← Quay lại trang sách

Chương 24

Khi Kaga gọi, Matsumiya đang trên đường đến chỗ người thứ tư. Lúc này là hơn 5 giờ chiều. Gần như chưa thu nhặt được bất cứ thông tin có ích nào từ ba người gặp trước. Mang tiếng là người quen của Fuyuki, nhưng giữa bọn họ với hắn ta chỉ là mối quan hệ của những người cùng làm bán thời gian tại một cửa hàng, lại còn trong khoảng thời gian rất ngắn. Sự tiếp xúc dừng lại ở mức trò chuyện chút ít với nhau khi phỏng vấn xong, dù cũng trao đổi số điện thoại và thư điện tử nhưng thực tế về sau hầu như chẳng ai liên lạc với ai.

Matsumiya bắt máy trong lúc vẫn tiếp tục bước đi, “Em nghe đây. Anh có nắm được tin tức nào mới không?” “Chưa biết. Giờ cậu đang ở đâu?”

“Để xem... Kameido thì phải.” Matsumiya ngó nghiêng xung quanh rồi trả lời.

“Vừa hay. Cậu tạm thời gác việc dò la tin tức từ những người đó lại. Chỗ tôi đang cần cậu giúp một tay.”

“Giúp gì ạ?”

“Cậu đưa cô Kaori đến đây giúp tôi. Có việc cần sự xác nhận của cô ta.”

“Khoan. Đến đây là đến đâu cơ? Giờ anh đang ở chỗ nào?”

“Trong một hiệu sách.”

“Hiệu sách?” Matsumiya dừng hẳn lại.

Kaga cho em họ biết tên hiệu sách. Hiệu này khá nổi tiếng ở khu Nihonbashi, nằm trong cao ốc đồ sộ quay mặt ra đường Chuo 35 .

Ra thế, Matsumiya thầm nghĩ, phụ nữ thì không rõ chứ đàn ông ra đường mà muốn giết thời gian thì chẳng có mấy chỗ để đi. Phần lớn sẽ ngồi đồng ở quán xá, nhưng Fuyuki vốn không dư dả nên khó mà đi một mình vào đấy, trong khi đến hiệu sách đọc ké lại chẳng tốn một xu. Suy ra việc hắn ở hiệu sách cũng rất dễ hiểu.

“Anh định nhờ cô ấy xác nhận điều gì?”

“Cứ đến đây khắc biết. Nhờ cậu nhé.” Dứt lời, Kaga cúp máy.

“Lại gì nữa đây? Cứ úp úp mở mở.” Matsumiya vừa cằn nhằn vừa giơ tay vẫy taxi.

Kaori đang ở nhà, có lẽ do không trang điểm nên sắc mặt cô hơi nhợt nhạt. Khi nghe Matsumiya bảo “Phiền cô đi cùng tôi đến chỗ này ngay bây giờ”, cô bối rối thấy rõ.

“Nếu lại là vụ đó thì tôi chẳng còn gì để trình bày nữa đâu.”

“Không phải. Chỉ là có vài điều muốn nhờ cô xác nhận giúp thôi.”

“Xác nhận?” Cô gái vẫn giữ nguyên vẻ bối rối.

“Có thể...” Matsumiya ngập ngừng, “Việc này sẽ giúp làm sáng tỏ những nghi ngờ về Fuyuki cũng nên...”

Mắt Kaori chợt mở thật to, “Ý anh là xác nhận xong là sẽ chứng minh được anh ấy vô tội?”

“Chà, tôi chưa dám chắc. Tôi chỉ nói là có thể thôi.”

Kaori hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào viên thanh tra, “Anh đợi tôi một chút nhé, mười phút thôi. Giờ tôi đi chuẩn bị ngay.”

“Được.” Matsumiya đáp lại.

Kaori thu xếp rất nhanh rồi theo Matsumiya lên taxi đến khu Nihonbashi. Lúc ngồi trên xe, cô thắc mắc là phải xác nhận chuyện gì. Thắc mắc này cũng hợp lý thôi.

