Chương 1 Ruy băng xanh là mẹ
Ruy băng xanh là mẹ Ruy băng màu da trời Mẹ dõi theo con mãi Từ xanh thẳm cao vời.
Ruy băng trên trời xanh, tác phẩm đoạt giải “Gương mặt mới” của Giải thưởng sách tranh⦾ toàn quốc lần thứ Năm được bày bán trên các kệ sách khắp nước Nhật vào tháng trước, ngày 20 tháng Chín. Dù có gắn mác tác phẩm đoạt giải “Gương mặt mới” thì cũng không có chuyện sách tranh của một tác giả mới, chưa có tên tuổi bán chạy như tôm tươi. Ấy vậy mà chuyện vô cùng hiếm thấy đã xảy ra: con sóng nhỏ chảy ra khơi được con sóng to kéo ra biển lớn.
← Sách tranh (tiếng Nhật là “Ehon”) là thể loại truyện dành cho thiếu nhi, chủ yếu ở độ tuổi 0–6, với nội dung kể về một câu chuyện hay một đề tài nào đó có kèm theo tranh vẽ minh họa.
Cũng vào tháng trước, nữ diễn viên Tanisaki Yuki (25 tuổi) mới sinh đứa con đầu lòng đã đọc tác phẩm này ngay sau khi nó vừa được phát hành và đăng tải dòng cảm tưởng lên blog của mình: “Tôi đã khóc suốt đêm, sau đấy tôi gửi tin nhắn cho mẹ, nói ‘Con cảm ơn mẹ’ và ôm con mình thật chặt.”
Trong nháy mắt, dòng cảm tưởng này đã được các bà mẹ trẻ trong độ tuổi 20–30 lan truyền nhanh chóng và được nhiều phương tiện truyền thông đại chúng đề cập đến, thu hút sự chú ý của đủ mọi tầng lớp, từ thanh thiếu niên đến người cao tuổi, không phân biệt đang độc thân hay đã kết hôn, nam hay nữ. Chỉ trong vòng một tháng, Ruy băng trên trời xanh đã trở thành cuốn sách tranh bestseller tiêu biểu của năm.
Hôm nay, tôi có buổi trò chuyện với tác giả của cuốn sách, chị Takakura Yoko (36 tuổi) để nghe chị trải lòng về con đường đã dẫn dắt chị trở thành một tác giả sách tranh cũng như tâm trạng hiện tại của chị.
— Chị Takakura Yoko sinh năm 1975, tại thành phố K, tỉnh K. Trước tiên, xin chị cho biết cơ duyên nào đã khiến chị có ý định trở thành một tác giả sách tranh, thưa chị?
— Không phải tôi có ý định trở thành một tác giả sách tranh. Chỉ là, từ bé tôi đã rất thích vẽ tranh và viết truyện nên hay tự mình sáng tác sách tranh hoặc kịch giấy⦾.
← Kamishibai là lối kể chuyện bằng tranh vẽ trên giấy, một loại hình nghệ thuật văn hóa dân gian nổi tiếng của Nhật Bản.
— Chị có cho ai xem những tác phẩm đó không ạ?
— Hồi sinh viên tôi từng tham gia câu lạc bộ tình nguyện, sau khi tốt nghiệp làm việc ở thư viện nên có nhiều cơ hội tiếp xúc với trẻ em thông qua những cuốn sách, khi đó tôi cũng cho chúng xem những tác phẩm mình vẽ.
— Chắc bọn trẻ thích thú lắm phải không ạ?
— Vâng, nhiều em ngoan lắm. Chúng chăm chú lắng nghe những câu chuyện vụng về của tôi, khen ngợi tranh tôi vẽ và còn nói là rất mong đợi tác phẩm tiếp theo nữa.
— Một người chị được lũ trẻ thần tượng phải không ạ? Chị không nghĩ sau này mình sẽ trở thành tác giả sách tranh để có thêm nhiều độc giả nhỏ tuổi đọc tác phẩm của mình ư?
— Tôi nghĩ tác giả sách tranh là công việc mà chỉ những người đặc biệt mới làm được. Với tôi, chỉ cần có thể đem lại niềm vui cho các bạn nhỏ quanh mình đã là quá đủ rồi.
— Vì thế mà cho dù sở hữu một năng tuyệt vời nhường này nhưng chị vẫn không ra mắt công chúng phải không? Hiện tại chị vẫn đang làm việc ở thư viện ạ?
— Không. Tôi đã kết hôn và thôi việc cách đây mười năm, hiện tôi ở nhà làm nội trợ.
— Chị đã có bé nào chưa ạ?
— Tôi có một bé trai năm tuổi.
— Vậy là bản thân chị Takakura cũng là một người mẹ nhỉ. Chị có hay đọc sách tranh cho con nghe không ạ?
— Có, trước khi đi ngủ, tôi thường nghĩ ra một câu chuyện để kể cho con nghe. Ngoài ra, vì công việc bận tôi không có thời gian để mắt đến cháu mấy nên tôi thường vẽ sách tranh rồi đưa cho cháu.
— Chị đúng là một bà mẹ đáng tự hào.
— Nhiều lúc tôi cũng tự kiểm điểm bản thân, lẽ ra tôi nên dành nhiều thời gian ở bên con hơn là chỉ đưa sách truyện cho con.
— Phu quân của chị là anh Takakura Masaki, nghị viên Hội đồng tỉnh phải không ạ? Tôi được biết anh nhà luôn nỗ lực hết mình trong các vấn đề về giáo dục, nuôi dạy con cái, vậy anh ấy nói thế nào về việc vợ mình ra mắt công chúng trên tư cách là một tác giả sách tranh ạ?
— Chồng tôi cho rằng trong quá trình nuôi dạy con cái, việc đọc sách cho con nghe là rất quan trọng, vì thế anh ấy tỏ ra rất quan tâm và cũng ủng hộ tôi.
— Tôi thật ngưỡng mộ chị vì có một người bạn đời đáng tin cậy như vậy. Có phải chính anh nhà đã khuyến khích chị tham gia dự thi giải “Gương mặt mới” của Giải thưởng sách tranh toàn quốc không ạ?
— Không phải, mà là một người quen của chồng tôi tình cờ đọc được cuốn sách tranh con trai tôi mang theo nên đã khuyên tôi đem đi dự giải.
— Xin lỗi cậu!
Yoko đột nhiên đứng dậy, cúi rạp đầu trước tôi.
Chiếc ghế gỗ đổ rầm một cái khiến những vị khách trong quán cà phê nhỏ chưa đầy mười chỗ này đều đổ dồn ánh mắt về phía chúng tôi, khi đó đang ngồi bên cửa sổ.
— Thật ra, tớ cũng không biết sách của mình được đem đi dự giải. Đến khi nhận được điện thoại thông báo đoạt giải tớ mới vỡ lẽ…
Yoko vẫn đứng đó, dường như không nhận ra mọi người đang chú ý đến mình, lặp lại câu nói tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần.
— Suốt từ đầu tớ đã nói với cậu là đừng bận tâm rồi còn gì.
Tôi tắt máy tính dùng để ghi chép, đoạn đứng dậy, dựng lại ghế và bảo Yoko ngồi xuống.
— Nhưng nó lại trở thành đề tài bàn tán như thế này rồi. Trong khi sự thật là nó không phải câu chuyện do tớ nghĩ ra.
Chắc vì nhận ra ánh mắt của mọi người xung quanh, Yoko ghé sát mặt vào tôi, hạ thấp giọng.
— Nhưng cậu đâu có bê nguyên xi câu chuyện thật vào, đúng không? Có thể hô biến nội dung đơn giản đó thành một câu chuyện làm rung động trái tim của cả trẻ con lẫn người lớn, là nhờ tài năng của cậu. Vả lại, nói gì thì nói, phần tranh vẽ mới là linh hồn của một cuốn sách tranh. Rất nhiều độc giả đã gửi cảm nghĩ cho cậu, rằng những bức vẽ tinh tế và ấm áp đó không chỉ khiến họ cảm động mà còn tiếp thêm sức lực cho họ còn gì?
