Như đã suy đoán, Takeaki mua mười bộ Hòa Chi Thập Sắc, lựa ra từng tập mười tờ cùng màu để gấp trăm con hạc. Cậu không nhận thấy có điều bất thường ở đây sao? Nếu là cậu thì cậu sẽ làm thế nào? Tập mười tờ đầu tiên trong bộ có màu hồng. Tập vàng thì nằm chính giữa. Sao phải có công chọn đúng cái màu kẹp giữa như thế?”
Matsumiya ngó Hòa Chỉ Thập Sắc lần nữa. Quả đúng như Kaga nhận xét.
“Việc bắt đầu từ màu vàng ắt phải có lý do. Phải thế không nhỉ?”
“Tôi nghĩ là phải. Nhưng lý do đó là gì?” Giọng Kaga có phần nặng nề.