Chương 23
Khi Yuto bước vào phòng tư vấn hướng nghiệp, Sanada, giáo viên chủ nhiệm của cậu, hấp háy mắt mấy lần như thể bị chói, rồi mới trỏ chiếc ghế đối diện, “Em ngồi đi.”
Yuto kéo ghế ngồi xuống.
“Thế nào? Mọi chuyện đã ổn định hơn chưa?” Sanada hỏi thăm.
Yuto lúc lắc cổ vẻ không chắc chắn, “Nên nói sao ạ? Vụ án vẫn chưa rốt ráo nên khó mà bảo là mọi chuyện đã ổn được.”
“Ừ nhỉ.” Sanada lộ vẻ thông cảm, kèm theo tiếng thở dài, rồi nhìn xuống tập tài liệu đang cầm trên tay. “Giờ chắc em chẳng rỗi rãi để suy tính xa xôi, nhưng có việc cần trao đổi với tất cả học sinh trong lớp, nên cảm ơn em đã sắp xếp thời gian để đến đây. Vui lòng cho tôi biết suy nghĩ của em ở thời điểm hiện tại nhé, cứ trả lời trong phạm vi có thể là đủ.”
“Vâng.” Yuto đáp lại.
“Trước hết, chúng ta đi từ vấn đề cơ bản nhất. Trong lần trao đổi đầu lớp Mười hai, em có bày tỏ nguyện vọng học tiếp lên đại học, lúc này ý định đó vẫn chưa thay đổi chứ?” Sanada vừa hỏi vừa nhìn vào tài liệu.
Yuto không trả lời ngay, nói đúng hơn là không thể.
Sanada ngẩng mặt lên, “Sao vậy? Thay đổi rồi à?”
Sau khi thở một hơi thật dài để trút sạch luồng hơi ngột ngạt trong ngực ra ngoài, Yuto ngập ngừng, “Em đang khá phân vân.”
“Phân vân? Vì sao?”
“Dạ, à...” Yuto cúi mặt xuống.
“Vì vấn đề tiền nong?”
“Cũng một phần ạ.”
“Em bảo 'cũng', tức là còn lý do nào khác à?”
Yuto chìm vào im lặng, hiện tại chưa thể nói ra bất cứ điều gì.
“Nào!” Sanada nhắc. “Trước tiên em hãy ngẩng mặt lên đã.”
Yuto ngẩng mặt lên, nhưng mắt vẫn cụp xuống.
“Tôi hiểu tâm trạng của em. Vì bố gặp chuyện không may nên em đang lo lắng về tình hình gia đình, phải không? Muốn vào đại học phải có tiền. Không ít tiền. Nên thay vì học lên cao, em muốn đi làm để phụ giúp cho mẹ. Có phải em nghĩ theo hướng đó không?”
Phỏng đoán của giáo viên chủ nhiệm chẳng ăn nhập gì với suy nghĩ thực sự của Yuto. Nhưng cậu vẫn đáp, “Vâng, đúng thế.”
“Ừ.” Sanada gật đầu. “Tôi biết ngay mà. Suy nghĩ của em rất tuyệt vời, nếu không còn cách nào khác thì tôi sẽ hết lòng ủng hộ lựa chọn của em. Tuy nhiên con đường này cực kì gian truân. Tốt nghiệp mỗi cấp ba thì tìm việc khó lắm. Hằng năm tôi đều tham gia hỗ trợ tìm việc cho khá nhiều người, nhưng càng ngày tình hình càng ngặt nghèo. Nếu muốn gánh vác gia đình, ít nhất em phải học tiếp lên đại học, không thì vào trường dạy nghề cũng được.”
Thật là một cuộc trao đổi vô bổ. Mình chưa nghĩ gì đến chuyện tìm việc, chẳng quan tâm học tiếp lên hay không. Điều đáng nói chính là bây giờ này, bây giờ phải làm gì.
“Không ai hỗ trợ em được à? Họ hàng chẳng hạn?” Thấy Yuto cứ im lặng, Sanada giục. “Bố em từng giữ chức cao như thế, chắc gia đình phải có tích lũy ít nhiều chứ nhỉ?”
“Chà, em không rõ lắm.”
“Về vấn đề này em trao đổi với mẹ chưa?”
“Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ thì chưa ạ.”
“Vậy hả?” Sanada đan hai tay vào nhau và đặt lên bàn. “Em xem lúc nào trao đổi với mẹ đi. Tuy chỉ là suy đoán cá nhân, nhưng tôi cho rằng mẹ em cũng mong em học tiếp lên nữa đấy. Về tài chính thì, có thể xin học bổng chẳng hạn, rồi đâu sẽ vào đó. Trước tiên tôi khuyên em cứ bàn bạc thật kĩ với mẹ đi.”
"Em hiểu ạ."
***
Rời khỏi phòng tư vấn hướng nghiệp, Yuto quay lại lớp. Đã quá giờ tan trường nhưng còn vài học sinh chưa về, trong đó có Tatsuya. Thấy Yuto bước vào, chúng lần lượt xách cặp đi ra, riêng Tatsuya vẫn ở lại.
“Sao, mày không đi cùng tụi nó luôn à?” Yuto hỏi. “Ở cùng tao thế này không hay lắm đâu.”