“Tôi chưa biết. Chỉ biết Kaga đang đợi chúng ta.”

“Thanh tra Kaga?”

“Nghe bảo hôm qua hai người gặp nhau? Cô đã nói những gì với anh ấy thế?”

“Cũng chẳng có gì quan trọng, loanh quanh kiểu bí quyết để trúng vé xem công chiếu thôi.”

“Bí quyết?”

Kaori kể lại ngọn ngành những chuyện đã nói với Kaga. Nghe xong, Matsumiya chợt hiểu ra. Dựa vào mạnh mối “cacao”, Kaga tin chắc người ngồi quán với Takeaki không phải là Fuyuki, rồi từ manh mối về vé công chiếu phim, anh lại lần theo hướng Fuyuki có thể đã bước vào hiệu sách...

Taxi đã đến nơi. Matsumiya rút máy gọi cho Kaga rồi dẫn Kaori vào hiệu sách. Kaori ngẩng mặt nhìn tòa nhà, vẻ khá ngỡ ngàng.

Kaga xuất hiện ở ngay ngưỡng cửa, anh gật đầu với Matsumiya rồi quay sang Kaori, “Làm phiền cô phải cất công đến đây.”

“Có thể chứng minh anh ấy vô tội hả anh?”

“Chưa biết được. Cô cứ đi theo tôi đã.”

Kaga dẫn Kaori đi trước, Matsumiya cất bước theo sau. Bằng lối đi dành riêng cho nhân viên, họ tiến vào đằng sau khu vực bán hàng, lách qua những thùng giấy la liệt dọc đường và đến một căn phòng nhỏ, trên tường gắn nhiều màn hình giám sát. Một người đàn ông trung niên có vẻ là nhân viên an ninh đang ngồi ở đấy.

“Camera an ninh à?” Matsumiya đã hiểu ra mục đích của Kaga.

“Nếu đang ở khu vực Nihonbashi mà muốn vào hiệu sách thì trước tiên người ta sẽ nghĩ ngay đến hiệu này, đúng không? Mặc dù camera an ninh có thể chẳng bao quát được mọi ngóc ngách diễn biến trong hiệu, nhưng giả sử Fuyuki đứng ở đây tầm hai tiếng đồng hồ thì rất có thể hình ảnh cậu ta đã lọt vào máy quay nào đó.”

“Đã hiểu. Nhưng hiệu sách lớn thế này, chắc số lượng camera rất đáng kể đấy nhỉ?”

“Ừ. Xem hết đống băng ghi hình từ 6 rưỡi đến 8 rưỡi tối hôm án mạng, mỏi mắt chết đi được.” Kaga liên tục dụi đầu ngón tay vào hai mi mắt.

Matsumiya nhìn thật kĩ người anh họ kiêm tiền bối của mình. Kaga Phòng Cảnh sát Nihonbashi nổi tiếng là quái kiệt trong giới cảnh sát hình sự, có khả năng xử lý công việc cực kì nhanh nhạy. Đúng là có nhanh nhạy thật, nhưng sự kiên trì đeo bám đến mức rùng mình mới thực sự là vũ khí lợi hại nhất của con người này, hôm nay Matsumiya lại một lần nữa sâu sắc cảm nhận được.

“Anh bảo có việc muốn nhờ cô Kaori xác nhận, là việc gì thế?” Matsumiya hỏi.

“Chà, anh ơi, nhờ anh cho tôi xem lại đoạn băng ban nãy.”

Nghe Kaga yêu cầu, nhân viên an ninh lập tức thao tác trên thiết bị đang cầm. Màn hình trước mặt thay đổi, các khung hình tĩnh lần lượt hiển thị, cho thấy khách hàng đang đứng xem sách. Hầu hết là phụ nữ, nên có thể đoán đây là khu vực bày bán tạp chí dành cho phái yếu.