— Nhưng mà…
— Trên điện thoại tớ cũng nói rồi, nếu còn lăn tăn thì cứ nghĩ cậu đã lấy cảm hứng từ câu chuyện của tớ để vẽ là được. Đổi lại, cậu cũng cho tớ phỏng vấn. Trở thành một tác giả sách tranh nổi tiếng, đắt show phỏng vấn hết truyền hình lại đến tạp chí toàn quốc, thế mà đến giờ tớ lại bắt cậu dành thời gian cho chuyên mục Tin địa phương. Đã thế còn chụp cả ảnh nữa. Mà liệu có ổn không? sắp sửa đến kỳ tranh cử của anh Masaki rồi còn gì.
— Vẫn còn một tháng nữa cơ.
— Nhưng lần này được dự đoán sẽ là một cuộc chiến khốc liệt phải không? Giữa lúc nước sôi lửa bỏng thế này, thật xin lỗi cậu nhé.
— Sao cậu lại xin lỗi tớ chứ. Buổi phỏng vấn này gần như là do bên tớ nhờ vả cậu cơ mà. Lại còn bắt cậu cất công đến tận gần trường bơi của Yuta nữa.
— Không sao. Được ngồi trong một quán cà phê có món bánh ngọt ngon nổi tiếng để làm việc thế này, tớ nhiệt liệt hoan nghênh. Nhưng mà, cậu có kịp giờ không đấy? Yuta sẽ học bơi xong lúc bốn giờ mà nhỉ?
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay. Còn năm phút nữa là đến bốn giờ.
— Không sao, học xong Yuta sẽ cùng các bạn ra công viên chơi một lúc. Mẹ nào đến đón sớm nhất sẽ phụ trách dẫn cả bọn ra công viên.
Yoko đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Dõi theo hướng đó, tôi nhận ra bên kia đường có một công viên thiếu nhi.
Mặt tiền của quán làm bằng kính nên từ đây cũng có thể trông thấy khung cảnh bên trong công viên không mấy rộng rãi. Đưa mắt quanh quán, tôi thấy bóng dáng những bà mẹ vừa uống trà, vừa vẫy tay với đứa con đang chơi ngoài công viên.
Xích đu, cầu trượt, bãi cát. Nơi tôi từng sống cũng có những thứ giống như vậy, nhưng ở đây không có chiếc bập bênh mà tôi vô cùng yêu thích. Cũng không có xích đu dạng hộp. Không rõ là vì chúng tiềm ẩn nhiều nguy cơ gây thương tích cho bọn trẻ nên đã bị các bậc phụ huynh kiến nghị vứt bỏ, hay là ngay từ đầu đã không có.
— Người kia…
Yoko lẩm bẩm trong lúc tôi đang thẫn thờ nhìn ngắm các trò chơi trong công viên.
Ở lề đường bên phía công viên xuất hiện bóng dáng một phụ nữ lớn tuổi. Người đó mặc bộ quần áo màu sắc giản dị, đầu đội chiếc mũ vải denim, vai đeo một cái túi to, đang đi bộ dọc hàng rào lưới thép trắng của công viên. Chiếc túi nom rất quen. Biểu tượng chim bồ câu in trên chiếc túi vải eco dành cho khách hàng đó là của trung tâm mua sắm Happy Town.
— Người quen của cậu à?
Tôi vừa dõi mắt nhìn theo người phụ nữ, vừa hỏi Yoko.
Người phụ nữ dừng chân, đứng xoay lưng về phía chúng tôi, nhìn vào công viên qua hàng rào.
— Không, nhưng gần đây tớ hay gặp lắm. Hôm nay là lần thứ tư rồi đấy.
— Có phải mẹ của đứa nào đang chơi trong công viên không? À không, xét về mặt tuổi tác thì xem ra phải gọi là bà nhỉ. Cũng hơi khó nói.
Nhìn từ xa thật khó để đoán tuổi. Có điều cái dáng đứng khom tấm lưng bé nhỏ ấy khiến người ta có cảm giác người này không còn trẻ.
— Không phải đâu. Mọi khi tớ hay bắt gặp ở gần nhà cơ. Đây là lần đầu tiên tớ gặp ở một nơi xa nhà như thế này đấy.
Từ nhà Yoko tới đây mất khoảng ba mươi phút đi ô tô. Nếu đi bằng tàu điện thì phải đổi tuyến hai lần. Trường bơi Smile Kids nổi tiếng này do một cựu tuyển thủ Olympics quản lý. Yoko cho con trai Yuta của mình học bơi ở đây hai buổi một tuần.
Lớp học của Yuta kéo dài một tiếng, từ ba giờ đến bốn giờ chiều. Mọi khi Yoko vẫn thường xem con học trong suốt khoảng thời gian đó, nhưng hôm nay cô ấy dành nó cho buổi phỏng vấn.
Bỗng dưng một bước trở thành người của công chúng, Yoko không dễ gì thu xếp được thời gian.
— Haru, cậu nghĩ sao?
— Biết đâu lại là fan hâm mộ của cậu. Có thể người đó đã đến tận nhà cậu nhưng thấy cậu bị bao vây giữa mấy bức tường cao ngất ngưởng nên đành bỏ cuộc, đúng lúc đó lại nghe ngóng được thông tin ở đâu về việc cậu đưa con trai đi học bơi vào thứ Ba và thứ Năm nên tới đây rình chăng?
— Thôi nào Haru. Tớ làm gì có fan hâm mộ cơ chứ. Đúng là tớ có xuất hiện trên TV và tạp chí nhưng ở chỗ tớ ở, chưa có ai bắt chuyện với tớ kiểu Cô có phải là tác giả sách tranh Takakura Yoko không? Vả lại, từ sau khi phát hành sách, hôm nay mới là lần đầu tiên tớ đưa Yuta đi học bơi mà. Một tháng nay tớ bận tối mắt nên toàn phải nhờ người ở văn phòng thôi.
— Nhờ thư ký của anh Masaki đấy hả? Tên cô ta là gì ý nhỉ?
— Aki.
— À à. Goto Aki nhỉ. Con gái của chủ tịch nhóm hậu thuẫn. Cô ta lúc nào cũng làm bộ làm tịch, tớ không tài nào ưa nổi.
— Cậu đừng nói thế. Cô ấy xuất sắc lắm đấy. Mà này, Haru. Có lần tớ đã nhìn thấy người phụ nữ kia ở gần văn phòng đấy.
Người phụ nữ vẫn đang nhìn vào công viên. Nhưng không bắt chuyện với ai cả. Chỉ nhìn thôi.
— Hay là người đó nhắm vào anh Masaki nhỉ? Tớ thấy hơi ghê ghê sao ấy. Cậu nên đón Yuta trước khi thằng bé ra công viên và dẫn luôn về nhà thì hơn.
— Cũng phải, nhưng còn vụ phỏng vấn?
— Cũng đủ rồi. Tớ sẽ tổng hợp lại sớm nhất có thể rồi gửi qua fax cho cậu nhé. Mà này, cậu phải mua máy tính để có địa chỉ của riêng mình đi chứ. Lần nào cũng phải gửi qua văn phòng, bất tiện lắm.
— Nhưng đằng nào nhóm ông Goto chẳng bắt tớ đưa bản thảo cho họ xem. Việc cá nhân thì dùng di động là đủ rồi.
— Cậu vẫn phải giữ ý với chủ tịch nhóm hậu thuẫn như thế sao?
— Tớ chẳng giúp được gì cho anh Masaki trong việc tranh cử nên đành vậy. Thế nhé, gặp lại cậu sau.
Yoko đứng dậy, rút ví ra khỏi túi xách.
— Tớ đã bảo không cần mà. Đây là kinh phí, kinh phí.
Nghe tôi nói, Yoko mỉm cười đáp “Cảm ơn cậu”, đoạn ra khỏi quán.
Cả túi xách lẫn ví tiền của cô ấy đều là hàng hiệu.
Yoko vẫn luôn mang theo những thứ đồ được mẹ chồng mua cho để cô không phải xấu hổ với tư cách là phu nhân của một nghị viên, với đầy vẻ áy náy. Tùy quan điểm của mỗi người, có thể sẽ có người lấy làm ganh tị. Song phàm là đồ mang bên người, được tự do dùng thứ mình thích cho dù có rẻ tiền ắt hẳn vẫn hạnh phúc hơn.
Mặc dầu vậy, có lẽ từ giờ Yoko sẽ không còn cảm thấy lép vế về vấn đề tiền bạc nữa. Cho dù buộc phải mang đồ hiệu thì cô đã có thể tự mình chọn, tự mua được rồi.
Bởi, tôi đã tặng cô ấy một món quà to lớn.
