← Quay lại trang sách

Chương 33

Trạng thái tinh thần của Tatsuya khá bất ổn, không thể nói rành mạch bất cứ điều gì. Thủ phạm là trẻ vị thành niên nên khả năng cho tại ngoại đã được cân nhắc, nhưng cuối cùng cảnh sát vẫn quyết định giữ cậu ta lại Phòng Cảnh sát Nihonbashi, bởi lo ngại về hành vi tự sát trước đó.

Hôm sau Matsumiya nhận được chỉ thị của Ishigaki, “Sau đây các cậu điều tra nốt đi.” Hai anh em bèn tiến hành hỏi cung Tatsuya. Nhưng cậu ta chưa bớt hoảng loạn hơn hôm qua nên cũng khó mà yêu cầu một lời khai rành mạch. Tuy vậy, bằng cách kiên trì tra hỏi, toàn cảnh vụ án dần dần sáng tỏ. Cùng những lời dịu dàng vỗ về, hai thanh tra giúp Tatsuya lấy lại bình tĩnh. Nội dung lời khai đại khái là như sau (tất nhiên kém trôi chảy hơn).

***

Vào hôm xảy ra án mạng, Sugino Tatsuya tan trường và chuẩn bị về nhà như mọi khi thì có người gọi điện.

“Số của ai mà lạ hoắc thế nhỉ...” Tatsuya lẩm bẩm. Không phải số di động mà là số cố định. Cậu bắt máy và hoàn toàn bất ngờ khi nghe đầu dây bên kia giới thiệu mình là bố của Yoshinaga Tomoyuki.

“Tôi muốn trao đổi về tai nạn ở bể bơi ba năm trước. Cháu có thể dành chút thời gian gặp mặt được không?”

Tatsuya như bị bắt mất hồn vía. Sao bố Tomoyuki lại liên lạc với mình vào lúc này? Vì mục đích gì nhỉ? Hay ông ta đã nhận ra tai nạn năm ấy có uẩn khúc?

“Còn ai đi cùng không ạ?” Tatsuya dò hỏi.

“À không, chỉ mình cháu thôi. Thật ra tôi đã định sẽ lần lượt hỏi hết mọi người. Nhưng trước tiên cứ gặp cháu cái đã. Hẹn ở đâu được nhi?”

Giọng nói hết sức hòa nhã nhưng lời lẽ thì đầy uy hiếp, không cho người ta có cơ hội thoái thác. Tatsuya chẳng nghĩ ra cách nào từ chối, đành phải nhận lời. Điểm hẹn được ấn định tại cổng soát vé của ga Nihonbashi.

“Tôi có một chỗ muốn dẫn cháu đến.” Bố Tomoyuki nói thế.

Họ hẹn gặp vào 7 giờ tối, trước đó Tatsuya có ghé về nhà một lúc, lòng cuộn xoáy bất an và lo sợ. Ông ta định dẫn mình tới đâu nhỉ? Dẫn đến nộp cho cảnh sát chăng? Tatsuya nghĩ thầm, việc cậu và các bạn đã làm đối với Tomoyuki khác gì hành vi giết người bất thành, nếu Tomoyuki chết thật thì bọn họ đúng là sát nhân rồi. Có khi nào bố Tomoyuki muốn tống cả đám vào tù không nhi?

Ái chà, có khi không đơn giản như vậy... Dù sao thì cuộc đời đứa con trai duy nhất của ông ta đã bị hủy hoại vì bọn họ. Nếu chỉ đơn thuần giao nộp thủ phạm cho cảnh sát thì chưa đủ để nguôi ngoai hoàn toàn. Theo lẽ thường, ông ta sẽ muốn tự tay trả đũa nhi? Tóm lại là báo thù đấy.

Chắc chắn là thế rồi! Vì nguyên do nào đấy mà bố Tomoyuki đã nắm được sự thật và giờ đây muốn trả thù cả ba đứa. Mục tiêu nhắm đến đầu tiên là mình. Nếu quả thật ông ta có ý đồ đó thì xoay xở kiểu gì cũng không thoát được. Dù phải thừa nhận mình đã gây ra hành vi đầy tội lỗi, thì cũng khó lòng chấp nhận việc mất mạng dưới tay ông ta. Nhưng ngộ nhỡ, sức mình không đọ lại ông ta thì sao? Đừng nghĩ ông ta luống tuổi mà xem thường. Đàn ông trung niên vẫn đầy người sở hữu sức vóc cường tráng đến độ mấy đứa cấp ba còn xa mới sánh kịp. Chưa kể người ta lại nung nấu ý định trả thù... có khi mình phải giắt vũ khí phòng thân thôi.

