Chương 26
Trường trung học Shubunkan nằm trong khu dân cư yên tĩnh. Huy hiệu khắc trên trụ cổng đã mờ đục, phần nào cho thấy lịch sử lâu đời của trường.
Vì từng đến đây một lần, Kaga cứ thế phăm phăm bước vào như đã thông tỏ đường đi lối lại. Matsumiya lặng lẽ theo sau.
"Hôm nay bọn em muốn đi điều tra theo kiểu tự do một chút.”
Họp giao ban xong, Matsumiya xin phép Kobayashi. Người phụ trách trực tiếp này liền chạy tới bàn bạc cùng Ishigaki, rồi quay lại chỗ Matsumiya với ánh mắt dò xét.
“Đội trưởng đã duyệt. Tôi không biết hai cậu định làm gì nhưng lo mà báo cáo lại mọi việc cho đàng hoàng nhé.”
“Đã rõ, thưa tổ trưởng.”
Matsumiya cúi đầu chào, đang quay lưng bước đi thì đột nhiên bị túm lại. Kobayashi ghé mặt vào sát tại tổ viên của mình.
“Cậu nói riêng cho tôi biết trước đi. Thủ phạm không phải là Fuyuki thật à?”
“Chưa thể xác nhận được ạ...”
Matsumiya mới nói đến đây thì tay lại bị kéo mạnh.
“Thế các cậu đang theo đuổi cái gì hả? Đang đi theo hướng nào?”
Nếu cứ im im chắc sẽ còn dùng dằng mãi, Matsumiya đành phải tiết lộ, “Hướng thằng con trai.”
“Con trai?” Kobayashi tỏ vẻ hồ nghi. “Ý cậu là con trai nạn nhân á?”
“Chưa có gì chắc chắn đâu.” Matsumiya gỡ tay Kobayashi ra.
Đúng thế, vẫn chưa có gì chắc chắn cả, có khi đều là phỏng đoán sai bét cũng nên. Nhưng Matsumiya vẫn vững tin vào con đường phía trước, cảm thấy chỉ cần tiến bước theo hướng Kaga đang chỉ ra là sẽ tiếp cận được cốt lõi sự thật.
***
Trên sân trường đang có tiết thể dục. Học sinh được chia thành hai nhóm để tập bóng rổ hoặc bóng chuyền. Người đàn ông luống tuổi đứng đấy hẳn là giáo viên, nhưng thay vì hô hào hướng dẫn, ông ta chỉ lơ đãng nhìn học trò thi đấu với nhau.
Phòng giáo vụ nằm ở tầng một học xá. Kaga giải thích với lễ tân, chờ đợi một lúc thì thấy một phụ nữ bước ra, chắc sẽ phụ trách việc hướng dẫn cho hai người bọn họ.
Matsumiya và Kaga được mời vào căn phòng treo biển “Phòng tiếp khách”. Bên trong có bàn nước, bao quanh là bộ sofa xộc lên mùi cũ kĩ nhưng trông cũng đắt tiền. Hai anh em ngồi xuống sofa ba chỗ. Sau khi họ yên vị, người phụ nữ đi lấy trà.
“Lâu lắm rồi em mới lại đặt chân vào khuôn viên một ngôi trường đấy. Không biết đã bao nhiêu năm rồi!” Matsumiya xuýt xoa. Có tiếng hát văng vẳng vọng đến. Hẳn là có buổi học nhạc gần chỗ họ ngồi.
Kaga nhỏm dậy, bước đến gần kệ bày cúp và những tấm khiên lưu niệm, “Hừm, trường này đầu tư khá nhiều tâm huyết vào thi đấu thể thao đây.”
“Trong đó có bơi lội hả?”
Kaga trỏ chiếc cúp “Giải Nhì Hội thao Toàn quốc, hạng mục Bơi Tiếp sức”.
“Cừ quá!”
“Nhưng là thành tích của mười năm trước rồi.”
Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa.
“Mời vào.” Kaga trả lời.
Một người đàn ông với chân mày rậm, mặt to bành và đôi vai vạm vỡ xuất hiện ở cửa. Chắc là dân miền Nam, Matsumiya thầm đoán.
