← Quay lại trang sách

Chương 2 Nếu muốn con trai-trở về bình yên vô sự

YOKO

Tôi nhận lời trả lời phỏng vấn tờ nguyệt san Nature nhắm đến đối tượng là các phụ nữ tuổi ngoài ba mươi.

Theo lịch trình, tôi sẽ phải di chuyển nhiều địa điểm để chụp ảnh, dự kiến đến chiều tối mới xong, nhưng vì việc di chuyển khá suôn sẻ nên đến ba giờ chiều, mọi việc đã xong xuôi hết.

Hôm nay là thứ Ba, ngày Yuta đi học bơi. Nếu đi thẳng từ đây, tôi sẽ kịp giờ đón thằng bé. Tôi đã nhờ Aki song chắc cô ấy vẫn đang ở văn phòng.

Lúc gọi đến văn phòng, nghe bà Michiyo nói Aki vừa ra ngoài trước đó không lâu, tôi bèn gọi vào số di động của cô ấy. Nhưng lại thấy chuyển sang hộp thư thoại. Chắc cô ấy sẽ đi thẳng từ bên ngoài tới lớp học bơi của Yuta. Nếu cô ấy không nghe tin nhắn thoại của tôi mà đến đón thằng bé thì thật có lỗi, nghĩ vậy nên tôi quyết định thôi không đi đón nữa mà quay về văn phòng luôn.

Chưa đầy một tháng nữa là đến cuộc bầu cử nghị viên Hội đồng tỉnh. Những việc cần chuẩn bị chất như núi.

Văn phòng Takakura Masaki nằm ở tầng một của tòa nhà đối diện ga, cách nhà chồng tôi khoảng bảy, tám phút đi bằng ô tô. Nếu đi bộ thì mất độ nửa tiếng. Bình thường tôi vẫn thấy gần, nhưng đến những lúc bận rộn, một ngày phải đi đi về về không biết bao nhiêu lần, mới thấy đúng là cuộc đua về thể lực.

Vì thế, càng gần ngày bầu cử, thời gian ở lại văn phòng càng lâu, toàn bộ sinh hoạt trong nhà cũng chuyển dần sang văn phòng. Masaki chỉ về nhà vài chục phút ít ỏi để tắm táp và thay quần áo mà thôi.

Việc tranh cử vất vả một nhẽ, nhưng bản thân Masaki là một nghị viên đương nhiệm cũng có rất nhiều việc phải làm, từ hôm qua anh đã đi Hàn Quốc công tác với lịch trình bốn ngày.

Thành viên nhóm hậu thuẫn cũng nhiều lên, số lượng người ra vào văn phòng ngày một đông. Phần lớn họ đều là những người trẻ tuổi, mà chủ yếu là các bạn đồng môn của Masaki, nhờ thế không khí trong văn phòng cũng sôi nổi hơn trước. Được họ giúp đỡ nhiều nên chí ít tôi cũng muốn chuẩn bị bánh kẹo ngon lành mời họ, nhưng lại sợ vấp phải Luật bầu cử công chức nên tôi không dám làm điều gì khinh suất. Đặc biệt sau vụ Masaki bị nghi ngờ nhận tiền gây quỹ tranh cử bất chính cách đây nửa năm, lần này chỉ nhìn thôi cũng đủ biết mọi người đều xử sự thận trọng hơn. Bà Michiyo cũng không còn được người quen nhờ vả lấy sách có chữ ký nữa.

Tôi về đến văn phòng trước bốn giờ chiều, đương nhiên là không thấy bóng dáng Aki đâu. Ngồi ở văn phòng có ông Goto, bà Michiyo, Iwasaki và năm người nữa trong nhóm hậu thuẫn. Gần đây mẹ chồng tôi cũng thường xuyên ở văn phòng, vì thế hôm nay tôi đã nhờ Aki dẫn Yuta về văn phòng chứ không phải về nhà.

Song, không thấy mẹ chồng đâu cả. Bà Michiyo nói mẹ chồng tôi ở văn phòng đến khoảng hai giờ, sau đó về nhà để chuẩn bị bữa xế cho Yuta.

Mặc dù mẹ chồng không tán thành chuyện hôn sự của chúng tôi, nhưng sau khi cưới hỏi xong xuôi, bà lại giục chúng tôi mau chóng sinh con. Bản thân tôi cũng tưởng mình có thể sinh con được ngay, vậy mà hoàn toàn không thấy dấu hiệu mang thai. Thường thì sau hai năm không dùng biện pháp tránh thai mà vẫn không có bầu mới gọi là vô sinh, nhưng sau khi kết hôn chưa đầy một năm, mẹ chồng đã khuyên tôi đến gặp bác sĩ.

Masaki đứng về phía tôi, nói “Mẹ không nên gây áp lực tinh thần,” song trước mặt cậu con trai độc nhất của mình, mẹ chồng tôi khẳng định “Nhà Takakura không cần một đứa con dâu không biết sinh con.” Nhìn thái độ quả quyết đó, tôi phần nào hiểu được tâm trạng của mẹ chồng, người đã từng sống dưới cái mác phu nhân của chính trị gia, bởi vậy tôi quyết tâm đến bệnh viện thăm khám.

Vì lo lắng cho tôi nên Masaki cũng sắp xếp đi khám cùng. Song, cả hai vợ chồng đều không có vấn đề gì. Lúc nghe tin ấy, mẹ chồng tôi vui sướng chẳng khác nào nghe tin tôi đã có thai, nhưng trên thực tế phải bốn năm sau đó tôi mới mang bầu.

Đó thật sự là một khoảng thời gian dài đằng đẵng khiến trái tim tôi như hoen gỉ.

Hay là cô đã từng nạo phá thai? Hay gen di truyền có vấn đề? Tôi nghe nói có những người cơ thể không bị sao nhưng dòng giống gia đình lại khó có con, nhưng với trường hợp của cô, thậm chí còn không thể tìm hiểu được. Đổi lại, nếu là con bé Aki, nó có những ba người anh trai, không biết chừng có thể sinh cho Masaki một cậu quý tử nối dõi tông đường…

Chính bởi vậy, lúc mang thai Yuta, tôi đã vui mừng biết bao nhiêu. Mẹ chồng tôi cũng vô cùng phấn khởi. Trong suốt mười năm, đó là lần duy nhất bà khen ngợi tôi: “Cô đã cố gắng nhiều rồi.”

Trong bất cứ chuyện gì, mẹ chồng tôi cũng đều nghĩ cho Yuta trước nhất. Bà không đơn thuần nuông chiều thằng bé mà còn luôn nghĩ xem điều gì là tốt nhất cho cháu, vì thế không có chuyện bà cho Yuta ăn vặt quá đà hay mặc kệ cháu hành xử vô lễ. Hôm nay Yuta học bơi nên chắc bà muốn về sớm để làm nhiều đồ ăn phụ hơn thường ngày.

Bà Michiyo đưa cho tôi bản thảo bài phỏng vấn và kịch bản chương trình Căn phòng của Mitsuko, vì vậy tôi quyết định ở văn phòng vừa đọc, vừa đợi Yuta về.

Đã năm rưỡi chiều.

Mọi khi tôi đón thì muộn lắm cũng chỉ năm giờ là về tới nhà, vậy mà giờ này vẫn chưa thấy Yuta. Hay Aki lại cho thằng bé ăn kem nữa rồi. Đáng lẽ dù không nói với Aki thì tôi cũng nên nhắc nhở Yuta phải về nhà mới được ăn vặt mới đúng.

Điện thoại ở văn phòng đổ chuông. Bình thường tôi không trực tiếp nghe điện thoại gọi đến, song lúc này có vẻ như ai nấy đều đang bận nên tôi quyết định nhấc máy. Người gọi đến là mẹ chồng. Bà tỏ ra ngạc nhiên khi thấy tôi đang ở văn phòng.

— Thảo nào không thấy bé Yu về đây. Tôi đã làm đồ ăn chờ thằng bé, thế mà…

Mẹ chồng nói, tỏ ra không bằng lòng.

— Con xin lỗi mẹ. Nhưng Yuta vẫn chưa về văn phòng đâu ạ.

— Ơ hay, hơi muộn rồi còn gì? Chắc hai cô cháu lại tạt ngang tạt dọc đâu đó rồi, để tôi gọi thử cho Aki xem nào.

