Chương 29
Matsumiya và Kaga lên tàu siêu tốc Asama số hiệu 511 xuất phát từ Tokyo lúc 9 giờ 20 phút sáng. Theo bảng giờ tàu, họ sẽ đến ga Karuizawa lúc 10 giờ 32 phút.
“Trời sẽ khá lạnh, nên chuẩn bị trước.” Kaga đặt áo khoác đã gấp lên giá hành lý rồi ngồi xuống ghế. Hôm nay Matsumiya xách cặp còn Kaga chỉ đi tay không.
“Nhắc tới Karuizawa người ta thường nghĩ ngay là một địa điểm nghỉ mát. Nhưng xét kĩ ra, cũng phải có dân cư thường trú chứ nhỉ.” Matsumiya nói. “Theo lời bà vợ thì đó vốn là biệt thự nghỉ dưỡng của gia đình họ đấy.”
Bà vợ được nhắc đến ở đây chính là mẹ của Yoshinaga Tomoyuki. Tối qua Matsumiya gọi điện để bày tỏ ý định tới nhà họ hôm nay, nhưng tuyệt nhiên không hé lộ mục đích thực sự mà chỉ bảo muốn thăm hỏi con trai họ.
Đơn xin đi công tác Karuizawa được xét duyệt dễ dàng hơn họ tưởng. Lý do thì khỏi phải bàn, đều tại giả thuyết “Fuyuki là thủ phạm” đang lung lay dữ dội. Dựa vào dấu vân tay tìm thấy trên những ấn phẩm ở hiệu sách, có thể xác định người gặp Aoyagi Takeaki ở quán cà phê là một người khác. Cũng có nghĩa, hướng đi bấy nay của đội điều tra là không ổn. Tất nhiên vẫn có khả năng Fuyuki là hung thủ, nếu sau khi rời hiệu sách hắn tình cờ trông thấy Takeaki từ quán cà phê bước ra và bất chợt nảy sinh ý định cướp giật. Nhưng thế thì lại lấn cấn ở chỗ, tại sao người vào quán cùng Takeaki đến giờ vẫn chưa lộ diện để hỗ trợ công tác điều tra? Chẳng lẽ chỉ vì người ta không muốn bị liên lụy?
“Manh mối các cậu đang theo đuổi rất có thể chính là câu trả lời.” Ishigaki nói, rồi phê duyệt đơn công tác, ánh mắt toát ra sự thúc ép, ngụ ý còn muốn được tự do hành động thì phải mang bằng được kết quả về đây.
Thực tế thì Matsumiya và Kaga vẫn chưa dò ra bí mật bị che giấu trong vụ tai nạn bể bơi ba năm trước. Hôm qua, sau khi gặp Yuto, họ đã liên hệ với hai thành viên khác của câu lạc bộ bơi lội đồng thời là bạn cùng khóa Tomoyuki, cả hai đều cho rằng đó chỉ đơn giản là tai nạn, phản ứng của họ cũng rất thẳng thắn, không giống như đang cố lấp liếm điều gì. “Lẻn vào bể tập một mình là hành vi ngốc nghếch, chắc là tại thường được các anh chị trong câu lạc bộ đánh giá cao nên Tomoyuki quá tự tin, kết quả là sốc nặng vì thành tích thi đấu.” Cậu bạn từng chơi khá thân với Tomoyuki xót xa cho biết.
Trước hết đã chắc chắn một điều, tai nạn này không xảy ra trong lúc tập luyện cùng câu lạc bộ, bởi vì không thể sắp đặt để tất cả các thành viên khai cùng một nội dung cho ăn khớp được, mà kể cả ăn khớp đi nữa thì sớm muộn gì cũng có người sơ suất lỡ miệng làm sự thật bại lộ.