Người này tên là Itokawa. Cũng chính là người nhận điện của Aoyagi Takeaki ba hôm trước án mạng. Vì cú điện mà Kaga đã từng ghé qua để hỏi thăm, thầy Itokawa cho biết Takeaki gọi để giãi bày về tình trạng căng thẳng trong mối quan hệ với con trai.
Matsumiya tự giới thiệu, thầy giáo hờ hững gật đầu.
“Xin lỗi vì đến làm phiền giữa lúc thầy bận rộn.” Kaga cất lời. “Đang là giờ dạy của thầy phải không?”
“À không, vừa hay tôi đang trong tiết. Hôm nay các anh đến đây có việc gì nhỉ? Nếu vẫn là vụ hôm trước thì tôi chẳng còn gì để kể thêm đâu. Mà lúc ấy anh cũng tra hỏi đến tận bằng chứng ngoại phạm của tôi rồi còn gì.”
“Quả là đã làm phiền thầy vô cùng. Tôi hiểu thầy đã nói hết những điều có thể, nhưng bây giờ chúng tôi được yêu cầu phải hỏi lại một lượt tất cả những cá nhân liên quan. Nếu làm thầy không thoải mái thì cho tôi xin lỗi lần nữa.”
“Cũng chẳng đến mức không thoải mái, nhưng hôm nay lại có việc gì thế?”
“Thật ra thì, lần này chúng tôi đến không phải để hỏi thầy về vụ vừa rồi, mà về chuyện xảy ra từ trước nữa.”
Thầy Itokawa cau mày bối rối, “Từ trước nữa?”
“Cụ thể là ba năm trước. Tai nạn xảy ra vào mùa hè ba năm về trước, nói thế chắc thầy dễ hình dung hơn rồi phải không?”
“À à, là chuyện đó à?” Vẻ cảnh giác hiện rõ trên mặt thầy Itokawa. “Có vấn đề gì?”
“Trong quá trình điều tra án mạng lần này, chúng tôi nhận thấy cần xem xét lại tai nạn năm xưa. Cho nên chúng tôi mới đến hỏi thầy.”
Hai má thầy Itokawa phồng lên, cố nặn ra một nụ cười nhưng trông vẫn hết sức gượng gạo, thầy đưa mắt nhìn hết Kaga đến Matsumiya, “Tôi không hiểu lắm. Tai nạn năm ấy thì liên quan gì tới án mạng lần này? Hai chuyện tách bạch hoàn toàn cơ mà. Hơn nữa đã xác định được đại khái kẻ sát nhân rồi đấy thôi? Hắn vừa chết, đúng không? Giờ này các anh còn tiếp tục điều tra cái gì vậy?”
“Điều tra những chuyện chưa xong.” Matsumiya xen vào. “Và chưa có gì chắc chắn người đó là hung thủ.”
“Ra vậy. Nhưng tôi tự hỏi có nhất thiết phải đào bới quá khứ như thế không nhi?” Thầy Itokawa có ý nghiêng đầu ra vẻ đăm chiêu.
“Thầy không muốn nhớ lại sự cố đó à?” Kaga hỏi.
“À, ừm..."
“Khơi lại chuyện cũ sẽ có điều bất tiện cho thầy hả?”
Thầy Itokawa liền trợn mắt, nhìn chòng chọc vào Kaga, “Anh nói thế là có ý gì?”
“Cảnh sát như chúng tôi thường lý giải sự việc theo cách này đấy. Khi dò hỏi một vấn đề mà người ta trù trừ chẳng chịu nói, chúng tôi sẽ suy luận ngay rằng vấn đề đó khiến người ta khó chịu.”
Khóe miệng thầy Itokawa co giật, “Anh muốn biết gì về vụ tai nạn?”
“Tôi muốn biết tất cả các chi tiết. Hình như thầy chính là người đầu tiên phát hiện ra?”
“Đúng, nhưng mà...”
“Hôm ấy, trước khi xảy ra tai nạn có một cuộc thi bơi lội liên trường nhi? Nếu có thể, phiền thầy kể lại từ cuộc thi luôn.”
Thầy Itokawa liếm môi, ngồi thẳng dậy và nhìn vào mắt Kaga, “Được rồi.”