Nói đoạn mẹ chồng cúp máy. Bà có thể nhắc tới từ “tạt ngang tạt dọc” một cách trôi chảy như vậy, chứng tỏ không chỉ mỗi hôm nay Yuta mới về muộn. Đúng là tôi nên nói chuyện nghiêm túc với Aki thì hơn. Nói vậy nhưng cứ đứng ngóng trước cửa thì cũng kỳ nên tôi quyết định tiếp tục soát bản thảo.

Trong tập bản thảo được gửi tới qua fax có cả bản thảo của Haru. Thông thường, các tòa soạn báo sẽ không cho người được phỏng vấn soát lại bản thảo, vì thế không ít lần tôi sững sờ khi thấy một câu nói vô thưởng vô phạt của mình lại bị biến tấu thành kiểu nói đao to búa lớn. Song Haru lại để tôi soát bản thảo, cô ấy bảo: “Tớ muốn truyền tải chính xác những suy nghĩ của cậu đến mọi người.”

Cuối bài phỏng vấn được tổng hợp súc tích, Haru còn viết thêm dòng nhắn nhủ như thế này:

Trong thời đại mà không có ngày nào chúng ta không nghe đến những vụ việc thương tâm liên quan đến bố mẹ và con cái như ngược đãi, bỏ mặc trẻ, thì cuốn sách Ruy băng trên trời xanh đã vẽ ra một bầu trời xanh thẳm dẫn lối tới một tương lai ngập tràn hy vọng, chạm đến tim của cả trẻ con lẫn người lớn. Các bậc phụ huynh nhất định hãy đọc cuốn sách này cùng con mình nhé.

Cuối thư hồi đáp thông báo đã soát xong bản thảo, tôi nhắn thêm câu: “Cảm ơn cậu.”

Cửa văn phòng mở. Là Aki. Hình như mưa đã bắt đầu rơi nên vạt áo khoác của cô bị ướt. Nhưng không thấy Yuta đâu. Chắc bị mẹ chồng tôi giục nên Aki đã đưa thằng bé về thẳng nhà.

— Cảm ơn cô nhé, Aki.

Thấy tôi đưa khăn, Aki nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.

— Sao cô lại ở đây?

— Tôi phỏng vấn xong lúc ba giờ. Nghĩ bụng chắc vẫn kịp đi đón Yuta nên tôi đã gọi cho cô, cô không nghe thấy chuông à?

Aki lấy điện thoại di động ra khỏi túi.

— À, đúng thật. Chết rồi, có cả cuộc gọi nhỡ của bà nữa.

Có vẻ như Aki không chỉ để nhỡ điện thoại của tôi mà còn nhỡ cả điện thoại của mẹ chồng tôi.

— Này Aki, Yuta đâu rồi?

— Không phải bà nội đón về rồi sao?

Aki ngạc nhiên hỏi lại tôi.

— Mẹ chồng tôi không đi đón. Nửa tiếng trước bà còn gọi điện tới đây hỏi sao thằng bé chưa về mà. Bà bảo sẽ gọi thử cho cô, rốt cuộc là sao? Cô không đi đón Yuta giúp tôi à?

— Tôi có đi chứ. Vì đến hơi muộn khi giờ học bơi đã kết thúc nên tôi ra công viên. Thấy mấy phụ huynh cùng lớp Yuta đang ngồi trên ghế đá, tôi hỏi thì họ bảo có người đón thằng bé về rồi. Họ còn bảo hình như là bà nên tôi cứ chắc mẩm bà nội đã tới đón và đi về đây một mình…

Giọng Aki yếu dần. Chuyện này là sao? Tôi bấm số gọi về nhà bằng chiếc điện thoại để gần đó, chưa đến ba hồi chuông, mẹ chồng đã nhấc máy.

— Mẹ ơi, Yuta đã về chưa ạ?

— Chưa, chẳng lẽ thằng bé vẫn chưa về đấy à?

— Cô Aki vừa về tới đây. Nhưng người ta bảo cô ấy là đã có người dẫn Yuta về rồi. Họ còn bảo hình như là bà thằng bé, nên cô Aki tưởng là mẹ.

— Cô cũng biết tôi đang ở nhà cơ mà.

— Mẹ có nghĩ đến ai không ạ?

— Ngoài Aki ra, tôi chưa bao giờ nhờ ai khác đón thằng bé cả. Này cô, chuyện này là sao? Làm thế nào bây giờ hả?

Giọng mẹ chồng tôi đầy lo lắng.

— Mẹ cứ ở nhà đi ạ. Ngộ nhỡ thằng bé bị lạc đường hay gặp tai nạn thì có thể người ta sẽ gọi điện về nhà. Bây giờ con sẽ đến lớp học bơi để tìm kiếm quanh đấy xem sao.

Sau khi tôi cúp máy, chắc vì nhận ra sự việc bất thường nên Iwasaki đã đánh xe ra và đề nghị đi cùng.

— Cô Aki.

Nghe tôi gọi, Aki vẫn cúi gằm mặt xuống. Chắc Aki thấy có lỗi và muốn được yên lặng, song lúc này nếu cô ấy không đi cùng thì thật khó mà biết tình hình lúc cô tới đón Yuta ra sao.

— Aki, hay mẹ cũng đi cùng nhé.

Bà Michiyo nói như để xoa dịu con gái.

— Không cần!

Aki nói, đoạn đẩy bà Michiyo ra.

— Con đi là được chứ gì.

Nói rồi cô lao ra khỏi văn phòng mà chẳng thèm cầm ô. Tôi dặn bà Michiyo nếu có liên lạc gì tới văn phòng thì hãy gọi ngay vào di động cho tôi, đoạn cùng Iwasaki đuổi theo Aki.

Iwasaki là bạn đồng môn của Masaki.

Nhà gần, lại học chung từ cấp một đến cấp ba, cả hai đều nhận họ là bạn thân của nhau. Iwasaki đang quản lý một quán rượu của riêng mình, nhưng đến gần kỳ bầu cử, anh ta nhờ mẹ đang sống cùng trông nom quán để đến hỗ trợ công việc ở văn phòng với tư cách là một thành viên của nhóm hậu thuẫn.

Trong lần tranh cử trước, anh ta cũng giúp đỡ chúng tôi rất nhiều việc như tổ chức buổi tiệc tập trung các bạn học cũ, chủ trì lễ khởi động chiến dịch tranh cử.

Vừa tới trường bơi, ba người chúng tôi đi đến quầy lễ tân và thông báo cho cô gái phụ trách ở đó về việc Yuta vẫn chưa về nhà.

Như thường lệ, lớp học kết thúc lúc bốn giờ. Mẹ cậu bé Ryosuke học cùng lớp Yuta đến đón đúng bốn giờ, sau khi bọn trẻ thay đồ xong, khoảng bốn giờ hai mươi phút Yuta cùng mẹ Ryosuke và ba, bốn bạn cùng lớp rời khỏi trường bơi.

— Có đúng là Yuta không ạ? Người dẫn thằng bé đi là mẹ của bé Ryosuke phải không?

Tôi không giữ được bình tĩnh, hỏi lại cho chắc chắn.

— Đúng vậy, nhưng mà…

Cô gái ở quầy lễ tân nói với Aki đang đứng sau lưng tôi.

— Khoảng năm giờ chị cũng tới đây nhỉ. Lúc đó chị đã không thấy Yuta đâu rồi à?

— Đúng vậy…

Aki khẽ gật đầu.

— Năm giờ cô mới tới đây sao?

Lúc ngồi trên xe, Aki chỉ im lặng nên bây giờ tôi mới biết chuyện đó.

— Tôi có việc khác.

— Nếu tới muộn, cô nên nói một tiếng với tôi hoặc mẹ chồng tôi mới phải chứ.

Tôi vẫn còn nhiều điều khác muốn nói, song giờ không phải lúc để làm vậy. Aki lại tiếp tục im lặng. Chúng tôi ra khỏi trường bơi, đi về phía công viên. Mặt trời đã lặn, lại đang mưa nên công viên không một bóng người.

— Yuta! Yuta ơi!

Tôi cất cao giọng, gọi tên thằng bé. Xích đu, cầu trượt, bãi cát… Không thấy bóng dáng Yuta đâu cả.

— Yuta, con ở đâu?

— Bình tĩnh nào, Yoko.

Thấy tôi vứt ô chỏng chơ để nhòm vào chỗ vui chơi trong công viên, Iwasaki liền cầm ô che cho tôi.

— Chúng ta hãy suy nghĩ theo trình tự nào.

Nghe Iwasaki nói, tôi quay trở lại cổng công viên. Aki đang đứng bần thần ở đó.