Khi mở chiếc túi đeo vai mà tôi vốn ưa dùng từ hồi vào tòa soạn báo, tuy không phải món đồ đắt tiền nhưng lại rất tiện dụng, tôi thấy điện thoại di động đang nhấp nháy. Là tin nhắn của Yoshii.
Người phụ nữ đáng ngờ vẫn đang đứng trước công viên. Không có đứa trẻ nào vẫy tay hoặc lại gần.
Rốt cuộc bà ta đang làm gì nhỉ?
Đã thành thông lệ, Yoshii Tomokazu luôn ghé thăm căn hộ của tôi vào thứ Bảy, thứ Hai và thứ Tư hàng tháng. Vào ngày anh đến, cho dù bận cỡ mấy tôi cũng dọn dẹp nhà cửa tinh tươm và tự tay nấu nướng.
Lý do là vì vợ anh rất vụng việc nhà.
Nói vậy không có nghĩa là tôi sẽ mặc tạp dề rồi nấu mấy món cốt để lấy lòng đàn ông kiểu như thịt hầm khoai tây hay ngưu bàng xào rau củ⦾. Vợ Yoshii đã chứng thực rằng chỉ cần một chai mentsuyu là có thể nấu được mấy món đó với mùi vị tàm tạm.
← Kinpira là một món ăn phổ biến của người Nhật, được chế biến từ các loại rau củ quả, thường là rễ cây ngưu bàng xào với cà rốt thái lát.
Không hẳn là dở, nhưng ăn món nào cũng chỉ thấy mùi vị như nhau.
Đó là một trong những lời phàn nàn mà Yoshii thường nói trong lúc ăn món tôi nấu.
Nhưng hôm nay là thứ Ba. Không phải ngày hẹn mà anh vẫn tới. Nhà cửa bừa bộn, không có đủ thời gian đi chợ hay chế biến nhưng tôi vẫn nấu những món ăn trong khả năng có thể để tiếp đãi anh.
Thấy tôi bưng món xúp Bouillabaisse⦾ vừa nấu xong đặt lên bàn, Yoshii liền mở nút chai rượu trắng anh đem tới. Sau khi nâng cốc, anh bắt đầu bài giảng giải dài lê thê. Không phải tôi có ý ví von đó là một câu chuyện dài chán ngắt. Mà nó đúng là một bài giảng thực thụ.
← Bouillabaisse là món xúp cá truyền thống của thành phố cảng Marseille (Pháp).
Tôi quen biết Yoshii, Phó giáo sư khoa Kinh tế – Chính trị của một trường đại học dân lập trong tỉnh cách đây hai năm, nhờ một lần xin phỏng vấn anh để nghe bình luận xung quanh vụ việc gây quỹ bất chính của các chính trị gia.
Cuộc bầu cử nghị viên Hội đồng tỉnh sắp sửa được công bố, có lẽ lần này cũng “bói ra ma, quét nhà ra rác”. Không còn hứng thú để chăm chú lắng nghe bài giảng liên quan đến thương mại nông sản của Yoshii như hồi còn làm ở ban Xã hội, tôi vừa ừ hử vừa để nó trôi tuột từ tai này sang tai kia.
Tối nay còn nhiều chuyện khác đáng nói hơn. Vốn dĩ chẳng phải Yoshii cũng đang có chuyện muốn nói với tôi hay sao.
— Anh Yoshii, lúc dùng bữa ở nhà, anh cũng nói mấy chuyện đó sao?
— Chả có nhẽ. Cô ấy tỏ ra chẳng có chút hứng thú gì với những chuyện anh nói. Có thể là cô ấy không hứng thú với chính bản thân anh. Anh nói với cô ấy trong cả tháng cộng lại còn ít hơn nói với em ở đây trong nửa giờ đồng hồ đấy.
Trước mặt tôi, Yoshii gọi vợ là “cô ấy”. Vì vậy, tôi không biết tên chị ta. Mà tôi cũng không định tìm hiểu.
— Thực ra anh muốn nói cho vợ nghe nhưng vì không được nên đành phải thay bằng em chứ gì?
— Anh muốn nói cho em nghe mà.
Yoshii gọi tôi là “em” chứ chưa một lần gọi bằng tên. Vì thế, tôi cũng không gọi anh bằng tên. Cũng không gọi là “ông xã”. Vì chúng tôi không phải vợ chồng.
— Nhưng hôm nay em có chuyện gì không vui à? Kiếm chuyện nói về cô ấy như thế chẳng giống em chút nào.
Giọng điệu của tôi nghe không vui sao?
— Hôm nay em đã phỏng vấn một người là hình mẫu đại diện cho các bà vợ hạnh phúc, nên chỉ thấy ganh tị thôi.
— Ồ, là ai thế?
— Tác giả sách tranh Takakura Yoko. Người viết tác phẩm Ruy băng trên trời xanh.”
— Anh không biết rồi.
Nói là bestseller nhưng cũng chỉ ở mức bán được 100.000 bản. Chỉ là nổi tiếng giữa cộng đồng những người quan tâm đến sách tranh mà thôi.
— Không phải em muốn được như cô ấy, với cả anh Yoshii không cần biết cũng được. Nếu muốn kết hôn, em sẽ chọn người khác chứ không phải anh Yoshii đâu.
Yoshii vừa uống rượu, vừa cười khổ. Cho dù tôi có ám chỉ đến việc kết hôn với người đàn ông khác, anh ta cũng không đời nào níu giữ.
Dạo mới quen nhau, mỗi lần Yoshii phàn nàn về vợ, tôi lại hy vọng một ngày nào đó anh ta sẽ bỏ vợ để đến với tôi.
Tôi trẻ hơn vợ Yoshii năm tuổi, lại biết cách hưởng ứng câu chuyện anh ta nói. Dọn dẹp hay nấu nướng, tôi đều làm tốt. Hơn nữa, vợ chồng Yoshii chưa có đứa con nào. Biết đâu tôi có thể sinh con cho anh.
Song, từ lúc nghe nói vợ Yoshii là con gái trưởng khoa ở trường đại học mà anh ta đang làm việc, niềm hy vọng trước đó bỗng chốc tan thành mây khói. Ở bên Yoshii, tôi thừa hiểu anh ta khao khát địa vị giáo sư hơn là một gia đình hạnh phúc, và sự thật là tôi đã bị hấp dẫn bởi chính cái con người đầy ắp dã tâm đó.
— Mà này, có phải anh Yoshii đang muốn than vãn điều gì không? Tự nhiên lại bảo muốn gặp em, thật chẳng giống anh Yoshii chút nào.
Chắc bị tôi nói trúng tim đen, Yoshii liền đặt dĩa xuống chiếc đĩa vẫn còn thức ăn, đoạn thở dài thườn thượt.
— Vợ anh bảo muốn nhận con nuôi.
Sức nặng của câu nói ấy khiến tôi cũng phải đặt dĩa xuống.
Sau khi kết hôn được ba năm, họ mới biết nguyên nhân không có con là do vợ Yoshii. Chị ta cho rằng nếu sự đã vậy thì mình phải tận hưởng tự do thôi, và thế là chị ta thỏa sức làm những điều mình thích như đi du lịch nước ngoài hay mua sắm. Thế nhưng, đến ngưỡng tuổi bốn mươi, tự nhiên trong lòng chị ta lại trào dâng cái khát khao mãnh liệt muốn làm mẹ.
Chị ta than vãn với chồng rằng, cảm giác thất vọng về sự thiếu sót trên tư cách một người phụ nữ cùng nỗi lo lắng về tương lai đã khoét một khoảng trống trong lòng mình, khoảng trống ấy không thể lấp đầy bởi những khách sạn nghỉ dưỡng hay đồ hiệu đắt tiền. Cho dù không thể sinh con đi nữa, chị ta cũng muốn được tự tay nuôi nấng một sinh linh bé nhỏ nên người.
— Đã thế, cô ấy còn đi nói chuyện với người ta rồi. Cô ấy bảo ở trại trẻ Asahi có một bé gái dễ thương, trông rất giống mình hồi bé, lại còn trùng cả nhóm máu. Thật tình anh không biết cô ấy đang nghĩ cái gì nữa. Thế thì sao chứ? Nếu nhận con cái họ hàng làm con nuôi đã đành một nhẽ, đằng này lại đi nuôi một đứa trẻ không biết từ đâu ra, sao có thể làm một việc phát ớn như thế được nhỉ.