Ngồi bên cạnh, Matsumiya chú ý quan sát biểu hiện của thầy giáo này xem có che đậy gì không.
Tối qua, sau khi tạm biệt Tokiko, dường như ngẫm ra điều gì, Kaga vội vàng quay về văn phòng. Khỏi phải nói, Matsumiya cũng đi theo anh. Về đến nơi, Kaga lập tức lên mạng tìm kiếm thông tin về mấy ngôi đền. Tiếp đó quay sang tra cứu các bài báo. Matsumiya cực kì kinh ngạc khi nhìn thấy những từ khóa dùng để tra cứu. Đó là “trường trung học Shubunkan”, “câu lạc bộ bơi lội”, “tai nạn”.
Khi Matsumiya thắc mắc về các từ khóa thì được giải đáp rằng.
“Dựa vào việc nhờ hóa vàng hạc giấy ở đền Suitengu, có thể khẳng định đây là ngôi đền Takeaki chủ tâm muốn đến lễ. Tính tới đoạn này thì mọi suy đoán xem chừng rất khớp, nhưng ngay lập tức lại rơi vào ngõ cụt. Ai cũng biết Suitengu có tiếng linh thiêng về bảo trợ sinh nở thuận lợi, và chi tiết đó đã khiến chúng ta sa lầy. Trong khi Suitengu còn một thế mạnh khác, là phù hộ cho qua khỏi tai nạn dưới nước.”
“Tại nạn dưới nước...” Lần đầu Matsumiya nghe đến chi tiết này. Thảo nào những tấm bùa bày bán trong quầy hàng cạnh đến có hình dạng khá giống Kappa 38 .
“Ở Tokyo có nhiều đền thờ được dựng lên để phù hộ cho khỏi hoạn nạn, nhưng chủ yếu là nạn lửa, chứ nạn nước thì rất hiếm. Ngoài đền Suitengu chắc chỉ còn một chỗ nữa là chùa Sogenji ở quận Taito. Takeaki đi lễ đền Suitengu ắt vì một lý do liên quan đến tai nạn dưới nước. Nếu đúng thế thì khá là gợi nhớ việc con trai ông ta cũng từng sinh hoạt trong câu lạc bộ bơi lội hồi cấp hai.”
“Thảo nào...” Matsumiya nhớ ra. “Ba ngày trước án mạng, ông ta đã liên lạc với phụ trách câu lạc bộ...”
“Giờ cậu hiểu vì sao tôi lại dùng các từ khóa này rồi đúng không.”
Suy đoán của Kaga được chứng minh là chính xác ngay sau đó. Họ tìm được một bài báo liên quan đăng ba năm trước, nội dung như sau.
Khoảng 7 giờ tối ngày 18, một học sinh lớp Tám trường trung học Shubunkan đuối nước ở chính bể bơi của trường, em đã được xe cứu thương đưa đến bệnh viện, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Học sinh này là thành viên câu lạc bộ bơi lội, theo phỏng đoán thì sau giờ học em đã lẻn vào trường tập luyện và gặp nạn trong lúc bơi một mình. Sáng hôm đó tham gia giải đấu liên trường, học sinh này không đạt được thành tích xuất sắc cho lắm nên về sau có biểu hiện xuống tinh thần. Người phát hiện ra tai nạn là thầy phụ trách câu lạc bộ. Thầy cho biết trong khi đi kiểm tra một vòng cuối ngày thì trông thấy có người chìm dưới hồ. Nhà trường đang tiến hành điều tra xem học sinh này lẻn vào bể bằng cách nào.
Đáng tiếc, sau bài báo chẳng còn cập nhật gì khác. Tuy nhiên, đây là tai nạn dưới nước duy nhất ở trường trung học Shubunkan.
Với vẻ mặt xa vắng như đang lục tìm hồi ức, thầy Itokawa lặng lẽ kể lại mọi chuyện. Buổi thi đấu kết thúc vào khoảng 4 giờ chiều, đội tuyển hội ý ngay tại chỗ tầm một tiếng rồi giải tán. Các thành viên câu lạc bộ thì ra về, riêng thầy Itokawa phải trở lại trường để nhập dữ liệu thành tích thi đấu vào máy tính.