— Lúc cô Aki tới, tình hình thế nào?

Iwasaki hỏi.

— Tôi nhìn một lượt khắp công viên nhưng không thấy Yuta, vừa hay trong số những người đang ngồi ghế đá đằng kia có người phụ nữ tóc dài tôi đã chào hỏi vài lần, cũng là phụ huynh lớp Yuta. Tôi đã hỏi cô ấy.

Aki chỉ tay về phía ghế đá ngay gần cổng vào công viên.

— Mẹ của Ryosuke phải không?

— Hình như là thế…

Tôi gọi điện cho mẹ của Ryosuke. Trong danh bạ tôi có lưu số điện thoại và email của toàn bộ mười phụ huynh cùng lớp học bơi của Yuta.

May mắn là mẹ Ryosuke đã nghe máy ngay. Nghe tôi nói Yuta vẫn chưa về nhà, cô ấy tỏ ra lo lắng và bảo chúng tôi đến nhà để nói chuyện.

Nhà Ryosuke ở ngay gần trường bơi.

Phụ huynh trong lớp thân nhau tới mức tổ chức ăn uống định kỳ, chuyện phụ huynh nào đến đón sớm nhất sẽ dẫn các con ra công viên chơi đã trở thành luật bất thành văn. Giáo viên hướng dẫn sẽ trông nom các con cho tới khi chúng thay đồ xong, vì vậy không phụ huynh nào có ý nghĩ nhất định phải đến đón trước bốn giờ.

Chúng tôi nói chuyện trước cửa nhà, mẹ Ryosuke nói y hệt cô gái ở quầy lễ tân: cô ấy tới trường bơi lúc bốn giờ, khoảng bốn giờ hai mươi thì dẫn bọn trẻ ra công viên.

Ở công viên, bọn trẻ cùng chơi trò đuổi bắt, sau đó mẹ Ryosuke cùng với mẹ của Mayu cũng là phụ huynh lớp ấy ra ngồi ở ghế đá gần cổng công viên để tám chuyện.

— Mẹ Mayu tới, tôi nghĩ lúc đó cũng chưa muộn lắm đâu. Trong lúc chúng tôi đang trò chuyện thì nghe tiếng Yuta chào bye bye, tôi thấy thằng bé nắm tay một người phụ nữ ra khỏi công viên.

— Người đó trông như thế nào ạ?

— Vì chỉ nhìn sau lưng, vả lại người đó còn đội mũ nên tôi không thấy rõ mặt nhưng trông kiểu ăn mặc tôi đoán người đó đã nhiều tuổi. Tôi và mẹ Mayu đều bảo chắc là bà của Yuta.

— Chị có thấy điều gì đáng ngờ không…

— Nếu có thì chúng tôi cũng lên tiếng rồi, nhưng Yuta lại nắm tay người đó đi bình thường. Thật đấy. Nghe giọng bye bye của thằng bé vẫn vui vẻ như mọi hôm thôi.

Tôi đã nhiều lần dặn Yuta không được đi theo người lạ. Cho dù người đó có bảo bố hoặc mẹ phải đi bệnh viện hay bị tai nạn thì con cũng tuyệt đối không được tin. Nếu người đó định dẫn con đi thì phải hét thật to: “Cứu cháu với.”

Liệu có phải thằng bé tình cờ gặp người quen nên đã đi theo không nhỉ.

— Chị có thể nói rõ hơn đặc điểm của người phụ nữ đó không?

— Thế nào nhỉ… về trang phục, hình như người đó đội chiếc mũ vải denim, áo cardigan dệt kim màu nâu với chiếc quần màu be rộng thùng thình. Mấy thứ đó tôi đều hay thấy bán ở khu phố buôn bán gần đây. À phải rồi, người đó còn đeo một cái túi to trên vai nữa. Trông có vẻ là túi vải eco của cửa hàng nào đấy… Tôi không rành về cái đó lắm, để tôi hỏi thử mẹ Mayu xem sao.

Mẹ Ryosuke đứng đó, gọi cho mẹ Mayu để hỏi về chiếc túi của người phụ nữ đã dẫn Yuta đi.

— Chị ấy bảo là túi của Happy Town.

Đó là tên một trung tâm mua sắm nằm ven quốc lộ.

Đúng như tôi nghĩ. Trong đầu tôi đã mường tượng sẵn hình ảnh một người phụ nữ với những đặc điểm tương tự.

… Có tiếng chuông điện thoại. Không phải điện thoại của tôi mà là của Aki đang đứng phía sau.

— Sao ạ? Con biết rồi.

Aki chỉ nói có thế rồi tắt máy.

— Ai vậy?

— Mẹ tôi.

— Yuta đã về chưa?

— Tôi không biết. Nhưng bà muốn chúng ta quay về văn phòng ngay bây giờ.

Sau khi cảm ơn mẹ Ryosuke và nói thêm rằng có thể bà ngoại đã đón cháu nên cô ấy không cần lo lắng, chúng tôi vội vã rời đi.

Ngồi trên xe, tôi gọi điện về văn phòng. Người nghe máy không phải bà Michiyo mà là ông Goto. Ông ta nói chuyện này không thể nói trên điện thoại, trước mắt hãy mau chóng quay về.

Hình như mẹ chồng tôi cũng đang trên đường tới văn phòng.

Đã có chuyện gì với Yuta… Tại sao lại là văn phòng mà không phải nhà?

Tôi mở điện thoại di động, tìm số của Masaki, nhưng rồi không biết phải giải thích với anh như thế nào, đành gấp điện thoại lại. Trước hết, tôi phải quay về văn phòng để xác nhận xem đã có chuyện gì xảy ra.

Cả Iwasaki đang cầm lái lẫn Aki đang ngồi ghế sau đều giữ im lặng.

Không có bóng dáng Yuta ở văn phòng. Có ba người gồm ông Goto, bà Michiyo và mẹ chồng tôi. Hình như ông Goto đã bịa ra lý do nào đấy để bảo những người trong nhóm hậu thuẫn đi về. Mẹ chồng tôi đang ngồi nép mình trên ghế sofa, cùng vót bà Michiyo.

Ông Goto đưa tờ giấy cho tôi. Đó là một tờ giấy photocopy khổ A4.

Tôi đang giữ con trai cô. Nếu muốn thằng bé trở về bình an vô sự,hãy công khai sự thật cho mọi người biết. Đừng làm những việc tốn công vô ích. Hãy nhớ lại vụ án ở thung lũng Shirakawa.

Nhìn thế nào cũng chỉ thấy những dòng chữ ngay hàng thẳng lối ấy là một bức thư đe dọa.

Yuta đã bị bắt cóc.

Đầu gối tôi run lẩy bẩy.

— Nó vừa được gửi qua fax khi nãy. — Ông Goto nói.

— Chú báo cảnh sát chưa ạ?

Ông Goto lắc đầu. Nhận được thư đe dọa mà lại không làm gì ư? Thật vô tích sự. Tôi tóm lấy ống nghe điện thoại đang để trên mặt bàn.

— Đợi đã.

Ông Goto lấy tay chặn điện thoại.

— Cô định gọi cho cảnh sát sao?

— Đúng vậy, sao chú lại ngăn cản cháu? Đây là bắt cóc trẻ em đấy.

— Nhưng trong đó viết Hãy nhớ lại vụ án ở thung lũng Shirakawa đấy.

Tôi đặt ống nghe xuống. Lúc đọc bức thư đe dọa, đầu óc tôi trở nên trống rỗng nên đã bỏ sót câu nói khủng khiếp ấy. Mặc dù thủ phạm không nói thẳng ra là đừng có báo cảnh sát nhưng viết thế này cũng chẳng khác gì. Mà không, việc nhắc đến vụ án thực tế đã xảy ra trong tỉnh thể hiện rõ rành rành rằng nếu chúng tôi báo cảnh sát thì bi kịch sẽ xảy ra.

Vụ án ở thung lũng Shirakavva liên quan đến một nữ sinh cấp ba bị một thanh niên đeo bám từ lâu bắt đi và sát hại ở thung lũng Shirakawa, nơi giáp ranh tỉnh.

Ngay ngày đầu tiên bắt cóc, thủ phạm đã gọi điện thoại tới nhà riêng của nữ sinh để đe dọa: “Ba ngày sau tôi sẽ thả cô ấy. Đùng dại mà báo cảnh sát.” Song bố mẹ cô gái lại bí mật báo cảnh sát. Đúng một ngày sau, y gọi điện lại thông báo: “Con gái ông bà vẫn an toàn, ngày kia tôi sẽ thả cô ấy,” khi đó, cảnh sát đang phục sẵn ở nhà cô gái đã đòi chuyển máy giữa chừng.

