Phụ lục Ruy băng xanh của mẹ⦾
Trong bản sách gốc thì mục này là sách tranh (Ehon). Xin phép được lược bỏ phần tranh trong bản ebook.
Năm nay, bé Yu tròn năm tuổi.
Trên tay bé lúc nào cũng đeo sợi ruy băng màu xanh da trời.
Sợi ruy băng đó là báu vật của bé Yu.
Là món quà Mẹ tặng cho bé.
Từ khi còn nhỏ xíu, bé Yu đã không có Mẹ ở bên.
Nhưng bé Yu vẫn lớn lên mạnh khỏe.
Bé rất thích rong chơi ngoài trời.
Khi ông mặt trời tỏa ánh nắng lấp lánh, bé và các bạn lại ra cánh đồng chơi.
— Yu ơi, đi chơi thôi!
Tất cả các bạn, cả bạn Emi, bạn Ma, cả bạn Thỏ, bạn Sóc
Đều là những người bạn thân thiết của bé Yu.
Đuổi bắt
Trốn tìm
Hái hoa, xâu vòng cổ.
— Đến giờ ăn trưa rồi!
Khi ông mặt trời lên đến đỉnh đầu.
Mẹ của các bạn đều tới đón.
— Tạm biệt, hẹn gặp lại nhé!
Cả bạn Emi, bạn Ma
Cả bạn Sóc
Đều nắm tay mẹ về nhà.
Chỉ còn lại một mình bé Yu giữa cánh đồng
Bé Yu buồn lắm, nước mắt chầm chậm rơi.
— Yu ơi, cậu không đơn độc đâu!
Thỏ con đi tới.
Thỏ con cũng không có Mẹ.
Thỏ con nắm chặt tay bé Yu.
Bé Yu thôi không khóc nữa.
— Này Yu ơi, sợi ruy băng xanh này là gì thế?
— Đây á, là món quà duy nhất Mẹ tặng cho tớ đấy.
— Thế à?
Yu ơi, hay là chúng mình đem sợi ruy băng này đi tìm Mẹ của cậu đi.
— Nhưng ai nấy trong làng đều bảo không biết Mẹ ở đâu.
— Có thể bạn thú nào đó trong rừng sẽ biết đấy.
Bé Yu và Thỏ con cùng đi vào rừng.
— A cô Chồn!
Cô có biết Mẹ của bạn Yu không?
Dấu hiệu nhận biết là sợi ruy băng xanh này.
— Chà, cô không biết.
— A chị Lửng!
Chị có biết Mẹ của bạn Yu không?
Dấu hiệu nhận biết là sợi ruy băng này.
— Chà, chị không biết.
— A anh Gấu!
Anh có biết Mẹ của bạn Yu không?
Dấu hiệu nhận biết là sợi ruy băng này.
— Chà, anh không biết rồi.
Nhưng, có khi bác Cú biết đấy.
Bé Yu và Thỏ con đi vào rừng sâu để gặp bác Cú.
— Bác có biết Mẹ của bạn Yu không?
Dấu hiệu nhận biết là sợi ruy băng xanh này.
— A, bác biết đấy.
Mẹ của bé Yu đã hóa thành bầu trời xanh.
Mẹ chỉ hơi buồn một chút thôi, nhưng Mẹ không đau khổ đâu.
Vì Mẹ có thể dõi theo cháu suốt đời mà.
— Nhưng, nhỡ đâu bé Yu khóc nhè thì sao?
— Mẹ đã suy nghĩ.
Và quyết định dứt một phần thân mình ra để tặng cho bé Yu
Để bé biết rằng Mẹ vẫn ở đây đấy.
— Hóa ra là vậy.
Cảm ơn bác Cú đã nói cho cháu biết.
Bé Yu và Thỏ con ra khỏi khu rừng, leo lên một ngọn đồi.
Ở đó, hai bạn nhìn thấy bờ biển rộng ơi là rộng.
Và rồi…
— Yu ơi, cậu nhìn kìa!
Bầu trời có màu giống sợi ruy băng của cậu đấy.
Mẹ cậu đang nhìn cậu đấy.
Cậu vui chứ? Tốt quá rồi nhỉ.
— Ừ!
Bé Yu vui vẻ gật đầu.
Đúng lúc ấy, bạn Cua đi tới.
— Này, tớ muốn nhờ bạn một việc.
— Việc gì thế?
Bé Yu tháo sợi ruy băng ra, mượn kéo của bạn Cua để cắt xoẹt sợi ruy băng làm đôi.
— Yu ơi, sao cậu lại làm thế? Đấy là báu vật của cậu cơ mà?
Thỏ con ngạc nhiên hỏi.
Bé Yu buộc sợi ruy băng vào tay Thỏ con.
— Xem này, đây là Mẹ của bạn đấy.
— Thế cũng được ư?
— Vì cậu là người bạn cực kỳ, cực kỳ quan trọng của tớ mà.
Bé Yu mỉm cười.
Thỏ con cũng mỉm cười.
Hai bạn nắm tay nhau, cùng nhìn lên bầu trời.
Bầu trời cũng mỉm cười thật tươi.
Ruy băng xanh là mẹ
Ruy băng màu da trời
Mẹ dõi theo con mãi
Từ xanh thẳm cao vời