← Quay lại trang sách

Chương 27

“Xem chừng mình đoán đúng rồi!” Kaga lẩm bẩm ngay khi bước ra khỏi cổng trường Shubunkan. “Tai nạn ba năm trước dính dáng đến vụ án năm nay. Ông thầy kia đang cố che giấu điều gì đấy.”

“Em cũng có chung cảm giác. Ba ngày trước khi bị giết, Takeaki liên lạc với ông ta, phải chăng là liên quan đến tai nạn năm đó?”

“Rõ ràng là thế. Nhưng ngoài ra, còn rất nhiều tình tiết chưa sáng tỏ.” Đi hết một dãy phố, Kaga bất chợt dừng lại. “Sáng nay tôi gọi điện cho người quen quản lý khu vực này nhờ tìm giúp thông tin về tai nạn bể bơi kia. Giờ tôi đến lấy thông tin, nên hẹn gặp cậu sau nhé.”

“Còn em, tới nhà Aoyagi.”

Kaga quay sang nhìn Matsumiya với vẻ ngạc nhiên, “Nếu cậu định gặp Yuto thì chưa chắc giờ này nó đã đi học về đâu.”

“Em biết. Em định gặp mẹ Yuto để mượn danh sách bạn cùng câu lạc bộ của nó thôi.”

Kaga gật gù vỡ lẽ, “Ra thế.”

Sau khi hẹn gặp lại ở ga Naka-Meguro, mỗi người đi một ngả.

Fumiko đang ở nhà. Haruka chưa đi học lại, vẫn tĩnh dưỡng trong phòng.

Dù được mời vào nhưng Matsumiya không cởi giày, chỉ xua tay giải thích, “Tôi đứng đây thôi, hôm nay tôi đến chỉ để mượn một thứ.”

Khi biết thứ đó là danh sách thành viên câu lạc bộ bơi lội của Yuto, Fumiko liền lộ vẻ bối rối, “Danh sách bơi lội thì liên quan gì đến án mạng?”

“Chúng tôi chưa khẳng định được, chỉ tạm coi là có khả năng liên quan thôi.”

“Chứ không phải thanh niên kia là hung thủ hay sao?”

“Ai là hung thủ, hiện đều do truyền thông đồn đoán bừa bãi. Phía cảnh sát vẫn chưa đưa ra bất cứ tuyên bố chính thức nào đâu.”

Fumiko trố mắt, “Hóa ra cậu ta không phải hung thủ? Thế nguyên do của mọi chuyện là gì đây? Tại sao chồng tôi lại bị giết? Thủ phạm thực sự là ai?” Fumiko cao giọng.

Matsumiya đâm ra luống cuống trước tình thế phiền toái này. Nếu là Kaga, anh ấy sẽ xử lý ra sao?

“Bà bình tĩnh lại đi. Tạm thời chưa dám khẳng định điều gì cả. Bà đừng lục vấn nữa mà cứ lấy danh sách cho tôi mượn, được không?”

Fumiko nhìn chằm chằm vào Matsumiya, biểu cảm pha trộn bất mãn và lưỡng lự, nhưng cuối cùng cũng đánh mắt lên cầu thang, “Danh sách chắc là cất trong phòng con trai tôi, nhưng tôi mà tự ý vào lấy thế nào cũng bị nó cằn nhằn...”

“Tôi mang đi phô tô xong sẽ trả lại ngay, tuyệt đối không tiết lộ thông tin ra ngoài. Tôi cam đoan với bà như thế.”

Bị Matsumiya dồn ép, cuối cùng Fumiko miễn cưỡng gật đầu, “Anh đợi một chút nhé.”

“Cảm ơn bà.” Matsumiya cúi đầu thật thấp.

Chẳng mấy chốc Fumiko đã quay xuống, cầm theo một tập san cỡ A4, ngoài bìa in dòng chữ “Ấn phẩm kỉ niệm 60 năm thành lập Câu lạc bộ Bơi lội trường Trung học Shubunkan”, hình như phát hành năm ngoái. Phần sau có in một danh sách, liệt kê họ tên và thông tin liên lạc của các thành viên hiện tại lẫn trước đây. Có vẻ cứ mười năm thì phát hành lại một lần.

“Tôi xin phép mượn nhé.” Dứt lời, Matsumiya cúi đầu chào chủ nhà, đang mở cửa bước ra thêm thì sực nghĩ đến một chuyện, liền quay lại hỏi. “Ba năm trước ở trường trung học Shubunkan xảy ra một vụ tai nạn, bà còn nhớ chứ?”