Tatsuya bèn lấy trong ngăn kéo bàn ra một vật. Là con dao do anh họ tặng cách đây khá lâu. Tatsuya chưa dùng đến lần nào, hôm nay để phòng hờ bất trắc, cậu quyết định mang theo, cất trong túi áo.

Đúng hẹn, 7 giờ tối, Tatsuya đến cửa soát vé ga Nihonbashi, chợt có người vỗ vai từ đằng sau. Ngoái lại nhìn thì thấy một người đàn ông có nước da rám nắng, khuôn mặt bành bạnh, bờ vai vạm vỡ. Tướng tá người này mà đi đánh nhau thì cầm chắc phần thắng. Tuy nhiên thái độ ông ta không có vẻ gì là thù địch, thậm chí còn nở nụ cười hiền, “Tấp vào chỗ nào làm hớp nước nhỉ?”

Hai người bước vào quán cà phê gần đấy. Khi được hỏi muốn uống gì, Tatsuya đáp, “Gì cũng được.”

Bố Tomoyuki bèn ra quầy mua hai tách cà phê sữa rồi bưng đến tận bàn. Sau khi ngồi xuống ghế đối diện, ông nói một câu mà Tatsuya không sao ngờ được. “Tôi có điều phải xin lỗi cháu. Thật ra tôi không phải là bố của Yoshinaga Tomoyuki, mà là bố của một người cháu biết rất rõ, Aoyagi Yuto.”

Tatsuya sửng sốt vô cùng, nhưng cũng phải công nhận nghe xong thì thấy ông giống Yuto thật. Cậu đã đến chơi nhà Aoyagi rất nhiều lần mà chưa gặp ông bao giờ.

“Tôi giả vờ nhận là bố Tomoyuki để xem phản ứng của cháu ra sao. Nếu quả thật không làm chuyện gì mờ ám, hẳn cháu sẽ đáp lại một cách đường hoàng đĩnh đạc. Đáng tiếc giọng cháu qua điện thoại nghe lại cực kì hoảng hốt, có thể nói là hoàn toàn khiếp vía.”

Tatsuya cứng họng, không biết đáp trả cách nào. Cậu vừa thất vọng vì để người khác xỏ mũi, vừa thắc mắc tại sao bố Yuto lại hành động như thế.

“Tatsuya này!” Bố Yuto tiếp tục. “Cháu kể hết mọi chuyện cho tôi nghe được không? Ba năm trước có chuyện gì xảy ra? Sự thật đằng sau tai nạn kia là sao? Yuto con tôi có liên quan phải không? Cháu là bạn thân nhất của nó, dứt khoát là cháu biết.”

Nghe chừng bố Yuto chỉ mới sinh nghi về tai nạn chứ chưa nắm được bất cứ chi tiết cụ thể nào, trừ việc Yuto có dính líu. Chính vì thế ông mới nghĩ đến chuyện dò hỏi chân tướng sự việc qua bạn thân của con trai.

“Cháu không biết.” Tatsuya đáp. “Cháu tuyệt nhiên không biết gì cả.” Nhưng giọng cậu run bắn, đến nỗi chính cậu còn nhận thấy màn trình diễn của mình cực kì tệ hại. À mà không, phải nói là chẳng trình diễn được gì.

“Xem ra cả cháu cũng liên quan.” Nhìn biểu hiện của Tatsuya, bố Yuto lập tức đọc ra vấn đề. “Bản thân tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi. Tùy tình hình, tôi đã tính cả đến khả năng buộc con mình ra đầu thú. Cháu mà cứ tiếp tục lừa dối quanh co thì chẳng tốt lành gì cho cuộc đời mấy đứa đâu. Thành thật kể cho tôi nghe đi. Có phải con tôi và cháu đều dính dáng đến vụ tai nạn đó không?”