“Đang nhập liệu thì cần một số thông tin, tôi bèn sang văn phòng câu lạc bộ để lấy. Phòng này nằm ngay bên bể bơi, tình cờ liếc ra lại thấy quần áo vứt vương vãi trên thành bể, tôi thắc mắc đến tận nơi xem mới biết có người chìm dưới nước, vội vàng vớt lên bờ thì nhận ra là một học sinh lớp Tám đang sinh hoạt trong câu lạc bộ. Tôi gọi ngay cho 119, trong lúc đợi cấp cứu đến thì tranh thủ hô hấp nhân tạo và thực hiện xoa bóp tim ngoài lồng ngực cho em ấy. Bấy giờ không còn giáo viên nào ở lại trường, xe cứu thương đến thì bảo vệ biết tin mới chạy vào, tôi tranh thủ báo tin cho phụ huynh và hiệu trưởng. Vì có một mình nên không sao xoay xở nhanh hơn được. Phù...” Kể đến đây, thầy Itokawa thở dài thườn thượt. “Đại khái sự cố hôm ấy là thế.” Dứt lời, thầy nhìn chằm chằm vào mặt Kaga như muốn hỏi anh còn thắc mắc chỗ nào nữa không?
“Học sinh gặp nạn tên là gì?” Kaga hỏi xong, thấy ông thầy cau mày mím môi, anh bèn chêm thêm. “Thông tin này chúng tôi chỉ cần tra cứu chút xíu là ra ngay ấy mà.”
Thầy Itokawa buộc phải trả lời, thái độ không mấy thoải mái, “Tên là Yoshinaga Tomoyuki. Nghe bảo gia đình em ấy đã chuyển đến Nagano, địa chỉ cụ thể thì tôi không rõ.”
“Học sinh này đã hồi phục rồi phải không?”
“À không, chẳng là...” Thầy Itokawa lộ vẻ khổ sở. “Theo tôi được biết, vẫn còn di chứng. Đáng thương quá.” Nghe chừng thầy muốn ám chỉ mình giữ được mạng sống cho học sinh là đã chật vật lắm rồi.
“Có ai quy trách nhiệm cho phía nhà trường không?” Kaga hỏi tiếp.
“Cũng có chỉ trích này khác, đại loại là để người bên ngoài thâm nhập khuôn viên trường dễ dàng như thế thì gay rồi... Nhưng phải nói là, như khu học xá cửa đóng then cài đã đành, đằng này bể bơi lộ thiên, khó mà ngăn chặn tuyệt đối việc đột nhập. May là phía phụ huynh thông cảm cho nhà trường nên không dẫn đến kiện cáo gì.”
“Tối xuống lẻn vào trường để bơi... tình huống này có thường xuyên không?”
“Khó mà khẳng định là hoàn toàn không. Nghe đám học sinh xì xào thì đến giờ thi thoảng vẫn có, không chỉ học sinh đang theo học mà còn nhiều em đã tốt nghiệp nhưng nhà gần đây nữa...”
“Bài báo có nói Tomoyuki tỏ ra buồn bã về thành tích thi đấu hôm ấy...”
“À, về điểm này, tôi cũng áy náy sâu sắc.” Thầy Itokawa ảo não giải thích. “Do kì vọng quá cao vào đội tuyển nên tôi đã hơi gay gắt, không ngờ lại tác động mạnh lên tâm trạng em ấy. Tôi đoán tai nạn xảy ra có thể là do trong lúc tập một mình Tomoyuki bị chuột rút hoặc đột quỵ.”
Kaga vốn vẫn miệt mài ghi chú vào sổ tay, đến đây chợt ngẩng mặt lên, “Bấy giờ chỉ có mình Tomoyuki thật chứ?”
“Hả? Ý anh là sao?”
“À, tôi chỉ thắc mắc không biết còn học sinh nào khác đấy nữa không? Tập luyện cùng đồng đội vẫn vui vẻ hơn thui thủi một mình chứ?”
“Tâm trạng Tomoyuki bấy giờ có lẽ không có chỗ cho sự vui vẻ đâu. Chưa kể đây là buổi tập tự phát của riêng em ấy, với cả nếu còn học sinh khác nữa thì chắc đã không có tai nạn.”