Thường thì với những vụ án như vậy, cảnh sát sẽ không hé lộ danh tính mà sẽ giả bộ mình là người nhà của nạn nhân để hỏi han tình hình, song lúc đó họ lại nói: “Tôi là cảnh sát đây, đừng làm mấy chuyện ngu xuẩn nữa, mau thả cô ABC ra ngay.” Và thế là cuộc điện thoại ngắt quãng ở đó, sau đấy họ không nhận được bất kỳ liên lạc nào từ thủ phạm nữa. Một tuần sau, người ta tìm thấy thi thể cô gái ở thung lũng Shirakawa.

Một tháng sau, thủ phạm bị bắt giữ khi đang ẩn náu tại một quán cà phê Internet ở khu vực Kyushu. Khi được hỏi về động cơ gây án, y trả lời: “Tôi muốn cùng cô ấy đến Disneyland, tôi đã nghĩ nếu có một kỷ niệm vui vẻ cùng nhau thì tôi sẽ có thể lãng quên cô ấy. Nhưng cảnh sát đã biết chuyện, tôi không thể đi cùng cô ấy được nữa, vì quá đau khổ nên tôi đã siết cổ cô ấy.”

Tin tức này được phương tiện truyền thông cả nước làm rùm beng như một sai lầm ngớ ngẩn của cảnh sát. Người ta cũng công khai chuyện trên thi thể của nữ sinh không có vết tích bạo hành, các nhà phê bình nhất loạt chỉ trích sự khinh suất của cảnh sát, cho rằng nếu họ không hé lộ danh tính, chưa biết chừng nữ sinh đó đã thật sự được trả về bình an vô sự.

Nếu chúng tôi không báo cảnh sát thì tốt biết mấy. Nếu chúng tôi ngoan ngoãn nghe theo lời của thủ phạm thì tốt biết mấy.

Hình ảnh bố mẹ nữ sinh khóc lóc và nói như vậy được phát đi phát lại không biết bao nhiêu lần. Tôi nhớ lại khi đó mình cũng đã nghĩ nếu bản thân ở vào hoàn cảnh ấy, chắc tôi cũng sẽ ân hận cả đời vì đã báo cảnh sát.

Tuy cùng một tỉnh nhưng cũng không thể tin tưởng cảnh sát sẽ lấy vụ án đó làm bài học. Mặc dù bị chỉ trích rất nhiều song họ vẫn khăng khăng cách xử trí khi đó không sai, và rằng ngay từ đầu thủ phạm đã có ý định sát hại cô gái, không rõ rốt cuộc họ có chịu xin lỗi hay không nữa.

Thủ phạm bắt cóc Yuta không ép buộc bằng yêu cầu vô lý. Nếu tôi làm theo yêu cầu của y, y sẽ trả thằng bé về an toàn.

— Đây là một cái bẫy. Nếu đưa bức thư đe dọa này cho cảnh sát, ngộ nhỡ bị lộ ra ngoài, ai cũng sẽ nghĩ Masaki có điều khuất tất. Nếu vậy, cậu ấy sẽ không có cơ thắng được cuộc tranh cử lần này.

Ông Goto nói. Mặc dù tôi cũng nghĩ không nên báo cảnh sát thì hơn, song câu nói của ông ta không khỏi khiến tôi bận tâm.

— Ý chú là việc tranh cử còn quan trọng hơn cả Yuta sao?

— Cả hai đều quan trọng. Chắc cô không hiểu được đâu.

Tôi chợt nhận ra mẹ chồng, người vẫn ngồi nép mình nãy giờ đang ngẩng lên nhìn tôi đầy lo lắng. Nếu nghĩ cho Yuta, chắc hẳn bà sẽ thuyết phục ông Goto giúp tôi, song bà vẫn chỉ im lặng. Người không hiểu gì, chỉ có mình tôi.

— Cháu vẫn phải báo cảnh sát thôi.

— Nào, gượm đã. Ta không bảo cô phải giương mắt đứng nhìn Yuta. Ta chỉ muốn mọi người cùng suy nghĩ xem có cách nào không thôi. Vả lại, nếu muốn Yuta bình an vô sự, cô nên thận trọng, đừng hành động khinh suất. Mọi người ở ngoài nhìn vào đều thấy hết bên trong văn phòng này. Thủ phạm sẽ phát hiện ra ngay việc cô gọi cảnh sát.

Tôi sững sờ, đưa mắt nhìn ra bên ngoài bức tường kính. Mặc dù trên đó có dán những tấm poster in ảnh Masaki, song vẫn có thể nhìn thấy rõ bên ngoài. Cùng với việc tái phát triển khu vực trước nhà ga, văn phòng được chuyển về đây, khi đó nhóm hậu thuẫn đã đề xuất treo mành, song Masaki phản đối vì cho rằng chẳng có gì cần giấu giếm.

Có lẽ thủ phạm gửi thư đe dọa đến văn phòng thay vì nhà Takakura là để có thể quan sát hành động của chúng tôi.

— Nhưng, chắc cảnh sát sẽ không phạm phải sai lầm tương tự đâu. — Iwasaki nói.

— Cho dù cảnh sát không xưng danh trên điện thoại nhưng nếu việc họ tới đây bị lộ tẩy thì cũng như nhau cả.

Aki nói. Cả hai đều có lý.

— Vậy Yuta sẽ thế nào?

Không một ai trả lời. Nghĩ đến Masaki, tôi lấy điện thoại di động ra.

— Cô định gọi cho ai? — ông Goto nói.

— Anh Masaki. Chuyện hệ trọng như thế này mà không báo cho anh ấy thì…

— Đừng làm thế.

— Tại sao ạ?

— Nếu cô làm vậy, chắc chắn Masaki sẽ lập tức về nước. Chuyến công tác vẫn còn hai ngày. Không những thế, ngày mai cậu ấy còn có buổi hội nghị quan trọng.

— Con trai anh ấy bị bắt cóc đấy ạ. Vả lại, anh ấy đâu có đi một mình. Anh ấy có thể nhờ người khác chứ.

— Cô vẫn chưa tự nhận thức được việc mình là phu nhân của một nghị viên sao?! Bắt buộc phải là Masaki mới được. Đây là thời điểm mang tính quyết định xem những chính sách mà cậu ấy đã triển khai trong bốn năm qua có đem lại thành quả gì hay không. Lần trước, cậu ấy đắc cử là nhờ những lá phiếu phúng điếu của thế hệ trước nhưng còn lần này, người ta sẽ đánh giá bản thân cậu ấy có phù hợp với vị trí nghị viên hay không. Những nghị viên mới làm một nhiệm kỳ đầu tiên khó lòng thực hiện những chính sách đã đề ra trong nhiệm kỳ. Trong cuộc bầu cử nhiệm kỳ thứ hai, Masaki sẽ phải tranh đấu khi chưa có được thành tựu gì. Nhưng, tùy thuộc vào kết quả buổi hội nghị ngày mai, cậu ấy có thể đem thành tích đó để bước vào cuộc tranh cử sắp tới. Chắc thủ phạm cũng thấy trước tất cả những điều đó nên hôm nay mới bắt cóc Yuta. Chúng ta không cần phải chui vào cái bẫy của hắn.

— … Vậy phải làm như thế nào ạ?

— Bây giờ chúng ta sẽ suy nghĩ về chuyện đó. Nếu biết được mục đích của thủ phạm, không biết chừng chúng ta có thể làm gì đó. Ta xin cô, hãy đặt điện thoại xuống đi.

Tôi đặt điện thoại di động lên mặt bàn.

— Michiyo, phiền bà pha cà phê giúp. Mọi người cùng nghỉ ngơi một lát nào.

Nghe chồng nói vậy, bà Michiyo bắt đầu chuẩn bị cà phê. Aki cũng phụ giúp lấy cốc từ trong tủ ra.

— Nào, cô cũng ngồi xuống đi.

Ông Goto bắt tôi ngồi xuống chiếc ghế ở góc trong cùng văn phòng.

— Có bánh bao hay bánh kẹo gì ăn cùng trà không nhỉ?

Ông Goto hỏi Iwasaki.