Tatsuya chỉ chực vùng dậy bỏ chạy. Cậu muốn trả lời “Không phải” rồi bước một mạch ra khỏi quán cà phê. Nhưng chân cậu như đeo đá. Hơn nữa giờ có trốn cũng chẳng giải quyết được gì. Ông này sẽ không bỏ cuộc cho đến khi phanh phui được chân tướng sự việc. Chẳng phải ông ta nói là đã sẵn sàng bắt cả con mình đi đầu thú rồi đó sao.

“Rốt cuộc là thế nào? Cháu sẽ nói chứ?”

Câu hỏi thúc ép đã đẩy Tatsuya đến giới hạn chịu đựng, cậu đành gật đầu.

Lời lẽ bắt đầu tuôn ra không sao giữ lại được nữa. Bố Yuto đặt câu hỏi còn Tatsuya thì ngoan ngoãn khai báo tất cả. Càng nói, Tatsuya càng thấy tâm trạng nhẹ nhõm, và nhận ra bấy lâu nay mình đã sống với cõi lòng bị đè nặng vì dối trá đến mức nào.

“Cảm ơn cháu đã kể ra mọi chuyện.” Nghe xong, bố Yuto nói. “Giờ tôi đã hiểu tất cả, kể cả lý do khiến con trai tôi có những hành động như thế.”

Hành động như thế là hành động gì nhi? Tatsuya còn đang thắc mắc thì bố Yuto đã nói tiếp, “Có chỗ này tôi muốn dẫn cháu đến. Giờ đã muộn nên chắc không được cho vào đâu, nhưng đứng ngắm từ bên ngoài cũng đủ. Chúng ta cùng đến nơi chuộc tội nào.”

Ông không nói rõ muốn dẫn Tatsuya đi đâu.

“Đi thôi.” Ra khỏi quán cà phê, bố Yuto bắt đầu sải bước. “Hành vi của các cháu là không thể tha thứ được. Sự thật này mà công khai thì các cháu sẽ phải hứng chịu vô số chỉ trích nặng nề, việc học tiếp lên ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng. Tuy nhiên, điều đó cũng chẳng có gì to tát. Cuộc đời các cháu còn rất dài ở phía trước, còn đủ thời gian để làm lại từ đầu, nhưng vì muốn làm lại từ đầu mà chọn cách tự dối mình thì không được.”

Vừa đi bố Yuto vừa nghiêm nghị giải thích cho Tatsuya hiểu rằng, việc thú nhận là cần thiết cho chính cậu và các bạn. Lời ông nói đầy tính thuyết phục. Mặt khác, nó cũng khiến Tatsuya liên tưởng đến những khó khăn cậu sắp phải đối diện. Tương lai, học lên cao...

Hiện tại Tatsuya đã được giới thiệu vào trường đại học cậu hằng mơ ước. Đó là thành quả đạt được từ sự cố gắng không ngơi nghỉ suốt những năm cấp ba. Chẳng lẽ nỗ lực này cũng bỗng chốc tan thành mây khói luôn sao? Tatsuya khựng lại. Không thể để bản thân bị dẫn dắt đi xa hơn nữa, cậu thầm nhủ.

“Sao thế?” Bố Yuto hỏi.

“Thôi ạ!” Tatsuya nói. “Bác hãy xem như chưa từng nghe thấy chuyện cháu vừa kể. Cháu xin bác.”

“Không được. Tôi đã quyết đưa mọi việc ra ánh sáng. Tôi làm thế là vì tương lai của cháu, của cả con trai tôi. Nào, đi tiếp thôi.”

Bố Yuto tiếp tục bước đi, dáng vóc tỏa ra ý chí sắt đá.

Chính Tatsuya cũng không lý giải nổi suy nghĩ của mình vào thời khắc ấy. Chỉ biết tràn ngập tâm can là nỗi thôi thúc phải hành động để ngăn người đàn ông này lại. Lúc trấn tĩnh thì đã thấy tay mình nắm chặt con dao.

Như linh tính được, bố Yuto dừng bước, xoay mình lại, đúng lúc Tatsuya nhào tới đè lên người ông, đẩy dạt ông vào tường. Đó cũng là lúc cậu nhận ra họ đang ở dưới đường hầm.