Trong lúc Matsumiya còn vẩn vơ suy nghĩ thì tàu đã đến ga Karuizawa. Cả chuyến đi hai anh em hầu như chẳng mở miệng nói với nhau câu nào. Kaga đứng dậy, vươn vai xoay cổ, xem ra vừa đánh một giấc ngon lành.
Rời khỏi ga, họ leo lên taxi, báo với tài xế điểm đến và được biết là khoảng mười phút sẽ tới nơi.
Taxi bon bon lao đi, hai bên đường là những hàng cây rậm rạp. Chưa có tuyết rơi mà ngồi trong xe vẫn cảm nhận được hơi giá mùa đông tràn ngập bên ngoài. Khách bộ hành đều mặc quần áo đại hàn.
Taxi dừng lại ở một khu toàn biệt thự, theo lời tài xế thì đích đến ở đâu quanh đây thôi. Matsumiya mở cửa bước ra, vừa nhìn trụ cổng gần đây đã thấy gắn biển gỗ "Yoshinaga”.
“Đúng, chính là chỗ này rồi.” Matsumiya gọi với vào Kaga đang ngồi trong xe.
Kaga trả tiền, xuống xe, khép sâu hai vạt áo vào nhau, “Lạnh thật đấy nhỉ.”
Vì không tìm thấy chuông, cả hai dứt khoát đi luôn vào cổng. Bên trong là vườn rộng, đường dẫn vào nhà cũng rất dài. Biệt thự trông khá tĩnh lặng với tông màu nâu chủ đạo. Các cửa sổ đều lắp cánh chớp, bậu cửa ra vào xây cao hơn hẳn mặt đất, hẳn là để ngăn tuyết tràn.
Cạnh cửa vào có lắp liên lạc nội bộ. Matsumiya nhấn thử, lập tức nghe một giọng nữ hỏi, “Ai đấy ạ?”
“Tôi là người bên sở cảnh sát hôm qua liên hệ ạ.”
“Vâng.”
Cùng tiếng lách cách, cánh cửa mở ra, một phụ nữ khoảng năm mươi tuổi xuất hiện. Gương mặt và vóc dáng đều nhỏ nhắn, mặc áo cổ lọ và quần jeans, mái tóc lấm tấm sợi bạc buộc gọn ra sau. Trên điện thoại hôm qua, bà cho biết mình tên là Mieko. Nghe Matsumiya và Kaga tự giới thiệu xong, bà mời họ vào. Không khí trong nhà ấm áp và thoang thoảng hương hoa.
“Tomoyuki đâu ạ?” Kaga hỏi khi thay sang dép đi trong nhà.
Mieko nhẹ nhàng chắp tay lại, đưa mắt nhìn hai thanh tra, “Trong phòng khách.”
Họ theo chủ nhà hết hành lang thì thấy một cánh cửa. Mieko nói “Xin mời” và dẫn họ vào phòng. Phòng khách rộng rãi với một phần không gian ngăn thành bếp kiêm nhà ăn, trần thiết kế dạng giếng trời. Trong phòng bày bộ sofa và bàn trà cao cấp, cạnh khung cửa sổ là ghế bập bênh. Và trên chiếc ghế bập bênh ấy...
Một thiếu niên đang ngồi. Cậu mặc quần áo thể thao, từ hông trở xuống đắp chăn bông. Gương mặt quay về phía họ nhưng mắt vẫn nhắm nghiền. Thân hình gầy guộc nhưng nước da trắng như sứ. Bên trên chân mày là hàng tóc mái cắt tỉa gọn gàng.
Matsumiya chầm chậm tiến lại gần. Thiếu niên vẫn ngồi bất động như xác chết.
“Thằng bé có thể tự thở đấy.” Mieko nói với giọng tự hào. “Khi nào khá hơn còn thay đổi biểu cảm được.”
“Thế có mở mắt không ạ?”