Tại sao ông ta lại có thể nói những lời bình chân như vại đấy nhỉ. Mặc dầu vậy, trái ngược với những lời đó, sắc mặt ông ta trông lại khá là u ám. Không phải ông ta đang lo lắng cho Yuta. Rất có thể, văn phòng này thật sự đang che giấu một sự thật không thể hé lộ.

Liệu có phải ông ta đang lo sợ một chuyện gì đó đã xảy ra trong quá khức sẽ bị công khai trước bàn dân thiên hạ, chứ không phải lo ngại cho cuộc tranh cử sắp tới. Không những thế, đó lại là chuyện không chỉ mình Masaki mà ngay cả ông Goto, à không, có khi chính ông Goto mới là người trực tiếp dính líu. Có phải vụ nhận tiền gây quỹ tranh cử bất chính không nhỉ?

Nếu đúng vậy thì tôi phải làm thế nào đây?

Để Yuta trở về bình an vô sự… tôi phải công bố sự thật cho tất cả mọi người.

Song, tôi hoàn toàn không hay biết gì chuyện của văn phòng này, đặc biệt là những chuyện liên quan đến tiền nong. Cho dù bây giờ tôi có gặng hỏi, chắc ông Goto cũng không chịu nói cho tôi biết đâu. Những người khác hẳn cũng không dám hé răng nửa lời trước mặt ông ấy.

Tôi phải làm gì đây? Phải làm như thế nào… Rốt cuộc tôi chỉ có thể ngồi ôm đầu thôi sao?

… Đúng lúc đó, tôi bắt gặp ánh mắt chính mình đang mỉm cười. Bức ảnh chụp tôi được đăng cùng bản thảo bài phỏng vấn. Nếu tôi không sáng tác sách tranh thì tốt biết mấy. Nếu tôi không trở thành tác giả sách tranh thì tốt biết mấy. Nếu tôi không nhận lời phỏng vấn thì tốt biết mấy. Nếu vậy, tôi đã có thể đến đón Yuta.

Không, lẽ ra hôm nay tôi đã có thể đón thằng bé. Nếu tôi để lại tin nhắn vào hộp thư thoại của Aki và đi đón Yuta, cho dù có thể cả hai sẽ cùng đón một lúc, thì tốt biết mấy. Không biết chừng Yuta sẽ thất vọng vì không được ăn kem. Chỉ vì cái ý nghĩ nhảm nhí đó mà tôi đã không đi đón thằng bé.

— Aki, nếu cô đến đón muộn, sao lại không nói một tiếng với tôi hoặc mẹ chồng tôi chứ?

Tôi hỏi, như thể đang giận cá chém thớt.

— Cho dù tôi có đến đón đúng giờ thì thằng bé cũng sẽ đòi chơi ở công viên hoặc đòi ăn vặt. Nó chỉ toàn nhiễu sự thôi. Tôi cũng chẳng muốn tham gia vào mấy câu chuyện tầm phào của các bà nội trợ, trong suốt một tiếng tôi chỉ biết ngồi thừ ra trông thằng bé. Nếu vậy thì tôi đến lúc năm giờ cũng được chứ sao? Tóm lại, tôi là thư ký của anh Masaki, tại sao tôi lại phải đảm nhận cả việc của cô kia chứ?

— Nhưng chính cô đã đề nghị đưa đón thằng bé mà.

Aki lảng mắt khỏi tôi, đoạn quay lại nói với bà Michiyo.

— Tại mẹ đấy. Mẹ cứ lăng xăng lo việc vì muốn cô ta bán được nhiều sách. Lại còn làm như mình cũng là người nổi tiếng. Mẹ chỉ biết nghĩ đến cái lợi trước mắt thôi.

— Không có chuyện đó đâu. — Bà Michiyo đáp trả.

— Với con thì có đấy. Nào thì phải nghiêm túc học nội trợ để trở thành vợ của anh Masaki, nào thì đừng đi làm xa mà hãy làm thư ký cho anh Masaki, nào thì quán xuyến việc nhà Takakura thay cô ta. Mẹ suốt ngày chỉ nói như thế, vợ vợ cái gì chứ! Con chẳng hiểu mẹ muốn gì nữa. Mẹ hãy thôi bắt con làm theo ý muốn nhất thời của mẹ đi. Tóm lại, con chẳng liên quan gì hết.

Aki lao ra khỏi văn phòng.

— Cô Aki!

Đứng gần cửa, Iwasaki ngăn lại, song Aki vẫn một đi không ngoảnh lại.

— Cứ để cô ấy đi như vậy cũng được ạ?

Nghe Iwasaki hỏi, ông Goto cũng không định đuổi theo, chắc ông ta tin con gái mình sẽ không làm điều gì gây bất lợi cho văn phòng. Bà Michiyo cũng chỉ ngồi xuống cạnh mẹ chồng tôi, mặt mày ủ rũ.

Tôi luôn cảm thấy ngưỡng mộ và ganh tị với Aki, người vẫn ra vào nhà Takakura như nhà mình và rất được mẹ chồng tôi yêu mến. Masaki nói đó chỉ là chuyện giao ước nửa vời giữa bố mẹ hai bên chứ anh chưa từng có tình cảm yêu đương gì với Aki. Song mỗi khi hai người nhắc tới những chuyện ngày xưa mà tôi không biết, quả thật tôi vẫn không thể bình thản nổi.

Không những thế, tôi cũng cảm thấy tủi thân khi mặc dù là vợ chồng với nhau nhưng tôi hầu như không biết gì về công việc của anh ấy, trong khi Aki lại biết tất cả như một lẽ đương nhiên.

Dù vậy, tôi chưa từng một lần nghĩ tới cảm xúc của Aki.

Có lẽ cô ấy không cho rằng chuyện hôn sự với Masaki chỉ là câu chuyện đùa giữa những người lớn. Vì ý thức về cuộc hôn nhân đó mà trong lòng cô đã nảy sinh tình cảm yêu đương, và đã phải nỗ lực thật nhiều.

Vậy mà, bỗng dưng một ngày, một người con gái xa lạ xuất hiện, gia thế của cô ta chẳng có gì đặc biệt, cô ta không có tâm thế để trở thành phu nhân một chính trị gia, cũng chẳng hề cố gắng… Đã thế, nếu Aki còn nghe được từ mẹ chồng tôi chuyện tôi chỉ là đứa con nuôi, không biết bố mẹ đẻ của mình là ai…

Nếu là tôi, chắc tôi sẽ cảm thấy bị phản bội.

Aki nói như thể cô ấy muốn đi làm chỗ khác nhưng phải nghe lời bà Michiyo nên đành miễn cưỡng làm thư ký cho Masaki, song thực ra, vì cô ấy cứ quanh quẩn ở nhà không chịu đi làm nên ông Goto mới nhờ vả chồng và mẹ chồng tôi cho cô làm thư ký. Tôi đã mong Masaki từ chối nhưng lại không dám nói ra.

Masaki chịu ơn ông Goto. Tỷ lệ bỏ phiếu bầu cử ở khu vực này đang giảm đi từng năm. Tôi đã nghĩ đơn giản rằng nếu một ứng cử viên trẻ tuổi ra tranh cử thì hẳn sẽ được lớp trẻ ủng hộ, song hầu như không có mấy người trẻ tuổi đi bầu cử. Những người đến bỏ phiếu chỉ toàn tầng lớp cao tuổi. Mà những người như vậy thì đâu nghĩ đến chuyện giao chính trị vào tay người trẻ đáng tuổi con, cháu mình. Vì thế, Masaki cần sức mạnh của ông Goto, một nhân vật nức tiếng ở vùng này.

Nếu ông Goto đã có lời nhờ, Masaki cũng chẳng còn cách nào khác. Kiểu như vậy.

Có lẽ Aki cũng không thực sự muốn làm thư ký cho Masaki. Cô ấy nghĩ thế nào khi hàng ngày phải giáp mặt Masaki, người đã có vợ nhỉ? Không những thế, còn bị nhờ cả việc đưa đón Yuta thay tôi nữa…

Mặc dù bố mẹ Satoda chưa từng nói điều gì quá quắt với tôi, song khi biết mình chỉ là con nuôi, đã nhiều lần tôi trộm nghĩ nếu họ là bố mẹ đẻ, chắc tôi đã có thể giãi bày thẳng thắn hơn những suy nghĩ của mình. Sau khi tôi ra trường và đi làm, giờ giới nghiêm vẫn là chín giờ, hễ tôi mặc bộ đồ nào lòe loẹt là lại bị nhắc nhở. Tôi chỉ biết răm rắp nghe theo.