Fumiko sửng sốt mở to mắt, “À, nếu tôi nhớ không nhầm thì... một học sinh khóa dưới Yuto bị đuối nước.”

“Dạo gần đây, có lúc nào vụ này được đề cập đến trong những cuộc trò chuyện ở nhà mình không?”

“Không, chắc không đâu.”

“Thế ư? Tôi hiểu rồi. Hẹn gặp bà sau.”

Rời khỏi nhà Aoyagi, Matsumiya tấp vào tiệm phô tô gần đó để sao những trang quan trọng trong tập san. Trang đầu tập có in Lời tựa do thầy Itokawa viết, Matsumiya cũng cho sao chụp luôn cả nội dung này.

Quay lại nhà Aoyagi trả tập san xong, Matsumiya đi bộ ra ga Naka-Meguro, vừa đi vừa gọi cho Kaga thì được biết anh đã đến nơi và đang ngồi trong quán cà phê ngoài ga.

“Theo tài liệu lưu trữ thì diễn biến tai nạn giống như ông thầy tường thuật,” Kaga đẩy tách cà phê trên bàn sang một bên và đặt đống tài liệu thay vào. “Tai nạn là do lỗi của chính nạn nhân Yoshinaga Tomoyuki nên chẳng có ai khác bị quy kết trách nhiệm. Hình như ngay cả tiền bồi thường cũng chẳng được chi trả. Tôi muốn tìm hiểu rõ hơn nên có gọi điện đến nhà Yoshinaga, nhưng họ đã chuyển đi nơi khác thật, không liên lạc được.”

“Mọi chuyện là thế nào vậy nhỉ? Bao nhiêu năm rồi, tại sao bây giờ Takeaki mới nảy ra ý định đi lễ ở ngôi đền phù hộ tránh tai nạn nước? Nếu là Yuto thì còn hiểu được...” Matsumiya vừa thắc mắc vừa đặt bản sao danh sách lên trên đống tư liệu.

“Và tại sao ông ta lại muốn giấu việc đó với mọi người, kể cả với con trai? Đây cũng lại là một bí ẩn nữa.”

“Có khi nào bản thân Takeaki có mối liên hệ cá nhân với Tomoyuki không?”

“Ý cậu là gì?”

“Chẳng hạn như...” Matsumiya hạ giọng. “Tomoyuki chính là con ngoài giá thú của Takeaki? Đại loại thế.”

Kaga bỗng phá lên cười, “Không thể nào.”

“Tại sao không? Chưa tìm hiểu làm sao biết chắc được chứ?”

“Được rồi, thử điều tra xem sao.” Kaga cầm tách cà phê lên. “Ồ, đây chẳng phải là địa chỉ mới của Tomoyuki ư? Thế mà ông thầy đó dám bảo không biết cơ đấy. Ở Karuizawa à? Khoảng cách vừa vặn để làm một chuyến công tác.”

“Đợi về văn phòng em trình bày với đội trưởng xem sao. Mấy nay tụi mình toàn làm việc theo kiểu tùy tiện, thể nào cũng phải nghe ca cẩm cho mà xem...”

“Vất vả nhỉ, trông cả vào cậu nhé. Ê xem này, Itokawa cũng lưu lại vài lời trong đây. 'Nước không bao giờ nói dối. Những lời gian trá không thể qua mặt Nước. Kẻ nào có ý đồ lừa gạt Nước, mọi hậu quả sẽ hắt ngược lại chính kẻ đó.' Toàn những lời lẽ chính trực. Nếu ông ta thật tâm suy nghĩ hành động đúng như câu chữ viết ra ở đây, thì cuộc điều tra chúng ta đang tiến hành sẽ thành công cốc mất thôi.”

Matsumiya hớp một ngụm cà phê rồi nhìn chằm chằm vào mặt Kaga, “Đến lúc này thì anh cũng nên nói rõ mọi chuyện cho em biết đi.”

“Chuyện gì?”

“Manh mối nào khiến anh nhận ra Takeaki đến lễ đến Suitengu không phải để cầu cho ai đó sinh nở bình an, mà là để khấn nguyện cho người gặp tai nạn nước mau qua khỏi? Nếu anh bảo là nhờ trực giác thì em đành chịu, nhưng ít nhất phải có yếu tố gợi ý chứ?”