Nghe Kaga hỏi, Mieko hơi ngạc nhiên. Bà nhoẻn cười đáp, “Vì đang ngủ nên cháu không mở mắt đâu. Nhưng chỉ do đang ngủ mà thôi.” Giọng như muốn khẳng định với họ mà cũng như muốn thuyết phục bản thân “Đây là một đứa trẻ khỏe khoắn, không có gì bất ổn”.
“Mời hai anh vào đây.”
Matsumiya và Kaga cùng đi lại chỗ sofa. Mieko bưng khay ra, rót hồng trà vào những chiếc tách hết sức tinh tế.
“Gia đình mình chuyển đến đây từ khi nào ạ?” Kaga hỏi.
“Tôi nhớ là một năm sau vụ tai nạn. Sẵn dịp chồng tôi cũng đến tuổi nghỉ hưu nên chúng tôi bán nhà ở Tokyo và chuyển về đây. Vùng này có khí hậu dễ chịu, tiện cho cháu tĩnh dưỡng hơn.”
“Ông nhà đâu ạ?”
“Đi Tokyo rồi. Chồng tôi vẫn làm cố vấn cho rất nhiều công ty nên phải định kì xuống đấy.” Mieko mỉm cười.
Nhà cửa khá giả đúng là may mắn, Matsumiya thầm nghĩ. Với nhà bình thường thì chi phí chăm sóc Tomoyuki hẳn là một gánh nặng khủng khiếp.
“À mà các anh bảo có việc muốn trao đổi, là gì thế?” Mieko thắc mắc.
Kaga ngồi thẳng dậy, “Là tai nạn xảy ra với em nhà mình đấy. Theo hồ sơ lưu trữ thì phía gia đình chẳng có động thái kiện tụng nào cả, ông bà không thấy nghi vấn gì hay sao?”
Bà Mieko khẽ lắc đầu, “Nghi vấn nhiều chứ, thú thật là thế. Khó mà tin là thằng bé tự ý lẻn vào bể bơi của trường một mình. Cả đuối nước nữa. Tomoyuki học bơi từ bé, cháu rất thuần thục khi ở dưới nước và cũng ý thức rõ những nguy hiểm tiềm tàng trong nước.”
“Vậy mà gia đình vẫn chấp nhận các giải thích từ phía nhà trường?”
“Chẳng còn cách nào khác. Cảnh sát nhận định không có điểm đáng ngờ. Hơn nữa chúng tôi muốn ưu tiên tối đa cho việc chữa trị Tomoyuki nên không đặt nặng vấn đề truy cứu trách nhiệm.” Mieko đưa mắt về phía ghế bập bênh. “Vả lại, tôi cũng có phần tin vào điều họ nói. Tomoyuki là một đứa bé có tinh thần trách nhiệm rất cao, cho nên...”
“Ý bà là sao?”
“Trước hôm thi đấu thằng bé cực kì bồn chồn. Nó bảo 'Nhỡ con kéo mọi người xuống thì sao hả mẹ?'”
“Kéo mọi người xuống?”
“Thằng bé được chọn thi bơi tiếp sức. Các thành viên đều học lớp Chín, riêng nó là lớp Tám. Ý Tomoyuki là không muốn gây ảnh hưởng đến thành tích của các anh khóa trên.”
“Bơi tiếp sức à?” Kaga lộ vẻ đăm chiêu.
“Mà các anh này.” Mieko thắc mắc. “Cảnh sát đang điều tra chuyện gì thế? Sao đến tận bây giờ rồi còn lôi tai nạn năm ấy ra?”
Đây là câu hỏi rất chính đáng. Kaga giải thích, “Gần đây ở Tokyo xảy ra một vụ giết người. Chúng tôi đang tiến hành điều tra vụ đó.”
“Giết người...” Mặt Mieko tối sầm lại, lộ rõ vẻ bất an.
“Bà đừng lo. Cảnh sát không đặt ra bất kì nghi vấn nào đối với nhà mình cả. Tuy nhiên, hành vi của người bị giết có vẻ liên quan đến tai nạn của con trai bà, chúng tôi mới phải đến đây để hỏi thăm.”