Song, không phải cứ chung dòng máu là có thể nói bất cứ điều gì. Việc tôi ra mắt công chúng với tư cách tác giả sách tranh và được phỏng vấn ngày một nhiều đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Aki.

Nếu cô ấy cảm thấy khó chịu cả với việc mẹ mình bỗng dưng lại phải lấy lòng tôi cho dù trước nay vẫn luôn tỏ ra khinh miệt…

Cô ấy đã làm những gì cho đến trước năm giờ?

Liệu có phải cô ấy đã nhờ ai đó bắt Yuta đi không? Nhưng, nếu vậy thì tôi không hiểu ý nghĩa bức thư đe dọa là gì.

Chỉ có thời gian cứ trôi qua vô ích. Không biết giờ này Yuta ra sao. Nếu thằng bé gặp phải chuyện khủng khiếp thì… Ai đó hãy giúp tôi với.

Haru.

Ông Goto đang ngồi ì trước điện thoại uống cà phê, như để canh chừng chiếc điện thoại vậy. Điện thoại di động của tôi cũng để cạnh đó. Làm thế nào đây.

— Chú cho cháu dùng máy fax nhé.

Ông Goto rướn một bên lông mày.

— Trong đống bản thảo có một cái đến hôm nay là hết hạn gửi. Cháu chỉ gửi cái đó thôi. Nếu chú nghi ngờ thì hãy gửi giúp cháu ạ.

Thấy tôi chìa tập giấy A4 gồm năm tờ ra, ông Goto bèn nói “Thôi, cô gửi đi,” đoạn tránh sang một bên. Tôi bấm số fax của người nhận rồi nhấn nút gửi, khuôn mặt tươi cười của tôi từ từ chui qua máy fax.

Cho dù có lầm đường lạc lối như thế nào, chỉ cần không biết là không có tội ư?

Chỉ cần không ai biết là sẽ thành vô tội ư?

Chỉ cần có thể quên đi thì sẽ không còn tội lỗi gì nữa ư?

Không có tội đồng nghĩa với không phải chịu phạt, cũng chẳng cần đền tội, mà vẫn có thể nhởn nhơ sống hạnh phúc ư?

Không, sẽ không có chuyện được tha thứ đâu.

Đã vậy, tôi sẽ cho cô biết.

Đánh đổi bằng một thứ quan trọng.

Harumi

Chín giờ tối, tôi tới văn phòng Takakura Masaki. Trên bức tường kính không treo rèm hay mành chắn gì dán đầy poster, song tôi vẫn thấy bóng Yoko qua các khe trống. Cô đang ngồi ôm đầu ở bàn làm việc.

Bình thường vào giờ này, các thành viên trong nhóm hậu thuẫn sau khi tan làm sẽ tập trung nhốn nháo ở đây, nhưng khi tôi mở cánh cửa kính để bước vào bên trong, bầu không khí tĩnh lặng tới nỗi chẳng thể nhận ra văn phòng này tọa lạc ở một nơi nhộn nhịp ngay trước nhà ga.

Tôi nhìn quanh văn phòng. Chỉ có năm người gồm Yoko, vợ chồng ông Goto - chủ tịch nhóm hậu thuẫn, Iwasaki - thành viên nhóm hậu thuẫn và mẹ chồng Yoko. Những người khác đâu rồi nhỉ.

— Haru…

Yoko ngẩng mặt lên, uể oải gọi tên tôi, trông cô mệt mỏi rã rời. Tôi muốn chạy ngay đến bên cô ấy, song ông Goto đang nhìn tôi với vẻ ngờ vực. Có vẻ ngoài Yoko ra, những người khác ở đây đều không hoan nghênh tôi.

— Tôi xin lỗi vì ghé thăm đường đột. Tôi là Aida, đến từ chi nhánh T của tòa soạn Maiasa. Ban nãy, nhận được bản thảo bài phỏng vấn chị Yoko gửi qua fax, tôi đã phát hiện ra một sai sót nghiêm trọng. Xin lỗi qua điện thoại thì thật không phải nên tôi mới đến tận văn phòng thế này.

Tôi nói với ông Goto.

— Với lại, tôi có thêm vài câu hỏi nữa, không biết có thể xin chị Yoko bớt chút thời gian cho tôi không ạ? Nếu chị ấy đang bận thì dẫn theo cả bé Yuta cũng được, về mặt cá nhân, tôi cũng khá thân với chị Yoko nên đã gặp bé Yuta vài lần…

Tôi nhìn khắp văn phòng một lần nữa. Ở đây chỉ có một phòng. Cũng có chỗ được ngăn ra, song không thấy có người ở đó.

— Mà Yuta đâu rồi? — Tôi hỏi Yoko.

— Xin lỗi… Cháu có thể cùng cô Aida ra quán cà phê bên cạnh được không ạ?

Yoko nhìn về phía tôi, hỏi ông Goto bằng giọng có phần ngắc ngứ.

— Ở đây cũng được chứ sao? — Ông Goto đáp.

Mặc dù đã nổi tiếng khắp cả nước vậy mà Yoko vẫn phải xin phép một ông chú chỉ được biết đến ở mức độ địa phương để rồi bị đáp trả bằng thái độ kẻ cả như thế sao?

— Nếu để mọi người hiểu lầm chúng ta đang xúc tiến hoạt động tranh cử trước cả khi thông báo rộng rãi thì cũng rắc rối, vì vậy về phần mình, tôi cũng muốn được nói chuyện với chị Yoko ở bên ngoài văn phòng.

Tôi thả phao cứu trợ. Nếu nhắc đến chuyện bầu cử, hẳn ông Goto sẽ chịu nhân nhượng. Song…

— Không, xin cô cứ nói ở đây. Ra bên kia là được rồi.

Ông Goto chỉ tay về phía bên kia vách ngăn. Cho dù không nhìn thấy mặt thì chắc chắn vẫn nghe thấy tiếng.

— Chú nghi ngờ cháu sẽ lén lút nói về chuyện của Yuta sao?

Yoko nhìn trừng trừng ông Goto, hỏi.

— Mà thôi, chú làm ơn nói chuyện có lý một chút đi. Cháu nói thì cũng có sao nào? Từ nãy đến giờ mọi người chỉ ngồi im lặng, cũng chẳng đưa ra được phương án giải quyết nào. Aida, không, Haru là bạn thân của cháu. Vả lại, cô ấy còn là nhà báo. Không biết chừng cô ấy có thể cho cháu lời khuyên hữu ích. Nếu chú lo lắng, cháu sẽ nói chuyện ở đây luôn.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Yoko nói bằng khẩu khí mạnh mẽ như vậy.

— Chú Goto, Yoko nói đúng đấy. Chú cứ để cô ấy hỏi cô Aida xem sao.

Mặc dù được Iwasaki đỡ lời song Yoko không đợi ông Goto trả lời đã giục tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa ngay chính giữa văn phòng, thay vì ra phía bên kia vách ngăn.

— Haru à, Yuta đã bị kẻ nào đó bắt đi rồi.

Yoko thở dài, đoạn thuật lại những việc đã xảy ra từ chiều theo trình tự thời gian.

Ba giờ chiều, sau khi kết thúc buổi phỏng vấn, Yoko gọi điện cho Aki, người phụ trách đi đón Yuta lúc bốn giờ, song cô ấy không bắt máy.

Bốn giờ chiều, Yoko về đến văn phòng.

Năm giờ rưỡi, mẹ chồng Yoko gọi điện từ nhà riêng đến văn phòng hỏi xem Yuta đã về chưa. Sau đó, bà có gọi cho Aki nhưng không kết nối được.

Sáu giờ chiều, Aki trở về một mình.

Ba người gồm Yoko, Aki và Iwasaki đến trường bơi và được người ở quầy lễ tân trả lời rằng vào khoảng bốn giờ hai mươi phút, Yuta đã cùng mẹ của Ryosuke học cùng lớp và một vài bạn khác đi ra công viên chơi. Aki đến đón lúc năm giờ đã không còn thấy bóng dáng Yuta nữa.

Sáu giờ ba mươi phút, ba người ra công viên. Không có ai ở đó.

Họ hỏi mẹ của Ryosuke và được biết khoảng bốn rưỡi, Yuta đã cùng một người phụ nữ nhiều tuổi rời khỏi công viên. Người phụ nữ đó đội mũ vải denim, mặc một chiếc áo cardigan dệt kim màu nâu và một chiếc quần rộng thùng thình màu be, vai đeo chiếc túi eco của trung tâm mua sắm Happy Town.