Kaga đặt tập san xuống, vươn tay lấy tách cà phê, “Cứ cho là thế đi.”

“Gợi ý gì?”

“Không đến mức gọi là 'gợi ý'. Chỉ đơn giản là có một việc khiến tôi lưu tâm, đó chính là sự thay đổi đột ngột trong thái độ của Yuto. Trước kia nó tuôn ra những lời có thể nói là khinh thường bố mình, nhưng không biết từ khi nào, rõ ràng Yuto đã có biến đổi lớn về cách nhìn nhận. Khi nghe chuyện nó đánh quản đốc, tôi lại càng tin chắc như thế.”

“Em cũng nhận ra, nhưng chỉ đoán là do tác động của việc em gái cắt cổ tay tự tử thôi.”

“Không phải đâu. Cậu quên những lời Yuto nói hôm đó rồi à? Hành động kiểu tự sát như thế khác nào thừa nhận bố mình đã làm việc xấu? Tóm lại, thằng bé đã quyết đặt lòng tin vào bố mình từ trước khi cô em gái hành động dại dột nữa kia.”

Tình hình bấy giờ vẫn còn nguyên vẹn trong kí ức Matsumiya. Kaga phân tích rất xác đáng.

“Điều gì làm nó thay đổi suy nghĩ?”

“Phán đoán hợp lý là, nó đã nắm được thông tin mới về Takeaki. Nhưng trước hôm đó người nhà Aoyagi lại chẳng tiếp xúc với ai. Bà mẹ có bảo là ngay ti vi và tin mạng họ còn chẳng xem.”

Matsumiya nhớ lại những câu liên quan mà Kaga từng hỏi. Hắn là bấy giờ nhận ra sự thay đổi của Yuto nên anh muốn tìm hiểu lý do ngay.

“Người cung cấp thông tin cho Yuto là ai đây? Tôi vắt óc suy nghĩ mà không ra, thế rồi đáp án tình cờ xuất hiện.”

Matsumiya cố lục lại kí ức nhưng cũng không lý giải được, sau một hồi nghiêng đầu nghĩ ngợi đành nhìn thẳng vào mặt Kaga, “Thôi em đầu hàng. Anh đừng ra vẻ bí ẩn nữa, nói toẹt ra đi. Là ai thế?”

Kaga toét miệng cười, “Người ấy chẳng phải ai khác, mà chính là cậu đấy.”

“Là em? Em đã nói cái gì vậy hả?”

“Trước hôm Haruka cắt cổ tay, lúc đến nhà Aoyagi cậu có nhắc đến mấy con kỳ lân, đúng chưa? Hai pho tượng trên cầu Nihonbashi ấy.”

“Tượng á? À à, thảo nào. Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi, có hé lộ thêm điều gì nữa đâu. Và thằng bé đã đi một mạch về phòng riêng ngay còn gì.”

“Thế mà, sự thật là cảm xúc của Yuto bị lay động dữ dội. Tôi kể với cậu là tình cờ chạm mặt Kaori ở công viên Hamacho Ryokudo rồi nhỉ? Sau đó chúng tôi bắt gặp Yuto trên cầu Nihonbashi.”

“Yuto? Trên cầu Nihonbashi?” Matsumiya mới nghe chuyện này lần đầu.

“Bấy giờ tôi không thắc mắc gì nhiều. Về sau ngẫm lại cảnh Yuto ngước mắt nhìn tượng kỳ lân, tôi sực nghĩ phải chăng thằng bé đã hiểu ra vì sao Takeaki cố lết đến tận cầu Nihonbashi bất chấp dao cắm trên ngực? Điều này liên quan đến ý nghĩa của hai pho tượng và đã khiến Yuto thay đổi hoàn toàn cảm nhận về bố, cũng như thay đổi luôn cả cách hành xử.”

“Ý nghĩa của hai pho tượng là gì?”

“Chưa biết. Nhưng tạm thời đã có thể khẳng định: Tượng kỳ lân là lời nhắn nhủ Takeaki để lại cho Yuto. Là thông điệp gửi con trai của người cha đang cận kề cái chết.”

“Lời nhắn của Takeaki cho Yuto, của cha gửi con...?” Matsumiya lẩm bẩm, và nhận ra một điều. “Anh Kyo, chính những lời cô Tokiko nói đã gợi mở cho anh phải không?”