Nói xong, Yoshii nốc một hơi cạn chỗ rượu còn lại trong ly.
Hôm nay là ngày rụng trứng của tôi. Nếu không dùng biện pháp tránh thai, rất có thể tôi sẽ mang bầu đứa con của Yoshii. Nếu vậy, tại thời điểm này, liệu anh ta có ly dị vợ để kết hôn với tôi không nhỉ?
Song, lúc này đây, tôi không muốn anh ta chạm dù chỉ một ngón tay vào mình.
— Anh phát ớn với bọn trẻ ở cô nhi viện sao?
Tôi hỏi thử như một nỗ lực vô ích cuối cùng. Nếu anh ta giả ngây giả ngô rằng “Anh đã nói thế sao?” thì may ra vẫn còn có thể cứu vãn.
— Đương nhiên rồi. Biết đâu lại vớ phải một đứa trẻ ngu xuẩn, chẳng ra làm sao. Trường hợp tệ nhất, nó có thể là con của tội phạm kia mà.
— Nhưng việc đó thì có liên quan gì đến đứa trẻ?
— Em đừng nói ngớ ngẩn, chuyện đó đầy ra ấy. Cho dù lớn lên trong môi trường nào thì chúng vẫn không thể chống lại dòng máu được thừa hưởng từ bố mẹ. Một khi đã nhận nuôi, đến lúc biết được bản tính hoang dã của nó, có muốn trả lại cũng chẳng xong. Đúng không, nếu là em thì chắc phải hiểu chứ?
— Sao lại là em?
— Người đàng hoàng sẽ không gửi con vào trại trẻ mồ côi. Họ sẽ chịu trách nhiệm nuôi con của mình. Đấy là lẽ thường tình còn gì? Một người lớn lên trong nhung lụa, khờ khạo như cô ấy không hiểu điều đó đâu. Nhưng em là nhà báo. Em được giáo dục để có thể phân biệt những phép tắc của xã hội.
— Ý anh là bản thân sự tồn tại của những đứa trẻ đó đã là không bình thường?
— Đúng vậy, đúng là chỉ mỗi em hiểu anh.
Tôi không đáp lại Yoshii mà lấy điện thoại, bấm số tổng đài taxi. Tôi muốn trả anh ta về với vợ ngay lập tức.
— Sao em lại gọi taxi? Tối nay anh sẽ ở lại đây. Anh không định về cái nhà ấy cho đến khi nào cô ấy suy nghĩ lại.
Tôi mang đồ đạc của Yoshii ra cửa, tỏ thái độ không muốn nghe những lời ấy nữa. Tôi lấy chiếc túi giấy to nhất ra khỏi tủ, lần lượt nhét hết quần áo và những món đồ anh ta đã tặng vào đó.
Mặt dây chuyền, đồng hồ đeo tay, những thứ đồ trang trí kỳ quặc mua từ nước ngoài, cả sách và đĩa CD tôi đã mượn. Cả chai rượu chưa mở hôm nay anh ta vừa mang tới. Tôi nhét tất cả những thứ có liên quan đến Yoshii vào túi.
— Đợi đã, sao em lại tức giận?
Không trả lời câu hỏi, tôi với điện thoại di động của anh ta đang để ở mép bàn rồi xóa hết thông tin của mình đi. Có tiếng còi báo hiệu taxi đã tới. Tôi đẩy lưng Yoshii đang đứng ngây ra ở hành lang, bắt anh ta xỏ giày.
Sau khi mở cửa và bỏ đống đồ ra ngoài xong, tôi nói lời sau cuối.
— Anh cứ việc nghĩ đây là hành động vô giáo dục đi cũng được. Vì đây chính là bản tính của một đứa trẻ đã lớn lên ở trại trẻ Asahi trong suốt mười tám năm ròng.
— Em…
Tôi đóng sầm cửa lại, những muốn đấm mạnh vào cái bản mặt của Yoshii còn đang há hốc mồm. Tôi khóc nức nở. Những gì mà tôi trân quý bấy lâu tuôn trào khỏi cơ thể.
Sự ấm áp. Những cuộc chuyện trò. Cùng nhau ăn một món, cùng nhau xem một thứ gì đó rồi cười, cùng đồng thanh những câu giống nhau, cùng cảm nhận sợi dây gắn kết không thể nhìn thấy bằng mắt, thấu hiểu lẫn nhau. Những thứ mà tôi cho là tình yêu.
Trong tôi, tất cả đều tan biến.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Ai đó hãy cứu tôi.
Yoko.
Người hiểu được suy nghĩ của mình, chỉ có cậu mà thôi.
Chúng mình thân nhau là vì có cảnh ngộ giống nhau phải không?
Đã có lần Yoko hỏi tôi câu đó.
Vừa chào đời, tôi đã bị đem gửi vào trại trẻ Asahi ở thành phố Y và sống ở đó mười tám năm cho tới tận khi tốt nghiệp cấp ba.
Đó là một tòa nhà bê tông cốt thép hai tầng cũ kỹ, nằm trên một khu đất cao trông ra biển. Ngoài vườn có mấy thứ đồ chơi đã bong sơn, phát ra những tiếng kêu cót két, duy chỉ có khoảnh vườn nhỏ nhắn trồng các loại hoa theo mùa là được chăm sóc kỹ lưỡng, cắt tỉa đẹp đẽ.
Tôi không cô độc.
Ở trại trẻ còn nhiều đứa trẻ khác có cảnh ngộ giống tôi, chúng tôi cùng chơi, cùng làm việc, giúp đỡ lẫn nhau trong cuộc sống. Song, chúng tôi không quá cần đến nhau. Bởi tất cả bọn trẻ, trong đó có tôi, đều mang những nỗi niềm khác nhau. Người mà chúng tôi kiếm tìm, không có ở trại trẻ.
Tuy là trẻ mồ côi nhưng tôi không có ký ức nào về việc bị bắt nạt ở trường học, dù vậy cũng không có ký ức về việc mình đã từng có bạn. Có lẽ đối với các thầy cô giáo, một đứa trong giờ học vẽ và thủ công luôn vẽ chân dung cô Hiệu trưởng vào Ngày của Mẹ và vẽ chân dung thầy Trưởng phòng Tài vụ vào Ngày của Bố mà không cần hỏi ý kiến giáo viên như tôi được coi là một đứa trẻ tương đối dễ bảo.
Xét ở khía cạnh là trẻ mồ côi.
Trong số những đứa sống ở trại trẻ, cũng có đứa tỏ thái độ ngỗ ngược, phản kháng, chỉ vì chúng muốn ai đó chú ý đến mình, chúng không biết được yêu thương là như thế nào. Không phải tôi không hiểu tâm trạng của chúng, song tôi không hành động như chúng. Điều đó không có nghĩa là vì tôi ranh ma đến mức nhận thức được có làm vậy cũng phản tác dụng.
Mà bởi vì tôi đã có một tình yêu hiển hiện ngay trước mắt, chỉ dành cho riêng mình tôi mà thôi. Một báu vật quý giá.
Vào Ngày của Mẹ, tôi cũng có ý nghĩ muốn vẽ báu vật ấy, song trong thâm tâm của một đứa trẻ, tôi cũng hiểu đó không phải là thứ để cho những người không thân thiết truyền tay nhau xem. Vậy mà, đã xuất hiện một người duy nhất khiến tôi muốn chia sẻ báu vật của mình.
Tôi gặp Yoko lần đầu tiên vào mùa thu năm tôi vừa tròn đôi mươi, đang là sinh viên năm thứ hai.
Được nhận học bổng vào một trường đại học công lập trong vùng, tôi rời khỏi trại trẻ Asahi và sống một mình trong căn hộ rẻ tiền ngay gần trường. Song mỗi dịp có sự kiện gì đó ở trại trẻ Asahi là tôi lại đến phụ giúp.
Hôm đó là sự kiện “Ngày văn hóa”.
Hàng năm vào ngày này sẽ có các nhóm tình nguyện trong thành phố tới, cùng bọn trẻ làm bánh, chơi trò chơi, đọc sách tranh hoặc kịch giấy cho chúng nghe. Mọi năm vẫn có khoảng năm, sáu người phụ nữ tuổi cỡ các bà, các mẹ tới, nhưng hôm đó lẫn trong đám ấy lại có một cô gái trạc tuổi tôi.