“Sẵn sàng chưa, cô Kaori? Cho băng chạy nhé. Nếu cô nhận ra điều gì thì bảo ngay nhé.”

Kaori tiến lại gần màn hình.

“Bắt đầu đi.” Kaga ra lệnh.

Màn hình chuyển động. Chẳng có gì đáng chú ý trong số các khung hình đã lướt qua, toàn là một phụ nữ xem xong bỏ đi, lại có người khác tiến đến thế chỗ với hoạt động tương tự. Nhưng không bao lâu, Kaori chợt kêu “A”. Kaga liền yêu cầu dừng hình.

“Tôi nghĩ là anh Fuyuki.”

Matsumiya nhìn kĩ phần màn hình chỗ ngón tay Kaori chỉ vào. Khung hình dừng bắt lấy khoảnh khắc một người đàn ông đi lướt qua một khách nữ đang đứng đọc sách. Góc quay ở hướng chếch sau lưng nên không thấy mặt, nhưng đúng là trông rất giống Fuyuki.

“Nhờ anh tua lại đoạn phim giúp tôi.” Kaga nói với nhân viên an ninh.

Hình ảnh quay về từ đầu. Xem xong, Kaori gật đầu thật mạnh, “Không thể nào nhầm được.”

Matsumiya thấy nóng cả người. Ở rìa khung hình hiển thị thời gian 19:45, đó chính là thời điểm Takeaki ở quán cà phê. Quả nhiên, người đi cùng Takeaki không phải Fuyuki.

“Thử coi những thước phim tiếp theo xem thế nào.” Trái ngược với vẻ phấn khích của Matsumiya, Kaga tiếp tục yêu cầu bằng giọng bình thản.

Khung hình khác xuất hiện. Kaori lập tức kêu to “Là anh Fuyuki”. Trên màn hình, người đàn ông vươn tay tới kệ sách trước mặt để lấy tạp chí. Đáng tiếc góc quay vẫn đằng sau, chỉ xác định dựa vào quần áo.

Người được cho là Fuyuki đứng ở khu vực này hơn hai mươi phút, nhưng tới tận lúc rời đi, hắn ta đều không quay mặt về phía camera lần nào.

“Bây giờ đến đoạn phim cuối cùng.

Khung cảnh được ghi lại trong thước phim thứ ba là khu vực khác hẳn so với những hình ảnh trước đó. Chỗ này rất ít người, hai bên lối đi là các kệ sách. Trong không phải là tầng bày bán tạp chí, cũng không có khách khứa tới lui nhộn nhịp.

“Ô.” Matsumiya buột miệng thốt lên. Trước mặt họ là một người đàn ông đứng xoay lưng ra, trông có vẻ là Fuyuki. Người này dừng lại một lúc, nhặt vài quyển từ giá sách bên trái. Thỉnh thoảng máy quay bắt được góc nghiêng của hắn. Góc nghiêng này trông cũng rất giống Fuyuki. Cuối cùng, người đàn ông rời khỏi hiệu sách mà không mua quyển nào.

“Đây cũng là anh Fuyuki. Không thể nhầm được.” Kaori nói bằng giọng quyết đoán.

“Vậy hả? Cô đã khẳng định đến mức ấy thì có lẽ là đúng nhi!”

“Như vậy đủ để chứng minh anh ấy vô tội rồi phải không?” Kaori hướng ánh mắt thống thiết về phía Kaga.

Nhưng Kaga không trả lời, thay vào đó quay sang bảo Matsumiya, “Cậu đưa cô ấy về tận nhà giúp tôi.”

“Sao hả?” Kaori vẫn chưa chịu bỏ cuộc. “Nghe bảo có thể làm sáng tỏ những nghi ngờ về Fuyuki nên tôi mới đến đây, thế mà...”

Sau khi cúi mặt xuống, thở ra một hơi, Kaga ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Kaori, “Muốn chứng minh việc gì đều cần có thời gian. Mong cô thông cảm cho.”