“Cậu muốn suy diễn thế nào thì tùy. Quan trọng là Yuto đã hiểu ra điều bố muốn truyền đạt. Đồng nghĩa với việc nó cũng nắm được lý do cho những hành động bí ẩn của Takeaki. Rốt cuộc ông ta thường xuyên lui tới khu vực Nihonbashi với mục đích gì? Đến đây tôi phán đoán rằng, Takeaki lễ đền Thất Phúc Thần chẳng phải vì bản thân, mà có thể là vì con trai chăng? Thằng bé đã có bạn gái và làm con nhà người ta có thai? Nhưng đến tận thời điểm này chúng ta chưa hề nắm được bất cứ thông tin nào như thế.”

“Và anh suy ra cầu thần phù hộ cho qua khỏi tai nạn dưới nước?” Matsumiya thở dài gật gù, “Có lý.”

“Cậu định làm gì với giả thuyết Tomoyuki là con ngoài giá thú của Takeaki?”

“Em xin rút lại giả thuyết này. Takeaki lễ đền là vì Yuto. Chắc chắn rồi. Thế thì phải hỏi thằng người trong cuộc thôi.”

“Ừ.” Kaga nhìn xuống đồng hồ đeo tay. “Sắp đến giờ tan học đấy.”

Hai thanh tra uống hết cà phê, rời khỏi quán và lại đến nhà Aoyagi lần nữa. Nhưng họ không vào mà nấp bên hông một chiếc xe tải đậu gần đó để quan sát tình hình.

“Theo cậu, sự thật về vụ tai nạn bể bơi là gì?” Kaga hỏi.

Sau một hồi suy nghĩ, Matsumiya lắc đầu, “Em không biết. Em chỉ cảm thấy khi ấy Tomoyuki không bơi một mình...”

“Không bơi một mình thì phải được phát hiện sớm hơn chứ? Đằng này Tomoyuki chìm chán chìm chê dưới đáy bể rồi mới được đưa đi cấp cứu. Nghe có bình thường không?”

Nghe không bình thường... Nhưng nguyên nhân gì có thể dẫn đến sự không bình thường ấy nhỉ? Matsumiya nghiền ngẫm một lúc rồi buông xuôi, chưa thấy le lói câu trả lời.

“Này.”

Kaga chợt hất cằm. Matsumiya nhìn theo ánh mắt anh. Yuto đang nặng nề bước tới. Hai anh em cùng ra khỏi chỗ nấp. Mặc dù đang cúi gằm mặt nhưng chắc có linh tính, Yuto ngẩng phắt lên, và khựng lại khi nhận ra họ.

“Đang có việc muốn hỏi cậu đây.” Matsumiya lên tiếng. “Được chứ?”

“Sao các anh lại rình mò tôi thế hả?” Yuto quắc mắt phản kháng.

“Có việc muốn trao đổi riêng với cậu.” Kaga đáp. “Trước mặt mẹ và em chắc cậu sẽ khó mà trả lời thẳng thắn được.”

“Chuyện gì?”

“Nói ở đây không tiện, kiếm chỗ ngồi cái đã.”

Dứt lời, Kaga bắt đầu sải bước. Matsumiya đánh mắt thúc giục Yuto đi theo. Họ tấp vào quán cà phê mới ngồi ban nãy, Kaga tiếp tục gọi cà phê nóng, Matsumiya đổi sang hồng trà. Yuto chọn cà phê đá.

“Từ khi lên cấp ba cậu không còn sinh hoạt câu lạc bộ các kiểu nữa nhỉ?” Kaga đi thẳng vào đề. “Vì sao?”

“Chả vì sao cả... Tự nhiên không thấy thích hoạt động nào nữa thôi.”

“Bơi lội thì sao? Hồi cấp hai cậu tham gia rất nhiệt tình mà?”

Một bên mi mắt Yuto bỗng co giật, “Lại... lại bắt đầu chất vấn nữa đấy hả?”

“Cứ cho là thế đi. Có sao không? Trông cậu không thoải mái cho lắm nhỉ, ghét phải nhắc lại quá khứ bơi lội à?”

“Không phải, chỉ là...” Yuto lí nhí, mặt cúi gằm xuống.

“Sang chuyện khác nhé! Bố cậu vẫn đều đặn lui tới khu vực Nihonbashi. Mục đích đã được làm rõ. Ông ta đi lễ cụm đền Thất Phúc Thần, à không, chính xác hơn là lễ đền Suitengu. Mỗi lần đi lễ Takeaki thường mang theo một trăm con hạc giấy. Bây giờ chắc cậu đã biết chuyện này rồi nhỉ?”

