Chương 28
Chạng vạng tối, trời lạnh hẳn đi. Hơi thở phả ra màu trắng đục. Chẳng mấy chốc mùa đông đã thực sự đến rồi. Yuto ôm cặp bước đi, nhưng không phải là hướng về nhà. Đã định tan học thì về ngay, nhưng gặp hai thanh tra xong, cậu đổi ý.
Các chi tiết về vụ tai nạn đó rất quan trọng. Không chừng nó liên quan đến việc bố cậu bị sát hại... Lời họ nói có thật không nhỉ? Liên quan thế nào chứ? Hay đơn giản chỉ muốn giải thích tại sao bố xuất hiện ở chỗ tượng kỳ lân thôi?
Đủ mọi suy nghĩ chộn rộn trong tâm trí Yuto. Có một khoảnh khắc cậu đã toan khai hết tất cả, nhưng cuối cùng không thốt nên lời. Đây không phải là việc cậu toàn quyền quyết định được.
Dãy nhà quen thuộc dần dần hiện rõ trước mắt. Yuto đang hướng đến một căn trong số đó. Chính là ngôi nhà bề thế với kiến trúc phương Tây đằng kia. Trụ cổng có gắn biển tên khắc chữ “Kurosawa”.
Yuto ấn liên lạc nội bộ. Một lát sau có giọng nữ cất lên, “Ai đấy ạ?”
“Chào cô!” Yuto lên tiếng. “Cháu... là bạn học cùng Shota từ hồi cấp hai. Tên cháu là Aoyagi Yuto. Shota có nhà không ạ?”
“À à... Cháu đợi một chút nhé.” Người phụ nữ hình như đã nhận ra là ai.
Cửa mở ra ngay, Shota xuất hiện, trông khá bất ngờ, “Có chuyện gì thế?”
“Giờ có tiện cho mày không?”
“Một lúc thôi thì được.”
Yuto đẩy cổng và tiến vào thềm, “Sao điện thoại của mày không liên lạc được thế? Tao gửi tin nhắn cũng chẳng thấy hồi âm.”
“À.” Shota chỉ máy môi, “Phải rồi. Chờ chút nhé!” Rồi lại rút vào nhà, khép cửa lại. Có tiếng sột soạt đi tới đi lui, rồi cửa mở ra lần nữa. Shota giơ điện thoại lên, “Tao vừa đổi điện thoại. Xin lỗi nhé, tại bận quá nên chưa kịp báo cho mày biết.”
“Ồ...” Không phải chứ, Yuto thầm nghĩ. Shota biết thừa bố mình bị dư luận coi như kẻ xấu xa tồi tệ vì vụ che giấu tai nạn lao động kia. Chắc nó cho rằng vào lúc này tốt nhất không nên dính líu đến mình chứ gì.
Nghe Shota báo số điện thoại và thư điện tử mới xong, Yuto nói, “Là vậy, việc này tạo có nói trước với Tatsuya rồi, tao muốn ba đứa cùng bàn bạc một việc.”
Mắt Shota bỗng chốc tối sầm, “Việc gì thế?”
“Việc gì thì mày phải rõ rồi chứ. Tao bảo là 'ba đứa cùng bàn bạc' mà.”
Shota cụp mắt, “Nhưng tại sao lại là bây giờ...”
“Chẳng tại sao cả. Chỉ là tao muốn trao đổi bây giờ.”
“Được thôi, có điều...”
“Sau đây mày có rảnh không?”
Shota ngẩng mặt lên, nhíu mày bối rối rồi lắc đầu, “Hôm nay không được. Gia sư của tao sắp đến. Giờ đừng mơ chuồn khỏi nhà.”
“Ngày mai thì sao?”
“Ngày mai... Khoảng mấy giờ?”
“Sau khi tan học đi, hẹn gặp ở ga Naka-Meguro lúc 5 giờ nhé!”
Cân nhắc một hồi, Shota đồng ý, “Cũng được.”
“Hẹn mai gặp. Phía Tatsuya, tao sẽ báo luôn.”
Yuto rời khỏi thềm nhà, chợt nghe gọi giật “Yuto này!”, cậu lại ngoái đầu nhìn.
Shota rối rắm, “Vì chuyện gì thế?”
“Mày phải biết rồi chứ!” Yuto đáp. “Vì chuyện bố tao bị người ta giết đấy.”
Mặc cho bạn choáng váng, Yuto quay đi, ra khỏi cổng và bắt đầu sải bước trên đường.