Kaori nín lặng. Kaga lại quay sang giục Matsumiya, “Cậu đưa cô ấy về đi.”

Matsumiya liền dẫn Kaori ra khỏi phòng. Cô vẫn nín lặng. Matsumiya cũng không nghĩ được câu nào để vỗ về, điều Kaga vừa nói là hoàn toàn đúng đắn. Những lời khiến người khác hi vọng thì không nên thốt ra một cách tùy tiện.

Ra khỏi hiệu sách, Kaori chợt lên tiếng, “Đến đây là được rồi.”

“Sao thế? Cứ để tôi đưa cô về tận nhà.”

Nhưng Kaori vẫn lắc đầu, “Chẳng mấy khi có dịp đến khu này, tôi muốn đi lòng vòng một lát. Vả lại, đây cũng chính là chặng đường anh ấy đi qua vào những giờ phút sau cùng.”

“A... Ra vậy.”

“Anh thanh tra...” Kaori quay sang nhìn Matsumiya với ánh mắt cầu khẩn. “Trăm sự nhờ anh giúp đỡ.” Cô từ từ cúi đầu thật thấp.

“Tôi sẽ cố hết sức có thể.” Matsumiya đáp lại bằng một câu mang tính xã giao, nhưng thật lòng cũng muốn thực hiện như vậy.

Đứng trông theo cho đến khi Kaori đi khuất, Matsumiya quay vào căn phòng ban nãy. Kaga vẫn ngồi trước màn hình.

“Cậu không tiến cô ấy về tận nhà à?”

“Cô ấy bảo muốn đi dạo vòng quanh khu này một chút. Giờ nói chuyện quan trọng hơn đi. Anh định làm gì với mấy cuộn phim thế?”

“Tất nhiên phải vác về văn phòng rồi. Có điều, chỉ bấy nhiêu đây chưa đủ để thuyết phục các sếp đâu.”

“Ý anh là sao?”

Kaga quay lại nhìn màn hình, “Chưa có gì chứng minh được nhân vật trên băng ghi hình là Yashima Fuyuki. Vì thấy có nét giống nên tôi mới nảy ra ý định nhờ cô Kaori đến xác minh. Nhưng cô ấy có chắc chắn đến đâu thì cũng không coi là lời chứng được, vì Kaori không phải là người thứ ba vô can trong vụ việc.”

Matsumiya nhìn chằm chằm vào màn hình, “Chẳng lẽ không chớp được hình ảnh nào rõ mặt hơn hay sao?”

“Đã kiểm tra hết. Đáng tiếc, chỉ tìm thấy ba đoạn băng vừa rồi thôi.”

Matsumiya bặm môi, màn hình đang hiển thị cảnh cuối cùng. Đó là khoảnh khắc Fuyuki đặt sách trở lại kệ và dợm chân bước đi. Một tia chớp chợt lóe lên trong đầu, Matsumiya giơ tay chỉ, “Dấu vân tay. Nếu kiểm tra vết tích lưu lại ở mấy quyển sách trên hệ thì có khả năng phát hiện ra vân tay của Fuyuki.”

“Cậu nói đúng, có thể đặt hi vọng vào cách đó.”

“Chỗ này ở tầng nào? Phải đến lấy sách ngay, kẻo ai đấy đụng vào hoặc mua mất thì hỏng. Nói cho em biết đi, đây là tầng mấy?”

“Đừng quá khích, vật chứng có chạy đi mất đâu mà hoảng lên.”

“Thế nhưng...”

Đang nói nửa chừng, Matsumiya bỗng im bặt. Vì Kaga đã lôi từ dưới gầm bàn ra một túi giấy, bên trong đựng rất nhiều sách báo tạp chí các loại. Trong số đó có quyển 100 bộ phim khoa học viễn tưởng hay nhất do Nhật Bản sản xuất.