Yuto hơi ngẩng đầu lên, rồi lại gục mặt xuống ngay, lắc đầu, “Tôi không biết. Chuyện này... lần đầu tôi được nghe.”

“Thật à? Sao trông cậu không hề ngạc nhiên?”

“Vì tôi không hiểu gì cả, không hiểu gì về đền Suitengu các thứ anh nói.”

“Bố cậu lễ đền để cầu cho người nào đấy qua khỏi tại nạn dưới nước, đây là suy đoán của chúng tôi. Thành thử câu hỏi được đặt ra tiếp theo là, phải chăng gần đây có ai trong số thân quen nhà Aoyagi gặp tai nạn sông nước? Lần theo hướng đó thì phát hiện ba năm trước xảy ra một ca đuối nước tại bể bơi trường Shubunkan. Học sinh đuối nước tên là Yoshinaga Tomoyuki. Cậu còn nhớ chứ?”

Yuto liếm môi, trả lời bằng giọng yếu ớt, “À, vâng.”

“Chúng tôi muốn cậu thuật lại chính xác mọi điều cậu biết về tai nạn đó.”

Sau một hồi chìm vào im lặng, Yuto đưa tay cầm cốc cà phê, mút ống hút rồi khẽ thở dài.

“Này, Yuto.” Kaga gọi.

“Không biết.” Yuto đáp lại, giọng hơi căng thẳng. “Tôi chỉ nghe kể là Tomoyuki lén lút nhảy xuống bể một mình và đang bơi thì đuối nước.”

“Thế tại sao Takeaki... tại sao bố cậu lại phải đi lễ đền Suitengu? Ông ta cầu nguyện điều gì ở đấy?”

“Tôi không biết.”

“Các chi tiết về vụ tai nạn đó rất quan trọng. Không chừng nó liên quan đến việc bố cậu bị sát hại. À không, chúng tôi cho rằng liên quan đấy. Cậu hãy nói hết sự thật ra đi.”

Hai má giàn giật, Yuto thở ra thật mạnh và ngẩng mặt lên, “Tôi không biết gì cả.” Cậu nhìn thẳng vào mặt Kaga. “Giờ tôi về được chưa? Tôi nghĩ mình chẳng thể trả lời bất kì câu hỏi nào của anh đâu.”

“Này, Yuto.”

Matsumiya xen vào. Nhưng Kaga giơ tay ngắn lại. “Không sao. Tôi chỉ hơi lấy làm tiếc, vì nếu cậu chịu hợp tác thì vụ án sẽ giải quyết nhanh hơn.”

Yuto ôm cặp vào người và đứng dậy, “Tôi đi trước. Cảm ơn vì cà phê.” Nói xong, cậu hơi cúi đầu rồi tiến về phía cửa, cả người toát ra sự gan lì sắt đá.

Matsumiya nhấp một ngụm hồng trà, nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Là sao đây? Chẳng lẽ nói ra sẽ gây bất lợi cho chính bản thân nó à?”

“Không phải đâu. Nếu chỉ vì bản thân thì đã chẳng trưng ra ánh mắt như thế.”

“Ánh mắt?”

“Ánh mắt cho thấy nó đang quyết tâm bảo vệ ai đó. Trẻ con tuổi này, một khi trưng ra ánh mắt như thế thì người lớn có khuyên bảo thuyết phục đến đâu cũng vô ích.”

Yuto muốn bảo vệ ai? Người này ở đâu? Matsumiya còn đang thắc mắc thì điện thoại rung lên. Kobayashi gọi. “Matsumiya xin nghe.”

“Tôi, Kobayashi đây. Gọi điện vì có chuyện khẩn cấp. Giờ nói tiện không?”

“Anh nói đi ạ. Có chuyện gì thế?”

Sau vài giây im lặng, Kobayashi cất tiếng, “Tìm thấy dấu vân tay rồi đấy.”

“Vân tay, nghĩa là...” Mồ hôi bắt đầu rịn ra bên dưới cánh tay Matsumiya.

“Trên đống sách báo các cậu mang về, có vân tay của Fuyuki. Hình ảnh trên camera an ninh hiệu sách, đúng là Fuyuki. Người vào quán với Takeaki, không phải Fuyuki.”