Cô gái có nước da trắng, khuôn mặt trông như búp bê ấy đang đọc cho bọn trẻ nghe một vở kịch được vẽ trên những tấm giấy vẽ to bản. Giọng đọc của cô rõ ràng, trong trẻo. Lũ trẻ xúm lại rất đông quanh cô ấy, đến nỗi các tình nguyện viên khác phải gọi: “Các cháu sang bớt đây nào.” Không biết vì vở kịch hay quá, hay vì chúng muốn ở bên cạnh cô gái này.
Ngay cả những đứa mọi khi vẫn lởn vởn làm quẩn chân tôi cũng nhập hội kịch giấy. Chúng dõi mắt, dỏng tai nghe câu chuyện một cách say sưa.
Tôi đang làm việc khác ở cách đó không xa, tuy không nhìn rõ nội dung vở kịch nhưng lại thấy rất rõ cô gái. Khuôn mặt xinh xắn, mái tóc đẹp, giọng nói hay, trang phục bắt mắt. Tôi cảm nhận được từ cô ấy cái vầng hào quang chói lòa, vốn chỉ toát ra nơi những con người lớn lên trong sự sung túc, đủ đầy. Nó khiến tôi nhộn nhạo.
Ngay cả khi cô gái đã đọc xong vở kịch giấy, lũ trẻ vẫn không định tản ra chỗ khác. Riko, bé gái học lớp Một, tay vừa mới nhào bột làm bánh còn chưa thèm rửa mà đã sờ vào chiếc áo sơ mi bồng bềnh màu hồng nhạt của cô gái. Song, cô không hề tỏ ra khó chịu mà còn nhấc con bé lên trên đầu gối. Thấy vậy, những đứa khác lại càng xúm gần hơn.
— Chúng mình cùng chơi đi.
Nghe cái giọng thánh thiện như nữ thần của cô gái, tôi bất giác chẹp miệng.
Loại người này lại đến nữa rồi. Chẳng phân biệt tuổi tác, năm nào cũng phải có một kẻ như vậy. Kiểu phụ nữ tự phụ, cho mình là cô tình nguyện viên tốt bụng. Cho dù bộ quần áo đẹp đẽ có bị bàn tay nhớp nháp của bọn trẻ sờ vào, cho dù có bị rứt tóc, bị bắt chuyện bằng những lời lẽ thô tục đi nữa, cũng tuyệt đối không bao giờ tức giận.
Một người có thể bỏ qua tất cả như mình thật tuyệt vời đúng không. Hỏi vì sao mình có thể rộng lượng như thế ư? Đấy là vì bọn trẻ ở đây có hoàn cảnh thật đáng thương. Bước ra khỏi đây, mình sẽ là một con người hoàn toàn khác. Vì mình có một gia đình hạnh phúc, đầy đủ cả ba và mẹ.
Nhìn điệu cười phát ớn của cô ta, tôi như thấy rõ mồn một những suy nghĩ đó.
— Tất cả đi rửa tay nào!
Nghe tôi gọi, lũ trẻ đang vây quanh cô gái đành miễn cưỡng đáp “Vâng” rồi đi ra bồn rửa tay. Toàn những đứa tôi đã săn sóc từ thời còn quấn tã. Nhìn chung, chúng đều là những đứa trẻ ngoan ngoãn, vâng lời.
— Xin lỗi, tay áo cô bị dính bột mì rồi.
Nói đoạn, tôi đưa giấy ướt cho cô gái.
— Cảm ơn cô.
Cô gái nhận lấy với vẻ mặt tươi cười giống như lúc trò chuyện với bọn trẻ, nhẹ nhàng lau vết bẩn dính trên áo như thể chẳng hề bận tâm đến nó. Nhìn mới thấy trên mép tờ giấy vẽ cũng dính vết dầu mỡ. Trông cứ như một chấm xám xịt giữa nền trời xanh trong được tô bằng bút màu nước.
— Bọn trẻ ở đây ấy mà, nói là chúng hiểu, thế nên nếu chúng làm gì không phải, cô đừng ngại nhắc nhở.
Mặc dù tôi nói một cách cởi mở, cố để không gay gắt, vậy mà cô gái vẫn giữ nguyên nụ cười, nhẹ nhàng bác bỏ lời nói của tôi.
— Không sao đâu. Hôm nay là lễ hội mà. Ít nhất vào những ngày này cũng phải cho chúng được nhõng nhẽo chứ.
Đừng nói như mình hiểu lắm. Chắc vì thấy tôi làm bộ mặt như thế nên cô gái tiếp lời.
— Tuy không phải là ở đây, nhưng tôi cũng xuất thân từ một nơi giống thế này. Cô có biết trại trẻ Yuai ở thành phố K không?
Tôi đã từng nghe nói. Đó là tên một trại trẻ mồ côi giống ở đây.
Cô gái kể sau khi chào đời, cô được gửi vào trại trẻ Yuai và cũng trong năm đó, cô được một cặp vợ chồng hiếm muộn, tức bố mẹ nuôi của cô bây giờ, nhận làm con nuôi.
— Suốt thời gian dài tôi không hay biết gì. Mãi đến năm ngoái, lúc đi làm hộ chiếu tôi mới phát hiện ra mình là con nuôi. Tôi đã hỏi bố mẹ và được họ kể cho nghe. Vì thế, mặc dù không hoàn toàn giống những đứa trẻ ở đây nhưng tôi lại như thấy bóng dáng mình nơi chúng. Đi đến đâu tôi cũng nuông chiều bọn trẻ. Xin lỗi cô nhé, ở đây chắc cũng có những quy định riêng.
Cô gái thành khẩn cúi đầu. Cô ấy không sống ở trại trẻ suốt thời gian dài như tôi. Cô ấy đã được nuôi nấng ân cần trong một môi trường thuận lợi, đến mức không nhận ra mình là con nuôi. Song, phải chăng chính như thế mới càng khó nói ra sự thật.
— Lỗi tại tôi không biết rõ sự tình. Xin lỗi cô vì đã nói năng gay gắt. Cô có đến nhiều trại trẻ không?
— Thật ra tôi muốn tới trại trẻ Yuai nhưng nghe nói nơi đó đã đóng cửa năm năm trước vì gặp khó khăn về tài chính.
— Cô tham gia tình nguyện vì muốn trả ơn à?
— Đâu có. Tôi muốn đi tìm gốc rễ của mình. Vì chính bản thân tôi ấy. Mặc dù rất biết ơn bố mẹ đã hết lòng nuôi nấng nhưng quả thật tôi vẫn muốn biết thực ra mình đang chảy chung dòng máu với ai. Tôi đã nghĩ nếu đến mấy trại trẻ ở thành phố K hoặc các vùng lân cận, không biết chừng tôi sẽ tìm được manh mối gì đó, dù chỉ là chút ít, nhưng mọi việc không suôn sẻ như vậy. Xin lỗi, chắc cô thấy khó chịu phải không? Ai đời lại tham gia tình nguyện với động cơ như vậy.
— Không đâu. Nói thế vẫn còn hơn nói là vì những đứa trẻ bất hạnh. Vả lại, tôi thấy vui vì có người giống mình. Tôi đã lớn lên ở đây cho đến tận khi tốt nghiệp cấp ba, nhưng tôi cũng muốn biết về bố mẹ đẻ của mình.
Khi đã mở lòng với nhau, chúng tôi kể cho nhau nghe về mình và biết rằng hai đứa bằng tuổi. Ngay cả chuyện không biết ngày sinh chính xác cũng giống nhau. Ngày sinh nhật hiện tại của chúng tôi được tính ngược trở lại từ ngày chúng tôi được gửi vào trại trẻ, dựa trên tình trạng phát triển thể chất. Tên của chúng tôi cũng do viện trưởng trại trẻ đặt cho.
Harumi. Tôi có thể hình dung tiết trời hôm đó.
Cô ấy không nói về nguồn gốc cái tên của mình, song từ cái tên “Yoko”, tôi đoán rằng nó cũng được đặt giống như tên của tôi.
Hai chúng tôi cùng cười, nói rằng Harumi và Yoko đúng thật là giống nhau.
Hon nữa, mặc dù cả hai không nói ra, nhưng tôi nhận ra giữa chúng tôi còn có một điểm chung lớn hơn nữa.
Chúng tôi không được làm thủ tục chính thức để gửi vào trại trẻ, mà đều bị bỏ rơi.