Bố Yuto gần như không thốt được tiếng nào, chỉ trượt dần người dọc tường và ngồi bệt xuống như sắp ngã. Con dao cắm rất sâu trên ngực ông. Tatsuya cố tìm cách rút dao ra nhưng nó không chịu suy suyển. Hết cách, cậu đành kéo cà vạt để chùi sạch chuôi dao. Dù đang hoảng loạn, cậu vẫn chú ý để không lưu lại dấu vân tay.

Tiếp theo, Tatsuya quay trở lại con đường họ vừa đi qua, đến lối ra thì phát hiện có người nấp né trong bóng đổ của tòa nhà gần đấy. Nghĩ bụng đã bị tên này trông thấy hết, cậu liền vùng lên bỏ chạy thục mạng, dồn hết sức lực để tẩu thoát thật nhanh.

Về tới nhà, Tatsuya nhốt mình trong phòng riêng và run cầm cập đến sáng. Suốt đêm cậu không sao chợp được mắt, cứ thấp thỏm lo sợ cảnh sát sẽ đến bắt mình bất cứ lúc nào. Nhưng sáng hôm sau, khi rón rén lên mạng thăm dò tình hình thì phát hiện ra một sự việc bất ngờ. Đó là, nghi phạm giết hại bố Yuto bị xe tông và đang trong tình trạng cực kì nguy kịch.

Chưa hiểu đầu cua tại nheo ra sao, Tatsuya tiếp tục lục lọi ở nhiều nguồn tin. Cuối cùng cậu nhận thức được mình gặp may đến mức nào. Một người khác bị nghi ngờ là thủ phạm, hơn nữa hắn lại còn đang hôn mê...

Tatsuya tự nhủ, đúng là phép mầu. Nếu người đàn ông kia không thể qua khỏi thì coi như cậu bình an vô sự. Mà kể cả hắn có qua khỏi thì Tatsuya cũng chẳng có lý gì bị đặt vào vòng nghi vấn được.

Yuto gửi tin nhắn đến giữa lúc Tatsuya còn đang suy nghĩ miên man. Mới nhác thấy tiêu đề “Bố tao mất”, cậu đã nghe lồng ngực đau thắt, nhưng cũng hiểu là chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục che đậy sự thật. Bất chấp tâm trạng bấn loạn, Tatsuya vẫn xoay xở soạn được hồi âm thể hiện rõ sự quan tâm cần thiết phải có ở một người bạn thân.

Khi vụ che giấu tai nạn lao động bị vạch trần, Yuto bỗng chốc biến thành tâm điểm của những ánh mắt thiếu thiện cảm. Tatsuya đâm ra khó nghĩ, không biết phải tiếp tục cư xử với bạn thế nào cho phải, cuối cùng cậu quyết định giữ khoảng cách. Yuto cũng không tỏ vẻ gì là trách móc.

Đến lúc biết tin Fuyuki qua đời, Tatsuya liền cho rằng mọi chuyện đã kết thúc ổn thỏa, ngờ đâu lại không phải. Tự dưng Yuto muốn hẹn gặp cậu và Shota để cả ba cùng bàn bạc trao đổi, nhưng không nói rõ sẽ trao đổi chuyện gì, khiến Tatsuya hết sức bứt rứt. Tiếp đó Yuto lại gửi một tin nhắn mang tính quyết định, đại khái là yêu cầu gặp mặt gấp để bàn bạc về tai nạn bể bơi và cả sự liên quan giữa vụ đó với cái chết của bố Yuto, vì cảnh sát đang ráo riết điều tra rồi.

Tatsuya bỗng thấy trước mắt tối sầm. Mọi chuyện thế là vỡ lở. Việc mình sát hại bố Yuto đã bại lộ. Cảnh sát vào cuộc thì chẳng còn đường nào mà trốn nữa. Kết thúc rồi, tất cả mọi thứ.

Ôm trong lòng nỗi tuyệt vọng tột cùng, Tatsuya lê bước lang thang trên đường phố. Mình phải làm gì, phải làm gì bây giờ?

“Vì sao lại đến ga Shinagawa?”

Tatsuya không biết trả lời thế nào cho câu hỏi này, bản thân cậu cũng không hiểu tại sao. Cậu chỉ lờ mờ nhớ rằng mình muốn nhảy xuống đường tàu. Bấy giờ cậu thoáng nghĩ, giá mà chết đi thì tốt. Và bây giờ cũng thế...