← Quay lại trang sách

Chương 34

Thầy Itokawa vẫn chưa chịu từ bỏ thái độ bất hợp tác, hệt như những lần gặp từ trước đến giờ, nhưng sâu trong mắt thầy là nét hoang mang. Phần mặt bàn dưới tay thầy cũng mờ dần vì hấp hơi mồ hôi đang rịn ra trong lòng bàn tay. Buổi gặp hôm nay không diễn ra ở trường học mà ở phòng điều tra.

“Về tai nạn bể bơi, tôi đã kể chính xác diễn biến. Các anh cứ việc hỏi lại ba em ấy thì sẽ rõ.”

Quả thật, lời chứng của thầy rất khớp với nội dung khai báo của Yuto và các bạn. Nhưng tại sao ông thầy này lại muốn che giấu chân tướng vụ việc kia chứ? “Vì nghĩ cho tương lai của các em,” thầy Itokawa trả lời.

Liệu có thực sự là thể?

“Tai nạn xảy ra trong lúc bốn thành viên đội bơi tiếp sức cùng nhau luyện tập, coi như là tai nạn khi đang sinh hoạt câu lạc bộ rồi. Thành thử vấn đề trách nhiệm sẽ bị đặt ra cho phía nhà trường, và không, đúng hơn là cho người phụ trách câu lạc bộ. Vì thế thầy mới cố tình giấu nhẹm sự thật, đúng chứ?”

Trước nhận định của Kaga, thầy Itokawa quắc mắt lên, “Anh vui lòng kiềm chế những câu chữ xấc xược giúp tôi. Tôi không bao giờ suy nghĩ để hèn như vậy.”

“Nhưng hành động của thầy thì thể hiện rõ điều ấy đấy.”

“Anh...” Thầy Itokawa lộ rõ vẻ oán hận, nhưng không nói được lời nào.

“Tôi được biết kiểu tập bơi giữ chặt chân chỉ cho dùng tay là ý tưởng của chính thầy. Có phải lúc đó thầy sợ chuyện này cũng bị khui ra ánh sáng không?”

Rầm! Thầy Itokawa đập cả hai tay xuống bàn.

“Câu hỏi tiếp theo.” Đến lượt Matsumiya lên tiếng. “Ba ngày trước án mạng, Aoyagi Takeaki có gọi điện cho thầy. Thầy khai rằng: nạn nhân gọi điện trao đổi chỉ vì lo lắng về mối quan hệ không được êm thắm với con trai. Đến giờ lời khai vẫn không có gì thay đổi chứ? Sau đây nó sẽ được sử dụng làm bằng chứng, thầy vui lòng cân nhắc kĩ trước khi xác nhận.”

Thầy Itokawa bắt đầu thở dồn. Sau khi hít vào thở ra tầm vài ba lần, thầy lẩm bẩm, “À không... tôi muốn thay đổi lời khai đó.”

“Thực tế hai người nói những gì? Thầy vui lòng kể lại chính xác.”

Thầy Itokawa đưa mu bàn tay chùi miệng, “Aoyagi Takeaki muốn biết chi tiết về tai nạn bể bơi xảy ra ba năm trước. Dường như ông ta nghi ngờ con trai mình có dính dáng.”

“Đáp lại đề nghị đó, thầy trả lời thế nào?”

“Không có sự thật nào khác ngoài những gì được đăng tải trên các phương tiện truyền thông. Tôi trả lời như thế.”

“Câu trả lời có thuyết phục được Takeaki không?”

Thầy Itokawa lắc đầu với bộ dạng xuôi lơ, “Chắc chắn mọi chuyện không phải như vậy. Ông ta kiên trì thắc mắc, và nài nỉ tôi nói ra sự thật, với lý do là vì cậu con trai.”

“Rồi thầy bảo sao?”

“Tôi bảo “Bác làm khó tôi rồi”, và cúp máy. Thật ra bấy giờ tôi không có nhiều thời gian để tiếp chuyện lâu hơn. Nội dung điện đàm chỉ có thế.” Thầy Itokawa khẽ khàng giải thích thêm.

“Ngay sau án mạng, sao thầy không thành thật khai báo với cảnh sát?” Kaga hỏi xen vào. “Nếu bấy giờ chúng tôi nghe được những điều thầy vừa cho biết, cuộc điều tra đã đi theo một hướng rất khác rồi.”

“Anh nói thế thì tôi đành chịu... Bấy giờ tôi cho rằng cú điện không liên quan gì với án mạng, hơn nữa cũng vì nghĩ cho bọn trẻ...”

“Nghĩ cho bọn trẻ? Sao việc nói dối lại là nghĩ cho bọn trẻ chứ?”

“Tôi không muốn đến tận giờ này còn đào bới chuyện xưa, làm như thế bọn trẻ sẽ tổn thương lần nữa. Trầy trật lắm cuộc sống của ba đứa nó mới trở lại bình thường...”

Kaga bỗng chồm dậy, vung tay chộp lấy ve áo thầy Itokawa, “Ông đừng ăn nói ngu ngốc nữa đi. Không muốn làm bọn trẻ tổn thương ư? Ông thật chẳng biết đúng sai. Theo ông thì tại sao sau khi đâm chết Takeaki, Tatsuya không ra đầu thú? Đó là vì ông đã tiêm nhiễm tư tưởng sai trái cho thằng bé. Dẫu có lỗi lầm, chỉ cần nói dối thì rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Ba năm trước ông dạy chúng nó như thế, cho nên Tatsuya tiếp tục lặp lại hành vi y hệt. Takeaki đã cố uốn nắn đứa con bị ông nhồi nhét những điều méo mó vào đầu đấy. Thế này mà còn chưa vỡ ra thì bỏ nghề đi thôi. Ông không đủ tư cách để dạy dỗ ai cả.”

Dứt lời, Kaga thảy tay ra như thể vứt bỏ thứ gì đáng ghê tởm.

Mặt thầy Itokawa tái nhợt đi.