— Bầu trời trong xanh, đẹp đẽ thế này mà lại bị vấy bẩn mất rồi nhỉ.
Tôi cầm tờ giấy vẽ lên. Hồi bé, tôi cũng từng hay vẽ bầu trời xanh nhưng chưa lần nào vẽ ra được màu sắc đẹp như thế này.
— Không sao, bức tranh này tớ chỉ định dùng cho buổi hôm nay thôi mà.
— Bạn Yoko…
— Cứ gọi tớ là Yoko nhé.
— Yoko, cậu tự vẽ đấy à?
Nghe tôi hỏi vậy, cô gái tỏ ra hơi ngượng ngùng, đoạn cho tôi xem tập giấy vẽ khoảng mười tờ. Câu chuyện có tiêu đề “Xem ai cao hơn nào?” kể về cậu bé Hạt Dẻ có tay, có chân.
Cậu bé Hạt Dẻ đứng đọ chiều cao cùng các bạn Sóc, Thỏ, Lợn Rừng và Gấu, nhưng cậu không cao hơn bạn nào cả. Bị các bạn chê cười, cậu bé Hạt Dẻ buồn lắm, nhưng cậu không khóc, cũng không tức giận. Vì cậu tin rằng chỉ cần ra sức cầu xon ông Trời thì đến một ngày nào đó cậu sẽ trở nên cao lớn hơn tất cả các bạn.
Cậu bé Hạt Dẻ hai chân đứng vững trên mặt đất, không ngừng cầu xin ông Trời. Có lúc cậu bị mưa rơi ướt người, bị gió thổi, nhưng cậu quyết không chạy trốn. Ngày nào các bạn thú rừng cũng đến đọ chiều cao với cậu.
Thời gian trôi đi, cậu bé Hạt Dẻ cao vượt cả vượt cả Thỏ, vượt cả Lợn Rừng, vượt cả Gấu, cao đến tận cây đại, nhưng cậu lúc nào cũng dịu dàng dõi theo những người bạn thú rừng nhỏ bé hơn mình.
Nội dung truyện cũng hay nhưng tôi ấn tượng bởi tranh Yoko vẽ hơn cả. Những bức tranh tinh tế mà ấm áp, dịu hiền, từng con vật hay khung cảnh đều rất có hồn.
Như chính con người cô ấy vậy.
Khi tôi ngỏ ý muốn xem cả những tác phẩm khác nữa thì đến lần gặp tiếp theo, Yoko đã tặng tôi bức tranh mình vẽ.
Đó là bức tranh vẽ một bé gái đang dang hai tay lên bầu trời xanh. Cứ như thể cô ấy thấu hiểu hết con người tôi vậy…
Tôi đã treo bức tranh tuyệt vời cứ muốn ngắm mãi ấy lên bức tường cạnh cửa sổ trong phòng mình.
Mỗi khi ở bên Yoko, tôi luôn cảm thấy dễ chịu bởi sự tốt bụng và rộng lượng của cô, như cái cách tôi thấy tranh cô vẽ thật tuyệt vời. Yoko chính là người bạn thân thiết mà tôi đã gặp được như một lẽ đương nhiên, tôi cầu mong sẽ được ở bên cạnh cô mãi mãi.
Tôi có được công việc hiện tại cũng là nhờ Yoko.
Dạo gần đây, các công ty đã tránh hỏi về gia đình của ứng viên khi phỏng vấn. Đó là suy nghĩ xuất phát từ quan điểm mang tính xã hội, cho rằng công việc là của cá nhân người đấy, không liên quan đến hoàn cảnh gia đình hay nghề nghiệp của cha mẹ. Tuy nhiên, thời tôi đi tìm việc thì vẫn chưa có xu hướng ấy, thành thử dù là phỏng vấn cá nhân hay phỏng vấn tập thể, người ta cũng đều hỏi về gia đình như một lẽ đương nhiên. Khắc nghiệt nhất là phỏng vấn tập thể.
Bố cô làm nghề gì? Mẹ cô nghề gì? Cô có anh chị em không? Anh chị em của cô đang làm gì?
Toàn những câu hỏi tôi không thể trả lời được. Tôi quyết định nói thật chuyện mình lớn lên ở trại trẻ mồ côi, được rất nhiều người, cả những người hiện diện trước mắt lẫn những người chưa từng gặp mặt nâng đỡ nên mới có tôi bây giờ, vì thế cả xã hội này đều là cha mẹ, là gia đình của tôi.
Lúc đó, người phỏng vấn cũng tỏ thái độ thương cảm sâu sắc. Trong lòng tôi dấy lên cảm giác yên tâm xen lẫn vui mừng, những tưởng mình sẽ được nhận, ai dè những ngày sau đó, tuyệt nhiên chẳng có kết quả gì.
Tôi đã nghĩ, thì ra là như thế đó.
Người tự hào kể về công việc của bố mình, sau khi vào công ty hẳn sẽ làm việc đầy trách nhiệm để không thua kém đấng sinh thành. Người được ân cần nuôi nấng bởi những bà mẹ làm nội trợ toàn thời gian, hẳn sẽ biết chu toàn cả những điều nhỏ nhặt, biết làm cho những người xung quanh cảm thấy vui vẻ, ấm áp. Người có anh chị em, hẳn sẽ biết xác định vai trò của mình một cách hợp lý và có kỹ năng giao tiếp tốt.
Tôi đã tưởng tượng những điều như thế và nghĩ rằng những kẻ không có gia đình thì cũng chẳng có chỗ đứng nào trong xã hội. Trong lòng chỉ muốn từ bỏ quách công cuộc tìm việc làm, tôi vo tròn chiếc áo vest đã thấm đẫm mồ hôi, ném vào túi rác.
Nếu không có Yoko, không biết chừng tôi đã bỏ cuộc thật rôi.
Yoko, khi đó đã tốt nghiệp cao đẳng và đi làm trước tôi, nhặt chiếc áo vest ra khỏi túi rác, cẩn thận gấp lại và nói:
— Haru cũng có gia đình của mình mà. Chính vì ngay từ đầu cậu đã rạch ròi chuyện mình không có gia đình và nói cả xã hội này là gia đình của mình dù cậu không thực sự nghĩ thế nên mới bị đánh trượt đấy. Tớ nghĩ gia đình không phải chỉ có bố mẹ, anh chị em, hay những người ruột thịt. Bản thân cậu coi ai là gia đình thì người đó chính là gia đình của cậu đấy. Cậu xem, vợ chồng cũng là gia đình nhưng đâu có quan hệ máu mủ. Đó là người mà trái tim cậu gắn kết. Nếu vậy thì, bạn thân cũng có thể trở thành gia đình chứ? Nếu cậu không chê thì hãy coi tớ như gia đình của cậu nhé.
Yoko là gia đình của tôi.
Tôi vừa làm thêm vừa học đại học thêm một năm nữa rồi thử sức lại. Những mong mỏi của tôi và Yoko đã được đền đáp. Khi có thông báo trúng tuyển từ tòa soạn báo tôi đã đưa cho cô xem đầu tiên.
Vài năm sau đó, Yoko đã hỏi tôi thế này:
Chúng mình thân nhau là vì có cảnh ngộ giống nhau phải không?
Đã năm năm trôi qua kể từ ngày đầu gặp gỡ, nhưng vốn dĩ tôi chưa từng ý thức về điều đó cho đến khi Yoko hỏi.
Nếu không biết cô ấy có cảnh ngộ giống mình, liệu tôi còn thấy những bức tranh cô vẽ thật tuyệt vời không nhỉ? Nếu cô ấy là tiểu thư sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, lớn lên trong sung túc, liệu tôi còn ấp ủ ước mong được ở bên cạnh cô mãi mãi không?
Một khi đã biết về cảnh ngộ của Yoko, cho dù tôi có nghĩ thế cũng chẳng để làm gì.
Nếu như thứ gắn kết tôi và Yoko là hoàn cảnh của chúng tôi, những đứa trẻ chung cảnh ngộ không biết bố mẹ đẻ của mình là ai thì cũng có sao.
Song, Yoko hỏi tôi câu đó là bởi cô đang trăn trở về chuyện kết hôn. Mặc dù được nuôi nấng trong một gia đình tử tế, nhưng khi được con trai trưởng của một gia đình có hai đời liên tiếp giữ chức nghị viên Hội đồng tỉnh cầu hôn, thì cái gọi là hoàn cảnh gia đình càng đè nặng lên cô ấy.