“Có gì mà không hay.” Tatsuya nhăn mặt, nhưng giọng hết sức yếu ớt.
“Ờ, tùy! Có việc này quan trọng hơn, tao không liên lạc được với Shota, mày có biết tại sao không?”
“Shota?"
“Tao nhắn tin nhưng không thấy hồi âm. Điện thoại không gọi được nốt. Có khi nào nó đổi số di động rồi không?”
“Có việc gì mà mày lại muốn liên lạc với Shota?”
“Có việc cần bàn bạc với nó. Thêm mày nữa là ba.”
“Hả?” Tatsuya trố mắt kinh ngạc, mặt mũi bắt đầu căng thẳng. “Mày bảo 'bàn bạc', có phải là...”
“Ờ...” Yuto gật đầu. “Đúng đấy.”
Tatsuya cúi mặt xuống, tránh ánh nhìn của bạn, “Đến nước này rồi, mày còn muốn bàn bạc gì nữa?”
“Không có cái gì gọi là 'đến nước này' cả. Tao thấy chưa đến, nên mới muốn trao đổi với chúng mày.”
Tatsuya vẫn cúi mặt, “Có ai nói cho mày biết gì à?”
“Không một ai...” Yuto đột ngột ngưng ngang, không tiếp tục phần nói cho biết cả . “Ờ thì, cứ coi là thế đi...”
Tatsuya liếc mắt lên, “Ai?”
“Bố tao.”
“Hả?” Tatsuya run rẩy, “Nhưng, bố mày...”
“Không thành vấn đề, tạm thời tình hình là thế. Mày liên lạc với Shota giùm tao đi. Nhờ mày nhé.” Dứt lời, Yuto xách cặp rời khỏi lớp.
Ra tới cổng trường, Yuto mau chóng băng qua đám bạn đang bước đi rề rà theo từng nhóm, tiến về phía ga tàu. Cậu cảm thấy mặt mình đang đỏ bừng lên, thành ra không khí lành lạnh lại khiến cậu dễ chịu. Nhưng nghĩ đến những việc sắp làm, cậu lại thấy lòng u uất, gánh nặng đang mang quá đỗi nặng nề, có thể khiến cậu phát điên, khổ nỗi giờ không trốn chạy đi đâu được, không thể tránh né sự thật thêm được nữa.
Yuto lên tàu điện ngầm, đến ga Naka-Meguro thì xuống. Về gần đến nhà, cậu trông thấy phía trước một dáng người rất quen. Yuto rảo chân nhanh hơn để bắt kịp người đó, cùng lúc người ta cũng nhận ra cậu và đứng lại.
“Ô kìa, Yuto à?” Điệu cười giả tạo xuất hiện trên khuôn mặt vuông vức của quản đốc Kotake. “Đi học về hả cháu?”
“Vâng. Chú đến nhà tôi có việc gì à?”
“Ừm. Có rất nhiều tin tức từ công ty mà tôi phải truyền đạt lại cho gia đình. Tóm lại, tôi đóng vai trò giao liên ấy mà.”
“Vụ che giấu tai nạn lao động giờ thế nào rồi?”
Trước câu hỏi của Yuto, vẻ khó chịu thoáng qua mặt quản đốc Kotake, miệng ông ta méo xệch đi, “Vấn đề đó... đã được dọn dẹp xong xuôi. Có lẽ chuyện này làm mọi người trong nhà không vui, nhưng cháu không cần để tâm đâu. Nên quên hết đi thì hơn.”
“Chú bảo 'dọn dẹp xong xuôi', tóm lại là dọn dẹp bằng cách nào đấy? Bố tôi... Aoyagi Takeaki, là kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện. Có phải dọn dẹp theo cách đó không?”
“Gì mà 'kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện', cường điệu quá đấy!”
Trong cái bộ dạng quay mặt đi kèm theo nụ cười gượng gạo của Kotake, Yuto thấy toàn thân nóng rần.
“Chú thì sao hả?” Cậu tức khí gầm lên. “Chú không phải chịu bất kì trách nhiệm gì à?”
Kotake quay phắt lại, trừng trừng nhìn Yuto, “Nói cho mà biết nhé, bản thân tôi cũng bị chuyển hồ sơ sang công tố đấy. Tức là tôi cũng phải chịu trách nhiệm liên quan đến vụ che giấu tai nạn lao động rồi chứ gì nữa?”
“Nhưng ông có bị công ty sa thải đâu, đúng chưa? Lẽ ra người trực tiếp quản lý nhà máy phải bị đá đít đi mới đúng chứ? Đằng này lại đổ mọi tội lỗi lên đầu bố tôi.”
“Tôi chỉ làm theo lệnh trên thôi, là lệnh của bố cậu nhé.”
“Ông nói dối.”
“Nói dối chỗ nào?”
“Bố tôi không bao giờ lại đưa ra những mệnh lệnh nhơ nhuốc như thế. Chính ông tự tung tự tác đúng không?”
“Mày lảm nhảm cái gì đấy hả? Con nít con nôi biết gì mà nói.” Phun ra những lời này xong, tay quản đốc định quầy quả bỏ đi.
Máu rần rật khắp người Yuto. Tứ chi bắt đầu cử động một cách mất kiểm soát.
Một cú đấm trời giáng nện thẳng vào bộ mặt vuông vức của Kotake.