Kaga chỉ gật đầu “Ra thế”, vẻ mặt không thể hiện rõ là có đồng tình với câu trả lời hay không, “Thầy dẫn chúng tôi đi xem bể bơi được chứ?”
“Được, nhưng hiện tại nước rút hết khỏi bể rồi.”
“Cũng không sao.” Kaga đứng dậy. “Làm phiền thầy!”
Ba người ra khỏi khu học xá, băng qua sân trường để đến bể bơi. Bể nằm trước nhà thể chất, cách khá xa học xá, người ta thừa sức vào bơi mà chẳng ai phát hiện ra. Chưa kể xung quanh chỉ quây rào lỏng lẻo, cỡ học sinh trung học cũng leo qua dễ dàng.
Hai người theo thầy Itokawa bước dọc thành bể. Bể bơi dài 25 mét, hiện tháo cạn nước, đáy bể la liệt lá khô ở đâu bay đến.
“Ở đây không trang bị hệ thống chiếu sáng à?” Kaga thắc mắc.
“Có việc mới bật, bình thường không dùng đến mấy.”
“Tomoyuki được phát hiện tầm 7 giờ tối? Dù là mùa hè thì cũng khá tối rồi nhỉ?”
“Vâng. Tôi nhớ là khá tối.”
“Thầy cũng tinh mắt đấy chứ?”
"Hả?"
“À, ý tôi là, khá tối mà vẫn phát hiện ra Tomoyuki dưới lòng nước kể cũng hay thật. Cứ cho là quần áo cởi ra vứt đầy xung quanh thì cũng chưa chắc đã có ai trong bể mà?”
Sau khi hít một hơi thật sâu, thầy Itokawa cho biết, “Tôi có mang đèn pin."
“À!” Kaga gật gù. “Nhân tiện, Tomoyuki sở trường bơi gì?”
“Bơi tự do. Bơi sải đấy. Em ấy có thế mạnh ở cự ly ngắn, 50 mét chẳng hạn.”
“Và cũng thi đấu ở hạng mục này phải không?”
“Vâng, hình như vậy. Mà, anh thanh tra ạ, vì ý thức đây là nghĩa vụ công dân nên tôi mới cố tỏ ra hợp tác, nhưng ít nhất hãy cho tôi biết mục đích của các anh là gì được không? Tôi không đoán nổi mình có mối liên hệ nào với án mạng cầu Nihonbashi cả.” Thầy Itokawa không buồn che giấu bất mãn, giọng đanh lại.
“Tôi rất thông cảm với tâm trạng bức xúc của thầy.” Kaga bình thản đáp. “Lần nào đi lấy lời chứng chúng tôi cũng bị phàn nàn kiểu, tại sao chẳng được giải thích điều gì mà cứ bị tra hỏi liên miên thế? Nhưng chúng tôi làm vậy là có lý do riêng.”
“Tôi hiểu, bí mật điều tra thì dễ gì hé ra cho dân thường, tuy nhiên...”
“Lý do không chỉ có bấy nhiêu. Nếu biết mục đích, người được hỏi sẽ sinh ra cân nhắc, thiếu khách quan. Mà chúng tôi muốn được nghe những câu trả lời không bị tác động bởi các yếu tố như thế.”
Thầy Itokawa thở dài, đưa tay vuốt mặt, “Điều anh nói tôi hiểu được, hiềm nỗi...”
“Nhân tiện, nếu thầy có danh sách các thành viên bơi lội đã tốt nghiệp thì cho chúng tôi mượn.”
Đáp lại yêu cầu của Kaga, thầy Itokawa lắc đầu, “Không được. Việc đó liên quan đến thông tin cá nhân. Nếu nhất định phải cung cấp thì anh mang lệnh đến đây.”
“Thế à? Tôi hiểu.” Kaga bình thản rút lui. “Cảm ơn thầy rất nhiều về sự hỗ trợ hôm nay.”
“Xong rồi phải không?”
“Vâng, tạm thời là đủ. Nếu còn vấn đề phát sinh, mong thầy tiếp tục giúp đỡ.” Kaga cúi đầu chào rồi quay sang Matsumiya, “Đi thôi.”