Bảy giờ ba mươi, ba người trở về văn phòng.

Câu chuyện của Yoko dừng lại tại đây. Và rồi…

Đã chín giờ ba mươi. Yuta có thể đã bị bắt cóc. Xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy mà lại không thấy bóng dáng cảnh sát ở văn phòng.

— Cậu báo cảnh sát chưa?

— … vẫn chưa. — Yoko đáp.

— Tại sao! Yuta bị kẻ lạ mặt dẫn đi cơ mà? Phải báongay chứ.

— Haru, giọng cậu… — Yoko thăm dò tình hình bên ngoài.

— Hay là cậu bị đe dọa?

Tôi hạ thấp giọng, vừa kiểm tra tình hình phía trước nhà ga qua khoảng trống giữa các tấm poster, vừa hỏi Yoko.

— … Không, không phải.

Yoko đáp, đoạn nhìn ông Goto như để tìm kiếm sự đồng tình.

— Đúng vậy. Vợ chồng tôi ở văn phòng suốt nhưng đến tận lúc ba đứa nó về, chúng tôi vẫn chẳng hay biết gì cả.

Nghe ông Goto nói thế, bà Michiyo ngồi trên ghế sofa phía trong cũng tiếp lời.

— Đúng vậy đấy. Thật sốc quá.

— Chẳng lẽ mọi người chỉ đang ngồi đây chờ đợi mà không làm gì cả ư?

Từ tận đáy lòng, tôi vô cùng sửng sốt. Nhìn sang Yoko, tôi thấy cô gật đầu, nước mắt lưng tròng. Tôi sốt ruột không hiểu tại sao cô có thể ngồi yên một chỗ như vậy.

— Trước đây, mục đích của các vụ bắt cóc thường là để tống tiền hoặc uy hiếp, thủ phạm sẽ đưa ra yêu cầu, không ít trường hợp nạn nhân bị sát hại vì làm trái yêu cầu và đi báo cảnh sát. Nhưng thời nay có rất nhiều trường hợp chỉ đơn thuần là thèm có con hoặc bị kích động quá. Trong lúc mọi người ngồi thừ ra chờ đợi liên lạc, không biết chừng thủ phạm đã cao chạy xa bay rồi. Ngộ nhỡ trong lúc mọi người ngồi đây thế này, Yuta bị đưa lên tàu Shinkansen hoặc máy bay thì tính sao?

Tôi đứng lên, nhấc ống nghe chiếc điện thoại đang đặt trước mặt ông Goto. Điện thoại di động của Yoko đang để bên cạnh. Chắc ông Goto đã ngăn không cho cô báo cảnh sát.

— Đợi đã! — Yoko lên tiếng. — Có thể thủ phạm đã gửi thứ gì đó về nhà cũng nên. Tuy Yuta biết hôm nay cháu ở văn phòng, nhưng người nào không biết chắc sẽ nghĩ cả nhà đang ở nhà. Bây giờ cháu sẽ về nhà, nếu không thấy gì, cháu sẽ gọi điện cho cảnh sát từ nhà để trình báo mất tích. Như vậy có được không chú Goto?

— Trình báo mất tích à? Ta đã quên mất là còn có cách đó. Cũng có khả năng Yuta lơ ngơ tưởng người lạ mặt ấy là người quen nên mới đi theo rồi bị lạc đường, trong khi mấy bà mẹ ở công viên lại nhầm tưởng người đó dẫn thằng bé đi. Gọi điện từ nhà Takakura để trình báo mất tích cũng tốt. Nhưng, mong cô hết sức thận trọng cho.

Ông Goto nhấn mạnh vào hai chữ “thận trọng”. Có lẽ trước khi tôi tới đây, họ đã trao đổi chuyện bí mật gì đó chứ không hẳn chỉ ngồi ngây ra chờ đợi. Yoko vẫn đang có chuyện giấu giếm tôi.

— Haru, cậu tới đây bằng ô tô à?

— Đúng rồi. — Tôi đang đỗ xe ở bãi đậu xe tự động trước nhà ga.

— Cậu đưa tớ về được không?

— Đương nhiên rồi, đi nhanh nào.

Tôi với chiếc điện thoại di động đang để trên mặt bàn, đoạn đứng dậy, dẫn Yoko ra ngoài.

— Haru, cảm ơn cậu.

Vừa ngồi vào ghế phụ, Yoko đã nói vậy.

— Không cần cảm ơn tớ. Thật không ngờ Yuta lại bị bắt cóc. Chúng mình phải khẩn trương lên thôi.

Tôi cho xe chạy về hướng nhà Takakura. Tuy mới đến có đôi ba lần, song đó không phải là một nơi khó tìm.

— Thật may vì cậu đã ở tòa soạn.

Thật ra, tôi không tới văn phòng vì bài phỏng vấn có sai sót, mà chính Yoko đã gọi tôi tới.

Mặc dù vậy, tôi không nhận fax của cô ấy ở tòa soạn. Với tình hình hiện tại của Yoko, tôi nghĩ không cần nói với cô chuyện hôm nay tôi từ chỗ phỏng vấn về thẳng nhà nên đã nhận fax ở nhà riêng.

Một đồng nghiệp vào tòa soạn sau tôi đã báo cho tôi biết về bức fax có tiêu đề “khẩn cấp” của Yoko và chuyển tiếp nó cho tôi.

Đó là bản thảo bài phỏng vấn hôm nay tôi đã gửi tới văn phòng của Yoko. Mặc dù tiêu đề ghi “khẩn cấp” song nó không gấp gáp đến mức đó. Phần tin nhắn, ngoài câu “Tớ đã soát lại bản thảo rồi, nhờ cậu giúp cho” mang tính hình thức, thì chỉ thêm mỗi câu Cảm ơn cậu mà thôi.

Nội dung chính được viết ở tờ thứ ba. Nhìn qua thì giống phần đính chính bản thảo, song tôi đã nhận ra ngay là không phải vậy.

Hãy đưa tớ ra khỏi văn phòng.

Tôi vội vàng lao tới văn phòng Takakura Masaki. Mặc dù khi đó tôi đang ăn uống cùng một người bạn vừa tới nhà chơi, song giờ không phải lúc làm chuyện đó. Nghe tôi dặn dò nếu tôi về muộn thì cứ việc đi ngủ trước, người bạn đó đã tiễn tôi ra cửa, nhắc tôi đi cẩn thận.

Đó quả đúng là một chuyện khẩn cấp. Nhưng trong khi cậu con trai năm tuổi bị người ta bắt đi mà Yoko vẫn chưa làm gì thì thật là… Không những thế, lúc tôi chạy tới văn phòng, cô ấy không có vẻ gì hoảng loạn cho lắm, chỉ đang ngồi ôm đầu mà thôi. Nếu là những bà mẹ bình thường khác, hẳn sẽ đứng ngồi không yên mà lao đi tìm con khắp nơi khắp chốn, hỏi han từng người thân quen.

— Chắc cậu báo với anh Masaki rồi nhỉ?

— Chưa đâu.

— Không liên lạc được à?

— Không phải thế, tại anh ấy đang có việc quan trọng nên…

Yoko nói bằng giọng nhỏ nhẹ. Tôi có biết chuyện chồng cô ấy, Masaki, nghị viên Hội đồng tỉnh đang công du tại Hàn Quốc. Song, con trai anh ta đang gặp phải chuyện nghiêm trọng cơ mà.

Chẳng phải Yoko nên báo cho chồng đầu tiên hay sao.

Hay là, cô ấy đã biết được mục tiêu của thủ phạm rồi?

Người phụ nữ lớn tuổi, mũ vải denim, áo cardigan dệt kim màu nâu, quần rộng thùng thình màu be, túi vải eco của Happy Town.

Yoko nghĩ thế nào về người phụ nữ chúng tôi đã bắt gặp khi ngồi ở quán cà phê hôm trước?

Tôi định hỏi, song chưa kịp thì đã tới nhà Takakura.

Tôi những tưởng Yoko sẽ gọi báo cảnh sát ngay, vậy mà sau khi bước qua cánh cổng uy nghiêm vào nhà, bước vào phòng khách có đặt điện thoại rồi, cô vẫn không có vẻ định với tay nhấc ống nghe lên. Tôi đã chắc mẩm cô ấy nhờ tôi đưa ra khỏi văn phòng để làm việc đó kia. Yoko bảo tôi ngồi xuống ghế.