Nếu hoàn cảnh là thứ có thể gắn chặt con người ta với nhau, thì cũng có những thứ vì hoàn cảnh mà không thể gắn kết được. Chắc hẳn cô đã lo lắng như thế.
Vì thế, thay vì trả lời câu hỏi của Yoko, tôi đã kể cho cô ấy nghe câu chuyện mà tôi chưa từng thổ lộ với ai và chia cho cô ấy một nửa báu vật quan trọng của tôi, mong rằng có thể làm vơi bớt phần nào những lo lắng ấy.
Sợi ruy băng màu xanh da trời…
Nào ngờ nó lại được cô chuyển thể thành sách tranh và được tất cả mọi người biết đến.
Ít nhất thì tôi cũng muốn được nghe thông báo đoạt giải từ chính miệng cô ấy.
Tôi biết tin Yoko đoạt giải “Gương mặt mới” của Giải thưởng sách tranh toàn quốc lần thứ năm qua một cuộc điện thoại gọi tới chỗ làm. Chi nhánh T của tòa báo Maiasa thường xuyên nhận được những cuộc điện thoại từ người dân địa phương đề nghị phỏng vấn viết bài. Từ chuyện các em bé mẫu giáo đến thăm viện dưỡng lão và ca hát ở đó, đến chuyện ruộng của bác ABC nào đó trồng được loại rau có hình thù hay ho.
Hồi mới điều chuyển công tác từ ban Xã hội thuộc trụ sở chính tòa soạn báo, tôi sốc nặng vì sự cách biệt giữa những tin tức ở đây với các tin tức mà tôi từng làm trước đó. Mặc dầu vậy, hễ đăng mấy tin tức nhảm nhí kiểu như thế là thể nào cũng được bạn đọc nhiệt liệt hưởng ứng, có khi còn tạo ra cơn sốt, thành thử tôi không thể dễ dàng cho qua dù là bất kỳ thông tin gì.
Phu nhân nghị viên của chúng tôi vừa giành được giải thưởng danh giá về sách tranh.
Gọi điện báo tin là một người phụ nữ tự xung là Goto Michiyo. Mặc dù đang bán tin tức cho tòa soạn báo song ngay đến tên giải thưởng lẫn tiêu đề của cuốn sách bà ta đều chỉ nhớ mang máng, hoàn toàn là thông tin mơ hồ, chỉ duy có tác giả của cuốn sách: Phu nhân nghị viên Takakura Masaki là được bà ta nhấn mạnh rõ ràng.
Tuy bất ngờ trước việc Yoko đem sách mình vẽ đi dự giải, song tôi không ngạc nhiên trước việc cô đoạt giải. Nếu là tác phẩm của Yoko thì đoạt giải là lẽ đương nhiên. Nghe tôi nói sẽ đến phỏng vấn trong thời gian gần, bà Michiyo liền bảo muốn tôi đợi đến mùa thu chứ không phỏng vấn ngay bây giờ, đến lúc ấy bà ta sẽ liên lạc lại, đoạn cúp máy. Hẳn bà ta đang toan tính nếu đăng báo ngay trước thềm kỳ bầu cử nghị viên Hội đồng tỉnh để tạo tiếng vang thì sẽ góp phần tăng số phiếu bầu. Rốt cuộc bà ta coi báo chí là cái gì cơ chứ.
Mặc dù rất tức giận song tôi cũng thấy vui khi nghe tin mừng của Yoko.
Tôi đã định gọi ngay cho cô, nhưng lại nghĩ chí ít mình nên xác nhận lại tên giải thưởng trước đã, vì thế tôi quyết định tìm thử trên mạng. Mặc dù thông tin “đó là một câu chuyện về thời tiết” của bà Goto Michiyo chẳng giúp ích được gì, nhưng vì Yoko tham dự giải bằng tên thật nên tôi đã tìm ra ngay.
Giải Gương mặt mới - Giải thưởng sách tranh toàn quốc lần thứ Năm: Tác phẩm Ruy băng trên bầu trời. Tác giả Takakura Yoko.
Trong lúc đang chăm chú nhìn lên màn hình máy tính thì điện thoại di động của tôi đổ chuông. Người gọi đến là Yoko.
Dù không hề xa cách nhau nhưng hai đứa hầu như chỉ trò chuyện qua tin nhắn, phải nửa năm rồi cô ấy mới gọi điện.
— Tớ xin lỗi!
Vừa nhấc máy, tôi đã nghe Yoko xin lỗi.
— Đấy là câu chuyện quan trọng của Haru, vậy mà tớ…
Tôi biết Yoko đang nói tới cuốn sách, song nói xin lỗi trước cả khi thông báo đoạt giải thế này chứng tỏ có thể cô đã biết chuyện bà Goto Michiyo gọi điện tới tòa soạn nên mới vội vàng gọi cho tôi.
Bà Goto Michiyo là vợ của ông Goto Yoshitaka, chủ tịch nhóm hậu thuẫn của Takakura Masaki. Nghe nói họ có mối quan hệ thân thiết với nhà Takakura từ đời trước, ngay cả khi không phải trong thời gian bầu cử, họ cũng ngồi miết ở văn phòng. Tôi đã từng nghe Yoko than thở “cứ như có hai bà mẹ chồng vậy”.
— Cậu không cần xin lỗi đâu. Chúc mừng cậu đã ra mắt công chúng.
Nghe tôi nói vậy nhưng ở đầu dây bên kia, Yoko vẫn không hề tỏ ra vui mừng.
— Tớ không định như thế, Yoko bắt đầu giải thích đầu đuôi câu chuyện.
Để giúp sức cho “Dự án hỗ trợ chăm sóc trẻ em” do chồng mình vốn là nghị viên Hội đồng tỉnh đề ra, Yoko phải có mặt trong các sự kiện cũng như hoạt động tình nguyện liên quan đến việc nuôi dạy trẻ hết ngày này đến ngày khác. Những lúc như vậy, cậu con trai Yuta vừa mới lên năm của cô lại phải ở nhà một mình. Đến một tối nọ, già néo đứt dây, cậu bé không chịu đựng nổi nữa nên đã khóc toáng lên kêu buồn.
Yoko đem chuyện ruy băng xanh được tôi kể cho nghe từ hồi chưa lấy chồng thêu dệt thành một câu chuyện và kể cho Yuta nghe. Cậu chàng rất thích câu chuyện đó, cứ nài nỉ mẹ vẽ thành sách tranh để bất cứ lúc nào cậu cũng có thể đọc được, đó là lý do Yoko vẽ cuốn Ruy băng trên bầu trời.
Những lúc ở nhà một mình, Yuta thường mang cuốn sách đó theo người. Bà Goto đã trông thấy và ngấm ngầm đem nó đi dự giải. Chắc bà ta muốn lợi dụng Yoko, vì biết đâu nếu gặp thời, cuốn sách sẽ góp một phần vào chiến dịch quan hệ công chúng của chồng cô.
Yoko nói hiện cuốn sách vẫn chưa phát hành, cô sẽ đề nghị nhà xuất bản đưa cả tên tôi vào với tư cách là đồng tác giả, song tôi từ chối.
— Cậu cứ nghĩ đã lấy cảm hứng từ câu chuyện của tớ đi. Người viết nên câu chuyện là cậu. Vả lại, phần tranh vẽ mới là linh hồn của cuốn sách. Cậu hãy tự tin lên, tớ ủng hộ cậu mà.
Tuy động viên Yoko như vậy, song tôi thật không ngờ cuốn sách tranh được đổi tên thành Ruy băng trên trời xanh sau khi xuất bản lại trở thành tác phẩm bestseller cỡ này. Chắc chắn đây không phải lúc để văn phòng nhóm hậu thuẫn nói mấy lời bình chân như vại kiểu như hoãn lịch phỏng vấn đến gần ngày thông báo bầu cử. Thậm chí, suốt mấy tuần nay, không một ngày nào tôi không thấy mặt Yoko xuất hiện trên TV, báo và tạp chí.
Hôm trước, chuyên mục quảng cáo trên báo đăng tin cuốn sách đã bán được hơn 100.000 bản trong một tháng phát hành. Tuy chưa phải là con số nói lên rằng quá nửa độc giả thế giới đã biết tới cuốn sách song nếu cứ tiếp tục bán chạy thế này, rất có thể những người thường ngày không đọc sách tranh cũng phải mua lấy một cuốn.