“Người bị giết là ai?”
“Một người đàn ông, tên đầy đủ là Aoyagi Takeaki. Cái tên có khơi gợi cho bà ấn tượng nào không?”
“Aoyagi à... Hình như tôi từng nghe thấy cái tên này đâu rồi... Nhưng mà xin lỗi, không phải người quen của chúng tôi.”
Nếu Mieko từng nghe Aoyagi, thì có thể là qua miệng Tomoyuki chăng? Matsumiya thầm nghĩ. Có lẽ khi ở nhà, Tomoyuki đã nhắc đến tên các đàn anh sinh hoạt cùng. Nhưng tạm thời chưa cần phải tiết lộ cho chủ nhà biết Takeaki chính là bố một anh trong câu lạc bộ của Tomoyuki. Trước khi đến đây Matsumiya đã thống nhất với Kaga như vậy.
“Bà có biết đền Suitengu ở khu Nihonbashi không? Một nơi rất nổi tiếng để cầu sinh nở thuận lợi, đồng thời cũng được cho là khá thiêng khi cầu an toàn dưới nước.”
Đáp lại câu hỏi của Kaga, Mieko chớp mắt, “Tôi biết chỗ ấy, nhưng mà...”
“Aoyagi Takeaki vẫn định kì đến lễ đền Suitengu, khi đi thường mang theo một trăm con hạc giấy. Hành động này có gợi cho bà ấn...”
Kaga ngưng ngang. Matsumiya hiểu ngay tại sao. Vẻ mặt Mieko biến đổi rất rõ ràng. Có thể nhận thấy bà nín thở, hai mắt mở to.
“... tượng gì không?” Kaga tiếp tục câu hỏi.
Mieko gật đầu thật mạnh, “Có. Tôi đoán người đó chính là 'Hanako ở Tokyo'.”
"Hanako?"
“Hai anh chờ tôi một lát nhé.” Dứt lời, Mieko rời khỏi phòng khách.
Matsumiya và Kaga đưa mắt nhìn nhau. Kaga vốn nhạy bén mà vẫn chưa xác định nổi câu chuyện là thế nào, nhưng đôi mắt sáng quắc hơn hẳn bình thường, như thể tin chắc là sắp nắm được manh mối rất quan trọng.
Mieko quay trở ra, cầm theo máy tính xách tay, “Tôi có mở một blog cá nhân. Tôi viết blog chỉ để lưu lại quá trình chữa trị cho con trai, nhưng đăng lên lại nhận được rất nhiều tin nhắn cổ vũ của những người chơi blog khác...” Bà vừa nói vừa bật máy tính.
“Hanako ở Tokyo” là một trong số đó phải không?”
Bà Mieko gật đầu đáp lại câu hỏi của Kaga, “Có một thời gian tôi và chủ blog đó đã trao đổi tin nhắn qua lại. Tôi có cảm giác người ta là đàn ông. Và thật ư? Việc ông ta bị giết ấy...”
“Chi tiết trăm hạc giấy có ý nghĩa gì đấy phải không?”
“Phải. Người ta bảo là chia một nghìn con hạc giấy ra thành mười phần riêng biệt để mang theo mỗi khi đi lễ đền. Nếu muốn tìm hiểu chi tiết hơn, các anh có thể xem trên blog cá nhân của tôi. Thật ngại quá nhưng mà...” Mieko xoay màn hình máy tính về phía Matsumiya và Kaga.
Trên màn hình hiển thị trang chủ của blog. Hình nền trang trí bằng những icon màu sắc nhấp nha nhấp nháy.
“Ồ xem này.” Kaga trỏ đầu trang, kêu lên.
Matsumiya đưa mắt nhìn, và hết sức kinh ngạc trước cái tên của blog: Cánh Kirin .