— Cậu không báo cảnh sát à?

Nghe tôi hỏi, Yoko uể oải lắc đầu, ngồi xuống ghế đối diện.

— Về tới nhà rồi mà cậu vẫn chưa kiểm tra hòm thư hay tin nhắn hộp thư thoại. Lẽ nào thủ phạm đã đưa ra yêu cầu gì rồi? Thế nên cậu mới lưỡng lự không báo cảnh sát?

— Kẻ đó đã gửi fax tới văn phòng.

— Không phải thư đe dọa đấy chứ?! Trong đó viết nếu cậu báo cảnh sát thì hắn sẽ làm gì Yuta à?

Yoko lẳng lặng gật đầu.

— Nói vậy nhưng ngay cả khi cậu ngoan ngoãn không làm gì hết theo yêu cầu của hắn mà Yuta cũng đã trở về đâu?

Tôi đưa chiếc điện thoại di động nhét trong túi cho Yoko.

— Tớ hiểu vì sao thủ phạm lại chọn văn phòng, vì từ bên ngoài có thể nhìn hết nên đúng là bọn cậu không thể làm gì được thật. Nhưng ở nhà thì có vấn đề gì đâu?

Song, Yoko lại đặt di động lên mặt bàn.

— Tớ cũng định như vậy. Nhưng đúng là không thể được. Trong thư viết Đừng làm việc gì tốn công vô ích, hãy nhớ lại vụ án ở thung lũng Shirakawa.

Ký ức của tôi về vụ án ở thung lũng Shirakawa vẫn còn vẹn nguyên. Lời đe dọa vụng về mà có hiệu quả.

— Vậy, cậu sẽ không báo cảnh sát? Cậu định chờ đợi mà không làm gì cả ư?

— Không phải, tớ muốn nhờ cậu giúp không chỉ mỗi việc đưa tớ ra khỏi văn phòng thôi đâu. Còn một việc tớ chỉ có thể trông cậy vào cậu. Cậu có thể điều tra bí mật của văn phòng Takakura và đăng lên báo giúp tớ không?

— Sao đột nhiên cậu lại…?

— Thủ phạm yêu cầu tớ phải công khai bí mật. Nếu vậy, hắn sẽ thả Yuta về nhà an toàn.

— Vụ bắt cóc này liên quan đến cuộc bầu cử à? Chuyện thời nay mới có nhỉ. Thế rồi, hội ông Goto nói này nói nọ nên cậu mới không làm được gì à?

Không hiểu Yoko ngây thơ đến mức nào. Tôi không biết thứ cô ấy muốn bảo vệ là gì.

— Tóm lại, tớ định làm theo yêu cầu của thủ phạm. Có điều, nói ra thì xấu hổ nhưng tớ thật sự chẳng biết gì chuyện ở văn phòng. Cho dù có muốn tìm hiểu nhưng một khi ông Goto còn ở đó, đến một tệp tài liệu tớ cũng chẳng thể đụng vào. Tớ chỉ có thể nhờ vả cậu thôi.

Nửa năm trước, nghị viên Takakura Masaki bị cảnh sát điều tra vì nghi ngờ nhận tiền gây quỹ tranh cử bất chính. Tòa soạn của tôi cũng có bài đăng về vụ việc đó.

— Nếu cậu đang nhắc tới vụ nghi ngờ nhận tiền gây quỹ tranh cử bất chính cách đây nửa năm thì có thể tớ sẽ kiếm được thông tin gì đó chưa được công bố, nhưng vụ việc đó không bị khởi tố, vả lại cũng không có bằng chứng xác thực nên tớ không thể đăng lên báo được.

— Vậy, cậu hãy cung cấp thông tin cho tớ. Chắc vẫn còn cách khác, chẳng hạn như công khai trên mạng Internet.

— Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ tìm hiểu trong khả năng có thể.

— Cảm ơn cậu, Haru.

Yoko nói, như thể trút được gánh nặng.

— Nhưng liệu có thật bí mật mà thủ phạm nhắc tới là chuyện ở văn phòng không? Thư đe dọa đã viết vậy sao?

— Chính xác là: Hãy công khai sự thật cho mọi người biết. Vì thế, tớ nghĩ chính là vụ nhận tiền gây quỹ tranh cử bất chính. Bởi, ngoài chuyện đó ra, tớ chẳng nghĩ ra chuyện gì mình đang giấu giếm cả. Cậu có nghĩ đến chuyện gì khác không?

— Sắp đến kỳ bầu cử nên có vẻ vụ việc này liên quan đến chuyện của anh Masaki hoặc văn phòng, nhưng tớ lại quan tâm đến người phụ nữ đã dẫn Yuta đi kia. Người đó có đặc điểm giống người phụ nữ chúng mình đã thấy hôm phỏng vấn phải không?

— Tớ cũng nhận ra điều đó.

— Nếu người đó là thủ phạm, cậu nghĩ bà ta có liên quan gì đến cuộc bầu cử?

— Tớ không biết. Nhưng tớ từng bắt gặp bà ấy gần văn phòng, có thể ai đó đã nhờ bà ấy đến thăm dò tình hình cũng nên.

— Cũng có thể. Tớ thì nghĩ người đó quan tâm đến cậu chứ không phải cuộc bầu cử.

— Tớ á? Nhưng thư đe dọa gửi tới văn phòng mà.

— Chuyện đó thì, không phải vì số fax ở văn phòng dễ tìm hơn số nhà cậu hay sao?

— Nếu vậy, ‘sự thật’ mà thủ phạm nhắc đến là sự thật về tớ ư? Chẳng lẽ người đó muốn tớ công khai hoàn cảnh của mình? Là ai, với mục đích gì kia chứ?

— Cậu nổi tiếng hơn cậu tưởng đấy. Cũng có khả năng một kẻ xa lạ nào đó đem lòng đố kỵ với cậu.

— Chuyện đó… Đúng là tớ nên từ chối giải thưởng mới phải. Nhưng nếu sự thật là như thế, tớ có thể công khai ngay bây giờ. Cậu có thể viết thêm vào bản thảo bài phỏng vấn chuyện sau khi chào đời tớ đã bị gửi vào trại trẻ Yuai, không biết bố mẹ đẻ của mình là ai, được không?

— Chuyện đó dễ thôi, nhưng như thế cũng được sao?

— Không sao hết. Có điều, làm vậy thì ai sẽ được lợi và được lợi như thế nào kia chứ? Nếu chuyện đó bị bêu riếu trên các phương tiện truyền thông, trái lại có khi sách của tớ còn bán chạy hơn, tớ cũng không nghĩ chuyện đó có ảnh hưởng gì lớn tới cuộc tranh cử của anh Masaki.

Quả nhiên, Yoko vẫn cho rằng sự thật đó không phải chuyện liên quan đến mình mà liên quan đến văn phòng và cuộc bầu cử.

— Tớ cũng không muốn nghĩ cảnh ngộ của cậu là mục tiêu để thủ phạm đem ra uy hiếp. Nhưng, ở thời điểm hiện tại, manh mối về kẻ bắt cóc Yuta chỉ có người phụ nữ đó, vì vậy cậu nên nghĩ tới nhiều khả năng thì hơn. Tớ sẽ thử tìm hiểu về văn phòng Takakura, nhưng cũng sẽ cố gắng tìm hiểu cả về người phụ nữ đó nữa. Phải rồi, địa chỉ gửi fax là ở đâu vậy?

— Là cửa hàng Enjoy Mart K.

Yoko dễ dàng trả lời. Nếu đã biết đến mức đó, đáng lý cô ấy có thể báo cảnh sát, họ sẽ ngay lập tức hỏi nhân viên cửa hàng, xác nhận camera an ninh và tìm ra danh tính người phụ nữ đáng ngờ đó.

— Cửa hàng K ở ngay gần trường bơi còn gì. Nếu vậy tớ sẽ thử tìm hiểu cả chỗ đó xem thê nào.

— Cảm ơn cậu, Haru. Cậu còn bận công việc, thế mà… Tớ xin lỗi nhé.

— Cậu nói gì thế. Tớ vui vì nhũng lúc như thế này cậu còn nghĩ đến tớ đấy.

— Thì tớ chỉ có mình cậu thôi mà.

Tôi vui vì Yoko đã nhờ cậy mình. Nhưng chẳng lẽ cô định cứ giấu Masaki sao?

— Cậu tính sao? Tớ định trong đêm nay sẽ tìm hiểu chuyện của văn ph?