Mặc dù Yoko thành khẩn xin lỗi là vậy, song nội dung cuốn sách được gửi đến cho tôi sau khi phát hành lại không phải là câu chuyện bê nguyên từ những gì tôi kể cho cô. Trong đó không nhắc gì đến chuyện nhân vật chính bị gửi vào trại trẻ mồ côi. Không những thế, đó còn là câu chuyện mang hơi hướm cổ tích, kể về nhân vật chính là một bé gái đi hỏi han muông thú trong rừng để tìm mẹ.
Điểm duy nhất tương đồng với câu chuyện của tôi là người mẹ đã không còn trên cõi đời này nữa. Mặc dù chi tiết ruy băng xanh là của tôi, nhưng tranh thì của Yoko vẽ.
Nhưng, giả sử mẹ tôi vẫn đang sống ở một nơi nào đó, liệu tôi còn giữ được tâm trạng như hiện tại không nhỉ? Cuốn sách càng đến tay nhiều người thì xác suất mẹ tôi tình cờ có được nó càng cao. Nếu đọc được, liệu mẹ tôi có nghĩ đây chính là câu chuyện của con gái mình không? Liệu bà có nhận ra con gái bà đang mong mỏi được gặp bà hay không?
Chắc hẳn đầu tiên bà sẽ nghĩ liệu tác giả cuốn sách có phải là con gái mình không. Không biết bà có dò la thông tin của tác giả rồi âm thầm đến gặp không nhỉ?
Có lẽ tôi sẽ hy vọng những điều như thế hết ngày này qua ngày khác.
Trên thực tế, liệu Yoko cũng hy vọng như vậy không?
Với tính cách của Yoko, chắc hẳn cô sẽ cảm thấy rất khổ sở khi phải nhận lời phỏng vấn. Có phải cô bị nhóm hậu thuẫn của Masaki ép phải trả lời phỏng vấn vì chồng nên mới miễn cưỡng xuất hiện trên các phương tiện truyền thông không nhỉ?
Đúng là có thể như vậy thật. Nhưng nếu Yoko thực lòng không muốn, hẳn Masaki sẽ có hành động gì đó giải nguy cho vợ mình.
— Tôi sẽ dốc sức bảo vệ cho Yoko.
Vào cái ngày được Yoko dẫn tới ra mắt trước khi cưới, Masaki đã tuyên bố trước mặt tôi như vậy.
— Dù anh có nói thế nhưng tôi đâu phải bố mẹ của Yoko, tôi thật không biết trả lời sao cho phải.
— Nhưng Yoko nói với tôi cô ấy coi cô như người thân trong gia đình. Chính vì thế, tôi mong cô chấp nhận hôn sự của chúng tôi.
Thậm chí anh ta đã nói những lời như vậy. Chỉ cần anh ta bảo “Tôi vui vì vợ mình trở thành người nổi tiếng, nhưng nếu cô ấy nổi bật hơn chồng thì làm thế nào”, thì nhất định sau đó nhóm hậu thuẫn sẽ từ chối mọi lời đề nghị phỏng vấn. Song, chuyện đó không xảy ra, đồng nghĩa với việc Yoko đã chủ động nhận lời phỏng vấn.
Câu chuyện về sợi ruy băng xanh không phải là của Yoko. Nhưng nếu cô ấy xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, biết đâu ai đó sẽ cảm thấy cô ấy có nét gì đó hao hao giống mình. Cô ấy cũng công khai việc mình sinh ra ở thành phố K mà. Người có ký ức về nơi đó hẳn sẽ nhận ra ngay đó chính là nơi có trại trẻ Yuai.
Tôi vào tòa soạn báo vì muốn tìm hiểu xem bố mẹ đẻ của mình là ai.
Còn Yoko, cho dù bố mẹ nuôi rất tốt bụng nhưng cô vẫn liên tục tham gia hoạt động tình nguyện ở các trại trẻ mồ côi cốt để đi tìm gốc rễ của mình. Một Yoko như thế, liệu rằng sau khi kết hôn có từ bỏ ý định ấy chỉ vì đã có gia đình riêng không nhỉ?
Đến tận bây giờ, Yoko vẫn đang tìm kiếm bố mẹ đẻ của mình.
Người phụ nữ tôi đã trông thấy lúc chiều…
Mục đích của bà ta là gì nhỉ?
Là đồng minh hay kẻ thù? Nếu thật sự chỉ là fan hâm mộ thôi thì không nói làm gì.
Mặc dù chưa giải quyết được vấn đề, nhưng trong lúc suy nghĩ về Yoko, tâm trạng tôi cũng bình tĩnh hơn nhiều. Tôi cười, vì mình chẳng còn nghĩ gì đến Yoshii nữa.
Giờ thì tổng hợp lại bài phỏng vấn hôm nay thôi.
Tôi mở máy tính lên, nhân tiện tìm kiếm thử.
Tôi không nghĩ mình sẽ thu được thông tin gì đáng giá, nhưng việc này vừa đủ để giúp tôi phân tâm.
Về Takakura Yoko.
Takakura Yoko. Họ cũ là Satoda.
Sinh năm 1975 tại thành phố K tỉnh K. Ba mươi tuổi. Hiện đang sống ở thành phố T.
Tốt nghiệp trường tiểu học T thành phố T, trường trung học cơ sở T thành phố T, trường trung học phổ thông T tỉnh K, Khoa Quốc văn trường Cao đẳng nữ sinh Y tỉnh K.
Làm việc tại Thư viện thành phố T, đồng thời trực thuộc câu lạc bộ tình nguyện thành phố, tích cực tham gia các hoạt động như đọc sách cho trẻ em.
Năm 2001, kết hôn với Takakura Masaki, thư ký nghị viên Hội đồng tỉnh. Tuy đã thôi việc và ở nhà làm nội trợ nhưng cô vẫn tiếp tục tham gia hoạt động tình nguyện.
Năm 2005, bố của Masaki, ông Takakura Masanori, nguyên là nghị viên Hội đồng tỉnh qua đời.
Năm 2006, Takakura Yoko sinh con trai đầu lòng.
Năm 2007, Takakura Masaki kế thừa khu vực bầu cử từ người cha quá cố, lần đầu đắc cử vị trí nghị viên Hội đồng tỉnh. Takakura Yoko dốc sức hỗ trợ chồng với tư cách là phu nhân của nghị viên.
Năm 2011,cô đoạt giải Gương mặt mới Giải thưởng sách tranh toàn quốc lần thứ Năm. Tiêu đề cuốn sách: Ruy băng trên bầu trời (Khi phát hành, đổi tên thành Ruy băng trên trời xanh).
Cô trả lời rằng mình rất vui vì đã đoạt giải, cô muốn chuyển lời cảm ơn tới tất cả những người có liên quan tới mình. Mong muốn của cô sau này là được toàn tâm toàn ý hỗ trợ chồng thay vì lo cho sự nghiệp của bản thân.
Cuộc bầu cử nghị viên Hội đồng tỉnh sẽ được công bố vào tháng Mười một năm nay.
YOKOTrong tối nay tôi sẽ phải ký tên vào năm trăm cuốn Ruy băng trên trời xanh do công ty Yotsuba gửi tới văn phòng của nhóm hậu thuẫn để sáng sớm mai gửi lại cho họ. Bà Michiyo đã tự ý nhận việc này.
Đáng ra hôm nay tôi đã định sẽ cùng đi tắm với Yuta, vậy mà rốt cuộc lại phải nhờ mẹ chồng nữa rồi. Việc tôi ký tên vào đây bằng nét chữ nguệch ngoạc của mình thì đem lại giá trị gì cho cuốn sách này kia chứ.
Vốn dĩ tôi không có tư cách để làm việc này.
Haru có thật sự tha thứ cho tôi không nhỉ?
Cô ấy đã kể cho tôi nghe câu chuyện về sợi ruy băng xanh từ cách đây mười năm. Giữa lúc tôi đang trăn trở chuyện kết hôn với Masaki.
Tôi gặp gỡ Masaki vào dịp anh ấy cùng bố tới thị sát ở thư viện nơi tôi đã làm việc được năm năm. Khi đó anh đang làm thư ký cho bố mình, một nghị viên Hội đồng tỉnh.
Mặc dù thời đó kinh tế chưa khó khăn như bây giờ, song họ cũng đã cân nhắc đến việc cắt gi?